Bí ẩn vụ song sinh - Chương 05

Bí ẩn vụ song sinh - Chương 05

Bí ẩn vụ song sinh
Chương 05

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 8.2/10 với 20086 lượt xem

Perrrry Mason vừa lái xe vừa nói:
- Muriell, mặc dù tôi phải chăm chú lái xe, nhưng tai tôi vẫn luôn tập trung để nghe giọng nói cũng như những điều cô nói, hầu như có thể khám phá ra những điều sai trái trong đó nếu có, chắc cô hiểu chứ?
- Sao lại có điều sai trái, ông Mason?
- Tôi cũng không rõ nữa, vị luật sư nói. Có điều tôi muốn nói với cô rằng, tôi đã từng chất vấn nhiều nhân chứng. Tai tôi đã quen phát giác được những điều sai trái, và bây giờ tôi muốn hỏi cô một câu là cô có hành động trung thực trong vụ này không?
- Ý ông muốn nói gì, ông Mason?
- Tôi muốn hỏi là cô có nói dối tôi trong sự việc hồi sáng không?
- Hoàn toàn không. Tôi đã nói với ông tất cả sự thật.
- Cô có âm mưu gì với bố cô trong sự việc này mà cô đã gọi điện thoại cho tôi để...
- Dĩ nhiên là, ông Mason ạ, tôi đã rất sợ hãi khi không thấy bố tôi. Tôi biết cách đây vài ngày bố tôi rất lo lắng và nói với tôi rằng bất cứ sự việc gì xảy ra thì ông cũng không muốn liên hệ với cảnh sát. Tôi đã nói với ông điều ấy và đó là sự thật.
- Thế ông ấy có nói tại sao không? Mason hỏi cô gái.
- Không. Bố tôi chỉ nói như vậy thôi.
- Như vậy có phải là điều bất thường không?
- Vâng, đó là điều bất thường.
- Thế cô có hỏi tại sao bố cô lại nói như vậy không?
- Có chứ.
- Ông ấy bảo sao?
- Đó chính là vấn đề tôi sẽ nói với ông. Bố tôi đã dặn trên điện thoại là tôi phải nói hết mọi chuyện với ông khi trên đường đi lấy chiếc cặp táp.
- Vậy được, Mason nói, cô nói cho tôi biết đi.
- Vâng. Bố tôi bỏ vốn đầu tư riêng cho cá nhân mình, đồng thời cũng điều hành một tổ hợp do các cổ đông hùn vốn, đó là công ty làm ăn của bố tôi. Bố tôi muốn xây dựng một tổ hợp để đề phòng trường hợp nếu xảy ra chuyện chết bất thình lình do tai nạn hoặc bất cứ lý do nào khác thì tài sản chính của tổ hợp sẽ không liên quan gì đến tài sản riêng cá nhân của ông.
- Đó là tổ hợp gì?
- Vâng. Đó là Tổ hợp liên doanh đầu tư Gilman.
- Được rồi, sao nữa?
- Roger Calhoun là giám đốc điều hành và bố tôi là chủ tịch.
- Rồi chuyện gì đã xảy ra?
- Vâng. Sau một thời gian dài, bố tôi cảm thấy Roger Calhoun đã bí mật cấu kết với một số cổ đông lớn định triệt hạ bố tôi.
- Thế bố cô có thể bị mất chức chủ tịch không?
- Không. Không phải là như thế. Bố tôi không thể mất chức chủ tịch được, nhưng có thể bị mất một số cổ đông lớn. Họ rút ra khỏi tổ hợp.
- Những cổ đông lớn đó là những ai?
- Tôi làm sao biết hết tên của họ được, nhưng tôi biết được một số. Tôi nhớ là trong đó có một công ty lâm sản lớn ở miền Bắc tiểu bang, cũng như một bà quả phụ ở miệt Thung lũng Hoàng Gia và còn nhiều nữa.
- Hãy cho tôi biết thêm về Roger Calhoun, Mason nói.
- Vâng. Ông ta còn trẻ, bố tôi vẫn thường nói như vậy nhưng tôi nghĩ là ông ta lớn tuổi hơn tôi nhiều.
- Ông ta bao nhiêu tuổi?
- Chắc khoảng ba mươi. Ông ta là một người rất chải chuốt. Ông ta nghiên cứu về thị trường và rất khôn ngoan.
Bất chợt Mason quay sang hỏi:
- Bố cô có ăn uống kiêng khem vì sợ mập ra không?
- Vâng, có. Nhưng có ăn nhập gì....?
Mason ngắt ngang:
- Sau khi ăn sáng khá thịnh soạn như vậy mà bố cô còn bảo cô vào bếp làm thêm một quả trứng và một miếng xúc xích nữa, phải không?
- Vâng.
- Cô có thấy như vậy là kỳ lạ không?
- Nếu nói về kiêng khem thì quả là kỳ lạ.
- Thôi, tôi chỉ muốn xác định một sự kiện thôi, Mason nói. Bây giờ cô hãy nói tiếp về Calhoun.
