Bí ẩn vụ song sinh - Chương 06
Bí ẩn vụ song sinh
Chương 06
Ngày đăng 13-10-2017
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 8.9/10 với 20084 lượt xem
Masoson bước vào văn phòng Tổ hợp liên doanh đầu tư Gilman đúng năm giờ hai mươi phút. Một cô gái thật đẹp có mái tóc đỏ đang ngồi trước bàn đặt tổng đài điện thoại ngước mắt lên nhìn và nở một nụ cười rất tươi.
- Tôi là Mason, vị luật sư nói, tôi có hẹn với ông Calhoun.
- Dạ vâng. Xin chờ một chút thưa ông Mason. Ông Calhoun đang chờ ông. Xin vui lòng đợi một chút.
Cô nhấn nút trên máy điện thoại và nói:
- Ông Mason đã có mặt. Rồi cô gái nói tiếp với Mason. Xin mời ông đi thẳng đến phòng, ông Mason. Đi theo hành lang, đến cửa thứ hai ở bên phải.
Mason liếc nhìn quanh phòng tiếp khách. Phòng được trải thảm thật dầy, các ghế nệm bọc da dành cho khách chờ đợi và một số tạp chí tài chính nổi tiếng để trên bàn. Khi đi ngang qua cửa căn phòng bên cạnh, ông để ý thấy những dãy tủ hồ sơ và rất nhiều bàn làm việc được trang bị các máy chữ và các máy sao chép hồ sơ.
Dọc theo hành lang, Mason đi qua một cửa phòng có tấm bảng CARTER GILMAN và tiếp tới nữa là cánh cửa đề ROGER CALHOUN.
Mason mở cửa bước vào, một cô gái tóc nâu thật đẹp bước lại hỏi:
- Xin lỗi, có phải ông là Mason?
Vị luật sư gật đầu.
- Xin mời ông đi thẳng vào phòng riêng của ông Calhoun, ông ấy đang chờ ông.
Mason đi theo hướng cô gái chỉ và bước vào trong phòng. Một người đàn ông mảnh khảnh, khoảng ngoài ba mươi đang ngồi trong một chiếc ghế bành thật lớn và chiếc bàn trước mặt thật đồ sộ.
Người đàn ông đứng dậy bước vòng quanh bàn và nói:
- Ông Mason. Rất hân hạnh được biết ông.
Những ngón tay dài, xương xẩu đưa ra bắt tay vị luật sư.
- Xin mời ngồi, ông Mason.
Calhoun chỉ chiếc ghế bành rồi bước vòng qua cạnh bàn bên kia, ngồi xuống chiếc ghế bành của mình, tựa hai khuỷu tay lên thành ghế, chụm mười đầu ngón tay lại với nhau theo một cung cách thật đặc biệt.
Mason nói:
- Tôi là một luật sư, ông Calhoun, và...
- Vâng, vâng. Tôi đã biết, ông Mason.
Mason nghiêng đầu một chút rồi nói tiếp:
- Và tôi có mặt ở đây trong một tình thế cũng hơi đặc biệt. Tôi được yêu cầu đem đến trao cho ông một số hợp đồng mà ông Gilman đã xét duyệt. Tôi có thể nói thẳng ra là tôi làm việc này với tư cách của một người đưa thư thông thường. Tôi trao cho ông những hợp đồng này mà tôi chưa hề đọc tới cũng như không hề biết qua một chút gì về nó, ngoại trừ tôi được chỉ thị là giao nó cho ông, và nói với ông rằng các hợp đồng đó phải được thi hành.
Calhoun nhón người lên mép ghế, hạ hai cánh tay xuống và nói một cách săn đón:
- Vâng, vâng, ông Mason. Tôi đã chờ đợi các bản hợp đồng đó suốt ngày nay. Cuộc thảo luận quan trọng về vấn đề này đã phải đình lại và... Ông có thể cho tôi biết là ông Gilman hiện đang ở đâu không?
- Bây giờ thì tôi cũng chịu, Mason nói, và với giọng lịch sự đầy vẻ ngạc nhiên ông hỏi tiếp. Vậy ông ta cũng không liên lạc với ông à?
