Án mạng dưới đáy hồ - Chương 05
Án mạng dưới đáy hồ
Chương 05
Ngày đăng 21-12-2015
Tổng cộng 41 hồi
Đánh giá 8.3/10 với 60312 lượt xem
Bên ngoài trên con đường lẻ có hai làn xe, John đang xem xét dấu bánh xe thì nghe tiếng súng nổ. “Lizzie”, Anh nhảy lùi lại và vọt lên chiếc xe Jeep chạy thẳng xuống con đường hẹp theo hướng súng nổ.
“Nào, dậy đi!” Lizzie van vỉ, nhưng Người Lạ vẫn nằm đó, máu trên đầu anh ta vẫn chảy ròng ròng trên đùi Lizzie. “Ôi chúa ôi! Tôi đã làm gì thế này?”
Hai cái đèn trước qua đám cây cối phản chiếu chiếc xe hơi màu trắng khi John dừng lại, ra khỏi xe và chạy tới chỗ chiếc Lexus.
“Lizzie, em có sao không?”
Anh ta thử mở nhưng cửa xe vẫn khóa.
“Lizzie, mở cửa ra”.
Cánh cửa. Cái điều khiển từ xa. Cô bắt đầu thở hổn hển và nhận ra rằng cô vẫn còn đang cầm khẩu súng. Một làn khói nhạt từ chỗ nắp xe bay lên.
“Lizzie. Cánh cửa”. John nài xin.
Cô nhìn lên sàn và với tay dưới băng ghế trước, nhưng không tìm mấy cái điều khiển từ xa bằng nhựa để mở cửa. Ồ không, cô nghĩ. Cô đang mắc kẹt ở đây với một người đàn ông đã chết do cô giết. Chuyện chết tiệt này ở đâu ra thế? Cô đẩy cơ thể người đàn ông tới trước rồi sờ soạng dưới sàn xe và trên băng ghế sau. Nó kia rồi, nằm chen phía sau mặt ghế và đai ghế. Cô lôi nó ra và bắt đầu bấm các nút cho tới khi khóa cửa bật ra.
John kéo cửa sau mở “Lạy Chúa. Lizzie, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chỉ là một tai nạn. Súng nổ”.
John nhìn Người Lạ rồi nhìn quanh hồ chứa. Anh nhìn vào trong ghế xe thấy Người Lạ chảy máu lênh láng trên lớp da bọc màu trắng.
“Ối anh ta, chuyện gì thế?”
“Em không biết. Anh ta trả lại em khẩu súng và ngay lúc đó nó nổ”.
“Anh ta trả lại cho em khẩu súng?”
“Em biết. Nghe có vẻ điên rồ. Em không có ý bắn anh ta. Anh phải tin em”.
“Bất cứ điều gì em nói, Lizzie ạ!”
“Đó là một tai nạn”.
“Chắc chắn rồi”.
“Chuyện này phải hiểu như thế nào?”
“Anh đã ra hiệu cho em dừng lại”.
“Cái gì? Anh biết chuyện gì sắp xảy ra chứ?”
“Chuyện đó có vẻ không đúng”. John nói.
“Anh ta thật là tuyệt”.
“À, bây giờ thì hắn đã chết. Tuyệt thế nào? Dù sao đi nữa hắn là ai vậy?”
Lizzie mở ngăn để găng tay, sờ bên trong và lôi ra một cái phong bì màu vàng dày cộm. Cô ta mở phong bì và nhìn vào bên trong. “John, anh sẽ không tin được đâu”.
John quay qua phía Lizzie và thấy cô đang cầm một phong bì để mở. Trong đó là một tập tiền dày. Cô rút ra một tập tiền dày khoảng nửa inch và lấy ra tờ một trăm đô. Cô nhanh chóng xòe mớ tiền còn lại ra.
“Toàn là giấy năm chục và một trăm. Phải có đến hai lăm, mà cũng có thể ba chục ngàn đô ở đây”.
“Bỏ vào lại đi”
“Anh mê gì nào?”
“Chỉ là bỏ lại đi”.
“Cái gì? Thế thì có tên cớm nào đó sẽ lấy mất”.
“Cô nghĩ ai mà mang theo nhiều tiền mặt như vậy?”