- Vâng. Có một số hợp đồng cần phải được ký vào sáng nay, nhưng những hợp đồng ấy lại nằm trong cặp táp của bố tôi. Ông Calhoun rất lo lắng vì không tìm thấy các hợp đồng ấy ở văn phòng và cũng không biết bố tôi ở đâu nữa.
- Cô có đến văn phòng, phải không?
- Vâng.
- Tại sao cô không gọi điện thoại?
- Có chứ. Tôi có nhắn lại là khi nào bố tôi đến thì gọi ngay về nhà cho tôi. Lúc đó cô thư ký của ông Calhoun nói rằng cô ta rất cần gặp bố tôi. Khi ấy ông biết không, tôi phải giả vờ vô tư và bảo rằng tôi cứ tưởng là bố tôi đã đến văn phòng rồi.
- Cô có nghĩ rằng họ có nghi ngờ gì không?
- Ồ, không. Muriell nói. Tôi cố gắng để họ không biết được là đang có biến cố.
- Cô vẫn giữ vững được giọng nói à?
- Vâng, tôi nghĩ là như vậy. Hồi còn học trung học, tôi đã nhiều lần tham gia đóng kịch và cả trên đại học nữa. Họ cho rằng tôi diễn khá lắm. Tôi nghĩ rằng tôi có thể trở thành nhà nghề được nhưng bố tôi không thích.
- Cô vì ông bố mà bỏ cả sự nghiệp à?
- Không, đó chưa phải là sự nghiệp, ông Mason. Nhưng có thể sẽ dẫn tới sự nghiệp, tôi không dám chắc. Có điều, tôi nghĩ rằng mình có thể thành công được. Thiên hạ cũng nói như vậy?
- Ai nói với cô?
- Ồ, nhiều lắm. Các đạo diễn, các đoàn kịch, các... Tôi có giữ bài báo nói về vấn đề ấy, ông Mason. Tôi biết ông không có thời giờ đọc nó, nhưng tôi rất lấy làm hãnh diện.
- Thôi được rồi, Mason nói. Tại sao cô lại phải tới văn phòng? Cô sợ người ta còn giấu giếm gì đó với cô trên điện thoại chăng?
- Không, tôi chỉ muốn gặp Matilda.
- Tức là cô thư ký riêng của bố cô, phải không?
- Vâng, đó là Matilda Norman.
- Thế lúc đó cô có nói chuyện với cô ta chứ?
- Không. Cô ta không có ở đấy, nhưng cô ta gọi điện thoại đến khi tôi có mặt tại đó và nhắn với người tổng đài rằng nửa tiếng nữa cô ta sẽ về phòng. Ông biết cô ta là thư ký riêng của bố tôi. Các cô ấy thường hay đi các việc riêng khi không cò sếp ở trong phòng làm việc. Cô ta gọi điện thoại về để hỏi xem bố tôi đã đến văn phòng hay chưa và vì bố tôi chưa đến nên cô ta kéo dài thêm nửa tiếng nữa.
- Nhân viên tổng đài nói rằng cô đang có mặt ở đó à?
- Vâng.
- Vậy thì chuyện gì xảy ra tiếp theo?
- Tôi liền nhắc nhân viên tổng đài ngay sau khi cô ấy nói đến tên Matilda, tôi bảo là tôi muốn nói chuyện với Matilda. Nhân viên tổng đài cũng biết là tôi đang tìm kiếm Matilda.
- Vậy cô đã làm gì?
- Tôi nói với Matilda rằng tôi rất lo lắng muốn gặp bố tôi, còn cô ta thì nói rằng cô ta cũng vậy. Cho đến lúc ấy cũng không thấy mặt bố tôi.
- Rồi sao nữa?
- Thế rồi Matilda hỏi tôi là có chuyện gì rắc rối xảy ra chăng? Bấy giờ tôi chợt nhớ ra nên bảo là không có gì đặc biệt ngoài việc muốn gặp bố tôi về một chuyện cần thiết.
- Và rồi chuyện gì đã xảy ra?
- Matilda bảo rằng cô ta sẽ trở về văn phòng tức thì và nếu tôi đợi tại đấy, cô ta sẽ ngừng ngay việc mua đồ và trở về nói chuyện với tôi.
- Vậy cô đã đợi?
- Vâng.
- Rồi sao?
- Và thật là may, Matilda vừa trở về một lúc thì bố tôi gọi điện thoại tới để chỉ thị cho cô ta một vài điều phải làm. Matilda nhắc với bố tôi rằng tôi đang có mặt ở đấy. Ông nói "Tốt lắm" và ông nói thêm rằng đã gọi cho tôi ở nhà nhưng không gặp, rồi bảo Matilda chuyển đường dây liên lạc cho tôi nhưng đừng để ai biết là ông đã gọi tới.
- Cứ tiếp tục.
