Năm chàng một nàng - Chương 07

Năm chàng một nàng - Chương 07

Năm chàng một nàng
Chương 07

Ngày đăng
Tổng cộng 8 hồi
Đánh giá 9.6/10 với 9581 lượt xem

Họ làm như mọi người và dù tiết trời xấu, chỉ cần chút quang đãng giữa hai trận mưa rào, họ đi nghỉ ngày Chủ nhật tại miền quê.
Khi mua chiếc xe, họ quyết chỉ dùng nó để về ngôi nhà nhỏ của họ tại Meung sur Loire trong những tháng hè. Thực sự họ đã đi Meung hai ba lần gì đó nhưng đường sá quá xa xôi để chỉ ở lại vài tiếng đồng hồ, nhất là họ lại thấy ngôi nhà trống trải và bà Maigret gần như chỉ đủ thì giờ để lau sạch bụi và sửa soạn một bữa ăn qua loa.
Họ lên đường vào khoảng mười giờ sáng.
Họ tự nhủ sẽ tránh những xa lộ...
Họ thuộc số đông những người dân Paris có cùng một ý tưởng, thế mà những con đường nhỏ lẽ ra phải nên thơ lắm thì lại cũng đông đúc như đại lộ Champs Elysées.
Họ tìm một quán ăn dễ thương, một thực đơn hấp dẫn. Thường khi những quán ăn hoặc đầy người và người ta phải đợi đến lượt mình, hoặc thức ăn dở tệ.
Họ vẫn phải rút kinh nghiệm thôi. Như chuyện cái máy thu hình. Khi mua nó, họ hứa với nhau là chỉ xem những chương trình đặc sắc nhất. Sau mười lăm ngày họ đã phải đổi chỗ nơi bàn ăn để cả hai cùng đối diện với màn hình trong bữa ăn tối.
Họ không tranh cãi với nhau như hầu hết những cặp vợ chồng khác. Bà Maigret cầm tay lái, không kém phần căng thẳng. Với một cái bằng lái mới lấy, bà thiếu tự tin.
- Tại sao em không vượt qua nó?
- Có đường đôi mà anh...
Ngày Chủ nhật đó, Maigret gần như không nói gì với bà mà chỉ ngồi thu mình trên ghế, hút hết tẩu này đến tẩu khác, mắt nhìn đăm đăm phía trước. Trong ý tưởng của mình, ông đang ở đường Notre Dame de Lorette và đang dựng lại, bằng mọi cách có thể, cảnh tượng đã xảy ra tại căn hộ của Joséphine Papet.
Những nhân vật trở thành những con cờ mà ông đặt ở những vị trí khác nhau đồng thời thử đưa ra mọi giải pháp. Mỗi nhân vật, một lúc nào đó, có thể chấp nhận được dưới mắt ông và ông chăm lo từng chi tiết, đi tới chỗ tưởng tượng một cuộc đối thoại.
Tiếp theo khi tất cả có vẻ đứng vững thì một vấn đề khác đến trong trí ông và tất cả sụp đổ.
Thế rồi ông bắt đầu lại với những con cờ khác. Hoặc ông lấy lại những con cờ đó mà ông đặt vào những vị trí mới.
Họ tới một quán ăn mà nghệ thuật nấu ăn gần như ngang bằng một hàng ăn ở nhà ga. Chỉ có điều khác là trong cách tính tiền thôi.
Khi họ muốn dạo bước một chút trong rừng thì gặp phải một con đường lầy lội và mưa bắt đầu đổ xuống.
Họ trở về sớm, dùng bữa tối bằng thịt nguội và xà lách Nga và sau đó bởi Maigret cứ đi lòng vòng trong căn hộ họ kéo nhau đi xem xi nê.
Thứ Hai vào lúc chín giờ, ông bước vào văn phòng mình. Cơn mưa đã dứt, mặt trời chiếu sáng nhưng vẫn còn hơi yếu.
Ông bắt gặp những báo cáo của các viên thanh tra đã thay phiên nhau canh chừng Florentin.
Ông này đã qua buổi tối thứ Bảy trong một quán bia ở đại lộ Clichy. Ông ta có vẻ lạ mặt ở đây bởi không có người nào chào hỏi ông ta.
