Rượu độc lóng lánh - Chương 16
Rượu độc lóng lánh
Chương 16
Ngày đăng 17-12-2015
Tổng cộng 26 hồi
Đánh giá 9/10 với 28184 lượt xem
Hai người đàn ông chia tay. Race gọi một chiếc taxi để đi đến văn phòng của George Barton ở trung tâm thành phố, còn Kemp thì tiết kiệm chi phí nên đi xe buýt và xuống bến ở cạnh toà nhà sang trọng của dòng họ Kidderminster.
Viên thanh tra bước lên bậc thềm và bấm chuông. Ông ta thấy buồn. Trên cái sân mà ông ta đang phiêu lưu trải đầy cạm bẫy. Thị tộc Kidderminster có một ảnh hưởng rất lớn và chi nhánh của nó bao trùm như một cái lưới lên toàn quốc. Kemp hoàn toàn tin tưởng vào sự khách quan và vô tư, trong sáng của công lý nước Anh.
Nếu như một người nhà Farraday, dù là Stephen hoặc Sandra, đã giết Rosemary hoặc George Barton, thì không một sức ép nào, không một sự can thiệp nào có thể chạy tội cho họ được. Đấy là điều tuyệt đối chắc chắn. Nhưng nếu Farraday vô tội hoặc những bằng chứng không đủ để kết tội anh ta thì người sĩ quan điều tra sẽ có nguy cơ gặp nhiều phiền toái từ thượng cấp. Do vậy phải hết sức thận trọng. Kemp hơi e sợ cái phi vụ mà ông phải hoàn thành này. Ông có cảm giác rằng ông sẽ "giải quyết công việc tử trên xuống dưới" và sẽ từ chối thẳng thừng nếu cần.
Thanh tra trưởng sẽ sớm phát hiện ra ràng suy nghĩ như vậy thật là ngây thơ. Quận công Kidderminster là một nhà ngoại giao lọc lõi nên chẳng bao giờ dùng đến những cách xử sự mạnh mẽ. Khi ông xưng tên, một người quản gia rất lịch sự và kính cẩn đưa Kemp vào phía cuối ngôi nhà, trong một gian phòng hơi tối, trên tường treo đầy các giá sách. Ở đó, ngồi giữa con gái và chàng rể, quận công Kidderminster đang đợi ông.
Quận công Kidderminster tiến lên đón ông, bắt tay ông va nói rất lịch sự:
- Ông có sự chính xác của một quân nhân, thưa ông thanh tra. Đầu tiên cho phép tôi biểu thị lòng biết ơn của tôi. Ông thật là tử tế đã đến đây thay vì cho mời con gái tôi và chồng nó đến Scotland Yard. Nếu cần thì các con tôi cũng sẵn sàng đến đó, nhưng chúng tôi vẫn đánh giá cao hành động của ông.
- Đúng như vậy đây, thưa ông thanh tra. - Sandra nói.
Cô nói bằng một giọng rất bình thản pha chút lạnh lùng. Cô mặc một cái váy dài màu đỏ thắm, ngồi dưới ánh sáng hắt từ trên cao qua cửa sổ hẹp làm cho Kemp nhớ lại một khuôn mặt trên tấm kính mầu mà ông đã nhìn thấy trong một nhà thờ nước Pháp. Khuôn mặt hình oval hơi dài và đường nét gần như thẳng của đôi vai càng tô điểm thêm cho ảo ảnh. Tên của nữ thánh đó thì ông đã quên. Vả lại, bà Alexandra đâu phải là thánh.
Ông e ngại! Theo ý kiến khiêm nhường của ông thì phần lớn các nhân vật thánh thần đều là những người khá kỳ quặc, không theo đạo Cơ Đốc và khá cố chấp, cuồng tín và tàn bạo với người khác cũng như với bản thân.
