Xác chết dưới nước - Chương 06
Xác chết dưới nước
Chương 06
Ngày đăng 15-10-2017
Tổng cộng 16 hồi
Đánh giá 9.9/10 với 11087 lượt xem
Chúng tôi đến Richmond lúc hai rưỡi, một bảo vệ kéo cổng lên cho chúng tôi vào khu vực hẻo lánh ngay sát nơi tôi vừa mới chuyển đến. Đặc trưng của vùng này ở Virginia là không có tuyết, và cây cối thì lúc nào cũng đẫm nước mưa và đóng băng suốt đêm. Nhiệt độ đang tăng dần lên.
Ngôi nhà xây bằng đá của tôi nằm cách xa phố chính trên một con dốc trông ra khúc cua đầy sỏi đá ven bờ sông James, khu đất trồng được bao quanh bởi một hàng rào sắt nung để trẻ con hàng xóm không thể chui qua được. Tôi không biết bất kỳ người láng giềng nào và cũng không hề có ý định làm quen với họ.
Tôi không lường trước hết các vấn đề khi lần đầu tiên trong đời quyết định xây nhà, nhưng cho dù nó chỉ lợp ngói đen, hiên lát gạch hay sơn màu cửa chính thì cũng khiến cho tất cả những người xung quanh nhảy vào làm phiền. Đến khi các cuộc gọi tẻ ngắt của chủ thầu bắt đầu cản trở công việc của tôi trong nhà xác thì tôi đã dọa thưa kiện những nhà hàng xóm. Nhưng chưa cần phải nói gì thì cũng đã có một vài lời mời tới các bữa tiệc trong vùng.
- Cháu chắc là những hàng xóm của dì sẽ rất vui khi thấy dì ở nhà. - Cháu gái tôi nói lạnh tanh khi chúng tôi bước ra khỏi xe.
- Dì không nghĩ họ còn chú ý đến dì như thế nữa. - Tôi lục tung mọi thứ lên để tìm chìa khóa.
- Vớ vẩn! - Marino nói - Cô là người duy nhất dành hết thời gian ở hiện trường vụ án và mổ xác người chết mà họ biết. Họ có thể nhìn qua cửa sổ trong suốt quãng thời gian cô ở nhà. Chết tiệt, bảo vệ có thể gọi cho mọi người để họ biết cô đã về chứ.
- Cảm ơn nhiều. - Tôi nói và mở khóa cửa chính - Và chỉ khi nào tôi bắt đầu cảm thấy khá hơn khi sống ở đây.
Chuông chống trộm kêu ầm ĩ nên tôi nhanh chóng tra đúng chìa, rồi nhìn quanh theo thói quen vì căn nhà vẫn khá lạ lẫm đối với tôi. Tôi đã sợ mái nhà sẽ dột, thạch cao sẽ rụng ra hay bất kỳ thứ gì đó sẽ rơi xuống, rồi khi mọi thứ đều ổn cả, tôi thực sự thư giãn trong sự mãn nguyện. Ngôi nhà có hai tầng, rất thoáng, với cửa sổ được thiết kế rộng để thu nhận ánh sáng. Phòng khách là một bức tường bằng kính lớn nhìn xa hàng dặm ra dòng sông James, và khi chiều muộn, tôi có thể ngắm mặt trời lặn xuống những rặng cây bên bờ sông.
Kế bên phòng ngủ là căn phòng đủ lớn để tôi có thể làm việc. Đầu tiên tôi kiểm tra fax và tức thì nhận được bốn bức.
- Có gì quan trọng không vậy? - Lucy hỏi, con bé đi theo tôi trong khi Marino đang dỡ các hộp và túi đồ xuống.
- Thật ra tất cả đều là của mẹ cháu gửi cho cháu. - Tôi đưa hết cho con bé.
Nó nhăn mặt.
- Sao mẹ cháu lại gửi fax về đây chứ?
- Dì không nói với mẹ cháu là dì tạm thời sống ở Sandbridge mà.
- Không, nhưng ông bà biết dì ở đâu mà, phải không ạ?
- Tất nhiên, nhưng dì và mẹ cháu không phải lúc nào cũng thẳng thắn được với nhau. - Tôi liếc xem con bé đang đọc gì - Ổn cả chứ?
- Mẹ cháu rất kỳ quặc. Dì biết đấy, cháu đã cài đặt modem và ổ đĩa CD trong máy tính cho bà ấy và đã chỉ cách sử đụng. Lỗi tại cháu. Giờ bà ấy lúc nào cũng gặp vấn đề. Mỗi cái fax này đều là một vấn đề với máy tính. - Con bé cáu kỉnh lật lật các trang giấy.
Tôi cũng phát cáu lên với mẹ nó, Dorothy, chị gái tôi, người chị ruột thịt duy nhất của tôi, và chị ấy cũng chả buồn gọi điện cho đứa con duy nhất để chúc mừng năm mới nữa.
- Mẹ cháu gửi hôm nay, trong kỳ nghỉ, và bà ấy vẫn đang viết thêm một cuốn sách khác bên cạnh những cuốn sách ngớ ngẩn dành cho trẻ em.
- Công bằng một chút đi nào. Sách của mẹ cháu cũng không đến nỗi ngu ngốc mà.
- Vâng, thực là khó hiểu. Cháu cũng không biết mẹ cháu thực hiện các cuộc nghiên cứu ở đâu nữa, nhưng chắc chắn không phải là nơi cháu lớn lên rồi.
- Dì ước gì cháu và mẹ không xung đột với nhau như vậy. - Lúc nào tôi cũng nói thế với Lucy - Nhưng một ngày nào đó cháu sẽ phải giảng hòa với bà ấy. Đặc biệt là khi bà ấy qua đời.