- Sau đấy bố tôi bảo tôi đến ngay văn phòng ông và đưa ông về nhà lấy chiếc cặp táp. Dặn là đem luôn chiếc cặp ấy đến văn phòng của ông rồi lấy các bản hợp đồng nằm trong tập bìa cứng trao cho ông Calhoun. Bố tôi bảo tôi phải kể tất cả cho ông nghe chuyện về bố tôi cũng như các công việc làm ăn và những chuyện về ông Calhoun.
- Thế bố cô có nhắc đến bà mẹ kế của cô không? Mason hỏi.
- Không. Bố tôi không đề cập đến. Có điều gì về bà ấy?
- Không. Tôi chỉ muốn nắm vững các chỉ thị của bố cô mà thôi. Mason nói.
- Đó, tất cả câu chuyện đại khái chỉ có thế, ông Mason. Dĩ nhiên là còn những chi tiết nhỏ nhặt, nếu ông hỏi tôi xin sẵn sàng trả lời.
Mason nói:
- Được rồi, để tôi suy nghĩ một chút.
Vị luật sư im lặng tiếp tục lái xe khoảng mười phút. Sau đó, ngay trước khi rẽ sang đại lộ Vauxman, ông nói:
- Xin chờ tôi một chút, tôi cần gọi điện thoại.
Mason ngừng ngay bên lề phòng điện thoại công cộng tại một trạm xăng, bước ra khỏi xe và gọi về văn phòng mình.
- Cô Gertie, cho tôi nói chuyện với Della.
Tiếng Della Street trên đầu dây.
- Vâng, ông chủ có gì đấy. Tôi đã sẵn sàng bút viết đây.
- Không có gì rắc rối, Della. Hãy gọi ngay cho Tổ hợp liên doanh đầu tư Gilman ở cao ốc Piedmont Building, đòi gặp trực tiếp ông Gilman. Nói với ông ta cô là một quả phụ có số vốn muốn đầu tư và cô muốn biết qua về tổ hợp.
- Rồi sau đấy? Della Street hỏi.
- Gilman không có mặt đâu. Mason nói. Như vậy cô sẽ hỏi tiếp ai là người ghi nhận hẹn gặp ông Gilman và hỏi xem có cô thư ký của ông ta ở đấy không.
- Rồi sao nữa? Della hỏi.
- Cô có cái tai nghe rất tốt để nghe các giọng nói. Mason nói. Khi đã gặp cô thư ký của ông Gilman, hãy hỏi tên và xem đó là ai. Nếu là cô Matilda Norman thì cô hãy xưng một cái tên và địa chỉ giả để tiếp chuyện với cô ấy. Rồi cô bịa ra là mình có  một số vốn muốn đầu tư và yêu cầu cô thư ký ấy nói cho biết về Tổ hợp.
- Rồi tiếp theo?
- Bảo cô ta rằng để mình suy nghĩ đã và cúp máy. Mason nói.
- Có phải đó là điều ông muốn biết không? Della Street hỏi.
- Tôi muốn cô nghe giọng nói của cô thư ký riêng của ông Gilman trên điện thoại.
- Để cho tôi ghi nhớ phải không?
- Không. Tôi nghĩ là cô sẽ nhận ra ngay giọng nói ấy, Mason nói. Trừ phi tôi lầm, cô sẽ thấy ngay là giọng nói của Matilda Norman, thư ký riêng của ông Gilman, chính là giọng nói của người tự xưng là Vera Martel, thám tử tư.
- Ồ!... Della Street kêu lên. Như vậy là ông đã bắt đầu cảm nhận ra...?
- Có thể như thế, Mason nói, nhưng tôi chưa tìm thấy được chính hang ổ. Tôi thấy cần phải hết sức thận trọng vì sợ bị chết ngộp.
- Còn Muriell, cô bạn nhỏ của ông?
- Khá lắm, Mason nói. Cô thấy cô ta thế nào?
- Dịu dàng và có vẻ nghiêm trang.
- Xin báo cho cô biết, Mason nói, cô ta là một kịch sĩ và có khá nhiều kinh nghiệm trong lãnh vực ấy.
- Được rồi, Della Street nói, tôi sẽ gọi ngay. Nhưng nếu giọng nói đó chính là Vera Martel hay nói một cách khác là người đã tự xưng là Vera Martel, thì tôi phải làm gì?
- Cứ việc hẹn gặp, Mason dặn, rồi cúp máy. Tốt hơn hết là hãy sửa giọng nói khác đi một chút, Della. Có thể chúng ta còn phải tiếp xúc với Matilda Norman sau này nữa.
- Gọi ngay bây giờ phải không?
- Ngay bây giờ.
- Ông sẽ liên lạc sau phải không?
- Đúng vậy. Tôi sẽ điện thoại về cho biết tình hình.
Mason cúp máy, trở lại xe và mỉm cười với Muriell.
- Xin lỗi cô Muriell, ông nói. Chắc cô cũng thông cảm về sự cẩn thận của một vị luật sư tòa án như tôi. Dù sao thì sự việc xảy ra trong ngày đều đầy vẻ bí mật.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, Muriell nói và nhìn ông với con mắt ngây thơ, thẳng thắn.