- Không. Calhoun đáp cộc lốc và tiếp. Thật là bất thường. Ông có thể cho xem các bản hợp đồng được chứ?
Mason mở chiếc cặp táp, lấy ra tập hồ sơ bìa cứng trên đó có ghi dòng chữ: hãy gọi Perry Mason trong trường hợp khẩn cấp và số điện thoại của vị luật sư.
Vị luật sư cẩn thận rút các tập hợp đồng ra khỏi tấm bìa cứng.
- Thôi được, Calhoun nói một cách sốt ruột, mắt nhìn vào các dòng chữ ghi trên tấm bìa cứng. Ông cứ đưa nguyên cả xấp cho tôi.
Mason nói một cách dứt khoát:
- Tôi được lệnh là chỉ giao cho ông các bản hợp đồng mà thôi.
Vị luật sư chuyển các bản hợp đồng cho Calhoun. Calhoun nhìn qua xấp giấy để biết chắc rằng đó là những bản chính thức, rồi đưa ngón tay lật từng trang một thật nhanh. Ông ta làm một cách nhanh nhẹn, rất nghề nghiệp như một chuyên viên đếm tiền vậy. Khi đã kiểm tra xong, ông ta ngồi nhìn vị luật sư với ánh mắt nghiêm nghị.
- Cảm ơn ông nhiều, ông Mason.
Có một cái gì đó không thực ở người đàn ông nhỏ nhắn và trẻ tuổi này. Cung cách trang nghiêm cũng như điều ông ta muốn gây ấn tượng với thiên hạ cũng như những đồ đạc ông ta bày biện trong phòng, tất cả đều có vẻ như không thích hợp.
Mason nói:
- Vì lý do đây là việc làm bất thường của tôi và liên quan đến một tình trạng bất thường, xin ông vui lòng cho một biên nhận chứng tỏ tôi đã giao các bản hợp đồng đó cho ông vào thời điểm này.
Calhoun do dự một lát rồi nhấn chuông. Lát sau cô thư ký bước vào.
- Cô có mang theo giấy bút đó không, cô Colfax? Ông ta hỏi.
Cô thư ký mỉm cười:
- Tôi có đem theo đây, ông Calhoun.
Cô nói xong liền kéo chiếc ghế nhỏ ngồi bắt chéo chân để lộ cặp đùi khá hấp dẫn, tập giấy để trên đùi và sẵn sàng ghi chép.
- Cô ghi ngày tháng, hôm nay là mười ba, Roger Calhoun nói một cách chi tiết với giọng của một người thầy nói với học trò. Cô ghi đúng giờ tức là năm giờ ba mươi hai, giờ nhận tài liệu. Cô ghi giấy biên nhận cho Luật sư Perry Mason. Xác nhận là ông Mason đã trao cho tôi bản chính và ba bản sao hợp đồng mua lại với tất cả quyền lợi của hợp đồng mua mỏ Barclay. Cô ghi thêm rằng các bản hợp đồng này đã được trao và ký do Luật sư Perry Mason đại diện cho Carter Gilman, người đã chấp thuận toàn thể bản hợp đồng này.
- Khoan đã, Mason vội ngăn lại. Tôi nghĩ là chúng ta nên xóa bỏ đoạn "người đã chấp thuận toàn thể bản hợp đồng này". Tôi chỉ nhận được yêu cầu là đem trao các bản hợp đồng này và ông ta chỉ dặn rằng các bản hợp đồng này phải được thi hành mà thôi.
- Nhưng lời dặn ấy mang ý nghĩa chấp thuận, Calhoun nói, nếu ông Gilman không chấp thuận thì đã không bảo thi hành các bản hợp đồng đó.
- Tôi công nhận là lời nói của ông rất hợp lý, ông Calhoun. Nhưng trên sự kiện thì tôi hoàn toàn không biết rằng ông Gilman có chấp thuận toàn thể bản hợp đồng đó hay không.
Calhoun ngần ngại một chút rồi nói:
- Tôi nghĩ là, để bảo vệ cho chính tôi, cô Colfax, tôi yêu cầu cô đánh máy tờ giấy biên nhận như tôi đã đọc.
