Nhân chứng có ba bộ mặt - Chương 11
Không thương tiếc
Jonathan Craig
Ngày đăng 29-02-2016
Tổng cộng 12 hồi
Đánh giá 9/10 với 12803 lượt xem
Các chết hình như đã bay qua tường... Bị ném từ một mặt phẳng quay ra ngõ phố. Nó trượt theo cái phễu đổ than rồi rơi vào một kho than lúc này là một xưởng thợ thủ công. Trên tường là những tờ áp-phích màu sắc sặc sỡ quảng cáo về những trận đấu bò tót ở Tây Ban Nha, ở Mê-hi-cô, những cuộc đua ô-tô ở Mans và Nurburgring; một tấm lưới đánh cá màu hồng ở góc tường, một bánh lái tàu ở góc bên kia, những bức vẽ không đóng khung, những đồ gốm nằm rải rác mọi nơi. Trên bàn một ngọn nến cháy dở gắn trên vỏ chai rượu Chianti. Nến chảy xuống bao phủ lấy thân chai.
Xác chết là xác của một người đàn ông còn trẻ, vai rộng, mặt rám nắng, một vết thương đỏ loét hình mặt trăng dưới mắt.
- Ông có cho rằng người này chết do đầu đập phải tường không? - Tôi hỏi ông bác sĩ pháp y đang quỳ xuống để khám nghiệm tử thi.
- Không, anh ta ngã, người nghiêng về phía trái, vai trái đập vào tường - Ông ta trả lời - Anh ta chết do cú đánh vào gáy xảy ra trước khi rơi xuống đây.
- Cổ người này có bị gãy không?
- Không. Anh ta bị một vết thương trên đầu. Ông Pete! Thoạt nhìn thì hung khí là một vật tròn và nặng. Anh ta chết cách đây hai tiếng đồng hồ hoặc ít hơn một chút.
Ông đóng chiếc va-li nhỏ lại, đứng lên và nói thêm :
- Đây là câu chuyện giữa chúng ta – thầy thuốc và cảnh sát - để ông tiến hành điều tra một cách dễ dàng hơn. Tôi chỉ có kết luận chính thức khi đã giải phẫu xác chết. Ông đồng ý chứ?
- Đúng thế.
- Ông có thể cho tôi mang tử thi đi không. Tôi sẽ mang nó về bệnh viện Bellevue để tiến hành công việc.
Tôi ký tên vào biên bản và gọi những hộ lý của xe cứu thương đang đơi ở ngoài đường với chiếc cáng trên tay.
- Khi xong việc - Ông bác sĩ pháp y nói - tôi sẽ gọi điện thoại cho ông.
- Cảm ơn ông Ed. Tôi rất biết ơn ông.
Tôi nhìn đồng hồ tay. Đã hơn mười giờ đêm rồi. Bầu không khí nặng nề, ẩm thấp, vào cả đêm nay nữa, ở New York. Tôi đi theo hành lang để gặp Stan Rayder, một đồng sự đang thẩm vấn cô gái, người đã phát hiện ra xác chết và gọi điện cho cảnh sát.
Cùng đến hiện trường trước đây một tiếng đồng hồ, Stan và tôi đã chú ý đến bụi than phủ trên quần áo người chết. Cũng có cả những mảnh phơi bào nhỏ nữa. Chúng tôi đã quan sát mặt phẳng dốc ra vỉa hè. Cánh cửa được dễ dàng mở ra tuy đã bị han gỉ. Có những vết máu trên cánh cửa. Nhưng không nhất thiết người này bị sát hại ở đây. Cánh cửa han gỉ nên rất khó cho việc lấy dấu vân tay của kẻ giết người, nếu có.
Việc xem xét tỉ mỉ kho than cũ, cả trên xác người cũng không mang lại kết quả nào. Túi áo, túi quần đều đã bị lộn trái, nhưng trong túi áo sơ-mi chúng tôi lượm được mẩu giấy trên đó ghi một số điện thoại, viết nguệch ngoạc bằng bút chì trên giấy xé ra từ một cuốn danh bạ điện thoại..
Bước vào phòng nơi Stan Rayder đang thẩm vấn Cloris Ramey, cô gái đã báo tin cho chúng tôi, tôi có cảm giác là cô ta đã rất bình tĩnh khi làm việc này.
- Cô có thấy dễ chịu hơn không? - Tôi hỏi.
Đây là một cô gái cao lớn nhưng gầy gò, mắt màu xám hơi lồi. Cô ngồi trên ghế tràng kỷ, đầu gối co lại trong vòng tay và ngước mắt nhìn tôi và khẽ gật đầu, rồi quay mặt đi chỗ khác.
- Cô ta đã rất hốt hoảng - Stan nói - Để cô ta ngồi một mình trong vài phút, như vậy sẽ tốt hơn.
Stan lúc nào cũng có vẻ ngạc nhiên. Nhưng đây chỉ là bề ngoài. Thực ra anh là một người đàn ông cao lều nghều, tóc quăn, giọng nói đều đều như một giáo sư toán học; nhưng khi thấy một tên bất lương anh sẽ bật lên như một chiếc lò xo và hai quả đấm đã sẵn sàng.
- Cô ta có thể cho biết thêm điều gì không? - Tôi hỏi.
Stan lắc đầu.
- Cô ấy nói hình như đã nghe thấy một tiếng động trong kho than cũ; cô tới đó, thấy xác người và đi gọi cho cảnh sát. Đó là toàn bộ câu chuyện của cô ấy. Tôi cho là như vậy.
- Anh đã hỏi những người ở xung quanh chưa?
- Không ai ở nhà cả, anh Pete. Bà nội trợ ở gác hai đã đi nghỉ cho đến hết mùa hè. Hai người đàn ông ở tầng trệt thì đi làm ca đêm. Còn người cha của cô Ramey thì đang nằm ở bệnh viện.
- Như vậy chúng ta chỉ có một vật chứng duy nhất là một số máy điện thoại thôi.
- Tôi đã tiến hành những cuộc điều tra với số vật chứng ít hơn.
- Có thể vì vậy mà anh già trước tuổi. - Tôi nhận xét.
Tôi lấy trong túi ra mẩu giấy có số điện thoại ấy.
- Tôi sẽ tìm ra ai là người chủ chiếc máy này.
- Phải, tôi hiểu - Stan chua chát trả lời - Rồi sau đó anh để tôi giặt mảnh vải bẩn trong khi đó thì anh đang trò chuyện trong căn phòng có điều hòa không khí một cách vui vẻ... Bao giờ cũng bài hát ấy!
- Có phải căn hộ nào ở New York cũng có máy điều hòa không khí đâu. - Tôi cãi lại.
- Nhưng những nơi anh đến thì có đấy. Tôi thì tôi đi tắm hơi.
Tôi trở lại chỗ cô Ramey và gọi cho công ty điện thoại hỏi về những con số mà chúng tôi tìm được trong túi áo người chết. Việc kiểm tra này chỉ mất có một phút đồng hồ trong lúc đó thì đôi mắt của cô gái không biểu lộ một tình cảm nào và cũng không chớp nữa, hình như thế. Sau đó người ta cho tôi biết: người có số máy ấy là người phụ nữ có tên là Leda Wallace, số nhà 384, phố West Houston. Tôi ghi những cái đó vào sổ tay, kể cả số điện thoại của cô Ramey nữa.
Gặp Stan ngoài hành lang, tôi cho anh biết những điều tôi nắm được và đưa cho anh tấm ảnh chụp mặt người chết.