Stephen Farraday đứng cạnh vợ. Anh ta không tỏ ra xúc động. Đúng mực và trịnh trọng: anh ta có dáng vẻ của một người thảo ra các điều luật cho nhân dân. Con người thật của anh ta được che giấu cẩn thận. Tuy vậy, cái con người bằng xương bằng thịt kia viên thanh tra biết rất rõ
Quận công Kidderminster lại nói. Ông thử dẫn dắt câu chuyện:
- Tôi không giận ông, thưa ông thanh tra, vụ việc này làm tất cả chúng tôi rất bực mình. Đây là lần thứ hai, con gái và con rể tôi là nhân chứng trực tiếp của một cái chết thảm khốc xảy ra ở nơi công cộng. Hai cái chết thảm khốc xảy ra ở cùng một nơi, của những người trong một gia đình. Phải tuyên bố về việc này thật không dễ đối với những người có tước vị nhưng chúng tôi nhận thấy rõ rằng, điều đó không thể tránh khỏi. Con gái tôi vả chồng nó mong muốn giúp đỡ anh bằng tất cả khả năng và hy vọng kết thúc sớm với câu chuyện này và tôi mong rằng chuyện này không thu hút dư luận quá lâu.
Kemp cảm ơn và nói rằng rất cảm động trước nhã ý của quận công và điều đó sẽ giúp ích cho công việc của ông rất nhiều.
Sandra xen vào:
- Ngài thanh tra, tôi đã sẵn sàng. Hãy đặt câu hỏi cho tôi.
- Xin cảm ơn bà Alexandra.
Kemp định bắt đầu nhưng quận công Kidderminster lại nói:
- Ông có những nguồn tin riêng nhưng tôi biết từ ông bạn cảnh sát trưởng của tôi là cái chết của ông Barton được coi là một vự giết người hơn là vụ tự sát. Nhưng mọi dấu hiệu bên ngoài lại có vẻ như một vụ tự sát. Đấy cũng là ý kiến của con phải không Sandra?
"Khuôn mặt kính" sinh động lên.
- Tôi thú thật rằng điều đô khá rõ từ tối hôm qua. Đầu tiên là địa điểm. Chúng tôi lại đến trong chính tiệm ăn mà Rosemary đã tự đầu độc mình năm ngoái và cũng chính tại cái bàn đó. Thế rồi, còn các điều khác nữa… Mùa hè vừa qua. Ở nông thôn, chúng tôi đã gặp ông Barton khá thường xuyên. Anh ta đã có vẻ rất kỳ quặc, khác hẳn với tính cách bình thường mà chúng tôi đã biết; chúng tôi đều nghĩ rằng cái chết của vợ đã làm anh ta đau khổ khôn nguôi. Anh ta yêu vợ lắm và tôi nghĩ rằng anh ta không thể quen được với ý nghĩ là đã mất cô ấy. Như vậy giả thiết về một vụ tự sát tôi cảm thấy có thể chấp nhận được vả lại tôi cũng không thể tưởng tượng được tại sao lại có kẻ muốn giết George Barton?
- Đây cũng là ý kiến của tôi. - Stephen Farraday hăng hái nói. - Barton là một người tốt, tôi tin chắc rằng, anh ta không có một kẻ thù nào trên đời này!
Thanh tra trưởng nhìn ba khuôn mặt vây quanh ông chờ đợi quan điểm của ông. Ông nghĩ một lúc lâu trước khi nói. Sau đó, nghĩ rằng tốt nhất là nói thẳng. Ông nói:
- Lý lẽ của bà giải thích rất đúng, thưa bà Alexandra! Nhưng còn một số việc nhỏ mà bà thực sự chưa biết!
Quận công Kidderminster vội nói rằng ông không muốn thúc ép viên thanh tra, ông là người biết nên nói ra hoặc không nói ra điều gì.
- Xin cảm ơn quận công Kidderminster, Kemp nhẹ nhàng nói, nhưng tôi nghĩ tại sao lại không cho các vị biết. Tóm lại là thế này: George Barton, một thời gian trước khi chết, đã nói với 2 người về sự tin chắc của anh ta rằng vợ anh ta đã không tự tử như mọi người tưởng mà đã bị đầu độc chết. Anh ta nghĩ rằng đã tìm ra dấu vết của tên giết người, bữa tiệc tối qua dưới danh nghĩa là mừng sinh nhật của cô Iris Marle, thực ra là một phần của kế hoạch mà anh ta lập ra để vạch mặt kẻ giết vợ anh ta.