“Ai?” Lizzie hỏi.
John liếc về phía sau nhìn Người Lạ, chợt có một vật làm anh chú ý. Anh ta nhìn bàn tay trái của Người đàn ông kỹ hơn rồi nâng bàn tay người đàn ông lên cho Lizzie xem một chiếc nhẫn vàng nạm hột xoàn và hồng ngọc đeo ở ngón út.
“Lizzie, em đã giết một tên ma-phi-a rồi”.
Lizzie nhìn xuống người lạ. “Anh ta chẳng có vẻ gì là người Ý cả”.
“Không phải tất cả bọn ma-phi-a đều là người Ý đâu”.
“Bọn chúng không phải là người Ý ư?”
“Robert Duvall trong ‘Bố Già’ có phải là người Ý không? Không. Hắn là người Ai-len. Bugsy Siegel là người Do Thái”.
Lizzie nhìn gần hơn chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út. Cô ta giật mạnh nó ra nhưng đến chỗ khớp ngón tay nó bị kẹt lại.
“Lizzie, em làm gì thế?”
Phớt lờ lời chồng, cô thò tay vào bóp, mở dây kéo một ngăn bóp lấy ra một chai keo diệt tinh trùng ngừa thai, cô tháo nắp và bôi vô tội vạ lên ngón tay của người đàn ông, xong cô vặn và chiếc nhẫn tuột ra khỏi ngón tay.
“Giúp chúng ta khỏi nợ, nhớ không?” Lizzie nói
“SSSuỵt”, John nói.
“Gì thế?”
“Anh nghĩ rằng anh nghe có tiếng xe”.
Họ nhìn lui xuyên qua khu rừng và thấy những ánh đèn pha đang tiến lại gần.
“Phải. Có ai đó gọi cảnh sát rồi”.
“Ôi, chúng ta không gặp may rồi”. Lizzie nói.
Nhưng lúc ấy họ thấy chiếc Buick lái vào chỗ đất trống và dừng lại cạnh chiếc xe Jeep.
Lizzie nhét cái phong bì và chiếc nhẫn vào trong bóp của cô. Cô hít sâu vào và bước ra khỏi chiếc xe trắng.
“Julia”, Cô kêu và chạy lại phía bạn.
“Làm sao mà các cậu tìm được bọn tớ?” John hỏi.
“Chúng tôi bắt gặp chỗ dầu rò rỉ trên chiếc xe Jeep của các bạn”. Paul nói. “Các bạn nên mang đến tôi sửa cho. Chúng tôi chỉ việc đi theo những vệt đen lấp lánh trên đường cao tốc”.
“Rồi chúng tôi thấy mấy ánh đèn pha từ trên đường. Julia nói. “Và chúng tôi hình dung ra các bạn đang ở đâu”.
“Chuyện này do thằng cha định bắt cóc tôi”.
“Bắt cóc! Cậu có đùa không đó?”
“Trông tớ giống nói đùa lắm sao?”
“Lizzie, cậu dính máu rồi”, Julia nói và bước lại gần hơn để xem xét những vệt đỏ trên ngực và vai Lizzie.
“À, đó không phải là máu của tôi”.
Julia nhìn lên.
“Đó là một tai nạn, Julia à. Chỉ là khẩu súng nó nổ”.
“Cái gì?”
Ngay lúc đó Paul quay lại và nhìn qua cửa sổ xe thấy cơ thể đầy máu của Người Lạ trên chỗ ngồi của tài xế. Paul lùi xa, cúi người xuống nôn hết thịt gà và sườn ra.
Julia nhìn từ Lizzie sang chiếc xe rồi quay trở lại chỗ Lizzie và John.
“Anh ta trên xe hả?”
Lizzie gật đầu rồi mở cửa trước để Julia nhìn vào trong. Đầu Người Lạ dính đầy máu, anh ta nằm bất động.
“Cậu có chắc là anh ta chết rồi không?”
“Cứ tự nhiên”. Lizzie nói.
