Máu loang chùa tháp - Chương 03
Ngày hẹn của Tử Thần
Ngày đăng 18-01-2016
Tổng cộng 7 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 9453 lượt xem
Trời bắt đầu ngả chiều.
Quen sống phóng khoáng, Văn Bình cảm thấy khó chịu trên chiếc xe đò chật chội. Tuy xe đò kiểu Hoa Kỳ, ngốn đường ngấu nghiến, chàng vẫn có cảm tưởng là con rùa đang bò chậm chạp, dường như muốn trêu ngươi chàng. Có lẽ vì trời nắng chang chang, cây cỏ khô cháy. Nhưng cũng có lẽ vì chàng chuyên ngự xe đua, nhất là loại xì gà bất hủ, phóng nhanh không kém tên bắn.
May thay, ông Trời đã tìm cách đền bù cho chàng (không biết ông Trời hay ông Hoàng nữa) bằng một người đàn bà, Đúng hơn là một thiếu nữ ngồi bên. Khổ người của nàng thích hợp với thói quen săn đuổi cầu kỳ của Văn Bình.
Tất cả trên mặt nàng, ngực nàng, đều là hiện thân của sự mời mọc. Với bộ ngực nhọn hoắt như sắp sửa nổi loạn sau làn áo ni lông mỏng dính, bó sát, nàng đã xứng đáng cho chàng để mắt.
Nàng lại có đôi mắt, làn môi và cái miệng lạ lùng nữa. Thật vậy, mắt nàng luôn luôn ướt, và luôn luôn nhìn trộm tố cáo bản năng thèm khát không bao giờ được thỏa mãn. Khi liếc, mắt nàng sắc lẻm như dao cạo, con dao kinh khủng có thể cắt ruột những chàng trai đa tình ra làm ngàn khúc.
Làn môi nàng được tạo hóa nặn ra để bảo thằng đàn ông rằng « các anh là đồ bỏ ». Môi nàng dầy, nhưng không dầy đến mức thô lỗ, thiếu cân đối. Cái dầy của đôi môi có lẽ muốn phụ họa với cặp giò dài thon thon, dài vô tận, đúng nguyên tắc « trường túc bất chi lao » . Tuy nhiên, đôi mắt và làn môi cũng chưa hàm ý bằng cái miệng.
Trời ơi, cái miệng luôn luôn cười, luôn luôn cười tủm tỉm. Làm quen chàng, cái miệng phi thường ban ra một nụ hoa hồng tủm tỉm. Suốt chuyến đi từ Sàigòn lên châu thành Nam vang, nàng luôn luôn giữ nụ cười tủm tỉm trên môi.
Xe hơi xóc dữ dội. Một lần nữa, Văn Bình lại đụng người nàng. Nếu người ngồi bên là đàn ông vai u thịt bắp, hoặc bà già da mồi tóc bạc, chàng đã béo vành tai tài xế cho chảy máu mới hả giận. Con đường Tây ninh không đến nỗi có nhiều ổ gà… Văn Bình có cảm tưởng gã tài xế trẻ tuổi sốt ruột cố tình lái xe vào ổ gà, nhất là những ổ gà sâu hoắm.
Chắc hắn cố tình… Cố tình cho tay Văn Bình chạm vào nàng. Văn Bình nhìn kính chiếu hậu, và bắt gặp con mắt nẩy lửa của gã tài xế. Chàng vụt hiểu.
Chàng lạy trời cho đường Nam vang ngắn lại, mặc dầu mỗi lần gặp ổ gà là chàng trẻ thêm một tuổi. Vì nếu tình hình kéo dài, gã tài xế sẽ cho toàn thể hành khách xuống ruộng.
Xe lại xóc dữ dội.
Và lần này Văn Bình cố tránh mà không được.
Cùi tay thô bạo của chàng chận lên bộ ngực căng cứng. Chàng mừng rơn như bắt được của. Nhờ gã tài xế chàng vừa khám phá được một bí mật đáng giá : người đẹp ngồi cạnh không phải là khách hàng quen thuộc của kỹ nghệ cao su như đa số - nếu không nói là hầu hết - người đẹp Sàigòn.
Song chàng lại rợn người như vừa ngồi trên ổ kiến. Nếu người đẹp nổi đóa lên và tặng cho chàng cái tát thì nguy. Tốt hơn hết là chàng chặn trước :
-Vì xe xóc, tôi không chủ ý, xin cô tha lỗi.
Nàng không phản đối như chàng lo ngại, trái lại nàng cười vui vẻ, vẫn nụ cười tủm tỉm bất hủ của Bao Tự ngày xưa :
-Thưa ông, không hề gì.
Không hề gi nghĩa là chàng có thể tái diễn mà không sợ người đẹp rầy la. Chàng quay lại nhìn nàng, nụ cười tủm tỉm đang nở dần trên cặp môi quyến rũ, như muốn thanh minh với chàng lần nữa « không hề gì đâu anh, dầu anh cố tình em cũng không trách, trái lại, còn thích nữa là khác ».
Chàng bèn gợi chuyện :
-Cô ở Sàigòn lên ?
Sắc đẹp khiêu khích của nàng đã làm Văn Bình ngọng lưỡi. Thật vậy, chàng vừa đặt ra một câu hỏi ngô nghê và xuẩn ngốc nhất thế giới. Nàng tới bến xe trên chiếc tắc xì mang số 9 nút. Chàng không thể quên được vì khi nàng trên xe bước xuống, chàng lặng người một giây như bị nghẹt thở.
Chàng còn nhớ rõ ràng nàng xách nơi tay cái va li nhỏ bằng cát tông màu hồng gợi cảm. Cái mề đay mảnh mai nạm kim cương lấp lánh trên ngực, ít nhất 10 ca ra, không làm thiên hạ chú ý bằng đôi gò bồng đảo phập phồng độc nhất vô nhị trên cái eo thắt lại.
Giọng nũng nịu, nàng đáp :
-Em cùng lên bến một lúc mà ông quên rồi ư ? Trời ơi, té ra ông không thèm để ý tới em. Em xấu xí lắm thì phải ?
Chết rồi, nàng khai pháo trước. Chàng đành ầm ừ :
-Vâng, tôi xin lỗi cô lần nữa. Tính tôi đãng trí nên thường ngớ ngẩn. Cô rất đẹp nên tôi dễ ngớ ngần hơn thường ngày.
Nàng xích lại gần một cách ý nhị :
-Em lại thích cái ngớ ngẩn ấy.
Mùi hoa nhài tạt vào mũi chàng. Khứu giác tinh tế của chàng không thể nào lầm : đó là mùi nước hoa Tuvaché, loại đắt tiền nhất thế giới. Nước hoa nhài thích hợp với phụ nữ phương Đông. Có lẽ vì vậy nó được sản xuất tại Ai cập.
Mùi thơm kỳ lạ đột nhiên đánh thức trong lòng chàng một kỷ niệm chua xót. 6 năm trước, lang thang ở hải ngoại, trong hàng ngũ điệp báo quốc tế, chàng gặp một người đàn bà định mạng. Nàng là Solirès, điệp viên nhan sắc tuyệt trần, người Ba Tư, hoạt động cho Trung Tâm ở Cận Đông.
Lần đầu gặp nàng trong một sòng bạc lộng lẫy ở vương quốc Mônacô, chàng ngây ngất vì mùi nước hoa nhài hấp dẫn. Nàng ngoan ngoãn ngả vào lòng chàng, và hai người sống bên nhau một tuần lễ thần tiên.
Nàng vâng lệnh Trung Tâm để quyến rũ chàng. Văn Bình lại vâng lệnh thượng cấp điều tra tỉ mỉ về nàng để khám phá đầu mối liên lạc của địch trong vùng Địa trung hải.
Rốt cuộc chàng thắng. Solirès yêu chàng tha thiết và trao bộ mật mã cho chàng. Đêm ấy, nàng từ giã chàng trên bờ biển Bắc Phi dưới trời mưa sùi sụt. Tiềm thủy đĩnh RU đón nàng ngoài khơi. Nàng hứa tái ngộ với chàng ở Nhã điển.
Nhưng chuyến ấy Solirès ra đi để không bao giờ trở lại. Thượng cấp ra lệnh cho Văn Bình phải thủ tiêu nàng để bảo vệ bí mật. Mặc dầu lương tâm vò xé, chàng không dám trái lời, vì trong bất cứ trường hợp nào người điệp viên không được đặt tình yêu cá nhân lên trên nhiệm vụ.
Solirès cho biết nàng được đưa tới gặp một lãnh tụ của Trung Tâm trên một tàu buồm kéo cờ Thụy điển, chở dụng cụ gián điệp và một số nhân viên nằm lì được thả vào các quốc gia Âu châu.
Khi nàng ôm chàng lần chót bên hàng dương liễu sầu thảm dưới mưa tầm tã cũng là khi nàng sửa soạn rời cõi sống, vì Văn Bình đã đánh tráo va li cầm tay của nàng bằng cái khác, chứa chất nổ cực mạnh. Đêm ấy, người đẹp tan thây trên biển Địa trung hải cùng với con tàu bí mật.
Trong nhiều năm liền, mùi hoa nhài lạ lùng luôn luôn phảng phầt bên chàng.
Cô gái lại cười duyên dáng :
-Ông nghĩ đến bà ở nhà phải không ?
Văn Bình buột miệng :
-Cô lầm rồi. Tôi chưa lập gia đình.