- Tôi đang tự hỏi đây có phải là người tính nết hiền lành khi còn sống không - Stan nói với vẻ đăm chiêu.
- Tôi thì tôi nghi ngờ. Cái đó rất hiếm trong bọn trộm cắp.
Nhà số 384 ở phố West Houston, nằm trong cụm nhà sáu ngăn và cùng xây cao tới năm tầng khó phân biệt nhau nếu không nhìn bảng ghi số nhà.
Nghe tiếng chuông của tôi, một cô gái đi ra trong căn hộ 4B ra mở cửa. Cô ta trạc ngoài hai mươi tuổi, tóc vàng nhạt, mắt tối đi vì cặp lông mày rậm. Cho dù chân đi đất, nhưng trông cô ta có vẻ cao lớn hơn tôi, người lực lưỡng trong chiếc quần jin chật và một chiếc áo pull đầy những vết sơn màu sặc sỡ.
- Cô là cô Wallace ư?
- Là tôi đây.
- Tôi là thanh tra Selby, đội hình sự số sáu - Tôi nói và đưa ra chiếc huy hiệu - Tôi muốn nói chuyện với cô.
Định nói gì đó nhưng sau lại thôi, cô ta đứng tránh sang một bên để tôi vào trong nhà. Tôi ngồi trên ghế tràng kỷ, lấy trong túi ra cuốn sổ tay và tấm ảnh của người chết.
Cô ta ngập ngừng một chút rồi ngồi trên đầu kia của ghế, khẽ nhướn lông mày lên.
- Tôi hy vọng là không mất nhiều thời gian chứ? Tôi đang rất bận, ông Selby.
Tôi nở một nụ cười thân thiện và hỏi :
- Để sơn lại tường nhà ư?
- Không, để sơn những tấm thiếp Noel - Cô nói rồi chỉ tay vào góc nhà nơi đặt một bàn vẽ thấp - Tôi làm việc cho hãng Kansas City.
- Sản xuất thiếp Noel ngay từ tháng tám ư?
- Phải, và cả những tấm thiếp ngày lễ Các Thánh nữa.
- Tôi hiểu rồi - Tôi nói và đưa tấm ảnh của người chết ra và hỏi - Chúng tôi đang đi tìm căn cước của người này, cô Wallace. Cô có biết người này là ai không?
Cô ta cầm lấy tấm ảnh, nhìn, rồi trả lại nó cho tôi bằng hai ngón tay như cầm một con chuột chết.
- Đúng rồi - Cô hỏi lại tôi - Lần này thì anh ta làm gì?
- Nhưng trước hết người này là ai đã.
- Tên anh ta là Cody Marden, nhưng nhiều người gọi anh ta bằng những tên khác nữa.
- Người này không được mọi người ưa thích. Tôi hiểu như vậy. Đúng không?
- Đúng thế - Cô ta mỉm cười rồi nói - Nhưng tại sao ông lại hỏi như vậy?
- Người này đã bị giết chết, cô Wallace.
Cô gái nghiêm mặt lại, cặp mắt bỗng tối sầm đi.
- Bị giết ư? - Cô nhắc lại - Cody bị giết ư?
- Người này bị giết, chúng tôi không biết kẻ giết người là ai.
Cô quay mặt đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm như nói với mình :
- Cái đó phải đến. Sớm hay muộn, cái đó phải đến.
- Tại sao cô lại nói như vây, cô Wallace?
- Vì anh ta thuộc loại người phải chịu như vậy.
- Người này có nhiều kẻ thù ư?
- Rất nhiều.
- Cô thấy người này lần cuối cùng vào lúc nào?
- Sáu tháng trước đây. Hồi tháng Hai.
- Trước đó thì sao?
- Ông muốn biết giữa chúng tôi có quan hệ thuộc loại gì ư? - Cô ta mỉm cười rồi nói - Thoạt tiên tôi tưởng rằng đây là “của thật” như người ta nói. Tôi không biết tôi bị anh ta thôi miên tôi hay tôi tự thôi miên mình. Tất cả mọi điều tôi biết là sau đó ba tháng là tôi “nhập định” lại. Cuối cùng là “thức tỉnh” cũng theo như người ta nói.
- Và trong số những kẻ thù của người này có ai mong muốn cái chết của anh ta không?
Cô Wallace yên lặng một chút trước khi trả lời.
- Mong muốn cái chết của một người nào đó và giết người ấy, đó là hai việc khác nhau. Nghĩ kỹ, tôi tin chắc chỉ có hai người muốn giết Cody. Đó là Fred Bennet và vợ là Joyce. Cách đây sáu tháng, Marden đã bỏ nơi này mà đi, tuy nhiên...
- Cô muốn nói là đi khỏi thành phố này ư?
- Đúng thế. Không ai nhìn thấy hoặc nghe nói đến anh ta từ bấy đến nay. Chính ông là người cho tôi biết anh ta đã trở về. Tôi rất ngạc nhiên khi anh ta dám cả gan như vậy.
- Cái gì làm cô quả quyết rằng chỉ có Fred Bennet và vợ là có thể giết Marden?
- Anh ta đã gây ra nhiều chuyện đối với họ. Cả hai. Thời kỳ Marden còn đi lại với tôi thì anh ta đã tằng tịu với Joyce Bennett. Rồi Fred Bennet và Joyce Bennett đều biến mất. Cả hai đều bỏ trốn. Nhưng chưa hết: Cody đã biết vợ rút hết tiền ở nhà băng. Nếu biết trước Fred cũng làm như vậy.
- Nhưng Joyce thì có lý do gì mà giết Marden?
- Anh ta đã cười nhạo Joyce ở làng Greenwich, nơi chị ta ở. Tất cả những thứ mà Cody muốn là số tiền của chị ta. Khi nhận được tiền anh ta liền bỏ rơi cô ả. Theo nghe nói như vậy. Joyce phải làm việc hai ngày ở khách sạn để lấy tiền mua vé tàu trở về New York.
Cô Wallace ngừng lời một chút rồi nói tiếp :
- Joyce Bennett không phải là loại người để người ta chơi khăm mình như thế! Đây là một con thú dữ. Nếu nhìn thấy chị ta thì ông biết ngay là như vậy.
- Hai vợ chồng họ có về chung sống với nhau nữa không?
- Không. Joyce rất muốn như vậy còn Fred thì muốn tống khứ cô ả đi cho khuất mắt.
- Cô có biết Fred hiện cư trú ở đâu không?
- Địa chỉ thứ hai của anh ta mà tôi biết là khách sạn Merrick, ở phố số 14.
- Thế còn Joyce?
- Tôi không rõ. Theo người ta nói thì chị ta đang làm việc trong một khách sạn thế chân của Cody. Ông biết tôi định nói gì rồi chứ?
Tôi gật đầu.
- Chúng tôi muốn để thân nhân Marden nhận diện anh ta - Tôi nói - Cô có biết người nhà anh ta hiện ở New York là những ai không?
- Không, tôi không biết. Nhưng tôi nhớ đến một người đã cãi nhau với Cody. Hôm ấy anh ta và tôi đang đi dạo phố thì người này tiến lại và chửi bới Cody nói anh ta là người vô ơn bạc nghĩa và định đánh anh ta. Nhưng Cody đã tránh được và đã hạ gục người này. Sau đó Cody giải thích đây là người cùng làm việc với anh ta ngày trước.
- Cô có biết là họ cùng làm việc gì không?
- Không. Tôi đã rất sợ hãi... Tôi nhớ đây là một người đứng tuổi, to béo, nhưng tôi không nhớ mặt. Có thể đây là Ralph Tiner...
