Xác chết dưới nước - Chương 16 (hết)

Xác chết dưới nước - Chương 16 (hết)

Xác chết dưới nước
Chương 16 (hết)

Ngày đăng
Tổng cộng 16 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 11086 lượt xem

Sáng sớm hôm sau, sương mù dày đặc ngoài cửa sổ và Quantico yên tĩnh hơn thường lệ. Tôi không nghe thấy tiếng súng nào và dường như đội Hải quân vẫn còn đang say ngủ. Khi bước ra khỏi những cánh cửa hai lớp kính dẫn đến khu vực thang máy, tôi nghe thấy tiếng cạch cửa của căn phòng bên cạnh.
Tôi nhấn nút xuống và liếc nhìn hai nữ cảnh sát trong trang phục bảo vệ đang áp tải một phụ nữ da đen có nước da sáng. Cô ta nhìn thẳng vào tôi như thể chúng tôi đã quen nhau từ trước. Đôi mắt đen của Loren McComb đầy thách thức với sự tự mãn chảy trong huyết quản, giống như đó là liều thuốc khiến cô ta tồn tại và thăng hoa.
- Xin chào. - Tôi nói giọng vô cảm.
- Chào tiến sĩ Scarpetta. - Một nữ cảnh vệ chào tôi cũng nhạt nhẽo không kém khi cả bốn người chúng tôi vào thang máy cùng một lúc.
Chúng tôi im lặng đi xuống tầng một và tôi có thể ngửi thấy mùi chua bốc lên từ người đàn bà đã dạy cho Joel Hand cách chế tạo bom. Cô ta mặc một chiếc quần jean bạc màu bó sát, đi giày thể thao và chiếc áo trắng dài rộng cũng không thể che giấu được thân hình ấn tượng đã góp phần gây ra cái chết của Eddings. Tôi đứng sau cô ta và những người giám sát, vì thế chỉ nhìn thấy phần nào khuôn mặt của cô ta. Cô ta liếm môi liên tục, mắt dán vào cánh cửa mãi mà không chịu mở ra.
Sự im lặng nặng nề trong thang máy cũng đặc quánh như màn sương ngoài cửa kia. Sau đó chúng tôi cũng xuống đến tầng một. Tôi tranh thủ đi ra và nhìn thấy hai cảnh vệ dẫn McComb đi mà không cần đặt một ngón tay lên người cô ta. Họ không cần phải làm như vậy. Họ áp tải Loren McComb xuống một hành lang rồi sau đó rẽ vào một trong vô số những lối đi trong tòa nhà. Tôi ngạc nhiên khi cô ta dừng lại và ngoái nhìn tôi lần nữa. Cô ta bắt gặp cái nhìn khó chịu của tôi và tiếp tục bước đi, mỗi bước lại tiến gần hơn cái kiếp sống cầm tù sắp tới.
Tôi leo cầu thang bộ và vào quán cà phê có treo cờ của các bang trên tường. Tôi bắt gặp Wesley đang ngồi trong góc, dưới lá cờ của tiểu bang Rhode Island.
- Em vừa nhìn thấy Loren McComb. - Tôi đặt khay của mình xuống.
Anh nhìn đồng hồ.
- Cô ta sẽ bị thẩm vấn cả ngày hôm nay.
- Anh có nghĩ cô ta cung cấp được thông tin gì hữu ích cho chúng ta không?
Anh kéo lọ muối và hạt tiêu lại gần hơn và nói đơn giản :
- Không, quá muộn rồi.
Tôi ăn lòng tráng trứng trộn và bánh mì nướng. Và trong lúc uống cà phê đen, tôi nhìn thấy những cảnh sát mới vào ở Học viện Quốc gia đang ngồi ăn trứng ốpla và bánh quế. Một vài người đang làm bánh sandwich với thịt nướng và xúc xích, và tôi chợt nghĩ đến việc cứ ăn mãi những món này sẽ nhàm chán thế nào.
- Chúng ta đi thôi. - Tôi đứng lên, bởi vì đôi khi cái việc ăn uống thực là vô nghĩa.
- Anh chưa ăn xong, thủ trưởng ạ. - Anh vẫn còn ngồi nghịch cái thìa.
- Anh ăn hết cả bát ngũ cốc kia rồi còn gì.
- Anh còn muốn ăn thêm.
- Không, anh không ăn thêm được nữa đâu.
- Anh còn đang suy nghĩ.
- Được rồi. - Tôi nhìn anh, chăm chú nghe xem anh sẽ nói gì.
- Cuốn Giáo lý của Hand quan trọng như thế nào?
- Rất quan trọng. Một phần cốt lõi của vấn đề bắt đầu từ khi Danny giữ cuốn sách đó và có lẽ đã đưa lại cho Eddings.
- Tại sao lại em nghĩ nó quan trọng đến vậy?
- Anh là người lập hồ sơ, anh phải biết điều đó chứ. Cuốn sách nói cho chúng ta biết hành vi của bọn chúng. Cuốn sách này khiến cho chúng trở nên cuồng tín.
- Một ý nghĩ đáng sợ. - Anh nói.
Chín giờ sáng, chúng tôi đi bộ qua trường bắn để đến khu nhà làm bằng lốp xe cũ mà đội Giải cứu Con tin sử dụng trong những buổi diễn tập. Đáng lẽ giờ này họ phải có mặt ở đây rồi nhưng cả sáng nay chẳng thấy ai ở đó. Tất cả đều có mặt ở Old Point, trừ anh phi công Whit của chúng tôi. Anh ta đặc biệt ít nói và trông thân hình vừa vặn trong bộ đồ phi công màu đen. Whit đang đứng bên cạnh chiếc Bell 222 màu xanh trắng, một chiếc máy bay trực thăng hai động cơ của CP & L.
- Whit. - Wesley gọi.
- Xin chào. - Tôi nói khi chúng tôi lên máy bay.
Bên trong máy bay có bốn chỗ ngồi, trông giống như cabin của một chiếc máy bay nhỏ. Một phi công phụ đang dán mắt vào xem bản đồ. Thượng nghị sĩ Lord thì mê mải đọc cái gì đó còn bà Viện chưởng lý ngồi đối diện cũng đang bận rộn với một đống giấy tờ. Máy bay đón họ ở Washington trước và có vẻ như họ cũng đã mất ngủ vài đêm rồi.
- Chị khỏe không, Kay? - Thượng nghị sĩ không nhìn lên.
Ông ta mặc chiếc áo vét sẫm màu và áo sơ mi trắng cổ cồn hồ cứng. Cà vạt màu đỏ thậm, trên đeo phù hiệu của Thượng nghị viện. Ngược lại, Marcia Gradecki chỉ mặc một chiếc váy giản dị màu xanh nhạt với áo khoác và cổ đeo ngọc trai. Bà là một phụ nữ quyền uy với khuôn mặt thu hút bởi vẻ mạnh mẽ và năng động. Mặc dù bà khởi nghiệp từ Virginia, nhưng chúng tôi chưa gặp nhau lần nào.
Wesley giới thiệu chúng tôi trong khi máy bay cất cánh vào bầu trời xanh thẳm. Chúng tôi bay qua những chiếc xe buýt đưa đón học sinh màu vàng nhạt mà vào thời điểm này trên xe không có một ai, sau đó những tòa nhà nhanh chóng nhường chỗ cho các đầm lầy với đàn vịt rợp trời và những cánh rừng mênh mông. Ánh sáng mặt trời lọt qua những tán cây lấp lánh trên các lối mòn. Và giờ thì chúng tôi đang bay dọc theo sông James, với con nước chảy lững lờ bên dưới.
- Trong vòng một phút nữa, chúng ta sẽ bay qua khu Governor’s Landing. - Wesley nói. Chúng tôi không cần tai nghe để nói chuyện với nhau, trừ hai phi công - Đó là một phần bất động sản của CP & L và là nơi ở của Brett West. Ông ta là phó chủ tịch tập đoàn, chịu trách nhiệm vận hành và hiện đang sống trong một dinh cơ trị giá chín trăm nghìn đô la dưới kia. - Anh ngừng lại và mọi người đều nhìn xuống. - Mọi người có thể ngắm nó một chút. Căn nhà bằng gạch với bể bơi và sân bóng rổ màu đen đấy.
Khu đất này cũng có rất nhiều ngôi nhà lớn với bể bơi và cây cối xơ xác. Cũng có cả sân golf và một câu lạc bộ chèo thuyền mà chúng tôi nghe nói trước đây West cũng có một chiếc mà giờ thì không thấy đâu nữa.
- Thế cái ông West này đâu rồi? - Bà Viện chưởng lý cất tiếng hỏi khi viên phi công của chúng tôi rẽ sang phía bắc nơi sông Chickahominy giao cắt với sông James.
- Hiện giờ thì chúng tôi chưa biết. - Wesley tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Tôi đoán rằng anh đã biết ông ta có liên quan đến vụ này. - Thượng nghị sĩ nói.
- Không còn nghi ngờ gì nữa. Thực ra thì khi CP & L quyết định mở một văn phòng chi nhánh ở Suffolk, họ đã xây dựng trên chính mảnh đất họ mua được từ một chủ trang trại tên là Joshua Hayes.
- Hồ sơ của ông ta cũng bị xâm nhập trên hệ thống máy tính của họ. - Tôi xen vào.
- Bởi một hacker à? - Gradecki hỏi.
- Đúng vậy.
- Và các anh đang tạm giam cô ta. - Bà tiếp tục.
- Vâng, cô ta đã hẹn hò với Ted Eddings, và đó là lý do tại sao cậu ta lại liên quan đến vụ này để cuối cùng bị chết thảm. - Vẻ mặt của Wesley trở nên nặng nề - Tôi tin rằng West đã đồng lõa với Joel Hand ngay từ đầu. Các vị có thể nhìn thấy văn phòng chi nhánh ngay bây giờ đây. - Anh chỉ tay và nói một cách mỉa mai - Và các vị biết gì không, nó ở ngay bên canh lãnh địa của Hand.