- Còn bây giờ, Mason nói. Nếu tối nay bố cô về nhà, tốt nhất là cô nên nói chuyện với ông một cách bình thường, đừng nói gì tới sự việc tôi đã đến nhà cô vào sáng nay cũng như việc cô cảm thấy lo lắng vì sự vắng mặt của ông và đã điện thoại cho tôi. Cô có thể làm được việc ấy chứ?
- Như vậy có lợi gì cho bố tôi không?
- Tôi cho là có, Mason nói.
- Trong trường hợp ấy, tôi sẽ làm.
- Và có thể thành công chứ?
- Ồ, chắc chắn, Muriell nói. Nếu tôi không muốn cho ai biết được điều gì thì không một ai có thể biết được.
- Tốt lắm, Mason nói. Chúng ta cứ như vậy, Muriell. Điều đó rất có lợi.
- Nhưng còn về số tiền mười ngàn đô la?
Mason nói:
- Không một ai, ngoại trừ cô và tôi biết điều đó. Chúng ta sẽ xuống xưởng ấy khi về tới nhà... Có lẽ tôi sẽ lái thẳng xe xuống ga ra vả từ đó đi sang xưởng. Tôi cho cô biết là bố cô có gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi hãy thu lượm số tiền nằm trên sàn nhà trong xưởng ấy.
- Bố không hề nói với tôi về số tiền đó, Muriell nói.
- Có lẽ ông không có thì giờ, Mason nói. Tôi cho rằng tốt nhất là cô hãy để bố cô nói những điều gì ông muốn cho cô biết, đừng hỏi thêm gì cả và nhớ là đừng nói với ông về cuộc gặp mặt của chúng ta vào sáng nay. Có thể bố cô không muốn cô phải gọi cho tôi chỉ vì ông ta đã rời bỏ bàn ăn sáng.
- Vâng. Tôi có nghĩ đến điều ấy, cô nói. Có thể bố tôi sẽ nghĩ rằng tôi xía vào công việc của ông.
- Đúng như vậy, Mason nói và rẽ xe vào cổng biệt thự rồi đi thẳng vào trong ga ra.
- Mọi người trong nhà đang ở đâu? Mason hỏi.
- Bố tôi đã lấy xe đi rồi.
- Còn Nancy và Glamis?
- Nancy và Glamis thì lấy xe thể thao đi dự buổi hội của câu lạc bộ nhiếp ảnh. Còn tôi dùng chiếc xe nhỏ lên phố.
- Ra vậy, Mason nói. Tất cả ba chiếc xe đều đang được sử dụng. Không có chiếc xe thể thao ở đây chứng tỏ rằng Nancy và Glamis chưa trở về phải không?
- Đúng vậy.
- Tôi sẽ đợi cô ở trong xưởng, Mason nói. Trong khi ấy cô đi lấy chiếc cặp táp. Nhớ để ý xem có ai trong nhà không. Tôi không muốn một ai khác biết tôi có mặt ở đây ngoại trừ khi thật cần thiết. Chúng ta không cần phải giấu giếm nhưng cũng không nên quảng cáo sự có mặt của tôi tại đây. Tôi nghĩ rằng đó cũng là điều bố cô muốn.
- Tôi cũng nghĩ vậy, Muriell nói và mở cánh cửa buồng rửa ảnh. Ông đi qua phòng này và chờ tôi ở xưởng mộc.
Mason theo sau Muriell và bước sang bên xưởng mộc. Muriell nhìn ông cười và nói:
- Tôi sẽ đi lấy chiếc cặp ngay, tôi biết rõ chỗ để. Nó ở ngay phòng ăn, bố tôi đã đặt nó ở đấy để sẵn sàng đi làm sáng nay nhưng rồi có chuyện nên bố tôi đã đi khỏi... Ông Mason, ông có hiểu là tại sao bố tôi lại vội vàng như vậy không?
- Làm sao tôi biết được, Mason nói. Bố cô có quá nhiều dịch vụ thương mại khác nhau. Ông ta có rất nhiều việc khẩn cấp. Có thể có một chuyện gì đấy rất quan trọng mà ông quên khuấy đi mất.
Cô gái gật đầu và bước về phía cánh cửa phía đông nam góc cơ xưởng.
- Tôi sẽ trở lại ngay, ông Mason.
Chiếc ghế gãy vẫn còn nằm nguyên trên sàn. Vũng sơn màu đỏ đã khô một phần. Căn phòng ấm áp và hầu như yên lặng bất thường. Không khí trong phòng đầy hương vị gỗ hương. Một con ruồi lớn bay vo vo thành những vòng tròn.