- Ralph Tiner là ai?
- Là người bạn tốt nhất của Cody. Có thể nói đây là người bạn duy nhất của anh ta.
- Tìm ông Tiner ấy ở đâu?
- Số nhà 611, phố Court. Ông ấy ở tầng hầm.
- Hình như ông Tiner cũng là bạn của cô, đúng không?
- Đã là thì đúng hơn. - Cô Wallace nói chữa lại rồi lặng im.
Tôi đứng lên, đút sổ tay vào túi rồi ra cửa.
- Vì Marden không có gia đình. Cô có muốn đến nhận diện anh ta không? Vào sáng ngày mai.
- Tuy không thích nhưng tôi sẽ làm việc này.
- Rất tốt. Tôi sẽ cho xe đến đón cô.
- Ông sẽ tìm ra hắn chứ? Người đã giết Cody ấy?
- Chúng tôi sẽ cố gắng. - Tôi nghiêm trang trả lời.
- Tôi hy vọng các ông không thành công vì người ấy đã giúp ích cho nhân loại!
Rời căn phòng có điều hòa không khí của Leda Wallace để ra ngoài phố nóng ẩm thì chẳng khác gì từ một phòng lạnh chui vào phòng tắm hơi nước của người Thổ Nhĩ Kỳ.
Tôi muốn gặp ngay Fred Bennet và Joyce, vợ anh ta. Khách sạn nơi Joyce làm việc cũng gần đây thôi. Tôi muốn bắt đầu từ chị ta.
Nhưng vô ích, hôm nay là ngày nghỉ của Joyce. Tôi để lại danh thiếp của mình và ghi thêm trên đó là chị ta sẽ gọi điện thoại cho tôi khi trở về đây. Sau đó tôi tới khách sạn Merrick.
Nhưng lại thất bại. Fred Bennet vẫn trọ trong khách sạn này nhưng thường ra ngoài vào lúc sáu giờ và lúc này vẫn chưa về. Tôi để lại đây một tấm danh thiếp nữa và lên xe tới phố Court để hỏi chuyện Ralph Tiner là người bạn của Cody Marden.
Tới căn hộ sốsáu trăm mười một, tôi thấy một thùng thư có đề tên Tiner, tôi ấn vào nút bấm chuông phía dưới.
- Ai vậy? - Tiếng một người đàn ông từ chiếc loa phát ra rất khó nghe.
Tôi nói cho người ta biết tôi là ai và muốn gì. Một lát sau cánh cửa ngách mở. Đây là đầu cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Khi xuống tới phòng, người đàn ông chỉ cho tôi một chiếc ghế bành rồi nói :
- Xin ông ngồi chiếc ghế kia, lò xo của chiếc này gãy rồi.
Đây là một người khoảng ba chục tuổi, tóc chải dầu nhờn bóng nhẫy. Anh ta có cặp mắt màu hạt dẻ, đôi lông mày sát nhau và chiếc mũi hơi vẹo về bên trái. Anh ta ngồi xuống ghế tràng kỷ, duỗi dài chân ra và chờ.
- Tôi cho rằng ông quen một người tên là Cody Marden. - Tôi hỏi.
- Đúng thế.
- Đây có phải là bạn thân của ông không?
- Chưa đến mức ấy. Tôi chỉ quen thôi. Thỉnh thoảng tôi có đi chơi với anh ta.
- Ông gặp người này lần cuối là vào lúc nào?
- Ít nhất là năm hoặc sáu tháng nay rồi.
Rồi anh ta hỏi lại tôi :
- Và bây giờ là lúc tôi hỏi ông: đã có chuyện gì xảy ra?
- Marden đã chết rồi - Tôi nói - Anh ta đã bị giết chết.
- Tôi hiểu - Tiner nhìn tôi với vẻ thách thức - Tại sao ông không nói ngay? Thăm dò nhau làm gì?
- Bình tĩnh, ông Tiner. Tôi đang tiến hành điều tra về vụ này. Điều đó có nghĩa là tôi phải đặt ra những câu hỏi, đối với ông và có thể thêm một vài người khác nữa. Đặt câu hỏi là việc của cảnh sát. Ông đã nói mình nhìn thấy Marden trước đây năm hoặc sáu tháng, bây giờ mới nghe nói về anh ta, hay là mới có tin về anh ta?
Tiner yên lặng rất lâu như không muốn mình bị thúc bách, sau đó nói :
- Tôi mới được tin về anh ta. Anh ta gọi điện thoại cho tôi từ sân bay Kennedy vào sáng sớm hôm nay, lúc sáu giờ kém mười lăm.
- Marden nói gì với ông?
- Chuyện thường thôi! Anh ta nói mình vừa tới New York và muốn gặp tôi ngay lập tức. Tôi hỏi anh ta có việc gì, nhưng anh ta không nói trên điện thoại được. Giọng nói có vẻ như gấp gáp, do sợ hãi hoặc bị kích thích thì tôi không biết. Nói xong anh ta gác máy.
- Ông có cho rằng Marden có chuyện gì lo lắng không?
- Như tôi nói với ông thôi. Anh ta có vẻ sợ hãi hoặc bị kích thích.
- Hình như ông và Marden đã cùng làm việc trong một xí nghiệp, đúng không?
- Đúng, chỉ một vài tháng, vào năm ngoái thôi. Sau đó anh ta bị tống ra khỏi cửa. Đó là Công ty Mỹ phẩm Clary. Còn tôi thì vẫn làm việc ở đấy.
- Tôi đã nói chuyện với cô Leda Wallace...
- A! Leda ư? Rồi cô ấy đùn đẩy ông tới đây ư?
- Leda nói Marden đã cãi nhau với một người cùng làm việc. Có thể là người cùng làm ở Công ty Mỹ thuật.
- Tôi nghi ngờ chuyện này, nếu như vậy thì tôi đã biết rồi. Có thể đây là Archer Hill. Có thời gian hai người đã làm việc với nhau. Nhưng tôi không biết chuyện họ cãi nhau.
- Archer Hill là người đàn ông đứng tuổi, mạnh khỏe, đúng không?
- Tôi không quen mà chỉ nhìn thấy người này thôi.
Tiner cúi xuống rồi hỏi lại tôi :
- Xin hỏi ông một câu, ông Selby. Leda có nói bóng gió gì về tôi, cho rằng tôi có dính líu đến vụ này không?
- Không.
- Đúng chứ? Cô ta đã bỏ lỡ cơ hội rồi! Cô ta có nói gì về một phụ nữ khác không? Người mà vì ghen tuông nên cô ta đã cho ăn đòn và phải đi nằm bệnh viện không?
- Cô Wallace không nói. Người phụ nữ ấy tên là gì?
- Tôi không biết. Trước đó tôi không hề nhìn thấy cô ta, Cody cũng nói với tôi như vậy. Ngày xưa, tôi và Leda, chúng tôi đã...
- Trước khi Marden nhảy vào cuộc ư?
- Đúng thế. Trước khi Cody lên sân khấu. Nhưng anh ta đã giúp tôi bằng cách để lại cho tôi một cô gái khác, rất mạnh khỏe... Người ta đã có nhiều phiền muộn về các cô gái, kể cả những cô yếu đuối hơn cô này nhiều! Cô này quả là một quả bom nổ chậm.
- Thật là thú vị.
- Cô gái cũng rất thú vị. Nhưng phải mang áo giáp thì mới có thể tiếp xúc với cô ta được.
- Marden có điều gì lo lắng khi rời bỏ cô gái không?