Tiếp theo lại sự yên lặng. Kemp với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thật ra lại rất nhạy bén, cảm giác rằng có một sự lo lắng đang dâng lên trong những người đối thoại với ông. Bọn họ không để lộ ra tí gì cả nhưng ông có thể thề rằng ông không nhầm, quận công Kidderminster là người đầu tiên bình tĩnh lại:
- Nhưng sự tin chắc đó có thể chứng tỏ ông Barton không hoàn toàn bình thường nữa. Sự đau khổ giày vò ông ta không ngưng có thể đã ảnh hưởng đến trí óc ông ta.
Kemp đồng tình nhưng nói thêm:
- Nhưng điều đó cũng chứng minh rằng anh ta không nghĩ đến tự sát.
- Đúng vậy! - Quận công nói.
Lại im lặng
Nhưng, đột nhiên Stephen Farraday hỏi làm thế nào Barton lại nhét cái ý nghĩ đó vào đầu? Chung quy thì bà Barton rõ ràng đã tự sát cơ mà?
Kemp nhìn thẳng vào mặt Farraday nói đơn giản:
- Ông Barton lại có ý kiến khác, quận công Kidderminster cứu nguy cho chàng rể:
- Nhưng chính cảnh sát nhận định như vậy! Vào lúc đó người ta chỉ nói đến tự sát mà thôi.
- Đúng như vậy, - Kemp trả lời bình thản. - Các sự việc không đối nghịch với giả thiết tự tử và chẳng có cái gì nói lên rằng đó có thể là một vụ giết người.
Ông biết rằng một người lịch lãm như quận công Kidderminster cũng chỉ hiểu ý ông có một nửa.
Bỏ giọng nói trịnh trọng vẫn dùng đến lúc đó, ông quay sang Sandra:
- Nếu bà cho phép, bà Alexandra, tôi xin hỏi bà một vài câu?
- Xin ông cứ hỏi.
- Cảm ơn! Vào thời điểm bà Barton chết, bà có bao giờ nghĩ rằng đó không phải là một vụ tự sát mà là một vụ giết người?
- Tất nhiên là không. Tôi đã tin chắc rằng đó là một vụ tự tử và bây giờ tôi vẫn tin như vậy.
Kemp không bác lại lời khẳng định ấy và hỏi tiếp:
- Trong vòng một năm nay, bà Alexandra, bà có nhận được những bức thư nặc danh không?
Người phụ nữ trẻ ngạc nhiên đến nỗi trong một giây Kemp tưởng bà ta sẽ luống cuống. Nhưng không phải.
- Thư nặc danh ư? Không bao giờ?
- Bà chắc chắn chứ? Tôi biết rằng có những lá thư nặc danh khó chịu đến nỗi người ta không muốn nói đến chúng. Nhưng chúng lại rất quan trọng trong vụ việc này nên tôi cho phép mình nhấn mạnh một lần nữa. Nếu quả thật bà đã nhận được lá thư nặc danh nào thì tôi cần phải biết.
- Tôi hiểu ông rất rõ, thưa ông thanh tra, nhưng tôi chỉ có thể nhắc lại điều tôi vừa nói với ông: tôi không nhận được thư nặc danh.
- Tốt. Bà đã nói rằng, mùa hè vừa qua, ông Barton đã có vẻ kỳ quặc. Bà định nói ý gì?
- Ông ấy rất bồn chồn, kích động. Khi người khác nói chuyện với ông ta, ông ta có vẻ rất khó tập trung theo dõi câu chuyện.
Bà ta quay sang chồng:
- Có phải vậy không Stephen?
