Người trong ảnh - Chương 25

Người trong ảnh - Chương 25

Ông Spragge

Ngày đăng
Tổng cộng 35 hồi
Đánh giá 8.4/10 với 29082 lượt xem

Cuối cùng cô lắp bắp :
- Làm thế nào mà ông biết được?
Ngay lập tức Frankie thấy hỏi như vậy là ngu ngốc. Ông Spragge sẽ là một nhà pháp luật tồi nếu không hiểu lời thú nhận ấy.
- Cô đã biết rõ việc này ư, tiểu thứ Frances?
- Vâng.
Cô thở dài rồi nói thêm :
- Xin thú nhận thêm, tôi là kẻ xúi giục - Thưa ông Spragge.
- Tôi ngạc nhiên về cô đấy.
Trong giọng nói của ông Spragge có sự đấu tranh giữa người bảo vệ pháp luật với người cha chú của cô gái.
- Câu chuyện đã xảy ra như thế nào?
- Đó là một trò đùa - Frankie nói - Chỉ là để giết thời gian thôi.
- Nhưng ai là người đội tên tôi?
Frankie nhìn ông, rồi từ một cảm hứng ngẫu nhiên, cô trả lời :
- Đó là ngài Quận công trẻ... Không, thưa ông Spragge, tôi không thể nói tên ông ấy ra đây. Đối với tôi đó là một hành động không trung thành.
Ngay lập tức Frankie hiểu gió đã xoay sang hướng có lợi cho cô. Chắc chắn ông Spragge sẽ kiên quyết đối với người con trai của một ông mục sư, nhưng ông lại mềm yếu trước ông Quận công trẻ tuổi. Trở lại vẻ hiền lành, ông giơ một ngón tay lên :
- Ô! Tuổi trẻ tươi đẹp và đáng khen. Cô chui đầu vào tổ ong vò vẽ nào vậy? Cô sẽ thấy nhiều chuyện phức tạp về mặt luật pháp đối với sự tinh nghịch vô tư như vậy. Cô có biết mình có thể phải ra trước tòa án không... nếu cô mang tên người khác chứ không phải là tên tôi?
- Ông rất đáng mến, ông Spragge. Chỉ có một trong một ngàn người có hành động như ông. Thú thật tôi lấy làm ngượng vì đã gây ra chuyện này.
- Không, không, tiểu thư Frances.
- Ô! Đúng thế, tôi xin cam đoan với ông là như vậy. Chắc chắn là bà Rivington đã kể lại với ông. Bà ấy đã nói như thế nào?
- Tôi vừa nhận được một bức thư.
Frankie giơ tay ra và ông Spragge đưa lá thư cho cô với vẻ muốn nói: Để cô thấy rõ mình đã dại dột như thế nào!
“Ông Spragge thân mến - Bà Rivington viết - Xin lỗi về sự quên lãng của tôi, nhưng lúc này tôi nhớ lại một chi tiết để ông có thể xem xét sử dụng theo yêu cầu của ông khi đến gặp tôi bữa nọ. Ông Alan Carstairs có cho chúng tôi biết ông ấy sẽ tới một nơi có tên là Chipping Somerton. Tôi hy vọng tin mới này sẽ giúp ông tìm ra địa chỉ của ông ấy hiện nay.
Những việc mà ông đã làm trong vụ án Maltravers đối với tôi là rất thú vị.
Xin ông nhận ở đây những tình cảm trân trọng của tôi.
Edith Rivington”
- Cô có thể tự nhận xét. Rất nghiêm trọng - Ông Spragge nói nghiêm khắc tuy có đôi chút mềm dịu - Tôi có thể hiểu đây là ý đồ gây ra một vụ om xòm liên quan đến vụ Maltravers hoặc thân chủ của tôi là ông Carstairs...
Frankie ngắt lời ông.
- Ông Carstairs là một trong những khách hàng của ông ư?
- Đúng. Ông ấy vừa đến hỏi ý kiến tôi trong khi trở về Anh vào tháng trước. Cô cũng quen ông Carstairs ư, tiểu thư Frankie?