- Được rồi, Mason nói, vậy thì để bảo vệ cho chính tôi, tôi sẽ xóa bỏ câu nói rằng ông Gilman đã chấp thuận toàn thể bản hợp đồng tại thời điểm tôi nhận tờ biên lai này.
- Tôi không hiểu sao điểm ấy lại quá quan trọng như vậy, ông Mason? Calhoun hỏi.
- Theo tôi, đó là điều rất quan trọng. Tôi không biết là đối với ông nó có quan trọng hay không, nhưng đối với tôi thì nó thực sự quan trọng.
Calhoun hít một hơi thật dài, rồi nói:
- Thôi được, cô Colfax, cô có thể xóa bỏ đoạn nói rằng ông Gilman đã chấp thuận toàn thể bản hợp đồng. Cô nhớ đánh máy làm ba bản nhé.
- Thưa vâng, ông Calhoun, cô thư ký nói và đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Calhoun nhìn đồng hồ nói:
- Trong khi chờ đợi, tôi muốn bàn với ông một số vấn đề liên quan đến thân chủ của ông.
- Tôi nghĩ rằng, tôi không được phép làm việc đó, Mason nói. Nhiệm vụ của tôi chỉ là trao các giấy tờ thôi.
- Nhưng chắc ông không từ chối nghe tôi nói chứ?
- Tôi sẽ nghe bất cứ điều gì, Mason đáp.
Một lần nữa Calhoun lập lại cung cách ngồi chụm mười đầu ngón tay lại với nhau và nói:
- Đây là công việc làm ăn qua các dịch vụ đầu tư. Để điều hành các dịch vụ này, điều cần thiết là phải biết khôn khéo đánh giá các khuynh hướng thị trường, dĩ nhiên là gồm cả điều kiện các cổ đông góp vốn phải tuyệt đối tin cẩn vào những người lãnh đạo điều hành tổ hợp.
Calhoun ngừng lại như chờ đợi sự đồng tình của Mason, nhưng vị luật sư im lặng không hề gật đầu.
Calhoun nói tiếp:
- Tôi không hiểu là ông có biết rõ về dĩ vãng cũng như về cuộc đời của thân chủ ông hay không, nhưng tôi nghĩ rằng ông nên biết một vài điều.
Thấy Mason vẫn im lặng, Calhoun lộ vẻ hơi bực mình nhưng vẫn tiếp tục:
- Có một vài điều về dĩ vãng của ông Gilman mà chỉ mới được tiết lộ cách đay ít lâu. Ông Gilman trước kia đã lập gia đình và có một người con, một cô con gái rất đẹp tên là Muriell, theo tôi biết thì hiện giờ cô ta đã hai mươi mốt tuổi.
- Vợ ông ta đã chết, và cách đây khoảng năm năm, Gilman lấy người vợ thứ hai tên là Nancy. Bà ta trước kia đã lấy Steve Barlow, hiện giờ thì ông ta đang ở Las Vegas bang Nevada và họ đã ly dị nhau. Với cuộc hôn nhân này, họ có với nhau một đứa con gái tên là Glamis, cô ta năm nay khoảng hai mươi tuổi.
- Tôi vẫn cứ yên trí rằng Glamis là đứa con gái chính thức của bà Nancy và Steve Barlow. Nhưng gần đây, tôi chợt để ý đến cái tuổi hai mươi của Glamis, trong khi đám cưới của Barlow được cử hành cách đây có mười chín năm. Như vậy đúng là có yếu tố đặc biệt trong quá khứ của Glamis. Tôi biết là đã có một thám tử đang tìm hiểu những sự kiện này.
- Nancy Gilman là típ người phóng khoáng, chịu chơi, nếu có một vụ xì căng đan nào đó liên quan đến cô con gái thì chắn chắn nó sẽ gây nên sự mất tín nhiệm trong công việc làm ăn này.
Calhoun ngừng nói và nhìn Mason với vẻ chờ đợi.
Mason nói:
- Nếu được phép, tôi xin hỏi, làm sao ông có được các dữ kiện về Glamis và về sự không chính thức của cô ta?
