Nhân chứng câm - Chương 03
Tai nạn
Ngày đăng 29-02-2016
Tổng cộng 29 hồi
Đánh giá 8.3/10 với 35754 lượt xem
Chiều thứ Ba. Cửa nhìn ra vườn mở. Tiểu thư Arundell đứng trên ngưỡng cửa ném quả bóng của Bob ra đến tận lối đi. Con chó nhảy xuống nhặt lấy bóng.
- Một lần nữa, Bob! - Emily Arundell nói - Đúng một lần nữa thôi và đây là lần cuối cùng!
Quả bóng lăn dọc lối đi, Bob mở hết tốc lực chạy theo bóng. Nó ngậm bóng trong mồm và mang về cho bà chủ. Tiểu thư Arundell cúi xuống nhặt quả bóng Bob vừa để dưới chân bà rồi bà quay vào trong nhà, con chó đi theo sau. Bà đóng cửa vườn, vào phòng khách, Bob luôn luôn bám gót bà rồi bà cất bóng vào ngăn kéo. Bà liếc nhìn đồng hồ treo tường: sáu giờ rưỡi.
- Ta hãy nghỉ ngơi một chút trước bữa ăn tối, Bob.
Bà cùng con chó sục hang đi lên phòng ngủ. Nằm duỗi dài trên một chiếc đi-văng lớn bọc vải crêtôn, con Bob nằm dưới chân, tiểu thư Arundell thở dài khoan khoái. Hôm nay thứ ba, mai khách của bà sẽ ra đi. Trong suốt tuần qua chắc hẳn bà không phát hiện được điều gì ngoài cái bà đã biết, nhưng bà lại muốn làm sao quên đi được những điều bà đã biết ấy. Bà tự nhủ: “Ta già đi nhanh quá...”. Rồi bà ngạc nhiên một cách khó chịu, nhận thấy rằng: “Ta đã già thật rồi...”. Bà nhắm mắt nằm nghỉ trong nửa giờ. Rồi bà già hầu phòng mang nước nóng lên cho bà, bà chuẩn bị dùng bữa tối.
Tối hôm ấy bác sĩ Donaldson đến ăn bữa tối tại biệt thự Littlegreen. Emily Arundell muốn có cơ hội tìm hiểu anh ta thật gần. Bà không thể tin rằng con bé Theresa đồng bóng ấy lại đồng ý lấy chàng trai thông thái rởm này. Mặt khác bà cũng thấy lạ là anh này cũng muốn lấy Theresa làm vợ. Bữa tiệc gần tàn mà tiểu thư Arundell không biết thêm nhiều về bác sĩ Donaldson. Anh tỏ ra lễ phép, trịnh trọng, nhưng rất buồn. Bà đã nghe ý kiến của tiểu thư Peabody. Bà thầm nhắc lại câu của bạn bà:
“Ngày nay người ta không quá câu nệ điều đó đâu!”.
Đến mười giờ, bác sĩ Donaldson chào từ biệt mọi người. Sau khi anh ta đi, tiểu thư Arundell thông báo bà muốn đi nằm. Bà đi lên buồng bà rồi các khách của bà nhanh chóng làm theo bà. Tối hôm ấy, mọi sự có vẻ rất bình yên. U Lawson ở lại sau cùng để hoàn tất những việc chót theo chức trách của mình: cho con chó ra ngoài, ủ than đang hồng, đặt cái chắn lửa, và cuộn thảm đề phòng hỏa hoạn. Nãm phút sau, bà thở hổn hển đi vào phòng bà chủ.
- Con tin là con không quên một cái gì cả - Bà vừa nói, vừa đặt lên bàn túi đồ khâu và một cuốn sách - Con hy vọng rằng cuốn này làm bà thích. Chị bán sách không có cuốn nào bà ghi trong danh mục cả, nhưng chị ta bảo đảm với con rằng cuốn này sẽ làm hài lòng bà.
- Người đàn bà ấy ngốc lắm - Emily Arundell nói - Tôi chưa thấy ai có thị hiếu đọc sách tồi hơn!
- Lạy Chúa! Con xin lỗi. Lẽ ra con nên...
- Đừng nói nữa! Đó không phải là lỗi của u. - Rồi bà thân mật nói thêm - Ta hy vọng rằng hồi chiều nay u đã đi chơi vui vẻ. Phải không u?
Mặt u Lawson tươi lên, biến thành một nụ cười, nom rạng rỡ và trẻ hẳn ra.
- Vâng vâng, cám ơn! Tiểu thư rất tốt đã cho phép con có cuộc nghỉ này. Con đã trải qua một buổi chiều rất vui ở nhà các bạn con. Thoạt tiên chúng con mời tấm ván nhỏ nói chuyện và quả nhiên là... nó đã viết ra nhiều thông điệp... Cô đồng Julia Tripp đã cho chúng con một buổi lên đồng bằng chữ viết tự động trong đó cô đồng đã truyền đạt cho chúng con những tin tức đến từ cõi âm. Đó là cuộc ban phước thực sự về quyền năng giao tiếp với các linh hồn...