Julia tựa vào bên trong xe. Điều cô chú ý đầu tiên là máu, máu vấy bẩn và xịt lên theo kiểu deKnoen đủ các sắc thái đỏ trên nền da màu trắng. Gương mặt bên trái của người đàn ông phủ một lớp mỏng máu chừng như xuất phát phía trên đường chân tóc. Julia hít sâu và vào trong xe đẩy cơ thể người đàn ông qua một bên để cô có chỗ ngồi vào mép của cái ghế rộng. Rồi cô với xuống sàn và tìm thấy cái cổ tay. Cô ấn mấy đầu ngón tay mình vào mạch của người đàn ông và chờ động tĩnh, một sự rung động tinh tế cũng cho thấy rằng tim đập và sự sống. Không có gì cả. Cô để ý ngón tay út của anh ta phủ một chất gì giống như keo lấp lánh. Cô cầm đưa lên mũi ngửi. Keo ngừa thai. Cô hạ bàn tay anh ta xuống, ngồi khom lưng và nhìn cổ người đàn ông, cổ anh ta cũng dính đầy máu, cô ấn ngón tay xuống chỗ mà cô cho là động mạch chủ. Lại cũng chẳng thấy gì. Chùi máu trên tay, cô lui ra khỏi xe và đứng lên.
“Tớ không tìm thấy mạch”. Julia nói. “Chúng ta nên đưa anh ta đến bệnh viện”.
“Nếu anh ta chết rồi thì bệnh viện có ích gì?” Lizzie nói.
“Thế thì chúng ta gọi cảnh sát”.
“Tớ không có giấy phép sử dụng súng”.
“Thế nữa ư?”
“Thế nên nếu chúng ta gọi cảnh sát thì tớ phải đi tù”.
“Cậu đã bắn một người bắt cóc cậu”, Julia nói. “Như thế gọi là tự vệ”
“Nếu họ không tin tớ thì sao? Không có ai là nhân chứng cả. Chỉ có lời của tớ là chống lại anh ta còn anh ta thì đã chết rồi. Thêm nữa phải có hằng tá người ở quán bar thấy tớ nhảy với anh ta. Cậu có biết rằng chỉ cần có ai đó nói tớ dụ anh ta ra đây để giết anh ta thì lời buộc tội sẽ là giết người có dự tính trước. Sẽ có một phiên tòa và thậm chí nếu tớ được tha bổng thì mọi người cũng đối xử với tớ như tớ là kẻ có tội. Tớ cần cậu là bạn tớ, Julia ạ”.
“Dĩ nhiên, bất cứ điều gì cậu cần”.
Mắt Lizzie đầy lệ. “Tớ không thể đi tù được. Tớ có một đứa con phải nuôi. Họ sẽ bắt con của tớ mất”.
“Cậu sẽ không đi tù”.
“Thế thì cậu phải giúp tớ”.
“Bọn tớ sẽ tìm cho cậu một luật sư giỏi nhất nước”.
“Không!” Lizzie la lên. “Cậu không nghe tớ gì cả. Tớ không chịu nổi tòa xử đâu”.
“Thế cậu muốn bọn tớ làm gì?” Julia nói, cảm thấy ray rứt giữa việc muốn giúp bạn mình và người đàn ông hoặc chết hoặc đang hấp hối trên chiếc xe trắng.
“Giúp tớ đẩy chiếc xe hắn xuống hồ”.
“Cậu đùa, đúng không?”
“Trong đời chưa bao giờ tớ nghiêm túc hơn lúc này”.
“Lizzie, cậu bị sốc rồi. Cậu đang cáu”.
“Tớ tưởng cậu là bạn tớ”.
“Tớ là bạn cậu, Lizzie. Vì thế tớ không để cho cậu làm như vậy”.
Lizzie hít sâu vào. Cô ta nhìn John rồi nhìn Julia.
“Các bạn sẽ không giúp tôi, đúng không?” Lizzie nói.
“Lizzie, cậu nghĩ không đúng. Anh ta cố bắt cóc cậu. Cậu bắn anh ta. Không bồi thẩm đoàn nào kết tội cậu vì điều đó đâu”.
