Đời ảo - Chương 06

Đời ảo - Chương 06

Đời ảo
Chương 06

Ngày đăng
Tổng cộng 27 hồi
Đánh giá 8.3/10 với 23843 lượt xem

Cuộc gặp giữa bố tôi và Antwoine Leonard không suôn sẻ chút nào. Chà, thực ra thì nó hoàn toàn là một thảm họa. Có thể nói như thế này: Antwoine đụng độ chướng ngại lớn. Không có sự hợp tác. Không có tí hòa hợp chiến lược nào.
Tôi tới căn hộ của bố tôi ngay sau khi kết thúc ngày làm việc đầu tiên ở Trion. Tôi đỗ chiếc Audi xuống phía xa khu nhà, vì tôi biết bố luôn nhìn ra ngoài cửa sổ khi không dán mắt vào cái màn hình ti vi ba mươi sáu inch của mình, và tôi không muốn bị ông tống cho ít phiền não vì cái xe mới. Thậm chí ngay cả nếu tôi nói với ông tôi được nâng lương kha khá thì ông cũng sẽ tìm được cách để cho nó thêm vài khía cạnh xấu xa.
Tôi đến vừa kịp lúc thấy Maureen kéo cái va li màu đen to tướng tới xe tắc xi. Bà mím chặt môi, mặc bộ cánh “trưng diện”, bộ quần áo vét màu xanh lá chanh chi chít hình hoa quả nhiệt đới cùng với đôi giày đế mềm trắng hoàn hảo. Tôi chặn được bà vừa khi bà hét lên với người lái xe để bỏ va li vào trong thùng xe và đưa bà tấm séc cuối cùng (bao gồm cả một khoản thưởng hào phóng cho nỗi khốn khổ và sự chịu đựng của bà), rồi cảm ơn tới tấp về sự phục vụ bền bỉ, thậm chí còn định cố hôn lấy lệ lên má nữa, nhưng bà quay đầu đi. Rồi bà sập cửa và tắc xi bắt đầu chạy.
Người phụ nữ tội nghiệp. Tôi chưa bao giờ thích bà, nhưng tôi không thể không cảm thấy có lỗi vì sự hành hạ mà bố tôi đã bắt bà phải trải qua.
Khi tôi đến, bố đang xem chương trình của Dan Rather, phải gọi là hét lên với Rather mới đúng, ông căm ghét tất cả những người đưa tin như nhau, và bạn sẽ không muốn cho ông xem “lũ thua cuộc” trên truyền hình cáp đâu. Những chương trình cáp duy nhất ông thích là những chương trình mà bọn dẫn chương trình cánh hữu ngoan cố đánh bẫy khách mời, cố làm họ tức sùi cả bọt mép. Đó là môn thể thao của ông dạo này.
Ông mặc áo ba lỗ trắng, loại đôi khi vẫn được gọi là “roi đánh vợ”. Nó luôn khiến tôi thấy sợ. Tôi có liên hệ xấu với nó - dường như ông luôn mặc loại áo này bất cứ khi nào ông “rèn luyện” tôi khi tôi còn nhỏ. Tôi vẫn còn nhớ rõ ràng như xem ảnh chụp về lúc tôi mới tám tuổi, tôi vô ý đánh đổ nước uống Kool-Aid lên cái ghế bành Barcalounger của ông, và ông vớ roi da ra chỗ tôi, đứng trước tôi - áo ba lỗ sọc nổi lấm bẩn, mặt đỏ bừng mồ hôi mồ kê - gầm lên, “Thấy mày bắt tao phải làm gì chưa?” Ký ức đó chẳng dễ chịu chút nào.
“Bao giờ gã mới này tới đây?” ông hỏi. “Hắn chưa gì đã muộn rồi phải không?”
“Chưa đâu.” Maureen từ chối ở lại dù chỉ một phút để chỉ dẫn cho anh ta, vì vậy thật không may là không có thời gian gối lên nhau.
“Sao mày ăn mặc tề chỉnh vậy? Mày trông giống người làm dịch vụ lễ tang - mày làm tao lo lắng đấy.”
“Con bảo bố rồi, hôm nay con bắt đầu việc mới.”
Ông vừa quay lại Rather vừa lắc đầu kinh tởm. “Mày bị đuổi việc hả?”
“Khỏi Wyatt? Không, con rời khỏi đó.”
“Lúc nào mày cũng cố trượt xuống dốc, và chúng đuổi việc mày. Tao biết những chuyện này mà. Chúng ngửi được mùi kẻ thua cuộc cách đấy cả dặm.” Ông thở vài hơi nặng nề. “Mẹ mày luôn làm hư mày. Giống như khúc côn cầu vậy - lẽ ra mày đã có thể trở thành chuyên nghiệp nếu mày biết chuyên tâm.”
“Con không giỏi đến thế đâu bố.”
“Nói thế thì dễ dàng nhỉ? Nếu mày chỉ nói thế thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi. Đó là chỗ tao đã làm hư mày - tao cho mày ăn học ở cái trường đại học đắt tiền đó để mày có thể bỏ toàn thời gian ra tiệc tùng với lũ bạn phù phiếm của mày.” Dĩ nhiên là ông chỉ đúng có một phần. Tôi thực sự đã vừa học vừa làm để tự trang trải qua được đại học. Nhưng hãy để ông nhớ điều gì ông muốn nhớ. Ông quay lại tôi, mắt đỏ ngầu, long lên. “Vậy giờ thì lũ bạn phù phiếm của mày ở đâu hả?”
“Con vẫn ổn mà bố,” tôi nói. Ông đang trong cơn khó chịu, rồi may thay, chuông cửa kêu và tôi gần như chạy ra để mở.
Antwoine đến vừa vặn đúng giờ. Anh mặc áo xanh nhạt của bệnh viện, trông như thể hộ lý hay nam y tá. Tôi tự hỏi anh nhặt chúng ở đâu vì theo tôi biết thì anh chưa bao giờ làm ở bệnh viện.
“Ai đó?” bố tôi hét lên khàn khàn.
“Đó là Antwoine,” tôi nói.
“Antwoine? Antwoine là cái tên chết tiệt gì vậy? Mày thuê một thằng đồng tính người Pháp à?” Vừa nói ông vừa quay lại nhìn Antwoine đứng ở cửa trước và mặt ông tím tái đi. Ông liếc mắt nhìn, miệng há hốc kinh hãi. “Trời - Chúa ơi!” ông vừa nói vừa thở hổn hển.