- Dì lúc nào cũng nghĩ về cái chết.
- Bởi vì dì biết rõ về nó, và đó là mặt khác của cuộc sống. Cháu không thể tránh được nó như không thể tránh bóng đêm. Sẽ có lúc cháu phải đối mặt với Dorothy.
- Không, cháu sẽ không làm đâu. - Con bé xoay tròn chiếc ghế làm việc bằng da của tôi và ngồi xuống, mặt đối mặt - Vô ích thôi dì ơi. Bà ấy không hiểu gì về cháu. Không bao giờ.
Điều đó có lẽ đúng thật.
- Cứ vô tư sử dụng máy tính đi. - Tôi nói.
- Cháu chỉ mất một phút thôi.
- Marino sẽ đón chúng ta khoảng bốn giờ.
- Cháu lại không biết chú ấy đã đi rồi cơ đấy.
Những chiếc chìa khóa va vào nhau leng keng khi tôi bước vào phòng ngủ và bắt đầu dỡ dần đồ đạc, giấy tờ. Tôi cần một chiếc xe và đang nghĩ tại sao lại không thuê lấy một chiếc. Tôi muốn thay quần áo nhưng cũng không biết nên mặc gì nữa. Thật khó chịu với ý nghĩ rằng Wesley vẫn luôn khiến tôi phải băn khoăn khi chọn đồ để mặc, và mỗi phút trôi qua càng khiến tôi sợ hãi khi phải đối mặt với anh.
Marino đón chúng tôi như đã hứa. Anh cũng tìm thấy một cửa hàng rửa xe vẫn còn mở cửa ở đâu đó và đã bơm đầy xăng. Chúng tôi đi về phía đông dọc theo đại lộ Monument dẫn vào khu phố Fan, nơi những biệt thự thanh tao nằm dọc theo những đại lộ cổ kính và sinh viên thì chật ních trong các ngôi nhà cổ. Đến chỗ tượng đài Robert E. Lee, anh đánh tay lái vào phố Grace, nơi Ted Eddings từng sống trong một căn hộ đôi màu trắng kiểu Tây Ban Nha với cờ hiệu ông già tuyết Santa treo ở mái hiên cửa trước. Cạnh đó có cả một chiếc xích đu nữa. Băng giấy vàng nhạt bao quanh hiện trường vụ án được kéo qua các cột giống như kiểu gói quà Giáng sinh, với dòng chữ màu đen in đậm để cảnh cáo những kẻ tò mò muốn vào bên trong.
- Trong hoàn cảnh này thì tôi không muốn sẽ chạm mặt bất kỳ ai ở bên trong cả, và tôi cũng không biết còn kẻ nào khác có chìa khóa không. - Marino vừa nói vừa mở cửa trước - Tôi không cần các vị chủ nhà lắm chuyện vào kiểm tra những thứ đồ dùng vớ vẩn của anh ta.
Không dấu hiệu nào cho thấy sự có mặt của Wesley và tôi đã nghĩ rằng anh sẽ không xuất hiện thì ngay lập tức nghe tiếng kêu khò khè quen thuộc của chiếc BMW xám. Nó đỗ phía bên kia đường, và tôi nhìn thấy cần ăngten radio thụt xuống khi anh tắt máy.
- Bác sĩ, để tôi đứng đây chờ anh ta, cô cứ đi vào trước đi. - Marino bảo.
- Cháu muốn nói chuyện với chú ấy. - Lucy quay ra cầu thang.
- Còn tôi vào trước nhé. - Tôi nói và đeo găng vải vào tay như thể tôi chẳng quen biết gì Wesley vậy.
Tôi bước vào phòng khách của Eddings và sự hiện diện của cậu ta tức thì xuất hiện, ở mọi nơi mọi chỗ. Tôi cảm nhận được tính cách tỉ mỉ trong từng món đồ nhỏ nhất, những tấm thảm Ấn Độ và sàn nhà sáng bóng, hơi ấm của cậu còn đó trên những bức tường màu vàng rực rỡ treo những bức tranh cùng một kiểu đậm nét. Bụi bặm đã phủ một lớp dày cùng với dấu tích của cảnh sát ở khắp nơi, có thể họ đã mở hết các tủ và ngăn kéo. Thu hải đường, sung leo và hoa anh thảo dường như cũng đau buồn với sự thiếu vắng của chủ nhân. Tôi đưa mắt nhìn quanh để tìm chiếc bình tưới nước. Thấy một cái trong phòng giặt đồ, tôi đổ đầy nước và bắt đầu chăm sóc những cái cây vì nghĩ rằng chẳng có lý gì lại để chúng chết. Vì thế tôi không nghe thấy tiếng bước chân của Benton Wesley.
- Kay à? - Tiếng anh nhỏ nhẹ phía sau tôi.
Tôi quay lại và chắc anh đã cảm nhận được nỗi đau trong mắt tôi, nhưng không phải là dành cho anh.
- Em đang làm gì thế? - Anh chăm chú nhìn tôi đang tưới nước một chậu cây.
- Chính xác là những gì mà anh đang nhìn thấy.
Anh nhìn tôi yên lặng.
- Em quen cậu ta. Ted ấy. - Tôi nói - Không thân thiết lắm, nhưng các nhân viên của em đều biết cậu này. Cậu ta đã phỏng vấn em nhiều lần và em tôn trọng... Ồ... - Tâm trí tôi bắt đầu loạn lên.