- Phải, đúng là như vậy. Tôi nói thêm rằng anh ta có vẻ ốm. Anh ta gầy đi…
- Trong thái độ của ông ta đối với bà và chồng bà, bà có nhận thấy có sự thay đổi không ông ta có vẻ kém nhã nhặn đi chẳng hạn?
- Không chút nào… và thậm chí còn ngược lại ông ta đã mua một ngôi nhà ở nông thôn gần nhà chúng tôi và có vẻ rất biết ơn những gì chúng tôi đã làm cho ông ta. Những việc nhỏ thôi như giới thiệu với những người có địa vị trong vùng lời khuyên về những người cung cấp dịch vụ v.v… và chúng tôi cũng rất sung sướng có dịp được giúp đỡ ông ta và Iris Marle, thật là một cô bé ngoan.
- Bà Barton và bà có thân mật với nhau không?
- Không, bà ta cười trả lời, không hẳn như vậy! Chúng tôi không phải là bạn thân. Thực ra bà ấy là bạn của Stephen. Bà ta phát hiện ra sự đam mê chính trị của mình và anh ấy đã giảng giải cho bà ta về chính trị. Anh ấy thích điều đó vì Rosemary thật là một phụ nữ duyên dáng…
Kemp nghĩ thầm rằng nếu Rosemary duyên dáng, thì Sandra lại "tinh quái" và ông sẵn sàng trả giá cao để biết được bà đã biết những ai về mối quan hệ giữa chồng bà ta và bà Barton.
Ông lại tiếp tục hỏi:
- Ông Barton có bao giờ nói với bà về những nghi ngờ của ông ta về cái chết của vợ không?
- Không bao giờ? Chính vì thế lúc nãy tôi đã rất ngạc nhiên.
- Còn Iris Marle? Cô ấy có nói với bà về cái chết của chị mình không?
- Không bao giờ.
Bà có biết vì lý do gì mà Barton mua một ngôi nhà ở nông thôn không? Có phải bà đã gợi ý cho ông ta không?
- Không. Stephen và tôi đã rất ngạc nhiên khi biết rằng họ sẽ thành hàng xóm của chúng tôi ở Fairhaven.
- Ông ấy luôn đối xử thân ái với bà chứ?
- Luôn luôn.
- Tốt… Ta quay sang ông Anthony Browne. Bà biết gì về ông ta, bà Alexandra?
- Không gì cả, thật vậy… Tôi đã gặp ông ấy hai hoặc ba lần, tất cả chỉ có thế!
- Còn ông, ông Farraday?
- Tôi nghĩ rằng tôi còn biết về anh ta ít hơn vợ tôi. Cô ấy ít nhất đã nhảy với anh ta… Đấy là một chàng trai dễ mến. Một người Mỹ nếu tôi không lầm…
- Theo những gì mà ông có thể nhận thấy vào lúc đó ông có cho là anh ta và bà Barton đã rất gần gũi nhau không?
- Về câu hỏi đó, thưa ông thanh tra, tôi không biết tí gì hết.
- Tôi chỉ muốn hỏi về cảm nghĩ của ông thôi, ông Farraday! Stephen nhăn trán:
- Họ là bạn rất thân, tôi chỉ có thể nói thế!
- Còn bà, bà Alexandra?
- Cảm nghĩ của tôi?
- Vậy cảm nghĩ của bà, không hơn!
- Vậy thì tôi sẽ cho ông biết nó rất rõ ràng: bọn họ rất, rất thân nhau và rất gần gũi nhau. Và qua những biểu hiện bên ngoài ta có thể đoán ra. Bởi vì thực sự tôi không biết gì chính xác cả.
- Phụ nữ trong lĩnh vực này thường tinh tường, Kemp nói. Nụ cười ngốc nghếch kèm theo câu nói trên chắc sẽ làm đại tá Race bật cười.
- Và bây giờ, bà Alexandra, bà biết gì về cô Lessing?
- Cô Lessing là thư ký của George Barton. Tôi đã gặp lại cô ta ở nông thôn một lần và cuối cùng là tối hôm qua.