Một cục đất sét lớn nằm trên bàn nặn đồ gốm. Mason quan sát kỹ cục đất và thấy trên đó có một số dấu vân tay. Rồi ông bước sang phòng rửa ảnh, dùng khăn tay lót bật công tắc đèn để tránh dấu tay. Ông mở một vài ngăn kéo. Có một số bức ảnh của Carter Gilman, của Muriell và những bức ảnh của một cô gái tóc vàng rất xinh. Có nhiều bức ảnh phóng đại. Một vài bức mặc áo tắm trông rất khêu gợi. Bức ảnh cô gái được tôi màu nên Mason phải nhìn thật kỹ mới thấy rõ khuôn mặt cô ta, sau đấy ông cất lại trong ngăn kéo. Ông tiếp tục xem các phim ảnh và bất chợt nghe tiếng giày của Muriell trở lại cơ xưởng.
Khi cô bước vào, Mason giả vờ đang quan sát một chiếc hộp đựng trang sức còn làm dỡ.
- Bố cô thật khéo tay, Mason nói.
- Đẹp một cách đơn giản, Muriell nhận xét. Bố tôi thích làm đồ gỗ và đánh bóng. Chiếc hộp đựng đồ trang sức nhỏ ấy ông xem có đẹp không? Tôi đoán rằng bố tôi định làm quà sinh nhật cho tôi đấy.
- À, cô đã lấy chiếc cặp táp rồi hả? Mason hỏi.
Cô gái yên lặng đưa ông chiếc cặp.
- Bây giờ, Mason nói, tôi sẽ đem nó đến văn phòng và lấy xấp tài liệu nơi tập bìa cứng trong ấy giao cho ông Roger Calhoun phải không?
- Vâng.
- Và không đề cập gì đến công việc làm ăn của bố cô, ngoài những điều ông ta nói với tôi phải không?
- Đúng như vậy. Bố tôi bảo là ông chỉ việc giao các giấy tờ đó cho ông Roger Calhoun, nói với ông ta rằng mình làm theo yêu cầu của bố tôi và các hợp đồng ấy phải được thi hành.
- Như vậy, Mason nói, có thể gây nên thắc mắc. Bố cô dự trù là sẽ có mặt ở văn phòng cùng với những tài liệu này. Thế rồi một vị luật sư, có được ít nhiều người biết tới, lại bước vào văn phòng nói một cách khơi khơi rằng "Tôi đem đến đây những bản hợp đồng mà ông Gilman định mang tới vào sáng nay.
Muriell nói:
- Vâng, chắc bố tôi cũng đã nghĩ đến việc ông phải giải thích.
- Đúng vậy. Mason nói. Tôi sẽ phải làm thôi.
Bỗng dưng Muriell nghiêng đầu có vẻ như lắng nghe gì đấy.
- Có gì vậy? Mason hỏi ngay.
- Có xe tới nhà. Xin chờ một chút.
Muriell bước về phía tấm mành mành cửa sổ, cô vạch một khe hở để có thể nhìn thấy bên ngoài.
- Ồ! Glamis đã về nhà bằn tắc xi.
Mason nhìn thấy gương mặt có vẻ sợ hãi của Muriell, liền hỏi:
- Cô không muốn Glamis biết về chuyện này à?
- Ồ, không.
- Bố cô không tín cẩn cô ta lắm, phải không?
- Tôi đoán là như vậy, nhưng... Tôi thật tình không muốn Glamis biết chuyện này.
- Vậy cô định làm sao? Mason hỏi.
- Tôi sẽ cố đánh lạc hướng, Muriell nói, nhưng không chắc đã nên việc. Nếu Glamis trông thấy xe của ông trong ga ra, nó sẽ để ý đến quanh nhà và nếu thấy không có ai trên ấy thế nào nó cũng lần xuống đây... Tốt hơn hết là tôi chỉ việc bước thẳng ra nói chuyện với nó... Nhưng nếu nó thấy tôi từ trong này đi ra nó sẽ rất ngạc nhiên và có thể biết ông ở đây... Ồ, thật là rắc rối.
Mason nhìn Muriell rồi hỏi:
- Cô không nghĩ là Glamis sẽ đi thẳng vào nhà và...?
- Mong là như vậy. A, nó quên chưa trả tiền xe... Nó luôn luôn là vậy mà... Nó đã quay lại trả tiền và... Ô, ồ! Nó đã nhìn thấy xe của ông. Tôi sẽ đi ra và cố đánh lừa nó. Tôi không chắc là có làm được không. Nó vốn rất tò mò. Nếu tôi thất bại, nhớ là đừng nói gì cả, ông nhớ không? Không nói gì cả.
Muriell mở cửa xưởng và bước ra với cung cách hết sức tự nhiên tiến về phía chiếc tắc xi.
Mason vén tấm mành mành nhìn theo, thấy người con gái tóc vàng có bức ảnh ông đã bắt gặp trong phòng rửa ảnh, đang cười thật tươi với Muriell và tiến đến bên cạnh đưa tay ôm lấy sau lưng Muriell.
Muriell nhẹ nhàng đi ép về phía nhà nhưng Glamis hình như hơi cưỡng lại và thắc mắc hỏi.
