Kẻ đầu tiên phải chết - Chương 035
Kẻ đầu tiên phải chết
Chương 035
Ngày đăng 14-01-2016
Tổng cộng 127 hồi
Đánh giá 8.9/10 với 101525 lượt xem
Sáng hôm sau, sau khi ở nơi truyền máu lúc 8h, tôi tới thẳng văn phòng, cảm thấy như mê sảng và hơi chóng mặt. Việc đầu tiên tôi làm là liếc qua tờ Thời sự buổi sáng. Tôi cảm thấy nhẹ cả người, trên trang nhất chẳng có gì nói đến sự việc liên quan tới vụ cặp vợ chồng biến mất ở Napa. Cindy đã giữ lời.
Tôi nhận thấy Raleigh đi ra khỏi văn phòng của Roth. Tay áo anh xắn lên để lộ cẳng tay mập.
Anh cười ý tứ với tôi, một nụ cười bảo tôi biết về sự lo lắng của anh đối với việc tôi cắt đứt thỏa thuận với Cindy ngày hôm qua. Anh nháy đôi mắt màu xanh, ám chỉ tôi ra ngoài hành lang.
- Chúng ta phải nói chuyện – Anh nói khi chúng tôi đứng bên cầu thang.
- Nghe này, Raleigh. Tôi rất tiếc về chuyện ngày hôm qua. Tôi cho rằng điều đó đôi khi khiến chúng ta trả giá.
Đôi mắt anh tối sầm giận dữ:
- Có thể cô nên cho tôi biết tại sao cô ta đáng giá thỏa hiệp trong vụ này.
Tôi nhún vai:
- Anh có đọc được bất kỳ điều gì về vụ ở Napa trong các bài báo sáng nay không?
- Cô chống đối lại mệnh lệnh trực tiếp của cấp trên. Nếu điều đó không đẩy cô vào một hố sâu, thì chắc chắn có một lỗ đào sẵn cho tôi rồi.
- Vì thế anh thà moi ra câu chuyện trong tờ báo Thời sự về một kẻ giết người hàng loạt?
Anh ta dựa người vào tường:
- Đó là cuộc gọi của Mercer.
Một viên cảnh sát tôi quen biết chạy lên cầu thang đi qua chúng tôi, miệng lẩm bẩm chào. Tôi gần như chỉ gật đầu.
- Được rồi – Tôi nói. Thế anh muốn chơi thế nào đây? Anh muốn tôi đi đến đấy và moi hết ruột gan tôi ra với Roth à? Tôi sẽ làm thế.
Raleigh ngần ngừ. Tôi có thể cảm thấy là anh ta giận dữ, tặc lưỡi với hậu quả. Sau một phút, anh mới lắc đầu:
- Vấn đề bây giờ là gì?
Tôi thở phào một tiếng. Tôi chạm vào cánh tay anh và mỉm cười.
- Cảm ơn anh.
- Lindsay, tôi đã kiểm tra cùng với cảnh sát tuần tra đường quốc lộ. Không có báo cáo về bất kỳ chiếc xe limo được báo mất cắp nào trong tuần qua.
Cái tin ấy và điểm chết của vụ việc làm tôi nản lòng.
Một giọng nói vang lên từ phòng đội:
- Cô Boxer ở ngoài đó à?
- Tôi ở đây – Tôi nói vọng lại.
Đó là Paul Chin, một trong những thuộc cấp có năng lực, thông minh được bổ nhiệm về đội chúng tôi.
- Trung úy Frank Hardwig đang chờ máy, bảo rằng cô biết ông ấy.
Tôi chạy vội lại, vồ lấy điện thoại trên bàn làm việc của viên thư ký của chúng tôi.
- Lindsay Boxer nghe đây.
- Thanh tra, chúng tôi đã tìm thấy họ – Tiếng của Hartwig.