- Có quen đôi chút.
- Một con người đáng mến. Khi ông ấy tới văn phòng này, một bầu không khí tự do cùng vào với ông ấy.
- Ông ta tới hỏi về chuyện bản di chúc của ông Savage, đúng không?
- A! Đây là chuyện cô muốn hỏi tôi ư? Tiếc rằng tôi không thể giúp gì cho ông ấy cả.
- Ông ta đã hỏi ông những gì? Có phải vì bí mật nghề nghiệp mà ông không thể trả lời tôi không?
- Trong trường hợp này thì không phải như vậy. Theo tôi thì không thể làm gì trong vụ này được... trừ phi gia đình ông Savage bỏ ra một số tiền rất lớn để theo đuổi kiện tụng. Tiểu thư Frances, tôi khuyên bất cứ ai cũng không nên ra trước cửa công cả. Luật pháp sẽ tung ra rất nhiều suy diễn làm hoang mang những người tinh thần không vững. Một sự dàn xếp tồi còn hơn là một bản án tốt, đó là khẩu hiệu của tôi.
Frankie như đang ngồi trên đống lửa. Cô rất sợ để lộ công việc mình đang làm.
- Đây là trường hợp hiếm thấy. - Ông Spragge nói tiếp.
- Trường hợp tự sát ư?
- Không, không, tôi muốn nói đến những chuyên bất chính. Ông Savage là một nhà kinh doanh có tài, nhưng ông ta để mình bị mê hoặc bởi một người đẹp mới gặp lần đầu. Đây là một người đàn bà giảo quyệt...
- Ô! Tôi rất muốn ông kể về người phụ nữ ấy. Ông Carstairs thường nổi giận mỗi khi nói với tôi về người này mà không cho tôi biết đầu đuôi câu chuyện ra sao?
- Cũng đơn giản thôi. Tôi có thể nói được nếu cô quan tâm.
- Ô! Vâng.
- Ông Savage từ Hoa Kỳ trở về nước Anh tháng một năm ngoái. Như cô đã biết ông ấy là người rất giàu. Trong chuyến đi ông ta làm quen với bà Templeton. Người ta không biết gì về người phụ nữ này ngoài việc bà ta rất đẹp và người chồng đang ở nơi nào đó trên nước Anh.
“Vợ chồng nhà Cayman” - Frankie nghĩ.
- Những chuyến đi biển thường nguy hiểm - Ông Spragge nói tiếp - Bị mê hoặc bởi con người nghiêng nước nghiêng thành ấy, ông Savage nhận lời sẽ đến thăm bà trong một ngôi nhà ở Chipping Somerton. Ông ấy đã tới đây bao nhiêu lần thì tôi không rõ, nhưng rõ ràng là ông ấy đã bị bà Templeton thống trị rồi. Và sau đó thì tấn thảm kịch xảy ra. Ông Savage lúc này kêu ca về tình trạng sức khỏe của mình. Ông sợ rằng mình đã mắc một chứng bệnh nghiêm trọng...
- Ung thư ư?
- Vâng; ông ấy rất sợ chứng ung thư. Sự sợ hãi ấy trở thành nỗi ám ảnh. Thời kỳ ấy ông Savage sống với vợ chồng nhà Templeton. Họ khuyên ông nên mời một nhà chuyên môn ở Londres về khám bệnh. Ông ấy làm theo. Tiểu thư Frances, đến đây thì tôi xin phép được tự do tưởng tượng. Nhà chuyên môn ấy rất đặc biệt, trước tòa án ông ta đã thề mà nói rằng ông Savage không hề mắc chứng ung thư. Ông ta đã nói với người bệnh như vậy, nhưng ông này lại khẳng định điều ngược lại, không tin lời chuyên môn là sai sự thật. Không được chứng kiến, tiểu thư Frances, nhưng theo sự hiểu biết về cách chữa bệnh của mình tôi hiểu sự việc xảy ra có khác đi đôi chút. Nghe những triệu chứng bệnh tật do ông Savage kể, nhà chuyên môn tỏ vẻ nghiêm trang nói một cách mạnh mẽ, vừa an ủi ngưòi bệnh vừa ám chỉ bệnh tật của ông này là nghiêm trọng. Ông Savage cho rằng nhà chuyên môn đã nói dối với mục đích làm ông yên tâm... Nhưng ông thì ông hiểu rằng mình đã mắc chứng ung thư.
