Bí ẩn vụ song sinh - Chương 07
Bí ẩn vụ song sinh
Chương 07
Ngày đăng 13-10-2017
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 9.1/10 với 20080 lượt xem
Vào o lúc mười giờ ba mươi sáng, Paul Drake gõ cửa phòng Perry Mason.
Della Street ra mở cửa.
- Chào người đẹp, Paul nói.
- Cuộc đen đỏ thế nào? Della hỏi. Thế anh đã ghi nó vào mục công tác phí chứ.
- Cô có biết không, Drake nói, tôi thắng gần năm trăm đô la đấy.
- Thì ra là vậy nên giờ anh mới đến đây, Mason nói. Tôi đoán là anh đã ở lại qua đêm và lấy chuyến máy bay vào sáng sớm...
- Tôi không làm vậy, Paul Drake nói. Thực tế là tôi đã ở sòng bạc đến quá nửa đêm rồi lên máy bay về đây, ngồi nán ở phòng làm việc, thu thập những dữ kiện của các nhân viên cung cấp, tổng kết lại để làm báo cáo cho anh.
- Thật là may mắn Perry, anh đã can thiệp kịp thời. Cô gái ấy đã đến thăm Steve Barlow ở 5981 Đại lộ Virginia City. Tôi đã đến đó và theo dõi khoảng một tiếng đồng hồ, thấy cô ta đi ra tắc xi và lên phố.
- Thế anh có theo tiếp cô ta không?
- Thực tế thì không, Perry. Tôi có thuê một chiếc xe nhưng địa điểm duy nhất mà chiếc xe có thể đậu được để quan sát căn nhà, chỗ ấy hướng về phía nghịch chiều đi lên phố. Lúc ấy tôi đang ngồi để cách để gõ cửa căn nhà làm sao để khỏi lộ hình tích thì một chiếc tắc xi bỗng chạy đến đậu ngay trước cửa nhà ấy. Cửa trước mở, một người đàn ông mà tôi nghĩ chắc là Steve Barlow từ trong cửa bước ra cùng với cô gái tôi đang theo dõi. Cô hôn ông ta chào từ biệt rồi vội vã đi xuống đường, nhảy lên chiếc tắc xi và chiếc xe chạy thẳng lên phố. Người đàn ông vẫn đứng trước cửa nhìn theo cho đến lúc xe đi khuất. Nếu tôi tức tốc vòng xe để theo dõi thì sẽ lộ dạng ngay. Hơn nữa, anh có dặn tôi rồi, đến đó kể như là xong nhiệm vụ.
Mason gật đầu nói:
- Đúng vậy. Tôi đồng ý với anh.
- Nhưng, Drake nói, tôi lại đụng đầu với cô ta vào lúc mười một giờ đêm ở một trong những sòng bạc. Cô ta đang chơi ru lét và gặp vận may. Khi ầy cô ta đã thay quần áo dạ tiệc.
- Cô ấy có thấy anh không? Mason hỏi
- Không. Tôi đứng quan sát ở một góc, ngay tại bàn tài xỉu, và anh có thể ngờ không Perry, tôi được bạc đấy.
- Bằng cách nào vậy?
- Bằng cách đứng quan sát thiên hạ. Tôi đứng nguyên ở một vị trí, đặt một cọc năm đô la và cứ để đó không chú ý tới thế là chỉ một lát sau, tôi đã được một đống bạc.
- Liệu có ai để ý tới việc anh theo dõi cô gái không?
- Không. Rồi một chuyện đáng cười đã xảy ra. Thiên hạ tưởng tôi có một phương pháp đánh tài xỉu mới nên một số người cũng bắt chước đặt tiền xuống và quay mặt đi nơi khác.
- Và họ cũng thắng chứ?
- Thắng cái con khỉ, Drake nói, bao nhiêu vận may tôi đã chộp mất rồi còn đâu.
- Nhưng anh có nghĩ là cô gái đã phát hiện ra anh và đã nhảy vội ra chiếc tắc xi không?
- Có trời mới biết Perry, cô ta là loại người tùy hứng và hành động rất bốc đồng. Chiều hôm qua, khi cô ta nhận lại chiếc xe ở bãi đậu, tôi đoán ngay là cô ta đang có ý định tới nơi nào đấy. Nhưng khi tới Hollywood, cô ta bèn thay đổi ý kiến. Cô ta nhìn đồng hồ và quay xe rẽ sang hường La Bea, nhập vào dòng xe cộ đông đúc.