Wesley gầy đi, điều đó khiến cho các đường nét trên khuôn mặt anh dường như còn sắc hơn. Mái tóc giờ đây đã hoàn toàn bạc trắng, mặc dù anh cũng không nhiều tuổi hơn tôi bao nhiêu. Trông anh có vẻ mệt mỏi, nhưng tất cả những người tôi biết trông đều như vậy. Anh cũng không có vẻ gì là đã ly thân cả. Anh không có vẻ đau khổ khi rời xa vợ hay tôi.
- Pete đã kể cho anh về vụ mấy cái xe. - Anh nói.
- Thật không thể tin được. - Tôi vừa nói vừa tưới nước.
- Còn cái gã thám tử ấy, hắn ta tên gì nhỉ? Roche à? Anh phải nói chuyện với sếp của hắn. Bọn anh vẫn hay nhắn tin cho nhau, nhưng nếu cần nói chuyện, anh sẽ gặp trực tiếp.
- Anh không cần phải làm thế.
- Có phiền toái gì đâu.
- Anh không nói thì hơn.
- Cũng được. - Anh giơ tay kiểu đầu hàng và nhìn quanh phòng - Cậu này cũng là người có tiền nhưng đã mất mát khá nhiều đây.
- Vẫn có người chăm sóc cây cối cho cậu ta.
- Thường xuyên không? - Anh nhìn mấy chậu cây.
- Những cây hoa chưa nở thì ít nhất mỗi tuần một lần, còn lại, những ngày khác thì còn phụ thuộc nắng chiếu vào phòng thế nào.
- Vậy những cái cây này chưa được tưới trong một tuần rồi à?
- Hoặc lâu hơn thế. - Tôi nói.
Lúc này, Lucy và Marino đã vào trong sảnh.
- Em muốn kiểm tra bếp. - Tôi đặt chiếc bình xuống.
- Ý kiến hay đấy.
Đó là một căn phòng nhỏ, có vẻ như chưa được sửa chữa gì từ những năm sáu mươi. Trong tủ bếp tôi thấy một bộ xoong nồi cũ và hàng tá thức ăn đóng hộp như cá ngừ và súp, cả đồ ăn nhanh như bánh quy xoắn. Còn đồ Eddings để trong tủ lạnh thì hầu hết là bia. Nhưng tôi rất thích một chai sâmpanh Louis Roederer Cristal được thắt nơ đỏ.
- Em tìm gì à? - Wesley nhìn xuống bồn rửa.
- Chắc thế. - Tôi vẫn chăm chú nhìn vào tủ lạnh - Chai rượu này sẽ khiến anh mất năm trăm đô và năm mươi xu cho nhà hàng đây, cũng có thể là một trăm đô hai mươi xu nếu mua trong cửa hàng.
- Chúng ta có biết được cậu ta phải trả bao nhiêu không?
- Em không biết. Nhưng em nghĩ không còn đầy đâu.
- Cậu này cũng có rất nhiều xi đánh giày và bàn chải đây này. - Wesley nói và đứng dậy.
Tôi xoay chai rượu và đọc nhãn mác.
- Một trăm đô ba mươi xu, và không phải mua ở đây. Theo em biết thì Richmond không có cửa hàng rượu nào tên là “Người Bán Rượu” cả.
- Có thể là một món quà chăng. Nó có cả giỏ đấy còn gì.
- Thế còn D.C thì sao?
- Anh không biết. Lâu nay anh cũng không mua nhiều rượu ở D.C.
Tôi đóng cửa tủ lạnh, thầm thích thú trong lòng vì anh và tôi đã từng nhiều lần cùng nhau thưởng thức rượu. Ngày trước chúng tôi thích lựa chọn và uống rượu khi ngồi sát vào nhau trên đi-văng hoặc trên giường.
- Người này không mua sắm nhiều đâu. - Tôi nói - Em không thấy dấu vết nào chứng tỏ cậu ta từng ăn uống ở đây.
- Anh còn thấy như cậu ta thậm chí còn không vào đây nữa cơ.
Tôi cảm nhận được sự gần gũi khi anh tiến lại gần bên, và tôi hầu như không thể chịu đựng được. Mùi nước hoa cologne của anh luôn phảng phất khiên tôi liên tưởng tới mùi quế và gỗ. Bất cứ khi nào tôi ngửi thấy mùi đó ở đâu, đều phải sững lại trong thoáng giây như lúc này đây.
- Em ổn chứ? - Anh hỏi với giọng dường như không dành cho ai cả ngoài tôi.
- Không, ở đây kinh khủng quá. - Tôi đóng cửa buồng hơi mạnh.
Anh bước ra phòng ngoài.
- À, chúng ta cần phải xem xét kỹ tình hình tài chính của cậu chủ nhà này, xem cậu ta lấy tiền đâu ra để suốt ngày đi ăn nhà hàng và có chai sâmpanh đắt tiền như thế.
Các loại giấy tờ để cả trong phòng làm việc và cảnh sát chưa sờ đến chúng vì chưa chính thức có dấu hiệu phạm tội. Mặc dù tôi vẫn nghi ngờ về nguyên nhân cái chết của Eddings và những sự việc kỳ lạ xảy ra xung quanh nó, nhưng cho tới thời điểm này thì về mặt pháp lý, chúng tôi lại chưa có kẻ tình nghi nào.
- Đã có ai dùng máy tính này chưa? - Lucy nhìn chiếc máy 486 trên bàn.
- Chưa. - Marino nói khi xem xét các tài liệu trong một ngăn tủ sắt màu xanh - Một cảnh sát bảo không vào được.
Con bé chạm vào con chuột và cửa sổ yêu cầu mật khẩu hiện ra trên màn hình.
- Được rồi. - Con bé nói - Anh ta đặt mật khẩu, điều này không lạ. Nhưng có điều lạ là không có đĩa trong ổ dự phòng. Chú Pete, mấy người của chú có thấy cái đĩa nào trong này không?
