Bí ẩn vụ song sinh - Chương 02

Bí ẩn vụ song sinh - Chương 02

Bí ẩn vụ song sinh
Chương 02

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 20081 lượt xem

Perrrry Mason bước đến bàn làm việc, mỉm cười với Della Street và hỏi:
- Cô vừa hẹn gọi lại cho ai vậy, Della?
- Có một cô gái tên là Muriell Gilman. Bố cô ta là Carter Gilman. Tôi muốn dò lại xem ông ta có phải là thân chủ cũ của mình không, nhưng tôi nhớ hình như là không.
Mason nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi nhớ có một người tên là Gilman, ông ta là một trong các vị bồi thẩm cách đây không lâu. Tôi quên mất họ tên đầy đủ của ông ta. Có chuyện gì vậy, Della?
- Con gái của ông ta nghĩ rằng ông ta bị mất tích.
- Gilman... Gilman... Carter Gilman. Cái tên nghe có vẻ quen. Hãy tìm thử trong hộc phiếu Bồi thẩm đoàn xem, Della. Tôi nghĩ rằng ông ta là một trong các vị bồi thẩm của vụ án đó. Vụ án kết thúc và là do sự nhầm tên mà thôi.
Della Street bước lại bên hộc phiếu. Các ngón tay cô lần thật nhanh trên các lá phiếu và nói:
- Vâng, đây rồi. Carter Gilman. Ông ta là bồi thẩm trong vụ án Jones. Ông có ghi dấu đặc biệt trên phiếu của ông ta đấy. Địa chỉ đúng là như vậy: 6231 Đại lộ Vauxman. À! Mà Đại lộ Vauxman... Tôi nhớ ra rồi.
Della Street rời hộc phiếu, quay sang bàn làm việc lật sổ hẹn gặp, nói:
- Có một người đàn ông tên là Edward Carter gọi điện thoại ngày hôm qua, xin hẹn gặp ông vào hôm nay. Tôi đã cho ông ta giờ hẹn là mười một giờ ba mươi. Tôi hỏi địa chỉ, ông ra bảo là mình đến thăm và đang ở lại nhà một người bạn trên Đại lộ Vauxman. Để tôi xem lại địa chỉ. Vâng đây rồi, 6231... cùng địa chỉ.
- Và người đàn ông này nói tên mình là Edward Carter?
Della Street gật đầu.
- Còn cô Muriell thì nói cha cô tên là Carter Gilman?
- Vâng, đúng như vậy.
- Thế ông Edward Carter có nói là muốn gặp tôi về vấn đề gì không?
- Ông ta bảo là vấn đề riêng tư và mật, cần ít nhất nửa tiếng đồng hồ để thảo luận.
- Và cô đã cho hẹn gặp?
- Vâng. Tôi đã hẹn ông ta mười một giờ ba mươi. Ông có thể thấy trên phiếu ghi tôi để trên bàn đấy.
- Thế còn về cô con gái?
- Tôi có nói là tôi sẽ gọi lại cho cô ta. Cô ấy có lẽ đang bị khủng hoảng.
- Hãy gọi cho cô ta, Mason nói. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.
Della Street quay số điện thoại.
- Xin vui lòng cho gặp cô Muriell Gilman. Vâng, xin chờ một chút cô Muriell, ông Mason sẽ nói chuyện với cô.
Mason nhắc máy điện thoại nói:
- Tôi là Luật sư Mason đây, cô Gilman. Chuyện bố cô thế nào?
- Tôi chẳng hiểu ra sao cả, Muriell nói. Bố tôi đang ăn sáng, tôi bước sang nhà bếp làm thêm trứng cho ông vì bố tôi muốn ăn thêm. Đôi lúc bố tôi cần ăn sáng khá nhiều để trưa khỏi ăn. Khi tôi đem đồ ăn lên thì bố tôi không còn ở đây nữa.
- Khắp cả nhà không thấy ông ấy đâu à? Mason hỏi.
- Tôi đã tìm khắp nhưng không thấy.
- Ông bố cô đã ăn sáng ra sao?
- Hai quả trứng và hai miếng xúc xích.