Ông ta gọi một cái “đờ mi” và đến cạnh một bàn có bốn khách quen xưng hô mày tao với nhau đang chơi bài tây. Cằm chống trên một khuỷu tay, ông hững hờ theo dõi ván bài.
Vào khoảng mười giờ, một trong mấy người chơi bài, một người nhỏ thó, ốm yếu vẫn nói không ngừng, thông báo với những người khác :
- Tôi phải rút lui, các cậu ạ... Mụ tư sản sẽ thiêu sống tôi nếu tôi về muộn và sáng mai tôi còn đi câu...
Những người khác nài nỉ vô ích, rồi ngó quanh.
Một người nói giọng miền Nam hỏi Florentin :
- Ông chơi chứ?
- Đồng ý.
Ông ta ngồi vào chỗ vừa mới bỏ trống và đã chơi tới khuya trong lúc Dieudonné, người đến lượt canh chừng ông ta, đang thui thủi ngồi đợi trong góc.
Chúa ơi, trong một ván bài Florentin đã cúng dường hết một trăm quan mà Maigret đã trao cho ông ta.
Tiếp đến ông ta trở về nhà và ngủ sau khi gửi đến kẻ theo dõi mình một cái chào đồng lõa.
Ông ta dậy trễ. Đã hơn mười giờ khi ông đến hàng thuốc lá tại đây ông ta dùng cà phê và bánh sừng trâu. Không phải Dieudonné nữa mà Lagrune có trách nhiệm theo dõi và Florentin đã nhìn anh vẻ lạ lùng bởi đối với ông ta, Lagrune là một người mới.
Đó là con người yếu đuối nhất trong các viên thanh tra, một năm bị chứng sổ mũi hết mười tháng. Ngoài ra anh còn có đôi bàn chân bẹt, nhạy cảm, tạo cho anh một dáng đi đặc biệt.
Florentin đi về phía một điểm ghi cá độ và điền vào phiếu đánh cá ba con ngựa, sau đó ông đi dọc theo đại lộ Batignolles. Ông ta không dừng lại trước khách sạn Beauséjour. Đương nhiên ông ta không biết anh chàng tóc hung đang ở đó.
Ông ta ăn trưa trong một tiệm ăn ở quảng trường Tertres, sau đó như hai hôm trước, ông ta đi xem xi-nê.
Ông ta sẽ làm gì đây với thân hình lêu khêu, với khuôn mặt cao su của ông ta khi một trăm frăng của Cảnh sát trưởng đã cạn?
Ông ta không gặp người nào. Không người nào đến gặp ông ta. Ông ta ăn tối trong một cửa hàng tự phục vụ trước khi về ngủ.
Còn việc theo dõi ở đường Notre Dame de Lorette cũng không mang lại kết quả nào hơn. Bà Blanc chỉ rời nhà gác cổng để mang những thùng rác ra ngoài và để quét dọn cầu thang.
Nhiều người thuê phòng đã đi dự lễ Misa. Những người khác thì rời khỏi ngôi nhà với công việc trong ngày. Con đường hầu như vắng tanh, không huyên náo như những hôm trước và hai viên thanh tra đang đổi phiên cho nhau thì nóng nảy mà không làm gì được.
Còn Maigret, ngày thứ hai đó, ông đọc lại tất cả những báo cáo của y sĩ pháp y, của chuyên gia về vũ khí, cuối cùng của Moers và của phòng lý lịch tư pháp.
Một Janvier tươi tỉnh, sảng khoái và năng động bước vào văn phòng sau tiếng gõ cửa nhẹ.
- Sếp khỏe không, thưa sếp?
- Tệ...
- Sếp không được một ngày Chủ nhật vui vẻ sao?
- Không...
Janvier không khỏi mỉm cười bởi anh hiểu rõ tính khí đó và anh biết rằng đó là một dấu hiệu tốt. Trong quá trình một cuộc điều tra, Maigret thấm hút như một miếng bọt biển, bởi người và vật, bởi những nhân tố nhỏ nhặt nhất mà ông hấp thu một cách vô thức.
Ông càng làu bàu thì nghĩa là ông càng trở nên đầy nặng với tất cả những gì ông đã nhập liệu.
- Còn cậu, cậu đã làm gì?
- Tôi đưa bà xã và mấy đứa nhỏ về nhà cô em vợ... Có một hội chợ phiên trên quảng trường lớn và tôi không biết mấy đứa nhỏ đã mất bao nhiêu tiền trong trò chơi bắn súng nữa...