“Tớ mong mình có thể tin được cậu, tớ thực sự mong thế. Nhưng tớ chỉ không muốn lợi dụng cơ hội này. Nhìn kìa, anh ta đã chết. Tớ không muốn giết anh ta, nhưng tớ đã giết. Đó là một tai nạn, nhưng tớ bắn anh ta với một khẩu súng không có giấy phép. Bây giờ nếu cậu bảo đảm với tớ, tớ muốn nói là hoàn toàn bảo đảm, rằng tớ sẽ không đi tù vì cái chết tình cờ và đầy nghi ngại đó do một khẩu súng không có giấy phép, thì tớ sẽ nói đồng ý. Nhưng cậu không thể nói, cậu biết rõ chuyện đó. Vì thế, xin vui lòng, tớ van cậu. Cậu là bạn tốt nhất của tớ, cậu giúp tớ đi. Làm ơn đi Julia, Paul?”
Paul nhìn vợ. “Tôi nghĩ rằng tôi lại sắp ói đây”. Anh cúi xuống ói hết ra những gì còn lại trong bao tử.
“Phải có một cách tốt hơn”. Julia nói.
“Tớ đang nghe đây”.
Julia thở dài.
“Lizzie, tớ xin lỗi về những chuyện đã xảy ra. Tớ thật sự xin lỗi. Nhưng nếu chúng ta không mang cái xác này nộp cho cảnh sát thì tất cả chúng ta sẽ đi tù”.
“Không, nếu ngoài chúng ta không có ai biết”.
“Đúng thế đó”, Julia nói. “Làm sao cậu chắc không có ai khác biết?” Nếu có ai nhìn từ cửa sổ hoặc từ chỗ nào đó thì sao?”
“Ngoại trừ chúng ta, cậu có thấy ai khác không?”
“Tớ không để cậu làm chuyện đó. Tớ xin lỗi”.
“Không. Tớ mới là người xin lỗi”. Lizzie nói và thò vào bóp lấy khẩu súng ra chĩa vào đầu mình.
“Lizzie”, John hét lên “Lạy Chúa, em làm cái gì thế?”
“Im đi John, em không muốn phải làm theo cách này, nhưng mọi người không cho em lựa chọn. Nếu em đi tù, họ sẽ bắt mất con trai của em, em không muốn sống nữa. Thế nên chỉ còn cách đó thôi, cứ để nó thế”.
Julia cảm thấy lẫn lộn một cảm giác giận dữ và muốn giúp đỡ kẻ khác đang trào lên trong cô. Nhưng cô không nhúc nhích. Nếu họ từ chối, Lizzie có thực sự sẽ bắn chính mình không? Lúc này cô không chắc. Có một tia nhìn xa lạ trong mắt Lizzie tựa hồ như cô đã rẽ qua một hướng đi tinh thần khác. Nhưng đã quá muộn để quay trở lại.
“Nào, mọi người”, John nói. “Đừng bỏ rơi chúng tôi ở đây. Các bạn là những người bạn đích thực mà chúng tôi có được. Thằng đó định bắt cóc vợ tôi. Các bạn biết đó, tôi sẽ làm điều này cho các bạn nếu có bất cứ chuyện gì tương tự như vậy xảy ra với Julia. Đừng để tai nạn khủng khiếp này phá hủy mọi thứ mà chúng ta có được. Chúng ta là như những người bạn tốt nhất và điều đó nghĩa là khi có một thử thách thổ tả nào đó xuất hiện, chúng ta sẽ có mặt vì nhau. Nào anh bạn, tôi tin là thử thách đó đã tới”.
Lizzie nhìn chằm Julia và Julia cũng nhìn chằm chằm cô ta trở lại. Cô nghĩ cô thấy được điều gì đó ám muội đằng sau đôi mắt của Lizzie nhưng cô không chắc. Lúc ấy tựa như mây mù đã tan đi, Lizzie hạ súng xuống và cất vào bóp. Rồi cô ta đi đến phía sau chiếc xe trắng, đặt hai bàn tay lên thùng để hành lý. John mở cánh cửa xe phía bên tài xế, trả chiếc xe về số không rồi anh ta đứng về một bên sẵn sàng để đẩy. Lizzie nhìn qua Julia và Paul.
“Mẹ kiếp nó”, Paul nói lúc anh đi qua và gặp Lizzie ở sau xe, anh để hai bàn tay lên thùng xe. Khi ấy cả hai người nhìn Julia.