- Có, một hộp đầy đĩa ở trên kia. - Anh chỉ lên giá sách đầy kín sách lịch sử về cuộc nội chiến và một bộ bách khoa toàn thư được bọc da rất công phu.
Lucy lấy chiếc hộp xuống và mở ra.
- Không. Đây là các đĩa chương trình WordPerfect. - Con bé nhìn chúng tôi - Ý cháu là hầu hết mọi người đều phải có một bản dự phòng các tài liệu của họ, giả thiết là nếu anh ta vẫn làm việc tại nhà.
Không ai biết cậu ta làm việc ở đâu. Chúng tôi chỉ biết rằng Eddings làm cho văn phòng Hội Báo chí ở trung tâm thành phố, trên khu phố Fourth. Chúng tôi cũng không có lý do gì để tìm hiểu xem anh ta làm gì ở nhà, cho tới khi Lucy khởi động lại máy tính, thực hiện các thao tác như ảo thuật và bằng cách nào đó đã vào được phần cài đặt chương trình. Lucy vô hiệu hóa màn hình chờ, rồi bắt đầu tìm các thư mục trong WordPerfect, tất cả đều trống rỗng. Eddings không có một tài liệu nào cả.
- Chết tiệt. - Con bé nói - Điều này thực sự vô lý trừ phi anh ta chưa bao giờ sử dụng chiếc máy tính này.
- Dì không nghĩ thế đâu, ngay cả khi cậu ta làm việc ở trung tâm thì phòng làm việc ở nhà cũng phải được dùng để làm gì đó chứ.
Con bé gõ thêm chút nữa, trong khi Marino và Wesley xem xét các ghi chép tài chính mà Eddings đã xếp gọn gàng trong chiếc giỏ ở một ngăn kéo tủ có đề tên trên đó.
- Cháu chỉ hy vọng anh ta không xóa sạch cả thư mục phụ. - Lucy nói và lần mò trong hệ thống điều hành - Cháu không thể khôi phục lại các dữ liệu nếu như không có bản dự phòng. Mà cái này thì có vẻ như anh ta chẳng có.
Tôi thấy con bé gõ chữ undelete*.* và ấn phím enter. Kỳ diệu thay, một dữ liệu có tên killdrug.old hiện ra, và sau khi ra lệnh giữ lại, một tên khác lại hiện ra. Sau khi kết thúc thì đã khôi phục được hai mươi sáu dữ liệu. Chúng tôi nhìn nhau kinh ngạc.
- Đó là sự tuyệt vời của hệ điều hành DOS 6. - Con bé thản nhiên nói và bắt đầu in.
- Cháu có thể biết những dữ liệu này bị xóa khi nào không? - Wesley hỏi.
- Thời gian và ngày trên các dữ liệu đều giống nhau. Khỉ thật. Ngày 31 tháng Mười hai, trong khoảng từ một giờ một phút đến một giờ ba lăm phút sáng. Hẳn là dì sẽ nghĩ anh ta chết ngay sau đó.
- Điều đó phụ thuộc vào việc cậu ta đến Chesapeake khi nào. - Tôi nói - Xuồng của cậu ta đâu có bị phát hiện cho tới tận sáu giờ sáng.
- Thêm nữa, đồng hồ trên máy tính chạy đúng. Vì vậy quãng thời gian đó chắc là đúng. - Lucy nói thêm.
- Liệu có mất tới hơn nửa tiếng để xóa các dữ liệu đó đi không? - Tôi hỏi.
- Không, chỉ mất vài phút thôi.
- Vậy có thể ai đó đã truy cập vào máy tính và xóa hết đi. - Tôi phỏng đoán.
- Đây là chuyện phổ biến mà. Chúng ta cần thêm giấy in. Chờ chút, cháu sẽ lấy thêm ít giấy ở máy fax.
- Vậy thì chúng ta có thể lấy được các báo cáo hàng ngày không? - Tôi hỏi.
- Được chứ.
Con bé in ra một danh sách những phân tích fax vô nghĩa và các số điện thoại mà tôi có ý định sẽ kiểm tra sau. Nhưng ít nhất chúng tôi cũng biết chắc chắn trong khoảng thời gian Eddings chết, có kẻ nào đó đã dùng máy tính của cậu ta và xóa đi tất cả các dữ liệu. Cho dù ai chịu trách nhiệm làm việc này thì cũng không phải là kẻ tinh vi lắm, Lucy tiếp tục giải thích, vì nếu là một chuyên gia về máy tính thì thế nào cũng sẽ cho các dữ liệu vào thư mục phụ, khiến lệnh khôi phục dữ liệu trở nên vô dụng.
- Điều đó cũng không có nghĩa gì cả. Một nhà báo luôn có tác phong sao lưu bản dự phòng tài liệu. Trong chuyện này thì cậu ta chỉ bất cẩn thôi. Thế còn két sắt thì sao? - Tôi hỏi Marino - Anh có tìm thấy cái đĩa nào trong két không?
- Chẳng có gì hết.
- Như vậy thì không phải có kẻ đã đột nhập vào nhà đâu. - Tôi nói.
- Nếu bọn chúng vào được thì đã phải biết kết hợp khóa an toàn và mã khóa của hệ thống chuông chống trộm.
- Mã khóa có giống nhau không?
- Có, cậu ta sử dụng ngày sinh trong tất cả mã.
- Sao anh biết điều đó?
- Mẹ anh ta bảo thế.
- Còn chìa khóa thì sao? - Tôi hỏi - Không ai đi bộ được cả. Anh ta chắc phải có chìa để lái xe chứ.