Nói xong, chàng cảm thấy trái tim đau nhói. Không ngờ một điệp viên lão luyện như chàng mà lại hớ hênh đến thế. Trong một giây đồng hồ quáng mắt trước nụ cười lôi kéo chàng quên tên chàng là Phạm Hùng. Phạm Hùng đã có vợ. Không những có vợ, hắn còn có con. Hai trai, một gái. Tuy nhiên chàng lại nhủ thầm :
-Hớ hênh cũng không sao. Trừ phi nàng là nhân viên của địch mình mới sợ. Theo kinh nghiệm, nàng là người làm ăn lương thiện… Vả lại, đàn ông hảo ngọt xa nhà nói dối chưa vợ là thường.
Lệ thường, khi chàng khai là trai tơ, mỹ nhân phải cau mặt, thở dài, trước khi cật vấn chàng một hồi. Và rốt cuộc, mỹ nhân sẽ kết luận là chàng nói láo. Nhưng người đẹp trên xe lại làm thinh.
May thay xe đã cập bến.
Tiếng còi huýt, tiếng xe cộ ầm ỹ, tiếng hành khách, công nhân gọi nhau tíu tít. Văn Bình nghiêng đầu chào :
-Xin lỗi, chừng nào cô xuôi Sàigòn ?
Nàng nhã nhặn đáp :
-Tôi lên đây thăm bà con. Tuần tới, tôi về. Còn ông ?
-Tôi là Phạm Hùng, thương gia. Trong thời gian ở Miên, giá được gặp cô thì vinh hạnh biết mấY.
-Em cũng vậy. Lần đầu em lên Nam vang nên lạ nước lạ cái. Em nghe nói phong cảnh trên này đẹp lắm. Khi nào có thời giờ, ông đến đưa em đi thăm một vài nơi, như thăm Đế thiên, Đế thích chẳng hạn.
-Xa lắm.
-Thế à… Vậy ông dẫn em đi loanh quanh trong châu thành cũng được. Nếu không có ai hướng đạo, em sẽ ở nhà.
-Cô ở đâu ?
-Ồ, suýt nữa em quên. Em ngụ tạm ở Vithei Neary Khlahan, số nhà 456. Thôi chào ông.
Nàng xách va li rẽ đám đông. Văn Bình gọi giật lại :
-Xin lỗi cô một phút. Nếu không có điều bất tiện, xin cô cho biết quý danh.
Nàng cười ồ lên, rồi dỏ mặt, nàng nói :
-Khổ quá, đó là lỗi của em. Lẽ ra em phải xưng tên cho ông biết. Vả lại, ông khách sáo với em làm gì. Em không thích người bạn thân khách sáo. Têm em là Thanh. Diệu Thanh. Diệu là tên mẹ em. Đặt là Diệu Thanh vì em sinh ở tỉnh Thanh hóa. Ông đừng tưởng lầm Diệu là tên quy y.
-À, cô Thanh là phật tử ?
-Vâng. Em có ông chú đi tu ở Miên. Chú em mặc cà sa vàng đẹp ghê, thành ra em thích đi tu.
Nàng ngây thơ thật ! Thấy áo vàng chói lọi là muốn thế phát quy y. Chàng không ngờ nàng nói dối mặc dầu nàng không có cốt cách của người mang căn duyên đạo hạnh. Nếu nàng chán đời đòi đi tu, có lẽ không ai dám nhận nàng…
Chàng nịnh một câu lấy lệ :
-Chà, Diệu Thanh, cái tên đẹp quá. Tên cũng đẹp như người.
Nàng lắc đầu làm mặt giận :
-Cám ơn ông. Nếu ông còn khen em nữa thì lần sau em sẽ không chào đâu. Em đã nói rồi; ông quên ư ? Em ghét nhất đàn ông khách sáo. Quê em gồm toàn người mộc mạc, ưa nói thật. Nào, ông chịu nói thật chưa ?
-Chịu. Nhưng với một điều kiện.
-Mời ông.
-Điều kiện là cô cũng phải bỏ tính khách sáo.
-Trời ơi, em mà khách sáo thì trên cõi đời này không có ai thành thật hết.
-Cô lầm rồi. Nếu thành thật, cô đã không gọi tôi bằng ông.
Nàng hơi nhăn mặt :
-Em van ông. Chỉ có người yêu hoặc chồng em mới có can đảm kêu là anh.
Văn Bình đã đọc được tư tưởng của nàng. Chàng cần tấn công chớp nhoáng khiến nàng không kịp kháng cự. Chàng kéo nàng, hôn nhẹ lên mái tóc. Bến xe đông đúc, người Miên lại không ưa cảnh trai gái thân mật ngoài đường nên Văn Bình đành chế ngự tình cảm. Tuy vậy, cái hôn phớt của chàng đã làm Diệu Thanh mềm người.
Chàng ghé tai nàng, nói thầm :
-Anh ngụ tại khách sạn Grand Hôtel.
Giọng nàng hổn hển :
-Ở đường Moha… Vithei Preah Bar…Moni vong phải không anh ?
Diệu Thanh đã bị khuất phục hoàn toàn. Từ phút này trở đi, nàng trở thành trái chín trên cây chỉ chờ người đến hái. Chàng nắm tay nàng, thân mật :
-Phải. Anh đánh điện lên trước giữ phòng nên chưa biết số. Nội ngày mai, anh sẽ đến tìm em.
Diệu Thanh xách va li lảo đảo về phía cuối bến. Nàng không muốn chàng mang giùm đồ đạc cũng như đưa về nhà. Chàng tần ngần nhìn bóng nàng khuất sau góc đường mới đánh diêm hút thuốc. Mùi hoa nhài còn đọng trong diếu Salem bạc hà.
Màu trắng trinh nguyên của cái lọc bắt chàng nhớ đến cái áo trắng tha thướt và mỏng mảnh của nàng. Da nàng hồng hào - vẻ hồng hào của người quen tập thể dục và dưỡng sức ngoài bãi biển đầy sóng và nắng ấm – thích hợp với màu áo trắng tinh khiết.
Cạnh chàng là một cột đèn xi măng. Đối diện trụ đèn là trạm bán xăng.
Văn Bình đặt va li xuống lề đường, rồi đảo mắt tứ phía. Nam vang buổi chiều phẳng lặng khác thường. Chàng bỗng nhớ không khí náo nhiệt ở Sàigòn. Lối phục sức kín đáo, gần như vụng về của phụ nữ Miên làm Văn Bình thèm tiếc những cái áo đầm cổ khoét tròn, hoặc ít ra cũng là áo dài Việt hở vai mà đàn ông có thể tập luyện được đôi mắt. Ở đây, đàn ông không có cơ hội thưởng thức gì hết.
Chàng lẩm bẩm một mình :
-Hừ, thế mà ông cụ sợ mình sa bẫy.
Bị thua Kiều Nga đủ xấu hổ rồi, chàng không được quyền thua nữa. Chàng cảm thấy an tâm vì Nam vang không phải là nơi hò hẹn của đàn bà núi lửa. Ông Hoàng đã quá lo xa. Lo xa một cách vô ích và lố bịch.
Chàng nhắc tay trái xem giờ. Đã quá giờ hẹn 5 phút mà Z.100 chưa tới. Đàn bà thường lỡ hẹn, ngay cả trong những nghề nghiệp mà lỡ hẹn có thể dẫn tới thất bại, tù tội và chết chóc nữa. Chàng đâm ra bực bội ông Hoàng : biết chàng mềm yếu vì đàn bà, ông lại bắt chàng lao đầu vào nơi có nhiều đàn bà.
Nhưng biết đâu…
Biết đâu ông Hoàng đẩy chàng lên đất Miên, giữa những người đàn bà xấu như ma mút. Bất giác, Văn Bình thở dài sườn suợt. Nếu Z.100 là Chung vô Diệm thì chuyến công tác này trở thành cực hình đối với chàng.
Lại 5 phút nữa trôi qua… Lần đầu tiên, một nhân viên dưới quyền bắt Z.28 chờ 10 phút. Chàng chờ thêm 5 phút nữa, nếu Z.100 chưa tới, chàng sẽ kêu xe về khách sạn một mình.
Chàng vừa bước xuống đường thì tiếng kèn xe hơi pin pin nổi lên, rồi một chiếc Fiat I.500 kiểu đua mui trần, màu xanh dương, từ ngã tư phóng tới với tốc độ tự tử. Đến chỗ chàng đứng, tài xế thăng gấp, tiếng xe kêu ken két làm chàng ghê răng như trời lạnh ăn trái khế chua.
Tài xế là Z.100.
Vẻ đẹp của nàng làm Văn Bình sửng sờ. Nàng không có vẻ đẹp sỗ sàng, khiêu khích như Diệu Thanh. Mắt một mí, môi không dầy, da trắng xanh, ngực lép kẹp – nghĩa là tương phản với quan niệm về tình yêu của Văn Bình – song nàng vẫn đẹp, vẻ đẹp cổ kính như bức tranh thủy mạc Tàu, vẻ đẹp mong manh như giọt sương khuya trên cánh hoa quỳnh, vẻ đẹp lả lướt như cành liễu bên hồ, vẻ đẹp yểu mệnh như tia nắng chiều thu sắp tắt.
Thân thể gầy guộc của nàng toát ra một sắc thái lạ lùng . Nhìn nàng, Văn Bình yêu ngay. Nhưng không phải yêu vội vàng, yêu tham lam, yêu phũ phàng như đối với mọi người đàn bà núi lửa, mà là yêu thầm lặng, yêu giấu diếm, yêu dịu dàng, tình yêu pha lẫn một nét buồn khó tả.
Nàng ngó chàng một cách lơ đãng, đầu ló ra ngoài cửa xe, mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, rồi nói bằng tiếng Pháp :
-Xin lỗi ông, công ty kim khí Đại Dương ở gần đây phải không ?