Mason vội vàng bước lại bàn điện thoại, nhắc ống nghe lên rồi quay số về văn phòng của Paul Drake. Khi có Paul nơi đầu dây, Mason nói:
- Paul hả, tôi có chỉ thị này cho anh và chỉ có thể nói một lần. Tôi sẽ lái xe về bãi đậu của tôi trong vòng hai hoặc ba mươi phút nữa. Sẽ có một cô gái đi cùng. Tôi muốn anh cho người theo dõi ngay cô gái ấy dù cô ta đi bất cứ nơi nào.
- Mệt quá đi Perry, Paul Drake nói. Ra lệnh thì dễ, nhưng...
- Nếu không tìm được người, Mason nói, tôi muốn đích thân anh làm việc này. Tôi nhấn mạnh là phải được thực hiện ngay. Có lẽ thiên hạ bắt tôi còn phải chạy dài dài.
Mason cúp máy và vén mành mành nhìn, vẫn thấy hai cô gái đang đứng nói chuyện. Mason lại đến bên điện thoại, quay số gọi về văn phòng mình. Khi Gertie trả lời, ông nói:
- Gọi gấp giùm Della, Gertie.
Vị luật sư vừa nghe thấy âm thanh bên đầu dây liền nói ngay:
- Chuyện gấp lắm Della. Cô đã gọi xong cú điện thoại đó chưa?
- Rồi, thưa ông, Della Street nói. Mặc dù cô ta đã trở lại giọng nói bình thường, chậm hơn, nhưng cô thư ký riêng của ông Carter Gilman chắc chắn đúng là Vera Martel.
Mason nhìn thấy nắm cửa đang xoay, lập tức đặt ống nghe xuống cúp máy, đồng thời giả vờ đang quan sát chiếc máy trong phòng. Muriell bước vào nói:
- Ông Mason, tôi muốn giới thiệu với ông cô em tôi, Glamis Bralow. Muriell nói tiếp, Glamis, đây là ông Mason.
Mason thấy cô gái nhìn mình với đôi mắt tò mò hơi sỗ sàng.
Glamis bước tới trước mặt Mason đưa tay ra với dáng điệu của một vũ nữ thoát y chuyên nghiệp trên sân khấu.
- Xin chào ông, cô nói, Muriell nói với tôi là chị ấy có một người bạn rất thích đồ mộc.
Mason không đáp lại mà chỉ đưa tay ra bắt và cúi đầu nói:
- Rất hân hạn được biết cô.
Glamis quay sang Muriell:
- Chiếc xe kia đâu, chị Muriell? Em sẽ đi lấy nó. Em rất cần.
- Ồ, vậy hả, Muriell nói. Nó ở trên phố. Chị đã để nó ở bãi đậu.
- Chị để xe ở trên ấy à?
- Vì chị muốn đi cùng xe với ông Mason mà, Muriell đáp.
Glamis nhíu mày suy nghĩ rồi nói:
- Thế chị định lấy nó bằng cách nào?
- Ông Mason sẽ đưa chị trở lại trên ấy. Chị sẽ đem về đây cho em.
- Rồi chị có đi đâu nữa không?
- Không. Chị sẽ ở lại nhà thôi. Bây giờ ông Mason sắp sửa đi và chị sẽ đi theo ông ấy...
- Em không còn đủ thời gian, Glamis nói. Xin lỗi chị Muriell, em cần chiếc xe ấy ngay bây giờ. Em sẽ đi cùng với ông Mason. Chị cứ đưa vé đậu xe cho em... và nếu ông Mason không có gì phản đối.
Muriell lưỡng lự.
Mason cúi đầu nói:
- Có lẽ cả hai cùng đi với tôi.
- Không, Glamis vội vã nói. Chị Muriell muốn ở nhà. Nếu có xe, chị ấy cũng trở về nhà thôi, còn tôi thì có việc phải đi nơi khác.
Muriell nói một cách miễn cưỡng:
- Thôi được rồi. Có lẽ chỉ có cách duy nhất đó thôi.
- Ông đã sẵn sàng chưa, ông Mason? Glamis hỏi.
- Ồ, sẵn sàng chứ. Mason trả lời.
- Tôi nhìn thấy xe ông ở trong ga ra. Thoạt đầu tôi tưởng đó là chiếc xe của gia đình, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy xe lạ. Tôi có hỏi Muriell là xe ai đó... Ông đi ngay bây giờ chứ, ông Mason?
Muriell nói với giọng không được vui:
- Ông ấy phải đi ngay bây giờ vì có cuộc hẹn rất quan trọng.
- Vậy thì ta đi thôi, Glamis nói rồi quay nhìn quanh xưởng. Ồ, gì thế này? Có ai đánh đổ thứ gì trên sàn và xem chiếc ghế gẫy kìa. Nó bị gẫy đó thôi.
Muriell nói:
- Không đâu. Nó bị gẫy chứ. Thôi, bận thì em cứ đi đi, Glamis.