- Roche bảo không có. - Marino nói, và tôi cảm thấy điều này thật kỳ lạ.
Wesley đang xem mấy trang dữ liệu khôi phục vừa in ra.
- Những cái này trông như mấy bài báo ấy. - Anh nói.
- Bài đã in chưa? - Tôi hỏi.
- Chắc một vài bài thì in rồi, tin cũ lắm. Ví dụ máy bay đâm vào Nhà Trắng và vụ tự tử của Vince Foster.
- Cũng có thể là Eddings vừa dọn dẹp lại máy tính. - Lucy nhận định.
- Ồ, đây rồi. - Marino đang xem lại một bản báo cáo tài chính của ngân hàng - Vào ngày 10 tháng Mười hai, có ba triệu đô-la được chuyển vào tài khoản của cậu ta. - Anh mở một phong bì khác và xem kỹ hơn - Tương tự như vậy vào tháng Mười một.
Điều đó cũng giống tháng Mười và các tháng còn lại trong năm. Dựa trên những thông tin khác nữa thì thấy rõ Eddings cũng cần phải có thu nhập thêm. Cậu ta phải trả tiền thế chấp một nghìn đô mỗi tháng, chưa kể các hóa đơn thanh toán hàng tháng đôi khi còn tương đương, nhưng lương mỗi năm của cậu ta chỉ khoảng 45.000 đô.
- Mẹ kiếp. Với số tiền phụ trội đó, gã này phải kiếm được gần 80.000 đô mỗi năm. - Marino bình luận - Không tồi đâu.
Wesley rời khỏi máy in và tiến lại chỗ tôi. Anh lặng lẽ đặt một tờ giấy vào tay tôi.
- Cáo phó của Dwain Shapiro. - Anh nói - Tờ Washington Post, 16 tháng Mười năm ngoái.
Bản tin rất ngắn gọn và chỉ nói sơ qua rằng Shapiro từng là thợ máy làm việc cho một đại lý Ford ở D.C, bị bắn chết trong một vụ cướp xe khi đang trên đường từ quán bar về nhà lúc đêm khuya. Xác anh ta đã được những người vô gia cư gần Virginia tìm thấy. Nhưng bản tin này không đề cập gì đến Tân Phục Quốc Do Thái.
- Không phải Eddings viết tin này. - Tôi nói - Mà một nhà báo khác trong tòa soạn đã làm tin.
- Vậy làm sao anh ta có được cuốn giáo lý? - Marino nói - Và thế quái nào mà nó lại ở dưới gầm giường trong nhà này được?
- Chắc cậu ta đang đọc cuốn sách ấy. - Tôi nói đơn giản - Và có thể cậu ấy không muốn ai nhìn thấy nó, ví dụ như người dọn nhà chẳng hạn.
- Cái này là những ghi chép. - Lucy dán mắt vào màn hình, nhanh chóng mở một file sau khi ra lệnh in cho một file khác - Được đấy, chúng ta đang có được những thứ hay ho đây. Chết tiệt thật.
Con bé bị kích động khi kéo chuột xuống và máy in Laser Jet lại hoạt động.
- Thật điên rồ. - Con bé dừng lại và quay sang Wesley - Gã này đã thu thập những tài liệu về Bắc Triều Tiên cùng với các thông tin về Joel Hand và Tân Phục Quốc Do Thái.
- Cái gì về Bắc Triều Tiên thế? - Wesley đang chăm chú đọc tài liệu trong khi Marino xem xét các ngăn kéo khác.
- Vấn đề giữa chính phủ chúng ta và Bắc Triều Tiên đã xuất hiện cách đây nhiều năm khi họ thử chế tạo plutonium ở một trong những nhà máy hạt nhân.
- Tôi thì thấy rằng lão Hand kia rất hứng thú với các liên minh, năng lượng hay những thứ tương tự. - Tôi nói - Trong cuốn giáo lý cũng có một ý ám chỉ đến điều đó.
- Được rồi. - Wesley nói - Có thể đây chỉ là những thông tin sơ bộ về hắn ta. Hay nói đúng hơn thì là những phần thô trong mớ thông tin quan trọng về hắn.
- Tại sao Eddings lại xóa hết dữ liệu của một bài báo quan trọng mà cậu ta chưa viết xong? - Tôi thắc mắc - Hay đó chỉ là sự trùng hợp vào đêm cậu ta chết?
- Điều này có lý nếu như kẻ chết kia tự tử. - Wesley nói - Mà chúng ta đâu có biết cậu ta có làm thế hay không.
- Đúng vậy. - Lucy nói - Anh ta xóa hết các dữ liệu của mình để sau khi chết, không ai xem được bất cứ thứ gì mà anh ta không muốn người khác thấy. Sau đó anh ta tự sắp xếp để cái chết của mình có vẻ giống như một tai nạn. Có thể việc đánh lừa mọi người rằng mình không tự tử rất quan trọng đối với anh ta.
- Cũng là một khả năng lớn đấy. - Wesley đồng tình - Có thể người này liên quan đến một vụ nào đó mà cậu ta không thể dứt ra được. Chính số tiền chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu ta hàng tháng đã chứng tỏ điều ấy. Hoặc cậu ta bị một suy sụp hoặc tổn thương nào đó rất nặng nề mà chúng ta không biết được.
- Nhưng cũng có thể đã có kẻ nào đó xóa hết các dữ liệu và lấy đi đĩa dự phòng. - Tôi nói - Ai đó đã làm việc này sau khi cậu ta chết.
- Vậy người đó phải có chìa khóa, biết mã khóa và phối hợp. - Anh nói - Hắn ta biết chắc Eddings không ở nhà và sẽ không về.
- Đúng vậy. - Tôi nói.