- Tôi muốn hỏi, Mason nói, tên Carter có phải là tên chính của bố cô không?
- Vâng, đúng như vậy.
- Thế còn tên đệm?
Cô gái do dự một chút rồi nói:
- Thực ra, Carter là tên đệm của bố tôi, còn tên chính là Edward. Nhưng vì ông thích tên đệm hơn nên thường lấy là Carter Gilman.
- À ra vậy. Thôi, bây giờ cô hãy cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?
- Tôi không muốn nói trên điện thoại, Muriell đáp. Nhưng... thôi được rồi. Khi không thấy bố tôi có mặt trong nhà, tôi rất lo lắng. Sau đấy, tôi cố lấy lại bình tĩnh và thu dọn chén đĩa, bấy giờ tôi cũng không thấy khăn ăn của bố tôi đâu. Như vậy là khi đi, bố tôi đã vô tình cầm theo chiếc khăn ăn và vì thế tôi đã đi xuống dưới xưởng.
- Xưởng nào vậy? Mason hỏi.
Muriell chợt bật cười và nói:
- Ồ! Thật khó diễn tả cho ông hiểu, ông Mason ạ. Tôi quá lúng túng nên không diễn tả được rành mạch. Xưởng ma tôi vừa nói là một xưởng dành riêng cho bố tôi thôi. Ông ấy làm mấy thứ đồ mộc và đồ gốm. Tôi đã đi xuống dưới đó. Một chiếc ghế bị gãy nằm trên sàn và nhiều tờ giấy bạc nằm vương vãi bên gần một... một vũng máu.
- Thôi được rồi, Mason nói. Hãy cứ ngồi yên ở nhà. Tôi sẽ đến gặp cô ngay. Tôi sẽ đến bằng cách nhanh nhất có thể được. Cô đã báo cho bất cứ ai biết chưa?
- Không.
- Không nói gì hết. Mason nói. Đừng đụng chạm vào bất cứ vật gì. Hãy ở yên tại chỗ.
- Chiếc khăn ăn của bố tôi vẫn còn ở trên sàn và...
- Cô cứ ngồi yên tại chỗ, Mason tiếp, tôi sẽ đến ngay. Đừng đụng chạm vào bất cứ vật gì. Có phải xưởng mà cô nói là một dãy ga ra nằm phía sau biệt thự phải không?
- Vâng.
- Chắc chắn là có đường xe dẫn vào ga ra, nhưng có chỗ trống trong ga ra để tôi đậu xe được không?
- Có ạ.
- Tôi sẽ lái xe tới ngay, Mason nói, và tôi sẽ lái xe thẳng tới ga ra. Cô hãy đợi tôi ở đó.
Mason nhìn sang Della Street.
- Cô ngồi đợi ở đây, Della. Tôi sẽ lái xe tới địa chỉ ấy.
- Thế còn vụ hẹn gặp vào lúc mười một giờ ba mươi thì sao?
- Tôi sẽ trở về đúng hẹn, Mason đáp. Nhưng tôi rất nghi ngờ về buổi hẹn này.
Masin cầm vội lấy chiếc mũ, đi nhanh qua hành lang, lên thang máy xuống dưới nhà, ra bãi đậu xe và nhảy liền lên phóng đi nhập vào dòng xe cộ tấp nập buổi sáng.
Phải hai mươi lăm phút sau ông luật sư mới tới được địa chỉ trên Đại lộ Vauxman. Vị luật sư rẽ vào con đường dẫn tới ga ra và để ý đến căn biệt thự to lớn sừng sững phía trước đầy vẻ im lặng trang nghiêm. Mason lái xe vào ga ra và đậu lại.
Cánh cửa phòng bên mở ra. Một cô gái trạc hai mươi tuổi, có mái tóc nâu, đôi mắt màu mã não với một thân hình thon gọn đang đứng ngay tại cửa. Cô cố nở một nụ cười nhợt nhạt.
- Xin chào. Ông là Luật sư Mason? Cô gái nói khi vị luật sư vừa bước ra khỏi xe.