- Các dữ kiện tôi nhận được từ một nguồn tôi cho là rất chính xác, Calhoun nói.
- Thôi được, Mason nói, ông đã nói và tôi đã nghe.
Calhoun quay sang máy liên lạc nội bộ nhấn nút và nói:
- Cô Colfax, biên lai đã xong chưa?
Giọng nói êm dịu của cô thư ký vang lên:
- Thưa đã xong, tôi đang chờ gọi đem vào.
- Cô hãy đem vào đi, Calhoun nói.
Cửa mở ra và cô Colfax bước vào phòng đưa ba tờ biên lai cho Calhoun.
Calhoun đọc tờ biên lai và ký cả ba bản rồi trao một bản cho Mason và nói:
- Được rồi, cô Colfax.
Cô thư ký quay người bước ra khỏi văn phòng. Cung cách của cô bước đi có vẻ như cô biết rằng hai người đàn ông đang để ý đến cô và cô tỏ ý hài lòng.
Mason nói:
- Tốt lắm, nhu vậy là nhiệm vụ của tôi ở đây đã xong.
- Tôi rất mong gặp ông Gilman, Calhoun nói.
- Ông còn ở lại đây lâu không? Mason hỏi.
- Ít ra là một tiếng đồng hồ nữa.
- Thế còn cô thư ký của ông Gilman? Mason hỏi một cách tự nhiên. Cô ta có ở văn phòng chứ? Tôi muốn nói chuyện với cô ta.
Calhoun nhấn nút máy liên lạc nội bộ nói:
- Cô Colfax, cô xem có cô Matilda Norman bên phòng ông Gilman không?
Một lát sau, giọng nói cô thư ký vang lên trong máy:
- Thưa ông Calhoun, cô Norman vừa đi khỏi.
- Cảm ơn cô Colfax, Calhoun nói và quay sang Mason tiếp. Bây giờ đã quá giờ làm việc. Riêng tôi thì có vài nhân viên làm việc phụ trội.
Mason nói:
- Thôi, cảm ơn ông. Xin chào ông.
- Chào ông, ông Mason. Calhoun chào đáp lại.
Mason rời khỏi văn phòng riêng của Calhoun, bước ra phòng ngoài, ngừng lại tại cửa ra hành lang, ngoái đầu nhìn cô thư ký nói:
- Chào cô Colfax.
Cặp mắt cô gái sáng lên và nở một nụ cười.
- Chào ông, ông Mason. Cô gái nói và khẽ nháy mắt bên phải.
Vị luật sư bước ra phố và trở về cao ốc có văn phòng làm việc của mình, ngừng lại tại văn phòng của Paul Drake.
- Có tin tức gì của Paul không? Mason hỏi cô gái trực tổng đài.
Cô gái lắc đầu và nói:
- Ông ta đã lên đường theo chỉ thị của ông ngay sau khi ông gọi điện thoại về. Đến bây giờ vẫn chưa thấy ông ấy trở lại. Lúc đó ông ta không tìm được nhân viên nào để làm công việc nọ.
- Được rồi, Mason nói. Khi nào ông ta về thì nói rằng tôi muốn gặp nhé.
Vị luật sư bước về phía văn phòng của mình, mở cửa và nói với Della Street:
- Đây là chiếc cặp táp của Carter Gilman. Cô kiểm tra các thứ bên trong xem sao. Tôi đã giao các bản hợp đồng và đây là tấm bìa cứng bọc ngoài, trên đó có ghi những lời dặn mà Muriell đã nói với tôi. Hãy xem ngoài ra còn những gì nữa không.
Họ kiểm soát kỹ nhưng chỉ thấy sáu tấm bảng thời khóa biểu của các hãng hàng không xuất phát từ Los Angeles, ngoài ra còn miếng giấy ghi địa chỉ: Steve Barlow 5981 Đại lộ Virginia City, Las Vegas, Nevada.
- Ông nghĩ sao? Della Street hỏi.
- Xin báo cô biết, Mason nói, tôi vừa có dịp liên hệ với vài người đẹp.