Văn phòng chi nhánh chỉ là một bãi đậu xe rộng lớn xếp đầy xe tải và máy bơm ga, những tòa nhà hình hộp với mái nhà sơn màu đỏ đặc trưng của CP & L. Khi chúng tôi lượn vòng qua những rặng cây thì bên dưới đột ngột xuất hiện một bãi đất rộng năm mươi héc ta ngay trên sông Nansemond. Joel Hand sông ở đó, trong một hàng rào sắt cao mà nghe đồn là có gắn điện.
Lãnh địa của hắn là một quần thể những ngôi nhà nhỏ và nhà kho. Còn ngôi nhà lớn đã bạc màu của hắn thì trồi lên với rất nhiều cột trắng cao. Nhưng những ngôi nhà đó không làm chúng tôi lo lắng bằng những công trình bằng gỗ đồ sộ, trông như những nhà kho sắp hàng dọc theo đường ray dẫn ra một bến cảng tư nhân rộng lớn với rất nhiều cần trục khổng lồ trên mặt nước.
- Đó không phải loại nhà kho bình thường. - Viện chưởng lý nhận xét - Những cái gì sẽ được vận chuyển ra khỏi trang trại?
- Hoặc là vận chuyển đến. - Thượng nghị sĩ nói.
Tôi nhắc đến kẻ đã giết Danny và để lại dấu giày trong chiếc Mercedes cũ của tôi.
- Có thể chúng đã cất giữ nhũng chiếc thùng ở đây. Những tòa nhà này đủ lớn để làm việc đó và chúng sẽ cần đến những chiếc cần trục, xe lửa hay xe tải.
- Vụ án mạng của Danny Webster chắc chắn liên quan đến nhóm Tân Phục Quốc Do Thái này rồi. - Bà Viện chưởng lý căng thẳng lần tay lên chuỗi hạt trai.
- Hoặc ít nhất cũng liên quan đến kẻ vẫn đi ra đi vào khu nhà kho cất giữ những chiếc thùng. - Tôi nói thêm - Các vi hạt của uranium phân hủy xuất hiện ở bất cứ nơi nào có những chiếc thùng đó.
- Vì thế tên kia mới bị dính uranium ở dưới đế giày mà không biết. - Thượng nghị sĩ Lord nói.
- Không còn nghi ngờ gì nữa.
- Chúng ta cần phải bất ngờ khám xét chỗ này để xem tìm được những gì. - Ông nói thêm.
- Vâng, thưa ngài. - Wesley đồng tình - Ngay khi chúng tôi có thể.
- Frank, cho đến giờ chúng vẫn chưa làm gì khiến chúng ta có thể chứng minh được. - Gradecki nói - Chúng ta không có những động cơ khả dĩ. Tụi Tân Phục Quốc Do Thái sẽ phủ nhận trách nhiệm của chúng.
- Tôi cũng biết như thế nhưng lạ quá kìa. - Thượng nghị sĩ Lord nhìn ra ngoài - Hình như dưới kia chẳng có ai ngoài chó. Có vẻ như thế. Thử giải thích xem nào, nếu như tụi Tân Phục Quốc Do Thái không dính vào vụ này thì chúng đâu hết cả rồi? Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều biết rồi.
Những con chó Doberman Pinscher trong trang trại đang sủa ông ổng khi thấy chúng tôi lượn vòng ở trên.
- Lạy Chúa. - Wesley nói - Tôi không bao giờ nghĩ rằng tất cả bọn chúng có thể đổ bộ hết vào Old Point.
Tôi cũng chưa hình dung đến tình huống đó và một ý nghĩ rất kinh khủng ập đến.
- Chúng tôi đã dự đoán rằng hội Tân Phục Quốc Do Thái vẫn duy trì số lượng của chúng trong những năm gần đây. - Wesley tiếp tục - Nhưng cũng có thể không phải như thế. Thực ra chỉ những kẻ ở đây mới được huấn luyện cho cuộc tấn công này.
- Bao gồm cả Joel Hand. - Tôi nhìn Wesley.
- Chúng ta biết rõ hắn sống ở đây. - Anh nói - Tôi nghĩ rất có khả năng hắn cũng ở trên chuyến xe đó. Giờ có thể hắn đang ở trong nhà máy hạt nhân cùng với những tên khác. Hắn là thủ lĩnh của chúng mà.
- Không. - Tôi nói - Hắn là Chúa Trời của bọn chúng.
Có một sự im lặng kéo dài. Sau đó Gradecki lên tiếng.
- Vấn đề ở đây là hắn bị tâm thần.
- Không. - Tôi nói - Hắn không tâm thần. Hand là loại người độc ác và điều này rõ ràng còn tệ hơn tâm thần nữa.
- Và sự cuồng tín của hắn sẽ quyết định đến những gì mà hắn sẽ làm ở đó. - Wesley cân nhắc từng lời nói - Nếu hắn ta cũng ở đó thì mối đe dọa sẽ vượt quá hành động tẩu thoát cùng một xà lan nhiên liệu. Vào bất cứ lúc nào, chuyện này cũng có thể trở thành một hành động tự sát.
- Tôi không chắc tại sao anh lại nói như vậy. - Gradecki không muốn nghe điều đó - Động cơ của vụ này là rất rõ ràng rồi.
Tôi lại nghĩ đến cuốn Giáo lý của Hand và kẻ ngoại đạo khó mà hiểu được một loại người như tác giả cuốn sách sẽ có thể làm những gì. Tôi liếc nhìn bà Viện chưởng lý khi chúng tôi đang bay qua những con tàu chở hàng cũ kỹ xám xịt đang đứng thành dãy. Chúng được coi như Hạm đội Chết của lực lượng hải quân. Chúng đậu trên sông James, và nhìn từ xa trông giống như Virginia đang bị bao vây và xét theo một cách nào đó thì đúng là như vậy thật.
- Tôi không tin vào những gì vừa thấy đâu nhé. - Bà lẩm bẩm một cách kinh ngạc khi nhìn xuống.
- Giờ thì chị nên tin vào điều đó. - Thượng nghị sĩ Lord vặn lại - Những người dân chủ như chị phải có trách nhiệm đối với việc một nửa hạm đội của hải quân ngừng hoạt động. Chúng ta cũng không có chỗ để giữ tàu. Chúng cứ nằm rải rác lung tung giống như những bóng ma và giờ có sửa chữa cũng chẳng có ích lợi gì trong khi chúng ta cần những chiếc tàu chạy băng băng trên biển. Và chờ cho đến khi những chiếc tàu kia chạy được thì Vịnh Ba Tư cũng đã mất rồi.
- Frank, đây là quan điểm của anh. - Bà ta phản pháo - Sáng nay chúng ta còn nhiều chuyện khác phải làm.
Wesley đã đeo tai nghe vào để nói chuyện với các phi công. Anh yêu cầu được biết thông tin cập nhật và sau đó lắng nghe hồi lâu trong lúc mắt nhìn chăm chăm vào thị trấn Jamestown bên dưới và mấy chiếc phà. Khi bỏ tai nghe ra, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ căng thẳng.
- Vài phút nữa thôi chúng ta sẽ đến Old Point. Những tên khủng bố vẫn từ chối liên lạc và chúng ta không biết có bao nhiêu nạn nhân ở trong đấy.
- Hình như có thêm máy bay trực thăng. - Tôi nói.
Chúng tôi im lặng, lần này thì âm thanh của cánh quạt ầm ĩ đến mức không thể nhầm lẫn được. Wesley quay trở lại với chiếc bộ đàm.
- Nghe này, mẹ kiếp, Cục Hàng không Liên bang định giới hạn khu vực không phận này. - Rồi anh ngừng lại chăm chú lắng nghe - Tuyệt đối không. Không được để chiếc máy bay nào cất cánh trong vòng một dặm. - Anh ngừng lời và lại lắng nghe - Phải, phải. - Anh trở nên giận dữ - Lạy Chúa. - Anh kêu lên khi tiếng động cơ càng lúc càng ầm ĩ hơn.
Hai chiếc Huey và hai chiếc Black Hawk ầm ầm bay qua. Wesley cởi đai lưng an toàn như thể chuẩn bị đi đâu đó. Vẫn chưa hết tức giận, anh đứng dậy và đi về phía bên kia của khoang, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đứng quay lưng về phía thượng nghị sĩ và lần này cơn giận đã được kìm chế.
- Ngài không nên gọi cho bộ phận an ninh quốc gia. Chúng ta cần phải kiểm soát nơi này một cách khéo léo và không được để bất cứ bên nào can thiệp vào kế hoạch của chúng ta cũng như không phận ở đây. Và để tôi nhắc lại cho các vị hay rằng phạm vi quyền hạn ở đây thuộc về phía cảnh sát, chứ không phải quân đội. Đây là nước Mỹ...
Thượng nghị sĩ cắt ngang.
- Tôi không gọi cho họ, và trên quan điểm này thì chúng ta hoàn toàn đồng ý với nhau.
- Vậy thì ai đã làm chuyện đó? - Gradecki, cấp trên cao nhất của Wesley hỏi.
- Có lẽ là Thống đốc bang của cô đấy. - Thượng nghị sĩ nhìn sang tôi, và qua thái độ tôi cũng biết là ông đang giận điên lên - Ông ta luôn làm những điều ngu xuẩn như thế bởi vì tất cả những gì mà ông ta quan tâm chỉ là kỳ bầu cử sắp tới. Nối máy cho tôi đến văn phòng của ông ta, tôi sẽ nói cho ông ta biết như thế.