- Như vậy anh cho rằng cuộc đến thăm ông Barlow của cô ta là bất chợt tùy hứng phải không?
Drake gật đầu và hỏi:
- Cô bé này là ai vậy, Perry?
- Glamis Barlow, con gái của...
- Glamis! Drake kêu lên. Ồ! Thế mà tôi không biết.
- Anh có những hiểu biết về cô ta à? Mason hỏi.
- Khá nhiều. Tôi có các tin tức này từ một nguồn đáng tin cậy. Tôi cố giữ im lặng không hề mở môi ra với báo chí. Đáng lẽ tôi phải ý thức được sự việc khi anh bảo tôi theo dõi Steve Barlow ở Las Vegas. Nhưng lúc ấy tôi cũng chưa có được tin tức mới này. Tôi vừa có được tức thì đây thôi.
- Chuyện thế này: Nancy Adair sống ở Greenwich Villager thuộc New York, là một nghệ sĩ, tính tình tự do phóng khoáng. Cô ta là một nhà văn đồng thời là một họa sĩ. Tôi nghĩ rằng truyện của cô viết không đến nỗi tồi và cô ta đã kiếm đủ sống.
- Nếu anh biết Greenwich Village vào thời ấy, anh sẽ thấy rõ cái không khí ở đó. Một nhà văn trẻ có tài ở đấy là John Hassell, anh ta dự tính trở thành một nhà văn lớn của Hoa Kỳ và đã góp mặt trên thế giới. Anh ta lớn hơn Nancy khoảng bảy, tám tuổi. Người gốc ở Texas và có ông chú ở đấy chết, để lại gia tài cho anh là một vùng đất hoang.
Hassell và Nancy quan hệ với nhau và Nancy mang thai. Cô ta muốn Hassell cưới mình nhưng theo tôi biết thì Hassell đã không đồng ý. Anh ta nói với Nancy rằng họ đều là những người phóng khoáng, không thể bị ràng buộc và họ phải có cuộc sống riêng tư. Nancy tự chuốc lấy khó khăn vào mình và cô ta đã gắng sức để giải quyết vấn đề.
- Rồi chuyện gì xảy ra? Mason hỏi.
- Khoảng ba tháng sau, Nancy tự dưng biến mất khỏi nơi mình ở. Cô ta đã hoàn toàn biến mất ngay cả khi dầu mỏ đã phụt lên trên mảnh đất của Hassell và anh ta đã trở thành tỷ phú. Lúc này anh ta mới thấy rõ tình yêu thật sự của mình với Nancy. Anh ta đã phí đến hàng ngàn đô la để các hãng trinh thám tư điều tra nhưng vẫn không hề thấy dấu vết của Nancy. Anh ta nhắn tin trên báo chí và làm tất cả những gì có thể làm được.
- Tại sao anh ta lại nhớ tới người cũ? Mason thắc mắc.
- Tôi đoán có lẽ là sau khi anh ta gặp nhiều người đàn bà khác, Drake nói, Nancy là một con người đặc biệt.
- Tôi cũng đã từng nghe nói như vậy. Mason nói.
- Trở lại câu chuyện, Drake nói, Nancy bước tới từng giai đoạn. Cô ta thay đổi tên tuổi, đến sống ở Los Angeles, sanh con và vài tuần sau thì gặp Steve Barlow.
- Barlow sống ở San Francisco. Anh ta cũng là một con người phóng khoáng, và Nancy đã yêu anh ta. Họ lấy nhau và đưa nhau lên miền Bắc. Barlow đầu tư trong ngành nhà đất và đã thành công trong lãnh vực này, vì vậy Nancy đã về sống ở Portland, Oregon. Sau đấy thì Barlow chuyển sang ngành lâm sản và họ di chuyển về Bend, Oregon. Một thời gian sau họ xa nhau. Tiếp theo thì Nancy lấy Gilman.
- Glamis có biết chuyện này không? Mason hỏi.
- Không hề biết gì cả, Drake nói. Cô ta vẫn nghĩ Steve Barlow là cha đẻ của mình và theo tôi biết thì Steve rất yêu mến cô. Tôi không biết là anh ta đã về Las Vegas. Lần cuối cùng tôi được biết tin tức về anh ta là ở Bend, Oregon. Tôi đã biết là sau khi ly dị, Steve Barlow được quyền thăm viếng con gái bất cứ lúc nào.