Mason gật đầu và hỏi lại:
- Xin lỗi. Cô có phải là Muriell Gilman không?
- Vâng.
- Phải phòng này là xưởng không?
- Không, đây là phòng rửa ảnh của Nancy, bà mẹ kế của tôi.
- Còn chiếc xe thể thao kia? Mason hỏi và chỉ chiếc xe đậu ở ngăn giữa ga ra.
- Xe đó hầu như dành cho Glamis và tôi, nhưng đôi khi Nancy cũng sử dụng. Còn chiếc xe nhỏ là chiếc xe chung của gia đình.
- Tất cả mọi người trong gia đình cô đều thức cả rồi chứ? Mason hỏi.
- Không đâu. Họ thường ngủ đến trưa mới dậy.
- Thôi, hãy xem xét cái đã. Mason yêu cầu.
- Xin vui lòng theo tôi, tôi sẽ đi trước dẫn đường. Muriell nói.
Cô bước vào trong phòng tối, Mason theo sau. Bồn rửa phim ảnh, hộp in ảnh và các tủ hồ sơ. Tất cả đều hiện ra một cách lờ mờ vì thiếu ánh sáng.
Đến cuối phòng, Muriell nói.
- Nhờ ông giữ giùm cánh cửa ở vị trí mở để khỏi phải bật đèn, tôi sẽ tới mở cửa trước.
Mason đưa tay giữ cánh cửa lại.
Muriell bước tới mở cánh cửa trước và nói:
- Đây là xưởng làm việc của bố tôi.
Trong xưởng có rất nhiều loại máy như máy tiện, máy cưa và máy đánh giấy nhám. Trên trần treo lủng lẳng những mảnh gỗ quý. Nơi cần bào có một khúc gỗ cẩm lai đang bào dỡ. Không khí trong xưởng đầy hương thơm của gỗ bách hương, gỗ đàn hương và mùi mạt cưa.
Rải rác quanh vũng máu đỏ thẫm là những tờ giấy bạc một trăm đô la.
- Đây có phải là chiếc khăn ăn của bố cô không? Mason hỏi.
- Vâng.
- Cô có chắc không?
- Vâng.
Mason cúi xuống nhặt chiếc khăn ăn và nói:
- Có vết trứng trên chiếc khăn ăn.
- Chắc chắn đó là chiếc khăn của bố tôi. Ông đã ăn sáng với trứng và xúc xích mà.
- Bao nhiêu quả?
- Hai quả.
- Bao nhiêu miếng xúc xích?
- Hai miếng lớn.
- Loại xúc xích ở nhà làm phải không?
- Vâng, loại để đông lạnh.
- Ngoài ra còn thêm gì nữa?
- Một ít cốm, bánh mì nướng và cà phê.
- Có dùng nước trái cây không?
- Thưa, dùng nước cam.
Mason quan sát kỹ chiếc khăn, sau đó gấp lại cẩn thận và đút vào túi áo.
- Rồi bố cô nói rằng ông vẫn còn đói à?
- Vâng. Ông bảo tôi làm thêm trứng và xúc xích cho ông.
- Như vậy là phải mất thêm mấy phút nữa, phải không?
- Vâng, vì phải chờ xúc xích tan hết đá.
- Tôi hiểu, Mason nói, rồi vị luật tiếp tục quan sát căn phòng và bước về phía vũng nhầy màu đỏ thẫm.
Muriell vẫn kể tiếp cho ông nghe về bố cô và những sự việc xảy ra hồi sáng.
Vị luật sư vừa chăm chú nghe vừa cuối xuống quan sát vũng nhầy màu đỏ. Gương mặt của ông chợt lộ vẻ thắc mắc, tiếp theo ông đưa ngón tay quệt chất màu đỏ xoa trên đầu ngón tay rồi đưa lên mũi ngửi và nói:
- Không phải là máu. Đó chính là sơn đỏ sẫm.
- Ôi! Trời ơi, vậy hả. Muriell kêu lên. Ông có chắc không?
- Chắc chứ. Mason nói và nhìn xung quanh. Kìa, có lon sơn ở trên kệ.
