Vụ bí ẩn hòn đảo bộ xương - Chương 09

Vụ bí ẩn hòn đảo bộ xương - Chương 09

Đừng nói cho ai hết!

Ngày đăng
Tổng cộng 20 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 16789 lượt xem

ĐÂY LÀ LẦN ĐẦU TIÊN Bob gặp một khó khăn bất ngờ trong khi lặn. Bob hoảng sợ, cậu đá chân thật mạnh để tự giải thoát. Nhưng hình như cổ chân cậu càng bị siết chặt hơn nữa. Bob có cảm giác như mình bị kéo về dưới đáy.
Bob xoay người để nhìn xem cái gì đang níu giữ mình lại, và do động tác đột ngột, cánh tay Bob làm cho mặt nạ lệch đi một chút. Bob bị lóa mắt ngay. Nước đã làm cho kính bị đục, và trong suốt vài giây, Bob không nhớ nổi phải làm cách nào để làm sạch kính.
Rồi một cái gì đó bám vào vai Bob. Trong giây lát, Bob tưởng mình bị một con quái vật lạ tấn công. Nhưng ba cú gõ vào bình khí làm cho Bob hiểu rằng Jeff đã đến cứu.
Bàn tay Jeff nắm lấy vai Bob, làm cậu bình tĩnh lại. Từ từ, các cơ bắp giãn ra, đồng thời, cái vật siết chặt cổ chân Bob nới lỏng dần.
Bob cố gắng thở cho đều, rồi quay đầu sang bên phải, giơ tay lên và kéo thật nhẹ nhàng phía bên trái mặt nạ. Rồi Bob thổi thật mạnh bằng mũi. Khí buộc phải ra khỏi mặt nạ, kéo theo nước, và kính trong trở lại.
Điều mà Bob nhìn thấy trước tiên, là Jeff Morton đang gật đầu và dùng ngón tay chỉ một cái gì đó. Cúi mắt xuống, Bob nhìn thấy vật đang giữ không cho cậu đi là vòng thừng chão!
Bob gập người lại để giải thoát cổ chân. Tức giận mình vì đã hoảng hốt, Bob trở lên phía trên một chút rồi chờ Jeff, vì tin rằng anh sẽ chấm dứt chuyến lặn. Nhưng Jeff dùng ngón tay cái và ngón tay trỏ tạo thành vòng tròn cho biết mọi chuyện đều ổn. Sau đó, anh bơi tiếp, có Bob đi theo, lần này Bob thận trọng tránh xa tàu.
Cả hai đi dọc theo xác tàu, rồi đi vòng qua, có những đàn cá nhỏ đi cùng. Như chính hai người lặn cũng là hai con cá to hơn, hoàn toàn vô hại.
Hai anh em bơi như thế, cho đến khi Bob bình tĩnh hẳn lại, rồi Jeff chậm chạp trở lên mặt nước. Hai anh em nhìn thấy sống tàu. Ngay sau đó, hai cái đầu đeo mặt nạ ló ra khỏi nước, giống như miệng của hai con thủy quái kỳ lạ.
Jeff bơi về phía thang hông tàu và leo lên. Bob đi theo.
- Được không? - Peter hỏi, sau khi giúp Bob leo lên.
- Không được lắm - Bob lầm bầm - Mình bị mắc vào sợi dây, rồi mình hoảng lên.
Chính Jeff Morton cũng thừa nhận là không xuất sắc lắm, rồi anh đưa ra vài lời khuyên. Anh dặn kỹ ba cậu là không được hoảng hốt khi gặp tình huống bất ngờ. Rồi anh mỉm cười khoan dung.
- Bài học có ích, và không có nguy hiểm, bởi vì có anh ở đó. Bob đã trấn tĩnh lại được, và anh tin chắc là lần sau, Bob sẽ hoàn toàn giữ được bình tĩnh. Thôi! Đến phiên Peter.
Peter chuẩn bị thật nhanh. Vài phút sau, hai người đã biến mất dưới nước, bỏ lại Bob và Hannibal một mình trên tàu.
Bob cung cấp cho Hannibal vài kinh nghiệm vừa qua, rồi nói thêm:
- Mình nghĩ rằng bây giờ mình sẽ tự tin hơn. Mình đã biết phải làm thế nào để giữ được bình tĩnh và làm sạch mặt nạ, khi cần.
