Kẻ phụng sự thầm lặng - Chương 33
Copenhagen
Ngày đăng 09-01-2016
Tổng cộng 64 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 63307 lượt xem
0 giờ 24 phút tối thứ ba
Gabriel ngồi ngay trước máy thu âm, đeo tai nghe rồi nhấn nút Play.
“Em sợ tối nay anh không gọi. Anh có biết mấy giờ rồi không?”.
“Anh đang rất bận, em đã xem tin tức chưa?”.
“Các vụ nổ bom à? Mọi người đang bàn tán về chuyện đó đấy”.
“Thế họ đã nói những gì nào?”.
“Dĩ nhiên là dân Đan Mạch rất sốc về chuyện đó. Họ tự nhủ khi nào thì vụ việc tương tụ như thế sẽ xảy ra ở Copenhagen. Ở Norrebre, họ nói châu Âu đáng bị như vậy vì đã ủng hộ bọn Mỹ. Họ muốn bọn Mỹ phóng thích cho các lãnh tụ Hồi giáo”.
“Hanifah, cẩn thận với những gì em đang nói đấy. Coi chừng có người đang nghe lén”.
“Ai lại muốn nghe lén một người như em chứ?”.
“Em đã kết hôn với người đàn ông làm việc cho Hội đồng các vấn đề Hồi giáo ở Đan Mạch”.
“Một người đàn ông sẵn sàng sống xa vợ con để đến vùng Trung Đông làm cuộc nghiên cứu về thế giới đạo Hồi. Rốt cuộc là anh đang ở đâu vậy?”.
“Anh đang ở Istanbul. Còn Ahmed khoẻ không?”
Gabriel nhấn nút dừng, để tua băng lại, rồi nghe tiếp.
“Rốt cuộc là anh đang ở đâu vậy?”.
“Anh đang ở Istanbul. Còn Ahmed khoẻ không?”.
“Nó nhớ anh nhiều lắm”.
“Anh muốn nói chuyện với con”.
“Bây giờ đã khuya. Con nó ngủ được gần một tiếng rồi”.
“Đánh thức nó dậy đi”.
“Không”.
“Anh cần phải nói chuyện với nó đêm nay”.
“Vậy thì anh nên gọi sớm hơn chứ. Anh đang ở đâu vậy Ishaq? Có tiếng ồn gì ở trong điện thoại vậy?”.
“Tiếng xe cộ chạy ngoài đường đó mà”.
“Nghe như là anh đang ở trên đường cao tốc vậy”.
“Không như ở Copenhagen, ở Istanbul rất ồn ào. Hôm nay em có nói chuyện với cha anh không?”.
Dừng lại, tua băng và nghe lại.
“Anh đang ở đâu vậy Ishaq? Có tiếng ồn gì ở trong điện thoại vậy?”.
“Tiếng xe cộ chạy ngoài đường đó mà”.
“Nghe như là anh đang ở trên đường cao tốc vậy”
“Không như ở Copenhagen, ở Istanbul rất ồn ào. Hôm nay em có nói chuyện với cha anh không?”.
“Có, hồi chiều”.
“Ông ấy khoẻ không?”.
“Chắc là khoẻ”.
“Thời tiết ở Copenhagen ra sao?”.
“Lạnh, Ishaq. Anh đang nghĩ gì thế?”
“Có người lạ mặt nào lảng vảng quanh căn hộ không? Hay có bất kỳ khuôn mặt không quen nào đi trên phố không?”.
“Có thêm vài cảnh sát so với mọi khi, nhưng ở đây cũng yên tĩnh”.
“Em có chắc không?”.
“Vâng. Sao anh có vẻ lo lắng vậy?”.
“Bởi vì ngay lúc này đây, cộng đồng Hồi giáo đang bị bao vây. Bởi vì bọn anh bị bắt giữ và bị thẩm vấn chỉ vì đã nói tiếng Arập và cầu nguyện hướng về Meca”
“Không có ai bị bắt ở Copenhagen cả”.
“Chưa đâu”.
“Khi nào thì cuộc họp của anh kết thúc, Ishaq? Anh định khi nào mới về nhà?”.
“Thực ra hai mẹ con em sẽ đến ở đây. Không phải là Istanbul mà là một nơi tốt hơn”.
“Anh đang nói gì vậy?”.
“Hãy mở ngăn cuối cùng tủ đồ của anh. Anh có để một phong thư ở đó”.