- Tôi biết ông muốn nói gì, Della Street nói. Nhưng hiện tại tôi chỉ rất quan tâm về cá nhân cô thư ký riêng của ông Gilman mà thôi. Tôi khẳng định rằng, cô ta chính là người đàn bà đã xưng tên là Vera Martel, nhắn tin về vụ dấu tay, đồng thời cho chúng ta số điện thoại của ông Gilman. Xin báo để ông biết số điện thoại đó là phòng điện thoại công cộng nằm cách cao ốc văn phòng của ông Gilman bốn dãy phố.
Mason nói:
- Cô Matilda Norman, thư ký của ông Gilman, đã rời sở về nhà rồi. Người ta cho biết là cô ta trạc tuổi năm mươi và dáng dấp tựa như khúc gỗ.
- Còn mấy cô khác mà ông đã gặp chắc chắn là không giống như khúc gỗ, phải không? Della Street hỏi Mason.
- Hẳn là thế. Dáng dấp của họ tựa như đường lên miền núi, toàn những đường cong gồ ghề.
- Nhưng chắc là ông không chạy quá vận tốc giới hạn chứ? Dell nói đùa.
- Ồ, không. Mason nói. Tôi đã đụng đầu phải một anh chàng trẻ tuổi, làm ra vẻ nghiêm trang, chững chạc, một loại người đã tiếp nhận đến bão hòa các bài học về kinh tế, về phân tích các khuynh hướng tài chính...vân...vân tại các trường đại học. Hạng người luôn vật lộn với thị trường chứng khoán, giống như các lực sĩ đô vật đang thở hồng hộc.
- Nhưng mọi chuyện đã tốt đẹp mà, Della Street nói.
- Điều đó còn tùy thuộc vào cái không khí của văn phòng công ty mà tôi vừa thăm viếng. Nếu cô có một số vốn nhàn rỗi muốn đầu tư, thì tôi đề nghị với cô là nên chọn công ty của Gilman. Ở đấy họ có quan điểm là sự ổn định của công ty hoàn toàn tùy thuộc vào tiếng tăm của cấp lãnh đạo.
- Ồ, tôi cũng cho cô biết thêm là ông Calhoun vừa mới khám phá ra một tin động trời là Glamis Barlow, cô gái có mái tóc vàng và cặp giò dài thật đẹp, đã được sinh ra trước ngày cưới của cha mẹ cô ta một năm.
- Ồ, ông chủ. Della Street nói. Tôi rất ngạc nhiên không hiểu tại sao ông Calhoun lại đề cập đến vấn đề đạo đức ấy. Ông nói như vậy thì chắc là tôi phải rút cổ phần ra khỏi công ty đó.
- Không, đừng. Mason nói. Tôi thấy cô nên chấp nhận sự việc ấy giống như cung cách của cô Colfax, thư ký trong văn phòng của ông Calhoun.
- Cô ta thế nào? Della hỏi.
- Tôi không thể diễn tả ý nghĩa được, chỉ có thể diễn tả hậu quả của nó mà thôi. Nó giống như một con rắn đang ngo ngoe bò nhưng vẫn giữ nguyên cái đầu ngẩng cao bất động.
Bất chợt, vị luật sư vứt bỏ thái độ đùa cợt và nói:
- Thôi dẹp mọi chuyện qua một bên, Della. Chúng ta đi ăn thôi. Nhắn lại cho Paul Drake nơi chúng ta đến. Tôi có yêu cầu anh ta làm công việc theo dõi và tôi cứ yên trí rằng anh ta sẽ theo dõi Muriell, vì tôi muốn biết có phải là cô ta sẽ đi thẳng đến nơi gặp bố mình sau khi tôi đưa cô ấy đến chỗ lấy xe không. Nhưng trục trặc đã xảy ra là Glamis đã giành lấy chiếc vé đậu xe của Muriell và bây giờ thì Paul Drake lại đi theo dõi Glamis mà tôi nghĩ rằng có thể là uổng công thôi.
Mason và Della trên đường ta thang máy, ghé lại văn phòng Paul Drake.