- Tôi cũng đã tự hỏi như vậy. Có một chuyện rất lạ lùng: trong một đêm tôi nhận được một cú điện thoại của một người nào đó tên là Eddie, tôi không nhớ họ chỉ nhớ tên. Người này yêu cầu cho gặp Cody vì hắn nói là biết anh ta đang ở chỗ tôi. Giọng nói lạnh lùng của hắn khiến tôi rùng mình.
- Cody tới cầm máy nhưng anh ta chỉ cất tiếng chào rồi không nói gì thêm, mặt tái đi. Tới khi phải nói thì anh ta bẩm bẩm những câu khó hiểu. Tôi cam đoan với ông là Cody đã quá sợ hãi tới mức tay cứng lại không rời được ống nói ra nữa. Tiếp đó anh ta đi đi, lại lại trong phòng như một thằng điên rồi ra thu xếp đồ đạc của mình lại.
- Tôi hỏi Cody là đã có việc gì xảy ra thì anh ta nói là mình phải chuồn cho nhanh và sẽ gọi điện cho tôi.
Lúc ấy trên đầu chúng tôi có tiếng chân bước nặng nề và tiếng nhạc chói tai.
- Ngôi nhà này là như vậy - Tiner nói bằng giọng cay đắng - Người trên gác mỗi khi đi làm về là mở nhạc. Tôi cũng sẽ làm như vậy khi đến lượt mình...
- Lượt ông ư? - Tôi hỏi.
- Tôi có một chiếc máy xay đất. Đang trùm chăn ở kia. Chỉ ở dưới tầng hầm mới có thể dùng được nó.
Tôi quay lại nhìn thấy chiếc máy xay ở góc hành lang. Khi tới đây tôi không để ý đến nó. Hai bên có hai chiếc thùng vuông, một thùng có nhãn “chất dẻo” thì kia “đất sét trắng”.
- Đây là thú tiêu khiển của tôi - Tiner nói - Làm việc để quên đi những ý nghĩ đen tối.
Tôi gật đầu tán thành, đi ra cửa và nói :
- Lúc nào cũng phải như vậy, ông Tiner. Cảm ơn về sự giúp đỡ của ông.
Tôi đi ra và súyt chạm phải Tiner đang đi sát phía sau tôi. Anh ta nhìn tôi với vẻ khiêu khích rồi hỏi :
- Có chuyện gì ư?
- Không - Tôi trả lời - Nhưng tại sao ông lại hỏi như vậy?
Anh ta nhìn tôi mỉm cười rồi trở về ngồi trên ghế tràng kỷ.
- Thần kinh tôi căng thẳng từ lúc biết tin về Cody...
Anh ta nhún vai rồi nói tiếp :
- Ông cho chạy máy xay đi, nếu ông muốn, ông Selby. Làm một vài đồ gốm để tặng bạn bè.
- Cảm ơn - Tôi đáp - Lần khác thì có thể.
Khi ra về, tôi cố suy nghĩ về phản ứng của Tiner khi thấy tôi quan tâm về thùng đất sét của anh ta nhưng nghĩ không ra. Có những người bị ám ảnh về việc làm tội lỗi của mình. Nhưng cũng có thể anh ta bị căng thẳng thần kinh thật.
Tôi vào một trong hai quán ba gần đó để gọi điện cho Stan Rayder đang ở hiện trường vụ án.
- Có gì mới không? - Tôi hỏi.
- Không - Anh ta trả lời - Tôi vừa niêm phong cửa để ra về thì anh gọi. Còn anh thì sao?
- Khi về văn phòng tôi sẽ nói.
- Được, tôi về ngay đây.
Tôi trở về trụ sở của đội hình sự số sáu thì kim đồng hồ chỉ đúng một giờ sáng. Stan Rayder đã ngồi bên bàn giấy, chân đặt lên sọt giấy vụn, một tay cầm chai nước chanh, tay kia, thỏi sô-cô-la.
- Tôi định để phần anh nửa thỏi sô-cô-la, nhưng tôi đã ăn trước nó mất rồi.
Tôi cởi ca-vát, lấy trong ngăn kéo ra một điếu xì-gà rồi hỏi :
- Ở đây có chuyện gì không?
Stan vừa nhai sô-cô-la vừa suy nghĩ rồi đáp :
- Không, nhưng rồi sẽ có... Anh có chuyện gì nói với tôi?
Tôi thuật lại các cuộc gặp Leda Wallace và Ralph Tiner và cả việc tới nhà mà không gặp được Fred và Joyce Bennett.
Nghe chuyện xong, Stan thở dài.
- Cái xác của chúng ta hình như là một người hiền lành! Người ta có thể tự hỏi người này trước kia đã làm gì và tại sao không bị giết sớm hơn?
- Có thể là anh ta đã phạm phải một vài sai lầm nhỏ - Tôi nói - Stan, anh có thể giúp tôi một việc không? Lập cho tôi một bản lý lịch của Cody Marden, trong khi đó tôi hỏi xin F.B.I hồ sơ về anh ta.
- Việc nặng nề bao giờ cũng là của tôi. - Stan lẩm bẩm.
Trong khi chờ đợi F.B.I trả lời, tôi xem các công văn trên bàn giấy xem có việc gì gấp không. Sau đó tôi đọc các biên bản, các đơn từ gửi đến với hy vọng có một tin tức nào đó liên quan đến vụ giết người này không. Kết quả không có gì đáng kể: một vài vụ tấn công người qua đường, hai vụ buôn bán chất ma túy và nhiều vụ cãi đánh nhau. Một trong những vụ cãi đánh nhau bắt nguồn từ một vụ trộm cắp. Hai đứa trẻ tranh nhau một quả bowling nhặt được trên vỉa hè cách nơi xảy ra vụ giết người dăm mét. Chuyện trẻ con thành chuyện của người lớn và kết thúc bằng việc một người đàn ông, một bà vợ và bốn thanh niên là con trai, con rể của hai gia đình phải đi bệnh viện. Tóm lại, đêm nay tương đối yên tĩnh. Không thấy sự liên quan giữa những việc này với vụ giết người.
Chuông điện thoại réo. F.B.I trả lời mình không có hồ sơ về Cody Marden nào. Tôi mang tin này nói cho Stan biết.
- Bây giờ thì đã có một hồ sơ - Anh ta nói và xếp bản ghi chép của mình vào một tập bìa - Ô! Pete! Chúng ta có khách tới thăm.
Tôi nhìn ra cửa: một người đàn bà trẻ ở ngưỡng cửa đang ngập ngừng nhìn tôi.
- Xin chào cô - Tôi nói - Chúng tôi có thể giúp cô được gì đây?
- Tôi muốn gặp ông Selby.
- Là tôi đây - Tôi trả lời và tiến lại - Mời bà vào.
Người đàn bà này hẳn trước kia rất đẹp, nhưng cái đó nay chỉ còn là những dấu vết, những kỷ niệm. Khuôn mặt mịn màng, mớ tóc huyền đã già đi rất nhanh và cái nhìn lờ đờ bằng cặp mắt màu hạt dẻ như một bà bốn chục tuổi, nhưng tôi tin chắc chị ta ngoài hai mươi là cùng.
- Tôi là Joyce Bennett - Chị ta nói bằng một giọng mỏi mệt trong khi tôi kéo chiếc ghế mời ngồi - Một trong những người phục vụ của khách sạn nói là ông muốn gặp tôi.
- Đúng thế, bà Bennett - Tôi trả lời - Đây là ông Rayder, đồng nghiệp của tôi.
Stan chào người phụ nữ và kéo ghế ngồi trước mặt chị ta.