“Anh vẫn ổn cả chứ?” Antwoine nói, bắt tay tôi chặt đến gẫy cả xương. “Vậy đây hẳn phải là ngài Francis Cassidy nổi tiếng,” anh ta nói, tiến đến chiếc ghế bành Barcalounger. “Tôi là Antwoine Leonard. Rất vui được gặp ông.” Anh nói bằng giọng nam trung sâu lắng và dễ chịu.
Bố tiếp tục nhìn trân trối, thở phì phò. Cuối cùng ông bảo: “Adam, tao muốn nói chuyện với mày ngay bây giờ.”
“Được thôi, bố.”
“Không - Mày bảo thằng An-twoine hay cái quái quỷ gì cũng được, bảo hắn phắn khỏi đây cho tao và mày nói chuyện.”
Antwoine nhìn tôi bối rối, không biết mình nên làm gì.
“Anh mang đồ lên phòng mình đi nhé?” tôi nói. “Nó là phòng thứ hai bên tay phải. Anh bắt đầu dỡ đồ là vừa.”
Anh đem hai túi vải ni lông buộc dây xuống hành lang. Bố tôi thậm chí không chờ anh rời khỏi phòng đã lên tiếng, “Thứ nhất, tao không muốn đàn ông chăm sóc mình, mày hiểu chứ? Tìm cho tao đàn bà. Thứ hai, tao không muốn bọn da đen ở đây. Chúng không đáng tin cậy. Mày nghĩ gì vậy? Mày muốn bỏ tao lại một mình với thằng Leroy này? Tao muốn nói là hãy nhìn thằng bạn của mày đi, xăm mình, tết tóc. Tao không muốn thứ đó trong nhà mình. Bộ như thế là đòi hỏi quá nhiều chắc?” Ông thở hổn hển khó nhọc hơn bao giờ hết. “Sao mày có thể đem một gã da đen vào đây sau tất cả những rắc rối tao đã gặp phải với lũ nhóc khốn kiếp tìm cách đột nhập vào nhà mình?”
“Phải, và chúng luôn quay đi ngay sau khi phát hiện thấy ở đây chẳng có thứ gì đáng để lấy cắp cả.” Tôi cố thấp giọng, nhưng khá bực mình. “Thứ nhất, bố, đâu phải chúng ta có thể lựa chọn, vì các cơ sở môi giới thậm chí không thèm dính dáng gì tới ta nữa, vì bố đã làm quá nhiều người phải bỏ việc, được chưa? Thứ hai, con không thể ở với bố vì con phải đi làm vào ban ngày, bố nhớ không? Và thứ ba, bố còn chẳng cho anh ta một cơ hội.”
Antwoine quay lại từ hành lang và đi về phía chúng tôi. Anh tiến gần bố tôi, gần đến mức như là hăm dọa, nhưng anh ta nói bằng giọng nhẹ nhàng và mềm mỏng, “Ông Cassidy, ông muốn tôi đi thì tôi đi. Quỷ tha ma bắt, tôi sẽ đi ngay bây giờ. Tôi chẳng có vấn đề gì với chuyện đó cả. Tôi không ở lại chỗ nào người ta không muốn tôi. Tôi không cần việc đến thế. Miễn là sĩ quan theo dõi biết tôi có những nỗ lực nghiêm chỉnh để tìm việc là được.”
Bố trân trối nhìn vào ti vi, trên đó đang chiếu quảng cáo tã cho người lớn hiệu Depends, một mạch máu giật giật bên dưới mắt trái. Tôi đã thấy gương mặt đó trước đây, thường là trước khi ông chửi rủa ai đó, và nó có thể khiến bạn sợ vãi tè ra quần, ông thường bắt các cầu thủ bóng bầu dục của mình chạy cho tới khi ai đó nôn mửa, và nếu có người không muốn tiếp tục thì họ sẽ nhận được Gương Mặt Đó. Nhưng ông đã dùng nó với tôi quá nhiều lần tới nỗi nó mất tác dụng rồi. Và giờ ông xoay lại và dùng nó với Antwoine, người rõ ràng đã thấy hàng đống thứ còn tồi tệ hơn nhiều trong tù.
“Mày vừa nói là sĩ quan theo dõi?”
“Ông nghe đúng rồi đấy.”
“Mẹ kiếp, mày là một thằng phạm nhân?”
“Từng là phạm nhân.”
“Mày định làm cái chết tiệt gì với tao thế này?” ông nói, trừng trừng nhìn tôi. “Mày muốn tìm cách giết tao trước cả bệnh tật hả? Nhìn tao xem, tao cử động cũng không nổi mà mày còn vứt tao một mình trong nhà với một thằng tù chết tiệt?”
Antwoine thậm chí còn không hề khó chịu. “Như con trai ông đã nói, ông chẳng có gì đáng để ăn trộm cả, dù tôi có muốn thể đi nữa,” anh ta điềm tĩnh nói với cặp mắt ngái ngủ. “Ít nhất thì cũng cho tôi giữ chút uy tín chứ, nếu tôi muốn làm mấy trò bất lương đó thì tôi đã không tìm việc ở đây.”
“Mày nghe chứ?” Bố tôi thở hổn hển tức tối. “Mày nghe thấy chưa?”
“Hơn nữa nếu tôi ở lại thì chúng ta phải thỏa thuận với nhau một vài điều giữa ông và tôi.” Antwoine ngửi không khí. “Tôi thấy có mùi khói, và ông phải bỏ thứ rác rưởi đó ngay bây giờ. Chính thứ rác rưởi đó đã biến ông thành thế này.” Anh vươn bàn tay to bè ra đập lên tay vịn của chiếc ghế bành Barcalounger. Một ngăn kín mà tôi chưa thấy bao giờ bật mở, và bao Marlboro trắng đỏ bật ra như hình nộm lò xo. “Y như rằng. Đó là nơi bố tôi cũng từng giấu thuốc.”
“Này!” bố tôi hét lên. “Tao không tin nổi!”
“Và ông sẽ phải luyện tập đều đặn. Cơ bắp của ông đang teo tóp đi rồi. Vấn đề của ông không phải là phổi mà là cơ bắp.”