- Tôi muốn một lần nữa hỏi bà một câu "ngoài lề" một câu hỏi không chính thức. Có bao giờ bà có cảm giác là có cái gì đó giữa Barton và cô ta không?
- Tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ như vậy!
- Vậy thì chúng ta quay lại những sự kiện của buổi tối hôm qua.
Ông đặt ra nhiều câu hỏi chính xác cho cả Stephen và Alexandra. Ông không hy vọng gì nhiều vào cuộc xét hỏi này và nó cũng chả cho ông biết thêm điều gì cả. Lời khai của họ phù hợp một cách căn bản với những điểm đã biết. Barton đã chúc tụng Iris, họ đã cùng uống và ngay sau đó họ ra sàn nhảy khiêu vu. Tất cả đều đã rời bàn cùng một lúc. George và Iris đã quay về bàn đầu tiên. Còn về cải ghế trống thì Barton nói rằng để dành cho một người bạn sẽ đến muộn, một đại tá Race nào đó, điều này Kemp biết là anh ta nói dối. Khi ánh sáng lại được bật lên sau cuộc trình diễn. George nhìn cái ghế trống trước mặt anh ta với vẻ lạ lùng. Anh ta có vẻ đãng trí, đâu óc để tận đâu đâu, thậm chí không nghe thấy điều người khác nói với anh. Anh ta sực tỉnh lại sau đó và đề nghị uống mừng sức khoẻ của Iris.
Một thông tin, tuy vậy, cũng đã được ghi nhận thêm vào những điều Kemp đã biết. Sandra đã kể cho ông về cuộc đối thoại giữa cô ta và Barton ở Fairhaven, qua đó ông nhận thấy Barton đã cố tình nài cho được lời hứa của vợ chồng Farraday đến dự sinh nhật cô em vợ của anh ta.
Đóng quyển sổ tay lại, thanh tra trưởng Kemp đứng dậy nói vài câu cảm ơn rất lịch sự.
Quận công Kidderminster lo lắng muốn biết liệu sự hiện diện của con gái ông có cần thiết cho cuộc điều tra không. Kemp trả lời:
- Phiên toà sẽ chỉ là hình thức thôi: nhận diện tử thi, lời khai của bác sĩ pháp y và sẽ hoãn xử trong 8 ngày nữa. Từ bây giờ đến lúc đó, tôi hy vọng sẽ tìm ra được điều gì mới…
Quay sang Stephen, ông nói thêm:
- Thưa ông Farraday, có một vài điểm nhỏ mà tôi muốn hỏi lại ông mà không muốn phiền đến bà Alexandra. Ông có thể gọi điện cho tôi ở Scotland Yard để chúng ta hẹn gặp nhau được không Chúng ta sẽ chọn một giờ phù hợp với ông vì tôi biết rằng ông rất bận.
Ông nói một cách thân mật như về một điều không quan trọng lắm nhưng không một ai trong phòng lại có thể hiểu lầm về lời mời của ông. Stephen đã cố gắng để vui vẻ trả lời. Anh ta đảm bảo với Kemp về sự hợp tác thân tình của anh ta, rồi nhìn đồng hồ, anh ta vội vã đi ra: người ta đang đợi anh ở nghị viện.
Kemp đi theo sát gót anh ta.
Ngay khi chỉ còn lại hai người, quận công Kidderminster đến trước mặt con gái để đặt câu hỏi mà từ lâu đã làm ông nóng lòng muốn biết:
- Hãy nói cho cha, Sandra… Có phải là Stephen đã là tình nhân của người đàn bà đó không?
Sau một giây lưỡng lự đáng ngờ, cô trả lời:
- Tất nhiên là không! Con phải biết chứ, đấy không phải là loại mà Stephen thích.
Quận công Kidderminster nhăn mặt:
- Sandra yêu quý, con đà điểu giấu đầu trong cát và tưởng mình sẽ tránh được nguy hiểm, là một con vật ngu ngốc, đừng bắt chước nó? Có những việc bây giờ cần phải làm rõ ngay và chúng ta nên biết chính xác vị trí của chúng ta.