Bennett ngồi bắt chéo chân, tay mân mê chiếc quai túi xách tay màu trắng. Chị ta có vẻ như một nữ sinh trung học đang nghe những lời quở trách của ông giám thị.
- Bà có ngạc nhiên khi nghe tin về ông Cody Marden không? - Tôi hỏi.
- Vâng - Chị ta trả lời bằng giọng thiếu âm sắc - Anh ấy đã bị giết chết.
- Ám sát thì đúng hơn - Tôi nói chữa lại - Vì chúng tôi chưa biết ai là thủ phạm của vụ này nên chúng tôi đặt ra nhiều câu hỏi cho nhiều người. Bà Bennett, chúng tôi cho rằng bà không hình dung được rằng...
- Đúng vậy, tôi chỉ là một con ranh con! - Chị ta vội ngắt lời tôi, mắt nảy lửa - Ông không thấy mình ngu ngốc khi đối xử với tôi như vậy sao?
Sự thay đổi thái độ khá đột ngột ấy khiến Stan há hốc miệng. Mặt của Bennett lại càng xấu xí hơn và tôi nhớ lại lời của Leda Wallace nói “chị ta là một con thú dữ”.
- Tôi chỉ muốn nói...
- Tôi không muốn cảnh sát tới nơi làm việc để tìm tôi như ông đã làm, như vậy ông có thể làm tôi bị mất việc. Ông muốn nói ư? Xin mời ông.
- Trước hết bà thấy Marden lần cuối là vào lúc nào? - Tôi hỏi.
- Đã sáu hoặc bảy tháng: vào tháng Hai.
- Vào lúc bà và ông Marden cùng ra đi ư?
- Người ta đã cung cấp tin tức cho ông rất đúng! Phải, chúng tôi đã cùng đi, như ông nói. Chỉ có điều hắn đã bỏ rơi tôi ở Garenville, bang New Jersey.
- Ông ta đã bỏ đi với số tiền của bà và chồng bà, đúng không?
- Nếu biết rồi thì tại sao ông còn quấy rầy tôi bằng các câu hỏi ấy nữa?
Chị ta trả lời và chỉ tay vào điếu xì gà nói tiếp :
- Cái này làm tôi khó thở.
Tôi dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn.
- Sau đó bà có nghe được tin tức gì về Marden không?
- Không. Và tôi cũng không muốn nghe gì về hắn nữa. Ông có muốn nghe tôi nói thật không? Tôi muốn hắn chết. Tôi cũng hy vọng hắn không chết một cách nhẹ nhàng.
- Tuy nhiên vào một thời kỳ nào đó bà đã có cảm tình với ông ta kia mà.
- Vào thời kỳ nào đó thôi, vâng. Con người ấy dắt mũi lôi tôi đi, tôi thừa nhận.
- Bà có biết ai là người muốn giết Marden không?
- Trước tiên là tôi. Nhưng tôi đã không làm.
- Bà đã ở đâu tối hôm ấy khoảng từ chín đến mười giờ, hỏi cho biết thôi.
- Chín đến mười giờ ư? Trong phòng của tôi, tôi đang uống bia và thu dọn nhà cửa.
- Bà có biết một cô gái có tên là Leda Wallace không?
- Hơi quen. Một con bé tóc vàng, tự cho mình là nghệ sĩ ư? Ở Greenwich thì có hàng tá tóc vàng và nghệ sĩ.
Chị ta nghỉ một thoáng rồi nói tiếp :
- Nhưng đây là con người mà ông cần biết. Có thời kỳ cô ả bám chặt lấy Cody! Hắn đã nói với tôi rằng cô ả là kẻ điên khùng và cả ghen. Chúng tôi đã cười với nhau. Khi biết về quan hệ giữa chúng tôi, cô ả đã mất trí.
- Bà có cho rằng cô ấy là người đã giết Marden không?
- Tại sao lại không? Một người nào đó làm được việc này thì cô ả cũng có thể làm được.
- Bà có thấy ai đe dọa ông ta không? Chồng bà chẳng hạn?
- Tất cả những gì tôi nghe được từ miệng Fred Bennet nói ra cách đây sáu tháng là cút đi! Tôi đã quỳ xuống van nài nhưng anh ấy không thèm nhìn mặt tôi.
Chị ta thay đổi tư thế ngồi, gõ những ngón tay vào túi xách.
- Hơn nữa - Joyce Bennett nói tiếp - Tôi đã chơi hắn một vố rồi, tôi thừa nhận. Nhưng lỗi là do Cody Marden, hắn buộc tôi phải làm như vậy.
- Marden có quen người nào tên là Eddie không? Ông ta có sợ ai không?
- Eddie ư? Không, tôi chưa lần nào nghe thấy hắn nói cái tên này.
- Hình như Marden đã có cuộc cãi đánh nhau với người chủ cũ của mình. Bà có biết chuyện ấy không?
- Tôi biết hắn đã cãi lộn với một người tên là Archer Hill, một nhân vật quan trọng, là chủ một cửa hiệu bán các bức họa hoặc một cái gì tương tự. Ông muốn nghe về người này ư?
- Có thể. Bà có biết họ đánh nhau về vấn đề gì không?
- Cody là kẻ láu cá. Hắn thường khoe mình đã hạ gục được nhiều người hoặc muốn tiêu diệt ai cũng được. Thời kỳ làm việc cho Hill, hắn biết người chủ hắn đã gài máy ghi âm trong một hoặc hai đối thủ cạnh tranh khác. Bằng cách đó Hill đã cướp được khách của đồng nghiệp. Cody đã đi mách những chủ hiệu kia đến đòi lại tiền của Hill. Kết quả, theo như Cody nói, là Hill sạt nghiệp.
- Ông ta khoe với bà như vậy ư?
- Đúng. Và hắn cũng thú nhận là Hill đã cho hắn một quả đấm vào mặt. Ồ! Cody Marden mới hiền lành làm sao! Hiền đến nỗi mỗi khi nghĩ về hắn tôi đều muốn lộn mửa.
- Bà còn điều gì muốn nói với tôi không, bà Bennett? - Tôi hỏi.
Cô ta nhìn tôi với vẻ cáu kỉnh rồi đứng lên.
- Chỉ một điều thôi: từ nay trở đi, ông không được tìm tôi ở nơi làm việc nữa. Ông hiểu không? Tôi đã có quá nhiều chuyện phiền phức rồi.
- Chúng tôi sẽ không tới nếu không cần thiết.
- Hãy để tôi yên. Đó là tất cả những gì tôi yêu cầu ông.
Joyce Bennett ném cho tôi một cái nhìn tức giận rồi ra về.
- Đúng là loại phụ nữ mà tôi ưa thích - Stan thở dài nói - Tôi tiếc là không còn nửa thanh sô-cô-la để tặng cô ta.
Tôi châm lại điếu thuốc, lấy cuốn danh bạ điện thoại ra và tìm vần H.
- Tôi muốn gặp ngay ông Archer Hill. Dù sao thì ông ta cũng đã có lần đánh Marden. Tại sao lại không có lần thứ hai?
- Sao lại không? Đúng thế - Stan trả lời - Nhưng tôi đánh cược rằng đây là do Fred Bennet.
Tôi quay số. Tiếng chuông điện thoại reo ngay sau đó rồi tiếng một người đàn ông nổi giận :
- Ai? Ai vậy?
- Ông Hill đấy ư?
- Tôi đây. Ai ở đầu dây? Không biết lúc này là mấy giờ ư?