“Mày bị chập dây thần kinh rồi hả?” bố tôi nói.
“Ông bị bệnh về hô hấp thì ông phải luyện tập. Không thể làm gì với phổi nữa, nó hỏng rồi, nhưng chúng ta có thể làm gì đó với cơ đấy. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc nhấc chân lên trong khi ngồi ghế, bắt cơ chân của ông làm việc lại, và rồi chúng ta sẽ chuyển sang đi trong một phút. Ông già tôi trước kia bị khí thũng, vậy là tôi và em trai tôi đã…”
“Mày nói với thằng da đen - xăm trổ to con này,” bố tôi nói giữa hơi thở hổn hển. “Bảo nó lấy đồ - ra khỏi phòng đó - và cuốn xéo ra khỏi nhà tao!”
Tôi suýt thì nổi điên. Tôi đã có một ngày cực kỳ tệ hại và tôi rất dễ cáu, và đã hàng tháng hàng tháng trời tôi cắm mặt vào cố tìm ai đó có thể chịu đựng ông già, thay từng người một khi ông buộc họ phải bỏ việc, một cuộc diễu binh dài, vô cùng lãng phí thời gian. Và giờ thì ông ở đây, đang đuổi cổ ngay tức khắc người mới nhất, người mà tôi cũng đồng ý là không phải ứng viên sáng giá, nhưng là ứng viên duy nhất mà chúng tôi có. Tôi muốn nhồi điều đó vào ông, nói trắng điều đó ra, nhưng tôi không thể. Tôi không thể hét lên với bố mình, ông già đáng thương đang chết dần vì khí thũng ở giai đoạn cuối. Và vì vậy tôi kìm nén, chỉ chực nổ tung.
Trước khi tôi nói được điều gì, Antwoine quay sang tôi. “Tôi tin là con trai ông đã thuê tôi, vì vậy anh ấy là người duy nhất có thể sa thải tôi.”
Tôi lắc đầu. “Không may thế đâu, Antwoine. Anh sẽ không ra khỏi đây - không dễ dàng vậy. Sao anh không bắt đầu đi?”
16
Tôi cần xả hơi. Về tất cả mọi thứ - chuyện Nora Sommers làm tôi mất mặt, lại không thể bảo mụ là chết mẹ đi cho xong, sự bất khả thi của việc trụ lại được ở Trion đủ lâu để trộm lấy dù chỉ là một chén cà phê, và trên tất cả là cảm giác bị nhấn chìm. Và rồi thì tới bố tôi - quả anh đào trên mặt bánh. Việc phải kìm nén sự tức giận, tự ngăn mình không nói toạc ra rằng - đồ mù quáng vô ơn chết tiệt, chết quách đi cho rồi! - gặm nhấm lòng tôi.
Vì vậy tôi cứ thế xuất hiện ở Mèo Hoang, biết rằng Seth sẽ làm việc vào đêm đó. Tôi chỉ muốn ngồi ở quầy bar uống miễn phí và say bí tỷ.
“Chào anh bạn,” Seth vui vì thấy tôi, “ngày đầu tiên ở chỗ làm mới hả?”
“Ừ.”
“Tệ thế cơ à?”
“Tao chẳng muốn nói về nó nữa.”
“Cực kỳ tệ. Chà.” Cậu ta rót cho tôi một ly Scotch như thể tôi là một lão già thường xuyên say xỉn. “Tao thích kiểu tóc mày đấy, thằng công tử. Đừng nói là mày say bét nhè và tỉnh dậy đã có mái tóc đó nhé.”
Tôi lờ Seth đi. Ly Scotch lập tức bốc lên đầu. Tôi chưa ăn tối và tôi mệt mỏi. Cảm giác rất tuyệt.
“Tệ đến thế nào được chứ, anh bạn? Mới là ngày đầu tiên của mày, họ thích chỉ cho mày phòng vệ sinh ở đâu mà, đúng không?” Seth nhìn lên trận bóng chày trên ti vi, rồi quay lại tôi.
Tôi kể cho cậu ta về Nora Sommers và trò bịp Apple Newton nhỏ bé đáng yêu của mụ.
“Đúng là đồ chó cái hả? Sao mà mụ lại sỉ nhục mày dữ vậy? Mụ mong gì chứ - mày là người mới, mày chưa biết gì cả phải không?”
Tôi lắc đầu. “Không, mụ...” Đột nhiên tôi nhận ra mình vừa để lộ một phần chính của câu chuyện, phần mà tôi được cho là một siêu sao ở Viễn thông Wyatt. Cứt thật. Giai thoại chỉ hiểu được nếu bạn biết là quý bà độc đoán này muốn hạ thấp uy tín của tôi. Óc tôi bị rán vàng. Cố gắng gỡ mình ra khỏi cú lỡ lời nho nhỏ này là một cái đích không thể tới được, như là leo đỉnh Everest hay bơi ngang qua Đại Tây Dương vậy. Chưa gì tôi đã mắc kẹt trong một lời nói dối rồi. Tôi thấy lòng mình ủy mị và rất mệt mỏi. May mắn thay ai đó đón được mắt Seth, ra hiệu gọi cậu ta. “Xin lỗi nhé, đây là tối bánh kẹp nửa giá,” cậu ta bảo và đi lấy cho ai đó vài cốc bia.
Tôi nghĩ lại về những người tôi đã gặp hôm nay, “dàn nhân vật” mà tay Noah Mordden kỳ cục đã nhắc tới, những kẻ giờ đang diễu hành trong đầu tôi, càng lúc càng lố bịch. Tôi muốn hỏi chuyện ai đó, nhưng tôi không thể. Chủ yếu là tôi muốn truyền dữ liệu, nhắc tới Chad và Phil Gì Gì Đấy, gã kỳ cựu. Tôi muốn kể cho ai đó về Trion rằng nó như thế nào, và về chuyện tôi đã nhìn thấy Jock Goddard trong nhà ăn. Nhưng tôi không thể, vì tôi không tin được chính mình có nhớ nổi Vạn Lý Trường Thành nằm ở chỗ nào hay không, và đâu là phần không ai được biết.