- Dù sao đi nữa thì ông Savage đã tới Chipping Somerton trong tình trạng tinh thần suy sụp. Ông ấy hình dung ra một cơn hấp hối đau đớn và kéo dài. Hình như đã có nhiều người trong gia đình ông chết vì chứng ung thư và ông, quyết định không để tái diễn những cảnh đau đớn mà ông đã chứng kiến. Ông Savage cho gọi người chưởng khế tới lập cho mình một bản di chúc và ông đã ký vào đó và giao cho người đó giữ. Tới hôm ấy, ông đã uống một liều lớn thuốc ngủ sau khi viết một bức thư giải thích về cái chết nhanh chóng và không đau đớn của mình.
- Theo bản di chúc thì ông Savage đã để lại hầu hết gia sản của mình cho bà Templeton và phần nhỏ còn lại cho công tác từ thiện.
Hài lòng về chuyện kể của mình, ông Spragge ngả lưng trên ghế bành rồi nói tiếp :
- Ông chánh án đã có bản kết luận thường thấy: Tự sát trong lúc tinh thần không cân bằng; nhưng chúng tôi không thể căn cứ vào đó để xác định tính chất hợp pháp của các chữ ký xác nhận trong bản di chúc. Bản di chúc nói là đã được viết và được ký trước mặt một viên công chứng trong lúc người qua đời trí óc minh mẫn. Chúng tôi không thể chứng minh lúc ấy ông Savage đang bị một áp lực bên ngoài. Ông Savage không để lại cho những người thân của mình chút gì... cha mẹ, anh chị em thì ông ấy phải nhớ chứ. Tôi cho rằng họ đang ở châu Úc.
- Và không ai lên tiếng bác bỏ bản di chúc ấy sao?
- Như đã nói với cô, những người thân của ông Savage không có mặt ở xứ sở này nên không biết gì về bản di chúc. Chính ông Alan Carstairs khơi vấn đề này ra. Sau một cuộc khai thác ở Trung Phi, sau khi biết mọi chi tiết của bản di chúc, ông Carstairs tới đây hỏi tôi cách bác bỏ bản di chúc ấy. Tôi đã nói với ông ấy không có một giải pháp nào cả. Với khả năng thành công chín phần mười theo pháp luật, bà Templeton sẽ hưởng gia tài ấy. Hơn thế, bà này đã bỏ đi để sống ở miền bắc nước Pháp và từ chối quan hệ với chúng tôi. Ông Carstairs hiểu rằng mình đã về quá chậm.
- Người ta không biết gì về bà Templeton ấy ư?
Ông Spragge lắc đầu.
- Một người từng trải như ông Savage đáng lẽ không nên để mình bị quyết rũ như vậy... nhưng...
Frankie đứng lên.
- Đàn ông thật lạ lùng. - Cô nói.
Cô đưa tay ra cho ông luật sư.
- Tạm biệt ông Spragge. Ông rất đáng mến, tôi lấy làm tiếc...
- Tạm biệt, tiểu thư Frances. Lần sau nên cẩn thận hơn.
Cô bắt tay ông rồi rời khỏi văn phòng của ông luật sư.
Ông Spragge ngồi trước bàn giấy và nghĩ: “Vị Quận công trẻ tuổi...”. Ông thấy không có ai là Quận công ở nước Anh lại tinh nghịch đến như vậy.

Chương trước Chương sau