- Tốt hơn đừng để mục sư biết.
- Ô thưa tiểu thư Arundell, con cam đoan rằng ở đây không có điều gì là xấu cả! Ngay chính Ngài Lonsdale cũng tự mình đào sâu vấn đề. Quả là hẹp hòi mới lên án một sự kiện mà người ta chưa biết! Các cô đồng Julia và Isabel Tripp là những phụ nữ rất thành tín.
- Họ quá thần thánh mới sống trên trần đời này! - Emily nhận xét.
Bà không ưa các cô đồng Tripp. Bà phán xét lối trang điểm lố lăng, chế độ ăn quả sống sượng và vô lý và thái độ vờ vĩnh của họ. Những người đàn bà này không có cả truyền thống, lẫn giáo dục! Nhưng bà không muốn tước đi của u niềm vui làm bạn với các cô đồng Tripp này.
Khốn nạn thân u! Emily đánh giá người tùy nữ của mình một cách trìu mến pha lẫn sự khinh rẻ. Bà đã trông thấy những người đàn bà ngớ ngẩn, già cỗi, đồng thời kiểu cách, xun xoe và đần độn. Tối hôm ấy, u già đáng thương có vẻ đặc biệt sôi động. Mắt u sáng lên, u đi lại nhiều, di chuyển các đồ vật mà không biết để làm gì. Bà quá xúc động thành ra cứ lắp bắp mãi :
- Con... con muốn... là... là... là tiểu thư nên dự buổi lên đồng này! Tiểu thư không tin... Thế nhưng con đã có một thông điệp... gửi cho E.A. Những chữ cái đầu hoàn toàn rõ ràng. Đó là của một người đàn ông đã chết cách đây nhiều năm, một người đẹp trai, một quân nhân. Cô đồng Isabel đã trông thấy rõ ràng. Đây có thể là tướng quân Arundell, thân phụ tiểu thư. Một thông điệp thật sự, đầy tình thương và khích lệ. Ông nói rằng với lòng kiên trì, ta sẽ đi đến kết quả.
- Đấy không phải là những tình cảm mà tôi biết ở ông. - Tiểu thư Arundell đáp.
- Ồ! Nhưng mà những người thân đã mất của chúng ta thay đổi biết mấy... ở thế giới bên kia. Ở đó tất cả là tình yêu và sự cảm thông. Sau đó tấm ván nhỏ đã nói đến điều gì đó về chuyện một cái chìa khóa. Con cho rằng đó là cái chìa khóa của bàn giấy của tiểu thư. Phải chăng đó là chìa khóa của đồ đạc của Boule?
- Chìa khóa của bàn giấy của ta? - Tiểu thư Arundell kêu lên kinh ngạc.
- Vâng... về vấn đề giấy tờ quan trọng. Tiểu thư biết rằng người ta đã phát hiện ra một tờ di chúc nhờ một bức thông điệp mời xem bên trong một đồ đạc nào đó.
- Không bao giờ có di chúc trong đồ đạc của Boule - Tiểu thư Arundell tuyên bố, và bà nói thêm rất mạnh mẽ - Thôi, đi ngủ đi u! U đã mệt rồi! Ta cũng thế. Chúng ta sẽ đề nghị mời các cô đồng Tripp đến vào một tối gần đây.
- Ồ, con hài lòng biết bao! Chúc tiểu thư ngủ ngon! Mong rằng tiểu thư không quá mệt với mọi người trong nhà. Mai con sẽ bảo Ellen phải làm thoáng khí phòng khách phải giũ sạch các màn gió. Thuốc lá đã để lại một mùi kinh khủng quá! Quả là tiểu thư đã quá tử tế mới cho phép họ hút thuốc trong phòng khách!
- Ta cũng phải nhượng bộ đôi chút cho xu hướng tân thời chứ - Emily thở dài - Chào u.
Còn một mình, Emily tự hỏi những buổi lên đồng này liệu có thật tốt cho u không. Bà đã nhận thấy u rất xúc động, mắt thì long lanh.
Câu chuyện về đồ đạc của Boule ấy đã làm cho tiểu thư Arundell phải suy nghĩ. Vừa đặt mình xuống giường bà đã mỉm cười nhớ lại một cảnh tượng trong quá khứ. Sau cái chết của cha bà, người ta đã tìm thấy chiếc chìa khóa bàn và khi mở bàn giấy của Boule ra thì cả một núi vỏ chai rượu Branđi đổ sụp xuống căn phòng! Đó lại là một chi tiết mà u Lawson và các cô đồng Tripp chắc chắn không biết, dù sao thì họ cũng làm cho người ta tin rằng có điều gì đó trong phép thông linh...