- Vâng, Glamis nói. Chắc ông Mason cũng vậy. Thôi chào chị, chúng em đi đây. Chúng ta đi thôi, ông Mason. Tôi phải giục ông vì tôi đang cần chiếc xe đó. Nancy đã lấy chiếc xe thể thao của tôi để đi dự hội tại câu lạc bộ nhiếp ảnh, do đó tôi phải về bằng tắc xi. Tôi cứ tưởng còn một chiếc xe ở nhà.
- Chị xin lỗi, Glamis. Muriell nói.
- Có gì mà phải xin lỗi chị, chị có quyền sử dụng chiếc xe đó mà... Em chỉ ngại là mình như thể đã lợi dụng ông Mason. Nhưng... thực tình là tôi cần đi gấp, ông Mason ạ.
Cô đưa tay nắm nhẹ cánh tay của Mason.
Mason cầm chiếc cặp táp và bước về phía xe.
- Bây giờ, Glamis nói. Có lẽ ông sẽ rất lịch sự, dễ mến, đưa tôi đến bên phải chiếc xe, mở giùm cửa và tôi sẽ nở một nụ cười thật tươi với ông, và chắc ông sẽ thấy được điều mà thiên hạ đã nói là tôi có một cặp giò rất đẹp. Ít ra ông có thể làm việc đó vì lý do nghề nghiệp.
- Tôi nghĩ là với tính cách xã giao thôi, Mason nói.
Ông giơ tay vẫy chào Muriell, đưa Glamis đến bên phải chiếc xe và mở cửa cho cô.
Glamis nhảy lên xe, mỉm cười với Mason và vén lại váy áo.
- Cám ơn ông Mason.
- Không có chi, Mason nói, cô quá rộng lượng.
Mason bước sang cửa xe bên kia, quẳng chiếc cặp ra phía băng sau và ngồi vào tay lái.
Glamis nhìn thẳng về phía trước nói:
- Ông có chiếc cặp táp giống hệt chiếc cặp của bố Gilman.
- Tôi nghĩ rằng các chiếc cặp táp đều giống nhau. Mason nói một cách bình thản và mở máy lùi xe ra khỏi ga ra.
Glamis nói:
- Tôi cho là chị Muriell còn giấu tôi về ông, ông Mason. Chị ấy không chịu nói gì với tôi về ông hết. Ông quen chị ấy lâu chưa?
- Cái đó còn tùy thuộc vào ý nghĩa của chữ lâu, Mason nói. Thời gian có tính chất tương đối mà.
- Đúng vậy... Ông quan tâm đến các đồ mộc lắm à?
- Vâng.
- Ông có xưởng riêng của ông chứ?
- Tôi sẽ bố trí một xưởng.
- Tôi nhớ là chưa bao giờ chị Muriell nói gì về ông, Glamis nói.
Mason giữ im lặng.
- Ông có vẻ không phải là típ người thích bồ bịch du hí.
- Tôi không thích bồ bịch mà cũng chẳng thích du hí, Mason nói.
- Ồ, ông có một phương pháp tránh né rất tài tình, ông Mason. Ông có nghĩ rằng tôi đang khai thác tin tức về ông không?
- Cô đang khai thác à?
- Đúng vậy. Tôi muốn biết rõ về ông hơn. Tôi muốn biết lý do khiến ông có mối quan hệ với Muriell. Muriell không phải là một cô gái chịu chơi, còn ông thì... Chắc ông có một đích gì. Ông không phải là típ người chịu chơi. Ông có một lý tưởng trong cuộc sống và ông có vẻ thành công với lý tưởng đó... Bất cứ làm điều gì ông cũng đều đứng hàng đầu.
- Cô có vẻ như một nhà phân tích tâm lý, Mason nhận xét.
Cô gái quay sang chăm chú nhìn Mason lái xe.
- Phân tích tâm lý, cô nói, tôi rất thích. Một đôi khi tôi đoán rất đúng. Ông không phải là một bác sĩ...  Ông cũng không phải thuộc giới nhà băng. Ông là một người chuyên môn về một ngành nào ấy.
- Cũng tốt thôi, Mason nói. Vì cô có cái thú vị khi tìm hiểu về nghề nghiệp cũng như con người của tôi, nên thật là đáng trách nếu tôi cướp đi cái thú vị của cô.
- Ông tránh né thật là tài tình, ông Mason ạ. Nhưng chắc là vô ích thôi, bởi vì khi xuống xe, tôi chỉ cần nhìn biển số và hỏi xem ai là chủ chiếc xe đó. Ông phải là một người có nghề nghiệp chuyên môn... Ồ, chắc chắn rồi. Ông là một luật sư.
Mason vẫn giữ im lặng.
- Mason, Mason... Glamis lẩm bẩm và bất chợt kêu lên. A, đúng rồi! Ông là Perry Mason.
Mason vẫn im lặng, tiếp tục lái xe.
- Ông không tán thưởng cho sự khám phá của tôi à, Glamis nói. Ông có vẻ bí mật quá, ông Mason. Ông có thể cho tôi biết lý do ông đến gặp riêng Muriell ở đấy không? Và tại sao khi tôi bắt gặp ông với Muriell, ông lại cố tình tránh né...? Có phải đây là chiếc cặp táp của bố tôi không?
