Bí ẩn vụ song sinh - Chương 01

Bí ẩn vụ song sinh - Chương 01

Bí ẩn vụ song sinh
Chương 01

Ngày đăng
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 10/10 với 20089 lượt xem

VÀI DÒNG VỀ TÁC GIẢ:
Erlee Stanley Garner, sinh năm 1889 tại Malden - Massachusetts - Hoa Kỳ.
Vì cha ông là một chuyên viên đào vàng nên ông phải đi theo đến những vùng khắc nghiệt suốt từ Klondike đến California.
Là một gả con trai khỏe mạnh và hay gây sự, ông tự tham gia một số cuộc đấu quyền anh nhà nghề có giải thưởng, đến khi ông bị kẹt trong một vụ đấu bất hợp pháp và bị đưa ra trước tòa. Kinh nghiệm liên quan đến luật pháp này đã làm cho ông muốn trở thành một luật sư, và trong một thời gian ngắn làm việc ngày đêm, ông đã được chấp nhận là thành viên tòa án Califournia khi ông vừa 21 tuổi.
Nhưng những ước vọng phiêu lưu của Garner đã không thích hợp với đời sống bận rộn của một luật sư tòa án. "Quá nhiều vụ án đến với tôi và tôi thấy mình bị chôn chân tại một chỗ" - ông nói " Vì vậy bên cạnh đó, tôi viết văn".
Năm đầu tiên, ông kiếm được 974 đô la; Năm thứ hai là 6.627 đô la.
Trước khi ý thức được rằng ông đã tiến tới vị trí mà ông phải lựa chọn giữa viết văn và nghề luật sư, ông đã bỏ ngành luật pháp để viết văn.
Trong năm 1932, Garner đã kiếm được 20.525 đô la. Rồi sau chuyến đi Trung Quốc về, ông bắt đầu chăm chú viết nhiều hơn, và kết quả là hai quyển sách được xuất bản vào năm đầu: Vụ án cô gái hay hờn dỗi (The Case of the Sulky Girl) và Vụ án móng vuốt bọc nhung (The Case of the Velvet Claws).
Ngày nay các sách truyện của Garner xuất bản tại Mỹ, tất cả các ấn bản cộng lại trên một triệu cuốn, hàng năm.
Sách của ông được in ra 10 thứ tiếng, và hầu như đều được dịch ra chữ Braille dành cho người mù.
Ông mất năm 1970.

...............................

Muririell từ phòng ăn nhẹ nhàng bước qua nhà bếp, đưa hai tay giữ lại cánh cửa lửng chặn ngang giữa hai phòng, để tránh gây tiếng động vì sợ làm thức giấc bà mẹ kế là Nancy Gilman và cô em gái Glamis, con riêng của bà, họ thường ngủ trễ đến tận trưa mới dậy.
Sáng nay, bố của Muriell cảm thấy đói hơn mọi khi nên muốn cô làm thêm một đĩa trứng và một miếng xúc xích nữa. Đây là một điều bất thường và Muriell nghĩ rằng thế nào bố cô cũng bảo thôi nếu cô tạo điều kiện để cho ông nghĩ lại, thành thử cô hơi chần chừ. Nhưng rồi nét mặt quả quyết của bố cô và ông lại có vẻ hơi nôn nóng vì phải chờ đợi. cô bèn bước sang nhà bếp trong khi bố cô chăm chú đọc tờ báo buổi sáng.
Muriell hiểu rất rõ cha mình, cô mĩm cười nhớ đến sự cố gắng ăn uống kiêng khem của ông vì sợ lên cân, nhưng có lẻ bữa ăn sáng nay là để bù lại bữa ăn tối qua quá sơ sài?
Cả hai bố con sống trong một căn biệt thự ba tầng to lớn kiểu cổ và đã được trang hoàng kiểu mới từ sau khi mẹ Muriell chết. Muriell sinh ra tại đây, cô biết tất cả mọi ngóc ngách và rất quyến luyến với nó.
Đã có những lần Muriell cảm thấy ít nhiều xót xa khi căn phòng cũ của mẹ mình đã bị Nancy chiếm chỗ, nhưng những ý nghĩ ấy thường chỉ xảy ra khi không có mặt Nancy ở nhà mà thôi. Nancy là một người đàn bà rất có tâm hồn và nhiều sáng kiến, cũng như có những nét đặc thù trong cung cách nhìn đời và sự vật. Điều đó làm bà ta trở thành con người đặc biệt và dễ mến. Không một ai có thể bực mình khi đối diện với bà ấy.
