Lưới điện tử thần - Chương 54
Lưới điện tử thần
Chương 54
Ngày đăng 13-11-2017
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 10/10 với 91467 lượt xem
Gã choàng tỉnh dậy, giữa giấc mơ.
Gã cố gắng nhớ lại. Gã không thể nhớ lại đầy đủ để biết đó là một cơn ác mộng hay chỉ là một giấc mơ lạ lùng. Tuy nhiên, rõ ràng nó đem đến cảm giác rất mạnh. Nhiều khả năng nó là ác mộng vì gã đang vã mồ hôi dầm đìa, như thể gã đang đi dọc theo phòng tua bin của Liên hợp Algonquin.
Ánh sáng yếu ớt trên mặt chiếc đồng hồ báo thức cho biết mới gần nửa đêm. Gã mới ngủ được chút ít và cảm thấy chuếnh choáng. Gã mất một lúc để định hướng.
Sau vụ tấn công, gã đã bỏ bộ đồng phục, mũ bảo hộ và túi dụng cụ ở khách sạn. Nhưng gã giữ lại một trong những món trang phục, lúc bấy giờ nó đang treo lủng lẳng trên chiếc ghế dựa gần đó: phù hiệu cá nhân. Trong ánh sáng phản chiếu lờ mờ, gã nhìn chằm chằm vào nó: Bức ảnh gã trông rầu rĩ, các con chữ vô cảm “R. Galt” và phía bên trên, là dòng chữ có phần thân thiện hơn:
LIÊN HỢP ĐIỆN LỰC ALGONQUIN TIẾP THÊM SINH LỰ CHO CUỘC SỐNG CỦA BẠN
Xét đến những việc gã đã làm trong vài ngày qua, gã đánh giá cao sự mỉa mai của câu khẩu hiệu đó.
Gã lại nằm xuống, nhìn chằm chằm lên cái trần xập xệ của căn hộ cho thuê theo tuần ở khu East Village mà gã đã thuê từ một tháng trước bằng tên giả, biết rằng chẳng chóng thì chày cảnh sát cũng sẽ phát hiện ra nơi này.
Hóa ra là cũng chóng thôi.
Gã hất tung tấm mền. Da thịt gã ướt át vì mồ hôi.
Gã suy nghĩ về độ dẫn điện của cơ thể con người. Điện trở của các nội tạng trơn nhẫy có thể chỉ ở mức tám mươi lăm ohm, nên chúng cực kỳ dễ bị dòng điện làm tổn thương. Da ẩm, một nghìn hoặc thấp hơn. Nhưng da khô có điện trở một trăm nghìn ohm hoặc cao hơn. Quá cao, tới nỗi điện áp phải rất lớn mới đẩy dòng điện đi qua cơ thể được, thông thường là hai nghìn volt.
Mồ hôi khiến việc truyền điện thuận lợi hơn nhiều.
Da gã mát mẻ khi mồ hôi khô đi, và điện trở của gã tăng lên.
Tâm trí gã cứ nhảy từ chuyện nọ sang chuyện kia: những kế hoạch cho ngày mai, sẽ sử dụng điện áp bao nhiêu, sẽ bố trí các đườmg dây như thế nào. Gã nghĩ về những người gã đã cùng làm việc. Và nghĩ về những người đang truy đuổi gã. Cô nàng thám tử, Sachs. Cậu chàng ít tuổi hơn, Pulaski. Và, lẽ dĩ nhiên, Lincoln Rhyme.
Rồi gã lại trầm ngâm nghĩ về một chuyện hoàn toàn khác: hai người đàn ông vào những năm 1950, hai nhà hóa học Stanley Miller và Harold Urey của Đại học Tổng hợp Chicago. Họ nghĩ ra một thí nghiệm rất thú vị. Trong phòng thí nghiệm, họ tạo ra phiên bản nước nguyên thủy và khí quyển từng che phủ Trái đất hàng triệu năm trước. Trong hỗn hợp bao gồm hydro, amoniac và metan này, họ bắn những tia lửa điện, bắt chước những tia chớp từng bao bọc Trái đất thời kỳ đó.
Và điều gì đã xảy ra?
Mấy ngày sau, họ nhận thấy một hiện tượng hết sức lý thú: Trong ống nghiệm có dấu vết của axit amin, loại vật chất được gọi là các khối xây dựng nên sự sống.
Họ đã khám phá ra bằng chứng cho giả thiết nói rằng sự sống bắt đầu trên Trái đất hoàn toàn nhờ một tia lửa điện.
Trong lúc đồng hồ tiến dần đến nửa đêm, gã ngồi soạn bức thư yêu sách tiếp theo gửi Algonquin và thành phố New York. Rồi vừa díp mắt lại, gã vừa tiếp tục nghĩ về điện. Và trớ trêu là thứ, trong tia chớp chỉ kéo dài một phần triệu giây, từng tạo ra sự sống cách đây muôn, muôn vàn năm trước thì ngày mai, sẽ lấy đi sự sống cũng chỉ chớp mắt mà thôi.