Văn Bình giả vờ lắc đầu :
-Cô lầm rồi. Ở đường này chỉ có công ty kim khí Hắc Hải thôi.
Sự thật, thủ đô Nam vang không có công ty kim khí Đại Dương cũng như Hắc Hải. Đó chỉ là mật ngữ giữa hai người.
Nàng nhoài người mở cửa xe bên mặt cho chàng :
-Tôi là Mỹ Linh. Còn anh là…
Chàng trèo lên, ngồi cạnh nàng :
-Phạm Hùng.
Nghe giọng nàng, Văn Bình bàng hoàng. Chàng đinh ninh tấm thân gầy như hạc ấy sẽ đi đôi với giọng nói thánh thót. Ngược lại, giọng nàng khô khan và xa vắng một cách lạ thường. Giấc mơ thần tiên vừa nở trong lòng chàng đã tan biến. Chàng nhận thấy một bức tường cao ngất đang xụp xuống giữa hai người.
Nàng lái xe có vẻ chậm chạp và vụng về. Văn Bình chợt nhớ Mỹ Linh là nhân viên tập sự. Tuy nhiên ở Sàigòn, chàng đã gặp nhiều nữ nhân viên XX lái xe đua như bay, chàng theo bở hơi tai không kịp. Nét mặt mỏi mệt và ưu tư của nàng, với đôi mắt buồn, cái miệng không cười, chứng tỏ nàng đang sống trong một bầu không khí nghẹt thở.
Nàng trạc 25 tuổi, cái tuổi của tình yêu chín chắn, cái tuổi của cơ thể nẩy nở cực độ. Hàng trăm cô gái 25 tuổi đã run như cầy sấy dưới luồng mắt dò hỏi và bàn tay vuốt ve của chàng. Nhưng Mỹ Linh vẫn dửng dưng. Có lẽ cuộc sống bấp bênh, đêm ngày cọ sát với cái chết trên xứ Chùa Tháp đã làm mất nữ tính của nàng.
Thấy nàng suýt đäm vào một chiếc tắc xì ngược chiều, Văn Bình đề nghị :
-Tôi lái giùm có được không ?
Nàng lắc đầu :
-Cảm ơn anh. Gần đến rồi.
Chàng gợi chuyện :
-Cô ở đây lâu chưa ?
Nàng lại lắc đầu :
-Theo nội quy, tôi không được trả lời.
-Song cô phải trả lời cho tôi biết về tình hình ở đây.
-Tôi chí có nhiệm vụ đưa anh về lữ quán, và cung cấp cho anh mọi vật dụng cần thiết. Trong 5 phút, anh sẽ tới khách sạn. Anh vào nhận phòng, tôi không thể đi theo vì lý do an ninh. Lát nữa, vào khoảng 8 giờ, xuống đường ăn tối, anh hãy rẽ sang bên trái, chừng 200 thước, sẽ thấy một cái xe hơi du lịch hiệu Vônvagen, sơn đen, hai bánh trước có bông trắng, cọc radiô ở vè trước bên phải bị bẻ gãy.
Xe này được dành cho anh xử dụng trong thời gian công tác ở đây. Số xe là số giả, số thật giấu trong cốp. Cửa xe không khóa, anh mở là vào được. Khóa công tắc ở dưới đệm xe, phía trước. Trong hộp đồ gần vô lăng, tôi đã để sẵn một bản đồ châu thành Nam vang, có bản đồ đối chiếu tên đường mới, đường cũ, một số tiền, và đồ vặt vãnh cần thiết khác.
-Bao nhiêu tiền ?
-Theo lệnh ông Hoàng, tôi mang cho anh 50.000 riel và một ngàn đô la Mỹ.
-Đồ vặt vãnh ?
-Một khẩu súng Police Positive. 6 phát và 30 viên đạn.
-Trời ơi, loại súng cổ lỗ sĩ này được chế tạo từ năm 1905 và đến năm 1946 là nhà máy ngừng sản xuất. Dùng Police Positive trước đối thủ bắn gỉỏi thì chết như chơi. Tại sao ông Hoàng lại bảo cô có Luger ?
-Vâng. Trên này có 3 khẩu Luger mới nguyên thì 3 nhân viên từ Sàigòn lên đã lấy hết. Họ đều thiệt mạng nên tôi không thể đòi lại. Khẩu Police Positive này là của tôi. Anh bằng lòng vậy. Tôi không còn võ khí nào nữa.
-3 nhân viên của Sở đã dùng xe Vônvagen này chưa ?
-Chưa. Anh là người đầu tiên. Anh yên tâm, cảnh sát trên đường này không siêng năng như ở Sàigòn đâu. Anh tha hồ dùng số giả, tha hồ lái nhanh, tha hồ đi ngược chiều.
-Cô biết thêm tin tức nào về 3 vụ án mạng ?
-Về vụ thứ 3, tôi chưa nghe gì hết. Còn 2 vụ trước, tôi đã báo cáo đầy đủ về Sở.
-Cô có thể dẫn tôi đến gặp cảnh sát viên Oumin Phansit và bồi phòng Tim Dong không ?
-Không thể được. Vì lý do an ninh. Vả lại, tôi không tin là họ giúp ích được cho anh.
-Theo tin tức riêng của ông Hoàng thì một trong 3 người này đã nắm được đầu mối quan trọng.
-Một trong 3 người ấy là ai ?
-Tôi chưa biết. Nhiệm vụ của tôi là tiếp tục với họ để gỡ mối bòng bong.
Mỹ Linh lại suýt ra tai nạn lần nữa. Chàng nhận thấy trán nàng lấm tấm bồ hôi. Gân tay nàng run run, có lẽ nàng sợ.
Văn Bình hỏi đột ngột :
-Cô sợ lắm phải không ?
Nàng đáp gọn lỏn :
-Phải.
-Cô sợ ai ?
-Họ.
-Họ là ai ? Nhân viên điệp báo Bắc Việt, Trung cộng hay Nga sô ?
-Nếu biết rõ thì tôi đã không sợ. Từ mấy tuần nay, thần kinh tôi bị căng thẳng đến cực độ. Töi có cảm giác là thần Chết đang rình rập đêm ngày.
-Tại sao cô không xin đổi về ?
-Ông Hoàng không cho phép. Tôi đã gửi về 2 bức điện yêu cầu được thuyên chuyển.
-Ông Hoàng viện lý do nào để bác đơn của cô.
-Lý do an ninh.
-Trong vòng 10 phút, cô đã dùng 3 lần danh từ “lý do an ninh”. Cô đừng ngại bổn phận của tôi là bảo vệ an ninh cho cô.
-Ông Hoàng dặn tôi chỉ giúp anh gián tiếp mà thôi. Mọi việc đều do anh làm hết, tôi không dự phần.
-Nếu tôi mời cô ?
-Tôi sẽ từ chối vì 2 nguyên nhân : thứ nhất, tôi phải tuyệt đối tuân lệnh Trung ương. Thứ hai, trong người tôi không được khỏe.
Văn Bình lặng thinh, hút thuốc Salem. Tuy xe hơi chạy giữa châu thành Nam vang, chàng có cảm tưởng là tứ phía sa mạc mông mênh. Một nỗi buồn rộng lớn dâng lên trong lòng chàng.
Mỹ Linh lái vào một đường hẻm, và bớt ga xăng, mắt dán vào kính chiếu hậu. Văn Bình hỏi nàng :
-Có người theo ư ?
Nàng chắt lưỡi :
-Vâng.
-Nghĩa là địch đã nhận diện được cô.
-Có lẽ.
Giọng nói nhát gừng của nàng tố cáo sự bối rối. Theo kinh nghiệm Văn Bình biết nàng có điều muốn giấu chàng. Chàng phải tìm ra nguyên nhân.
Nàng quay về phía chàng, dằn từng tiếng :
-Bây giờ đến vấn đề liên lạc. Tối nào tôi cũng có mặt trong rạp chiếu bóng thường trực Mê Ly ở cuối đường Vithei Angkor. Tôi thường ngồi ở hàng ghế thứ ba, kể từ cửa vào, bên trái từ 8 giờ đến 8 giờ 20. Phiền anh lấy đồng hồ đúng với đài bá âm Nam vang. Đến khách sạn rồi, chào anh. À, anh còn cần gì không ?
-Hôm nay, cô đến chậm hơn 10 phút. Tôi hy vọng sẽ không phải chờ cô trong rạp chiếu bóng nữa.
-Xin lỗi anh. Xe tôi bị xẹp bánh.
-Trong trường hợp ấy cô phải kêu tắc xi.
-Lần sau tôi sẽ nhớ.
-Tôi còn hỏi một câu nữa : cô vẫn liên lạc thường xuyên với ông Hoàng chứ ?
-Vẫn.
-Hẳn cô đã biết là tôi không mang điện đài theo. Mỗi khi có tin tức, tôi sẽ nhờ cô chuyển về.
Mỹ Linh gật đầu.
Đến cuối đường, nàng đậu lại, nhìn lần nữa vào kính chiếu hậu, rồi nói nhanh :
-Không có ai khả nghi. Mời anh xuống nhanh. Khách sạn ở bên trái.
Lệ thường, Văn Bình từ biệt người đẹp bằng nụ cười duyên dáng, sau khi hôn đằm thắm trên xe. Song đối với Mỹ Linh - một người đàn bà đẹp trên mức trung bình – chàng không tủm tỉm cười cũng không ôm hôn. Chàng chỉ lẳng lặng mở cửa bước xuống. Mỹ Linh cũng không nhìn theo chàng với dáng điệu quyến luyến cố hữu của phái yếu đa tình.
