Phái Viên Mật - Chương 16
Phái Viên Mật
Chương 16
Ngày đăng 15-03-2016
Tổng cộng 17 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 14787 lượt xem
Có ai lay vai D. Anh mở mắt có một cảm giác ấm áp lạ thường. Một viên cảnh sát đứng cạnh giường:
- Mời ông qua phòng điều tra.
Anh để ý ngay tiếng mời. Ở những trại giam trong nước, bên này lẫn bên kia, không bao giờ có tiếng đó. Anh mỉm cười:
- Ông cho tôi một phút.
Viên cảnh sát bước ra, khép cửa lại.
D vươn vai. Anh vẫn còn mặc nguyên bộ đồ hôm ra đi. Căn phòng hẹp, phòng giam ở đồn cảnh sát Luân Đôn không có ghế, chỉ có một cái bàn nhỏ trên đặt một ấm nước lạnh, một cái bô. Anh đánh răng rửa mặt qua loa rồi mở cửa. Viên cảnh sát đứng chờ bên ngoài, đưa anh tới một căn phòng nhỏ trong ngôi nhà trước mặt có ba người đang ngồi trong đó.
Cuộc điều tra ở một đất nước không có chiến tranh. Ba người thay phiên nhau hỏi, họ gợi ý, họ ghi chép tỉ mỉ. Thỉnh thoảng một người đứng lên bước ra cái tủ buýp phê rót cho anh một cốc trà nóng, trà xoàng thôi nhưng pha đậm. Họ mời anh ăn bánh bít quy ngọt, đưa cho anh một bao thuốc lá đen. Anh để ý thấy họ ghi nhãn thuốc lá. Xứ sở thần kỳ!
Họ cũng ra luật cấm vận đối với đất nước anh. Họ không cho phép chở lúa mì tới những bà mẹ đang đói cơm, những đứa trẻ khát sữa bên đó - D nghĩ thầm - Văn minh ư? Anh sẵn sàng tiêu diệt một chục nền văn minh kiểu đó.
Họ cố moi ra sự liên hệ giữa anh và cái chết của K và cô bé. Anh dùng chiến thuật của kẻ liều: chối tất.
- Anh dùng khẩu súng để làm gì?
- Tự vệ. Tôi đã ném xuống sông rồi.
- Sông nào, ở đâu?
- Sông Thames. Một cái cầu, tôi không biết tên.
- Nhưng ông có còn nhớ chỗ không?
- Nhớ, nhưng không chắc lắm...
Họ đã có nhiều chi tiết về đêm liên hoan ở Trung tâm Entrenationo. Có người trông thấy anh cùng đi với K ngoài đường.
- Tôi chia tay K ở ngay cửa.
- Một người tên là Fortescue trông thấy ông cùng với một phụ nữ...
- Tôi không biết người nào tên là Fortescue.
Cuộc điều tra kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Có tiếng chuông điện thoại, cảnh sát viên cầm lấy ống nghe, nói với D.
- Ông biết đấy. Mọi câu trả lời là do ông, không ai ép. Ông cũng có quyền không trả lời nếu trạng sư của ông vắng mặt.
- Tôi không muốn có trạng sư.
- Ông ấy không muốn có trạng sư. Viên cảnh sát nói vào máy.
- Ai nói chuyện với ông đấy.
- Tôi không biết.
Ông ta rót cho D cốc trà thứ tư:
- Ông dùng đường? Tôi hay quên quá.
- Không ạ.
- Xin lỗi.
Họ cho gọi hơn một chục người đàn ông, trạc tuổi D để anh đứng giữa bọn ấy. Anh buồn rầu thấy cái cảnh một giáo sư chuyên ngành ngôn ngữ đứng giữa những bộ mặt trộm cắp bất lương của Luân Đôn. Họ cho gọi Fortescue. Anh bước vào, tay cầm cái dù đen, tay cầm chiếc mũ phớt. Anh bước dọc hàng người với cái vẻ một chính trị gia trẻ tuổi đang duyệt đội quân danh dự. Anh nhìn kỹ một gã ăn mặc xộc xệch đứng bên phải D, bộ mặt lầm lỳ của một kẻ có thể giết người vì một bao thuốc lá. Fortescue nói:
- Tôi nghĩ là... Không... Có thể là... Anh ngước đôi mắt lợt lạt, băn khoăn, nhìn viên cảnh sát đi theo anh - Rất tiếc, thưa ông. Tôi cận thị, mà cái gì ở đây cũng khác cả.
