Một nắm lúa mạch - Chương 28
Một nắm lúa mạch
Chương 28
Ngày đăng 18-01-2016
Tổng cộng 29 hồi
Đánh giá 8.8/10 với 29536 lượt xem
Cô Marple đóng chiếc túi du lịch, nhìn quanh phòng một lượt. Không quên gì.
Grump mang hành lý đi rồi, cô lên chào từ biệt bà Ramsbottom.
- Tôi chưa làm được gì để đền ơn hiếu khách của bà. Mong bà thứ lỗi...
Bà Ramsbottom bỏ dở cỗ bài, quay đầu lại:
- Cuối cùng, cô đã tìm được cái cô muốn?
- Vâng.
- Và đã nói hết với ông thanh tra?
- Vâng.
- Ông ấy sẽ vạch mặt thủ phạm?
- CÓ lẽ phải mất một thời gian nữa, nhưng chắc được.
- Cô là người rất thông minh và rất tinh, điều đó tôi đã thấy ngay lần đầu nhìn cô. Tôi không trách gì những điều cô làm. Kẻ ác phải bị trừng phạt. Mà trong nhà này, có kẻ ác. Máu ác ấy, may mắn thay, không phải từ dòng ngoại. Tội nghiệp Elvira, em gái tôi, nó thật điên rồ, dại dột! Nhưng rồi có đi đến đâu!
Bà Ramsbottom lật một quân bài trên bàn:
- Bồi đen! Một chàng đẹp mã, nhưng không tim... Đó chính là điều ta lo ngại... Dù là người xấu, người ta đôi khi vẫn có cảm tình... Hắn có duyên, và định dùng làm bung sung... Hắn đã nói dối về cái giờ hắn từ biệt ta tối hôm đó. Ta không muốn nói lại, nhưng ... từ lúc đó, ta đã biết hắn là thế nào!... Song, cô biết đấy, ta không thể nói ra... Dù sao nó cũng là con trai của Elvira, em gái ta! Nhưng cô Marple ạ, cô đã làm những việc cần làm! Ta chỉ thương con vợ nó...
- Tôi cũng vậy - cô Marple nói.
Pat Fortescue chờ cô Marple bên ngoài để nói lời từ biệt:
- Rất tiếc là cô lại đi - cô nói.
- Tôi phải đi thôi. Không còn việc gì để làm, và tôi ở đến thế là quá đủ. Nhưng biết làm thế nào, ta phải chặn tay kẻ ác!
Pat ngạc nhiên nhìn bà cô:
- Tôi không hiểu.
- Rồi con sẽ hiểu. Cho phép ta khuyên con một lời nhé? Nếu có lúc nào gặp chuyện... không hay, tốt nhất là con nên trở về nơi con đã sống hạnh phúc thời thơ bé. Ở Airơlen ấy...
Pat gật đầu.
- Vâng, đôi lúc cháu cũng tiếc đã không trở về Airơlen sau khi Freddy chết.
Cô hạ giọng, nói nhỏ thêm:
- Nhưng như vậy, cháu lại không gặp Lancelot...
Cô Marple chỉ thở dài, không nói.
- Dù sao, chúng cháu sẽ không ở lại đây, sẽ về Đông Phi khi mọi việc ở đây kết thúc. Cháu mong ngày ấy quá...
- Cầu chúa ban phước cho con - Cô Marple nói - Hãy can đảm lên trong cuộc đời. Ta tin con sẽ can đảm.
Cô vỗ vỗ thân mật vào lòng bàn tay Pat, rồi đi nhanh ra chiếc tắc xi đậu trước cửa.