- Thế còn về Hassell? Mason hỏi.
- Hassell đã chết cách đây sáu năm. Ông ta không lấy vợ. Ông ta đã để lại một tài sản thật lớn và trích ra số tiền là ba triệu đô la, đã trừ tất cả thuế má, để dành cho bất cứ người nào, dù nam hay nữ có thể chứng minh được rằng người đó là con sinh ra của Hassell và Nancy Adair. Ông ta có ghi chú ngày sinh phòng định và buộc chặt điều ước muốn ấy một cách hợp pháp trong di chúc của mình.
- Nancy vốn đã xóa bỏ hình ảnh của Hassell trong trái tim mình khi anh ta không chịu đứng bên cạnh cô trong thời gian cô gặp khó khăn. Nhưng vì báo chí để đề cập đến tời di chúc đặc biệt kia nên Nancy đã im lặng đến liên hệ với những người thừa kế di chúc, nói với họ là cô ta sẽ đáp ứng được tờ di chúc ấy vì Glamis.
- Người thừa kế là một người anh và một người chị. Gia tài rất lớn. Họ nói với Nancy là hãy chờ để họ kiểm tra lại. Tôi nghĩ là họ đã kiểm tra rất kỹ, và vì vậy tôi đã lấy được cá tin tức. Một trong những nhân viên điều tra của người thừa kế đó đã kể cho nhân viên của tôi nghe toàn bộ câu chuyện cách đây một vài năm. Khi anh ta thấy tôi muốn biết về Nancy Gilman, anh ta liền nhớ lại và cung cấp các chi tiết cho tôi.
Hình như Nancy đã đưa ra các biên lai thuê nhà khi cô ta sống ở Greenwich Village theo như yêu cầu trong di chúc. Nhưng cô ta không chứng minh được bằng khai sinh vì cô ta đã sử dụng tên khác khi sanh đứa nhỏ. Nhưng có một yếu tố tốt hơn cả là sự giống nhau qua huyết thống mà hai người thừa kế khi nhìn thấy Glamis họ đã nhận ra ngay. Và trong hoàn cảnh ấy, họ đã ấn định dành số tiền là một triệu rưỡi đô la cho Glamis nhưng rồi họ đã tăng lên đến hai triệu sau khi trừ các khoản thuế má. Trong bản thỏa thuận cấp dưỡng đó có ghi là phải tuyệt đối giữ bí mật không cho Glamis biết một chút gì về việc cô ta là một người con không chính thức. Bấy giờ Glamis còn nhỏ và Nancy muốn cô con gái của mình được hưởng trọn vẹn điều may mắn ấy.
- Điều đó xảy ra sau khi bà ta lấy Gilman à? Mason hỏi.
- Không. Trước đấy khoảng một năm.
- Thế Glamis đã nghĩ sao về món tiền đó nếu cô ta không biết một chút gì về tờ di chúc và bản thỏa thuận cấp dưỡng.
- Tôi không rõ. Nancy đã có cách giải quyết vấn đề. Toàn thể câu chuyện là như vậy.
Mason đứng dậy và bước tới lui trong phòng.
- Phải rồi. Đó chính là điểm yếu. Mason nhận xét.
- Điểm yếu về vụ gì? Drake thắc mắc.
- Tống tiền, Mason nói. Vera Martel bằng cách nào đấy đã biết được câu chuyện này và bà ta đã chĩa mũi nhọn vào Nancy hoặc Glamis hay có thể là cả hai.
Điện thoại reo.
Della Street nhấc ống điện thoại nghe, rồi nói:
- Của anh, Paul.
Drake cầm lấy ống nghe.
- Tôi đây. Tôi sẽ về ngay. Nhưng cái gì?... Anh có chắc không? Được rồi cho tôi chi tiết.
Drake đứng nghe đến khoảng ba phút rồi nói:
- Được rồi. Cắt người làm việc. Hãy lấy tất cả mọi chi tiết... Đúng vậy, hãy hành động, không ngại tốn kém.
Drake cúp máy. Mason nhìn anh cười và nói:
- Anh tiêu quá nhiều tiền của thiên hạ. Tôi rất lấy làm đau khổ khi là thân chủ của anh.