Thượng nghĩ sĩ đeo tai nghe vào và không quan tâm đến việc có ai nghe được cuộc đàm thoại này hay không.
- Lạy Chúa, Dick, anh mất trí rồi hả? - Ông nói với người đàn ông đang giữ vị trí cao nhất của vùng Commonwealth - Không, không, đừng có làm phiền tôi vì những chuyện như thế. - Ông ngắt lời - Anh đang can thiệp vào công việc của chúng tôi ở đây, và nếu như điều đó phải trả giá bằng mạng sống thì tôi khẳng định rằng việc này sẽ được đưa ra trước công luận, rằng lỗi thuộc về ai...
Ông im lặng một lúc và nét mặt khi đang nói chuyện thật là khủng khiếp. Sau đó ông đưa thêm một vài quan điểm nữa trong khi thống đốc bang lệnh cho đội an ninh quốc gia phải thu quân về. Thực ra thì những chiếc trực thăng khổng lồ kia cũng không hạ cánh mà chỉ đột ngột thay đổi đội hình khi đạt đến độ cao. Họ bay qua nhà máy Old Point mà giờ chúng tôi cũng có thể nhìn thấy những bức tường bê tông vươn lên trời xanh.
- Tôi rất xin lỗi. - Thượng nghị sĩ quay sang chúng tôi, bởi vì dù sao ông cũng là một người lịch thiệp.
Chúng tôi nhìn thấy rất nhiều cảnh sát và xe cộ của họ, xe cứu thương và xe cứu hỏa, cả xe của những hãng thông tấn với vệ tinh lắp trên thùng xe. Nhiều người đi đi lại lại như thể đang tận hưởng một ngày đẹp trời mát mẻ, và Wesley thông báo với chúng tôi rằng máy bay đang quan sát khu vực bên dưới là tòa nhà cung cấp thông tin du lịch và cũng chính là chốt chỉ huy chu vi vòng ngoài.
- Như các vị đã thấy, - Anh giải thích - khoảng cách từ nhà máy đến tòa nhà chính không quá nửa dặm.
- Phòng điều khiển ở trong tòa nhà chính à? - Tôi hỏi.
- Phải, cái tòa nhà ba tầng bằng gạch sáng màu đấy. Bọn chúng đang ở đó, cả các con tin nữa.
- Rõ ràng là chúng phải ở đấy nếu định lên kế hoạch làm gì với các lò phản ứng, đóng lò lại chẳng hạn, việc này chúng ta biết là chúng đã làm rồi. - Thượng nghị sĩ Lord bình luận.
- Và sau đó thì chuyện gì sẽ xảy ra? - Viện chưởng lý hỏi.
- Vẫn có máy phát điện phòng bị, vì thế không ai lo mất điện cả. Và bản thân nhà máy cũng có nguồn cung cấp điện khẩn cấp. - Lord nói. Ông đã được biết đến như là người hăng hái ủng hộ năng lượng hạt nhân.
Những đường nước lớn chạy hai bên nhà máy, một dòng dẫn từ sông James, dòng kia từ một hồ nhân tạo gần đó. Có mấy bãi đất dành để máy biến thế và đường dây điện. Xe cộ đậu kín bãi đỗ, là xe của các con tin và những người có nhiệm vụ đặc biệt liên quan. Không dễ gì đột nhập được vào tòa nhà chính mà không bị phát hiện, bởi vì bất cứ nhà máy năng lượng hạt nhân nào cũng thiết kế hệ thống an ninh nghiêm ngặt. Điều đó nhằm để ngăn những người không có phận sự vào bên trong, thật không may là chúng tôi cũng nằm trong số đó. Chẳng hạn giờ nếu chúng tôi muốn vào bên trong thì ngoài cửa chính là bất khả thi, cần phải cắt mấy lỗ bê tông hay kim loại nào đó, sẽ không thể mạo hiểm làm việc này mà không bị phát hiện.
Tôi đoán rằng Wesley đang tính đến một kế hoạch đổ bộ theo đường thủy, bởi vì nhóm lặn của đội Giải cứu Con tin có thể vào bằng cả đường sông và đường hồ mà sẽ không bị phát hiện, sau đó sẽ đi theo đường nước gần mặt nhà chính. Họ chỉ cần bơi thêm hai chục mét nữa là đến khu vực của nhóm khủng bố, nhưng làm thế nào để các đặc vụ đó không bị phát hiện khi đã lên bờ thì tôi chưa tưởng tượng ra được.
Wesley không đưa ra bất kỳ kế hoạch nào, bởi vì mặc dù ông Thượng nghị sĩ và bà Viện chưởng lý kia là đồng minh, thậm chí là bạn nhưng dù sao họ cũng vẫn là những chính trị gia. Cả FBI hay cảnh sát đều không muốn Washington tham gia vụ này. Những gì mà thống đốc bang vừa làm đã đủ tồi tệ lắm rồi.
- Các vị có để ý thấy chiếc xe lưu chuyển màu trắng to to gần tòa nhà chính kia không. - Wesley nói - Đó chính là chốt chỉ huy chu vi trong của chúng ta.
- Tôi lại cứ tưởng đấy là xe của các hãng thông tấn chứ nhỉ. - Bà Viện chưởng lý bình luận.
- Chúng ta sẽ tìm cách liên lạc với tay Hand và lũ hề của hắn ở đó.
- Bằng cách nào chứ?
- Trước tiên tôi muốn nói chuyện với chúng. - Wesley trả lời.
- Chưa có ai liên lạc được với chúng à? - Thượng nghị sĩ hỏi.
- Cho đến giờ thì dường như chúng không thèm để ý đến chúng ta. - Anh đáp.
Chiếc Bell 222 từ từ hạ cánh một cách ầm ĩ trong khi các nhóm phóng viên xúm lại khu vực đường băng đối diện tòa nhà thông tin du lịch bên kia đường. Chúng tôi nhấc vali, túi xách và vội vã bước ra khỏi máy bay trong khi cánh quạt đang thổi gió rất mạnh. Tôi và Wesley im lặng rảo bước. Tôi chỉ ngoái lại một lần duy nhất và nhìn thấy thượng nghị sĩ Lord bị bao vây bởi những chiếc micro trong khi bà chưởng lý quyền lực nhất quốc gia đang đưa ra một chuỗi những lời bình luận đầy cảm xúc.
Chúng tôi đi vào trong tòa nhà thông tin du lịch với rất nhiều thứ trưng bày thu hút trẻ con và những người tò mò. Nhưng hiện tại thì toàn bộ khu vực đã bị phong tỏa bởi cảnh sát địa phương và cảnh sát quốc gia. Họ đang ngồi cạnh bảng sơ đồ uống sô đa và ăn đồ ăn nhanh. Tôi chợt nghĩ những người trong ngành chúng tôi khác biệt biết bao nhiêu.
- Nhóm của em đóng ở chỗ nào? - Wesley hỏi.
- Họ đi cả đội mà. Em vừa nhìn thấy chiếc xe lạnh đỗ ngoài trời rồi.
Anh cũng đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở cánh cửa nhà vệ sinh nam. Tôi cũng nhìn thấy Marino vừa bước ra ngoài, tay lại xốc quần. Tôi không nghĩ mình sẽ gặp anh ở đây. Nếu không vì lý do nào khác thì tôi đã đinh ninh rằng anh đang ở tịt trong nhà vì căn bệnh sợ phóng xạ.
- Anh đi lấy cà phê nhé. - Wesley hỏi - Còn ai muốn uống nữa không?
- Gọi thêm hai cà phê nữa đi.
- Cảm ơn. - Tôi nói, sau đó quay sang Marino - Đây là nơi cuối cùng mà tôi nghĩ là sẽ gặp anh.
- Cô có nhìn thấy mấy gã đang đi lại quanh đây không? Tất cả chúng ta đều có phần cả, vì thế các cơ quan chức năng địa phương mới cử người đến đây trực để rồi sau đó liên lạc về trụ sở và thông báo cái thứ mẹ kiếp gì đang diễn ra. Vấn đề là các sếp cũng tống cổ tôi đến đây chứ tôi có thích thú gì cái của nợ này đâu. Tôi cũng vừa nhìn thấy anh bạn thủ trưởng Steels của cô ở đây đấy và chắc cô sẽ rất vui khi biết rằng Roche vừa bị nghỉ việc không lương.
Tôi không bình luận gì bởi vì lúc này Roche đâu có còn quan trọng nữa.
- Điều này có thể sẽ khiến cô dễ chịu hơn chút đấy. - Marino vẫn tiếp tục.
Tôi nhìn anh. Chiếc cổ cồn trắng cứng đơ đẫm mồ hôi, và chiếc thắt lưng treo đủ thứ kêu lách cách khi anh di chuyển.
- Chừng nào còn ở đây thì tôi sẽ cố gắng hết sức để mắt đến cô. Nhưng tôi rất lấy làm biết ơn nếu cô đừng có đi lang thang qua tầm ngắm của mấy thằng con hoang đang ôm súng trường công suất lớn. - Anh nói thêm, đưa bàn tay to dày lên vuốt tóc.
- Tôi cũng biết ơn mình nếu như tôi không làm thế. Tôi cần phải đi gặp mọi người tí. Anh nhìn thấy họ ở đâu vậy?
- À, Fielding đang ở trong xe lưu động. Chắc là đang tráng trứng trong bếp như đi cắm trại. Cạnh đấy cũng có một chiếc xe lạnh nữa.
- Được rồi, thế thì tôi biết ở đâu rồi.
- Cô có cần tôi dẫn đến đó không? - Anh nói vẻ lãnh đạm cứ như thể không quan tâm lắm đến chuyện này vậy.