- Chuyện bắt đầu phức tạp lên rồi đấy.
- Vụ này quả rất phức tạp. - Tôi nói - Nhưng em có thể dám chắc Eddings bị đầu độc dưới nước bằng khí cyanide. Cậu ta không thể tự làm điều này được đâu. Và em rất muốn biết tại sao cậu ta lại có quá nhiều súng như vậy, và tại sao khẩu súng cậu ta mang xuống xuồng lại là khẩu bọc Birdsong và nạp đạn bọc thép KTW.
Wesley lại nhìn tôi, vẻ điềm tĩnh của anh khiến tôi hơi sốc.
- Tất nhiên, có thể xem những xu hướng theo chủ nghĩa phòng thân như là một dấu hiệu của sự mất ổn định.
- Hoặc sợ bị ám sát. - Tôi nói theo.
Cuối cùng chúng tôi cũng bước vào căn phòng đó. Mấy khẩu tiểu liên vẫn nằm cả trên giá để tường, và những khẩu súng ngắn, súng lục ổ quay và các băng đạn vẫn nằm nguyên trong hộp an toàn mà cảnh sát đã mở ra sáng nay. Ted Eddings trang bị cho căn phòng này máy ép đứng, cân điện tử, máy cắt mép loại nhỏ, khuôn nạp đạn và mọi thứ cần thiết để bảo vệ đạn dược. Ống đồng và ngòi nổ được cất trong một ngăn kéo. Thuốc súng trong một hộp quân dụng đã cũ, và dường như cậu ta rất thích thú với súng ngắm laze xác định mục tiêu.
- Cháu nghĩ những thứ này thể hiện một tư duy sai lệch. - Lucy nói khi con bé ngồi xuống xem xét các hộp đựng súng bằng nhựa cứng còn mở nắp - Tất cả những thứ này còn hơn cả chứng hoang tưởng cấp độ nhẹ. Cứ như thể anh ta đang cho rằng có cả một đội quân sắp tấn công mình vậy.
- Hoang tưởng sẽ có lợi nếu như thực sự có ai đó theo dõi cháu. - Tôi nói.
- Tôi thì bắt đầu nghĩ cậu ta bị mất trí rồi. - Marino đáp.
Tôi không quan tâm đến những giả thuyết của họ.
- Tôi đã ngửi thấy mùi cyanide trong nhà xác. - Tôi nhắc nhở họ trong cảm giác mất dần kiên nhẫn - Cậu ta không thể tự bơm khí độc trước khi lặn xuống nước được, như thế cậu ta sẽ chết ngay khi hít nước vào.
- Em đã ngửi thấy mùi cyanide. - Wesley nhấn mạnh - Nhưng ngoài em ra không ai ngửi thấy, và chúng ta cũng chưa có kết quả kiểm tra halogen hữu cơ kia mà.
- Anh muốn ám chỉ điều gì, rằng cậu ta chết đuối ư? - Tôi nhìn xoáy vào anh.
- Anh đâu có biết.
- Em chẳng thấy gì chứng tỏ dấu hiệu bị chết đuối cả. - Tôi nói.
- Em luôn nhìn thấy những dấu hiệu của chết đuối sao? - Anh hỏi rất có lý - Anh nghĩ các vụ chết đuối thực sự rất khó xác định, điều đó lý giải tại sao các chuyên gia chứng thực từ Nam Florida thường phải bay đến giúp đỡ chúng ta trong những vụ như vậy.
- Em khởi nghiệp ở Nam Florida và được coi là một chuyên gia chứng thực về các vụ chết đuối. - Tôi nói rành rọt.
Chúng tôi tiếp tục thảo luận bên ngoài trên vỉa hè cạnh chiếc xe của anh vì tôi muốn anh đưa tôi về nhà để chúng tôi có thể kết thúc cuộc tranh luận của mình. Mặt trăng mờ ảo, ánh đèn đường gần nhất cũng cách đó một tòa nhà, và chúng tôi không thể nhìn rõ mặt nhau.
- Vì Chúa, Kay, anh không định ám chỉ là em không biết em đang làm gì. - Anh nói.
- Tất nhiên anh muốn nói như thế. - Tôi đứng cạnh cửa ghế lái như thể chiếc xe là của tôi và tôi sắp sửa lái xe đi - Anh đang chỉ trích em. Anh đang nói chuyện như một kẻ đáng ghét.
- Chúng ta đang điều tra một cái chết. - Anh nói với giọng kiên định - Đây không phải thời điểm hay chỗ để làm bất cứ việc gì liên quan đến mục đích cá nhân.
- Vậy để em nói anh biết một điều, Benton, con người ta không phải là những cái máy. Ai làm gì cũng phải có tính cá nhân hết.
- Và điều đó thực sự là thế này đây. - Anh dịch sang bên cạnh tôi và mở khóa cửa - Em đang phản ứng là vì anh. Anh không chắc đó là một ý kiến hay đâu.
Tiếng khóa bật lên.
- Có lẽ hôm nay anh không nên đến đây làm gì. - Anh ngồi vào ghế lái - Nhưng anh cảm thấy điều đó rất quan trọng. Anh đang cố gắng làm cho mọi việc đi đúng hướng và anh nghĩ em cũng sẽ làm như vậy.
Tôi bước vòng qua bên kia và leo lên xe, nghĩ tại sao anh không mở cửa xe cho tôi như mọi khi. Đột nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi và sợ mình sẽ bật khóc.