Drake nhìn trả lại với đôi mắt đầy vẻ nghiêm trọng.
- Đúng vậy. Cảnh sát đã tìm thấy xác của Vera Martel vào sáng sớm hôm nay. Xác nằm trong xe hơi của bà ta và chiếc xe hình như lạc tay lái, lật xuống triền núi ở khúc đường Mulholland Drive.
- Tuy nhiên, có nhiều điểm đáng nghi ngờ trong vụ này. Cảnh sát nghi rằng chiếc xe đã bị đẩy ra khỏi đường, tại nơi mà độ dốc hầu như thẳng đứng, sâu đến ba chục mét. Họ đưa xác tới phòng giảo nghiệm và cách đây vài tiếng đồng hồ, chuyên viên giảo nghiệm đã cho biết đó là một vụ sát nhân. Xương cuống họng bị vỡ, các vết xuất huyết đặc biệt cho biết là Vera Martel đã chết trước khi xe hơi bị đẩy xuống vực sâu.
- Do vậy cảnh sát đã điều tra kỹ càng và tìm thấy có những mạt cưa trên váy của Vera và một số mạt cưa nằm trong giày. Đó không phải là loại mạt cưa thường mà là loại mạt cưa của những thứ gỗ quý hay gặp ở các xưởng mộc riêng của cá nhân.
- Bà ta chết cách đây bao lâu? Mason nói.
- Phỏng định chính xác nhất là bà ta chết vào khoảng giữa lúc từ bảy giờ sáng tới trưa hôm qua. Nếu cảnh sát không phát hiện xác chết thì trong vòng một vài ngày sau khó mà xác định được thời gian chết. Tử thi được tìm thấy do xe cảnh sát tuần tiễu trên xa lộ đã để ý đến vết bánh xe đặc biệt bên lề đường. Nếu không vì sự tình cờ ấy, khó mà nhận ra được bởi vì không thể nhìn thấy chiếc xe nếu không bước ra ngoài lề đường và xuống dưới dốc một đoạn. Chiếc xe đã rớt xuống vực và bị nhiều tàn cây che lấp.
Mason nói:
- Cảnh sát đã bắt đầu làm việc về vụ này từ khi nào, Paul?
- Ngay từ buổi sáng sớm. Họ không tiết lộ chi tiết ra ngoài và...
Chuông điện thoại bên ngoài phòng reo. Della Street nhất máy nói:
- Có gì vậy Gertie? và quay sang Mason cô nói tiếp. Muriell Gilman gọi đến. Cô ta đang chờ nơi đầu dây. Gertie nói là cô ấy rất xúc động và muốn gặp ông ngay.
- Cho nối mạch, tôi sẽ nói chuyện với cô ta. Mason nói.
Vị luật sư nhấc điện thoại và nói với Della Street:
- Cô nghe luôn thể, Della.
Della gật đầu, nói lại trên máy:
- Cho nói chuyện với cô ta đi, Gertie.
Mason nghe tiếng nối mạch và nói:
- Chào cô Muriell. Tôi là Mason nghe đây.
- Ông Mason. Sự khủng khiếp vừa xảy ra! Muriell nói.
- Được rồi, Mason nói. Bây giờ cô hãy bình tĩnh, nói ngắn gọn các sự việc xảy ra. Chúng ta có rất ít thời gian.
- Cảnh sát đã đến đây với giấy khám nhà, ông Mason ạ.
- Được rồi, Mason nói. Ai có mặt ở nhà vào lúc đó?
- Cả ba chúng tôi. Nancy đang ngủ. Glamis đã về nhà lúc quá nửa đêm và cũng đang ngủ.
- Cảnh sát đã đưa giấy khám nhà cho cô?
- Vâng. Họ hỏi ai chịu trách nhiệm trong nhà này, tôi nói rằng tôi. Và học đòi khám xét xưởng mộc của bố tôi.
- Họ đòi khám xét à?
- Vâng.
- Họ đã làm những gì?
- Họ có một người đem theo một chiếc máy giống như máy hút bụi, và hút các mạt cưa trên sàn. Họ quan sát chiếc ghế gẫy và vết sơn đổ. Sau đấy, họ lấy bột rắc lên lon sơn để lấy dấu tay rồi họ chụp hình các dấu tay ấy. Họ bảo tôi nên chờ bên ngoài và đừng đến gần điện thoại.