Cú xộc của ly Scotch lắng dần, và thứ âm trầm rền rĩ vì lo lắng, một âm nền, chầm chậm to dần lên, từ từ biến thành âm cao, như tiếng vọng micrô, cao đến xé tai. Tới lúc Seth quay lại, cậu ta đã quên mất chúng tôi đang nói về chuyện gì. Seth cũng như hầu hết mọi gã đàn ông, có xu hướng chú tâm về chuyện của riêng mình hơn là việc người khác. Vậy là thoát được nhờ tính sùng bái bản thân của đàn ông.
“Trời ạ, bọn con gái mê mẩn người pha chế rượu,” cậu ta nói. “Tại sao chứ?”
“Tao chả biết, Seth ạ. Có lẽ là vì mày thôi.” Tôi nghiêng cái ly không về phía cậu ta.
“Hẳn rồi. Hẳn rồi.” Seth rót ồng ộc thêm ít Scotch vào đó và thay đá. Bằng giọng trầm, bí mật, chỉ vừa đủ nghe giữa sự ồn ào đầy giọng hò reo và các trò huyên náo, cậu ta nói, “Sếp tao bảo hắn không thích cách tao rót rượu. Lúc nào cũng bắt tao phải dùng cái đo để rót, lúc nào cũng phải luyện tập. Hơn nữa giờ hắn luôn kiểm tra. ‘Rót cho tao! Quá nhiều! Mày đang đem cho cả cái quán này đấy!’ ”
“Tao nghĩ mày rót rượu cực kỳ ổn,” tôi nói.
“Tao thực sự phải viết phiếu, mày biết đấy.”
“Cứ làm đi. Tao giờ đang kiếm bộn tiền rồi.”
“Không sao, họ cho bọn tao xoáy bốn ly một đêm, đừng lo. Vậy mày thấy chuyện công việc rất tệ hả. Sếp tao ở công ty cũng luôn quay tao ra trò nếu tao đến làm muộn mười phút.”
Tôi lắc đầu.
“Ý tao là Shapiro không biết phải dùng máy copy như thế nào. Hắn không biết gửi fax. Hắn thậm chí không biết cách tìm kiếm bằng chương trình Lexis-Nexis. Thiếu tao thì hắn chết chìm thôi.”
“Có lẽ hắn muốn có thằng làm thay mấy chuyện khổ ải.”
Seth như không nghe thấy lời tôi. “Vậy tao đã kể cho mày nghe trò mới nhất của tao chưa?”
“Kể đi.”
“Đó là... Hát quảng cáo!”
“Hả?”
“Hát quảng cáo! Đó - như thế kia kìa!” Seth chỉ lên ti vi, một cái quảng cáo vớ vẩn hạng bét nào đó của công ty bán đệm luôn kèm theo bài hát ngu xuẩn và khó chịu. “Ở công ty luật, tao gặp một gã làm cho hãng quảng cáo, hắn đã nói cho tao biết. Bảo tao là sẽ sắp xếp được cho tao một buổi thử giọng với mấy công ty làm nhạc quảng cáo như Megamusic hay Crushing hay Rocket. Hắn nói muốn xâm nhập thì tốt nhất là viết thử một bài.”
“Mày thậm chí còn không đọc được nhạc mà Seth.”
“Thì Stevie Wonder[8] cũng có đọc được đâu. Nhìn mà xem, rất nhiều gã thực sự tài năng không đọc được nhạc. Ý tao là phải mất bao lâu để học một mẩu nhạc ba mươi giây chứ? Có con bé làm tất cả quảng cáo cho JCPenney ấy, hắn nói nó chẳng đọc được nhạc mấy, nhưng nó có giọng!”
Một người phụ nữ ngồi cạnh tôi ở quầy bar gọi Seth, “Anh có loại vang gì?”
“Đỏ, trắng và hồng,” cậu ta trả lời. “Chị uống gì vậy?”
Cô ta bảo trắng, và Seth đổ rượu vào một cái ly.
Seth vòng lại chỗ tôi. “Dù vậy hát mới kiếm được nhiều tiền. Tao chỉ phải làm một phần giới thiệu, một cái CD, và rồi tao sẽ sớm vào được danh sách A - toàn những người mà ai cũng biết. Mày vẫn đang nghe chứ? Không phải làm việc, vẫn kiếm bộn tiền!”
“Nghe hay đấy,” tôi nói không nhiệt tình lắm.
“Mày không thích chuyện này à?”
“Không phải, nghe rất tuyệt, thật đấy,” tôi nói, gom được thêm một chút nhiệt tình. “Mánh đó đỉnh thật.” Trong vài năm qua, Seth và tôi nói nhiều về các mánh kiếm tiền, rằng làm thế nào để cày ít việc nhất có thể. Cậu ta thích nghe chuyện tôi thường biếng nhác ở Wyatt như thế nào, về việc tôi đã ngồi hàng giờ lướt Internet xem báo điện tử Onion hay những website kiểu như BuonChanNoiCongSo.com hay ToiYeuThitXongKhoi.com hay HangLamTinh.com ra sao. Tôi đặc biệt thích những website có nút “sếp” mà bạn có thể nhấp chuột vào khi sếp đi qua và nó sẽ xóa sổ hết những chuyện buồn cười và bật lại bảng tính Excel buồn chán nào đó mà bạn đang phải làm. Chúng tôi đều tự hào vì trốn được việc. Vì thế mà Seth thích làm trợ lý luật sư - vì nó cho phép cậu ta có thể sống ở bên lề, hầu như không bị giám sát, nhạo đời và không bị ràng buộc vào thế giới lao động.
Tôi đứng dậy đi tiểu và trên đường quay lại mua một bao Camel không đầu lọc từ máy bán hàng tự động.
“Lại quay lại thứ rác rưởi này à?” Seth nói khi thấy tôi xé dải nhựa ra khỏi bao thuốc lá.
“Ờ, ờ,” tôi đáp với giọng điệu hãy-để-tôi-yên.
“Đừng có đến nhờ tao giúp đẩy bình ô xy đi loanh quanh đấy.” Cậu ta lôi một li martini ra khỏi máy làm lạnh và đổ thêm vào một ít rượu vecmut. “Xem này.” Cậu ta hất chỗ vecmut ra qua vai và đổ vào một ít rượu Ngọc Bích Bombay. “Giờ đúng là một ly martini hoàn hảo.”