Muriell đã cố tình chần chừ cho đến khi thấy bố có vẻ nôn nóng, cô mới vội vào bếp làm tiếp. Miếng xúc xích lấy từ trong tủ lạnh ra còn đóng băng, nên phải chờ lâu thêm một chút. Sau đó cô đập trứng vào chảo và bớt lửa vì cô biết ông không muốn ăn trứng chín quá.
Bỏ trứng và xúc xích vào đĩa xong, cô bưng sang phòng ăn, lấy khủy tay đẩy nhẹ cánh cửa để tránh tiếng kêu lớn, rồi lách nhẹ người đi vào.
- Xong rồi bố ơi! Cô gọi. Bố...
Cô chợt ngừng lại không nói tiếp khi thấy chiếc ghế trống trơn, tờ báo đang nằm trên sàn nhà, ly cà phê vẫn còn đầy và điếu thuốc đang hút dỡ đặt trên đĩa gạt tàn, khói thuốc vẫn tiếp tục bay lên cao.
Muriell thay đĩa thức ăn mới cho bố, rồi bỏ một lát bánh mì vào hộp nướng bánh và nhấn nút.
Cô đứng chờ bố trở lại bàn ăn, cặp mắt bất chợt để ý đến mục quảng cáo trên tờ báo. Cô cúi xuống nhặt tờ báo. Đó chỉ là mục quảng cáo về các loại quần áo may sẵn.
Khi công tắc của chiếc bếp nướng bánh ngắt điện và lò xo đẩy miếng bánh lên trên nắp hộp, Muriell nhíu mày thắc mắc không hiểu sao bố chưa trở lại bàn ăn.
Cô rón rén bước xuống phòng tắm dưới nhà, cửa mở nhưng bên trong không có ai.
Cô đi vòng sang các phòng khác và khẽ gọi:
- Bố, thức ăn nguội rồi!
Cô trở lại phòng ăn, vẫn không thấy ai và chợt cảm thấy có sự bất ổn. Cô xem xét kỹ dưới nhà một lần nữa.
Liệu bố cô đã đi làm rồi mà không nói cho cô biết chăng...? Ông biết rõ Muriell đang làm trứng cho ông mà, chính ông đã bảo cô làm thêm mà. Chắc chắn không thể nào ông rời khỏi nhà mà lại không báo cho cô hay. Kể cả trường hợp nếu có điều gì thật khẩn cấp ở văn phòng thì ông cũng phải cho cô biết chứ. Nhưng hẳn là không có gì khẩn cấp vì cô đâu có nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Trong bếp luôn có đường dây điện thoại song song, có gì thì chuông đã kêu.
Như vậy thì chắc có chuyện gì ở trên lầu. Có thể Nancy bị ốm chăng?
Muriell vội bước lên lầu, nhưng vẫn cố giữ yên lặng. Cô nhẹ nhàng vặn nắm cửa phòng ngủ và đẩy nhẹ.
Nancy Gilman đã thức, nhìn thấy Muriell đứng ngơ ngác nép bên cánh cửa, bèn hỏi:
- Có gì vậy, Muriell?
- Con tìm bố, Muriell đáp.
Nancy quay đầu lại nhìn bên giường trống.
- Bố đã rời khỏi giường cả tiếng đồng hồ rồi, bà nói với giọng hơi lộ vẻ khó chịu, nhưng rồi chợt ý thức, bèn mỉm cười và tiếp. Có chuyện gì vậy con? Bố lại trễ ăn sáng à?
- Dạ không, Muriell nói, bố muốn ăn thêm và con đã làm xong nhưng... con sợ nguội.
Nét mặt Nancy Gilman thoáng lộ nét lo âu nhưng rồi bà kéo gối tựa sau lưng, mỉm cười nói:
- Ồ, con quá quan tâm đến bố!
Bà cười với nụ cười kín đáo và quay sang ngủ tiếp.
Như vậy là bố Mariell không có mặt ở tất cả mọi nơi trong nhà ngoại trừ căn phòng để đồ trên gác.
Bất chợt một ý tưởng bỗng khuấy động trong đầu óc Muriell. Gần đây bố cô thường tỏ vẻ khó chịu. Hai hôm trước ông có nói với cô. "Muriell con, bố dặn con một điều là nếu có bất kỳ chuyện gì gấp gáp nào liên quan đến công việc làm ăn của bố, thì hãy nhớ rằng bố không muốn dính dáng đến cảnh sát. Con nhớ không? Bố không muốn dính dáng đến cảnh sát".
Muriell đã nhìn bố với cặp mắt ngạc nhiên, muốn ông giải thích rõ hơn, nhưng ông chỉ trả lời một cách đại khái và cố nhấn mạnh đến cái ý chính của mình là không muốn dính dáng đến cảnh sát.