- Sự việc xảy ra cách đây bao lâu?
- Mới cách đây khoảng nửa tiếng đồng hồ hoặc bốn mươi lăm phút.
- Rồi sau đấy?
- Họ ra đi và... Họ rất lịch sự nhưng không trả lời câu hỏi. Tôi hỏi họ có chuyện gì xảy ra vậy nhưng họ không chịu trả lời. Họ nói rằng, nhiệm vụ của họ là thu thập tin tức chứ không phải là cung cấp tin tức.
- Thôi được. Mason nói. Bố cô hiện ở đâu?
- Bố tôi ở Las Vegas. Dự trù là ông sẽ về bằng chuyến máy bay sáng sớm và có mặt tại văn phòng lúc chín giờ. Nhưng hồi chín giờ rưỡi, ông Calhoun có gọi lại đây nói là bố tôi chưa tới và hỏi tôi có biết ông đang ở đâu không?
- Thế cô nói với Calhoun ra sao?
- Ông Mason. Tôi... Tôi nói dối ông ta.
- Cô đã nói những gì với ông ta?
- Tôi nói là tôi không biết bố tôi ở đâu cả nhưng có ý để cho ông ta nghĩ rằng bố tôi đang ăn sáng.
- Thế ông ta có hỏi rằng đêm qua bố cô có ở nhà hay không?
- Không. Ông ta không hỏi thẳng như vậy. Ông ta chỉ hỏi là có biết bố tôi có định đến sở vào sáng nay không, và tôi đã nói với ông ta rằng chắc chắn bố tôi sẽ tới.
- Thôi được. Mason nói. Cảnh sát đã đi khỏi lúc nào?
- Cách đây chừng mười phút.
- Sau cô không gọi cho tôi sớm hơn?
- Tôi đâu còn chút tâm trí nào. Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi thấy đầu gối mình như muốn sụm xuống. Tôi không biết có nên gọi Glamis hay Nancy hay không?
- Nhưng rồi cô làm gì?
- Tôi vẫn không đánh thức cả Nancy hay Glamis dậy.
Mason nói:
- Tôi muốn nói chuyện với cả Nancy và Glamis nữa. Có lẽ là tôi nên đến đó hơn là để cô đến đây. Tôi...
Cánh cửa phòng ngoài mở ra. Đại úy Tragg thuộc đội Hình sự bước vào phòng cùng với một sĩ quan cảnh sát theo sau.
- Chào quý vị, Đại úy Tragg nói. Quý vị có vẻ đang bận quá phải không?
Mason quay sang nhìn hai người khách nói lớn tiếng để Muriell có thể nghe được:
- Vâng. Có chuyện gì mà đích thân Đại úy Đội trưởng Hình sự lại tới đây sáng nay vậy? Sao quý vị không chờ để tôi được thông báo?
- Tôi đã nói với ông nhiều lần, Đại úy Tragg nói, tôi không thể phí thời gian ngồi chờ ngoài cửa để thiên hạ có đủ thời gian chuẩn bị cho cuộc thăm viếng của tôi. Có lẽ họ sẽ có đủ thời giờ để tính toán và xóa bỏ các bằng chứng, một đôi khi cũng có thể chuồn ra cửa sau và cô thư ký sẽ nói một cách hoàn toàn chân thật rằng cô thật tình không rõ người mà tôi muốn gặp đã đi đâu.
- Tôi nghĩ là tôi đã từng được thiên hạ tiếp đón như vậy nhiều lần rồi và chắc ông cũng thông cảm. Bây giờ xin ông cứ việc tiếp tục cuộc điện thoại đi chứ.
Muriell nói:
- Ồ, ông Mason, chuyện kinh khủng đã xảy ra. Tôi biết là nó sẽ xảy ra. Tôi...
- Thôi được. Mason ngắt ngang. Bây giờ tôi có chuyện bận một chút. Tôi sẽ gọi lại sau khi nắm một số dữ kiện trong vấn đề. Lúc này vừa có sĩ quan thanh tra hình sự tới đây. Họ có chuyện khẩn cấp cần làm việc với tôi, tôi chưa biết là chuyện gì. Tôi sẽ gọi lại cho cô ngay khi có thời giờ, nhưng tôi cũng cần phải điều tra vấn đề đó đã. Về những điều tôi nói với cô nên giữ kín thì hãy nhớ rõ. Cô đã nói với bất cứ ai về vấn đề đó chưa?