Muriell định cầm lấy, Mason chận ngay.
- Đừng để dấu tay lại trên lon sơn. Chiếc lon đã bị làm đổ và được cầm lên đặt lại chỗ cũ... Cô có biết nó bị đổ vào lúc nào không?
Muriell lắc đầu.
- Thế còn chiếc ghế gãy?
- Tôi cũng không biết nữa. Chắc là có chuyện xô xát và...
- Thì hẳn là có chuyện xô xát rồi, Mason ngắt lời, nhưng chúng ta không biết chuyện ấy xảy ra vào lúc nào và chúng ta không thể tự đi đến kết luận được. Có thể bố cô bước vào phòng, nhìn thấy lon sơn đổ và chiếc ghế gãy bèn cầm lấy lon sơn đặt lên kệ. Đó là một chiếc lon sơn có nắp đậy, và nắp đậy không được kín. Có lẻ sơn chỉ đổ ra một phần nào thôi. Tuy nhiên, tôi không muốn đụng đến chiếc lon đó. Tốt hơn là không nên để lại dấu tay.
- Nhưng chắc chắn là có dấu tay tôi ở đây, Muriell nói, vì hàng ngày tôi vẫn thường xuống đây xem bố tôi làm việc.
- Tôi hiểu, nhưng tốt hơn hết là chúng ta không nên để thêm dấu vân tay mới vì nó có thể đè lên các dấu tay khác. Giờ thì chúng ta hãy nhặt các tờ giấy bạc này lên và đếm xem. Xong rồi thì cô cứ kể tiếp các sự việc cho tôi biết.
Cả hai cúi xuống nhặt các tờ giấy bạc. Mason gom lại thành một cọc rồi quay sang Muriell hỏi:
- Cô nhặt được bao nhiêu tờ?
- Bốn mươi tám tờ.
- Như vậy tổng cộng đúng là một trăm tờ, có nghĩa là mười ngàn đô la. Cô có ý nghĩ gì về số tiền này? Cô có biết nó ở đâu ra không?
Muriell lắc đầu.
- Cô kiếm giúp mây sợi dây thun. Mason nói.
- Để tôi sang phòng rửa ảnh, tôi biết chỗ để.
- Vâng, cô lấy giùm ít sợi.
Muriell quay sang định bật công tắc đèn, Mason nói nhanh:
- Khoan! Khoan! Cẩn thận. Đừng sờ vào các đồ vật.
- Ồ, tôi quên mất.
- Nhớ dùng găng tay hay vạt áo để mở ngăn kéo lấy dây thun. Mason nhắc cô gái.
Muriell lót vạt váy kéo ngăn hộc ra, bên trong có nhiều ô, mỗi ô đựng một loại dây thun có kích thước khác nhau. Mason lấy hai sợi và gật đầu cho Muriell đóng ngăn hộc lại. Vị luật sư dùng dây thun cột xấp bạc lại và nói:
- Bà mẹ kế của cô thật là ngăn nắp. Chẳng bù cho bên xưởng của bố cô.
- Tôi biết chứ, Nancy vốn rất ngăn nắp. Công việc trong nhà thì bà điều hành vốn không mấy khó khăn, nhưng ri6ng phòng rửa ảnh của mình thì rất đặc biệt, mọi cái thứ tự chính xác và sạch sẽ.
- Bố cô thì hơi khác phải không? Mason hỏi.
- Vâng, ông nhìn qua xưởng mộc thì rõ.
- Cô có bức hình nào của ông không?
- Có chứ. Có một bức hình lồng khung của bố tôi treo trong phòng của tôi, nhưng...
- Tôi không có ý định bảo cô lên trên ấy để lấy bức hình. Tôi muốn hỏi là trong phòng rửa ảnh này có không?
- Vâng, có. Tôi nghĩ chắc là có. Nancy có cả hàng chục tấn. Bà rất thích tạo nên những bức ảnh chân dung. Bà có một kỹ thuật độc đáo in hình chân dung mời trên giấy, sau đó dùng sơn dầu vẽ thành bức họa. Ông phải nhìn cho kỹ mới thấy bức họa được vẽ trên nền một bức ảnh chân dung.