- Tôi biết chứ. Xin lỗi vì đã làm phiền ông. Tôi là thanh tra Selby, đội cảnh sát hình sự số sáu. Tôi cần gặp ông.
- Vào giờ này ư? Về vấn đề gì?
- Về Cody Marden.
- Marden? Có chuyện gì?
- Anh ta đã bị giết chết.
Mười giây đồng hồ trôi qua, lần này ông ta cao giọng hơn :
- Tôi hiểu, ông có địa chỉ của tôi chứ?
- Có.
- Tốt. Tôi đợi ông.
Archer Hill là một người cao lớn và tỏ ra càng cao lớn hơn trong chiếc áo khoác ngoài bộ py-ja-ma. Khoảng sáu chục tổi, nhưng mặt ông ta tròn và nhẵn nhụi như mặt một đứa trẻ, mắt xanh, tóc màu xám và được chải cẩn thận.
- Tôi đã pha cà-phê - Ông ta nói và đưa chúng tôi vào phòng khách - Tôi nghĩ như vậy sẽ tốt cho cả các ông và tôi.
Stan và tôi ngồi xuống trong khi ông Hill rót cà-phê. Quấy đường trong chiếc tách, ông ta nói :
- Các ông nói đi!
- Chúng tôi được biết Cody Marden đã làm việc cho ông. - Tôi nói.
- Đúng thế. Tôi là người buôn bán các bức họa. Cody đã làm việc cho tôi.
- Mới đây ông đã gặp anh ta chứ?
- Không. Từ đầu năm đến nay tôi không gặp.
- Từ sau ngày ông đánh anh ta, phải không?
Hill gật đầu xác nhận và mỉm cười.
- Tôi tự hỏi tại sao các ông lại gặp tôi về việc Cody - Nụ cười trên môi ông ta nở rộng hơn - Tôi xin hỏi: tôi có phải là người bị tình nghi không?
- Không cần thiết phải như vậy - Tôi trả lời - Đơn giản là chúng tôi chỉ tìm hiểu thôi.
- Tôi hiểu - Hill nói tiếp - Câu trả lời là có gặp ngay sau cú đấm ấy.
- Ông Hill, từ chín đến mười giờ tối hôm qua ông ở đâu và làm gì?
- Tôi đọc sách ở trong nhà - Ông ta vẫn cười và nói thêm. Tuy là không cần thiết - Đơn giản tôi chỉ bị tình nghi thôi chứ?
- Đây chỉ đơn giản là một thủ tục - Tôi nói - Theo ông thì Marden có điều gì phiền muộn không? Anh ta có kẻ thù không? Ông có nghe nói có ai đó đe dọa anh ta không?
- Tôi không nghe thấy ai đe dọa anh ta, nhưng tôi biết có hai người đã nổi giận đi tìm kiếm anh ta. Họ đến đây từng người một. Khi Cody còn làm việc cho tôi.
- Họ là ai?
- Người thứ nhất có tên là Bender, không phải Bender mà là Bennett, còn người kia, chắc hẳn các ông đã biết rõ, một kẻ cho vay nặng lãi tên là Eddie. Đây là con người khó chịu mà tôi không bao giờ muốn gặp, tôi phải nói như vậy.
Khó chịu đúng là sự mô tả đúng về Denver Eddie - Tôi tự nhủ - Đây đúng là Eddie đã gọi điện thoại khiến Cody Marden phải tái xanh mặt. Eddie là kẻ bất lương, một tên bạo tàn có bàn tay thép, đã bị cảnh sát chú ý.
- Chúng tôi biết tên này - Tôi trả lời - Cody Marden đã vay tiền của gã ư?
- Marden có những lý do để làm như vậy. - Stan nêu ý kiến.
- Tại sao? - Hill hỏi.
- Không nên chú ý những điều chúng tôi nói - Stan nói tiếp - Tôi chỉ nghĩ như vậy thôi.
Tôi uống hết tách cà-phê rồi tựa lưng vào thành ghế.
- Ông Hill, ông có nói thêm gì nữa không?
- Không. Tôi muốn giúp ông nhiều hơn.
- Nếu nhớ ra một điều gì đó, xin ông gọi cho chúng tôi. - Tôi nói và đặt tấm danh thiếp lên bàn.
- Chắc chắn là như vậy, ông Selby.
Khi đi trên phố, tôi rẽ vào một trạm điện thoại công cộng gọi về đồn xem có tin tức gì không. Viên cảnh sát thường trực nói cách đây chừng vài phút có một người đàn ông không nêu tên mà chỉ đọc số điện thoại nói rằng ông có thể gọi điện cho người ấy.
Tôi quay số điện thoại ấy. Có ngay tiếng trả lời.
- A-lô!
- Tôi là thanh tra Selby. Có người nhắn tôi gọi số máy này.
- Vâng, vâng. Thưa ông Selby - Tiếng của một người đàn ông trả lời bằng giọng the thé - Tôi là Phil Joyner người gác đêm của khách sạn Merrich. Đêm hôm qua ông có đến hỏi về một khách trọ, ông Bennett...
- Đúng thế.
- Ông Bennett đã trở về khách sạn trước đây mười phút đồng hồ. Tôi đã đưa cho ông ta tấm danh thiếp mà ông để lại. Nhưng ông ta không thèm ngó đến. Rồi ông ta cười và ném nó vào sọt giấy vụn và đi lên gác.
Im lặng một thoáng rồi người đàn ông nói tiếp.
- Tôi biết ông muốn gặp ông ta.
- Cảm ơn ông Joyner - Tôi nói - Tôi sẽ tới khách sạn ngay.
- Tôi muốn giúp đỡ các ông cảnh sát. Người ta không có nhiều bạn bè, đúng không ông?
- Làm bạn tốt hơn làm kẻ thù - Tôi nói - Xin cảm ơn ông một lần nữa.
Stan tiến lại hỏi tôi :
- Có gì mới không?
- Fred Bennet vừa trở về khách sạn.
- Tốt. Cầu cho anh ta là một vị khách nồng hậu.
- Tôi cho rằng anh sẽ làm việc này. Còn tôi, tôi sẽ gặp Denver Eddie, như vậy sẽ tốt hơn.
- Rất khó tìm loài chim săn mồi ấy, kể cả ban ngày. - Stan lưu ý tôi.
- Có một cuộc liên hoan ở Câu lạc bộ Trung tâm. Có hai loại người không thể không tham dự, một trong đó là Eddie. Tới đây hắn không đánh bạc mà cho những con bạc vay tiền.
- Đúng thế - Stan trả lời - Tôi quên mất.
- Anh phụ trách Fred Bennet, còn tôi, Denver Eddie. Anh có thể dùng xe hơi, còn tôi đi bằng tàu điện ngầm.
- Địa chỉ của Fred thế nào?
- Khách sạn Merrich, phố số 14.
- Tôi đi đây. Nhưng Pete, hãy coi chừng Eddie, hắn là một kẻ thiếu nhân cách.
Lời cảnh báo của Stan thật là vô ích và cả việc tôi đến Câu lạc bộ Trung tâm nữa, một khi không có cuộc hẹn với Eddie. Những cuộc đỏ đen sẽ tan trước khi tôi tới nơi. Không một con bạc nào, kể cả hai người chỉ điểm của chúng tôi, nhìn thấy hắn ở đây đêm hôm nay.
Tôi rời Câu lạc bộ trở về ga tàu điện ngầm và đột nhiên tôi thấy mỏi mệt. Tôi tới ngồi trên một ghế đá trong công viên. Một điếu xì-gà lúc này là rất cần thiết.
