Mặt chó sói - Chương 11

Mặt chó sói - Chương 11

Trong hang chó sói

Ngày đăng
Tổng cộng 19 hồi
Đánh giá 8.8/10 với 15713 lượt xem

Peter đậu chiếc xe MG của cậu phía trên dãy nhà gỗ cũ kỹ được xây bên khoảng bờ biển dốc đứng. Vì hướng nhìn ra biển, ngày xưa khoảng đất nầy được coi là một địa điểm xây nhà ở thú vị, nhưng rồi có một nhà sản xuất phim đã mua toàn bô vùng nầy và để mặc cho nó xuống cấp theo thời gian. Sống ở đây giờ đa phần là người thuê nhà, và chỉ những ai khéo tay thạo việc mới có thể bảo vệ ngôi nhà của mình trước sự tấn công không ngơi nghỉ của những trận gió hướng tây.
Trong sự chở che của bóng chiều chạng vạng, Peter thận trọng dịch chuyển giữa những con đường nhỏ dẫn vào nhà. Cậu đã chuẩn bị tư tưởng là sẽ rất khó tìm ra Rodder, nhưng theo đúng cái cách cư xử lộ liễu trong quán ăn và trong trường tập cưỡi ngựa, gã đàn ông cũng xưng danh hết sức rõ ràng ở đây: Hàng chữ Jeff Rodder mới sơn nổi rõ trên nền tấm biển treo bên một lối rẽ.
Hình khối ngôi nhà hiện ra lờ mờ trên nền trời buổi tôi. Nó đứng cách tấm biển chừng hai trăm mét, giữa một khuông viên hoang dại ngổn ngang cỏ và những bụi cây xùm xoà. Lòng Peter đã thầm hy vọng là Rodder không có nhà, nhưng khuôn cửa sổ ở tầng dưới kia rõ ràng đang sáng đèn. Peter đưa mắt nhìn quanh. Hai ngôi nhà hàng xóm đứng cách đó một đoạn khá xa.
Từ phía biển đang có thêm một đám mây nặng trĩu nước mưa lừ lừ bay lại.
Thám tử phó siết dây thắt áo khoác chặt hơn, rồi cậu chạy dọc khuôn viên cho tới khi tìm thấy một vị trí thích hợp. Chỉ một bước nhảy, cậu đã bay người qua hàng rào bằng gỗ và đứng lom khom đằng sau một thân cây be bé. Trời đã gần chuyển sang đêm, nhưng cậu vẫn không muốn mạo hiểm. Peter nhanh bước lẻn từ bụi cây nầy sang bụi cây khác, từ chỗ nấp nầy sang chỗ nấp khác. Dần dần, cậu lại gần ngôi nhà hơn. Cảm giác căng thẳng dâng lên. Cậu chưa biết chính xác mình định làm gì. Nhưng cậu tin chắc sẽ tìm thấy một thứ gì đó có thể thuyết phục Justus và Bob rằng Rodder đứng ngập tới cổ trong vụ nầy.
Khi chỉ còn cách ngôi nhà khoảng chừng năm mươi mét và thoáng dừng chân, Peter đột ngột nghe có tiếng rì rào loạt soạt. Tiếng động vang lên ngay trong bụi cây bên cạnh. Peter đứng im, cho tới khi tiếng loạt soạt tắt đi. Chờ thêm một chút nữa, cậu đếm đến ba mươi. Thám tử phó tiếp tục di chuyển. Một tiếng thét cất ngang tiếng rầm rì đơn điệu của gió. Một vệt đen bốc lên, có cái gì bay lướt trên đầu cậu. Peter bất giác giơ hai cánh tay lên đỡ. Thế rồi cậu nhẹ nhõm thở ra. Đó chỉ là một con chim biển lớn vừa bị cậu đánh động.
Thám tử phó nhắm mắt, gắng tập trung trở lại. Đây không phải là một bộ phim, cậu không nhập vai, đây là hiện thực. Mà cũng không có ai đứng chờ ngoài kia. Peter nghiến răng, tập trung sự chú ý vào ngôi nhà. Người đàn ông phía trong kia có vẻ như không nhận ra vụ nhộn nhạo vừa rồi. Trong một thoáng, Peter đã tưởng mình vừa nhìn thấy một bóng đen lờ mờ chuyển động qua cửa sổ tôi tối của lầu một.
Nhưng chắc là thần kinh cậu quá nhạy cảm vì căng thẳng. Peter chờ thêm một phút nữa, có người đi đi lại lại trong căn phòng sáng đèn phía dưới. Vì rèm cửa sổ được kéo kín nên Peter không nhìn rõ. Ngay sau đó đèn điện tắt. Một vài giây đồng hồ sau, một cửa sổ khác chợt nhoáng sáng lên một chút rồi tối trở lại.