Mason nói với cô gái trực tổng đài:
- Chúng tôi không nhất thiết ngồi ở văn phòng chờ Pau báo tin. Tôi và Della sẽ đến tiệm ăn Green Mill. Sau đấy chúng tôi sẽ về ngay. Khi nào Paul điện thoại về, nói với anh ta là chúng tôi ở đó và bảo anh ta đến với chúng tôi hoặc anh ta gọi điện thoại tới đó cũng được.
Mason và Della Street tới tiệm Green Mill, ngồi tại một ngăn ô có ánh sáng nhạt màu với hai ly rượu cốc tai và đĩa khoai chiên.
Một lát sau Mason nói với Della:
- Tôi nghĩ rằng có lẽ cô nên gọi tới nhà Gilman và yêu cầu nói chuyện với Muriell. Giọng đàn bà làm người ta bớt chú ý hơn là giọng đàn ông. Khi gặp Muriell, cô hỏi xem cô ta... Thôi, để tôi đích thân nói với cô ấy.
Mason ký ngân phiếu trả tiền và cả hai bước lại phòng điện thoại.
Della gọi số điện thoại tư thất của Gilman và xin gặp Muriell. Một lúc sau cô nói:
- Vâng, xin chờ một chút cô Muriell. Ông Mason muốn nói chuyện với cô.
Mason cầm lấy điện thoại.
- Chào cô Muriell. Mọi chuyện sao rồi? Bố cô có nhà không?
- Vâng, xin chào. Muriell nói mà không đề cập đến tên Mason. Rất mừng được gặp ông. Ông có tin tức gì mới không?
- Tôi đã làm đúng chỉ thị, Mason nói. Các hợp đồng đã được trao. Tôi có tờ giấy biên nhận của ông Roger Calhoun.
- Ồ, tốt quá. Muriell thốt lên.
- Bố cô đã về nhà chưa?
- Chưa. Bố có gọi điện cho Nancy báo là ông phải đi xa, tối nay không về. Tuy nhiên, ông nói là sáng mai sẽ có mặt ở văn phòng. Theo tôi đoán là chín giờ sáng mai ông sẽ có mặt tại đấy.
- Thế bố cô đi đâu? Mason hỏi.
- Ông đi Las Vegas, Nevada trong một công việc làm ăn.
- Vậy hả? Thế Glamis có nhà không?
- Không. Nó có điện thoại về nhà nói là tối nay nó sẽ về trễ. Với Glamis, như vậy có nghĩa là sáng sớm hôm sau.
- Thôi được, Mason nói. Tôi chỉ muốn báo cho cô biết là các hợp đồng đã được giao rồi. Tôi hy vọng sẽ được gặp bố cô vào ngày mai. Thôi chào cô, cô Muriell.
Mason cúp máy và cười với Della Street.
- Cũng tốt thôi. Chúng ta ra lệnh cho Paul Drake theo dõi Glamis và Glamis đã đi dự tiệc. Cô ta điện thoại về nhà nhắn rằng sẽ về muộn. Có lẽ vì vậy mà chúng ta vẫn chưa thấy Paul Drake báo tin.
- Thật là độc đáo! Della mỉm cười. Hóa ra người bị theo dõi lại là Glamis. Ông vốn muốn theo dõi Muriell phải không?
- Đúng vậy, Mason nói. Nhưng với các sự kiện xảy ra, tôi thấy việc theo dõi Glamis cũng là điều rất tốt. Chúng ta có hai người con gái giống hệt nhau nhưng mỗi người có một vẻ bí mật riêng biệt.
- Thôi, bây giờ chúng ta ăn cái đã rồi sang phòng khiêu vũ, thảo luận về thân chủ của chúng ta cùng với hai cô gái giống hệt nhau, và vụ một lô các giấy bạc một trăm đô la đó.
Hơn một giờ sau họ trở lại văn phòng của Paul Drake. Cô gái trực tổng đài nhìn họ và cười.
- Quý vị thật là hạnh phúc, chẳng bù tội nghiệp cho những người kiêng khem vì sợ mập như chúng tôi, suốt ngày chỉ dám sờ tới các thứ đạm bạc. À, mà tôi vẫn chưa nhận được...