- Thế cha muốn con nói gì? Rosemary Barton là bạn gái của gã Anthony Browne. Họ luôn ở bên nhau.
- Cha không nài ép nữa. Con nên biết điều đó?
Ông không phải là người dễ bị lừa, rất buồn rầu và ưu tư ông đi ra để tìm vợ trong phòng khách nhỏ ở tầng một. Ông đã cấm bà vào thư viện sáng hôm đó vì ông biết rằng nhưng điệu bộ cứng nhắc của bà có thể làm hại đến mối quan hệ tốt đẹp mà ông muốn duy trì với cảnh sát.
- Thế nào, bà hỏi khi ông vào, mọi chuyện tốt chứ?
- Tốt nhất thế giới. Ông trả lời, ít ra là bên ngoài… Kemp là một người có giáo dục và khá dễ thương. Anh ta rất khôn khéo… quá khôn khéo đối với tôi!
- Vậy là nghiêm trọng à?
- Nghiêm trọng đấy. Này. Vicky, nhẽ ra chúng ta không bao giờ nên để Sandra lấy thằng bé ấy…
- Thì tôi vẫn nói thế.
- Đúng vậy. Bà đúng còn tôi đã sai. Cái an ủi tôi đôi chút là đằng nào thì con bé cũng lấy nó. Nếu con bé đã có điều gì trong đầu thì không một ai có thể lôi ra khỏi đầu nó được. Việc con bé đã gặp gã Farraday này quả thật là một tai họa. Tổ tiên của gã này chúng ta không hề biết. Khi sự cố xảy ra thì một người như gã sẽ hành động như thế nào? Thật khó biết.
- Như vậy, bà Kidderminster nói, ông nghĩ rằng chúng ta đã chấp nhận một kẻ sát nhân vào gia đình à?
- Tôi không biết gì hết và tôi không phải là người, kết án nó nhanh như vậy. Nhưng cảnh sát tin là nó có tội và có vẻ chắc chắn về điều đó. Nó là tình nhân của cái cô Rosemary Barton, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa! Cô ta đã tự sát vì nó hoặc nó đã giết cô ta? Đằng nào thì Barton cũng đã phát hiện ra và anh ta quyết định làm rùm beng lên. Tôi nghĩ rằng Stephen đã không chịu đựng nổi ý nghĩ đó và nó đã…
- Đầu độc anh chàng Barton?
- Phải.
Bà Kidderminster nói dứt khoát:
- Tôi không tin như vậy?
- Tôi cũng mong bà nói đúng. Nhưng dù sao cũng đã có kẻ đầu độc anh ta.
- Phải, bà Kidderminster nói, có ai đó đã làm! Nhưng không thể là Stephen. Nó không đủ gan để làm.
- Bà không biết đấy thôi. Stephen rất có khả năng, đó là một bộ trưởng tương lai đấy, nó chẳng quan tâm đến gì khác ngoài sự nghiệp. Nó sẵn sàng làm tất cả chứ không để người khác làm tổn hại đến thanh danh. Không thể biết trước được một người đàn ông có thể làm gì khi bị dồn vào chân tường.
- Tôi nhắc lại là nó không đủ gan để làm. Để làm một việc như vậy, cần phải có một tính cách ăn thua cay cú và một sự táo bạo gần như táo tợn. Tôi sợ, William, sợ khủng khiếp…
Vẻ khiếp sợ hiện rõ trên nét mặt bà ta.
- Bà định nói là Sandra… Sandra…
- Đấy là một ý nghĩ làm tôi khiếp sợ nhưng cần phải nhìn thẳng vào sự thật. Nó yêu điên cuồng người đàn ông ấy. Ở nó có điều gì đấy lạ lùng và bồn chồn. Tôi chưa bao giờ hiểu rõ nó và nó luôn làm tôi lo sợ. Vì Stephen của nó, nó chấp nhận mọi rủi ro và không có gì làm cho nó lùi bước.