Hannibal định trả lời, thì có tiếng gọi. Cách đó khoảng một trăm sải tay, chiếc tàu của Chris Markos đang im lặng lướt về phía hai thám tử.
Chris tiến lại gần, đi vòng qua, rồi hạ buồm xuống. Hàm răng trắng của cậu sáng chói lên trên khuôn mặt rám nắng khi cậu cười.
- Ê! Mình dám cá ông Tom đã nói xấu mình! - Chris la lên trong khi nụ cười biến mất - Hy vọng các cậu không tin ông ấy chứ?
- Hoàn toàn không tin! - Bob tin tưởng nói - Trái lại bọn mình nghĩ cậu là một người rất đàng hoàng!
- Vậy thì mình vui - Rồi sau khi nhìn tất cả các thiết bị lặn bày đầy trên boong tàu, cậu bé nói hơi mỉa mai:
- Sao? Cần mấy thứ tùm lum này để lặn xuống đến chiếc tàu nhỏ à? Mình, mình chỉ lặn với làn da mình mà thôi! Mình là thợ lặn thứ thiệt mà!
- Có thật là thợ lặn tìm san hô có thể xuống đến độ sâu ba mươi mét mà không cần máy thở không? - Bob hỏi.
- Thật! Dễ thôi! - Chris kiêu hãnh trả lời - Lúc còn trẻ, ba mình lặn được tới sáu mươi mét, chỉ với một cục đá to để xuống cho nhanh, và sợi dây để trở lên. Ba ở dưới nước ba phút không thở.
Rồi mặt Chris lại sầm xuống.
- Nhưng ba mình đã lặn quá lâu! - Chris nói thêm - và ba đã bệnh. Nhưng một ngày, mình sẽ tìm ra kho báu, đưa ba mình về Hy Lạp. Mình mua tàu và làm nghề thợ lặn.
Nụ cười của Chris xuất hiện trở lại.
- Bây giờ, mình có việc đi đây - Chris nói - Mình phải tiếp tục tìm kho báu.
Chris do dự một giây, rồi nói thêm:
- Có thể ngày mai mình dẫn các cậu đi theo? Các cậu chịu không? Cả khi không tìm thấy gì hết, cũng vui lắm!
- Hay lắm! - Bob trả lời - Với điều kiện người ta không cần đến bọn mình...
- Phải, có thể bọn mình sẽ phải làm một việc gì đó cho đoàn làm phim - đến lượt Hannibal nói - Hoặc bọn mình sẽ phải tiếp tục tập lặn.
Rồi đột nhiên, Hannibal làm cho hai bạn giật mình bằng tiếng hắt hơi ồn ào.
- Cậu bị cảm lạnh hả Babal? - Bob hỏi.
- Nếu cảm, không được lặn! - Chris khuyên - Đau tai lắm! Thôi, chào các cậu nhé. Có thể ngày mai gặp lại.
Chris trở lên tàu, kéo buồm, rồi chiếc thuyền ra đi trên mặt biển đầy ánh nắng.
Vài phút sau, Peter và Jeff Morton trở về tàu. Peter cười rạng rỡ khi tháo thiết bị lặn ra.
- Tuyệt quá! - Peter tuyên bố - Mình hơi khó khăn khi phải làm thông hai lỗ tai, nhưng mình cố nuốt nước miếng, thế là xong. Babal ơi, đến lượt cậu đó!
Hannibal chuẩn bị không hăng hái bằng hai bạn. Cậu không ưa thích thể thao lắm, và mặc dù cậu cũng thích bơi lội, nhưng không thật sự say mê. Sau khi chuẩn bị xong và chịu sự kiểm tra của Jeff Morton, Hannibal trượt ra khỏi tàu, có thầy hướng dẫn đi theo.
- Bob ơi! Khi đó Peter nói như chợt nhớ ra điều gì. Sau khi Hannibal và Jeff biến mất dưới nước. Bob ơi! Cậu đoán thử xem!
- Sao?
- Hình như mình đã thấy một cái gì đó! Ngay lúc sắp trở lên, mình nhìn thấy một cái gì sáng trong cát cách chiếc tàu nhỏ khoảng nửa mét. Nếu mình lặn lần nữa, mình sẽ cố gắng xem đó là gì.
- Hả! Cậu chắc là đã nhìn thấy...