Maigret đứng dậy và bắt đầu bước. Hồi chuông báo việc tường trình và ông càu nhàu :
- Họ sẽ không cần đến tôi...
Ông không muốn trả lời những câu hỏi mà sếp lớn sẽ đạt ra cho ông và càng không muốn báo cho ông ta biết mình sẽ làm gì. Vả chăng mọi việc hãy còn mơ hồ quá. Ông vẫn tiếp tục dò dẫm.
- Phải chi mụ đàn bà khủng khiếp đó có thể nói được!
Ông vẫn nghĩ tới bà gác cổng đồ sộ và sắt đá đó.
- Tôi sẽ hối tiếc không được tra hỏi bà ta đúng mức và tôi tự hỏi phải mất bao thời gian đây...
Dĩ nhiên ông nghĩ tới điều đó một cách nghiêm túc nhưng phải có cách để bà ta khai thật.
- Mày không có một ý tưởng nào sao?
Janvier không thích sếp hỏi anh những câu hỏi loại đó và anh tránh trả lời tách bạch.
- Dường như...
- Dường như cái gì?
- Tôi chỉ thấy dường như Florentin còn biết nhiều hơn bà ta... Và Florentin lại ít vững vàng hơn... Ông ta không còn gì để hy vọng, ngoài việc lê lết ở Montmartre và tiêu pha đây đó một vài xu...
Maigret nhìn anh vẻ trầm trọng :
- Cậu hãy đi tìm ông ta cho tôi...
Ông nhắc anh trước khi anh bước đi :
- Nhớ tạt qua đường Notre Dame de Lorette đưa bà gác cổng về đây. Cứ để bà ta chống đối tùy thích và dùng biện pháp mạnh đưa bà ta về đây nếu cần...
Janvier mỉm cười bởi anh cảm thấy vất vả với cái tháp bằng thịt nặng gấp đôi anh.
Khoảnh khắc sau đó, Maigret gọi dây nói tới Bộ Công chánh.
- Alô! Ông Paré phải không ạ?
- Ông Paré vắng mặt. Vợ ông ấy vừa gọi dây nói tới báo ông ấy mệt...
Ông gọi tới Versailles.
- Bà Paré phải không ạ?
- Ai ở đầu dây đấy?
- Cảnh sát trưởng Maigret... chồng bà khỏe không?
- Tệ lắm. Bác sĩ có đến và ông ấy e ngại một chứng suy nhược thần kinh...
- Có lẽ tôi không thể nói chuyện với ông nhà?
- Người ta yêu cầu ông ấy phải nghỉ ngơi hẳn...
- Ông có lo lắng gì không?... Ông có đòi xem báo không?
- Không... Ông ấy không nói gì... Ráng lắm ông ấy mới trả lời bằng một tiếng hoặc một cử chỉ khi tôi hỏi chuyện ông ấy...
- Cám ơn bà...
Tiếp đến ông gọi tới khách sạn Scribe.
- Jean đó hả? Maigret đây... Ông Victor Lamotte từ Bordeaux về chưa?... Ông ấy đã đến văn phòng của ông ấy rồi à?... Cám ơn...
Rồi văn phòng ở đường Auber.
- Tôi muốn nói chuyện với ông Lamotte... Tôi là Cảnh sát trưởng Maigret...
Có một loạt những tiếng “cách” chặn máy, như thể sự liên lạc phải qua cả một hệ thống trước khi tới sếp lớn.
- Tôi nghe... - Cuối cùng một giọng nói khô khan thốt lên.
- Maigret đang ở đầu dây đây.
- Người ta đã nói với tôi.
- Ông định có mặt tại văn phòng ông trọn buổi sáng đó chứ?
- Tôi không biết.
- Tôi yêu cầu ông đừng vắng mặt và hãy đợi tôi gọi ông...
- Tôi xin báo cho ông biết rằng nếu ông triệu tập tôi lần nữa, tôi sẽ tới với luật sư của tôi.
- Đó là quyền của ông...
Maigret gác máy và gọi tới đại lộ Voltaire nơi Fernand Courcel vẫn chưa tới.
- Ông ấy không bao giờ có mặt tại đây trước mười một giờ và có khi ông ấy không tới vào sáng thứ Hai... Ông có cần nói với ông phó giám đốc không ạ?
- Không, cám ơn...