Bà vẫn thức trong trong trên cái giường lớn của mình. Ít lâu nay bà thường trải qua những đêm trắng. Bác sĩ Grainger đã khuyên bà dùng một ít thuốc ngủ nhưng bà không muốn nghe theo. Thuốc ngủ thì tốt với những kẻ hơi một tí đã kêu đau, một chút đau ở ngón tay, ở răng hoặc mất ngủ một đêm là đã không chịu nổi. Bà thường nhỏm dậy ban đêm và lặng lẽ đi đây đó khắp ngôi nhà, cầm lấy một cuốn sách, nắn thẳng hàng những cây hoa trong chậu cảnh, viết một hai bức thư. Trong khi đi dạo đêm, bà cảm thấy trái tim ngôi nhà đập. Bà dường như thấy những bóng ma đi theo bà, hồn của ba người chị em bà: Arabella, Matilda và Agnes, hồn em trai Thomas của bà, một con người quá tử tế mà bị một mụ đàn bà tồi tệ cắm móng vuốt vào! Và đôi khi có cả hồn của tướng quân John Laverton Arundell, vị bạo chúa của nhà này có cử chỉ quyến rũ, hay quát tháo, hành hạ các con gái mình, nhưng không lưu lại trong mắt họ chút hào quang nào của một vị anh hùng cái thế. Người ta sẵn lòng tha thứ cho ông về những “phút xấu xa của ông” theo cách nói trại của các con gái ông.
Đêm ấy, tiểu thư Arundell cũng đặc biệt nghĩ đến vị hôn phu của cháu gái Theresa của bà. “Người này, ít ra cũng không đam mê rượu chè, bà tự nhủ. Suốt cả buổi tối anh ta chỉ uống có nước xirô hạnh nhân! Toàn xirô hạnh! Mặc dù để chào mừng anh ta, ta đã mở một trong những chai poocđô lâu năm của cha ta!”. Còn Charles thì, nó không hề khách khí với rượu pooctô của ông nội nó! Nếu ít ra người ta còn tin cậy vào Charles, tiểu thư Arundell vừa tự nhủ vừa buông một tiếng thở dài. Rồi tư duy bà ôn lại các sư kiện trong tuần qua. Một mối lo âu lờ mờ xâm chiếm lòng bà. Bà cố gắng một cách vô ích, để xua đi nỗi sợ đang đe dọa bà. Bà hơi nhỏm khỏi giường nhìn qua ánh đèn ngủ ở đầu giường xem đồng hồ. Một giờ. Giấc ngủ không đến.
Bà ra khỏi giường, mặc áo ngủ sỏ giày vải. Bà muốn xuống xem qua sổ sách chi tiêu hàng tuần để chuẩn bị giải quyết công việc ngày hôm sau. Lặng lẽ như một cái bóng bà rời khỏi phòng và len lén đi dọc hành lang có một ngọn đèn thắp sáng suốt đêm. Đến đỉnh cầu thang, bà chìa tay để nắm lấy lan can thì không hiểu sao bà bị trượt chân, mất thăng bằng và bị lao đầu xuống dưới chân cầu thang.
* * * * *
Tiếng động của việc bà ngã và tiếng kêu của bà đã đánh thức cả nhà dậy. Các cửa mở ra và nhiều ngọn đèn bật sáng trưng khắp nơi. U Lawson vội chạy ra khỏi phòng trước nhất.
U vừa thét lên những tiếng kinh hoàng vừa chạy xuống cầu thang. Lần lượt mọi người đều đến. Thoạt tiên là Charles, vẫn còn đang ngáp trong bộ áo ngủ sang trọng. Theresa trong bộ đồ bằng lụa đen và Bella mặc kimônô xanh nước biển, đầu tua tủa những ghim cài để giữ sóng tóc.
Emily Arundell bị choáng váng bởi cú ngã, không muốn đứng lên. Vai và mắt cá chân bà bị đau. Bà phân biệt được rõ ràng những người đứng quanh bà: u Lawson ngớ ngẩn đang rên rỉ và khua khoắng chân tay, Theresa mặt hốt hoảng, còn Bella, miệng há hốc như đang trông chờ. Bà nghe thấy tiếng nói của Charles, rất xa xôi dường như thế này :
- Chính vì quả bóng của con chó đấy! Chắc là nó để bóng lại trên đỉnh cầu thang và cô đã bị trượt vì dẫm lên trên. Này! Nó đây này!
Ngay lúc đó, tiểu thư Arundell thấy một nhân vật có thẩm quyền lách mọi người vào quỳ gối xuống cạnh bà và sờ nắn bà bằng đôi tay dứt khoát của nhà khoa học. Một cảm giác dễ chịu mơ hồ ùa vào bản thân bà. Bây giờ mọi sự sẽ ổn.