- Điều đó rất quan trọng và anh đã hành động đúng. - Tôi nói - Một người đàn ông đã chết. Em không chỉ tin nạn nhân bị sát hại mà còn nghĩ cậu ta có thể đang dính vào một vụ lớn hơn, một thứ gì đó rất đáng sợ. Em không nghĩ cậu ta đã xóa các dữ liệu trong máy tính của mình và vứt hết tất cả các đĩa dự phòng vì điều đó có nghĩa là cậu ta biết mình sẽ chết.
- Đúng vậy. Điều đó cũng cho thấy đây là một vụ tự tử.
- Vụ này thì không phải như vậy.
Chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối.
- Em nghĩ có kẻ nào đó đã lẻn vào nhà cậu ta trong đêm cậu ta chết.
- Một người mà cậu ta quen biết.
- Hoặc người đó quen người biết lối vào. Như một đồng nghiệp hay bạn thân, hoặc một nhân vật đặc biệt nào đó chẳng hạn, để lấy chìa khóa vào nhà.
- Em nghĩ việc này có liên quan đến Tân Phục Quốc Do Thái? - Anh bắt đầu dịu giọng.
- Em e là như vậy. Và có ai đó đã cảnh cáo em nhằm khiến em phải bỏ cuộc.
- Ý em muốn nói tới Sở Cảnh sát Chesapeake.
- Không phải cả Sở. - Tôi nói - Có thể chỉ là Roche.
- Nếu những gì em nói là thực thì hắn ta thật thiển cận trong chuyện này, sự việc đã đi quá xa rồi. Nhưng việc hắn chú ý đến em là một vấn đề khác, anh nghĩ vậy.
- Thú vui duy nhất của hắn là đe dọa và ức hiếp. - Tôi nói - Cho nên em nghĩ chuyện này cũng có liên quan đấy.
Wesley không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa kính, còn tôi bắt đầu thư giãn và nhìn anh chăm chú. Cuối cùng anh quay sang tôi.
- Kay, tiến sĩ Mant có bao giờ nói gì về việc anh ấy bị đe dọa không?
- Với em thì chưa, nhưng em không biết liệu nếu anh ấy bị đe dọa thì có muốn kể cho ai không nữa.
- Mà đe dọa cái gì mới được chứ nhỉ? Chúng ta cứ mất thời gian để tưởng tượng cho lắm. - Anh khởi động máy rồi cho xe chạy trên phố - Nếu Eddings có liên quan đến Tân Phục Quốc Do Thái thì sao điều đó có thể liên quan tới tiến sĩ Mant được chứ?
Thực sự thì tôi không thể biết điều này và đành ngồi yên lặng khi anh lái xe. Anh lại tiếp tục.
- Tại sao anh chàng đồng nghiệp người Anh của em lại tạm gác công việc dễ dàng như thê? Em có biết rõ việc mẹ anh ta qua đời không?
Tôi nhớ ra người quản lý nhà xác của tôi ở Tidewater, anh ta đã bỏ việc trước lễ Giáng sinh mà không báo trước hay đưa ra bất kỳ lý do nào cả. Rồi Mant cũng đột ngột rời đi.
- Em chỉ biết những gì mà anh ấy đã nói với em. - Tôi nói - Nhưng em không có lý do gì để cho rằng anh ấy nói dối.
- Khi nào phó phòng của em quay về thì cô gái đang có bầu kia sẽ nghỉ chứ?
- Cô ấy vừa mới sinh em bé.
- Vậy thì chuyện này khó làm giả rồi. - Anh nói.
Chúng tôi rẽ vào đường Malvern. Mưa rớt từng giọt li ti trên kính, thôi thúc trong lòng những lời không được nói ra, và khi chúng tôi rẽ vào phố Cary thì tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Tôi muốn nói với Wesley rằng chúng tôi đã đưa ra quyết định đúng, nhưng việc kết thúc mối quan hệ không có nghĩa là có thể xóa hết được mọi tình cảm. Tôi muốn hỏi thăm về Connie, vợ anh. Tôi muốn mời anh vào nhà như tôi đã từng làm trước đây, và hỏi tại sao anh chưa từng gọi cho tôi lần nào. Đường Old Locke không có đèn và khi chúng tôi chạy dọc theo con đường hướng về phía bờ sông, anh chỉ ga nhẹ và lái rất chậm.
- Anh có định quay về Fredericksburg tối nay không? - Tôi hỏi.
Anh yên lặng rồi nói.
- Connie và anh sẽ ly dị.
Tôi không nói gì.
- Đây là cả một câu chuyện dài và có lẽ chuyện lộn xộn đó đã kéo dài quá lâu. Ơn Chúa, ít nhất thì bọn trẻ cũng đã lớn rồi. - Anh kéo cửa kính xuống, người bảo vệ ra hiệu cho chúng tôi đi qua.
- Benton, em rất tiếc. - Chiếc BMW của anh trở nên ồn ào giữa con phố ẩm ướt và vắng vẻ của khu nhà tôi.
- Em có thể nói rằng anh đáng bị như vậy. Cô ấy đã hẹn hò với một người đàn ông khác trong hơn nửa năm qua và anh không biết gì cả. Mà anh lại còn làm nghề nhận dạng cơ đây.
- Anh ta là ai?
- Làm đấu thầu ở Fredericksburg và hiện đang làm công việc tự do.
- Chị ấy có biết chuyện gì về chúng ta không? - Thực ra tôi không nên hỏi điều này vì tôi luôn quý mến Connie và chắc chắn sự thật sẽ khiến chị ấy căm thù tôi.
Chúng tôi rẽ vào lối vào gara. Anh không trả lời tôi cho tới tận khi chúng tôi đỗ xe gần cửa trước.