Khi cậu ta đi khuấy ly martini và đem nó cho khách, tôi nốc một hớp to rượu Scotch và tận hưởng cảm giác cháy bỏng trong họng. Giờ thì nó thực sự bắt đầu ngấm. Tôi cảm thấy hơi loạng choạng trên ghế quầy bar. Tôi đã uống như một anh chàng thợ mỏ điển hình có tiền lương trong túi như tục ngữ vẫn nói. Nora Sommers và Chad Pierson và tất cả những người khác bắt đầu lùi xa dần, co ngắn lại, toát lên khí chất của những nhân vật hoạt hình khôi hài và vô hại. Ờ thì tôi có ngày đầu tệ hại, thế thì có gì bất thường chứ? Ai chẳng có cảm giác hơi-lạc-điệu trong ngày đầu tiên làm việc mới. Tôi đã làm tốt, tôi phải ghi nhớ điều này trong đầu. Nếu tôi không tốt đến thế thì Wyatt đã chẳng bao giờ chọn tôi làm nhiệm vụ cho lão ta. Rõ ràng lão và nàng cố vấn Judith của lão sẽ không lãng phí thời gian với tôi nếu bọn chúng không nghĩ rằng tôi có thể làm được. Chúng hẳn đã đuổi việc tôi và ném tôi cho hệ thống pháp luật để mặc tôi tự chèo chống. Rồi tôi sẽ bị vật ra giường ở Marion.
Tôi bắt đầu cảm thấy cơn tự tin dễ chịu được mồi bằng rượu trào dâng trong lòng gần tới mức hoang tưởng tự cao tự đại. Tôi đã nhảy dù xuống Đức Quốc Xã, chỉ mang nhiều hơn mức khẩu phần quân đội một chút và thêm máy thu thanh sóng ngắn, và thắng lợi của quân Đồng minh cũng như số phận của nền văn minh phương Tây phụ thuộc cả vào tôi.
“Hôm nay tao thấy Elliot Krause dưới phố,” Seth nói.
Tôi nhìn cậu ta không hiểu.
“Elliot Krause? Nhớ không? Elliot Cầu Tiêu Di Động?”
Phản ứng của tôi bị chậm đi; phải mất vài giây, nhưng rồi tôi phá lên cười. Tôi đã không nghe thấy tên Elliot Krause hàng năm trời rồi.
“Dĩ nhiên hắn là đối tác trong một công ty luật nào đó.”
“Chuyên ngành... luật môi sinh hả?” Tôi cười đến nghẹn thở, phì ra cả một mồm Scotch.
“Mày còn nhớ mặt hắn không?”
“Quên mặt hắn đi, nhớ quần hắn không?”
Đó là lý do tại sao tôi thích dành thời gian với Seth. Chúng tôi nói theo mã Moóc; chúng tôi biết chuyện của nhau, tất cả những lời đùa nội bộ. Quá khứ chung cho chúng tôi một thứ ngôn ngữ bí mật, cái kiểu như hai anh em sinh đôi nói chuyện với nhau khi còn là trẻ sơ sinh. Vào một mùa hè ở trường trung học, khi Seth đang làm bảo dưỡng mặt bằng ở một câu lạc bộ quần vợt cho bọn hợm hĩnh trong một giải đấu quốc tế lớn, cậu ta cho tôi lẻn vào mà không phải trả tiền. Người ta mang tới vài cái “tiện nghi vệ sinh di động” cho khán giả tới xem - Nhà Tiện ích hay cầu Tiêu Di Động hay Jonny Đang Làm Việc, tôi không còn nhớ rõ những cái tên dễ thương của chúng nữa - mấy thứ đó giống như những cái tủ lạnh lớn cũ kỹ. Tới ngày thứ hai hay thứ ba chúng đầy ứ thế mà đội Nhà Tiện ích vẫn chưa màng tới việc đến hút dọn, vậy là chúng thối um lên.
Có một thằng nhóc học sinh tư thục tên là Elliot Krause mà chúng tôi đều ghét, một phần vì nó đã cướp mất bạn gái của Seth, một phần vì nó coi thường chúng tôi là bọn nhóc tầng lớp lao động. Thằng đó tới giải đấu, diện áo len quần vợt dài tay như thằng ái và quần bông trắng, khoác tay bạn gái của Seth và phạm sai lầm là vào một trong những Nhà Tiện ích để giải quyết nỗi buồn. Seth đang cào rác lúc đó nhìn thấy và bắn sang tôi một nụ cười ác ý. Cậu ta chạy tới cái buồng, chẹt cán gỗ của cái cào rác qua then cửa và rồi tôi cùng một người bạn nữa, Flash Flaherty, bắt đầu lay cầu Tiêu Di Động ra trước ra sau. Có thể nghe thấy Elliot la hét bên trong. “Này! Này! Chuyện quái gì thế?” và có thể nghe thấy tiếng bì bõm của những thứ không thể kể ra được, và cuối cùng chúng tôi làm lật được nó cùng với Elliot mắc kẹt bên trong. Tôi chẳng muốn nghĩ tới thằng cu tội nghiệp đó đã trôi trong cái gì. Seth mất việc nhưng khăng khăng cho rằng làm thế là rất đáng - cậu ta hẳn sẽ trả khối tiền chỉ để có đặc quyền nhìn thấy Elliot Krause xuất hiện trong bộ đồ quần vợt trắng không-còn-trắng-nữa, nôn ọe, phủ đầy phân.
Giờ đây, nhớ lại Elliot Krause đẩy lại cặp kính lấm phân trên cái mặt đầy phân và loạng choạng ra khỏi Nhà Tiện ích, tôi cười dữ tới mức mất thăng bằng và ngã sõng soài ra sàn. Mất vài giây tôi nằm đó không dậy nổi. Mọi người túm tụm quanh tôi, những cái đầu khổng lồ ghé sát lại, hỏi xem tôi có sao không. Chắc chắn là tôi đã hóa điên rồi. Mọi thứ đều trở nên vấy bẩn. Chẳng hiểu tại sao trong đầu tôi lại lướt qua hình ảnh bố tôi và Antwoine Leonard, ý nghĩ ấy khôi hài khủng khiếp, và tôi không sao ngừng cười được.
Tôi cảm thấy ai đó nắm lấy vai mình, và người khác nắm lấy khuỷu tay. Seth và một người nữa giúp tôi ra khỏi quán bar. Dường như ai cũng dõi theo tôi.
