Đời ảo - Chương 14
LỘ SÁNG
Ngày đăng 29-12-2015
Tổng cộng 27 hồi
Đánh giá 9.4/10 với 23858 lượt xem
Toi mất rồi.
Kevin Griffin biết tôi không vào dự án Lucid hồi còn ở Wyatt, biết rằng tôi cũng chẳng phải là siêu sao gì. Hắn biết câu chuyện thực sự. Hắn có lẽ đã trở lại khoang làm việc của mình và tra cứu về tôi trên mạng nội bộ của Trion, ngạc nhiên khi thấy tôi được ghi lên danh sách là Trợ lý Điều hành của Chủ tịch và Tổng Giám đốc Điều hành. Sẽ được bao lâu trước khi hắn bắt đầu lên tiếng, kể chuyện, hỏi xung quanh? Năm phút? Năm giây?
Làm sao cái chuyện quái quỷ này lại xảy ra cơ chứ, sau tất cả kế hoạch cẩn thận, nền tảng vững chắc do những người ở Wyatt sắp đặt? Làm sao bọn họ lại có thể để Trion tuyển một kẻ có thể phá hỏng tất cả âm mưu?
Tôi nhìn quanh, mụ người đi, tiến về phía quầy của nhà ăn. Đột nhiên tôi không còn bụng dạ nữa. Dù vậy tôi vẫn lấy một chiếc sandwich giăm bông và pho mát, vì tôi cần chất đạm, và một lon Diet Pepsi rồi quay lại văn phòng mới.
Jock Goddard đang đứng ở hành lang gần văn phòng của tôi và nói chuyện với ai đó cũng thuộc cấp điều hành, ông bắt gặp ánh mắt tôi, giơ ngón trỏ lên cho tôi biết ông có việc muốn nói, và rồi tôi lúng túng đứng đó từ xa chờ ông kết thúc cuộc nói chuyện.
Sau vài phút, Jock đặt tay lên vai người kia, trông nghiêm nghị, rồi đi trước vào văn phòng tôi.
“Anh,” ông nói khi ngồi xuống ghế dành cho khách. Nơi duy nhất còn lại để ngồi là đằng sau bàn tôi, khiến tôi cảm thấy thật không đúng - ông là Tổng Giám đốc Điều hành kia mà! - nhưng tôi không có lựa chọn. Tôi ngồi xuống, ngập ngừng cười với ông, không biết phải trông chờ điều gì.
“Tôi phải nói rằng anh đã vượt qua một cách thành công mỹ mãn,” Goddard nói. “Chúc mừng.”
“Thật sao? Tôi nghĩ mình đã làm hỏng chuyện,” tôi nói. “Tôi không thực sự cảm thấy thoải mái khi đứng về phía người khác.”
“Vì thế mà tôi tuyển anh. Ồ, không phải để chọn bên chống lại tôi. Nhưng để nói lên sự thật trước quyền lực, như đúng bản chất của nó.”
“Đó không phải là sự thật. Đó chỉ là quan điểm của một cá nhân.” Có thể thế là đi hơi quá xa.
Goddard đưa bàn tay múp míp lên dụi mắt. “Điều dễ dàng nhất trên thế giới này - và cũng là nguy hiểm nhất - với một Tổng Giám đốc Điều hành - là mất liên hệ với thực tế. Không ai thực tình muốn cho tôi sự thật không tô vẽ. Ai cũng muốn quay tôi. Ai cũng có chương trình của riêng mình. Anh thích lịch sử chứ?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ lịch sử là thứ mà bạn có thể “thích”. Tôi nhún vai. “Đôi chút.”
“Trong Thế chiến thứ hai, Winston Churchill đã lập nên một văn phòng nằm ngoài sự quản lý của hệ thống điều hành, có nhiệm vụ cho ông ta sự thật trung thực và thẳng thừng. Tôi nghĩ ông gọi nó là Văn phòng Thống kê gì đó. Dù sao thì vấn đề là không ai thích đưa tin xấu cho ông, nhưng ông ta biết mình phải nghe chúng nếu không sẽ không thể làm việc được.”
Tôi gật đầu.