Văn Bình xách va li vào một tòa nhà lớn quét vôi trắng xóa. Hai người bồi mặc đồng phục, đeo huy hiệu màu đỏ của khách sạn trên cổ áo, chạy ra đỡ hành lý cho chàng.
Đến quầy tiếp tân, Văn Bình đáp lễ một nhân viên kính cẩn hỏi chàng bằng tiếng Pháp đúng mẹo luật :
-Thưa ông lấy phòng ? Thành thật xin lỗi ông vì không còn phòng nào trống.
Văn Bình đáp :
-Tôi là Phạm Hùng, từ Sàigòn lên. Tôi đã gửi điện lên trước giữ phòng.
Nhân viên tiếp tân cúi đầu xuống quyển sổ trước mặt rồi nói :
-À vâng, xin lỗi ông. Nếu là ông thì chúng tôi đã dành một căn phòng lịch sự có máy điều hòa khí hậu và máy nước nóng ở lầu tư. Tưởng ông lên bằng máy bay nên lát nữa chúng tôi mới cho xe hơi lên phi trường đón.
Đoạn không đợi chàng trả lời, hắn đẩy cuốn sổ vãng lai dầy cộm đến trước mặt chàng :
-Xin lỗi ông. Yêu cầu ông ghi quý danh, và số thông hành.
Rồi hắn xoa tay trông thật tội nghiệp :
-Xin lỗi ông, không bao giờ chúng tôi làm phiền các quý khách. Nhưng đây là lệnh của công an… xin lỗi ông.
Trong vòng 3 phút hắn đã xin lỗi đúng 5 lần. Hắn phải là nhân viên tiếp tân khách sạn giàu kinh nghiệm, hoặc ít ra đã theo khóa huấn luyện đãi khách bên Pháp, cử chỉ xum xoe của hắn chứng tỏ rằng hắn không tha thiết tới việc chiều lòng công an bằng chiều lòng khách. Chàng bèn rút ra tờ bạc 10 đô la, đặt gọn vào bàn tay hắn. Đồng thời chàng ném sổ thông hành lên bàn :
-Ông ghi giùm.
Miệng hắn mở rộng toác làm đôi mắt híp lại :
-Trân trọng cám ơn ông.
Bộ điệu khúm núm, hắn dẫn chàng lại thang máy. Văn Bình nhún vai khi thấy nhân viên phụ trách là một thiếu nữ nhỏ nhắn, da trắng hồng, diện mạo xinh xắn, không giống với mẫu người Miên mà chàng thường gặp.
Bình sinh, chàng rất yêu thích nhân viên thang máy phụ nữ. Cũng vì tính hảo ngọt trong thang máy suýt nữa chàng sa bẫy ở Âu châu. Lần ấy, chàng hoạt động cho tình báo Mỹ OSS ở hải cảng Hăm bua. Chàng ngụ tại một lữ quán dành cho khách tìm hoa gần bến tàu vì ở đây thang máy do đàn bà phụ trách. Đặc biệt là đàn bà tuyệt đẹp.
Chàng bắt bồ với một cô gái tóc vàng trẻ măng. Mỗi lần vào thang máy, chàng đều ôm hôn, và… Bốn bức tường thang máy được coi là tổ uyên ương kín đáo nhất thế giới nên chàng không giữ gìn. Chàng không ngờ tấn kịch yêu đương được thu gọn vào phim nhựa. Cô gái thang máy đã có chồng, và chồng là một gã anh chị bến tàu chuyên thả cô vợ để « săng ta » du khách. Kết quả chàng mất 500 đô la.
Chàng tự nguyện sẽ không nhăng nhít trong thang máy nữa, nhưng rồi ngựa vẫn theo đường cũ. Thân hình bé bỏng, vừa gọn chét tay của cô gái Miên ngon lành làm mắt chàng tóe sáng. Chàng mỉm cười :
-Cô có cái đồng hồ đẹp quá !
Đúng ra cái đồng hồ của cô gái chỉ đáng 10 đô la. Trong đời, Văn Bình từng mua loại đồng hồ nạm hột soàn trị giá ba ngàn đô la để tặng mỹ nhân. Sở dĩ chàng khen đẹp là vì cô gái đeo lủng lẳng trên bộ ngực đáng ngàn vàng, bộ ngực thanh tân vươn ra phía trước, bất chấp kích thước của cơ thể, bất chấp luật lệ, thuần phong mỹ tục.
Không đợi cô gái bằng lòng, chàng đặt tay vào cái đồng hồ mạ kền hình bầu dục. Song chàng không để ý tới đồng hồ. Cái áo đầm kiểu mới hở ngực, và cố tình may rộng, như có từ thạch bắt chàng dán mắt vào. Mặt cô gái ửng đỏ. Văn Bình nâng cằm cô gái lên, và hôn vặp môi mấp máy.
Cửa thang máy mở từ lúc nào chàng không biết. Người bồi đợi bên cửa tủm tỉm cười.
Phòng của Văn Bình mang số 35 – trời, con số ghê gớm đối với đàn bà đa tình – nhìn thẳng ra đường. Việc đầu tiên của chàng là sai bồi bưng lên một chai huýt ky và hộp đá.
Khui rượu xong, gã bồi khôi ngô nép sang bên, chiếc khăn trắng chĩnh chện trên vai. Văn Bình uống một hơi bốn ly đầy ắp. Chàng ngoảnh lại, gã bồi cung kính cúi đầu.
Chàng sực nhớ ra : một trăm riel. Nửa phút đồng hồ nhìn sau áo cô gái giữ thang máy mất 500 riel. 10 đô la Mỹ nhét vào miệng nhân viên tiếp tân khách sạn… Với mức sống đế vương này, 1.000 đô la của ông Hoàng sẽ bay vù trong vòng vài ba ngày.
Văn Bình chắt lưỡi khóa cửa. Trước khi dấn mình vào công tác, chàng cần tắm nước lạnh cho tâm hồn sảng khoái.
Đồng hồ chỉ 7 giờ rưỡi.
Văn Bình chải đầu bóng loáng, mặc sơ mi ni lông trắng toát, quần têrylen xanh nhạt, thắt cà vạt đỏ chấm trắng, thủng thỉnh mở cửa. Sực nhớ ra điều gì chàng quay vào. Khẩu Positive cũ mèm của Mỹ Linh không phải là võ khí mà chàng cần tới. Trong những vụ xung đột tay đôi, nơi phòng kín, dùng dao tiện hơn nhiều. Văn Bình là một trong các tay dao giỏi nhất nhì thế giới.
Chàng ướm lưỡi dao mỏng dính vào gan bàn tay. Lưỡi kim khí toát ra hơi lạnh ghê răng. Loại dao đặc biệt này do ban Kỹ thuật của Sở rèn cho chàng theo ni tấc và công thức luyện kim của dao bấm nút Thụy điển. Lưỡi dài 20 phân, được giấu trong cán ngà, giữa được xẻ một đường rãnh nhỏ xíu.
Lúc vượt biên giới, hành lý của chàng bị khám xét. Tuy nhiên, nhân viên quan thuế Miên đã nổi tiếng trên thế giới về nghệ thuật khám xét gà mờ. Vả lại, chàng đã có chỗ dấu dao tài tình. Giấu dao trong quai va li.
Văn Bình nâng lưỡi dao lên ngang mày. Trong vòng 10 thước, ném dao cắt nút chai làm đôi là trò đùa với chàng. Chàng ném dao giỏi đến nỗi một gánh xiệc lớn ở Âu châu bằng lòng biếu chàng nửa triệu đô la nếu chàng gia nhập một năm. Viên giám đốc theo chàng năn nỉ ngày đêm mà chàng vẫn lắc đầu mặc dầu 500.000 mỹ kim là số tiền rất lớn sau thế chiến thứ hai, khi chàng còn là điệp viên hành động của OSS.
Nhờ tài phóng dao bá phát bá trúng, chàng đã cứu một thủ lãnh OSS thoát chết. Hồi ấy, chàng tháp tùng thủ lãnh OSS này qua Thụy sĩ để điều đình mua một tài liệu tối mật liên quan đến kế hoạch hành quân của bộ tổng tư lệnh Đức quốc xã. Không ngờ lại sa kế phục kích của Phản Gián Đức.
Hai người vừa bước vào phòng thì bị dí tiểu liên, bắt quay mặt vào tường. Nhân viên Phản Gián nắn túi và gấu áo Văn Bình một cách kỹ lưỡng. Song chàng đã khôn ngoan dán lưỡi dao - một loại dao nhỏ xíu, chỉ dài đúng 5 phân, bằng một chất thép riêng, rèn tại Mễ tây cơ – vào bắp chân bằng giây nhựa.
Đinh ninh khuất phục được chàng, địch công khai ra điều kiện. Văn Bình giả vờ ưng thuận. Địch hân hoan mời chàng uống rượu và hút xì gà. Chàng bắt chân chữ ngũ, vẻ mặt tươi cười, trong khi viên thủ lãnh OSS buồn xo. Xuất kỳ bất ý, Văn Bình đẩy ống quần lên, rút dao, và tách một tiếng khô khan, lưỡi dao ghê gớm bật ra khỏi cán, vút vào tim địch. Hắn dựa lưng vào ghế, lưỡi dao lút cán, song không một giọt máu nào rây ra áo.
Bên ngoài, bọn vệ sĩ không biết gì hết. Văn Bình ung dung lừa họ vào phòng, và triệt hạ một loạt.