- Như vậy chắc thế nào cũng có một bức ảnh chân dung của bố cô ở đây. Ta thử tìm xem nhưng cố gắng đừng đụng chạm tới các đồ vật.
Họ nhìn quanh phòng một lát, rồi Muriell nói:
- Tôi nghĩ chắc có vài bức trong ngăn kéo này.
Cô cúi xuống lót mép váy để kéo ngăn ra và nói:
- Đây rồi, có mấy bức.
- Được, chỉ cần lấy một bức trên cùng, Mason nói và cầm lấy bức ảnh cỡ 24x36 cm nằm trên hết của ngăn kéo.
- Có phải bức hình của bố cô không?
- Vâng, đúng là bố tôi. Bức hình chụp ít ánh sáng và in hơi nhạt. Đó là "gu" của bà mẹ kế tôi mà đúng là hình của bố tôi đấy.
Mason quan sát khuôn mặt tròn trịa trên bức hình một cách chăm chú.
- Thế bố cô bao nhiêu tuổi?
- Xem nào. Năm nay ông bốn mươi hai, à có lẽ bốn mươi ba tuổi.
- Còn bà mẹ kế?
- Có trời mới biết, Muriell vừa nói vừa cười. Bà vào khoảng gần bốn mươi, nhưng chẳng bao giờ bà nói ra và chúng tôi cũng chẳng lúc nào hỏi.
- Cô Glamis, con của bà, năm nay bao nhiêu tuổi?
- Vừa đúng hai mươi.
- Thế còn cô?
- Tôi cũng cùng tuổi với Glamis... Ông Mason. Thế chúng ta phải làm gì về việc bố tôi? Ông đã lấy chiếc xe lớn để ra đi. Liệu chúng ta có nên theo dõi không?
Mason nói:
- Tôi sẽ gọi cho cô sau lúc xế trưa. Về việc này tôi sẽ cố gắng tối đa. Bố cô có văn phòng làm việc ở thành phố này không?
- Có chứ.
- Ở đâu vậy?
- Tại cao ốc Piedmont.
- Ông ấy làm công việc gì?
- Đầu tư mua bán tài sản cho chính cá nhân mình và cho một tổ hợp các cổ đông hùn vốn.
- Ông tự điều hành công việc làm ăn của mình à?
- Vâng, tôi nghĩ là như vậy. Nhưng vẫn có một ban quản trị cùng làm việc với ông.
- Và cô đã gọi đến văn phòng để hỏi xem bố cô đã đến đó chưa, phải không?
- Vâng. Tôi đã điện thoại đến văn phòng ấy trước khi gọi điện thoại đến ông. Ở văn phòng họ nói bố tôi sắp đến. Tôi bảo họ rằng khi nào bố tôi đến hãy gọi ngay điện thoại về cho tôi. Tôi muốn nhắc bố tôi về chiếc cặp táp.
Mason nói:
- Tôi sẽ cố tìm hiểu sự việc và sẽ cho cô biết ngay vào lúc xế trưa nay. Trong khi chờ đợi, tôi thấy cô không nên lo lắng gì cả. Bây giờ thì cô hãy giữ lấy mười ngàn đô la này.
Cô gái chợt giẫy nẩy lên.
- Ồ, không, ông Mason! Tôi không muốn cần đến nó. Tôi không biết số tiền ấy ở đâu mà ra. Tôi cũng không biết nó mang ý nghĩa gì, và... và bây giờ thì tôi biết cái vũng nhầy kia không phải là máu mà chỉ là sơn đỏ. Tôi cảm thấy lo sợ trong vấn đề này. Tôi đã hành động như một kẻ mất trí. Tôi đã lôi ông vào vấn đề này. Nhưng dù sao, ông Mason, tôi cũng sẽ thanh toán các phí tổn đối với ông. Tôi có một tài khoản riêng... Tôi tỏ ra quá sợ hãi khi nhìn thấy số tiền đó, chiếc ghế bị gãy, chiếc khăn ăn của bố tôi và vũng nhầy màu đỏ thẫm trên sàn.