“Anh bắt đầu một công ty, được vận may mỉm cười vài lần, và anh có thể gần như trở thành một hình tượng được sùng bái giữa những kẻ kém cỏi hơn anh,” Goddard tiếp tục. “Nhưng tôi không cần được, ờ, hôn nhẫn. Tôi cần sự bộc trực. Giờ càng cần hơn bao giờ hết. Có một chân lý trong cái ngành này là các công ty công nghệ tất yếu sẽ phát triển nhanh hơn người sáng lập của mình. Đó là chuyện với Rod Canion tại Compaq, AI Shugart tại Seagate. Công ty máy tính Apple thậm chí đã tống cổ Steve Jobs, nhớ chứ, cho tới khi ông ta cưỡi ngựa trắng quay lại và cứu lấy nơi đó. Vấn đề là không có nhà sáng lập thâm niên và táo bạo nào. Sự tin tưởng của Ban Điều hành với tôi như giếng sâu, nhưng tôi ngờ rằng những cái giếng đó đã bắt đầu cạn.”
“Tại sao ông lại nói vậy, thưa Tổng Giám đốc?”
“Thôi cái mớ ‘thưa Tổng Giám đốc’ đó đi,” Goddard gắt. “Bài trên tờ Nhật báo là phát cảnh cáo. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu nó đến từ những thành viên quản trị bất mãn, một vài người nghĩ rằng đã đến lúc tôi nên bước xuống, về quê mà nghỉ hưu, và cứ cặm cụi sửa chữa ô tô cả ngày.”
“Ông không muốn vậy phải không?”
Ông cau có. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì tốt nhất cho Trion. Cái công ty chết tiệt này là cả cuộc đời tôi. Dù sao thì ô tô cũng chỉ là sở thích - anh bỏ toàn thời gian cho sở thích của mình, thế là nó chẳng còn vui nữa.” Ông trao cho tôi một cặp hồ sơ bìa cứng. “Anh đã nhận được qua thư điện tử một bản sao dạng PDF của tài liệu này. Kế hoạch chiến lược của chúng ta cho mười tám tháng tới - sản phẩm mới, nâng cấp, toàn bộ tất cả. Tôi muốn anh cho tôi biết quan điểm trung thực, không tô vẽ - một bài thuyết trình, anh gọi nó như thế nào cũng được, một cái nhìn tổng quan, một chuyến trực thăng.”
“Khi nào ông muốn có?”
“Càng sớm càng tốt. Và nếu có dự án đặc biệt nào anh nghĩ mình muốn tham gia, với tư cách là phái viên của tôi, thì cứ tự nhiên. Anh sẽ thấy có đủ loại thứ hay ho đang đợi ra lò. Một số được nắm giữ khá chặt. Trời ạ, có một thứ đang được xây dựng, tên mã là Dự án AURORA, có thể hoàn toàn làm đảo lộn vận may của chúng ta.”
“AURORA?” tôi hỏi, nuốt mạnh nước bọt. “Tôi nghĩ ông đã nhắc tới nó trong cuộc họp phải không?”
“Tôi đã cho Paul quản lý nó. Một thứ thực sự khiến anh phải sững sờ. Vẫn còn một số nút thắt trong vật mẫu cần phải được giải quyết, nhưng sắp có thể công bố nó rồi.”
“Nghe thật hấp dẫn,” tôi nói, cố tỏ ra bình thản. “Tôi giúp gì được trong đó thì tốt quá.”
“Ồ, anh sẽ làm thế, không nghi ngờ gì cả. Nhưng rồi sẽ đến lúc. Giờ tôi chưa muốn làm anh sao nhãng khỏi mấy vấn đề như dọn dẹp nhà cửa, bởi một khi anh sa vào AURORA... chà, tôi không muốn cử anh đi quá nhiều hướng cùng một lúc, ôm đồm quá nhiều việc.” Ông đứng lên, bắt hai tay vào nhau. “Giờ tôi phải tới phòng ghi âm để thu thông báo trên Web, phải nói là đấy không phải công việc tôi chờ mong lắm.”
Tôi cười thông cảm.
“Dù sao,” Goddard nói, “cũng xin lỗi là đã lôi anh vào như thế, nhưng tôi cảm thấy anh sẽ ổn thôi.”
47
Tôi đến nhà Wyatt cùng lúc với Meacham, hắn bông đùa đôi chút về chiếc Porsche của tôi. Chúng tôi được dẫn vào phòng tập tinh vi của Wyatt, nó nằm ở mức tầng hầm, nhưng do thế đất nên không ở dưới nền. Wyatt đang nâng tạ trên ghế ngửa - bảy mươi lăm cân. Lão chỉ mặc quần thể dục ngắn cũn cỡn, mình trần, và trông càng đô con hơn bao giờ hết. Người này là một chiếc xe Quadzilla.