- Ý ông muốn nói về vấn đề...?
- Về tất cả mọi vấn đề. Mason chận lại một cách dứt khoát.
- Không, ông Mason. Họ không hỏi tôi nhiều. Họ chỉ hỏi tôi về bố tôi và tôi nói với họ rằng ông ấy ở Las Vegas và sẽ trở về bằng chuyến máy bay vào sáng sớm.
- Thôi được, tôi sẽ gọi lại cô sau, Mason nói. Hãy quanh quẩn ở nhà để chờ điện thoại. Tôi rất tiếc là phải ngừng ở đây. Tôi rất muốn nói chuyện tiếp với cô nhưng cảnh sát họ đang cần gặp tôi gấp.
Mason cúp máy và quay sang Đại úy Tragg.
- Tôi có thể giúp gì được, Đại úy?
Tragg quay về phía vị sĩ quan cảnh sát nói:
- Tôi chắc ông biết ông Perry Mason, còn đó là Paul Drake - thám tử tư và cô Della Street - lo việc văn phòng cho ông Mason. Đừng bao giờ đánh giá thấp trí thông minh của bất cứ ai trong họ, và nhất là đừng lầm đôi mắt có vẻ ngây thơ của cô Street, vì cô có thể đọc được tư tưởng của người khác đấy. Ông có thể vui lòng cho biết là ông đã nói chuyện điện thoại với ai không, ông Mason?
- Một thân chủ của tôi. Mason đáp lời.
- Vậy hả? Tragg nói mỉa và làm ra vẻ ngạc nhiên. Thế mà tôi cứ tưởng ông đang trả lời cho một khách hàng của một hãng máy bay.
- Tôi nghĩ là không nên nhảy vội đến kết luận, Mason nói, nhất là đối với một vị thám tử.
Tragg nói:
- Ông Mason, theo tôi biết thì ông có một thân chủ tên là Carter Gilman, có phải không?
- Nếu ông nói rằng ông đã biết thì làm sao có thể lầm lẫn được, Mason phản pháo lại.
- Vậy thì tôi xin hỏi lại, ông có một thân chủ tên là Carter Gilman không?
Mason nhíu mày làm ra vẻ cố nhớ.
- Gilman... Gilman... Carter Gilman... Thế ông có biết địa chỉ ông ấy không?
- 6231 Đại lộ Vauxman, Tragg nói.
- Vâng. Để tôi nhớ xem... Mason tiếp tục nhíu mày. Không, ông Tragg ạ. Tôi không nghĩ là có thể trả lời được câu hỏi đó.
Đại úy Tragg nhìn sang vị sĩ quan cảnh sát nói:
- Ông thấy sự khéo léo của vị luật sư không! Ông ta làm ra vẻ như không hề biết Carter Gilman là ai và bảo với tôi rằng không thể trả lời được câu hỏi. Làm như vậy để ông ta khỏi phải nói dối với tôi. Ông ta không nói rằng mình từ chối mà chỉ chơi trò làm ra vẻ ngây thơ.
Tragg quay sang Mason nói tiếp:
- Ông Mason, tôi xin hỏi ông một cau chính thức. Ông có lấy đi bất kỳ một bằng chứng buộc tội nào tại hiện trường 6231 Đại lộ Vauxman hay không?
- Bằng chứng buộc tội! Mason kêu lên. Ý ông muốn nói gì? Dĩ nhiên bằng chứng là yếu tố hợp pháp để chứng minh và tự nó có định nghĩa hợp pháp rồi. Bây giờ ông nói đến buộc tội thì lại là một điều khác nữa. Tôi muốn hỏi rõ hơn là buộc tội ai?
- Ông Tragg, vì ông muốn chơi trò đố vui nên tôi cũng nhắc với ông rằng bằng chứng cũng có nhiều loại và có những loại tòa không chấp nhận.
- Tôi hiểu chứ, Tragg nói, như bằng chứng nghe nói chẳng hạn.
- Rồi, Mason nói, nhưng chính nó lại có những ngoại lệ. Thí dụ như có người nào đó hỏi ông bao nhiêu tuổi, ông đáp năm lăm. Dĩ nhiên là làm sao ông biết được ông năm lăm tuổi ngoại trừ lý do ông đã nghe nói như vậy. Và đây chính là ngoại lệ của bằng chứng nghe nói.