Trong lúc đi đi lại lại trong văn phòng mình, hai tay chắp sau lưng, Maigret có đủ thời gian để rà soát lại trong trí tất cả những giả thuyết ông đã hình thành hôm trước trong cuộc dạo chơi bằng ô-tô.
Cuối cùng ông chỉ giữ lại một giả thuyết, với một vài biến thiên. Ông xem đồng hồ nhiều lần.
Gần như ngượng nghịu, ông mở tủ hốc tường nơi ông luôn giữ một chai cô-nhắc. Nó không dành cho ông nhưng ông cần đến nó, một đôi khi, cho một người khách phải quỵ xuống lúc thú nhận.
Ông không quỵ. Không phải ông là người phải thú nhận. Không phải vì thế mà ông không uống một ngụm to mà không cần rót.
Ông không hài lòng với cử chỉ đó. Ông nhìn đồng hồ một lần nữa, vẻ nôn nóng. Cuối cùng có tiếng bước của nhiều người trong hành lang, một giọng nói giận dữ mà ông nhận ra, giọng bà Blanc.
Ông đi mở cửa.
- Tôi sắp sửa biết rõ văn phòng này. - Florentin thử đùa, giọng không kém phần lo lắng.
Còn người đàn bà thì dằn từng tiếng :
- Tôi là một công dân tự do và tôi yêu cầu...
- Janvier, cậu hãy giữ bà ta trong một văn phòng. Cậu hãy ở lại với bà ta và tránh để bà ta móc mắt cậu đấy.
Và quay sang Florentin :
- Ngồi xuống đi...
- Tao thích đứng hơn.
- Còn tao, tao muốn mày ngồi hơn.
- Nếu mày muốn thế...
Ông ta nhăn nhó như ngày xưa khi ông ta có chuyện tranh cãi với thầy và ông ta cố làm cho cả lớp cười.
Maigret đi tìm Lapointe nơi văn phòng bên cạnh. Đó là người tham dự gần như tất cả những cuộc hỏi cung và hiểu việc nhất.
Ông Cảnh sát trưởng thong thả nhồi một tẩu thuốc, đốt nó, ém thuốc đang cháy bằng một ngón trỏ thận trọng.
- Florentin, mày vẫn không có gì để nói với tao à?
- Tao đã nói những gì tao biết được.
- Không.
- Tao thề với mày đó là sự thật.
- Tao thì quả quyết mày đã không ngừng nói dối.
- Mày xem tao là đồ nói dối à?
- Mày luôn luôn như thế... Mày đã nói dối ngay ở thời đi học...
- Chỉ để đùa thôi...
- Đúng... Nhưng ở đây tụi tao không đùa...
Ông nhìn thẳng vào đôi mắt người bạn học cũ. Ông có vẻ nghiêm trọng. Cùng lúc có sự khinh miệt và lòng thương hại trên mặt ông. Có thể lòng thương hại nhiều hơn sự khinh miệt.
- Mày tin chuyện gì sẽ xảy ra?
Florentin nhún vai :
- Làm sao tao biết được?
- Mày đã năm mươi ba tuổi...
- Năm mươi bốn... Tao hơn mày một tuổi, bởi tao lưu ban năm lớp sáu...
- Đúng ra đời mày đã tàn và mày sẽ không dễ gì tìm ra một Josée khác...
Ồng ta cúi đầu xuống.
- Tao cũng chả tìm làm gì...
- Việc buôn đồ cổ của mày chỉ là chuyện tầm phào... Mày không nghề nghiệp, không công ăn việc làm... Và mày cũng không còn vẻ phong lưu để phỉnh phờ những kẻ ngây thơ đâu...
Điều đó có vẻ ác độc, nhưng phải thế thôi.
- Mày là kẻ thân tàn ma dại, Florentin ạ.
- Tất cả đều vuột khỏi tay tao. Tao biết tao là một kẻ thất bại, nhưng mà...
- Nhưng mày vẫn khăng khăng hy vọng chứ gì? Hy vọng cái gì?
- Tao không biết...
- Được rồi. Giờ đây khi vấn đề này đã giải quyết xong, tao sẽ giúp mày thoát khỏi một sức nặng...
Maigret im lặng một hồi, nhìn vào mắt người bạn học cũ và nói :
- Tao biết mày không giết Josée...

Chương trước Chương sau