Đến khi kết thúc bài tập lão mới lên tiếng, rồi đứng dậy và lau mình.
“Vậy mày bị đuổi chưa?” lão hỏi.
“Chưa.”
“Phải, Goddard có chuyện đau đầu. Như cái sự thật là công ty của hắn đang tan rã.” Lão nhìn Meacham và cả hai cười như nắc nẻ. “Thế Thánh Augustine nói gì về điều đó?”
Câu hỏi không bất ngờ, nhưng nó đột ngột tới mức tôi không chuẩn bị kịp. “Không nhiều lắm,” tôi nói.
“Nói láo,” Wyatt nói, tiến tới gần tôi hơn và trừng mắt, muốn đe dọa tôi bằng vóc dáng của mình. Không khí nóng ẩm ướt tỏa ra từ người lão, bốc mùi khó chịu như amoniac: mùi của những vận động viên cử tạ dùng quá nhiều protein.
“Không nhiều lắm khi có mặt tôi,” tôi sửa lại. “Ý tôi là tôi nghĩ bài báo đó thực sự đã làm họ kinh hãi - có nhiều hoạt động xôn xao cả lên. Náo động hơn thường lệ.”
“Mày thì biết gì về ‘thường lệ’?” Meacham nói. “Đây là ngày đầu tiên của mày trên tầng bảy.”
“Chỉ là theo quan sát của tôi thôi,” tôi nói yếu ớt.
“Bài báo đúng đến bao nhiêu?” Wyatt hỏi.
“Nói vậy là sếp không dựng chuyện đó?”
Wyatt nhìn tôi. “Quý này chúng đạt hay là không đạt?”
“Tôi chịu,” tôi nói dối. “Đâu phải tôi ở trong văn phòng của Goddard cả ngày.” Tôi không biết tại sao mình lại nhất quyết không muốn để lộ những con số tồi tệ trong quý, hay tin về vụ cắt giảm nhân sự sắp tới. Có lẽ tôi cảm thấy mình đã được Goddard tin tưởng trao cho một bí mật, và thật sai trái khi phá vỡ sự tin cậy đó. Chúa ơi, tôi chỉ là một gián điệp hai mang chết tiệt, một tên do thám - từ lúc nào mà tôi lại thành ra cao thượng và hào hiệp như thế chứ? Tại sao tôi lại đột nhiên vạch ra các ranh giới: tôi sẽ cho ông biết chừng này, chừng này thì không? Khi tin về vụ cắt giảm được tung ra vào ngày mai, Wyatt sẽ phát điên phát rồ lên với tôi vì giữ lại thông tin. Lão sẽ không tin tôi chưa nghe thấy tin đó. Vì vậy tôi quấy quá một chút. “Nhưng có gì đó đang diễn ra,” tôi nói. “Một chuyện lớn. Sắp có thông báo gì đó.”
Tôi trao cho Wyatt một cặp hồ sơ đựng bản sao của kế hoạch chiến lược mà Goddard đã đưa tôi xem xét.
“Cái gì đây?” Wyatt nói. Lão đặt nó xuống ghế đẩy tạ, tròng áo ba lỗ qua đầu và rồi bắt đầu đọc lướt qua tài liệu.
“Kế hoạch chiến lược của Trion cho mười tám tháng tới. Bao gồm mô tả chi tiết của tất cả các sản phẩm mới chuẩn bị ra lò.”
“Kể cả AURORA?”
Tôi lắc đầu. “Dù vậy Goddard đã nhắc tới nó.”
“Như thế nào?”
“Ông ta chỉ nói là có một dự án lớn mã AURORA sẽ xoay chuyển cả công ty. Bảo rằng ông ta đã giao nó cho Camilletti điều hành.”
“Hả. Camilletti chịu trách nhiệm về tất cả các vụ mua lại, và nguồn tin của tao cho biết AURORA được tạo nên từ tập hợp của các công ty Trion bí mật mua lại trong vài năm vừa qua. Goddard có nói nó là gì không?”
“Không.”
“Mày không hỏi à?”
“Dĩ nhiên là có. Tôi bảo ông ta rằng mình rất hứng thú với việc tham gia vào một thứ quan trọng như thế.”
Wyatt im lặng giở qua tập kế hoạch chiến lược. Mắt lão đảo lia lịa qua những tờ giấy đầy hứng thú.
Trong lúc đó, tôi trao cho Meacham một mẩu giấy. “Số điện thoại di động cá nhân của Jock.”