- Tôi rất vui khi gặp lại anh ở đây. - Tôi nói vậy bởi vì biết mình là một phần lý do sự có mặt của anh, cho dù anh có chịu công nhận hay không.
Wesley đã quay lại, đang cố gắng giữ thăng bằng cho chiếc đĩa giấy đựng bánh ngọt đặt trên tách cà phê khỏi lộn nhào, Marino tự phục vụ trong khi tôi nhìn ra bầu trời sáng lạnh bên ngoài cửa sổ.
- Benton. - Tôi hỏi - Lucy đâu?
Anh không trả lời, vì thế tôi hiểu. Điều mà tôi sợ hãi nhất đã thành hiện thực rồi.
- Kay, tất cả chúng ta đều có việc phải làm. - Ánh mắt anh ân cần và minh bạch.
- Tất nhiên là thế rồi. - Tôi đặt ly cà phê xuống vì thần kinh dường như đã quá mức chịu đựng - Em phải ra ngoài làm mấy việc.
- Đợi tí đã. - Marino nói khi bắt đầu ăn chiếc bánh thứ hai.
- Tôi sẽ ổn thôi.
- Ừ đúng, tôi sẽ phải đảm bảo điều đó.
- Em cần phải thận trọng khi ra ngoài. - Wesley bảo tôi - Tất cả các cửa sổ đều có người của bọn chúng trực sẵn đấy và chúng sẵn sàng xả súng bất cứ khi nào chúng muốn.
Tôi nhìn tòa nhà chính phía đằng xa và đẩy cửa kính bước ra ngoài. Marino theo sát phía sau.
- Đội Giải cứu Con tin ở đâu? - Tôi hỏi anh.
- Ở nơi mà cô không thể nhìn thấy.
- Đừng có nói với tôi cái kiểu đánh đố như vậy. Tôi đang điên lên đây.
Tôi bước đi có chủ đích, và bởi vì tôi không thể nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào của khủng bố và con tin nên sự thử thách này dường như chỉ là diễn tập. Xe cứu hỏa, xe đông lạnh và xe cứu thương luôn là một phần của tình huống báo động giả. Thậm chí ngay cả việc Fielding chuẩn bị sẵn những bộ quần áo ngăn ngừa phóng xạ trong chiếc xe lưu động cũng chẳng khiến tôi cảm thấy sốc tí nào. Anh đang mở một chiếc hòm nhỏ màu xanh hải quân, trên có đóng dấu phòng giám định pháp y. Bên trong sẽ có đủ mọi thứ từ kim khâu cỡ 18 cho đến những chiếc túi nhỏ màu vàng được thiết kế để đựng các vật dụng cá nhân của những người đã chết. Anh ta nhìn tôi cứ như thể tôi đã ở đây suốt rồi.
- Chị có biết mấy cái cọc ở đâu không?
- Chắc để ở những hộp đựng rìu, kìm và dây buộc kim loại.
- Tôi chẳng tìm thấy chúng đâu nữa.
- Thế còn túi đựng thi thể thì sao? - Tôi đưa mắt nhìn những tủ những hộp đựng bên trong nhà lưu động.
- Chắc tôi phải sang FEMA lấy. - Anh nhắc đến Cơ quan quản lý khẩn cấp liên bang.
- Họ đâu rồi? - Tôi hỏi, bởi vì vài trăm người từ các cơ quan an ninh và phòng ban đều có mặt ở đây cả.
- Xe lưu động của họ đậu ngay bên ngoài, phía trái ấy, cạnh chỗ tụi cảnh sát Fort Lee và xe của Trung tâm tìm mộ binh sĩ. Bên FEMA cũng có cả áo chống bom nữa.
- Chúng ta sẽ phải cầu nguyện để đừng phải mặc cái áo đó.
Fielding quay sang Marino.
- Có tin tức gì mới về các con tin không anh? Liệu chúng ta có biết được bao nhiêu người đang bị bắt giữ không?
- Chúng tôi không thể chắc chắn bởi vì không biết chính xác có bao nhiêu nhân viên trong tòa nhà đó. - Anh nói - Nhưng lúc chúng tấn công thì đang giao ca, mà tôi cũng đoán rằng đó là một phần của kế hoạch. Chúng đã thả ba mươi hai người ra. Chúng tôi ước chừng chỉ còn lại khoảng chục người bên trong thôi. Nhưng không biết có bao nhiêu người còn sống.
- Lạy Chúa tôi! - Fielding giận dữ lắc đầu - Tất cả lũ khốn đó phải bị xử ngay lập tức.
- Chuyện đó thì khỏi phải bàn. - Marino nói.
- Hiện giờ thì chúng ta có thể xử lý được năm chục cái xác. - Fielding nói với tôi - Đó là mức tối đa mà xe của chúng ta có thể tải được. Nhà xác ở Richmond cũng đã chật lắm rồi. Nếu vượt quá mức đó thì trường Đại học Y Virginia cũng sẽ phải được huy động khi cần chỗ chứa.
- Ngay cả các nha sĩ và các nhà phóng xạ học cũng phải được huy động. - Tôi đoán.
- Phải. Jenkins, Vemer, Silverberg, Rollins. Tất cả đều ở trong tư thế sẵn sàng.
Tôi có thể ngửi thấy mùi trứng và thịt muối và không biết là liệu mình đang đói hay đang mệt nữa.
- Nếu cần gì thì cứ gọi bộ đàm cho tôi nhé. - Tôi mở cửa nhà xe lưu động.
- Sao đi nhanh thế? - Marino kêu lên khi chúng tôi bước ra ngoài.
- Anh đã kiểm tra bốt chỉ huy lưu động chưa? - Tôi hỏi - Chiếc xe lưu động to màu xanh trắng ấy? Tôi đã nhìn thấy nó lúc ở trên máy bay.
- Tôi không nghĩ chúng ta cần phải đến đó.
- Ồ, tôi muốn thế.
- Bác sĩ, đó là khu vực vành đai trong.
- Đội Giải cứu Con tin đang ở đó.
- Phải hỏi ý kiến Benton trước đi đã. Tôi biết cô đang muốn tìm Lucy, nhưng vì Chúa, phải tỉnh táo một chút.
- Tôi đang rất tỉnh táo và tôi muốn đi tìm cháu tôi. - Lúc này tôi vô cùng giận Wesley.
Marino kéo tay tôi ngăn lại. Chúng tôi nheo mắt trong nắng mặt trời.
- Bác sĩ, nghe này. Đây không phải chuyện cá nhân đâu. Chẳng đứa nào quan tâm đến việc Lucy là cháu gái cô cả. Con bé là đặc vụ của FBI và Wesley không có nhiệm vụ phải báo cáo với cô về những gì mà con bé phải làm.
Tôi không nói gì cả vì anh không cần nói thế tôi cũng biết rồi.
- Vì thế đừng có giận cậu ấy. - Marino vẫn giữ tay tôi - Cô biết không, tôi cũng không thích điều đó. Tôi cũng không thể chịu đựng được liệu chuyện gì không hay xảy ra với con bé. Và tôi không biết tôi sẽ phải làm gì nếu điều đó xảy ra với cô. Ngay lúc này đây tôi cũng đang sợ như suốt cái cuộc đời khốn khiếp mà tôi phải trải qua. Nhưng tôi vẫn phải làm, và cô cũng vậy.
- Con bé đang ở vành đai trong. - Tôi nói.
- Thôi nào, bác sĩ. Chúng ta tìm gặp Wesley để trao đổi đi.
Nhưng chúng tôi không có cơ hội để làm điều đó, bởi vì khi vừa bước vào tòa nhà thông tin, chúng tôi đã nhìn thấy anh đang gọi điện thoại. Giọng anh rất đanh thép, dáng đứng cũng có vẻ căng thẳng.
- Đừng làm bất cứ điều gì cho đến khi tôi có mặt ở đó. Việc chúng biết tôi đang đến là rất quan trọng. - Anh nói chậm rãi - Không, không, không, đừng làm thế. Cứ dùng loa thì không cần ai phải đến gần cả. - Anh liếc nhìn tôi và Marino - Cứ giữ máy nhé. Nói với bọn chúng là sắp có người đến đưa điện thoại cho chúng ngay lập tức. Phải.
Anh ngắt máy và tiến thẳng ra cửa, chúng tôi theo sát sau.
- Có chuyện quái gì thế? - Marino hỏi.
- Chúng muốn thương lượng.
- Chúng định làm gì? Gửi thư à?
- Một tên cứ thò đầu ra ngoài cửa sổ la hét. - Wesley đáp - Chúng đang rất kích động.
Chúng tôi đi nhanh qua điểm đỗ trực thăng, và tôi để ý thấy nó trống không, cả Thượng nghị sĩ và Viện chưởng lý đã đi từ lâu.
- Thế chúng không gọi điện thoại được à? - Tôi ngạc nhiên.
- Chúng tôi đã phong tỏa tất cả đường dây điện thoại của tòa nhà. - Wesley nói - Chúng sẽ phải lấy điện thoại từ chúng ta, ban nãy thì chúng chưa cần nhưng giờ đột nhiên lại muốn có một cái.
- Chuẩn bị có vấn đề đấy. - Tôi nói.
- Tôi biết ngay mà. - Marino thở dốc.
Wesley không nói gì nhưng tôi biết tâm trí anh đã bị tê liệt và hiếm điều gì có thể làm cho anh trở thành như vậy. Con đường hẹp dẫn chúng tôi qua một biển người và xe cộ đang sẵn sàng để nhận nhiệm vụ. Tòa nhà màu nâu lờ mờ hiện ra đồ sộ hơn. Bốt chỉ huy lưu động được đặt ngay trên bãi cỏ, giờ lấp lánh dưới ánh nắng. Những thùng chứa hình nón và đường nước dùng để làm mát gần đến nỗi tôi có thể ném một hòn đá là đến.
