Lái xe bự - Chương 11
Lái xe bự
Chương 11
Ngày đăng 13-11-2017
Tổng cộng 29 hồi
Đánh giá 9.8/10 với 26959 lượt xem
Chiếc xe thuê cuối cùng cũng tới. Một chiếc Lincoln Town Car. Người lái xe ra khỏi xe, đưa mắt nhìn quanh. Tess chăm chú quan sát anh ta từ góc cửa hàng. Người lái xe mặc một bộ vét sẫm màu. Anh ta là một người nhỏ con, đeo kính, một người trông không hề giống một gã cưỡng dâm... nhưng tất nhiên, không phải tất cả những người vóc dáng khổng lồ đều là những tên cưỡng dâm, và không phải tên cưỡng dâm nào cũng có vóc dáng khổng lồ. Dù vậy, cô buộc phải tin tưởng anh ta. Nếu cô muốn quay về nhà và cho Fritzy ăn, không còn lựa chọn nào khác nữa. Vậy là cô vứt mảnh thảm bẩn thỉu vẫn quàng trên vai thay khăn xuống cạnh chiếc điện thoại trả tiền còn hoạt động, và thong thả bước thật bình tĩnh về phía chiếc xe. Ánh sáng tỏa ra qua những ô cửa kính của cửa hàng dường như sáng đến lóa mắt sau hồi lâu đứng trong bóng tối phía bên tòa nhà, và cô biết khuôn mặt mình trông thế nào.
Anh ta sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra với mình, sau đó anh ta sẽ hỏi liệu mình có muốn tới bệnh viện không.
Nhưng Manuel (người rất có thể từng nhìn qua những khuôn mặt còn thảm hại hơn, chuyện này không phải là không có khả năng), chi mở cửa cho cô và nói, "Chào mừng tới Royal Limousine, thưa bà." Anh ta có giọng nói mang âm sắc Tây Ban Nha nhè nhẹ, đi kèm với nước da màu ô liu và đôi mắt sẫm màu.
"Nơi tôi được phục vụ như người trong hoàng thất," Tess nói. Cô có mỉm cười khiến đôi môi sưng vù của cô đau điếng.
"Vâng, thưa bà." Không gì khác. Chúa ban phước lành cho Manuel, người có lẽ từng nhìn qua những khuôn mặt còn thảm hại hơn - có thể ở quê hương anh ta, mà cũng có thể ở ngay đằng sau chính chiếc xe này. Ai mà biết được những người lái xe thuê nắm giữ bao nhiêu bí mật? Đó là một câu hỏi mà câu trả lời có thể ẩn chứa đủ nội dung cho một cuốn sách hay. Không phải loại sách cô vẫn viết, tất nhiên rồi... có điều ai biết được sau chuyện vừa xảy ra cô sẽ viết loại sách nào? Hay liệu rồi cô có viết thêm cuốn sách nào nữa hay không? Cuộc phiêu lưu tối nay có thể khiến cô đánh mất đi hứng thú cô độc ấy một thời gian. Mà cũng có thể là mãi mãi. Không thể nói trước được.
Cô chui vào phía sau chiếc xe, di chuyển như một bà lão bị chứng loãng xương nặng. Khi cô đã ngồi xuống và anh ta đã đóng cửa, cô luồn các ngón tay quanh cán mở cửa và quan sát chăm chú, muốn đoán chắc người ngồi vào sau tay lái là Manuel chứ không phải gã khổng lồ mặc quần yếm. Trong Stagg Road Kinh Hoàng 2 hẳn sẽ là gã khổng lồ; thêm một màn cao trào nữa trước phần kết. Hãy có một chút mỉa mai, như thế sẽ tốt cho máu của bạn.
Nhưng người chui vào xe là Manuel. Tất nhiên rồi. Cô nhẹ nhõm thả lỏng người.
"Địa chỉ tôi được cung cấp là 19 Primrose Lane, ở Stoke Village. Có đúng vậy không?"
Trong thoáng chốc, cô không tài nào nhớ ra nổi; cô đã bấm số thẻ gọi điện vào chiếc máy điện thoại trả tiền mà không chút ngắc ngứ, nhưng lại không hề có chút khái niệm nào về địa chỉ của chính nhà mình.
Thư giãn đi, cô tự nhủ. Kết thúc rồi. Đây không phải là một bộ phim kinh dị, đây là cuộc sống của cô. Cô đã có một trải nghiệm khủng khiếp, nhưng nó đã kết thúc rồi. Vậy nên hãy thư giãn đi.
"Đúng rồi, Manuel, chính xác là thế."
"Bà có muốn dừng lại ở đâu không, hay chúng ta sẽ đi thẳng về nhà bà?" Đây là những lời gần nhất anh ta đề cập tới những gì mà ánh sáng tỏa ra từ Gas & Dash hẳn đã cho anh ta thấy khi cô bước tới chiếc xe.
Thật may mắn là cô vẫn uống thuốc tránh thai - may mắn và có lẽ cả sự lạc quan nữa, vì cô thậm chí chẳng có đến một mối quan hệ một đêm trong suốt ba năm vừa qua, nếu như không kể đến tối nay - nhưng ngày hôm nay may mắn đã trở nên có phần khan hiếm, và cô thầm biết ơn cú đòn đột nhiên khan hiếm này của nó. Cô biết chắc Manuel có thể tìm thấy một nhà thuốc mở cửa suốt đêm trên đường, các lái xe như anh ta dường như luôn biết tất cả những thứ như thế, song cô không nghĩ cô có thể bước vào trong nhà thuốc hỏi mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Khuôn mặt cô sẽ làm cho mục đích cô cần tới thứ đó trở nên quá hiển nhiên. Và tất nhiên, còn cả vấn đề tiền nữa.
"Không dừng lại ở đâu nữa, làm ơn đưa thẳng tôi về nhà."
Không bao lâu sau họ đã ra tới đường I-84, nhộn nhịp với mật độ giao thông của một tối thứ Sáu. Stagg Road và cửa hàng bỏ hoang đã ở lại phía sau cô. Nằm phía trước là ngôi nhà của cô, với một hệ thống an ninh và một ổ khóa cho mỗi cánh cửa. Điều đó thật dễ chịu làm sao.