Mason nói:
- Với tư cách là một luật sư, tôi xin phản đối câu hỏi này vì nó đưa đến quá nhiều câu trả lời.
- Những câu trả lời ấy đều khác nhau à?
- Tôi thấy rằng câu hỏi của cô là không cần thiết so với các lý do đưa đến lời phản đối của tôi, Mason nói.
Cô gái nhìn gương mặt nghiêm nghị của vị luật sư một lúc thật lâu. Cô vẫn tỏ ra thắc mắc không cần giấu giếm:
- Nhưng ông làm gì ở xưởng mộc của bố tôi?
- Có lẽ, Mason nói, tôi đã trả lời một cách thành thật với cô rồi thì phải. Tôi đã nói rằng, tôi rất thích thú về đồ mộc.
- Sao ông không liên hệ với bố Gilman mà lại tiếp xúc với Muriell. Tôi chắc chắn là chị Muriell chưa quen ông quá hai mươi bốn tiếng đồng hồ... Nếu Muriell quen ông trước thì chúng tôi đã biết.
Mason mỉm cười nói:
- Thì tôi đã nói rồi mà. Cô rất rành về phân tích tâm lý và ăn nói khéo lắm.
- Tôi chỉ là kẻ đoán mò gặp may thôi, Glamis nói. Tôi thích để ý đến sự việc và muốn nghe thiên hạ nói. Đôi lúc họ lỡ miệng, tôi vẫn nhìn họ với con mắt tò mò của trẻ con. Ông biết không, thật là tuyệt vời khi sống với tâm hồn trẻ thơ. Có lẽ vài năm nữa tôi cũng vẫn chưa thoát khỏi tình trạng ấy. Ồ, mà tôi đã lạc đề mất rồi.
- Cô tạo ra cho mình vẻ bí mật quá, Mason nói. Tôi biết cô được nhiều người ngưỡng mộ vây quanh nhưng hình như cô chưa để mắt tới ai thì phải. Tôi không thấy chiếc nhẫn kim cương trên bàn tay trái của cô.
- Ồ, ông có để ý đến điều đó à, cô gái nói. Xin báo để cho ông biếg, ông Mason, thời đại ngày nay, chiếc nhẫn kim cương không hẳn có nghĩa là sự gật đầu.
- Thật là một câu đùa có duyên, Mason cười và nói.
- Ông Mason, ông thật khéo léo khi đưa đẩy câu chuyện về phía tôi. Bây giờ tôi có thể thấy được thoáng chút biểu hiện thoải mái trên khóe mắt ông, như vậy có nghĩa là ông đã tới nơi ông làm việc. Và có lẽ ông sẽ đậu xe tại bãi dành riêng cho ông... Để tôi xem vé của Muriell... Đúng rồi, bãi đậu xe của ông ở ngay trước mặt, phía bên trái... Đó là bãi đậu xe tôi thường dùng khi đến văn phòng của bố Gilman để giúp việc lặt vặt cho bố. Văn phòng bố Gilman ở cao ốc Piedmont Building.
- Văn phòng của tôi ở ngay cao ốc này, Mason nói khi rẽ vào bãi đậu.
- Với tư cách là thành viên, chắc ông có chỗ đậu xe dành riêng cho ông, phải không? Cô gái nói khi Mason đậu xe lại.
- Đúng vậy.
Cô gái nghiêng đầu nhìn Mason.
- Chắc ông sẵn sàng vui lòng sang bên phải mở giùm cửa cho tôi phải không, ông Mason. Tôi sẽ phải cảm ơn ông nữa. Nhưng dù sao thì tôi cũng đang bận kinh khủng và tôi cũng biết rằng ông muốn tôi đi khuất mắt cho rồi. Một lần nữa, rất hân hạnh được biết ông và hy vọng sẽ gặp lại.
- Vâng, xin chào tạm biệt cô.
Glamis mở cửa xe bước vội ra, tiến về phía người phụ trách bãi đậu xe và đưa anh ta chiếc vé.
Mason vẫn ngồi yên trong xe, để ý nhìn quanh tìm Paul Drake nhưng không thấy bóng dáng. Vị luật sư với tay lấy chiếc cặp táp. Một nhân viên của bãi đậu xe đem chiếc xe nhỏ của Glamis đến. Cô gái mở mạnh cửa, nhảy vào xe và phóng đi thật nhanh.
Khi chiếc xe ra khỏi bãi đậu, Mason chợt thấy Paul Drake lái chiếc xe riêng của văn phòng từ một góc đường lướt theo phía sau.
Vị luật sư cố gắng định ra hiệu cho Paul Drake nhưng không kịp. Ông chờ một lát rồi đi bộ trên lề đường, tới chỗ rẽ trái và bước thẳng về phía cao ốc Piedmont Building.

Chương trước Chương sau