Thế rồi ngọn đèn ngoài hiên sáng lên. Thám tử phó thụt sâu hơn nữa vào bụi cây. Cậu nghe tiếng cửa ra vào của ngôi nhà sập vào ổ khoá. Đèn phía ngoài tắt.
Rồi tiếng sập lại của cửa ôtô. Máy được bật lên. Peter nằm dạt sâu xuống nền cỏ, tránh quầng sáng hình nón của đèn ôtô cho tới khi xe đi khuất. Chầm chậm, Peter lại nhỏm lên. Đột ngột,cậu biết rất chính xác là mình muốn làm gì.
Thật thận trọng, Thám tử phó rón rén tiến về phía cửa ra vào của ngôi nhà gỗ cũ kỹ. Cậu không xua đuổi nổi cảm giác áy náy lương tâm. Hiện thời chưa có một bằng chứng nào chĩa về phía Rodder, và đây rõ ràng là động tác xâm nhập trái phép nhà người khác. Thế nhưng tính tò mò trong cậu mạnh hơn. Peter cảm nhận rõ là mình đang bám theo một dấu vết rất nóng. Năm phút thôi, cậu nghĩ, như thế là đủ cho chiến dịch nầy. Nếu ở trong đó lâu hơn, mối mạo hiểm bị Rodder quay trở lại và bắt quả tang sẽ là quá lớn.
Cậu sờ cánh cửa và thân trọng dỏng tai lắng nghe. Không phát hiện thấy điều gì khả nghi. Hai bàn tay cậu thọc vào túi trong áo khoác, muốn lôi ra bộ móc khoá. Thế nhưng hai ngón tay của cậu thọc vào túi rỗng.
- Khốn nạn.
- Peter buột miệng chửi nhỏ. Chắc cậu đã đánh rơi túi da đựng móc khoá ở đâu đó. Peter nhớ rõ là cậu đã đút nó vào người. Cậu mất bình tĩnh.
Không biết Rodder ra khỏi nhà trong bao lâu. Nhưng chắc chắn đây không phải là lúc nên tốn phí thời gian. Phải bắng mọi cách tìm cho ra bộ móc khoá. Chắc là cậu đã làm rơi nó ở vị trí con chim kia bị giật mình, nhưng liệu có tìm lại được bụi rậm đó không?
Bực bội, Thám tử phó lên đường rút lui. Chốc chốc cậu lại quay đầu về phía ngôi nhà của Rodder, và so sánh hình ảnh của nó với hình ảnh nhìn nghiêng ngôi nhà mà cậu đã có được từ vị trí bên bụi cây kia. Đã qua năm phút trôi qua, Peter phần nào vững tin là cậu đã tìm đúng chỗ. Chắc vụ đánh rơi đã xảy ra ở đây. Cậu quỳ xuống vườn và giơ tay sờ trên nền cỏ, nhưng không bật đèn pin lên.
Đầu tiên, tay cậu chỉ chạm phải đá và gỗ, rồi một chiếc lon rỗng. Thêm hai phút sờ soạng nữa, cuộc tìm kiếm có kết quả. Bật lên một tiếng huýt sáo nhè nhẹ, Peter lôi cái ví đựng móc khoá đã ướt sũng ra từ bụi cây.
Giờ đã bình tĩnh hơn hẳn, cậu đứng dậy và nhìn quanh. Ngôi nhà nằm kia, im và tối. Cơn mưa đã nhẹ hat hơn, nhưng lại có thêm một đám mây nữa nổi lên ở phía trên. Peter cân nhắc xem liệu có nên ngưng ngang chiến dịch nầy, cuộc kiếm tìm vừa rồi đã ngốn mất không ít thời gian. Nhưng cơ hội vẫn còn thuận lợi. Hơn nữa, việc tìm thấy chiếc ví đựng bộ móc khoá được Peter coi là một dấu hiệu tốt. Cậu đút bộ móc khoá vào túi áo và kéo dây khoá đóng lại. Một lần nữa, Peter chạy về phía ngôi nhà.
Khi xoay nắm đấm cửa ra vào, Thám tử phó giật nảy người lên: cửa mở!
Rodder không khoá cửa! Chắc chuyện thận trong như thế cũng là không cấn thiết ở vùng nầy, cậu nghĩ thầm, đẩy cửa mở rộng ra một chút. Thế rồi cậu lẻn vào phía trong ngôi nhà tối tăm, xập xệ.
Trong nhà bốc lên mùi ẩm mốc. Trước khi Rodder chuyển tới đây, chắc ngôi nhà đã bị bỏ trống một thời gian dài. Peter rút ngọn đèn pin trong túi ra, bật lên.