Cô cảm thấy như trời đất quay cuồng chung quanh và bằng cách nào đó cô trở nên cách biệt với hiện thực của cuộc sống hàng ngày. Điều này không xảy ra. Điều này không thể xảy ra. Không phải với cô. Không phải với Julia Ann Stanton ở Lakeside thuộc Connecticut, nhân viên vệ sinh răng miệng giỏi nhất hạt Farifield. Chỉ là cô không làm những công việc đại loại như vậy. Nó đi ngược lại từng thớ thịt của cơ thể cô. Dù cho người đàn ông đó đã làm bất cứ điều gì, anh ta đáng được tốt hơn như thế này. Điều này không đúng. Chúng tôi không thể làm chuyện này được.
“Đó là giải pháp duy nhất”, Lizzie nói “Tớ sẽ chết trước khi tớ đi tù”.
Chịu thua, Julia cúi đầu xuống, rồi ngước lên nhìn chồng, mắt đầy lệ.
“Cả ba nào”, Lizzie nói, cô ta nhìn thẳng Julia. “Một. Hai. Ba”.
Lizzie, Paul và John đẩy cùng một lực và trong một lát chiếc xe nặng nề đó không có vẻ gì là nhúc nhích cả. Nhưng rồi nó cũng bắt đầu di chuyển, làm sỏi kêu lạo xạo dưới những cái bánh có niềng sắt dày. Julia vẫn dán mắt vào mắt Lizzie khi chiếc xe tiến tới.
Cả ba tiếp tục đẩy, chiếc xe to bắt đầu tăng tốc và cuối cùng nó lảo đảo lao xuống hồ, làm bắn nước khoảng hai mươi dặm một giờ, mặt trước của nó lao xuống tạo thành những gợn sóng lăn tăn, rồi nhẹ nhàng nổi trên mặt nước.
Từ một đầu bờ, Julia theo dõi. Chiếc xe trông như một con cá voi trắng khổng lồ khi nó từ từ bị cuốn đi.
“Nó không chìm”. Paul nói.
“Chúng ta nên mở cửa ra”. John nói.
Dưới sức nặng của chính nó, chiếc xe cũng từ từ chìm xuống lòng hồ đen thẳm. Họ im lặng nhìn cho đến khi chiếc xe chìm hẳn bên dưới mặt nước. Lizzie đi lại phía chiếc xe Jeep. Cô nhìn dấu vết trên mặt sỏi, lấy vài nhánh cây làm bằng phẳng lớp sỏi để trông không giống như đã có một chiếc xe chạy xuống dưới hồ.
Vứt nhánh cây đi, cô ta quay sang phía Julia, Julia chỉ biết mím môi thật chặt, sợ rằng bất cứ điều gì mình nói có thể sẽ làm cho mọi việc tệ thêm. Lizzie quay lại và đi bộ về phía chiếc xe Jeep. John đi qua chỗ Paul và chìa tay ra “Cám ơn bạn”.
Paul bắt tay anh ta và nhìn Julia, cô mới vừa quay đi về phía chiếc Buick. Cô ngồi vào phía sau tay lái và chờ chồng. Khi Lizzie đi ngang qua cô thì John chặn cô ta lại.
“Đợi đã nào”. Anh ta nói “Ta đi thôi”.
John và Lizzie ngồi vào chiếc Jeep và lái xuống con đường hẹp. Julia ngồi trên chiếc Buick và nhìn trừng trừng ra hồ. Paul mở cánh cửa dành cho khách và ngồi vào bên cạnh cô.
“Cực kỳ khó tin”. Paul nói.
Julia cúi đầu, chết lặng, không bật ra nổi một tiếng nức nở đang nghẹn ở đáy họng cô. Cô nhìn vào kính chiếu hậu và thấy đèn sau của chiếc Jeep mờ dần khi nó lao vào trong màn đêm. Cô nhìn cho tới khi những đèn pha chỉ còn là những chấm nhỏ tí và cuối cùng biến mất.
Julia quay sang cửa sổ đối diện cạnh cô và nhìn trừng trừng vào hình ảnh phản chiếu của một kẻ lạ. Một cái rùng mình lan qua vai Julia khi cô nhận ra kẻ lạ đó chính là mình. Cô rồ máy và lùi khỏi hồ nước, rồi quay xe ra đằng sau và đi theo con lộ tắt qua đám cây cối.