Sau chuyến đi này, Văn Bình được trung ương OSS thưởng huy chương. Song chàng không nhận. OSS mời chàng nhập quốc tịch Mỹ, và đặc cách bổ nhiệm thiếu tá. Một lần nữa, chàng lại từ chối, cũng như từ chối nửa triệu đô la của gánh xiệc. Và chàng trở về nước nhà, nhận nhiệm vụ mới dưới quyền ông Hoàng.
Văn Bình nhún vai huýt sáo một bài luân vũ. Như thường lệ, trước khi rời phòng, chàng rứt một sợi tóc rồi dán vào mép va li bằng bã kẹo cao su. Chàng cũng không quên dán một sợi tóc khác gần ổ khóa.
Như vậy đã tạm đủ. Chàng lại tiếp tục huýt sáo. Cô gái có bộ ngực vĩ đại ngước đôi mắt đen láy, đầy chất đĩ thõa, đứng cạnh cửa thang máy. Văn Bình cho tay vào túi bốc một nắm riel.
Cô gái lắc đầu lia lịa :
-Không. Em không lấy.
Văn Bình tát yêu vào má :
-Không ai biết đâu.
Vừa nói chàng vừa phanh ngực cô gái ra, đút tập giấy bạc vào trong. Chàng suýt reo lên một tiếng. Phía sau, nàng không mặc gì hết. Nàng đứng yên cho chàng vuốt ve. Chàng hỏi nhỏ :
-Em làm việc đến mấy giờ ?
Cô gái đáp nhanh :
-12.
Chàng đặt ngón tay lên trán nàng :
-Nhớ đấy. Đúng 12 giờ anh đợi.
Không khí mát mẻ dưới đường làm Văn Bình dễ chịu. Tuy trời mới tối, phố sá vẫn buồn tênh. Văn Bình đếm bước một trên vỉa hè lồi lõm, ra vẻ nhàn hạ. Khách thương từ Sàigòn lên Nam vang thường dành đêm đầu tiên cho cuộc hẹn hò. Văn Bình không quyến luyến đất Miên vì người đẹp là một món hàng khó kiếm. Tuy nhiên, chàng vẫn phải đóng kịch thèm muốn. Vì chàng là lái buôn Phạm Hùng, không phải điệp viên cừ khôi Z.28.
Văn Bình đi lướt qua chiếc Vônvaghen. Mỹ Linh đã lo liệu chu đáo. Giả vờ cúi xuống buộc giây giầy - mặc dầu chàng dùng giầy ban không giây – chàng liếc nhìn tứ phía. Đường phố nửa tối, nửa sáng, rất thuận tiện cho sự theo dõi. Tuy không thấy ai, chàng vẫn không yên tâm. Chàng có cảm tưởng là địch đang rình rập, chờ sơ hở là ra tay tàn nhẫn.
Ung dung như chủ nhân, Văn Bình mở cửa xe, ngồi vào trong. Chàng lấy chùm chìa khóa dưới đệm, ngẫm nghĩ một giây rồi ném vào hộc táp lô. Tay chàng đụng phải khẩu súng Positive. Chàng nhăn mặt, vứt khẩu súng vào chung với chùm chìa khóa. Chàng không thể dùng loại súng già nua và chậm như sên này.
Chàng cất bản đồ Nam vang và xếp giấy bạc vào túi rồi lặng lẽ mở cửa xuống đường.
Bốn bề vẫn vắng ngắt.
Văn Bình đốt thuốc Salem, ngửa cổ hít một hơi dài. Dáng điệu khệnh khạng, chàng đi bộ một quãng. Rồi chàng quay lại khách sạn. Song chàng không lên phòng bằng cửa trước. Chàng lẻn ra hẻm sau, dùng cầu thang bê tông xoắn ốc dành cho bồi bếp và nhân viên cứu hỏa lên lầu.
Chàng không thấy cô gái thang máy đâu nữa. Hành lang vẫn yên tĩnh như thường lệ. Tuy nhiên chàng đã linh tính sự hiện diện của Tử thần.
Đến trước phòng 35, chàng đứng lại, quan sát ổ khóa. Quả chàng đoán đúng, sợi tóc dán ở mép cửa đã rơi đâu mất. Nghĩa là cửa phòng đã bị mở ra trong khi chàng vắng mặt. Chàng mới vắng mặt 10 phút mà địch đã lọt vào phòng. Nghĩa là địch rình rập ngay từ khi chàng đặt chân lên xứ Chùa Tháp. Trừ phi…
Trừ phi bồi vào phòng để dọn dẹp. Theo thông lệ, bồi khách sạn thường chờ khách đi vắng để lau chùi.
Văn Bình hừ một tiếng vì sợi tóc trên va li quần áo cũng không còn nữa : mặc dầu cái va li đắt tiền vẫn ngoan ngoãn nằm nguyên chỗ cũ trên nóc tủ buýp phê trắng. Mở ra, chàng thấy áo quần nguyên như trước. Tuy vậy, chàng mỉm cười một cách khoái trá.
Đối phương có thể lừa mọi người, song không hy vọng lừa được chàng. Kẻ lục hành trang của chàng phải là tay thạo nghề. Thạo nghề nhưng chưa tới trình độ cao cấp vì kẻ lăn lộn quốc tế không thể bỏ quên sợi tóc. Trong va li chàng không để gì hết, ngoại trừ một số giấy tờ giả mạo. Lẽ ra, chàng mang theo người song chàng cố tình … Chàng cố tình … để lôi kéo địch xuất đầu lộ diện.
Bỗng nhiên, chàng cảm thấy đau nhói. Chai huýt ky quen thuộc óng ánh màu rượu hổ phách như chứa đầy kim nhọn. Cầm cái ly lên, chàng thấy bên trong còn ướt. Mặt rượu trong chai đang rung rinh. Chàng tần ngần một giây rồi mang chai huýt ky vào phòng tắm.
Sau khi đóng cửa, chàng rót rượu vào ly, đặt trên chậu rửa mặt. Chàng mở bót phơi lấy ra một viên thuốc tròn, dẹt màu trắng, ép trong giấy ni lông như thuốc nhức đầu át pi rin.
Chàng bỏ viên thuốc vào rượu. Tiếng xèo xèo nổi lên, ly rượu sùi bọt dữ dội rồi từ từ chuyển từ màu vàng sang màu xanh đậm. Văn Bình mỉm cười, cầm chai rượu nốc một hơi. Viên thuốc tròn được chế bằng hóa chất riêng, dành cho các điệp viên kiểm soát đồ ăn, thức uống nghi ngờ là bị đầu độc. Hễ có thuốc độc, màu nước sẽ đỏ gắt như pha máu. Còn màu xanh, màu tím là vô sự.
Đêm nay, chàng còn nhiều việc quan trọng phải làm. Chàng cần nghỉ ngơi một lát. Chàng nhìn đồng hồ : 9 giờ. Cón quá sớm. Giờ giấc của nghề gián điệp thường bắt đầu từ nửa đêm.
Chàng để nguyên quần áo, trèo lên giường, nằm duỗi chân trong yên im lặng. Hơi mát của máy điều hòa tỏa ra mơn man da thịt chàng. Bổng nhiên, chàng ngứa ngáy. Những đêm nhàn rỗi ở Sàigòn, chàng hay ngứa ngáy như vậy. Muốn bớt (bớt, không có nghĩa là hết) ngứa ngáy, chàng phải la cà vào tiệm nhảy, tập thể dục từ 9 giờ đến quá nửa đêm, với một chai huýt ky, một gói Salem, và đến khi vũ trường đóng cửa thì đợi ở ngoài, đưa tay cho một hoa khôi khoác lấy.
Giờ ấy, phần lớn loài người đã ngủ kỹ. Song Văn Bình lại tỉnh ngủ nhất. Vì đó là thời khắc hưởng lạc của chàng. Chàng lại uống huýt ky, lại tập thể dục, và ít nhất đến gần sáng mới chợp mắt. Chàng có thể ngủ luôn một giấc đến xế chiều chồm dậy, ăn uống qua loa rồi mặc quần áo tiếp tục tới vũ trường, tiếp tục thức đêm, uống rượu, và trác táng bên cạnh đàn bà…
Nhưng khi cần, chàng chỉ ngủ 5, 10 phút, hoặc không ngủ phút nào hết, hoặc thức trắng cả tuần lễ mà mắt vẫn mở thao láo. Khi cần, chàng có thể dửng dưng trước người đàn bà khỏa thân đẹp nhất thế giới. Chàng ham chơi không phải vì bê tha mà chính vì muốn đời sống bớt căng thẳng. Thế thôi…
Nằm một lúc, chàng với tay, mở nút máy thu thanh đặt trên bàn đêm.
Nhạc jazz ầm ỹ tràn ngập gian phòng.
Nghe chưa được một phút, chàng nhăn mặt tắt đi tìm đài khác. Một bản luân vũ nhẹ nhàng, uyển chuyển nổi lên… Trong lúc nghĩ ngợi, chàng muốn tâm thần được sảng khoái. Bản luân vũ dịu dàng làm mạch máu chàng đập chậm lại…
Âm nhạc tạm ngưng. Giọng người xướng ngôn õng ẹo cất lên. Từ lâu, Văn Bình đã quen với tiếng nói nũng nịu của cô gái xướng ngôn Pháp ngữ đài bá âm Nam vang. Chàng có cảm tưởng nàng là ly nước trái cây thơm ngon, cất trong tủ lạnh. Giọng nói của nàng làm ruột gan thính giả mát rợi…Bạn bè cho biết nàng có một thân hình khá cân đối, và bộ ngực khá khiêu khích. Nước miếng đua nhau rệu lên miệng Văn Bình. Chàng thở dài một tiếng nhẹ. Phen này, chàng phải làm quen nàng mới được.