- Vậy đấy đấy là điều tôi biết. Và tôi cũng biết là nếu nó đã ngu ngốc mà gây nên cái sự điên rồ đó thì chúng ta cần phải bảo vệ nó.
- Bảo vệ nó ư? Bà muốn nói gì?
- Đơn giản là chúng ta là cha mẹ và phải có nghĩa vụ làm gì đó cho con gái chúng ta khi nó cần. Thật may mắn là ông có đủ tư cách để làm việc đó!
Quận công Kidderminster nhìn vợ mình như thể ông thấy bà lần đầu tiên. Ông phát hiện thấy ở bà một tính cách mà ông không ngờ tới, một phụ nữ can đảm và mạnh mẽ, nhìn nhận khó khăn, trở ngại một cách bình tĩnh, không chấp nhận đầu hàng, nhưng lại cũng là người không có khái niệm về đạo đức.
- Bà cho rằng nếu chẳng may con gái tôi là một tội phạm thì tôi phải sử dụng ảnh hương của tôi để chạy tội cho nó à?
- Tất nhiên là thế!
- Vicky yêu quý của tôi! Chúng ta không nên làm những việc như vậy. Điều đó làm mất danh dự của tôi.
- Khó gì việc ấy, bà Kidderminster nói, quan điểm của họ hoàn toàn khác xa nhau và rõ ràng là họ không thể hiểu nhau được.
Sau một hồi lâu im lặng, bà Kidderminster nói:
- Ông hoàn toàn có thể thuyết phục được chính phủ gây sức ép với cảnh sát để họ bỏ mặc vụ án này. Cứ đưa ra lời tuyên án là một vụ tự tử là xong. Điều đó cũng đã từng xảy ra. Ông đứng cãi lại tôi nữa.
- Tôi đồng ý là điều đó cũng đã từng xảy ra nhưng là vì nhưng lý do chính trị tội cao, khi động chạm đến lợi ích quốc gia. Còn ở đây là một vụ án hoàn toàn riêng tư và tôi chân thành nói rằng tôi không thể làm bất cứ điều gì!
- Nếu ông muốn can thiệp thật sự thì ông sẽ có thể!
- Tôi có thể, quận công Kidderminster kêu lên giận dữ, nhưng tôi không muốn! Tôi có một địa vị chính trị và tôi không muốn lạm dụng nó!
Bà Kidderminster vẫn không chùn bước:
Nhưng cuối cùng, William, bà nhẹ nhàng nói, nếu Sandra bị bắt và bị xét xử, thì ông sẽ thuê những luật sư giỏi nhất cho nó chứ? Và ông sẽ làm hết sức để cứu nó dù nó có phạm tội đến đâu?
- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi! Nhưng đó lại là chuyện khác! Thật sự có những việc mà phụ nữ chả bao giờ hiểu nổi!
Bà Kidderminster không trả lời. Sandra là đứa con mà bà ít thương yêu nhất trong đám con, nhưng vào lúc này bà là người mẹ, một người mẹ quyết tâm bảo vệ con mình bằng mọi cách, dù lương thiện hay không cũng mặc. Nếu người ta động đến Sandra thì bà sẽ chiến đấu để bảo vệ nó. Rồi họ sẽ thấy rằng bà cũng có sừng có mỏ cho mà xem.
- Đằng nào thì, quận công Kidderminster nói, Sandra cũng sẽ không bị truy tố nếu không có những lời buộc tội tuyệt đối thuyết phục chống lại nó, và cho đến lúc đó tôi từ chối tin rằng con gái tôi có thể là một kẻ giết người. Vicky, bà làm tôi ngạc nhiên vì bà chấp nhận ý nghĩ đó!
Vợ ông im lặng, quận công Kidderminster đi ra cửa mà không nói thêm lời nào.
Ông thấy không thoải mái, hơi lo ngại về cái bà Vicky mới mà ông vừa phát hiện ra, cái bà Vicky lạ lùng mà bên cạnh bà ta ông đã sống chung bao năm dài mà không ngờ đến sự tồn tại của bà ấy.