Cô chợt lo lắng nghĩ đến những vụ tự tử, những xác chết treo cổ trên trần nhà. Cô liền chạy như bay lên gác.
Phòng chứa đồ với những rương, thùng quần áo cũ, các bàn ghế cổ. Gian phòng vẫn còn ăm ắp cái hơi hướng của một thời quá vãng.
Những căn phòng dưới nhà đang hòa nhập với tốc độ đi lên của cuộc sống văn minh hiện đại, nhưng tại đây, căn phòng này hầu như đón nhận những đồ vật dư thừa, lỗi thời của những ngày đã qua. Nó mang một luồng không khí trầm buồn và cách biệt.
Nhìn bao quát xung quanh căn phòng, Muriell cảm thấy hơi yên tâm, nhưng dù sao cô cũng đi vòng khắp hết, để ý cả đến ngoài hàng hiên sát mái. Không có một ai. Cô thấy vững dạ hơn và bước xuống cầu thang.
Vừa xuống tới chân cầu thang, Muriell gặp ngay Glamis, con riêng của mẹ kế. Glamis mặc bộ đồ ngủ mỏng dính. Mái tóc vàng xõa trên khuôn mặt với đôi mắt xanh tỏ vẻ bất bình:
- Chị làm gì ầm lên ở trên gác vào cái giờ còn sớm như thế này?
- Ồ! Xin lỗi Glamis, Muriell nói, chị... chị đang tìm kiếm...
- Chị kiếm cái gì vậy? Glamis hỏi khi thấy Muriell tỏ ra ngần ngừ.
- Ồ! Chị có chút việc trên ấy, Muriell nói, chị đã cố nhẹ nhàng.
- Em tưởng như có một đàn ngựa chạy trên ấy! Đúng, chạy ngay trên phòng ngủ của em.
- Ồ! Chị xin lỗi.
Glamis bỗng nhiên cười và nói:
- Chị tha lỗi cho em. Em bị thức giấc nên cáu giận vô lý. Dưới nhà có cà phê không chị?
Mariell gật đầu.
- Em cảm thấy khó chịu khi chưa được uống ly cà phê vào buổi sáng, cô em nói, em sẽ xuống dưới nhà uống một ly rồi trở lên ngủ tiếp. Chị đã xong việc trên phòng để đồ chưa?
- Rồi, Muriell nói, thôi đừng quan tâm nữa, Glamis. Chị sẽ đem cà phê lên phòng cho em. Không có đường chứ?
Glamis gật đầu.
- Chị xin lỗi vì đã làm em thức. Chị đang lo ăn sáng cho bố. Muriell nói.
- Ở trên phòng để đồ à? Glamis vừa nói vừa cười.
Muriell vỗ nhẹ lên vai cô em:
- Thôi về phòng đi cưng, chị sẽ mang cà phê lên cho.
- Vâng, cảm ơn chị, Glamis nói, bạn em là Harley Elliot đã ở lại nhà mình hồi đêm, anh ta cũng cần được ngủ.
- Bạn trai em à, Muriell hỏi.
- Anh ta ngủ ở trên phòng Hoa Hồng. Chúng em về nhà đã hơn nửa đêm, rồi ngồi nói chuyện với nhau ngoài hàng hiên. Khi anh ấy mở máy xe tính đi về thì mới biết là quên chìa khóa xe ở trong ổ không rút ra, bình điện yếu nên không đề máy được. Vì vậy em đã bảo anh ấy ngủ lại.
- Mẹ biết không? Muriell hỏi.
- Dĩ nhiên là không! Mẹ đang ngủ ngon mà. Chị nghĩ rằng em phải đánh thức mẹ dậy để báo với mẹ là em mời khách ngủ lại nhà mình hay sao. Em cũng đã lớn, hai mươi tuổi rồi. Và chị nghĩ...
Glamis bỗng dưng ngừng rồi lại mỉm cười nói tiếp:
- Chị thấy em giống như con ma dại vào buổi sáng như thế này phải không?
Muriell vỗ vai cô em.
- Thôi cưng, chị sẽ mang cà phê lên. Em chui vô giường đi, trông em trần như nhộng.
- Em ấy à? Glamis hỏi lại rồi đưa tay vuốt bộ đồ ngủ mỏng dính rồi cười và nhẹ nhàng bước về phòng trên hành lang trải thảm.
Muriell xuống dưới nhà, tự trấn an rằng có lẽ vì một lý do đặc biệt nào đấy, bố cô đã phải đi ngay đến văn phòng làm việc mà không kịp cho cô biết. Chắc đó là công việc hết sức quan trọng, có thể là một cuộc hẹn mà ông đã quên.