“Ishaq à, em mệt mỏi lắm rồi. Em không muốn chơi trò này đâu”.
“Hãy làm theo những gì anh nói Hanifah. Anh hứa là em sẽ không thất vọng đâu”.
Hanifah điên tiết, ném mạnh ống nghe xuống đến nỗi ở đầu dây bên kia màng nhĩ của Gabriel rung lên. Tiếp theo đó Gabriel chỉ nghe được những âm thanh từ xa. Tiếng bước đi từ từ, tiếng kéo ngăn tủ, tiếng xào xạc của những tờ giấy. Vài giây sau đó, giọng hốt hoảng của Hanifah vang lên.
“Anh lấy món tiền đó ở đâu ra vậy?”.
“Đừng bận tâm đến việc anh lấy nó ở đâu. Em thấy vé máy bay chưa?”.
“Beirut? Tại sao chúng ta lại đến Beirut?”.
“Cho kỳ nghỉ mát”.
“Máy bay sẽ khởi hành vào sáng thứ sáu. Sao mà em có thể chuẩn bị trong khoảng thời gian gấp như vậy?”.
“Chỉ cần mang những thứ cần thiết thôi. Anh sẽ nhờ ai đó trong Hội đồng đưa em đến phi trường. Một đồng nghiệp của anh tại Beirut sẽ đón em và con tại sân bay và đưa đến căn hộ mà chúng ta được cấp. Anh sẽ trở về từ Istanbul trong vài ngày tới”.
“Thật điên rồ. Sao bây giờ anh mới nói với em?””
“Hanifah, hãy làm theo những gì anh nói, anh phải đi đây”.
“Khi nào thì anh mới gọi lại nữa?”.
“Anh cũng không chắc nữa”.
“Ý anh là sao? Anh bảo em đến Beirut và rồi lại như vậy đó hả?”.
“Ừ, là như vậy. Em là vợ anh, cứ làm theo lời anh nói đi”.
“Không đâu, Ishaq. Hãy nói cho em biết khi nào anh gọi lại cho em nếu không thì em sẽ không đặt chân lên máy bay đâu”.
“Tối mai anh sẽ gọi lại cho”.
“Mấy giờ?”.
“Khi nào thuận tiện”.
“Không, không phải thuận tiện. Em muốn biết chính xác mấy giờ…”.
“9 giờ 30”.
“Giờ của ai? Của em hay của anh?”.
“9 giờ 30. GIờ Copenhagen”.
“Vào lúc 9 giờ 31 phút em sẽ không nghe điện thoại nữa. Anh hiểu chứ?”.
“Anh phải đi đây, Hanifah”.
“Chờ đã Ishaq”.
“Anh yêu em, Hanifah”.
Cạch.
“Anh vừa làm gì thế? Chúa ơi, anh vừa làm gì thế?”
Dừng lại. Tua băng. Nghe lại.
“Em muốn biết chính xác mấy giờ anh gọi…”.
“9 giờ 30”.
“Giờ của ai? Của em hay của anh?”.
“9 giờ 30. Giờ Copenhagen”.
“Vào 9 giờ 31 phút em sẽ không nghe điện thoại nữa. Anh hiểu chứ?”.
Dừng
Gabriel nhìn Mordecai. “Tôi sẽ nghe lại đoạn Ishaq yêu cầu Hanifah đi lấy vé và tiền. Anh có thể làm cho tạp âm nhỏ lại để tôi có thể nghe tiếng Ishaq được không?”.
Mordecai gật đầu và làm theo lời Gabriel, chỉ mất có 23 giây để thực hiện. Gabriel nghe lại đoạn đó 3 lần, rồi bỏ tai nghe ra khỏi đầu nhìn Sarah.
“Bảo Adrian không cần chờ NSA”, Gabriel nói. “Nói với anh ta rằng Ishaq sẽ gọi ở đường cao tốc, điểm dừng nghỉ trên đường đến Đức, theo giọng nói của những người tôi nghe được trong điện thoại thì hắn sẽ đến vùng Tây Bắc. Nói với Adrian sẽ có ít nhất một người đàn ông đi chung với hắn. Chúng sẽ vận chuyển cô ta bằng xe chở hàng vận chuyển. Hắn sẽ không nghỉ chân trong nhiều giờ sắp đến, vì hắn ta vừa đổ xăng đầy bình”.