Bổng chàng giật bắn người như lò so. Bản tin của đài Nam vang đã làm chàng mất hết hứng thú.
« Tối nay, cô Chiêu Lai, một hoa khôi vũ trường, vừa bị một kẻ lạ mặt hạ sát bằng súng lục tại nhà riêng. Nạn nhân ngụ trong một căn phòng nhỏ, chung với vũ nữ Bạch Liên tại lữ quán Thần Tiên, đường Vithei Preah Ang Yukanthor.
Theo lời vũ nữ Bạch Liên thuật lạivới nhà chức trách thì lúc 6 giờ 10 phút khi Chiêu Lai đang trang điểm, sửa soạn đi làm, đột nhiên một người đeo mặt nạ đen che nửa mặt trên ập vào, chĩa súng bắn luôn 5 phát. Nạn nhân gục chết ngay trên bàn phấn. Cô Bạch Liên bị hung thủ đánh bất tỉnh ngay sau đó.
Cuộc điều tra đang tiến hành. »
Văn Bình tắt máy thu thanh, châm Salem hút. Hừ… cuộc điều tra đang tiến hành… 3 nhân viên của Sở đã thiệt mạng. Giờ đây đến lượt vũ nữ Chiêu Lai. Địch giết Chiêu Lai có lẽ để bịt miệng vì Chiêu Lai thân với Trần Phương. Song cũng có lẽ địch giết Chiêu Lai để cảnh cáo Z.28… Và chẳng sớm thì muộn địch sẽ đến tìm chàng. Tuy nhiên, chàng cần sống một vài giờ thoải mái trước khi lao đầu vào hòn tên mũi đạn.
Ba tiếng gõ cửa nhè nhẹ nổi lên.
Văn Bình cất tiếng :
-Ai đấy ?
-Em.
Chàng cười tủm tỉm. Người đẹp giữ thang máy đã đúng hẹn. Cánh cửa mở ra rồi đóng lại nhẹ nhàng. Cô gái rón rén lại giường, rồi nằm sà xuống.
Trước khi vào phòng chàng, cô gái đa tình chuẩn bị chu đáo. Nàng đã tắm rửa sạch sẽ, và không quên sức nước hoa vào tóc, vào da thịt. Đặc biệt là nước hoa thơm dịu dàng, thích hợp với tình yêu phương Đông… Nàng lại có nhã ý không mặc gì hết ngoài cái áo choàng ngoài.
Cô gái ôm cứng lấy chàng như sợ chàng tan ra thành nước. Chàng định mở đèn song nàng nắm tay, giọng thỏ thẻ :
-Đừng anh. Để tối thích hơn.
Bóng tối là kẻ thù và cũng là đồng minh của nghề điệp báo. Nằm bên cô gái hấp dẫn và tài ba, Văn Bình có cảm tưởng là không nên tắt đèn. Song cũng như mọi lần, chàng không có phản ứng. Có lẽ vì cô gái không cho chàng có thời giờ suy nghĩ nữa.
Cô gái ngoạm vào má chàng :
-Anh cừ khôi thật. Nếu có kỳ thi, anh phải chiếm giải quán quân.
-Quán quân về môn gì ?
-Môn gì thì anh biết đấy. Gớm, em hụt cả hơi. Thở mãi vẫn chưa hoàn hồn. Anh còn rượu không ?
-Còn. Trong phòng tắm.
Cô gái lồm cồm bò dậy. Chờ nàng từ phòng tắm bước ra, chàng vặn đèn sáng trưng. Dưới ánh đèn, da thịt nàng trắng hồng một cách quyến rũ.
Nàng vội vàng lấy tay che thân, giọng khản đặc :
-Tắt đi anh. Ông chủ thấy thì chết.
Văn Bình sực nhớ nàng là nhân viên khách sạn. Lão chủ lùn mập sẽ tống cổ nàng ra đường nếu bắt gặp nàng trong phòng với khách. Hừ, cũng tại lão đưa chàng vào phòng số… 35.
Cô gái lại ôm ghì lấy chàng. Nàng nói thầm vào tai chàng :
-Rượu ngon ghê. Anh uống không ?
Dĩ nhiên là trong lúc này chàng phải uống rượu. Chàng ghé cổ chai vào miệng tu một hơi. Nàng giằng lấy vỏ chai không, ném xuống đệm, rồi một lần nữa dán chặt vào người chàng.
15 phút nữa trôi qua.
Lệ thường, những lúc gần gũi đàn bàn, Văn Bình khỏe dội ra, có lẽ vì đàn bà là thuốc đại bổ đối với chàng. Song lần này chàng lại cảm thấy tay chân bủn rủn.
Một lằn chớp xẹt ngang óc. Văn Bình luồn tay vào túi. Cũng may Nguyên Hương đã dặn chàng mang gói thuốc theo, cả thảy 3 viên, viên thứ nhất đã bỏ vào ly huýt ky. Chàng rút viên thứ hai ném vào miệng. Rồi chàng tập trung tư tưởng chở đợi. Chàng lẩm bẩm trong trí :
-Mình quyết không ngủ. Mình quyết không ngủ.
Nhờ được học phép kiai-jutsu – môn biến hóa vô thường của nhu đạo - Văn Bình đã đạt tới trình độ cao siêu của tự kỷ ám thị. Mặc dầu rượu huýt ky pha thuốc ngủ chàng vẫn tỉnh. Chàng cố tình trong vòng 10 phút nữa, chờ cho viên thuốc ngấm vào cơ thể…
Cô gái giữ thang máy nõn nà vẫn ngoan ngoãn nằm bên, đầu rúc vào ngực bồ hôi nhễ nhại của chàng. Sự vận sức của chàng đã làm chàng đổ bồ hôi như tắm.
Chàng nẩy ra ý định kẹp chặt đầu cô gái vào nách cho nàng nghẹt thở. Song chàng lại nhấc tay ra vì chàng có cảm tưởng cô gái chỉ là tay sai cấp dưới. Chẳng qua vì chàng háu ăn, thấy cao lương mỹ vị thì đâm bổ vào, không chịu tính toán. May chàng khám phá kịp, nếu không Nguyên Hương sẽ cười mũi chàng suốt đời.
Bàn tay dần dần bớt run, chàng ngồi dậy, bật đèn. Đã đến lúc chàng tặng cô gái một bài học nổ đom đóm mắt.
Song ngọn đèn trần vừa mở sáng thì cánh cửa hành lang cũng mở rộng. Một người cầm súng đen ngỏm, đầu súng gắn ống cao su hãm thanh dài ngoằng, khệnh khạng tiến vào, chĩa vào ngực chàng, kèm theo chuỗi cười ngạo nghễ :
-Kính chào ông bạn Phạm Hùng.
Tên cầm súng cao gần bằng chàng, đầu húi ngắn, chải đầu bóng loáng, mặc bộ tuýt so mỡ gà, may tréo, thắt cà vạt đỏ trắng, trông đĩ điếm và đểu cáng.
Hắn vào trước, dùng súng uy hiếp Văn Bình. Rồi hai tên khác lặng lẽ vào sau, đóng cửa lại. Có lẽ chúng là thuộc viên nên phục sức xuềnh xoàng, sơ mi chim cò bỏ ngoài quần ống chân voi, giầy ban đế cao su màu đen.
Tên chỉ huy hất mũi súng, giọng hách dịch :
-Ngồi dậy, bỏ chân xuống đất và nhớ đừng mó máy. Không nghe thì vỡ sọ.
Văn Bình cười nhại :
-Sọ tôi cứng lắm, anh bắn thử sẽ biết.
Không để ý tới lời nói khôi hài của Văn Bình, tên chỉ huy quay về phía cô gái thang máy đang trốn trong mền để che thân thể lõa lồ :
-Mặc quần áo vào rồi cút đi mau.
Vẻ mặt xanh tái, cô gái run rẩy khoác áo choàng. Ngón tay nàng lóng cóng nên gài nút mãi không được. Một trong hai tên thuộc viên gõ vào đầu cô gái :
-Coi chưng cái miệng nghe không. Hở cho ai biết là mất mạng.
Rồi hắn ném xuống đất một nắm tiền :
-5 ngàn riel đấy, cầm lấy.
Cô gái lắc đầu :
-Em không dám nhận.
Tên chỉ huy trợn mắt :
-Chê ít hả ?
Hắn phóng mũi giầy đá vào hông cô gái. Trúng đòn hiểm, nàng ngã gục vào tường, bất tỉnh. Văn Bình đứng dậy, chống nạnh :
-Đồ hèn. Anh chỉ bắt nạt được đàn bà yếu đuối. Nếu có can đảm mời anh đọ sức với tôi. Ba anh chỉ búng nhẹ là ngã.
Văn Bình đinh ninh trêu tức được đối phương, song tên chỉ huy đáp lại bằng chuỗi cười khanh khách :
-Ha, ha, bọn tôi chẳng dại gì đấu quyền với anh. Anh Phạm Hùng ơi, chúng tôi đã biết rõ ràng về anh từ lâu. Tên thật anh không phải là Phạm Hùng. Anh là Z.28, tức Văn Bình, nhân viên hành động số một của ông Hoàng…
À ra đối phương đã biết.
Nhưng tại sao họ biết ? Chàng phải tìm ra nguyên nhân. Tên chỉ huy lại nói :
-Z.28 nổi tiếng khắp châu Á về tài quyền thuật phi thường. Cho nên chúng tôi phải thuê con bé giữ thang máy 5 ngàn riel để làm gân cốt anh bủn rủn. Kể ra, anh không đến nỗi xoàng… 10 viên thuốc ngủ vào rượu mà anh còn tỉnh như sáo sậu…
Biết giấu diếm vô ích, Văn Bình nói :
-Phải, tôi là Z.28. Còn anh, anh là ai ?
