Án mạng dưới đáy hồ - Chương 04
Án mạng dưới đáy hồ
Chương 04
Ngày đăng 21-12-2015
Tổng cộng 41 hồi
Đánh giá 8.2/10 với 60320 lượt xem
Phải mất một chặp John mới thở được và cũng phải mất một chặp trời đất mới hết quay cuồng quanh anh. Cuối cùng anh lấy lại điệu bộ rồi ngồi lên. “Lizzie?” Anh ta chỉ kịp thấy cái đèn sau của chiếc xe khi nó biến mất sau một khúc quẹo khoảng nửa dặm dưới đường. John lê mình đứng dậy và chạy về phía một chiếc Jeep Wrangler màu đen. Anh chuồi vào sau tay lái và đút chìa khóa vào máy. “Anh đến đây, cưng à. Anh đến đây”. Anh lùi xe ra khỏi chỗ đậu và tiến thẳng về phía chiếc xe trắng.
Từ trong quán, Julia đang tự hỏi chuyện gì xảy ra với John lâu thế thì cô bất ngờ nhìn ra cửa sổ vừa đúng lúc John đang chạy như bay trên chiếc Jeep.
“Nhanh lên”, Julia nói. “Có chuyện xảy ra rồi”.
“Mình không thể đi mà không trả tiền”.
“Anh thanh toán tiền còn em sẽ đón anh ở đằng trước bằng chiếc Buick. Nhưng nhanh lên đó. John đã đi khỏi mà không có Lizzie đi cùng. Có chuyện đã xảy ra và họ cần chúng ta”.
Julia đợi trên chiếc xe đang nổ máy thì Paul lên xe. Cô nhấn ga và tiến về hướng mà cô thấy John chạy.
“Thậm chí em có biết là chúng ta đang đi đâu không?” Paul vừa hỏi vừa cài lại khóa dây đai an toàn.
“Không”. Julia nói “Nhưng em biết rằng nếu em gặp rắc rối, Lizzie sẽ cố gắng giúp em”.
Paul chỉ nhìn vợ và lắc đầu.
Lizzie nhìn ra cửa, cô không thấy gì cả ngoài cây cối và thỉnh thoảng, những ánh đèn từ một căn nhà nào đó nổi bật lên từ đằng xa, Họ đang ở trên một con đường có hai làn xe chạy tại một nơi nào đó phía bắc Lakeside. Một thoáng rùng mình sợ hãi chạy dọc cột sống lan đến tận mông. Rõ ràng là anh ta không đưa cô đến đồn cảnh sát. Nhưng bỗng dưng cô lóe lên ý nghĩ rằng chuyện thay thế việc đi tù có khi còn tệ hơn nữa.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Người Lạ không đáp. Họ đã đi xa khỏi thành phố, trên một con đường lẻ ở thôn quê. Thình lình, anh ta thắng lại và đậu lại cạnh một con đường khác có một làn xe. Người Lạ nhìn quanh khu vực để tìm những dấu hiệu đi đường nào đó. Rồi anh ta nhún vai và rẽ xuống con đường hẹp. Họ tiếp tục chạy xe trong im lặng cho tới khi đến một ngọn đồi nhỏ, bên sườn đồi bên kia có một cái hồ trải dài dưới ánh trăng. Người Lạ đậu xe và tắt máy.
Lizzie nhìn ra khoảng nước đen, “Tôi thật ấn tượng”, Lizzie nói. “Không có nhiều người biết về cái Hồ Bí Ẩn này đâu nhé”.
“Hồ Bí Ẩn à? Nó có tên như vậy sao?”
“À, đó là chúng tôi gọi thế. Tôi nghe nói rằng ngày xưa người ta thường thuê những căn nhà trên hồ. Nhưng khoảng hai mươi năm trước, Hạt đã mua cái hồ, họ rào chắn không cho dân chúng đến và biến nó thành một cái hồ chứa nước. Điều đó không ngăn được một vài người trong chúng tôi lẻn ra đó cởi quần áo bơi”.
Anh ta ngồi im lặng, nhìn chăm chăm ra khoảng nước, rồi quay ra phía sau chĩa khẩu súng vào cô ta.
“Nó thay đổi nhiều quá”.
“Nơi này ư?”
“Năm tôi lên mười, bố tôi mua được căn nhà. Đó là căn nhà mùa hè của chúng tôi. Tôi nghĩ rằng nó ở đằng kia, chỗ bờ hồ xa đó. Có một cầu ao nhỏ và một con thuyền nhỏ bên ngoài có gắn động cơ, có một con đường dốc chạy xuống cầu ao và tôi thường nghĩ rằng xe của chúng tôi sẽ chạy luôn xuống hồ, con đường thật dốc. Tôi sống cả mùa hè trong căn nhà đó hầu như chỉ với mẹ tôi. Ba tôi gần như không bao giờ làm chuyện này vì ông phải làm việc. Mẹ tôi từ chối không muốn sống thêm một mùa hè chỉ có một mình vì thế bà xúi ông bán căn nhà”.
“Ông có định giết tôi không?”
Câu hỏi dường như kéo người lạ ra khỏi cơn mơ. Anh ta nhìn khẩu súng rồi nhìn Lizzie. Dường như có gì đó thay đổi trong mắt anh ta. Giá mà Lizzie biết được anh ta đang nghĩ gì.
“Đây”, Anh ta nói và đưa khẩu súng cho cô, báng súng hướng ra trước.
“Bộ xí gạt hả?”
“Nào, cầm lấy”.
Đầu tiên cô ngần ngại, nhưng khi Lizzie với qua chạm vào phần thép lạnh ngắt của báng súng, tay cô bao lấy nó. Cô để vuột ngón trỏ qua chỗ vòng bao và xuyên qua cò súng. Anh ta giữ nòng súng và nhìn ngón tay đặt lên cò. Lizzie bắt đầu kéo khẩu súng về phía mình, nhưng anh ta chưa sẵn sàng buông ra, anh ta vẫn còn kẹp chặt nòng súng thì Lizzie giật mạnh và khẩu súng phát nổ.
Viên đạn vút xuyên qua bàn tay người lạ, bắn trúng vào thái dương bên trái. Viên đạn đẩy anh ta ra phía sau, chạm vào tay lái rồi hất ra phía trước giữa hai cái ghế và trên áo của Lizzie. Cô ta nhìn xuống, máu từ đầu và tay người đàn ông chảy ra lênh láng. Máu cũng vấy lên áo cô ta và bên trong chiếc xe.
“Ối trời ơi!” Lizzie hét lên. Cô với xuống lay lay người đàn ông nhưng anh ta không nhúc nhích.