- Thôi được, Tragg nói. Như vậy chúng tôi lại phải kéo dài cuộc thăm viếng này. Tôi...
Chuông điện thoại reo, Della Street nhấc ống nghe nói:
- Vâng. Và cô nhìn Mason với con mắt ra hiệu rồi nói. Có lẽ ông chủ nên dùng máy bên thư viện.
- Ồ, khỏi cần. Tragg nói. Chúng tôi không nghe lén đâu. Nhưng chúng tôi đang rất bận và công việc có tính chất chính thức. Vì vậy tôi đề nghị là ông nên trả lời điện thoại và yêu cầu họ gọi lại sau.
Mason thấy rõ nét biểu hiện trên gương mặt của Della Street, bèn nhấc điện thoại lên và nói "Vâng" và nghe giọng nói của Carter Gilman:
- Ông Mason, tôi là Carter Gilman. Tôi đang bị giữ vì tình nghi giết người. Họ đã thẩm vấn tôi tại văn phòng biện lý và tôi chưa bị tống giam. Họ bảo tôi được quyền gọi luật sư và tôi gọi cho ông.
- Tôi sẽ đến gặp ông ngay, Mason nói. Tôi không biết là ông đã nói những gì, với ai. Nhưng kể từ giây phút này, ông tuyệt đối không được nói gì với bất cứ ai trừ khi tôi có mặt tại đấy. Ông nghe rõ không? Ông phải im lặng trừ phi tôi cho phép. Tôi sẽ đến gặp ông ngay lập tức.
Mason cúp máy.
Tragg buồn bã quay sang vị sĩ quan bên cạnh nói:
- Lại quyết định mới! Quyết định tước đoạt quyền của những người thi hành luật pháp, tước đoạt cả quyền khai thác kẻ tình nghi trước khi kẻ đó được phép gọi luật sư đại diện. Toàn bộ công việc bảo vệ luật pháp đành phải chịu ngơ ngác. Họ đã tháo còng tay của kẻ phạm tội và móc vào tay chúng ta, những kẻ thừa hành luật pháp.
- Thôi, ông Mason. Tôi nghĩ là con mèo đã chui ra khỏi bị. Có lẽ ông cũng chẳng muốn trả lời câu hỏi của chúng tôi nữa vì chắc ông đang rất nóng lòng muốn gặp thân chủ của ông. Được rồi, chúng tôi không thể giữ ông được, nhưng chúng tôi sẽ hành động tiếp.
- Xin cứ việc, Đại úy. Mason nói. Và luôn tiện, chắc các ông có đem theo xe của sở và có lẽ sẽ trở về nhà giam phải không? Nếu ông tỏ ra hiếu khách và lịch sự, tôi xin phép được đi cùng với các ông để đỡ mất thời giờ.
- Cũng được, ông Mason. Tragg nói. Chúng tôi rất sẵn sàng. Nhưng mong ông hiểu cho, chúng tôi không thể dùng đèn đỏ và còi hiệu, mặc dù vậy chúng tôi cũng rất quen đường và có thể rút ngắn thời gian. Chúng tôi sẵn sàng giúp ông để tránh khỏi bị mang tiếng là cảnh sát tước đoạt quyền che chở của luật pháp đối với thân chủ của ông, cũng như đã trì hoãn hầu ép cung họ.
- Cứ việc đi cùng với chúng tôi. Chúng tôi sẽ đưa ông đến tận nhà giam để ông có thể nói chuyện với thân chủ, người đã bị giữ vì tình nghi giết chết Vera Martel. Tôi cũng không ngần ngại nói riêng một cách kín đáo cho ông biết rằng đây là một vụ nghiêm trọng, trừ khi ông hết sức cẩn thận và khôn khéo, nếu không ông cũng sẽ bị liên đới với thân chủ của ông đấy.
Mason cúi đầu nói:
- Cám ơn Đại úy đã cho biết và cho đi nhờ xe. Rồi quay sang Della Street nói nửa đùa nửa thật. Nếu cô không nhận được tin tức của tôi trong vòng một tiếng đồng hồ, cô hãy làm đơn kiến nghị ngay.
Della Street gật đầu một cách lo lắng.
Paul Drake, với tư cách là một khán giả im lặng, đưa tay mở cửa để ba người bước ra khỏi phòng.