Lưới điện tử thần - Chương 74
Lưới điện tử thần
Chương 74
Ngày đăng 13-11-2017
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 8.8/10 với 91444 lượt xem
Gã ngồi ở ghế trước trên chiếc xe tải màu trắng của gã, nóng nực vì điều hòa nhiệt độ không bật. Gã không muốn đề động cơ xe chạy vì sẽ gây chú ý. Một chiếc xe đang đỗ là một chuyện. Một chiếc xe đang đỗ mà động cơ vẫn chạy làm tăng thêm nghi ngờ.
Mồ hôi lăn thành dòng bên má gã. Gã hầu như không nhận ra. Gã áp chặt hơn tai nghe vào tai.vẫn tịnh không có gì. Gã tăng âm lượng. Một, hai tiếng lục bục. Một tiếng tách.
Gã đang ngẫm nghĩ về những lời lẽ đã gửi qua email lúc trước: Nếu bà phớt lờ tôi lần này, hậu quả sẽ lớn hơn rất, rất nhiều mấy vụ tai nạn lặt vặt xảy ra hôm qua và hôm kia, sẽ rất, rất nhiều người chết hơn nữa…
Có và không.
Gã nghiêng nghiêng đầu, lắng nghe thêm những câu trao đổi lọt vào chiếc microphone gã giấu trong chiếc máy phát điện được cố ý bỏ ở ngôi trường gần Chinatown. Một con ngựa thành Troy, một vật mà Đơn vị Khám nghiệm Hiện trường đã trang trọng chở thẳng đến nhà Lincoln Rhyme. Bây giờ thì gã đã biết bảng phân vai các nhân vật đang hỗ trợ Rhyme và nơi họ hiện diện. Lon Sellitto, thám tử thuộc Sở Cảnh sát New York, và Tucker McDaniel, Phó Trưởng văn phòng FBI, đã rời khỏi đấy, tới Tòa Thị chính bên khu Downtown, nơi họ sẽ điều phối việc bảo vệ trung tâm hội nghị.
Amelia Sachs và Ron Pulaski ngay lúc đó đang lao như điên đến trung tâm, để xem họ có thể ngắt nguồn điện hay không.
Lãng phí thời gian, gã nghĩ.
Rồi gã cứng đờ người, nghe thấy giọng nói của Lincoln Rhyme.
“Được rồi, Mel, tôi cần anh đưa đoạn cáp ấy sang phòng thí nghiệm bên Queens.”
“Đoạn…?”
“Đoạn cáp!”
“Đoạn cáp nào?”
“Chết tiệt, thế có bao nhiêu đoạn cáp?”
“Bốn đoạn hay sao ấy.”
“Ờ cái đoạn Sachs và Pulaski thu được ở ngôi trường khu Chỉnatown. Tôi muốn họ lấy dấu vết nằm giữa lớp cách điện và bản thân dây điện, soi qua kính hiển vi điện tử quét.”
Rồi có âm thanh của nhựa và giấy. Một lát sau, đến tiếng bước chân. “Tôi sẽ quay lại sau bốn mươi lăm phút, hoặc một tiếng nữa.”
“Tôi chẳng quan tâm đến chuyện bao giờ thì anh quay lại. Tôi quan tâm đến chuyện bao giờ thì anh gọi cho tôi thông báo kết quả.”
Tiếng bước chân, thình thịch.
Chiếc microphone rất nhạy.
Tiếng cửa đóng đánh sầm. Im lặng. Tiếng gõ bàn phím máy tính, chẳng còn âm thanh nào khác.
Rồi Rhyme hét, “Mẹ kiếp, Thom!… Thom!”
“Cái gì, Lincoln? Anh…”
“Mel đi chưa?” “
“Chờ chút.”
Một lát sau, giọng kia nói với vào, “Rồi, xe anh ấy vừa rời khỏi, Anh muốn tôi gọi anh ấy không?”
“Khỏi, khỏi mất công. Nghe này, tôi cần một sợi dây điện, tôi muốn xem tôi có thể làm lại cái Randall đã làm không. Một sợi dây điện dài. Chúng ta có sợi dây điện nào như thế ở đây không?”
“Dây nối dài được khăng?”
“Không, phải dài hơn. Bảy tới mười mét gì đó”
“Tại sao tôi lại có sợi dây điện nào dài như thế ở đây?”
“Tôi cứ nghĩ cậu có. Thôi, đi kiếm một sợi đi. Nào!”
“Tôi có thể kiếm ở đâu?”
“Một cửa hàng bán dây điện chết tiệt nào đây. Tôi không biết. Một cửa hàng bán đồ dùng trong nhà. Có một cửa hàng như thế trên đường Broadway, phải không? Trước đây từng có.”
“Nó vẫn ở đó. Vậy anh cần độ mươi mét hả?”
“Thế là đủ… Cái gì?”
“Chỉ là, anh trông không khỏe, Lincoln. Tôi không chắc chắn có thể để anh ở nhà.”
“Được, được mà. Cậu nên làm việc tôi nhờ. Cậu đi sớm chừng nào sẽ về sớm chừng ấy! Rồi cậu có thể thoải mái đóng vai bảo mẫu với tôi. Nhưng bây giờ thì: Đi!”
Một lát, không có âm thanh gì.
“Được rồi. Nhưng tôi sẽ kiểm tra huyết áp cho anh cái đã.”
Một lát im lặng nữa.
“Đo đi.”
Những tiếng xìn xịt, tiếng xì nhẹ, tiếng soạt của khóa dán. “Không vấn đề gì. Nhưng tôi muốn chắc chắn rằng nó sẽ duy trì ở mức ấy… Anh đang cảm thấy thế nào?”
“Tôi chỉ hơi mệt thôi.”
“Tôi sẽ quay lại sau nửa tiếng đồng hồ.”
Tiếng bước chân trên sàn nghe mơ hồ. Cửa lại mở ra, rồi đóng lại.
Gã lắng nghe thêm một lúc nữa, sau đó đứng dậy. Gã khoác lên mình bộ đồng phục nhân viên sửa chữa truyền hình cáp, nhét khẩu Colt 1911 vào túi đựng đồ nghề gã đeo qua vai.
Gã kiểm tra cửa sổ phía trước và gương chiếc xe tải, thấy con hẻm hoàn toàn vắng người, nhảy ra. Gã kiểm tra lại, thấy không có camera an ninh, bước tới cửa sau ngôi nhà của Lincoln Rhyme. Trong vòng ba phút, gã đã đảm bảo vô hiệu hóa chuông báo động và mở được khóa, lẻn vào tầng hầm.
Gã tìm thấy bảng phân phối điện và lặng lẽ hành động, đấu nối một trong những bộ chuyển mạch điều khiển từ xa của gã với đường dây cung cấp, bốn trăm ampe, gấp đôi hầu hết các gia đình khác ở khu vực này.
Điều này cũng đáng quan tâm đấy nhưng, tất nhiên, không có ý nghĩa lắm, vì gã biết tất cả những gì gã cần để gây ra cái chết gần như ngay lập tức chỉ là một phần cực kỳ nhỏ của cường độ đó.