Muriell lấy lại sự vui vẻ khi cô rót cà phê vào chiếc tách lớn, bỏ vài miếng bánh mì nướng vào trà, đặt tất cả lên khay và bưng lên phòng cho Glamis.
- Ồ! Cám ơn chị, Glamis nói, chị mang bánh mì nướng lên cho em nữa hả?
- Đói không?
- Đói muốn chết! Glamis nói, em cứ thức dậy là thèm ăn ngay. Nếu không kiêng khem sợ mập, có lẽ em phải xuống nhà hàng dưới phố để ăn sáng.
Glamis ngồi nhổm dậy, giụi tắt điếu thuốc trên đĩa gạt tàn, với tay lấy tách cà phê, nhìn Muriell và nói:
- Chị thực là tài, chị Muriell.
- Tài gì?
- Chị luôn luôn giữ được điều độ. Em thấy chị lúc nào cũng trầm tĩnh và đầy nghị lực. Còn em thì như con ngố nếu sáng dậy mà chưa được uống cà phê.
Glamis nhai mẫu bánh và uống vài ngụm cà phê. Sau đó vội đẩy đĩa bánh và tách cà phê sang một bên, mỉm cười vừa nói với Muriell vừa ngả đầu nằm lại trên giường.
- Cảm ơn chị, em ngủ đây.
Muriell bước ra khỏi giường, đóng nhẹ cửa và trở lại phòng ăn. Hôm nay là ngày nghỉ của người nấu bếp, còn người giúp việc dọn dẹp và rửa chén đĩa sẽ đến vào giờ muộn hơn.
Một lần nữa, tư tưởng bất ổn lại xuất hiện trong đầu óc Muriell khi cô nhìn thấy đĩa trứng trên bàn ăn đã nguội lạnh, tờ báo vẫn nằm trên chiếc ghế trống trơn. Thật là bất thường, bố cô đi mà không nói lấy một lời, sao bố cô lại có thể vô tâm như thế được, bố biết rằng Muriell đang ở trong bếp mà...
Bỗng cô nhìn thấy chiếc cặp táp của ông.
Không bao giờ bố cô đi làm mà quên mang theo chiếc cặp này. Muriell biết rằng bố cô có một số giấy tờ quan trọng để ở trong cặp. Ông đã phải làm gấp đêm qua để kịp sáng nay đưa tới văn phòng. Ngay cả lúc sáng, khi đang ngồi trước bàn ăn, ông cũng đã lấy tập giấy tờ ấy ra để xem xét lại và ghi chú thêm.
Muriell bước tới cầm lấy chiếc cặp và mở ra. Tập giấy tờ tài liệu vẫn còn nguyên trong ấy.
Muriell cầm lên, rút các giấy tờ bên trong ra xem rồi bỏ trở lại trong tấm bìa cứng bọc ngoài. Bất chợt cô để ý đến hàng chữ viết tay của bố cô ghi trên đầu tấm bìa: "Trong bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào, hãy liên hệ với Luật sư Perry Mason ngay lập tức. Tuyệt đối không được liên lạc với nơi nào khác".
Dòng chữ ghi có cả chữ ký của bố cô và được viết bằng bút mực. Chỗ chữ ký hơi bị nhòe một chút có lẽ vì ông đã vội cất tập giấy vào trong cặp trước khi chở đủ thời gian cho mực khô. Ngoài ra, bên cạnh chỗ chữ viết có ghi một số điện thoại, chắc là số điện thoại của văn phòng Luật sư Perry Mason.
Liệu có phải bố cô viết ra dòng chữ này trong khi ngồi trên bàn ăn sáng không?
Muriell nhìn đồng hồ, đã chín giờ kém mười. Cô đóng cặp táp lại và bước đến ghế bố cô đã ngồi. Cô không thấy chiếc khăn ăn của ông. Như vậy khi bố cô đi, ông đã cầm theo chiếc khăn ăn.
Bỗng dưng ý nghĩ của sư mất chiếc khăn ăn khiến cho Muriell cảm thấy sợ hãi. Cô lật tờ báo lên, xem dưới gầm bàn, tìm khắp phòng, sau đó cô bước qua phòng khách, rồi trở lại cầu thang định lên lầu và lúc này cô chợt nhớ đến xưởng làm việc.
- Đúng rồi!
