Mặt chó sói - Chương 19 (hết)

Mặt chó sói - Chương 19 (hết)

Justus ra đòn quyết định

Ngày đăng
Tổng cộng 19 hồi
Đánh giá 9.7/10 với 15701 lượt xem

Rodder lao ra ngoài, tay cầm súng lục. Ambler muốn lên tiếng cảnh báo đồng bọn, nhưng muộn rồi: Justus đập cho gã đàn ông một đòn chí mạng.
Rodder ngã văng khỏi lan-can và đập mạnh thân hình xuống nước.
Hài lòng, Justus theo những bậc thang trèo lên.
- Bây giờ đến lượt các người đi tắm! - cậu nói lớn rồi cười. Nhưng chẳng còn mấy thời gian để mà tận hưởng mùi vị chiến thắng, việc đầu tiên là phải giúp Sandy và Bob trèo lên tàu, sau đó lao xuống cabin giải phóng cho Peter.
Rodder bận bịu với việc giữ cho Ambler ngoi được cổ lên trên mặt nước.
Khẩu súng lục của gã bây giờ nằm thật chắc chắn dưới đáy biển.
- Kéo bọn tao lên tàu ngay lập tức, - Rodder ra lệnh.
- Lũ chuột cống nhà chúng mầy!
Bob lắc đầu, nhưng cũng ném cho Rodder và Ambler hai chiếc phao cứu hộ.
Chầm chậm, con tàu bị gió và những dòng nước cuốn dần ra phía biển. Justus lại bước ra ngoài, đi sát phía sau là Peter. Hãnh diện, Thám tử phó cầm " người đẹp Helena" trong tay.
- Cảm ơn các bạn, - Cậu nói rồi giơ bức tượng cho nó lóng lánh trong ánh nắng.
- Cha, Rodder, gió lại xoay chiều rất nhanh!
Rodder buông ra một câu chửi tục, trong khi Ambler loay hoay với chiếc phao cứu hộ. Thất bình tĩnh, Sandy vởi bộ chân nhái của cô.
- Bây giờ mình sẽ gọi điện đàm cho cảnh sát, - cô gái nói.
- Mình biết sử dụng loại máy đó.
Justus gật đầu với cô.
- Bạn bảo họ mang theo một cái lưới đánh cá, - cậu nói.
- Bọn ta vừa bắt được cả hai con cá to sù.
- Cậu ngồi xuống bên mép tàu, để cho hai chân thõng xuống, đu đưa nhè nhẹ.
- Cái phương pháp đánh lạc hướng bằng thư gửi đã được ông phát triển nên từ thời còn ở New York, ông Rodder.
Nó cũng có phần nhắm chứng tỏ là mình tài năng hơn cảnh sát, những người đã đuổi việc ông. Và chắc vì vậy mà ông cũng sữ dụng mặt nạ chó sói: ông có cảm giác như mình là một con chó sói bị đuổi ra khỏi đàn.
Rodder ném cho cậu một cái nhìn huỷ diệt, nhưng chỉ giúp cho Justus nhận rõ là cậu phỏng đoán đúng.
- lẽ ra chúng tôi phải nghĩ đến sớm hơn mới phải, - Peter bổ sung. Cậu ngồi xuống bên cạnh Justus.
- Theo tắc thì kể cả hai tội phạm đầu tiên, vụ ăn trộm ở cửa hàng Outdoor World và vụ ăn trộm súng bắn tỉa cũng như những lời trích dẫn tứ bài hát đều chỉ nhằm hướng chúng tôi về phía lý thuyết của một vụ ám sát tổng thống. Đấy là hoàn toàn chưa kể đến cái mặt nạ tổng thống kia.
Ambler, kẻ vừa chui được người vào giữa chiếc phao cứu hộ, giờ lên tiếng ngắt lời Peter.
- Nhưng để tìm ra được lời của bài hát đó, bọn nhóc các cậu cũng phải cần rất nhiều thời gian!
- Nhưng vẫn còn nhanh hơn là cảnh sát, - Bob chen vào.
- Nhanh hơn cả các chuyên viên tâm lý.
Justus cởi chiếc áo lặn ra. Bài báo mà cậu luôn mang trong người bây giờ ướt sũng, dán sát vào da thịt. Thận trọng, cậu gỡ mảnh giấy ra, nhưng lại ngay lập tức bóp nát nó.
- Đáng tiếc, - Justus nói.
- Giờ tôi không thể cho hai người xem được nữa. Đây là một bức ảnh rất thú vị, anh Ambler. Nó cho thấy anh đã quen ông Rodder từ thời còn ở New York, chắc là thời anh học đại học. Anh đã mê mẩn gã tội phạm kia. kể từ vụ nầy anh muốn kết hợp hai mục đích với nhau.
Thứ nhất là vụ ăn trộm bức tượng và thứ hai… tại sao anh không ngửi được chị Harding, Ambler?
- Cô ta cuỗm mất chỗ của tôi, - Ambler kêu lên và đạp chân, muốn lại gần con tàu thêm một chút.