Tên chỉ huy dề môi :
-Phàm làm nghề này, không ai chịu xưng tên họ. Nhưng đây là trường hợp đặc biệt, nên tôi cũng giới thiệu một chút. Tôi là Hoàng Ngọc, đaị diện Trung ương Cục miền Nam tại Cao Miên…
Trung ương Cục miền Nam là tổ chức điệp báo không đội trời chung với ông Hoàng. Điều khiển tổ chức này là một người nhỏ thó, cũng như ông Hoàng, và tên thật cũng là Hoàng. Nguyễn Hoàng, sinh quán tại Quảng ngãi. Đặc điểm của Trung ương Cục miền Nam là nhân viên hoạt động đều mang họ Hoàng (1).
Văn Bình nhìn ống hãm thanh đen sì ở đầu súng, giọng nhã nhặn :
-Ông Nguyễn Hoàng là bạn cố tri của tôi. Lâu lắm chúng tôi chưa gặp nhau.
Hoàng Ngọc nhún vai :
-Lần này anh sẽ được gặp.
Hai tên thuộc viên tiến lại gần Văn Bình. Chàng có thể xử dụng một thế bí hiểm của nhu đạo để quật cả hai ngã nhào, song chàng vẫn ngồi yên. Một phần vì chân tay chàng chưa hết run vì thuốc. Phần khác, vì chàng muốn xem tấn kịch kết thúc ra sao.
Một tên lục một bên túi của Văn Bình. Hắn lục soát nhanh nhẹn và khôn ngoan chứng tỏ đã sống lâu năm trong nghề. Không tìm thấy mẩu sắt nào trong người chàng, cả hai đều kinh ngạc. Hoàng Ngọc mỉm cười :
-Hừ, anh tự tin thật. Tự tin nên mới sa bẫy một cách ấu trĩ.
Văn Bình không thèm trả lời. Nếu trả lời, chàng sẽ làm hắn thất vọng vì chàng đã biết Hoàng Ngọc mở cửa phòng, lục hành trang trong khi chàng đi vắng. Chàng lại biết – dầu hơi muộn màng - cô gái gác thang máy là cò mồi của Hoàng Ngọc.
Hoàng Ngọc kéo ghế ngồi, họng súng vẫn không rời Văn Bình :
-Anh là dân cừ khôi trong nghề nên tôi khỏi cần rào trước đón sau, mất thời giờ vô ích. Hơn ai hết, anh đã rõ số phận của điệp viên khi rơi vào tay đối phương. Dĩ nhiên, anh không sợ chết, nhưng trong đời chỉ có kẻ không thiết sống mới thích chết. Anh không sợ chết, nhưng anh lại thèm sống. Vả lại, con ruồi, con kiến còn thèm sống huống hồ con người…Tôi đến đây với một đề nghị dứt khoát…
-Vâng, tôi sẵn sàng nghe.
-Nếu ông chấp thuận, chúng tôi sẽ biếu một triệu riel.
Mặt Văn Bình vẫn lạnh như tiền. Thường lệ, người ta nói rõ việc làm rồi mới đề cập đến số tiền phải trả. Đằng này, Hoàng Ngọc nói trước đến tiền. Hắn đinh ninh một triệu riel là món tiền khổng lồ. Một triệu riel xấp xỉ một triệu bạc Việt Nam. Trong quá khứ, có đêm đánh bạc tại Macao, chàng đã nướng hàng chục triệu bạc… Một triệu riel chỉ đủ cho chàng mua … ba chai rượu cỏ nhát (2), nghĩa là một triệu riel chưa đủ trả tiền rượu cho chàng một đêm nếu chàng thích uống cỏ nhát Nã phá Luân.
Văn Bình giả vờ nhíu mày, suy nghĩ. Chàng biết Hoàng Ngọc chưa phải là nhân viên cap cấp của địch. Bằng chứng là hắn chỉ có quyền đề nghị một triệu riel. Hoàng Ngọc cũng chưa phải là nhân viên lão luyện. Bằng chứng thấy chàng sửa soạn ưng thuận, hắn đã gọi cung kính là ông. Tuy nhiên, cũng có thể hắn đóng kịch Lý Toét như chàng…
Hoàng Ngọc nói tiếp :
-Chúng tôi không đòi hỏi những bí mật tối hệ. Chỉ cần ông cho biết một vài chi tiết tầm thường về tổ chức của ông Hoàng.
-Chẳng hạn…
-Chẳng hạn chìa khóa mật mã của điệp viên hoạt động ỏ hải ngoại. Theo chỗ chúng tôi được biết, điệp viên hoạt động trên toàn cõi Đông Dương dùng chung một mật mã.
-À ra thế !
-Ông thấy chưa ? Chúng tôi không bắt ông phải cung cấp tài liệu đội đá vá trời, ông có thể trao chìa khóa mật mã trong vòng một phút. Mất một phút mà được thưởng một triệu riel. Thú thật, nếu tôi là ông, tôi chấp thuận liền.
-Vậy, tôi xin biếu ông hai triệu riel để giao chìa khóa của Trung ương Cục cho tôi.
-Khất ông lần sau. Lần này tôi là kẻ thắng.
-Ồ, nghĩa là ông ức hiếp tôi. Thế mà từ nãy đến giờ tôi cứ đinh ninh ông muốn điều dình.
-Tôi không có thì giờ lý luận xuông nữa. Một triệu riel tiền thưởng… ông được phép suy nghĩ trong 5 phút.
-Khổ quá, óc tôi chậm chạp lắm… Hồi còn đi học, tôi chuyên đứng bét lớp. Tệ nhất là món toán, mỗi năm hàng chục con dêrô. Cho nên tôi sợ 5 phút chưa đủ.
-5 phút là quá nhiều rồi. Đối với người khác, tôi chỉ gia hạn 2, 3 phút là tối đa.
-Hoàn cảnh đặc biệt, xin ông 10 phút.
-Không được.
-Vậy xin ông 8 phút.
-Đây không phải tôm cá ngoài chợ mà mặc cả. Đúng 5 phút, không dư cũng không thiếu một giây. Nếu ông bằng lòng, tôi sẽ dẫn ông tới gặp thượng cấp.
-Nhược bằng tôi từ chối…
-Miễng cưỡng chúng tôi phải thủ tiêu ông ngay trong phòng này.
-Xin lỗi ông, ở dưới đường, đối diện cửa sổ phòng tôi, lúc nào cũng có nhân viên cảnh sát. Các ông nổ súng, nhân viên cảnh sát dẽ ập vào, và các ông sẽ hết lối thoát thân. Vả lại, tôi xin lưu ý điều quan trọng này nữa : võ nghệ của tôi không đến nỗi xoàng. Ông phải hạ thủ tôi bằng viên đạn đầu tiên, nếu không tôi sẽ đối phó lại. Trước sau cũng chết, tôi sẽ liều mạng. Dầu sao cũng chết một lần…
Hoàng Ngọc dí ngón tay vào ống hãm thanh bằng cao su, giọng đầy tự tin :
-Loại hãm thanh này rất tốt, còn kêu nhỏ hơn tiếng mở nút sâm banh nữa. Chúng tôi đã thửa riêng tại Tiệp khắc. Là đàn anh trong nghề hẳn ông đã biết ống hãm thanh Tiệp khắc thuộc loại tốt nhất nhì trên thế giới. Còn vấn đề bắn thì ông dừng lo. Có lẽ tôi chưa bắn giỏi bằng ông, nhưng ít ra cũng có thể xuyên qua tim ông trong phát đầu tiên. Nếu ông còn hoài nghi thì coi đây…
Hoàng Ngọc chĩa súng vào cái ly nhỏ xíu bằng ngón tay dùng pha rượu mùi trên tủ buýp phê. Bụp một tiếng nhẹ, cái ly vỡ tan tành. Bắn xong, Hoàng Ngọc nhún vai :
-Bây giờ ông còn từ chối nữa thôi ?
Văn Bình đáp, giọng ôn tồn :
-Ở vào hoàn cảnh tôi, ông sẽ thấy tôi thắc mắc là đúng. Bị cưỡng bách, dĩ nhiên tôi phải nhận lời. Nhưng tôi chỉ nhận lời nếu các ông đoan chắc tính mạng tôi được an toàn.
Hoàng Ngọc cười mỉm một cách ác hiểm :
-Ông yên tâm. Chúng tôi là những người đứng đắn, luôn luôn tông trọng lời hứa.
Văn Bình cũng cười nụ. Trong đời điệp báo, hơn một lần chàng đã cam kết như vậy đối với đối phương. Và hơn một lần chàng đã nuốt lời - nuốt lời dầu chàng không muốn, hoặc cương quyết phản đối - vì trong cuộc vật lộn bí mật đầy tàn nhẫn, định đoạt số mạng của hàng triệu người, điệp viên phải nhắm mắt gác bỏ tình cảm riêng tư, lương tâm quân tử và danh dự cam kết.