- Tôi thông cảm những điều cô suy nghĩ, Mason nói. Tôi cho rằng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi, nhưng đừng nói với ai là tôi có mặt ở đây. Tôi sẽ lái xe về văn phòng ngay bây giờ. Xin nhớ kỹ là không được nói với ai rằng tôi đã có mặt ở đây. Tôi nhắc lại là bất cứ ai, cô hiểu chứ?
Cô gái gật đầu.
- Hoặc ít nhất phải giữ kín cho tới khi tôi gọi điện thoại lại vào lúc xế trưa. Cô sẽ có mặt ở đây chứ?
- Hầu như chắc chắn.
- Được rồi, tôi sẽ gọi cho cô.
Về đến văn phòng, Mason nói sơ qua sự việc cho Della Street rõ.
- Hãy cất xấp tiền này vào tủ sắt, Della. Còn đây là bức hình 24x36 cm của ông Carter Gilman. Cũng cho cô biết rằng, vũng máu mà Muriell nói đó, chỉ là một vũng sơn màu đỏ thẫm bị đánh đổ trên sàn. Ông Carter Gilman chắc chắn đã lấy chiếc xe lớn đi làm. Thông thường thì ông ta đi bộ bốn dãy phố để đến trạm xe buýt. Nhưng sáng nay, sau khi thức dậy, ông đã lấy chiếc xe đi làm và không nói với ai một lời. Ngoại trừ trường hợp ông ta...
- Ông ta làm sao? Della Street hỏi.
- Ông ta xuống xưởng mộc của mình, thấy kẻ lạ xâm nhập. Cuộc xô xát làm tung tóe xấp giấy bạc mười ngàn đô la và rồi kẻ lạ mặt đã chuồn lẹ sau khi đánh ông ta bất tỉnh. Và nếu đúng như vậy, kẻ nào muốn trở lại tìm xấp giấy bạc sẽ hoài công thôi.
- Chưa chắc đã hoài công đâu, Della Street nói. Có thể ông sẽ bị dính dáng đến, là mục tiêu của bọn sử dụng súng ống.
- Chúng ta đành phải chấp nhận chuyện đó nếu nó xảy ra, Mason nói. Chúng ta còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn.
Della Street đưa mắt ra hiệu cho Mason nhìn sang đống giấy tờ trên bàn làm việc.
- Ông chỉ còn đủ thời giờ để giải quyết mấy thứ giấy tờ quan trọng nằm trên chồng hồ sơ ấy mà thôi.
- Được rồi, Mason nói, đến mười một giờ ba mươi chúng ta sẽ được gặp ông Edward Carter Gilman và khi đó chúng ta sẽ tìm hiểu tại sao ông ta lại hẹn gặp với cái tên không đúng.
- Có thể vì ông ta đã đọc các tin tức trên báo chí, Della Street nói, ông xem có cần để tôi soát lại các mục tài chính trên báo chí may ra có manh mối gì không?
- Có lẽ chỉ mất thời giờ vô ích, Mason nói. Chúng ta không biết rõ đích xác công ty đầu tư của ông ta, thật là phí công nếu chúng ta phổng đoán, và sau cùng là... Mason vừa nói vừa cười. Chuyện một ông giám đốc bỏ dỡ bữa ăn sáng để vội vàng đến văn phòng làm việc thì người ta vẫn làm hàng ngày. Hàng trăm, hàng triệu người. Chúng ta đang sống trong một nhịp độ ồ ạt.
- Tôi biết, Della Street nói, nhưng dù sao thì hình ảnh quả trứng tráng với miếng xúc xích lớn trên chiếc đĩa...
- Della, có lẽ do cô đói đó thôi. Sáng nay cô ăn gì nào?
- Có chút bánh mì khô và cà phê, Della Street nói. Tôi mới cân thử ngày hôm qua, và...
- Đúng rồi, Perry Mason nói, suy nghĩ của cô bị ảnh hưởng là phải. Thôi, ta hãy giải quyết giấy tờ đã, còn vụ Edward Carter Gilman hãy để tới mười một giờ ba mươi.

Chương trước Chương sau