Trên ghế đá kế bên, một đôi nam nữ đang âu yếm nhau trong bóng tối mà không để ý gì đến xung quanh, kể cả cảnh sát đi tuần đêm.
Tôi hút thuốc và cố gắng không suy nghĩ gì. Dưới gần đấy là tiếng ầm ầm của tàu điện ngầm đang chạy.
- Em có nghe thấy tiếng ầm ì đó không? - Chàng trai hỏi cô gái.
Thay vì trả lời, cô gái lắc đầu.
- Khi anh còn bé, hồi ở Brooklyn - Chàng trai nói tiếp - Mẹ anh nói đấy là tiếng nói của thần linh.
- Của gì? - Cô gái hỏi.
- Của thần linh... Em biết rõ, đó là những người lùn sống trong lòng đất. Mẹ anh nói đây là lúc các thần linh đang chơi bowling, đó là những quả bowling đang lăn.
- Anh phải đưa em về nhà thôi - Cô gái vẫn cười và nói - Nếu không cha mẹ em...
Tôi đứng bật lên khiến cho đôi trai gái ấy phải câm bặt và nhìn tôi.
Trời! Tôi nghĩ. Một quả bowling! Khi khám nghiệm tử thi, bác sĩ pháp y đã nói Cody Marden chết vì bị một vật tròn và nặng đập mạnh vào đầu. Vật gì khác ngoài quả bóng bowling bằng gỗ? Hơn nữa, trên bàn giấy của tôi có một biên bản về một vụ ăn cắp quả bowling chỉ các xác của Marden có vài mét, đúng không?
Đúng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nó chỉ có thể là một quả bowling.
- Một người điên - Chàng trai nói khi thấy tôi chạy vội đến ga tàu điện ngầm - Cái đó không thiếu trong khu phố này.
Trở về văn phòng, sau khi đọc lại tờ biên bản về việc quả bóng bị mất cắp, tôi lên cơ quan cảnh sát thành phố. Theo yêu cầu của tôi, bộ phận phụ trách bảo quản những vật cảnh sát và dân chúng thu nhặt được đưa cho tôi quả bowling. Tôi xem xét kỹ vật chứng này. Quả bóng gỗ được đặt trong một chiếc túi du lịch có quai bằng da. Nặng chừng bảy ki-lô-gam, dùng lâu ngày, quả bowling đã được đánh bóng lại. Tôi còn thấy trên túi du lịch có vết xám, có thể đây là vết máu.
Tôi hy vọng là tìm thấy chủ của quả bóng gỗ nhưng số sê-ri của nó không còn nữa nhưng may thay một trong hai lỗ để người ta cầm trên tay có một dòng chữ mạ vàng Francini. Cũng là dân chơi bowling khi nhàn rỗi, tôi biết đây là tên của một cửa hiệu bán dụng cụ thể thao.
Tôi để lại chiếc túi và quả bóng ở phòng xét nghiệm và trở về đồn. Tôi gặp Stan Rayder trên cầu thang.
- Tôi hy vọng là anh may mắn hơn tôi - Stan nói - Vào giờ xảy ra vụ án thì Fred Bennet đang say khướt cùng với sáu người bạn khác. Sáu người này và hai người hầu bàn sẵn sàng ra làm chứng... Cái nghề này... bao giờ cũng vậy - Stan nhún vai. Chúng ta đi uống cà-phê ở Blue Heaven chứ, Pete?
- Với một bữa điểm tâm thịnh soạn - Tôi nói thêm - Nhưng...
- A! Tại sao?
- Có một công việc đặc biệt khó khăn đang chờ chúng ta, Stan. Người ta sắp sửa phái chúng ta đi.
Công việc mất nhiều thời gian hơn tôi tưởng.
Nhưng đến sáu giờ sáng thì chúng tôi đã có đủ mọi thứ cần thiết.
Trả lời tiếng chuông của chúng tôi, Ralph Tiner ra mở cửa. Chau đôi mày, anh ta lần lượt nhìn Stan và tôi rồi đứng tránh sang một bên để chúng tôi vào trong nhà. Đêm hôm qua tóc anh ta vẫn chải mượt, nhưng sáng nay để rối bù, mắt màu hạt dẻ lúc này sưng vù và có những tia máu.
Stan và tôi ngồi trên ghế tràng kỷ còn Tiner ngồi xuống chiếc ghế bành đã hỏng sau một lúc ngập ngừng.
- Thế nào, ông Selby, hãy còn câu hỏi ư?
- Còn một vài câu - Tôi trả lời - Đây là đồng sự của tôi, ông Stan Rayder.
Tiner khẽ gật đầu còn Stan thì cau mày.
- Các ông đã tìm ra kẻ đã giết Cody chưa? - Anh ta hỏi.
- Tôi tin là đã tìm ra. Chúng tôi cũng đã tìm ra hung khí giết người. Đó là một quả bowling mà cái đó lại là của ông.
Tiner cười gượng.
- Quả bowling của tôi đã bị mất cắp nhiều tuần lễ nay rồi.
- Quả bóng ấy mới mất tối hôm qua thôi. Một vài phút sau khi ông dùng nó để đánh một cú vào gáy Cody Marden.
Anh ta đứng bạt khỏi ghế và kêu to :
- Các ông mấy trí rồi! Theo ông thì tôi đã làm những gì?
- Quả bóng bị hai đứa trẻ ăn cắp - Tôi nói tiếp - Ông đã để nó ở đầu ngõ, nhưng bọn trẻ đã lấy nó rồi bỏ chạy.
Tiner ra một cử chỉ thương hại rồi nhắc lại :
- Tôi cam đoan là các ông đã mất trí rồi.
- Một quả bowling đựng trong túi du lịch được nắm ở hai quai xách như là một quả chùy, đó là vũ khí giết người...
- Các ông điên rồi! - Tiner cãi lại.
- Việc xét nghiệm đã chứng minh tóc của Marden còn dính vào chiếc túi và cả trên quai túi bằng da nữa. - Stan nói.
- Xin các ông nghe đây... - Tiner bắt đầu giở giọng.
- Ông đã nói với ông Selby là mình không nhìn thấy Marden từ sáu tháng nay - Stan nói - Nhưng thực ra ông đã gặp anh ta vào tối hôm qua. Chúng tôi biết vì có dấu vân tay của anh ta trên cuốn danh bạ điện thoại của ông. Anh ta đã xé một mẩu trong đó để ghi số điện thoại của Leda Wallace. Mẩu giấy đó chắp lại đúng là ở một tờ trong cuốn danh bạ đó.
Stan nghỉ một thoáng, rồi nói tiếp :
- Cái đó chứng tỏ rằng Marden đã ở nhà ông trước khi bị giết chết.
- Các ông vào lục soát nhà tôi mà không có lệnh khám nhà. Các ông vào đây bằng cách nào?
- Chúng tôi có một lệnh khám nhà - Stan trả lời - Nhưng vì ông không ở nhà nên chúng tôi đã dùng một mẩu dây thép để mở khóa cửa.
Môi của Tiner mấp máy, nhưng anh ta không nói gì cả.
- Còn một việc nữa, ông Tiner - Stan nói tiếp - Qua tin tức của những người hàng xóm, chúng tôi còn biết ông thường dùng kho than để làm nơi hẹn hò với một cô gái. Nhưng sau một thời gian ông bỏ bẵng, kho than ấy đã biến thành một căn phòng. Ông đã đặt xác của Marden lên một mặt phẳng nghiêng để cái xác rơi vào kho than ấy. Có đúng không?