Cậu đang đứng trong một đoạn hành lang, từ đây có một cầu thang duy nhất dẫn lên tầng trên. Cả căn sảnh chỉ có duy nhất một vật trang điểm là chiếc móc áo cũ kỹ, vô chủ.
Peter mở cánh cửa và bước vào phòng khách. So với khoảng hành lang ngoài kia thì căn phòng nầy được trang trí quá dày đặc: những chiếc ghế bành đã cũ, bàn sofa, tủ tường, có cả một chiếc bàn làm việc nho nhỏ. Tất cả lần lượt hiện lện trong quầng sáng đèn pin. Đây có vẻ là căn phòng được Rodder sử dụng thường xuyên, mặc dù không hề được trang trí sao cho ấm cúng và dễ chịu. Tất cả được đặt cạnh nhau một cách cẩu thả, quần áo được ném vạ vật lên ghế sofa, dưới nền phòng la liệt những trang lẻ của tờ báo " Bưu Điện Los Angeles".
Peter nhìn kỹ hơn các tựa báo. Ngay bên dưới một bài báo dài về chuyến viếng thăm của ngài tổng thống là một bản tin ngắn về cậu bé tưởng bị mất tích tại Los Angeles. Nhưng điều đó không có ý nghĩa gì cả, tại nhà cậu cũng có tớ báo nầy.
Ở giữa mặt bàn trong phòng khách có để một lon bia đã khui. Peter nhấc nó lên, bia chưa được uống hết. Rodder chắc đã ra khỏi nhà rất đột ngột. Hy vọng gã ta cũng không quay trở lại đột ngột như thế, vì cái bàn làm việc như đang mời mọc điều tra, Peter vui mừng nhận ra như vậy: trên bàn để la liệt giấy tờ và một loạt thư từ, rõ ràng hứa hẹn xứng đáng được người ta xem xét kỹ hơn.
Peter thận trọng tiến tới. Mỗi bước chân lại khiến nền phòng lát gỗ kêu răng rắc, thế nên chốc chốc cậu phải dừng lại, dỏng tai lên nghe ngóng phía ngoài nhà. Nhưng ngoại trừ những giọt mưa đang gõ vào các mảng kính cửa sổ, Peter không phát hiện ra một tiếng động khả nghi nào.
Cái giới hạn 5 phút qua đi ít ra cũng qua ba hay bốn lần. Peter vội vàng lục soát một tập giấy. Trong số đó có thư của một cơ sở giới thiệu việc làm. Cơ sở nầy than phiền là Rodder đã không đến nhận một công việc do họ giới thiệu.
Peter nhăn trán, tìm tiếp, mỗi lúc một tập trung hơn vào các tờ giấy. Một biên bản tính tiền điện, một tờ quảng cáo của trang trại dạy cưỡi ngựa tai Hilltown, nhưng không có một lá thư đe doạ, không hề có một phong bì nào với chữ " Mr. Cotta" hay một hàng chữ đáng nghi tương tự. Thay vào đó, Peter chú ý đến một tờ giấy khác: Rodder đã thuê một chiếc tàu nhỏ rất đắt tiền ở Rocky Beach. Kỳ thật, gã muốn làm gì với con tàu đó? Và gã lấy đâu ra tiền?
Thám tử phó giật nảy mình khi nghe tiếng cọt kẹt nhè nhẹ của những tấm ván lót sàn ngoài hành lang: Rodder đã quay lại! Vội vã, cậu nhìn quanh. Căn phòng không có cửa ra vào nào khác. Cái hòm gỗ phía kia thì sao? Quá xa.
Tiếng bước chân người đã đến gần cửa. Thật nhanh, Peter nhảy lên và dùng đèn pin đập vỡ bóng đèn trần. Thế rồi cậu tắt đèn pin, chờ trong bóng tối.
Toàn thân run rẩy, nhưng tinh thần tập trung cực độ, Thám tử phó nghe cửa phòng cọt kẹt mở ra. Có ai đó bước vào trong và khe khẽ huýt sáo một bài hát.
Peter nín thở. Tiếng bật công tắc đèn. Quầng đèn pin trong tay cậu sáng bừng lên và Peter lấy đà định nhảy tới. Nhưng ngay sau đó,cậu thoắt đờ người ra: cậu thấy mình đang nhìn thẳng vào một bộ mặt chó sói hung tợn.

Chương trước Chương sau