Cô gái ngừng nói khi ánh đèn đỏ chớp chớp trên bảng tổng đài. Cô bật nút liên lạc nói:
- Đây văn phòng thám từ Drake... vâng... vâng... Ông ta đúng có mặt tại đây, ông Drake. Tôi sẽ chuyển máy cho ông ấy.
- Paul Drake gọi từ Las Vegas, Nevada, cô gái nói.
Mason cười hỏi:
- Điện thoại ở đâu?
- Ông đến thẳng phòng riêng của ông Drake, tôi sẽ nối mạch tại đó.
Mason và Della Street vội đi qua hành lang vào phòng riêng của Paul Drake. Mason nhấc điện thoại, đưa mắt ra hiệu cho Della Street và nói:
- Perry Mason đây, Paul. Anh đang làm gì ở Las Vegas vậy?
- Thì anh bảo tôi theo dõi đối tượng mà, Drake nói, và kết cục là tôi đã tới đây.
- Nhưng tại sao anh lại không điện thoại cho tôi để xác nhận nếu...
- Làm gì có thời giờ, Drake đáp. Cô ta lái xe thẳng tới sân bay và đậu xe lại. Tôi theo cô ta tới tận văn phòng hãng máy bay. Có chuyến bay đi Las Vegas trong vòng mười phút. Cô ta lấy vé và tôi cũng phải lấy vé. Tôi cố tránh mặt cô ta nhưng vì chỉ còn một chỗ trống duy nhất nên tôi phải ngồi ghế sát cô ta, cách hành lang qua lại trên máy bay.
- Cô ta có ngó quanh quất không?
- Có đấy, Drake nói. Tôi nghĩ rằng có thể cô ta hơi ngờ vực. Tôi sẽ kể anh nghe chuyện gì đã xảy ra.
- Nói đi.
- Khi đến Las Vegas, cô ta gọi tắc xi đi xuống phố. Tôi gọi một chiếc xe khác theo sau. Cô ta vào một sòng bạc thật lớn và giật máy đánh bạc liên tục, sau đấy thì cô ta cho tôi rơi.
- Sao vậy?
- Sau khi tới sòng bạc khoảng hai mươi hoặc ba mươi phút, Drake nói, một chiếc tắc xi đến đậu ngay trước cửa và người khách bước xuống. Lúc ấy là chín giờ mười một phút. Cô gái từ bên trong vội giật mạnh cửa mở ra và phóng ngay lên tắc xi, nói gì đó với tài xế và chiếc xe vọt đi, để lại mình tôi ngơ ngác với ấn tượng là cặp đùi cô ta thật đẹp và chiếc tắc xi gần nhất thì đang đậu cách đó một dãy phố. Khi nhảy lên được chiếc tắc xi ấy thì dòng xe cộ đã chặn tôi lại, không còn thấy tăm dạng chiếc xe kia đâu nữa. Tôi trở về sòng bạc và cố tìm chiếc tắc xi cô gái đã đi, nhưng chưa thấy lại. Do đó, tôi nghĩ là nên điện thoại báo tin cho anh. Tôi mất dấu cô ta vào lúc chín giờ mười hai phút.
- Thôi được, Paul. Mason nói. Tôi có chút manh mối cho anh đây. Steve Barlow ở Las Vegas. Tôi không rõ ông ta làm gì. Địa chỉ là 5981 Đại lộ Virginia City. Anh hãy tới đấy và sẽ thấy cô gái đang nói chuyện với Steve Barlow. Nếu đúng như vậy thì hãy lấy vé máy bay trở về Los Angeles.
- Nhưng nếu không thấy cô gái?
- Nên quan sát kỹ nơi ấy, Mason nói. Nhưng không cần phải ở qua đêm. Nếu cô gái có ở đấy, công việc của anh kể như xong. Nếu không thì đừng thắc mắc. Sẽ gặp anh vào sáng mai.
- Thôi được, Drake nói. Hẹn gặp anh sau.
Mason cúp máy quay sang nói với Della Street.
- Thôi, thế kể như xong một ngày, Della.