“Jock?” Meacham kêu lên ghê tởm.
“Ai cũng gọi ông ấy thế. Không có nghĩa tôi và ông ấy là bạn chí cốt gì cả. Dù sao thì nó hẳn sẽ giúp sếp lần ra nhiều cuộc gọi quan trọng của ông ta.”
Meacham nhận nó mà không thèm cảm ơn.
“Còn một điều nữa,” tôi nói với Meacham khi Wyatt tiếp tục đọc như bị thôi miên. “Có vấn đề rắc rối.”
Meacham trừng mắt với tôi. “Đừng đùa với bọn tao.”
“Có một người mới tuyển vào bộ phận Bán hàng của Trion, một thằng nhóc tên là Kevin Griffin. Họ đã tuyển hắn từ các sếp - từ Wyatt.”
“Thế thì sao?”
“Bọn tôi đại loại là bạn bè.”
“Bạn bè?”
“Kiểu kiểu thế. Cùng chơi bóng rổ.”
“Nó biết mày ở công ty này?”
“Đúng vậy.”
“Chó thật,” Meacham nói. “Đúng là rắc rối.”
Wyatt ngước lên từ tập tài liệu. “Xử nó đi,” lão nói.
Meacham gật đầu.
“Thế nghĩa là sao?” tôi hỏi.
“Thế nghĩa là bọn tao sẽ giải quyết nó,” Meacham đáp.
“Đây là thông tin đáng giá,” Wyatt cuối cùng lên tiếng. “Rất rất hữu dụng. Hắn muốn mày làm gì với nó?”
“Ông ấy muốn tôi có ý kiến tổng quan về danh mục sản phẩm. Cái gì hứa hẹn, cái gì không, cái gì có thể gặp phải rắc rối. Cái gì cũng được.”
“Như thế không cụ thể lắm.”
“Ông ấy bảo muốn một chuyến bay trực thăng nhìn tổng thể địa hình.”
“Do Adam Cassidy, thiên tài tiếp thị, điều khiển,” Wyatt nói, thấy buồn cười. “Chà, lấy giấy bút ra đây và bắt đầu ghi chép đi. Tao sẽ biến mày thành một ngôi sao.”
48
Tôi thức gần cả đêm: thật không may, tôi bắt đầu quen với chuyện này.
Lão Nick Wyatt ghê tởm đã bỏ ra hơn một tiếng đồng hồ cho tôi cái nhìn tổng quan của lão về dòng sản phẩm của Trion, bao gồm đủ loại thông tin nội bộ, những điều mà rất ít người biết được. Nó giống như nhận cái nhìn tổng quan của Đại Nguyên soái Rommel về Montgomery, Tổng Chỉ huy bên đối phương. Rõ ràng lão biết rõ về thị trường, vì lão là một trong những đối thủ chính của Trion, và lão có đủ loại thông tin đáng giá mà lão sẵn sàng nhả ra chỉ vì mục đích duy nhất là làm Goddard ấn tượng với tôi. Cái mất ngắn hạn mang tính chiến lược của lão sẽ là cái được dài hạn cũng mang tính chiến lược.
Tôi phóng về Harbor Suites vào lúc nửa đêm và phải làm PowerPoint, xếp đặt các slide cho bài thuyết trình với Goddard. Nói thực thì tôi khá gồng lên làm nó. Tôi biết mình không thể trượt dốc; tôi phải giữ cho mình ở phong độ đỉnh cao. Miễn là có thông tin nội bộ từ Wyatt, tôi sẽ làm Goddard ấn tượng, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không thể? Nếu như ông ta hỏi ý kiến tôi về điều gì đó, rồi tôi để lộ con người thật ngu dốt của mình? Rồi thì sao?
Khi tôi không tiếp tục làm nổi bài thuyết trình nữa, tôi nghỉ giải lao và kiểm tra thư điện tử cá nhân trên Yahoo, Hotmail và Hushmail. vẫn những thư rác như bình thường - “Viagra Trực tuyến MUA Ở ĐÂY VIAGRA KHÔNG CẦN ĐƠN THUỐC” và “SITE XXX HAY NHẤT!” và “Đồng ý thế chấp!” Không có thêm thư nào từ “Arthur”. Rồi tôi đăng nhập vào website của Trion.
Một lá thư nhảy ra trước mặt tôi: Nó gửi từ KGriffin@trionsystems.com. Tôi ấn vào.
TIÊU ĐỀ: Chào ông
TỪ: KGriffin
Đến: ACassidy!