Tôi không nghi ngờ gì việc tụi Tân Phục Quốc Do Thái đang đưa chúng tôi vào tầm ngắm của súng trường và có thể kéo cò súng bất cứ lúc nào nếu chúng muốn giết từng người một. Những ô cửa sổ mà chúng tôi chắc chắn rằng chúng sử dụng để làm đài quan sát giờ đều mở toang, nhưng tôi không thể nhìn thấy gì phía bên trong.
Chúng tôi vòng lên trước chiếc xe lưu động. Ở đó đã có chừng năm, sáu cảnh sát và đặc vụ mặc thường phục đứng vây quanh Lucy. Vừa nhìn thấy con bé, tôi đã giật thót mình. Nó mặc bộ bảo hộ màu đen và đi bốt. Người gắn đầy dây cáp giống như khi đang ở trong phòng thí nghiệm ảo. Chỉ có điều lần này Lucy đeo tận hai găng tay và Toto thì đang cử động trên mặt đất. Cái cổ to tướng được nối với cuộn dây cáp quang, trông đã biết đủ dài để dẫn nó đi bộ đến tận Bắc Carolina.
- Sẽ tốt hơn nếu như chúng ta buộc chặt ống nghe lại. - Cháu tôi nói với những người mà nó không thể nhìn thấy vì đã bị bộ kính ảo chụp kín mắt.
- Ai có cuộn băng ở đây không?
- Đợi chút.
Một người đàn ông mặc bộ áo liền quần màu đen lục trong chiếc hòm đựng dụng cụ và quẳng cuộn băng cho một người khác. Người này xé ra vài dải băng và buộc chặt ống nghe vào thân chiếc điện thoại màu đen đựng trong chiếc hộp được bàn tay kìm của robot giữ rất chắc.
- Lucy! - Wesley cất tiếng - Chú Benton Wesley đây. Chú ở đây này.
- Chào chú.
Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của con bé.
- Ngay sau khi cháu đưa điện thoại cho chúng, chú sẽ bắt đầu nói. Chú chỉ muốn cháu biết rằng chú sẽ làm gì.
- Mọi người sẵn sàng chưa? - Con bé hỏi mà không biết là tôi đang ở đó.
- Làm được rồi. - Wesley nói vẻ căng thẳng.
Con bé chạm vào một nút trên găng tay và Toto cử động trong tiếng vo vo. Con mắt duy nhất dưới cái đầu hình vòm chuyển động, giống hệt một ống kính camera. Rồi đầu nó bắt đầu xoay khi Lucy chạm vào một nút khác trên găng tay. Tất cả im lặng quan sát với tâm trạng phấp phỏng trong khi tác phẩm của cháu tôi đột ngột chuyển động. Nó tiến về phía trước trên miếng nệm bằng cao su, chiếc điện thoại kẹp chặt trong tay. Cuộn dây cáp quang và dây điện thoại duỗi dần ra.
Lucy im lặng điều khiển những bước đi của Toto giống như một nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc. Cánh tay Lucy giơ lên và chuyển động nhẹ nhàng. Dần dần, con robot đã đi xuống dưới đường, chân sục trong bùn và băng qua bãi cỏ. Đến khi nó đi xa quá thì một đặc vụ phải dùng ống nhòm. Cứ theo lối đi chính, Toto tiến đến chân cầu thang xi măng dẫn lên cửa kính trước lối vào của tòa nhà chính rồi dừng lại. Lucy hít một hơi dài rồi tiếp tục sự hiện diện ảo của mình bằng cách điều khiển người bạn làm bằng nhựa và kim loại. Cô bé chạm vào một nút khác, cánh tay của Toto giơ lên rồi từ từ hạ thấp xuống. Bàn tay kìm duỗi ra và khéo léo đặt chiếc điện thoại lên bậc thang thứ hai. Sau đó Toto lùi lại và xoay người. Lucy bắt đầu hướng dẫn nó đi về.
Con robot vừa đi được một đoạn thì tất cả chúng tôi nhìn thấy cánh cửa kính mở ra, và một người đàn ông để râu mặc quần kaki, áo len xuất hiện. Hắn ta chộp lấy chiếc điện thoại trên bậc thềm và lại biến mất vào trong.
- Làm tốt lắm, Lucy. - Wesley nói, giọng nghe đã có vẻ nhẹ nhõm - Rồi, giờ thì bắt đầu gọi, Lucy khi nào cháu sẵn sàng thì chúng ta bắt đầu nhé.
- Vâng ạ. - Lucy vừa nói vừa kiểm tra những chỗ va chạm của Toto.
Sau đó Marino, Wesley và tôi cùng trèo vào trong bốt chỉ huy di động được trải thảm màu nâu và xanh da trời, có bàn ghế, cả một căn bếp nhỏ và phòng vệ sinh. Cửa sổ lắp kính màu nên bên trong có thể nhìn ra ngoài nhưng người ở ngoài thì không thể nhìn vào trong. Bộ đàm và các thiết bị máy tính đặt phía sau. Năm màn hình vô tuyến treo phía trên đang chiếu những kênh chính và CNN, âm thanh để nhỏ. Đúng lúc chúng tôi đi vào thì chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn bắt đầu đổ chuông. Âm thanh nghe đã thấy gấp gáp. Wesley chạy đến nhấc máy.
- Wesley nghe. - Anh nói, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và nhấn hai nút vừa để ghi âm cuộc gọi vừa cho tiếng ra loa ngoài.
- Bọn tao cần một bác sĩ. - Giọng đàn ông nghe có vẻ là người da trắng miền Nam và hơi thở thì nặng nhọc.
- Được thôi, nhưng các anh cần phải nói cho rõ hơn.
- Đừng có làm trò với tao. - Hắn gào lên.
- Nghe này. - Wesley rất bình tĩnh - Chúng tôi không làm trò, được chưa? Chúng tôi rất muốn giúp đỡ các anh, nhưng chúng tôi cần thông tin cụ thể.
- Ngài bị ngã xuống bể và giờ đang bị hôn mê.
- Ai bị ngã?
- Ai thì liên quan đếch gì đến chúng mày?
Wesley ngần ngừ.
- Ngài mà chết thì bọn tao cho nổ tung chỗ này lên. Hiểu không? Bọn tao sẽ thổi bay chúng mày nếu mày không chịu làm ngay bây giờ.
Chúng tôi hiểu hắn muốn gì, vì thế Wesley không hỏi lại nữa. Chắc chắn có chuyện xảy ra với Joel Hand rồi và tôi không muốn hình dung tiếp những đồ đệ của hắn sẽ làm gì tiếp theo nếu hắn ta chết.
- Rồi, anh nói tiếp đi. - Wesley nói.
- Ngài không biết bơi.
- Nói cho rõ hơn xem nào. Có người suýt chết đuối à?
- Đó là bể phóng xạ. Mày hiểu chưa?
- Ông ta vào một lò phản ứng à?
Gã đàn ông lại gào lên.
- Câm ngay những câu hỏi khốn kiếp của mày lại và cử người đến đây đi. Nếu Ngài chết thì tất cả mọi người sẽ phải chết. Mày hiểu điều đó chứ? - Vừa lúc đó tiếng súng nổ rất to vang lên qua điện thoại và tiếng nứt vỡ từ tòa nhà.
Tất cả như bị tê liệt, sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng kêu khóc qua điện thoại. Tôi cảm giác như tim mình đã vọt ra khỏi lồng ngực mất rồi.
- Mày mà để tao phải đợi thêm một phút nữa, - Giọng nói đầy kích động của gã đàn ông lại vang lên trên điện thoại - sẽ có thêm một người nữa bị giết.
Tôi tiến lại gần điện thoại và trước khi có ai đó kịp ngăn cản, tôi nói :
- Tôi là bác sĩ. Tôi cần phải biết chính xác chuyện gì xảy ra sau khi ông ta bị ngã vào bể của lò phản ứng.
Im lặng. Sau đó gã đàn ông lên tiếng :
- Ngài suýt chết chìm. Đó là tất cả những gì tao biết. Bọn tao đã cố gắng cấp cứu nhưng Ngài vẫn bất tỉnh.
- Ông ấy có uống nước đó không?
- Tao không biết. Có lẽ có. Có một ít nước chảy ra khỏi miệng. - Hắn ta càng trở nên kích động hơn - Nhưng nếu như mày không làm gì, tao sẽ biến Virginia thành sa mạc.
- Tôi sẽ giúp các anh, nhưng tôi cần hỏi thêm vài câu nữa. Tình trạng ông ta bây giờ thế nào?
- Tao đã nói rồi. Ngài bất tỉnh rồi. Có vẻ như đang bị hôn mê.
- Các anh để ông ta ở đâu?
- Ở trong phòng với bọn tao. - Giọng hắn nghe rất khủng khiếp - Ngài không có phản ứng gì cả, bất kể bọn tao đã cố gắng mọi cách.
- Tôi sẽ mang theo nhiều đá và các dụng cụ y tế, nhưng sẽ phải đi làm vài chuyến đi trừ phi có người giúp.
- Tốt hơn cả mày đừng có là FBI. - Hắn ta lại cao giọng.
- Tôi là bác sĩ phụ trách ở đây cùng với nhiều nhân viên y tế khác. Giờ tôi sẽ đến ngay với điều kiện anh đừng làm khó cho tôi.
Hắn ta yên lặng, sau đó nói :
- Được, nhưng mày đến một mình.
- Con robot sẽ giúp tôi mang các thứ. Vẫn là con robot mang điện thoại đến cho các anh ban nãy.
Hắn ta gác máy. Trong suốt cuộc đàm thoại, Wesley và Marino nhìn tôi chằm chằm như thể tôi vừa tham gia vào một vụ án mạng vậy.