- Lẽ ra tôi là người nhận được công việc tại Los
Angeles. Nhưng rồi đột ngột xuất hiện cái con bé hỉ mũi chưa sạch đó, mới từ trường đại học ra, và ngồi ngay xuống trước mặt tôi. Còn cái tay Cotta nhà các cậu lại chính là kẻ viết thư giới thiệu nó!
- Tôi cũng đã đoán như vậy.
- Justus gật đầu.
- Và anh biết là chị Harding đã làm bài tốt nghiệp về vụ ám sát tổng thống Kennedy. Vì thế mà anh viết những bức thư theo hướng nầy. Nữ chuyên viên tâm lý từ đó không còn nghĩ được đến một thứ gì khác ngoài một vụ ám sát tổng thống. Bản thân chuyên viên tâm lý
Harding trong vụ nầy cũng bị đẩy vào một góc tranh tối tranh sáng. Đối với anh, Ambler, dĩ nhiên là một thắng lợi bổ sung. Tôi cũng phải công nhận rằng đến cả bản thân tôi cũng đã có ý nghi ngờ chị Harding.
- Có thế chứ, - Ambler nói.
- Ta đã khoái trá khôn tả khi nhìn hai con gà trống choai chọi với nhau. Một trận chiến cạnh tranh thật sự!
- Nhưng mà chúng tôi có ba người, - Peter lên tiếng sau một cái liếc xéo về phía Justus.
- Anh Ambler, làm thế nào mà anh ăn cắp được khẩu súng của cảnh sát? Trò leo tường bình thường ra vốn là đặc sản của Rodder?
- Cái đó các cậu phải tìm ra thôi, các cậu thông minh lắm kia mà, - Ambler kêu lên.
- Không thành vấn đề! - Justus thẳng lưng dậy.
- Anh đâu có vào phòng qua đường cửa sổ. Chỉ giả bộ thế thôi. Anh muốn tô đắp thêm cho cái huyền thoại Mặt Chó Sói. Mãi sau nầy tôi mới hiểu ra. Những miếng kính cửa sổ nằm không đúng chỗ! Anh Ambler, anh đã mở cửa sổ từ phía trong phòng rồi sau đó mới đập vỡ kính. Những miếng kính vỡ đó nằm sát chân tường!
- Đúng, đúng, phải! - Ambler mỗi lúc một bực bội hơn.
- Bây giờ cho tôi lên.
Tôi không ở dưới nầy lâu hơn được nữa!
- Thế bằng cách nào mà anh vào được phòng đựng vũ khí? - Peter hỏi, không thèm để ý đến lời đề nghị của đối phương.
- Chỉ là cái trò ăn cắp cỏn con thôi, - Ambler uể oải nói.
- Tôi đã rút chiếc chìa khoá của tay hạ sĩ trực rồi lại kịp thời đút lại chỗ cũ. Đoạn dây đã được tôi buộc từ trên nóc nhà thõng xuống dưới từ trước.
Bob nhận thấy cả đám mỗi lúc một bị cuốn ra xa bờ hơn.
- Để mình ném mỏ neo xuống, - cậu nói. Justus gật đầu. Bob giơ cao mỏ neo và ném nó qua thành tàu. Vài giây đồng hồ sau, con tàu rùng mình nhẹ. Bây giờ nó nằm yên.
- Ra là bọn mày biết tất cả, - Rodder kêu lên.
- Thế bây giờ tao có thể hỏi chút được không? Nầy cái thằng béo lắm lời kia, tại sao mà mày lại chui vào cửa hàng của ông Laurent? Toàn bộ chuyện chó chết nầy khởi đầu từ đó!
- Chút nữa đã, Rodder, tôi còn chưa hỏi hết! - Peter, Bob và Sandy nhìn Justus đầy khấp khởi. Cậu nói tiếp.
- Tôi nghĩ là tiện thể ở đây, ta có thể giải thích luôn cả một câu chuyện khác nữa, Rodder. Đi cùng với " người đẹp Helena" là bức tượng của hoàng tử Paris, bức tượng đã biến mất cách đây vài năm. Cho tới nay chưa có ai nghi ngờ là ông có liên quan tới vụ ăn trộm đó!
Nhưng thủ phạm cũng chính là ông, Rodder!
Qua ánh mắt ngạc nhiên của Mặt Chó Sói, Justus thấy rõ: cậu vừa bắn trúng hồng tâm.
- Đúng thế, cú điện thoại ban nãy của ông đã khiến tôi nghĩ đến khả năng nầy. Ông đã xoáy Paris trước đây vài năm. Và bây giờ ông muốn bán thêm cho nhà sưu tầm tư nhân giàu có của mình cả bức tượng quý báu thứ hai, người đẹp Helena. Cho một giá tiền đặt trước không nhỏ, ông lại một lần nữa lao vào trò ăn cắp!