“Xin lỗi nhé,” tôi nói, một cơn xấu hổ trào lên. “Cảm ơn. Xe tao ở ngay đây rồi.”
“Mày sẽ không lái đâu, anh bạn.”
“Nó ở ngay đây mà,” tôi khăng khăng yếu ớt.
“Đấy không phải xe mày. Nó là một con Audi hay đại loại thế.”
“Nó là của tao,” tôi nói chắc chắn, nhấn mạnh thêm cho lời khẳng định bằng cách gật đầu thật mạnh. “Audi - A6, tao nghĩ vậy.”
“Thế còn chiếc Bondo thì sao rồi?”
Tôi lắc đầu. “Ô tô mới.”
“Trời, chỗ mới của mày, họ trả mày thêm nhiều tiền lắm hả?”
“Ờ,” tôi nói, rồi líu nhíu đế thêm, “chẳng nhiều đến thế đâu.”
Cậu ta huýt gió gọi tắc xi, và rồi cùng gã kia ấn tôi vào trong. “Mày còn nhớ mày sống ở đâu chứ?” Seth nói.
“Thôi nào,” tôi bảo. “Dĩ nhiên là tao nhớ.”
“Mày có muốn làm ly cà phê trên đường về không, cho tỉnh táo hơn chút?”
“Thôi,” tôi đáp. “Tao phải ngủ. Mai còn đi làm.”
Seth phá lên cười. “Tao chẳng ghen tị với mày đâu, ông bạn,” cậu ta bảo.
17
Chuông điện thoại di động reo lúc nửa đêm, to tới xé tai, có điều đó lại không phải là nửa đêm. Tôi có thể thấy cột sáng đằng sau mành cửa sổ. Đồng hồ chỉ năm giờ ba mươi - Sáng? Chiều? Tôi mất phương hướng tới mức không có khái niệm nữa. Tôi vớ lấy điện thoại và ước chi mình đã không để nó bật.
“Ai đó?”
“Mày vẫn còn ngủ kia à?” một giọng nói cất lên ngờ vực.
“Ai vậy?”
“Mày đã bỏ chiếc Audi lại ở khu vực cấm đỗ xe.” Arnold Meacham, tôi lập tức nhận ra ngay tên Đức Quốc Xã làm an ninh của Wyatt. “Nó không phải là xe của mày, Hãng Viễn Thông Wyatt cho mày thuê, và ít nhất mày cũng phải chăm sóc nó tươm tất - không để nó nằm vất vưởng như cái bao cao su vứt đi.”
Ký ức quay trở lại với tôi: đêm qua, say bí tỉ ở quán Mèo Hoang, chẳng biết làm thế nào mà về được nhà, quên không đặt đồng hồ báo thức... Trion!
“Chó chết,” tôi nói và bật ngay dậy, bụng lọc sọc. Đầu tôi đau nhói, tưởng chừng đã phình lên như một tên ngoài hành tinh trong phim Star Trek.
“Chúng ta đã đặt ra luật rõ ràng,” Meacham nói. “Không còn chơi bời. Không hội hè. Mày được kỳ vọng là sẽ hoạt động hết công suất.” Có phải là hắn đang nói nhanh và to hơn bình thường không? Rõ là như vậy rồi. Tôi khó khăn lắm mới theo kịp.
“Tôi biết,” tôi rền rĩ yếu ớt.
“Đây không phải là khởi đầu có triển vọng lắm.”
“Hôm qua thực sự là tôi rất - rất bận. Ngày đầu tiên đi làm, và bố tôi...”
“Tao thực sự không quan tâm chuyện đó. Chúng ta đã có thỏa thuận rõ ràng, và mày phải tuân theo. Và mày đã mò ra được gì về sản phẩm bí mật đó rồi?”
“Sản phẩm bí mật?” Tôi hất chân xuống sàn, ngồi ở cạnh giường và xoa thái dương bằng tay không bận.
“Dự án mật. Mày nghĩ mày ở đó vì cái quái gì?”
“Không, giờ còn quá sớm,” tôi nói. “Ý tôi là quá nhanh.” Đầu óc tôi bắt đầu chầm chậm hoạt động. “Ngày hôm qua tôi được dẫn đi khắp nơi. Không có lúc nào tôi được ở một mình. Sẽ quá rủi ro nếu tôi định làm gì vụng trộm, sếp không muốn tôi làm hỏng vụ này trong ngày đầu tiên chứ.”
Meacham im lặng vài giây. “Cũng đúng,” hắn nói. “Nhưng mày nên nhanh chóng tìm ra cơ hội đi, và tao mong là mày sẽ nắm lấy nó. Tao muốn có báo cáo vào lúc hết giờ làm ngày hôm nay, rõ rồi chứ?”
18
Tới bữa trưa thì tôi bắt đầu đỡ cảm thấy giống thằng thương binh đang đi lại hơn, và tôi quyết định lên phòng thể dục - xin lỗi, là “trung tâm thể dục thể hình” mới phải - để tập nhanh vài động tác. Trung tâm thể dục thể hình ở trên đỉnh của Cánh E, nằm trong một khối hình bong bóng, với sân quần vợt, đủ loại thiết bị tim mạch, máy tập đi bộ, máy tập leo thang hiệu StairMaster và các máy tập đa năng được trang bị màn hình ti vi/video riêng. Nơi để đồ có phòng xông hơi, tắm hơi và rộng như bất cứ câu lạc bộ thể thao cao cấp nào tôi đã từng thấy.
Lúc tôi thay đồ xong và chuẩn bị vào máy nâng tạ thì Chad Pierson thong dong đi vào phòng để đồ.
“Cậu ta đây rồi,” Chad nói. “Mọi chuyện thế nào, anh bạn?” Hắn mở một tủ đồ gần tôi. “Cậu tới đây chơi bóng rổ hả?”
“Thực ra tớ định...”
“Chắc đang có một trận đấy, cậu muốn chơi không?”
Tôi ngập ngừng một giây. “Chắc chắn rồi.”
Không có ai ngoài sân bóng rổ nên chúng tôi đợi khoảng vài phút, dẫn và ném bóng. Cuối cùng Chad lên tiếng, “Thế hay là đấu tay đôi nhỉ?”
“Được thôi.”
“Mười một quả. Thắng thì thôi nhé?”
“Đồng ý.”