- Không, không chắc chắn lắm. Chỉ thoáng thôi. Nhưng có thể đó là vàng. Ai cũng nói kho báu rải rác dưới đáy biển mà.
Bob không kịp hỏi thêm gì, vì đúng lúc ấy Jeff và Hannibal đang xuất hiện trở lại trên mặt nước. Thật ra, Jeff nâng đỡ Hannibal đang giãy giụa, hoàn toàn không thấy được, vì mặt nạ bị lệch sang một bên.
- Có chuyện gì vậy? - Bob hoảng hốt hỏi.
- Không có gì nghiêm trọng hết - Jeff nói - Hannibal chạm mặt nạ làm cho mặt nạ lệch đi. Cũng may là lúc đó không sâu lắm, và Hannibal không nhả ống thở ra!
Cả hai leo lên tàu, Hannibal trông có vẻ kiệt sức.
- Khi lặn xuống, em bị đau tai quá - Hannibal giải thích sau khi lấy lại nhịp thở bình thường - Em thử nuốt nước miếng để làm cho thông… Rồi đột nhiên, em muốn hắt hơi... Em tháo miếng ống ra, nhưng em cũng buộc phải kẻo mặt nạ đi, sau đó em không tài nào quay lại được… Thành ra... Tóm lại, em xoay xở tồi quá! - Hannibal xấu hổ kết thúc.
Cậu lại hắt hơi lần nữa.
- Chắc là em sắp cảm rồi đó! - Jeff nghiêm khắc nói - Đáng lẽ hôm nay, em không được xuống nước. Cũng may là ta mới lặn sâu có vài mét! Trong hai ba ngày tới, em không được lặn nữa.
- Phải, em nghĩ như vậy hay hơn - Hannibal ngoan ngoãn đáp - Hôm qua, trong khoang máy bay có máy lạnh, rồi lại bị chuyến đi đêm trong mưa bão... Phải, chắc là em sắp cảm tới nơi rồi.
- Khi không khỏe trong người, không bao giờ được lặn hết - Jeff nói - và nhất là khi bị cảm. Thôi! Không sao, anh sẽ tiếp tục tập bơi với Bob và Peter, nhưng nếu Hannibal phải nằm nghỉ vài ngày, ta sẽ thay đổi chương trình một chút.
Trong hai giờ tiếp sau đó, Bob và Peter lần lượt thực hiện những chuyến lặn lâu hơn. Đến cuối chiều, tuy mệt nhừ, nhưng hai cậu đã có thể thực hiện được một vài thao tác tương đối đơn giản mà người ta yêu cầu.
Cứ mỗi lần lặn, Bob lại cố tìm vật sáng mà Peter nói là đã nhìn thấy, nhưng không tìm ra. Nhưng sau lần lặn cuối cùng, Peter trở lên, tay nắm chặt một cái gì đó trong tay. Peter leo lên tàu, vội vàng tháo miệng ống và mặt nạ ra.
- Nhìn xem! - Peter phấn khởi la lên.
Peter mở nắm tay ra, để lộ một đồng tiền vàng lớn và nặng.
- Úi chà! Một đồng tiền cổ! - Jeff Morton thốt lên. Phải! Một đồng tiền Tây Ban Nha ghi năm 1712! Đúng rồi Peter à, điều trước tiên anh căn dặn em là không được nói với ai chuyện này! Ngoài chúng ta và ba em, không được nói với ai hết! Hiểu không?
- Sao lại không được nói? - Peter hơi ngạc nhiên hỏi - Anh nghĩ có thể ai đó sẽ lấy lại đồng tiền của em à?
- Tất nhiên là không. Đồng tiền cổ này là của em, không có gì phải bàn cãi hết, bởi vì chính em đã tìm thấy. Nhưng dân ở đây chỉ toàn mơ kho báu thôi. Hiện giờ, họ đành chấp nhận thực tế rằng trên đảo Bộ Xương không có vàng. Nhưng nếu người ta biết rằng em đã tìm thấy đồng tiền này, trong chốc lát những người tìm vàng sẽ đổ xô đến đảo. Họ sẽ làm tiêu tan cơ may cuối cùng để chúng ta quay xong bộ phim này!

Chương trước Chương sau