- Làm sao mà mày biết đó là một nhà sưu tầm tư nhân? - Rodder kêu lên, tiếng kêu đồng thời cũng là lời công nhận.
- Chắc chắn phải là một người tư nhân, Mặt Chó Sói, - Justus trả lời.
- Mà là một người có rất nhiều tiền. Người ta không thể bán những bức tượng đó ở thị trường tự do. Chuyên gia nào cũng biết chúng.
Rodder đầu hàng.
- Bọn mày thông minh thật đấy, mấy thằng nhóc! Đó là một người đàn ông giàu có trong ngành làm phim, nhưng tao thậm chí chưa biết tên ông ấy. Thế, bây giờ cho bọn tao lên tàu đi!
Sandy trỏ về phía bờ biển, nơi có một con tàu cảnh sát đang lại gần.
- Cha, - Justus chuyển sang lời kết luận.
- Cái chuyến du lịch dễ chịu của hai người vậy là không thành rồi. Chắc là cú ăn trộm nầy sẽ mang lại đủ tiền để cả hai người sống thoải mái cho đến cuối đời? Hơn nữa vụ ăn trộm bức tượng Paris chắc chắn cũng còn để lại một vài dollar.
- Đúng thế!, - Rodder gầm lên.
- Và chuyện thối nhất là để cho lũ nhóc con bọn mầy chen vào giữa. Tất cả là lỗi của Scott! - gã nhìn Ambler, kẻ vẫn đang tiếp tục vùng vẫy bên cái phao cứu hộ.
- Bây giờ mày vẫn còn tin đám nhóc con nầy là một luồng gió mát chứ?
Ambler phun ra một ngụm nước biển, không nói nửa lời. Gã ta quá mệt, không còn sức đâu mà cãi cọ.
Justus lại lật cho đoạn thang chĩa xuống nước. Con tàu cảnh sát bây giờ đã đến rất gần. Cậu thấy rõ thanh tra Cotta đứng trên boong. Chị Hannah Harding đứng cạnh ông và vẫy tay về phía họ.
Chắc mình phải xin lỗi chị ấy vài câu, Thám tử trưởng nghĩ thầm.
Đúng khi Ambler vất vả trèo khỏi mặt nước thì mạn tàu đã được gắn chặt với mạn tàu cảnh sát.
Sáng hôm sau, Justus ngồi ở nhà và dùng bữa điểm tâm. Cô Mathilda vừa chuyện trò với cậu vừa thử mấy quả tạ tay mới tậu. Trời nắng đẹp và Justus đang nôn nóng muốn ra biển. Nhưng khi ánh mắt của cậu va phải một tít báo, Thám tử trưởng quyết định dành thêm cho tờ báo vài phút nữa.
Đúng lúc đó, chú Titus từ trong ngăn bếp đi ngang qua.
- Còn vụ chuyển đồ gỗ thì sao? - chú hỏi.
- Hôm nay không được ạ, - Justus trả lời thực tình.
- Peter đi học cưỡi ngựa, còn Bob thì phải chăm Mary suốt ngày.
- Ôi cha! Tội nghiệp thằng bé. Ngày mai nhé?
Justus gật đầu.
- Vâng, cháu nghĩ là được!
Chú Titus bước ra ngoài và cô Mathilda nhanh chóng lôi ra cặp tạ tay mà ban nãy cô đã vội vàng giấu đi.
- Cô vẫn chưa kể cho chú Titus nghe gì sao? - Justus vừa cười vừa hỏi.
- Cứ để từ từ đã.
- Cô lăn lăn đôi tạ tay trên bàn.
- Nầy, Justus, đã lúc nào cháu nghĩ tới chuyện đến của hàng của ông Laurent lấy về cho cô bộ váy Tango chưa? Cô đã nhờ ông ấy may cho chật lại.
Mặt Justus nhợt ra.
- Ô, chưa, cô Mathilda! Xin lỗi cô! Cháu quên mất, - cậu lắp bắp và gạt tờ báo sang bên.
- Vâng, thật ra thì cháu không quên hẳn. Cháu đã đên đó! Thật đấy! Nhưng nếu bây giờ cháu kể cho cô nghe chuyện đã xảy ra khi cháu bước vào cái cửa hàng đó thì có nói đến tối cũng chưa hết chuyện. Mà hôm nay thì cháu rất muốn đi tập lặn. Trời đẹp quá.
Bà cô cười tinh ranh.
- Ra là như vậy. Vậy là tới đây cô sẽ đọc được câu chuyện của cháu vắn tắt qua mặt báo thôi. Có liên quan gì đến cú viếng thăm của ngài tổng thống không?
- Có. Không. Có thể có đấy! Nhưng mà suy cho cùng… - Justus gập tờ báo lại.
- Thôi được, cô Mathilda, - cậu nói và lấy hơi thật sâu.
- Cô đi lấy đồ uống và ngồi xuống với cháu đi. Bây giờ cô sẽ được nghe toàn bộ câu chuyện, mà do trực tiếp một trong những nhân vật chính kể lại…

Chương trước