- Tuyệt đối không được. - Wesley nói - Lạy Chúa, Kay! Em mất trí à?
- Cô không đi được nếu chúng tôi đặt cô trong vòng giám sát của cảnh sát. - Marino họa theo.
- Tôi phải đi. - Tôi nói đơn giản - Vì hắn ta sắp chết.
- Và đó chính là lý do tại sao em không nên vào. - Wesley kêu lên.
- Hắn đang bị nhiễm xạ nghiêm trọng vì uống phải nước trong bể. Hắn không thể qua khỏi đâu. Hắn cũng sắp chết rồi và tất cả chúng ta đều biết hậu quả tiếp theo là gì. Những tên lâu la của hắn sẽ cài đặt thuốc nổ. - Tôi nói với Wesley, Marino và người chỉ huy của đội Giải cứu Con tin - Các vị không hiểu ư? Tôi đã đọc cuốn giáo lý rồi. Hắn ta là Chúa Cứu Thế của bọn chúng, và bọn chúng sẽ không đi khỏi đó một cách đơn giản sau khi hắn chết đâu. Tất cả câu chuyện này sẽ chuyển thành nhiệm vụ tự sát, như anh đã dự đoán đấy. - Tôi nhìn sang Wesley.
- Chúng tôi hoàn toàn không biết rằng chúng sẽ làm vậy. - Anh nói với tôi.
- Và các anh sẽ phải tận dụng cơ hội để ngăn chặn chuyện đó?
- Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu như hắn hồi tỉnh? - Marino nói - Tay Hand sẽ nhận ra cô ngay lập tức và thông báo ngay cho lũ con hoang kia. Rồi sau đó thì sao?
- Hắn sẽ không hồi tỉnh được đâu.
Wesley nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong nhà lưu động này không nóng lắm nhưng trông anh vã mồ hôi cứ như đang tiết hè vậy. Chiếc áo sơ mi rủ xuống vì ướt sũng và anh lau trán liên tục. Anh không biết nên làm gì. Tôi chợt nảy ra một ý kiến và tôi không nghĩ có thể còn cách nào khác.
- Nghe em này, em không thể cứu sống Joel Hand, nhưng em có thể làm cho chúng tin rằng hắn ta không chết.
Mọi người đổ dồn mắt vào tôi. Marino thốt lên :
- Sao cơ?
Tôi trở nên điên cuồng.
- Hắn có thể chết bất cứ lúc nào. Tôi phải vào đó ngay bây giờ và sẽ tìm cách câu giờ để các anh có đủ thời gian vào bên trong.
- Bọn anh vào làm sao được. - Wesley nói.
- Một khi em vào được bên trong thì bọn anh cũng vào được. Chúng ta sẽ tận dụng con robot. Chúng ta để cho nó vào. Trong khi bọn chúng còn đang mải tập trung vào robot thì chúng ta sẽ đột nhập vào được. Em biết anh có đủ dụng cụ để làm việc đó.
Wesley trông vẫn phân vân còn Marino có vẻ khổ sở. Tôi hiểu họ nghĩ gì nhưng tôi biết nên làm thế nào. Tôi đi ra xe cứu thương gần nhất và lấy những thứ tôi cần trong khi những người khác đi tìm đá. Sau đó tôi và Toto đi theo sự điều khiển của Lucy. Con robot mang hai chục cân đá trong khi tôi bê hòm thuốc lớn. Chúng tôi đi bộ đến cửa trước tòa nhà chính Old Point giống như thể chẳng có chuyện gì xảy ra và tôi chỉ ghé qua có chút việc. Tôi cố không nghĩ đến những kẻ đang đưa tôi vào tầm ngắm của súng trường. Tôi cố gắng không hình dung ra một vụ nổ hay những xà lan chất đầy nguyên liệu có thể giúp Libya chế tạo bom nguyên tử.
Khi chúng tôi đến nơi, gã đàn ông để râu ra lấy điện thoại ban nãy ra mở cửa ngay lập tức.
- Vào đi. - Hắn nói cộc lốc. Trên đai lưng đeo một khẩu súng có khả năng tàn sát hàng loạt.
- Mang đá vào giúp tôi. - Tôi nói.
Hắn ta nhìn con robot với năm cái túi treo ở bàn tay. Hắn ta dè dặt, cứ như thể Toto là một con bò tót có thể làm hắn bị thương bất cứ lúc nào. Rồi hắn cũng cầm lấy túi đá và Lucy điều khiển người bạn của mình qua các dây cáp để nó duỗi tay bỏ đá ra. Sau khi tôi vào bên trong tòa nhà, cánh cửa lập tức được đóng lại. Tôi có thể nhìn thấy khu vực an ninh đã bị phá hỏng. Máy chụp X-quang và các thiết bị dò xét khác đã bị xê dịch và lỗ chỗ vết đạn. Có vài vệt máu và dấu vết kéo lê một thứ gì đó. Khi theo hắn rẽ qua một hành lang, tức thì tôi ngửi thấy mùi tử thi trước khi nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ đã bị giết hại giờ dồn thành đống đẫm máu khủng khiếp trên sàn.
Nỗi sợ hãi nghẹn đắng trong cổ họng khi chúng tôi đi qua một cánh cửa màu đỏ. Tiếng ầm ầm của máy móc thấu vào tận trong xương khiến tôi không nghe thấy gã đàn ông này nói gì. Bất chợt tôi để ý khẩu súng lục màu đen đeo trên thắt lưng hắn và lại liên tưởng đến Danny và khẩu 45 đã giết hại cậu bé một cách dã man. Chúng tôi đi lên cầu thang bằng song sắt sơn đỏ. Tôi không dám nhìn xuống vì sợ chóng mặt. Hắn ta dẫn tôi đi dọc hành lang đến một cánh cửa nặng nề, trên đề những lời cảnh báo. Hắn bấm một mã số trong khi đá lúc này đã bắt đầu chảy xuống sàn nhà.
- Hãy làm những gì được bảo. - Tôi mơ hồ nghe thấy hắn nói khi chúng tôi bước vào phòng điều khiển - Có nghe thấy gì không đấy? - Hắn thúc khẩu súng trường vào lưng tôi.
- Có. - Tôi nói.
Có chừng chục người trong phòng, tất cả đều mặc quần âu, áo len hoặc áo khoác, trang bị súng máy và súng trường bán tự động. Chúng có vẻ đang rất kích động và tức giận, nhưng lại không buồn để tâm đến mười con tin đang ngồi trên sàn nhà dựa lưng vào tường. Họ bị trói tay ra đằng trước và đầu thì chui trong những chiếc vỏ gối. Qua những lỗ mắt tự cắt, tôi có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi của họ. Các lỗ cho miệng thở dính đầy nước bọt. Họ thở ra, hít vào bằng những hơi thở nông, gấp gáp. Tôi để ý thấy ở đây cũng có những vệt máu kéo lê trên sàn, chỉ có điều những vết này còn mới và dẫn ra sau bàn điều khiển mà có lẽ nạn nhân mới nhất vừa bị tống vào đấy. Tôi tự hỏi không biết còn bao nhiêu thi thể nữa là người của chúng tôi.
- Ở đằng kia. - Kẻ vừa áp tải tôi ra lệnh.
Joel Hand đang nằm ngửa trên sàn, người đắp một mảnh rèm mà có lẽ vừa được giật vội từ cửa sổ. Trông hắn trắng nhợt và người vẫn còn ướt, thứ nước chết người trong bể hắn đã trót nuốt vào mà tôi biết mình có cố gắng thế nào cũng sẽ vô ích. Tôi nhận ra khuôn mặt cân đối với đôi môi đầy đặn hôm tôi nhìn thấy hắn ở tòa án, chỉ có điều trông hắn giờ béo và già hơn.
- Ông ấy bị thế này bao lâu rồi? - Tôi nói với gã đàn ông dẫn đường vừa rồi.
- Có thể là một tiếng rưỡi.
Hắn hút thuốc và đi tới đi lui. Hắn không nhìn tôi mà căng thẳng đặt tay đặt lên nòng súng và chĩa thẳng vào đầu tôi khi tôi đặt tủ thuốc xuống. Tôi quay lại và nhìn hắn trừng trừng.
- Đừng có chĩa súng vào tôi. - Tôi nói.
- Mày câm miệng lại. - Hắn đứng lại và trông như sắp đập vỡ sọ tôi.
- Tôi đến đây là bởi vì anh mời tôi đến, và tôi đang cố gắng giúp đỡ các anh. - Tôi bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của hắn và giọng tôi bắt đầu cân nhắc - Nếu anh không muốn tôi giúp đỡ thì cứ bắn tôi đi hoặc là để tôi đi khỏi đây. Bất cứ cách nào đều không thể giúp được ông ta. Tôi đang cố gắng cứu ông ấy và không muốn bị mất tập trung bởi khẩu súng khốn kiếp của anh.
Hắn không biết phải nói gì đành dựa vào bàn điều khiển với các phím đủ để thổi bay tất cả chúng tôi lên tận mặt trăng. Màn hình video trên tường cho thấy tất cả các lò phản ứng đều đã bị đóng và những khu vực trong hệ thống đường điện phát ra ánh sáng đỏ cảnh báo về những vấn đề gì đó mà tôi không thể hiểu.
- Wooten, đơn giản bớt đi. - Một tên đồng đảng của hắn châm thuốc.
- Mở hết các túi đá ra cho tôi. - Tôi nói - Giá mà có cái chậu thì tốt. Tôi thấy mấy quyển sách trên nóc kệ kia và vài hộp giấy cạnh máy fax ấy. Lấy hết những thứ tương tự để quây nào.