“Nghe này, hay chúng ta đặt cược chút ít đi? Tớ không có tính ganh đua lắm - có khi thế sẽ làm bọn mình hăng hái lên đấy.”
Ờ phải, tôi nghĩ. Mày không có tính ganh đua. “Một hộp sáu lon thì sao nhỉ?”
“Ôi thôi nào. Một lít đi. Một trăm đô.
Một lít? Cái gì, bộ chúng tôi đang ở Vegas với nhóm Rat Pack hay sao chứ? Tôi miễn cưỡng trả lời. “Được, chắc chắn rồi, thế nào cũng được.”
Sai lầm rồi. Chad khá tốt, chơi rất hăng và tôi thì vẫn còn nôn nao sau cơn say. Hắn tới trên vạch ba điểm, ném và đưa bóng vào rổ. Rồi, trông tự mãn, hắn đưa ngón tay trỏ và tay cái lên làm súng, thổi khói từ họng súng và nói, “Bốc khói nhé!”
Đẩy lùi tôi lại, hắn làm vài cú nhảy ngả người ném rổ và lập tức dẫn trước. Thỉnh thoảng hắn lại làm cái động tác giống vận động viên Alonzo Mourning, lắc hai tay ra trước sau như một nhà thiện xạ vung súng trong một cuộc đấu súng. Nó khiến tôi cực kỳ bực mình. “Xem ra cậu không chơi tới mức A nhỉ?” hắn nói. Vẻ mặt tỏ ra rộng lượng, thậm chí là quan tâm, nhưng mắt hắn thì sáng lên vẻ hạ cố.
“Chắc là không,” tôi nói. Tôi đang cố làm một kẻ tử tế, chơi thoải mái và không bám theo hắn như một thằng ngớ ngẩn, nhưng hắn bắt đầu làm tôi cáu lên. Khi tôi dắt bóng, các động tác không đồng bộ lắm, tôi vẫn chưa có cảm giác bóng. Tôi ném trượt vài quả và hắn cũng chắn được mấy cú. Nhưng rồi tôi ghi được vài điểm, và rồi chẳng mấy chốc đã là sáu trên ba. Tôi bắt đầu để ý thấy hắn cứ liên tục dắt bóng sang phải.
Hắn giơ nắm tay, lại chơi cái trò làm súng ngu xuẩn đó. Hắn đột phá sang phải, lại làm cú ném rổ nữa. “Được tiền rồi!” hắn reo mừng.
Chính lúc đó tôi như đập phải cái công tắc trong đầu và để máu tranh đấu tuôn trào. Tôi thấy Chad vẫn tiếp tục dắt bóng sang phải và ném bên phải. Rõ ràng hắn không sang trái được, tay trái chơi chỉ làng nhàng. Vì vậy tôi bắt đầu chặn bên phải hắn, buộc hắn phải sang trái, rồi tôi làm cú lên rổ.
Tôi đã đoán đúng. Tay trái hắn không tốt. Hắn để trượt các cú bên trái, và vài lần tôi dễ dàng nẫng được bóng khi hắn đổi tay rê bóng. Tôi lên trước hắn, rồi đột ngột nhảy lùi lại và sang phải, buộc hắn phải nhanh chóng đổi hướng. Sau khi tôi bắt kịp nhịp trận đấu, tôi liên tục dẫn bóng, vì vậy Chad hẳn phải đoán rằng tôi không thể ném rổ. Hắn sững người khi cú ném rổ của tôi bắt đầu rơi xuống.
“Cậu giấu nghề,” hắn nói qua hàm răng nghiến chặt. “Cậu ném rổ được đấy - nhưng tớ sẽ dập nó ngay thôi.”
Rồi tôi đùa giỡn với suy nghĩ của hắn đôi chút. Tôi giả bộ ném rổ, bắt hắn phải nhảy lên, rồi chạy ngay qua hắn. Nó thành công tới mức tôi làm thử lần nữa; Chad bị mất bình tĩnh đến nỗi lần thứ hai còn thành công hơn thế. Điểm số cân bằng rất nhanh.
Tôi đang chọc tức hắn. Tôi làm một bước nhỏ, chỉ một chuyển động nhỏ giả bộ sang trái và hắn nhảy sang trái, để thoáng chỗ cho tôi dẫn bóng sang phải. Với mỗi điểm tôi ghi được hắn càng bối rối hơn.
Tôi đột phá lên rổ, rồi làm cú ném ngửa người. Giờ tôi dẫn trước, và Chad mặt đỏ bừng, thở hồng hộc. Không còn kiểu ứng đối vênh váo nữa.
Tôi đột phá thật nhanh rồi đột ngột dừng lại, lúc đó tôi đã dẫn mười trên chín. Chad lảo đảo ra sau và ngã đập mông xuống sàn. Tôi từ tốn lấy tư thế chân và ném rổ - chuẩn luôn. Tôi dùng ngón trỏ và ngón cái nhại hình khẩu súng, thổi khói và cười tươi roi rói, “Bốc khói nhé.”
Nửa nhỏm người dậy, nửa sụp vào bức tường đệm bông của sân tập, Chad hổn hển, “Chà, cậu làm tớ ngạc nhiên đấy, anh bạn. Cậu chơi hay hơn tớ nghĩ.” Hắn hít thở sâu. “Trận hay quá. Rất vui. Nhưng lần sau tớ sẽ đè bẹp cậu - giờ tớ biết cách cậu chơi rồi.” Hắn cười nhăn nhở như thể chỉ đang đùa, rồi hắn vươn ra vỗ bàn tay nhớp nháp mồ hôi lạnh lên vai tôi. “Tớ nợ cậu một chú Benjamin.”
“Quên chuyện đó đi. Đằng nào tớ cũng không thích chơi vì tiền.”
“Không, thật đấy. Tớ nhất định thế. Hãy mua cho mình cái cà vạt hay gì đó.
“Không đâu, Chad. Tớ không lấy.”
“Tớ nợ cậu...”
“Cậu chẳng nợ tớ cái gì cả.” Tôi nghĩ một thoáng. Chẳng có cái gì người ta thích phải chia tay hơn là lời khuyên. “Có lẽ là trừ một hai bí kíp về Nora.”