Thật mừng gặp được ông! Thật hay khi thấy ông ăn mặc bóng lộn và tiến tới như thế - hay thật! Rất ấn tượng với công việc của ông ở đây đấy. Có điều gì bí mật không? Tiết lộ cho TÔI chút ít đi!
Tôi đang làm quen với mọi người ở trong Trion này & sẽ rất vui nếu mời được ông đi ăn trưa gì đó. Trả lời nhé!
Kev
Tôi không trả lời - tôi phải nghĩ xem cần đối phó như thế nào đã. Tay này rõ ràng đã tra cứu về tôi, thấy chức danh mới và không hiểu nổi. Dù là hắn muốn gặp nhau vì tò mò, hay vì muốn chõ mũi vào thì đây cũng là rắc rối lớn.
Meacham và Wyatt đã nói rằng chúng sẽ “xử” hắn, dù nó có nghĩa là thế nào đi nữa, nhưng cho tới khi chúng làm bất cứ điều gì chúng định làm, tôi phải cẩn thận hơn nữa. Kevin Griffin là một khẩu súng đã lắp đạn vứt lung tung, chỉ chờ bóp cò. Tôi không muốn lại gần nó.
Rồi tôi thoát ra và đăng nhập lại bằng tên tài khoản và mật mã của Nora. Đã hai giờ sáng và tôi đoán mụ hẳn không còn trực tuyến. Đây sẽ là thời điểm tốt để thử vào thư lưu trữ của mụ, lục lọi kỹ lưỡng, tải về bất cứ thứ gì liên quan tới AURORA, nếu có thứ gì như vậy.
Tất cả những gì tôi nhận được là MẬT KHẨU KHÔNG HỢP LỆ, MỜI NHẬP LẠI.
Tôi đánh lại mật khẩu của mụ, lần này cẩn thận hơn, và lại nhận được dòng MẬT KHẨU KHÔNG HỢP LỆ một lần nữa. Lần này tôi chắc chắn mình đã không đánh nhầm.
Mật khẩu của mụ đã bị thay đổi.
Tại sao?
Đêm đó, khi cuối cùng tôi cũng đổ sầm xuống giường, đầu tôi ong ong lên, lướt qua đủ loại khả năng vì sao Nora lại thay đổi mật khẩu của mình. Có lẽ tay bảo vệ, Luther, một đêm nào đó đã ghé qua khi Nora vô tình ở lại muộn hơn thường lệ, và hắn nghĩ sẽ thấy tôi, nói chuyện về mấy cái xe Mustang gì đó, nhưng thay vì thế, lại thấy Nora. Hắn có thể tự hỏi mụ làm gì ở văn phòng đó, thậm chí có thể - không hẳn là không thể xảy ra - gặng hỏi mụ. Và rồi hắn sẽ mô tả cho mụ, và mụ sẽ đoán cả ra; mụ sẽ chẳng mất lâu đâu.
Nhưng nếu thực sự có chuyện đó thật, mụ sẽ không chỉ thay đổi mật khẩu, phải không? Mụ sẽ làm nhiều hơn thế. Mụ sẽ muốn biết tại sao tôi lại ở trong văn phòng mụ, khi mụ chưa cho phép tôi làm điều đó. Rồi chuyện sẽ dẫn tới đâu, tôi không muốn nghĩ tiếp nữa...
Hay có thể hoàn toàn vô hại. Có lẽ mụ chỉ thay đổi mật khẩu định kỳ, cái kiểu như mỗi thành viên Trion cần phải làm sáu mươi ngày một lần.
Có lẽ mọi chuyện chỉ là như thế.
Tôi ngủ không ngon chút nào, và sau vài giờ trở mình qua lại, tôi quyết định dậy luôn, tắm rửa mặc quần áo, rồi đi làm. Việc cần cho Goddard đã xong; giờ là việc của Wyatt, vụ gián điệp, còn bề bộn lắm. Nếu tôi đến đủ sớm, có lẽ tôi có thể thử tìm ra cái gì đó về AURORA.
Tôi liếc vào gương khi bước ra. Tôi trông... thật thảm hại.
“Ông đã dậy rồi sao?” Carlos, người giữ cửa, nói khi chiếc Porsche của tôi được đưa lên lề trước. “Trời, ông không thể tiếp tục thời gian biểu như thế được, ông Cassidy. Ông sẽ ốm mất thôi.”
“Ôi dào,” tôi nói. “Như thế giữ cho tôi lương thiện.”