Chúng bê đến cho tôi những cuốn sổ tay dày, mấy ram giấy và cặp đựng giấy tờ mà tôi đoán là của những con tin kia. Tôi tạo ra một khung hình chữ nhật bao quanh Hand giống như một bồn hoa. Sau đó tôi đổ hai mươi cân đá lên người hắn, chỉ để chừa mỗi mặt và một cánh tay ra ngoài.
- Làm như thế để làm gì? - Gã đàn ông tên Wooten tiến lại gần hơn, nghe giọng hắn có vẻ giống người miền Tây.
- Ông ấy bị nhiễm xạ rất nghiêm trọng. Toàn bộ cơ thể đang bị phá hủy và cách duy nhất để ngăn chặn việc đó là làm chậm quá trình lại.
Tôi mở hộp đựng dụng cụ y tế và lấy ra một kim tiêm rồi cắm vào cánh tay của tên trùm sắp chết, sau đó định vị lại bằng băng y tế. Tôi nối dây ven với một túi nước biển treo trên giá, một cách giải quyết vô hại nhưng cũng chẳng ích lợi gì cả. Nó chảy xuống từng giọt trong khi cơ thể hắn ngày càng lạnh hơn dưới lớp đá.
Hand rõ ràng là còn sống. Tim tôi đập thình thịch khi liếc nhìn những gã đàn ông đang vã mồ hôi vì tin rằng cái kẻ mà tôi giả đò cứu chữa kia là Chúa Trời. Một tên cởi áo len ra, chiếc áo sơ mi lót trong ngả màu cháo lòng, tay áo đã sờn sau nhiều năm chà giặt. Một vài tên để ria mép, trong khi những tên khác râu đã nhiều ngày không cạo. Tôi không biết vợ con chúng đâu và lại nghĩ đến chiếc xà lan trên dòng sông và chuyện gì đang diễn ra ở những chỗ khác trong nhà máy.
- Xin lỗi. Tôi cần phải đi vệ sinh. - Một giọng run rẩy cất lên. Giờ thì tôi biết chắc trong số những con tin này có ít nhất một phụ nữ.
- Mullen, dẫn nó đi. Bọn tao không muốn chúng ị ra đây.
- Xin lỗi, nhưng tôi cũng phải đi nữa. - Một con tin khác là đàn ông lên tiếng.
- Tôi cũng thế.
- Được rồi, lần lượt từng người một. - Mullen nói. Đó là một gã thanh niên to lớn.
Chí ít thì tôi cũng biết được một điều mà FBI không biết. Tụi Tân Phục Quốc Do Thái chưa bao giờ có ý định thả cho ai đi cả. Những tên khủng bố đã trùm kín đầu con tin bởi vì giết người mà không nhìn thấy mặt thì sẽ dễ dàng hơn. Tôi lấy thêm một lọ nước biển và bơm năm mươi mililít vào ven của Hand, cứ như thể đang cho hắn một liều thuốc kỳ diệu.
- Ngài thế nào rồi? - Một tên hỏi to khi một con tin khác vừa được dẫn ra khỏi nhà vệ sinh.
- Hiện giờ thì tôi đang làm cho ông ấy ổn định. - Tôi nói dối.
- Khi nào thì Ngài tỉnh lại? - Một tên khác hỏi.
Tôi bắt mạch một lần nữa, và hắn yếu đến nỗi hầu như không thể tìm thấy mạch. Đột nhiên một tên ngồi sụp xuống và đặt tay lên cổ Hand. Hắn sục những ngón tay vào đống đá, rồi ấn tay xuống ngực. Khi hắn ta nhìn lên, đôi mắt lộ rõ vẻ sợ hãi và bối rối.
- Tao chẳng thấy gì cả. - Hắn ta gào lên, mặt đỏ ửng.
- Làm sao mà anh thấy gì được. Cần phải giữ cho cơ thể ở trạng thái giảm nhiệt để ngăn không cho phóng xạ phá hủy các mạch máu và cơ quan nội tạng. - Tôi bảo hắn - Tôi vừa tiêm cho ông ấy một liều lớn axit pentaacetic triamine diethylene vì thế nên ông ấy vẫn còn sống đấy thôi.
Hắn đứng dậy và bước lại gần tôi, ánh mắt trở nên hung dữ, ngón tay đã đặt lên cò súng.
- Làm sao chúng tao biết được mày không nói nhảm nhí hoặc đang làm cho tình hình tệ hơn?
- Các anh không biết. - Nét mặt tôi chẳng biểu lộ cảm xúc gì bởi vì tôi đã chấp nhận có thể đây là ngày cuối cùng của cuộc đời mình và tôi không sợ điều đó - Các anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tin rằng tôi biết mình đang làm gì. Tôi đang làm chậm tác dụng biến thể, và ông ấy sẽ không hồi tỉnh sớm được đâu. Tôi chỉ đang cố gắng giữ cho ông ta sống thôi.
Hắn ta quay đi.
- Bear, thôi đi.
- Để cho người ta làm.
Tôi vẫn tiếp tục quỳ gối bên cạnh lão Hand trong khi dây ven đang nhỏ giọt và nước đá bắt đầu chảy qua lớp quây, tràn ra cả sàn nhà. Tôi kiểm tra nhiều lần rồi ghi chú lại, làm ra vẻ như đang rất bận rộn với việc chăm sóc bệnh nhân. Tôi không thể thôi lén nhìn ra ngoài cửa sổ bất cứ khi nào có thể và vô cùng băn khoăn về những người đồng đội. Quãng ba giờ chiều, các cơ quan nội tạng của hắn ngừng hoạt động, giống như thể những tên lâu la đã mất hết hứng thú và bỏ hắn mà đi. Joel Hand đã chết mà không một lời trăng trối, trong khi nước đá vẫn tiếp tục chảy thành vũng trên sàn.
- Tôi cần thêm đá và thuốc. - Tôi nhìn lên nói.
- Sau đó thì sao? - Bear đến gần hơn.
- Sau đó thì anh cần phải đưa ông ấy đến bệnh viện.
Không ai trả lời.
- Nếu anh không đưa cho tôi những thứ tôi vừa yêu cầu, tôi không thể làm gì hơn. - Tôi nói.
Bear nhấc chiếc điện thoại trên bàn. Hắn nói là chúng tôi cần thêm đá và thuốc. Tôi biết Lucy và các đặc vụ khác đã hành động rồi hoặc là tôi sẽ bị bắn. Tôi bước ra khỏi vũng nước bao quanh cơ thể tên Hand. Nhìn khuôn mặt hắn, thật khó mà tin được rằng hắn lại có nhiều quyền lực đến vậy đối với những người khác. Bất cứ tên đồng đảng nào trong căn phòng này, hay những kẻ đang trực ở lò phản ứng và trên xà lan đều có thể giết người vì lão. Và thực tế là chúng đã làm như vậy.
- Con rô bốt sẽ mang vào đây. Tao ra ngoài lấy. - Bear vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ - Nó đang đi đấy.
- Mày mà ra ngoài đó là dễ bị bắn vào mông lắm.
- Con mụ này đang ở đây thì làm sao mà chúng dám làm thế. - Ánh mắt Bear dữ dằn và điên dại.
- Con rô bốt sẽ mang vào đây cho các anh. - Tôi đã làm chúng ngạc nhiên khi nói vậy.
Bear cười.
- Mày quên mấy bậc cầu thang kia rồi à? Mày nghĩ cái cục cứt sắt đó có thể trèo cầu thang được à?
- Nó làm được đấy. - Tôi nói, và hy vọng đó là sự thật.
- Vậy thì để nó mang lên, không ai phải ra ngoài cả. - Một tên khác nói.
Bear gọi Wesley trên điện thoại lần nữa.
- Để con rô bốt mang các thứ lên phòng điều khiển. Bọn tao sẽ không ta ngoài đâu. - Rồi hắn ngắt máy cái rụp, hoàn toàn không nhận ra mình đã làm gì.
Tôi nghĩ đến Lucy và cầu nguyện cho con bé bởi tôi biết việc này sẽ là thử thách lớn nhất. Bất chợt tôi giật nảy mình khi cảm thấy một họng súng gí vào cổ.
- Nếu mày để cho Ngài chết thì mày cũng sẽ phải chết. Hiểu chưa, đồ quỷ cái?
Tôi ngồi yên bất động.
- Chúng tao sẽ sớm dông khỏi đây và tốt hơn hết là Ngài có thể đi cùng chúng tao.
- Miễn là anh cung cấp các thứ như tôi yêu cầu thì ông ấy sẽ sống. - Tôi nói.
Hắn thu khẩu súng lại. Tôi bơm túi nước biển cuối cùng qua đường ven cho tên thủ lĩnh đã chết. Mồ hôi ướt đẫm lưng và chiếc áo khoác ngoài của tôi cũng ướt sũng. Tôi hình dung ra Lucy đang ở bên ngoài bốt chỉ huy di động để tập trung cao độ vào không gian ảo. Tôi hình dung ra những ngón tay và cánh tay con bé chuyển động, những bước chân đi đi lại lại điều khiển qua sợi cáp quang. Con bé là niềm hy vọng duy nhất để Toto không bị mắc kẹt trong một góc nào đó hay ngã nhào từ cầu thang xuống. Những gã đàn ông nhìn ra ngoài cửa sổ và bình luận khi con robot đang đi lên và chuẩn bị tiến vào trong.
- Giá mà mình có một con robot như thế này thì thích nhỉ. - Một tên nói.
- Mày ngu lắm, không điều khiển được nó đâu.
- Không biết chúng làm thế nào nhỉ. Con robot đó không phải được điều khiển bằng bộ đàm. Làm gì có sóng nào hoạt động được ở đây. Chúng mày có biết những bức tường này dày thế nào không?
- Hôm nào trời rét bảo nó mang cho ít củi thì tuyệt.