- Anh không biết. - Anh hít một hơi thật sâu và dán mắt vào đôi tay mình đang đặt trên vô lăng - Có lẽ cô ấy cũng nghe thấy những tin đồn nhưng không tin lắm. Cô ấy biết chúng ta có thời gian bên nhau khá nhiều. Nhưng anh thực sự cho rằng cô ấy chỉ nghĩ đó là vì công việc.
- Em thấy những điều này thật kinh khủng.
Anh không nói gì.
- Anh vẫn ở nhà đấy chứ?
- Cô ấy muốn chuyển ra ngoài. - Anh đáp - Cô ấy đã chuyển tới một căn hộ khác. Anh nghĩ cô ấy và Doug có thể gặp nhau thường xuyên ở đó.
- Tay chủ thầu tên thế à?
Khuôn mặt anh trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn ra cửa kính. Tôi nắm nhẹ bàn tay anh.
- Anh à. - Tôi nói nhỏ - Em muốn giúp anh bất cứ điều gì có thể. Nhưng anh phải nói cho em biết liệu em có thể giúp được gì.
Anh khẽ nhìn tôi, và trong chốc lát, đôi mắt ánh lên những giọt nước mắt mà tôi tin đó là dành cho chị ấy. Anh vẫn yêu vợ mình. Mặc dù tôi hiểu rõ điều đó nhưng vẫn không muốn chứng kiến cảnh này.
- Anh không thể để em làm thêm điều gì cho anh nữa. - Anh hắng giọng - Đặc biệt là lúc này. Trong cả năm tới nữa. Cái gã mà cô ấy đang sống cùng đó, hắn ta thích tiền và biết rõ anh cũng có một ít, em biết đấy, anh được thừa hưởng của gia đình. Anh không muốn mất hết mọi thứ.
- Em không hiếu anh có thể làm gì, sau tất cả những gì mà chị ấy đã làm.
- Phức tạp lắm. Anh cần phải cẩn trọng. Anh muốn bọn trẻ vẫn quan tâm, tôn trọng anh. - Anh nhìn tôi và rụt tay lại - Em biết anh cảm thấy thế nào mà. Hãy để mọi việc dừng lại ở đây thôi.
- Anh đã biết chuyện của chị ấy vào hồi tháng Mười hai, khi chúng ta quyết định chia...
Anh ngắt lời tôi.
- Đúng vậy. Lúc đó anh biết rồi.
- Em hiểu. - Giọng tôi trầm xuống - Em ước gì anh đã nói với em từ trước. Điều đó có thể khiến mọi chuyện dễ dàng hơn.
- Anh không nghĩ điều gì có thể khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng cả.
- Chúc ngủ ngon, Benton. - Tôi nói trong khi chân bước ra khỏi xe và không quay đầu nhìn lại khi anh lái xe đi.
Trong nhà, Lucy đang chơi bản Melissa Etheridge, và tôi cảm thấy thật thoải mái khi có cô cháu gái ở đây và có chút âm nhạc trong căn nhà. Tôi ép bản thân mình không được nghĩ nhiều về anh nữa, như thể tôi có thể bước sang một phòng khác trong tâm trí và nhốt anh ở ngoài. Lucy đang ở trong bếp, tôi cởi áo khoác ngoài và đặt cuốn sổ tay lên bàn.
- Mọi việc ổn cả chứ ạ? - Con bé dùng vai đóng tủ lạnh và mang trứng ra bồn.
- Thực tế thì mọi việc khá tồi tệ.
- Điều dì cần nhất bây giờ là có thứ gì đó để ăn và thật may mắn là cháu đang nấu ăn đây.
- Lucy, - Tôi dựa vào bàn bếp - nếu ai đó cố gắng che giấu cái chết của Eddings bằng cách ngụy trang nó như một vụ tai nạn hoặc tự tử, vậy thì những hành động đe dọa sau đó và sư việc liên quan đến văn phòng của dì ở Norfolk có nghĩa gì? Tai sao ngay cả các nhân viên của dì cũng bị đe dọa? Kỹ năng suy đoán của cháu rất tốt. Hãy thử nói cho dì nghe xem nào.
Cháu gái tôi đập lòng trắng trứng vào một cái bát và nướng bánh vòng trong lò vi sóng. Những bữa ăn không chất béo thật chán ngắt và tôi không biết vì sao con bé lại có thể duy trì được điều đó.
- Dì có bao giờ quen người nào đã từng bị đe dọa đâu. - Con bé nói bằng giọng vô cảm.
- Dì nhận ra đúng là mình không biết thật, chí ít thì cũng chưa. - Tôi bắt đầu pha cà phê theo kiểu Viên - Nhưng dì chỉ đang cố lý giải điều đó. Sao cháu không cho thêm ít hành, mùi tây với tiêu xay vào? Một ít muối nữa cũng không hại gì đâu cháu ạ.
- Dì muốn cháu làm cho dì một chiếc không? - Nó hỏi khi tay đánh bông trứng lên.
- Dì không đói lắm. Có lẽ dì sẽ chỉ ăn ít súp.
Con bé liếc nhìn tôi.
- Cháu rất tiếc là mọi sự lại trở nên tồi tệ như vậy.
Tôi biết con bé muốn nhắc đến Wesley và nó biết tôi không muốn nói về anh.
- Mẹ của Eddings cũng sống ở gần đây. - Tôi nói - Dì định sẽ nói chuyện với bà ấy.
- Tối nay ư? Vào phút cuối cùng trong ngày thế này sao? - Tiếng máy đánh trứng chạm nhẹ vào thành bát.
- Có thể bà ấy rất muốn nói chuyện tối nay, vào những lúc thế này. Bà ấy vừa nhận được tin con trai mình qua đời và tất cả chỉ có thế.
- Đúng vậy. - Lucy khẽ nói - Chúc mừng năm mới.