Bác sĩ Tanios tuyên bố bằng một giọng nói bình tĩnh làm yên lòng mọi người :
- Rất tốt. Không có gẫy xương, chỉ có một chấn động thần kinh và vài ba vết bầm. Dì đã gặp may.
Rồi vừa nhẹ nhàng nâng bà dậy vừa mang bà về buồng bà. Anh cầm cổ tay bà lấy mạch trong một phút. Anh đuổi u già ra... vì u cứ luôn mồm than vãn, bằng cách bảo u đi tìm rượu trắng và túi chườm nước nóng.
Day dứt vì thể xác đau đớn và tinh thần xáo trộn Emily Arundell lúc này cảm thấy biết ơn sâu sắc đối với Jacob Tanios. Anh ta cho bà cảm giác tin cậy và niềm tin khỏi bệnh mà mọi thầy thuốc phải gây ra cho bệnh nhân của họ. Bà ý thức rằng điều gì đó mất đi ở bà... Nhưng bà không hề dừng lại ở đó lúc này. Bà uống thuốc bổ người ta đưa cho bà và ngủ thiếp đi như người ta khuyên bà.
Thế nhưng bà thiếu mất cái gì đó... người nào đó. Quái lạ! Mãi sau này bà mới nghĩ ra - Bà đau ở vai. Khi uống xong cốc thuốc tăng lực bà nghe thấy bác sĩ Tanios cam đoan bằng giọng nói rất ấm rằng :
- Bây giờ rất tốt.
Và bà nhắm mắt lại.
* * * * *
Bà bị đánh thức bởi một tiếng động quen thuộc, một tiếng chó sủa êm và bị nghẹt. Lập tức bà tỉnh hẳn. Bob! Bob con chó hư! Nó sủa trước cửa ra vào bằng giọng nói riêng nó như thể ngỏ lời xin lỗi bà chủ vì đã ở bên ngoài suốt đêm. Tiểu thư Arundell lắng tai nghe. Đúng là như vậy. Bà nghe thẩy u già xuống mở cửa cho kẻ phạm tội. Rồi bà nghe thấy tiếng quở trách vô tích sự của u :
- Bob hư! Bob ác!
Bà quản gia mở một cửa nữa và Bob vào nằm trong cái thúng của nó dưới bàn của gian phụ bếp. Đúng lúc ấy Emily Arundell mới hiểu điều đã làm bà lỡ bước lúc bà bị nạn. Đó là Bob! Bình thường thì con chó phải sủa lên từ gian phụ khi nghe thấy sự đi lại ồn ào lộn xộn náo động gây ra bởi việc bà ngã và việc mọi người đến cứu bà. Vậy thì đó là điều làm cho tiềm thức của bà bận tâm. Bây giờ mọi điều đã rõ. Bob được thả ra từ chiều hôm qua, nó đã cương quyết, không thẹn thùng ra đi tìm các cuộc phiêu lưu. Thỉnh thoảng nó có phạm mấy quy tắc đạo đức. Buổi sáng nó trở về, tai cụp xuống tỏ vẻ ăn năn, thành thực đến nỗi người ta không thể ghét bỏ nó.
Bây giờ tiểu thư Arundell muốn nghỉ ngơi yên tĩnh. Mọi cái đã trở lại trật tự. Thế nhưng một chuyện khác đã đến quấy rầy bà. Điều gì vậy? A! Bà nhớ ra rồi. Đó là tai nạn của bà. Charles đã nói rằng bà đã bị trượt trên quả bóng của Bob bỏ lại trên đỉnh cầu thang. Quả bóng thật sự có ở đó. Charles đã cầm nó ở tay.
Emily Arundell đau đầu. Vai đau và các vết bầm trên thân hành hạ bà. Dù đau nhưng tâm trí bà lại rất sáng suốt. Sự lẫn lộn do xúc động choáng váng tiêu tan đi và trí nhớ trung thành đã vẽ lại ở bà những sự kiện xảy ra từ sáu giờ chiều đến lúc nửa đêm khi bà đứng ở đỉnh cầu thang chuẩn bị đi xuống. Một cái rùng mình sợ hãi chạy khắp người bà. Chắc chắn là bà lầm. Sau một tai nạn, người ta có thể bị rối trí. Bà thử nhớ lại cảm giác về quả bóng của Bob dưới chân bà. Vô ích... Thay vì điều đó... “Ta có những suy nghĩ rất tức cười” bà nghĩ.
Nhưng lý lẽ của bà chỉ chấp nhận sự giải thích dễ dãi này trong khoảnh khắc, Emily Arundell thuộc về thời Victoria hơi thiên về một chủ nghĩa lạc quan điên rồ và bà tin ở điều xấu nhất.