- Khác?
- Vâng. Khác với căn phòng của Emily, tôi muốn nói của cô Glover.
- Người ta không yêu cầu ông nhận mặt bàn ghế - Viên cảnh sát nói.
- Không. Nhưng người kia có một miếng gạc gắn băng keo bên má.
- Ông không tưởng tượng thêm được một miếng gạc sao?
- Được ạ, Fortescue nói và nhìn lên má D, nhưng ông này lại có cái sẹo, người kia dường như không có...
Họ ghi nguyên văn cuộc đối thoại. Họ đưa Fortescue ra, rồi lại đưa một người khác, đội cái mũ cát két vào. D nhớ mang máng đã gặp người này ở đâu đó. À. Người tài xế tắc xi đã đưa Rose và anh ra ga đêm ấy. Ông này bước chầm chậm qua trước hàng người rồi ông dừng lại trước gã có bộ mặt tướng cướp đứng cạnh D:
- Chính là hắn đây ạ.
- Chắc chứ?
- Chắc chắn như vậy!
- Cám ơn nhiều.
Họ không đưa thêm ai vào nữa, giải tán hàng rào danh dự, giải lũ phạm nhân đi. D nghĩ mình bị ghép nhiều án quá, họ tha hồ mà đối chiếu, mình cứ chối phăng hết, vậy là đơn giản. Công việc dù sao cũng đã xong rồi.
Phòng giam khá ấm áp, chăn nệm dày. Dùng bữa trưa xong, anh trùm chăn làm một giấc đầy. Anh mơ thấy mình tranh luận với một cô gái. Cô nói rằng bản Oxford có trước bản Bérne. Họ đi dọc một dòng sông êm ả. Anh nói: “Rose...” Mùi vị mùa xuân phảng phất đâu đây. Bên kia bờ sông, những ngôi nhà chọc trời trông như những nấm mồ. Một viên cảnh sát lay vai gọi anh dậy:
- Có một ông trạng sư muốn gặp ông.
D chẳng muốn gặp trạng sư làm gì, mệt quá. Nhưng rồi anh cũng theo viên cảnh sát lên phòng điều tra. Viên trạng sư còn trẻ, nhanh nhẹn có vẻ lịch duyệt.
- Xin lỗi ông - D nói - Tôi không có tiền. Nghĩa là... nói chính xác hơn, tôi chỉ còn có hai đồng bạc.
- Ông khỏi quan tâm điều ấy. Đã có người lo. Chúng tôi đã chuyển hồ sơ của ông tới tôn ông Hillman, luật sư. Chúng tôi nghĩ là ông có nhiều người che chở, ông là một nhân vật quan trọng.
- Nếu ông cho rằng với hai đồng bạc...
- Đừng nói chuyện tiền nong bây giờ. Chúng tôi đã được thù lao đầy đủ.
- Nhưng tôi cần biết, trước khi chấp nhận chuyện này.
- Ông Forbes đã lo liệu tất cả.
- Ông Forbes.
- Bây giờ ta đi vào chi tiết. Tòa án còn thiếu chứng cớ về những tội mà ông bị buộc. Chúng tôi đã thanh toán được một số vấn đề, đã chứng minh rằng ông nhập cảnh hợp lệ. Thư mục ghi rõ những công trình của ông xuất bản lại Anh. Ông chính là ông D.
“Hoan hô Rose”. D nghĩ và anh hỏi: “Còn về cái chết của cô hầu ở khách sạn?”
- Họ không đủ chứng cớ về sự liên quan của ông. Một người đàn bà trên lầu đối diện khách sạn đã trông thấy bà quản gia ném cô bé xuống đường và bà này đã nhận tội. Vậy là đủ. Còn chuyện cái xác chết của K.
- Tôi sẽ dẫn chứng nếu người ta cho phép.
- Cảnh sát đang hội chứng. Tôi nghĩ ông sẽ được tham gia...
D thấy có nhiều hy vọng, đồng thời cũng thấy mọi sự rắc rối quá, mệt mỏi quá. Anh hy vọng Rose không bị phiền hà gì trong mối liên hệ với anh. Anh nhớ câu cô nói: “Tôi không thể yêu anh khi anh chết hay khi anh ngồi tù...”
Viên trạng sư gấp sổ đứng lên.
- Thôi, hôm nay như vậy là tạm đủ.