- Xin lỗi, tôi cần phải đi vệ sinh. - Một con tin rụt rè lên tiếng.
- Mẹ chúng mày. Không đi nữa.
Sự căng thẳng của tôi trở nên không thể chịu đựng nổi với nỗi lo chúng sẽ ra ngoài đúng lúc Toto xuất hiện.
- Mẹ kiếp, cứ đợi đấy đã. Giờ đóng được hết các cửa sổ lại thì tốt. Chỗ này lạnh như nhà mồ ấy.
- Ở Tripoli nhà mày thì còn lâu mới có không khí vừa lạnh vừa lành thế này. Tốt hơn hết là cứ tận hưởng đi lúc còn cơ hội.
Một vài tên cười phá lên, đúng lúc đó cánh cửa mở ra và một gã da đen lạ hoắc bước vào. Hắn ta để râu, mặc chiếc áo khoác to dày, quần bảo hộ. Trông có vẻ đang tức giận.
- Chúng ta mới chỉ lấy được tổng cộng mười lăm đơn vị cho vào thùng trên xà lan. - Hắn ta nói bằng âm nằng nặng và có vẻ đầy trọng trách - Phải cho bọn tao thêm thời gian thì mới có thể lấy được thêm nữa.
- Mười lăm là quá nhiều rồi. - Bear nói, vẻ như không quan tâm đến người đàn ông này.
- Chúng ta cần ít nhất hai mươi lăm đơn vị. Kế hoạch là như thế.
- Có đứa đếch nào bảo tao thế đâu.
- Ngài biết rõ điều đó. - Gã kia nhìn cái xác tên Hand trên sàn nhà.
- Nhưng giờ Ngài không thể thảo luận chuyện này với mày được. - Bear dụi đầu mẩu thuốc lá bằng mũi giày.
- Mày không hiểu à? - Gã đàn ông ngoại quốc trở nên giận dữ - Mỗi đơn vị nặng một tấn, và cần trục phải kéo từ lò phản ứng bị ngập đến bể, rồi mới đưa được vào trong thùng. Vừa chậm vừa khó khăn, lại còn nguy hiểm nữa. Chúng mày đã hứa là sẽ lấy được ít nhất hai mươi lăm đơn vị. Thế mà giờ thì chúng mày bấn lên và sướt mướt vì lão ta. Chúng tao đã thỏa thuận thế rồi.
- Thỏa thuận duy nhất của tao là phải chăm sóc Ngài. Bọn tao sẽ đưa Ngài lên xà lan và mang bác sĩ đi theo. Sau đó sẽ phải đưa Ngài đến bệnh viện.
- Vô ích. Trông ông ấy cứ như là chết rồi. Mày điên thật.
- Ngài chưa chết.
- Nhìn mà xem. Trông trắng bệch ra thế kia, mà có thở nữa đâu. Ông ấy chết rồi.
Chúng quát nhau và sau rốt Bear nhảy xổ đến chỗ tôi, đế giày khua rầm rập.
- Ngài chưa chết, đúng không?
- Đúng. - Tôi trả lời.
Mồ hôi vã xuống mặt khi hắn ta rút khẩu súng từ thắt lưng và đầu tiên là chĩa vào tôi, sau đó chĩa vào các con tin. Tất cả rúm người lại và một người bắt đầu khóc.
- Không, xin đừng. - Một người van xin.
- Đứa nào muốn chết đầu tiên? - Bear gào lên.
Họ im lặng, người run lên trong khi những chiếc mũ trùm đầu cứ phập phồng và những đôi mắt mở to sợ hãi.
- Mày? - Khẩu súng chĩa vào một người khác.
Cánh cửa phòng điều khiển vẫn để mở và tôi nghe thấy tiếng vo vo của Toto ở sảnh dưới. Nó đã lên gác và giờ đang đi dọc hành lang. Tôi rút chiếc đèn pin kim loại hộp đồ y tế mà cháu tôi đã nhét vào đấy.
- Mẹ kiếp, tao muốn biết Ngài đã chết hay chưa. - Một tên nói, và tôi biết trò chơi đã kết thúc.
- Để tao cho chúng mày biết. - Tôi nói khi tiếng vo vo ngày càng rõ hơn.
Tôi chiếu thẳng đèn pin vào gã Bear rồi nhấn nút. Hắn kêu rú lên ôm lấy mắt vì ánh sáng chói gắt. Tôi vung mạnh chiếc đèn pin to nặng như vung gậy bóng chày. Tôi nghe tiếng vỡ rạn ở cổ tay hắn, khẩu súng lục văng xuống sàn. Đúng lúc đó con robot tay không đi vào. Tôi vội nằm úp mặt xuống sàn, cố gắng hết sức che kín mắt và tai. Một tiếng nổ lớn kèm theo ánh sáng trắng lóa lên khi quả bom bật ra từ đỉnh đầu Toto. Những tên khủng bố la hét và chửi rủa vì không nhìn thấy gì. Chúng không nghe không thấy vài chục đặc vụ của đội Giải cứu Con tin vừa xông vào.
- Tất cả đứng im, mẹ chúng mày.
- Đứng im hoặc tao sẽ làm cho chúng mày bể sọ.
- Không ai được nhúc nhích.
Tôi ngồi im bất động trong ngôi mộ đá của Joel Hand khi chiếc trực thăng làm rung cả kính cửa sổ và một đội lính nhảy dù xông vào. Tiếng còng tay kêu lách cách và vũ khí rải rác khắp sàn nhà. Tôi nghe thấy có tiếng người khóc và chợt nhận ra đây là những con tin đang được dẫn ra ngoài.
- Ổn rồi, các bạn đã được an toàn.
- Ôi lạy Chúa. Cám ơn Chúa.
- Nhanh lên nào, chúng tôi cần đưa các bạn ra khỏi đây.
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy một bàn tay rất lạnh đặt lên cổ. Tôi nhận ra người này đang kiểm tra xem tôi còn sống hay không vì trông tôi như đã chết rồi vậy.
- Dì Kay đấy ư? - Đó là giọng nói đầy căng thẳng của Lucy.
Tôi quay đầu lại và từ từ ngồi dậy. Đôi bàn tay và nửa mặt ngâm trong nước đá giờ tê cóng. Tôi nhìn quanh, sửng sốt. Tôi run tới mức răng va vào nhau lập cập. Con bé đang ngồi bên cạnh tôi, khẩu súng trong tay. Ánh mắt nó nhìn khắp phòng trong khi những đặc vụ mặc quần áo đen khác đang điệu cổ những kẻ tội phạm cuối cùng ra ngoài.
- Đi thôi nào, để cháu giúp dì đứng dậy.
Con bé đưa tay cho tôi. Những múi cơ của tôi run lên như chuẩn bị lên cơn co giật. Tôi không thể ấm lại được và tai không ngừng kêu ong ong. Lúc đứng dậy, tôi nhìn thấy Toto đang đứng gần cửa. Mắt của nó đã bị cháy sém, đầu ám khói đen, và cái vòng tròn trên đỉnh đầu đã biến mất. Nó đứng im lặng với cái đuôi cáp quang. Chẳng ai buồn để ý đến nó trong khi tụi Tân Phục Quốc Do Thái từng tên một bị dẫn đi. Lucy nhìn xuống thi thể lạnh ngắt trên sàn nhà, giữa đống nước đá, dây ven, những ống tiêm và túi nước biển rỗng không.
- Lạy Chúa! - Con bé thốt lên.
- Ra ngoài bây giờ có an toàn không? - Mắt tôi bắt đầu ngấn lệ.
- Bọn cháu đã quản lý được khu vực ô nhiễm, đồng thời khống chế được các xà lan và phòng điều khiển. Một vài tên bị bắn vì không chịu buông vũ khí. Marino đã bắn một tên ở bãi đậu xe.
- Marino bắn bọn chúng ư?
- Chú ấy buộc phải làm như vậy. Mọi người chắc chắn rằng đã bắt được tất cả rồi, ba mươi tên thì phải, nhưng chúng ta vẫn cần phải cẩn thận. Nơi này đã bị cài bom rồi. Đi thôi nào, dì có bước được không?
- Được chứ.
Tôi cởi vội áo khoác ra rồi quẳng xuống sàn bởi vì không thể chịu đựng chiếc áo ướt sũng đó thêm được nữa. Tôi cũng lột găng tay rồi bước nhanh ra khỏi phòng điều khiển. Lucy rút chiếc bộ đàm ra khỏi thắt lưng. Đế giày gõ mạnh trên sàn hành lang và những bậc cầu thang mà Toto đã thao diễn rất thuần thục.
- Đơn vị 1-20 gọi số 1. - Lucy gọi.
- Số 1 đang nghe.
- Chúng tôi đang đi ra ngoài. Mọi thứ có an toàn không?
- Cháu đã tìm được “bưu kiện” chưa? - Tôi nhận ra giọng của Benton Wesley.
- Đã nghe. “Bưu kiện” ổn.
- Tạ ơn Chúa. - Người trả lời lộ cảm xúc khác thường so với những tông giọng vô cảm đặc trưng trên bộ đàm - Nói với “bưu kiện” rằng bọn chú đang chờ ngoài này.
- Đã nghe. - Lucy đáp - Cháu tin rằng “bưu kiện” biết điều đó.
Chúng tôi bước nhanh qua những tử thi dính đầy máu khô và rẽ xuống khu sảnh đã bị phong tỏa. Lucy đẩy cửa kính, và nắng chiều chói chang đến nỗi tôi phải đưa tay lên che mắt. Tôi không biết phải đi đâu nữa và cảm thấy đôi chân mình bắt đầu loạng choạng.
- Từ từ thôi. - Lucy choàng tay qua tôi - Dì Kay, cứ dựa vào người cháu nhé.

Chương trước