Dầu muốn, đối phương cũng không thể nhân đạo. Bộ mật mã là tài liệu vô cùng quan trọng, nhưng sẽ trở thành mớ giấy lộn nếu ông Hoàng biết bị mất trộm. Ông Hoàng ra lệnh cho điệp viên dùng mật mã khác, khiến cho sự chiếm đoạt của Trung ương Cục miền Nam trở thành vô ích. Bởi vậy, đối phương bắt buộc phải giết Văn Bình sau khi nhận tài liệu. Vả lại, đối phương đã lầm. Văn Bình không phải là người chịu thua kẻ thù dễ dàng…
Trong vòng một giây đồng hồ, chàng quan sát tứ phía. Hai thuộc hạ của Hoàng Ngọc vẫn lăm lăm chĩa mũi súng vào bụng chàng. Với ba khẩu súng sẵn sàng nhả đạn, Văn Bình không có hy vọng chuyển bại thành thắng trong căn phòng lữ quán nhỏ hẹp. Chàng phải tương kế tựu kế, giả vờ đầu hàng để rồi…
Hoàng Ngọc thúc giục :
-5 phút qua rồi. yêu cầu ông trả lời.
Văn Bình thở dài :
-Tôi xin lãnh tôn ý.
Hoàng Ngọc cười khoan khoái. Hắn rút thuốc lá mời chàng, rồi nói giọng thân mật :
-Từ phút này, chúng ta là bạn. Tuy nhiên, để bảo vệ an ninh, xin anh tuân theo những chỉ thị sau đây : lát nữa, anh sẽ xuống đường bằng cầu thang xoắn ốc sau nhà, không được dùng thang máy. Anh sẽ qua sân sau ra xe hơi, luôn luôn đi trước, không ngoảnh đầu cũng như không dừng lại, và đặc biệt là hai tay đút túi. Nếu anh có cử chỉ khả nghi, nhân viên của tôi sẽ nổ súng.
Văn Bình nhún vai không đáp. Chàng xách va li, sửa soạn mở cửa thì Hoàng Ngọc gạt phắt :
-Không cần. Một giờ sau anh sẽ quay lại.
Từ hành lang xuống nhà dưới, cả bọn không gặp ai. Vả lại, không ai lưu ý đến 4 người đàn ông đi gần nhau, dáng điệu thân mật. Văn Bình phì phèo thuốc Salem, nhàn tản như người rỗi rãi, lang thang tìm hoa biết nói.
Một chiếc xe hơi Hoa Kỳ cồng kềnh nằm thưỡn dưới cây sấu um tùm. Hoàng Ngọc mở cửa mời Văn Bình lên. Văn Bình ngồi giữa, ở băng sau, hai họng súng kèm bên.
Xe hơi nổ máy êm ru.
Lệ thường, địch phải đánh vào gáy cho chàng mê man rồi khiêng lên xe. Nếu không địch phải bịt mắt để chàng không thể khám phá ra lộ trình.
Hoàng Ngọc để chàng thảnh thơi, điều này có nghĩa là chàng đi luôn không về nữa. Bằng đuôi mắt, Văn Bình luôn luôn theo dõi từng cử chỉ của Hoàng Ngọc. Chàng chỉ cần hắn hớ hênh trong chớp mắt là có thể trổ tài đoạt súng.
Bất thần, tài xế thắng ren rét, kèm theo những tiếng chửi rủa tục tĩu.
Càng xe Hoa Kỳ húc vào vè sau một chiếc xe du lịch kiểu nhỏ do một thiếu phụ ngoại quốc cầm lái. Thế mới thật rầy rà ! Tai nạn xảy ra giữa ngã tư đông đúc, trước mặt cảnh sát, nếu không tài xế đã rú ga chạy thẳng. Hoàng Ngọc ra lệnh cho tài xế :
-Xuống xem.
Cảnh sát thổi xíp lê inh ỏi. Hoàng Ngọc lẩm bẩm, giọng tức tối :
-Đồ ăn hại, lái xe trong vòng 2 cây số cũng không nên thân.
Văn Bình mỉm cười :
-Anh dùng chữ «ăn hại» rất đúng. Tài xế của anh được liệt vào hạng tồi nhất thế giới. Bài học sơ đẳng của nghề tài xế là làm chủ tốc lực.
Hoàng Ngọc gắt :
-Phiền anh ngồi yên. Không can dự gì đến anh.
Bên cửa xe, gã tài xế đang hoa tay múa chân. Dường như không hiểu ngôn ngữ nên thiếu phụ ngoại quốc chỉ lắc đầu lia lịa. Hai nhân viên cảnh sát chạy tới, ra lệnh lái xe vào lề đường, để làm biên bản.
Hoàng Ngọc ngoắt tài xế :
-Không làm biên bản. Điều đình với mụ ấy. Bao nhiêu tiền cũng đền. Nhanh lên.
Rồi quay sang phía Văn Bình :
-Tôi biết anh đang nghĩ kế thoát thân. Đó là quyền riêng của anh, tuy nhiên tôi cần báo cho anh biết rằng mưu kế ấy hoàn toàn vô vọng. Tôi đã đề phòng chu đáo : hễ anh cựa quậy, chúng tôi sẽ bắn bỏ.
Văn Bình đáp lửng lơ :
-Tự ý tôi theo anh, dại gì bỏ trốn để ăn đạn !
Hoàng Ngọc cười nhạt :
-Nghe anh nói, tôi rất bằng lòng. Tôi hy vọng anh giữ thái độ nghiêm chỉnh để chúng ta khỏi mất lòng nhau.
Văn Bình làm thinh. Một cảnh sát viên tò mò vừa ló đầu vào cửa xe, nhìn quanh quất trên đệm. Dưới ánh đèn đường sáng quắc, hắn có khuôn mặt rí rỏm, khuôn mặt của người thích gợi chuyện.
Thấy Hoàng Ngọc và Văn Bình ngồi khít nhau, dáng điệu thân mật, hắn cười một cách lịch thiệp :
-Mời các ông xuống cho mát. Còn làm biên bản. 10, 15 phút mới xong được.
Hoàng Ngọc giật mình :
-Thưa, chúng tôi sẵn sàng bồi thường. Bao nhiêu cũng được…
Người cảnh sát lắc đầu :
-Kể ra, tai nạn này rất nhỏ. Chẳng qua tại tài xế của ông. Nếu xin lỗi thì đã xong, đằng này y la mắng om xòm. Vô phúc lại gặp bà vợ của ông tham vụ sứ quán Pháp. Bà ấy nằng nặc đòi làm biên bản để lôi tài xế ra tòa.
Văn Bình thấy Hoàng Ngọc suy nghĩ. Cảnh sát làm biên bản, tòa án thụ lý vụ tai nạn giao thông : danh tính nhân viên của Trung ương Cục sẽ bại lộ. Miễn cưỡng, Hoàng Ngọc phải thi hành biện pháp mạnh.
Người cảnh sát cười với Văn Bình :
-Trông ông quen quá !
Văn Bình cười trả :
-Xin lỗi, tôi mới ở Sàigòn lên.
Hoàng Ngọc thúc cùi tay vào ngực chàng; Gã cảnh sát nhanh nhẩu :
-Ông là người Việt hả ? Chà, trước kia tôi học ở Sàigòn. Ông lên đây lâu chưa?
Văn Bình đáp :
-Mới.
Hoàng Ngọc véo thật mạnh vào đùi. Ráng chịu đau, Văn Bình gật gù :
-Khổ quá. Tôi có hẹn gấp với người bạn ở đường Vithei Angkor, nhưng đến đây thì kẹt xe.
Gã cảnh sát reo lên :
-Ồ, Vithei Angkor đây rồi. Ông tìm nhà ai ?
-Rạp chiếu bóng Mê Ly.
Gã cảnh sát mở toang cửa xe, kéo Văn Bình xuống :
-Cũng đây rồi. Ông thấy không ? Ngôi nhà lớn bên trái, đèn nê ông sáng trưng ấy.
Hoàng Ngọc nắm áo Văn Bình lôi lại. Song Văn Bình gạt ra, bước xuống đường.
Cửa đóng lại đánh sầm. Văn Bình chìa tay thân mật :
-Chào anh Hoàng Ngọc. Xin khất anh lần khác. Tôi không bao giờ quên cuộc du lịch thú vị này.
Văn Bình giơ tay chào người cảnh sát rồi tạt lên vỉa hè. Hoàng Ngọc ngồi chết trong xe, mặt đỏ bừng, răng nghiến ken két. Hắn có cảm tưởng như vòm trời vừa xụp xuống, đè hắn nát bấy.Một lát sau, hắn mới thốt ra một câu ngắn ngủi :
-Tức chết đi mất !
Văn Bình đã biến vào bóng tối. Chàng vừa hút chết. Sáng mai, chàng sẽ mua một bó hoa tuyệt đẹp - loại hoa đắt tiền nhất của công ty bán hoa Interflora – và gửi đến nhà riêng bà vợ tham vụ sứ quán Pháp.
Dáng điệu thoải mái, chàng vẫy tắc xi, trèo lên, ra hiệu cho tài xế quẹo sang bên phải.
Đồng hồ tay của Văn Bình, Z.28, chỉ đúng 10g25.
-
Chú thích:
(1) Nguyễn Hoàng là nhân viên có thật. Hoàng đã chơi xỏ Phòng Nhì Pháp một vố trong thời chiến bằng cách dùng mỹ nhân kế đánh đắm tàu Amyot d’Inville. Hoàng vốn là trưởng ty Công an Thanh hóa, giám đốc Chánh trị Công an Liên khu IV (Trung Việt), trước khi được đề bạt vào Trung ương Cục miền Nam.
(2) Đúng. Rượu cỏ nhát Napoléon 1830 đáng giá gần 3.000 đô la một chai, nghĩa là 300.000 riel. Năm 1963, giá bán tại Middlesex; Anh quốc, là 2.800 đô la. Nghe nói, hẳn bạn đọc le lưỡi. Tuy nhiên Văn Bình đã nhiều lần nhấm nháp với cỏ nhát Napoléon.