Nợ tình - Chương 15
BÀ ROSELYNE
Ngày đăng 01-03-2016
Tổng cộng 20 hồi
Đánh giá 8.3/10 với 17813 lượt xem
Sau khi lang thang ở Cheltenham và ngắm hai cửa hàng đồ cổ, bà Oliver vào một nhà hàng thẩm mỹ và nhìn xung quanh. Một cô gái tới bên bà, vẻ dò hỏi.
- Tôi muốn gặp bà Roselyne, tôi đã gọi điện thoại trước rồi - Bà Oliver giải thích - Đây là một công việc cá nhân.
- Tôi biết bà chủ tôi đang đợi.
Một phụ nữ đứng tuổi, đặt tách cà-phê xuống bàn rồi ra đón khách.
- Bà Oliver phải không ạ? Tôi đang chờ bà? Bà dùng tách cà phê nhé!
Bà Oliver cảm ơn một cách lễ phép và đi ngay vào mục đích của cuộc thăm viếng.
- Tôi muốn hỏi bà một vài việc có thể bà còn nhớ. Vì bà đã mở hiệu làm đầu một thời gian phải không?
- Trời! Đúng. Và bây giờ thì tôi đã nhàn nhã, tôi đã giao những việc đó cho những người làm công của mình rồi.
Bà Roselyne cười. Bà có một bộ mặt thông minh, bộ tóc nâu đã lốm đốm những sợi bạc.
- Có việc gì đấy ạ? - Bà ta hỏi.
- Tôi muốn hỏi về những bộ tóe giả.
- Bây giờ thì chúng tôi không bán những thứ đó nữa.
- Ngày trước bà có một cửa hàng làm đầu ở Londres, phải không?
- Đúng. Trước tiên là ở phố Bond, sau chuyển về phố Sloane. Nhưng chồng tôi và tôi rất sung sướng khi chuyển về đây... Bà cũng như vậy, phải không bà Ariane Oliver?
Bà Oliver giật mình và có vẻ khó chịu.
- Vâng.
- Tôi rất thích những cuốn sách của bà. Tôi đã đọc rất nhiều. Bây giờ xin bà cho biết, tôi có thể giúp bà được gì. Bà muốn biết về những bộ tóc giả ngày xưa, hôm qua ư?
- Không đúng hẳn. Một trong những người bạn gái của tôi, đã qua đời một cách bi thảm cách đây nhiều năm, tôi cho rằng bà ấy đã mua những bộ tóc giả của bà.
- Bà đã nói đến một sự kết thúc bi thảm. Bạn bà tên là gì?
- Ravenscroft.
- Ồ! Đúng? Tôi nhớ rõ. Một phu nhân xinh đẹp, chồng là một sĩ quan, phải không?
- Đúng thế. Và người ta đã giả thiết rằng cả hai cùng tự sát.
- Tôi đã đọc báo và nghe nói có thể cho bà biết điều gì? Tôi không biết những chi tiết của vụ ấy.
- Tôi sẽ nói ngay với bà đây. Bà Ravenscroft là khách hàng của bà. Và cuộc điều tra vụ án đã kết luận là bà ấy có đến bốn bộ tóc giả, cái đó hình như hơi nhiều.
- Ừ phải, bà có lý. Hầu hết phụ nữ mang tóc giả chỉ có hai bộ dùng để thay thế lần lượt.
- Bà có nhớ hoàn cảnh lúc bà Ravenscroft tới mua thêm hai bộ sau không?
- Không phải là bà ta tới mua. Tôi cho rằng lúc ấy bà đang ốm, và một cô gái trẻ người Pháp đi thay bà. Một cô gái rất xinh đẹp nói tiếng Anh rất sõi, hình như là một gia sư, hoặc một cái gì gần như thế, của gia đình. Cô ấy đã giải thích bà Ravenscroft ưa dùng loại nào, màu sắc, kiểu dáng... và bảo chúng tôi cho hai bộ.
- Hai bộ khác nhau, đúng không?
- Đúng. Một bộ dùng vào buổi tối, nếu tôi không nhầm thì nó được cuốn thành từng lọn để không bị hư hại khi người ta đội mũ. Từ đó tôi không thấy bà Ravenscroft nữa. Nhưng tôi biết rằng bà đã đau đớn nhiều về cái chết của người chị sinh đôi, tuy trước dây bà sống rất hạnh phúc.
- Than ôi, chúng ta không biết cái gì đợi chúng ta ở cuối đường đời.
- Vì thế, tôi cho rằng, có nhiều bộ tóc giả cũng không thể làm cho người ta bớt ưu phiền được.