Phía sau biệt thự là một dãi nhà khá lớn, đầu dãi phía Bắc là ga ra xe chia làm ba ngăn. Kế tiếp là một phòng dùng làm phòng tối dành cho bà Nancy rửa phim ảnh và phía cuối dãi nhà là một xưởng riêng của ông Carter Gilman. Chia làm hai phần, một làm đồ gốm và một làm đồ mộc như các hộp bằng gỗ quý để đựng nữ trang, các hộp đựng đồ khâu vá và các khung ảnh trang hoàng.
Muriell đẩy mạnh cửa bước ra ngoài hành lang, cô rảo bước qua sân cỏ phía sau nhà tiến đến trước cánh cửa xưởng mộc. Cô mở mạnh cửa gọi lớn:
- Bố!
Cô bước vào trong và bất chợt khựng lại... Một chiếc ghế gãy nằm trên sàn, bên cạnh là một vũng màu đỏ thắm. Mạt cưa văng tung tóe trên nền xi măng và những tờ giấy bạc rải rác khắp nơi. Các tờ giấy bạc đều là loại một trăm đô la và Muriell nhìn thấy có đến trăm tờ như vậy khắp phòng.
Muriell nhìn qua bên phải chỗ cánh cửa dẫn sang phòng rửa ảnh của bà Nancy, ngay trước cánh cửa, trên sàn xi măng là chiếc khăn ăn của bố cô.
Muriell bước tới mở cánh cửa phòng rửa ảnh. Mùi chua của thuốc rửa ảnh xông lên mũi, ánh sáng từ ngoài cánh cửa lọt vào nhưng cũng không đủ sáng.
- Bố ơi! Muriell gọi.
Im lặng vẫn bao trùm căn phòng.
Muriell bước qua hết phòng rửa ảnh, mở và đẩy mạnh cánh cửa thông sang ga ra. Chiếc xe thể thao và chiếc xe nhỏ vẫn nằm đúng vị trí, nhưng chiếc xe lớn thì không còn ở đấy nữa.
Muriell ý thức được sự kiện vắng mặt chiếc xe của bố, tim cô bỗng đánh thình thịch. Bố cô đã rời phòng ăn đi xuống ga ra, trong tay vẫn còn cầm nguyên chiếc khăn ăn. Phải có một biến cố nào đấy khiến ông phải đi xuống dưới nhà mà không ý thức được là trong tay mình vẫn còn đang cầm chiếc khăn ăn.
Chắc ông đã xuống ga ra trước, rồi đi qua phòng rửa ảnh và mở cửa bước qua xưởng mộc.
Những gì ông đã nhìn thấy trong xưởng chắc đã làm cho ông đánh rơi chiếc khăn ăn.
Như vậy, chuyện gì đã xảy ra? Chiếc ghế gãy nằm trên sàn mang ý nghĩa gì? Tại sao giấy bạc lại tung tóe trên sản và nhất là cái vũng màu đỏ thẫm kia?
Muriell liền đi đến quyết định, cô bước vội lại bàn điện thoại trong xưởng, nhấn nút liên lạc với văn phòng làm việc của Carter Gilman. Khi được văn phòng báo cho biết là ông không có ở đấy, cô bèn lật gấp các trang sách cuốn niên giám điện thoại để tìm số của văn phòng Luật sư Perry Mason.
Tiếng trả lời trên điện thoại cho biết luật sư chưa tới, nhưng thư ký riêng của ông ta đang có mặt.
- Vâng, tôi nói chuyện với cô thư ký cũng được, Muriell nói.
Vài giây sau, tiếng nói bên đầu dây kia vọng lên:
- Tôi là Della Street, thư ký riêng của Luật sư Perry Mason, đang nghe đây.
Muriell nói thật nhanh:
- Vâng, hiện giờ tôi thấy lo lắng quá. Bố tôi tự dưng biến mất. Tôi tìm thấy tờ giấy ghi trong cặp táp của bố tôi bảo rằng hãy gọi cho Luật sư Perry Mason trong trường hợp có biến cố xảy ra và..., và hẳn có điều gì rất bí mật trong vụ này. Tôi...
- Xin lỗi, cô có thể cho tôi biết tên bố của cô?
- Carter Gilman. Mẹ tôi đã mất. Tôi ở đây với bố tôi cùng mẹ kế và con riêng của bà ta. Chúng tôi...
- Xin vui lòng cho biết tên cô?
- Muriell Gilman.
- Cô có thể cho tôi số điện thoại nhà cô không?
Muriell đọc số điện thoại.
- Và địa chỉ nữa?
- 6231 Đại lộ Vauxman.
- Luật sư Perry Mason vừa mới tới, Della Street nói, tôi sẽ gọi lại cho cô trong vòng năm phút.
- Cảm ơn cô, Muriell đáp và cúp máy.

Chương sau