Mắt hắn sáng lên; giờ thì tôi đang chơi trên sân nhà của hắn rồi. “À, chị ấy làm thế với tất cả người mới ấy mà. Đó là cách bắt nạt của chị ấy thôi, chẳng có ý gì hơn đâu. Không có gì cá nhân cả, cứ tin đi. Lúc đầu tớ tới đây cũng bị đối xử y như thế.”
Tôi nhận ra hàm ý, Và giờ thì nhìn tao xem. Hắn cẩn thận không chỉ trích Nora; hắn biết phải thận trọng với tôi, không cởi mở. “Tớ lớn rồi,” tôi nói. “Tớ chịu được điều đó.”
“Tớ bảo cậu sẽ không phải chịu gì đâu, anh bạn. Chị ấy đã làm rõ quan điểm của mình - luôn đề cao cảnh giác - và giờ chị ấy sẽ chuyển đề tài thôi. Chị ấy hẳn đã không làm thế nếu không coi cậu là hàng tiềm năng.” Có tiềm năng, ý hắn là thế. “Chị ấy thích cậu đấy mà. Nếu không thì đã chẳng xoay xở để có được cậu trong đội.”
“Được rồi.” Thật khó mà biết hắn có giấu tôi điều gì không.
“Tớ muốn nói là nếu cậu muốn... thì buổi họp chiều nay - Tom Lundgren sẽ tới để xem lại đặc tả sản phẩm đúng không? Và chúng ta đã giậm chân tại chỗ hàng tuần rồi, mắc kẹt trong cuộc tranh luận ngớ ngẩn là liệu có nên thêm chức năng GoldDust không.” Hắn đảo mắt. “Thôi cho tớ xin đi. Tốt nhất là đừng để Nora bắt đầu nói về thứ đó. Dù sao thì cũng là ý tốt nếu cậu có quan điểm gì đó về GoldDust - cậu không phải đồng ý với Nora rằng nó hoàn toàn là đồ vứt đi và cực kỳ lãng phí tiền. Quan trọng là có chính kiến. Chị ấy thích tranh luận có hiểu biết.”
GoldDust, cái này thì tôi biết, là thứ đình đám mới nhất ở hàng điện tử tiêu dùng. Nó là cái tên quảng bá hào nhoáng của ủy ban kỹ sư công nghiệp nào đó cho công nghệ truyền không dây trong phạm vi hẹp và tốn ít điện, cho phép bạn kết nối máy Palm hay Blackberry hay Lucid với điện thoại, máy tính xách tay hoặc máy in, gì cũng được. Bất cứ cái gì trong khoảng sáu mét. Máy tính của bạn có thể nói chuyện với máy in, bất cứ cái gì cũng có thể nói chuyện với bất cứ cái gì khác, không còn dây cáp chướng mắt làm bạn vấp nữa. Nó sẽ giải thoát tất cả chúng ta khỏi xiềng xích, khỏi dây kim loại, dây cáp và dây buộc. Dĩ nhiên, điều mà những thằng chuyên viên công nghệ thông tin đã phát minh ra GoldDust không đoán được là sự bùng nổ của WiFi, chuẩn không dây 802.11. Này, thậm chí ngay cả trước khi Wyatt ném tôi vào Cuộc Hành Quân Tử Thần Bataan, tôi đã biết về WiFi. GoldDust thì tôi biết qua đám kỹ sư của Wyatt, họ đã nhạo báng nó không ngớt.
“Ờ, lúc nào cũng có ai đó ở Wyatt muốn nhồi nó cho bọn tớ, nhưng bọn tớ vẫn giữ vững được.”
Hắn lắc đầu. “Bọn kỹ sư muốn gói tất cả mọi thứ vào mọi thứ, dù phải tốn kém thế nào. Mà bọn chúng thì quan tâm gì đến việc nó đẩy giá thành lên hơn năm trăm đô chứ? Dù sao thì chuyện đó thế nào cũng sẽ được nhắc tới - tớ cá cậu là tay cừ về nó.”
“Tất cả những gì tớ biết là những gì tớ đọc, cậu biết đấy.”
“Tớ sẽ đặt sẵn quả bóng đó cho cậu trong buổi họp, cậu chỉ việc đánh thôi. Kiếm vài điểm chiến lược với sếp thì có hại gì đâu nhỉ?”
Chad giống như một tờ giấy can: hắn trong mờ; bạn có thể thấy được động cơ của hắn. Hắn giống như con rắn, và tôi biết mình không bao giờ có thể tin được hắn, nhưng hắn rõ ràng đang cố thiết lập quan hệ đồng minh với tôi, có lẽ cho rằng sẽ tốt hơn nếu được nhóm chung vào với tài năng mới, làm bạn thân với tôi hơn là tỏ ra thấy bị tôi đe dọa, cái này thì rõ ràng rồi.
“Được rồi, cảm ơn cậu,” tôi nói.
“Đó là điều tối thiểu tớ làm được.”
Tới lúc tôi quay về lô của mình thì còn nửa tiếng nữa mới đến giờ họp, vì vậy tôi lên mạng tìm kiếm nhanh về GoldDust để ít nhất tôi cũng ra được cái vẻ biết mình nói về chuyện gì. Khi tôi đang lướt qua vài chục Website đủ mọi chất lượng, cái thì là quảng bá công nghiệp, cái thì do bọn kỹ sư mê mẩn thứ vớ vẩn này (như là GoldDustGeek.com), tôi phát hiện thấy ai đó đứng sau vai đang nhìn mình. Đó là Phil Bohjalian.
“Cần cù như ong mật nhỉ?” ông ta nói và tự giới thiệu. “Mới là ngày thứ hai mà nhìn anh xem.” Ông lắc đầu ngạc nhiên. “Đừng chăm chỉ quá, anh sẽ căng thẳng đấy. Thêm nữa anh sẽ làm bọn tôi mất mặt.” Ông ta cười như nắc nẻ, như thể đó là lời trích ra từ phim hài Nhà sản xuất vậy, rồi ông ta rời sàn diễn và bỏ đi.
Chú thích
[8] Ca sĩ-nhạc sĩ, nhà sản xuất âm nhạc và nghệ sĩ chơi đa nhạc cụ người Mỹ. Một nhân vật tiêu biểu cho âm nhạc đại chúng Hoa Kỳ nửa sau thế kỷ 20. Ông bị mù từ nhỏ.

Chương trước Chương sau