Tiner lắc đầu. Mặt anh ta tỏ vẻ bối rối. Một số người chối cãi tội của mình cho đến phút chót, nhưng Ralph Tiner không phải là loại người ấy. Sự tiếc nuối và ân hận đang vò xé anh ta.
- Và chúng tôi cũng có những người làm chứng nữa.
- Người làm chứng ư? - Tiner nhắc lại với giọng mất hết âm sắc - Người làm chứng nào?
- Ngoài hai đứa trẻ đã ăn cắp quả bowling, còn người phục vụ trong quán cà-phê bên kia đường tuyên bố rằng đã nhìn thấy ông trong ngõ đi ra nhìn bọn trẻ chạy trốn như đang ngập ngừng không biết có nên đuổi theo hay không. Nói cách khác ông bị tóm gọn rồi, ông Tiner.
Tiner nhìn Stan với vẻ hốt hoảng, ngồi bất động, mắt nhìn vào không trung.
- Như ông thấy đấy, ông Tiner - Tôi nói một cách ôn tồn - Chúng tôi đã biết ai và bằng cách nào gây ra vụ này; nhưng điều chúng tôi chưa biết là tại sao lại như vậy.
Từ xa tiếng còi xe hơi của cảnh sát rú lên rồi tắt lịm. Tiner nhìn hai bàn tay của mình và run lên.
- Tại sao ông lại làm như thế, ông Tiner? - Tôi gặng hỏi.
Anh ta hít vào một hơi thật sâu rồi để không khí từ từ thoát ra khỏi hai buồng phổi.
- Tôi đang cần tiền một cách tuyệt vọng thì tối hôm qua Cody tới nhà với hai chiếc va-li đầy hổ phách màu xám. Có dễ đến bốn chục ki-lô-gam.
- Hổ phách xám ư? - Stan ngạc nhiên hỏi lại.
- Chất này do cá nhà táng sinh ra. Người ta thường thấy nó nổi trên mặt biển hoặc bị đánh dạt lên bờ. Hổ phách xám có giá trị rất lớn.
Hình như anh ta muốn nói thật nhiều nếu cái đó có thể an ủi mình được.
- Người ta dùng nó để làm nước hoa. Bốn chục ki-lô hổ phách xám có thể bán được hai mươi nhăm ngàn đô-la nếu không phải là ba mươi ngàn.
Stan rít lên một tiếng qua kẽ răng.
- Cái đó rất giống với đất sét ướt. Số hổ phách này tôi đựng trong thùng bên cạnh máy xay đất khiến người ta tưởng đây là đất sét, phải không, ông Selby?
Tôi gật đầu rồi hỏi :
- Đó là lý do tại sao ông đã giết Marden. Vì số hổ phách xám đó ư?
- Vâng. Như đã nói với ông, tôi làm việc trong một xí nghiệp chế tạo nước hoa nên biết rõ giá trị của hổ phách xám. Marden nói rằng hắn đã đi theo một đoàn tàu đánh cá và ông chủ tàu đã kiếm được số hổ phách này bên bờ Yutaca. Khi tàu cập bên Tampa, nhân người chủ vắng mặt hắn đã lấy trộm hai va-li hổ phách rồi đi tắc-xi tới sân bay. Hắn lên chiếc phi cơ đầu tiên tới New York và gọi điện cho tôi khi tới nơi.
- Tại sao Marden lại gọi điện cho ông, ông Tiner? Anh ta cần một chỗ nghỉ ngơi ư?
- Vâng. Và cũng là để bán số hổ phách xám ấy. Hắn biết cảnh sát đang truy lùng mình. Và hắn cũng còn sợ nhiều người khác nữa. Như Fred Bennet hoặc Eddie chẳng hạn. Tôi có thể bán giúp hắn số hổ phách ấy. Kể cả phải chia phần trăm cho tôi thì Cody cũng đã kiếm được rất nhiều tiền.
- Ông nói rằng mình đang cần tiền, đúng không? - Tôi hỏi.
- Tôi đánh cược các trận đua ngựa thua nợ của người đánh cá thuê và người cho vay nặng lãi tám ngàn đô-la. Chúng đe dọa đánh tôi nếu tôi không trả tiền. Đó là vấn đề hàng ngày, hàng giờ.
- Có chuyện gì xảy từ sau khi Marden tới đây? - Tôi hỏi.
- Tôi nói với hắn là tôi sẽ bán giúp số hàng này. Cuối cùng tôi không tự hỏi là có giết hắn hay không mà giết hắn như thế nào. Nhưng tôi thấy không có cách nào để giấu xác hắn được. Còn Cody thì thản nhiên uống rượu và đòi đi gặp Leda Wallace. Tôi gợi ý là nên đi theo ngõ nhỏ thì không bị ai nhìn thấy. Hắn đồng ý nhưng trước tiên hắn gọi điện cho cô ta nhưng số điện thoại đã thay đổi. Hắn tra sổ danh bạ, xé một mẩu giấy trong sổ và ghi lại. Cuối cùng thì hắn không gọi, nói muốn gây cho Leda một sự bất ngờ.
- Ông đã đi theo dõi Marden ư? - Tôi hỏi.
- Vâng. Tôi biết con đường ấy và thấy có thể giết hắn mà không bận tâm đến cái xác. Tôi lấy chiếc túi du lịch trong đó có quả bowling ra rồi đi theo hắn sau đó đánh vào gáy hắn một cú thật mạnh.
- Nơi ông hạ sát Marden chính là cái mặt phẳng nghiêng dùng để chuyển vận than ư?
Tiner gật đầu và nói tiếp :
- “Khi bắt đầu lấy giấy tờ trong người Cody để rồi ném xác hắn vào mặt phẳng nghiêng thì tôi nghe thấy tiếng động ở ngoài phố. Tôi xách chiếc túi chạy ra phố nhìn cả hai bên nhưng không có lấy một bóng người. Tôi đặt chiếc túi du lịch vào một góc tối rồi vào làm tiếp công việc bỏ dở.
Khi trở lại góc phố thì chiếc túi đã biến mất. Tôi nhìn hai đầu phố thì thấy những đứa trẻ bỏ chạy cùng với chiếc túi. Nhưng chúng đã chạy quá xa, tôi không dám đuổi theo, sợ người khác chú ý.
Về tới nhà, tôi đặt số hổ phách xám bên cạnh chiếc máy xay đất để mọi người lầm tưởng đây là đất sét. Tôi cắt hai chiếc va-li ấy thành nhiều mảnh, gói mảnh vào giấy báo và ném vào nơi chứa rác công cộng”.
Có một sự im lặng kéo dài, Ralph Tiner ngồi yên không động đậy. Anh ta khoanh tay trên đầu gối hình như đang tự hỏi mình tại sao lại giết Cody Marden.
Tôi đưa mắt nhìn Stan Rayder và cả hai chúng tôi đều đứng lên.
- Ông đã sẵn sàng chưa, ông Tiner? - Tôi hỏi.
Anh ta chậm chạp đứng lên. Trên môi vẫn nở nụ cười lạ lùng.
- Có thể nói những cái đó như là chuyện trong mơ - Tiner lẩm bẩm - Kể cả sau khi khai báo với các ông, tôi cũng cho đây là một giấc mơ. Phải, một giấc mơ...
Cái cảm giác cho đây là một giấc mơ sẽ còn đeo đẳng Ralph Tiner lâu dài - Tôi tự nhủ trong khi cùng với Stan điệu anh ta đi. Cuộc thức giấc tàn nhẫn sẽ đến và từ đấy cuộc sống của Tiner không còn là một cơn ác mộng nữa.