Lưới điện tử thần - Chương 63
Lưới điện tử thần
Chương 63
Ngày đăng 13-11-2017
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 9.7/10 với 91458 lượt xem
Cùng đứng phía sau ngôi trường, Amelia Sachs và Lon Sollitto quan sát Đơn vị Phản ứng nhanh đang rà soát các chỗ.
“Một cái bẫy,” viên trung úy nói.
“Phải. Cô nghiêm nghị trả lời “Galt đã chạy một máy phát điện lớn trong căn lều phía sau ngôi trường. Hắn khởi động nó, rồi rời đi. Nó được nối với những cánh cửa sắt và thang thoát hiểm.”
“Thang thoát hiểm. Đó là lối Pulaski định lên.”
Sachs gật đầu. “Cậu chàng đáng thương. Cậu ấy…”
Một sĩ quan đơn vị Phản ứng nhanh, người Mỹ gốc Phi, cao to ngắt lời họ. “Thám tử, Trung úy, chúng tôi đã rà soát xong. Ổn rồi. Tòan bộ chỗ này. Chúng tôi không chạm đến bất cứ thứ gì bên trong, theo yêu cầu của các vị.”
“Máy chiếu kỹ thuật số à?” Sachs hỏi. “Tôi chắc chắn hắn đã sử dụng nó.”
“Đúng thế thám tử. Nghe có vẻ như một cảnh trong một bộ phim truyền hình hay đại loại vậy. Và chiếc đèn pin treo lủng lẳng trên dây. Trông như ai đó đang cầm nó.”
Không có con tin. Không có Galt. Không có bất cứ ai cả.
“Tôi sẽ khám nghiệm hiện trường luôn.”
Viên sĩ quan hỏi, “Không phải cảnh sát nào gọi?”
“Ừ.” Sellitto lầm bầm. “Là Galt. Chắc bằng điện thoại thẻ trả trước, tôi cá là vậy. Tôi sẽ kiểm tra.”
“Và hắn đã bố trí thế này,” một cái khoát tay chỉ ngôi trường, “chỉ để giết vài người trong chúng ta.”
“Đúng thế!” Sachs ủ rũ đáp.
Viên sĩ quan Đơn vị Phản ứng nhanh nhăn mặt và đi về tập trung với đội của mình. Sachs ngay lập tức gọi cho Rhyme để thông báo tình hình liên quan đến ngôi trường. Và Ron Pulaski.
Nhưng, lạ lùng làm sao, điện thoại chuyển luôn sang hộp thư thoại.
Có thể đã có gì gay cấn hơn trong vụ án này, hay trong vụ Thợ Đồng Hồ bên Mexico.
Một nhân viên y tế đang bước về phía Sachs, cúi đầu nhìn xuống đất, lựa đường đi giữa đám rác rưởi. Khoảng sân phía sau ngôi trường trông giống một bãi biển bị đổ rác ra vậy. Sachs cũng bước về phía trước đón anh ta.
“Chị chưa có việc gì bây giờ chứ, thám tử?” Anh ta hỏi.
“Vâng.”
Cô theo anh ta đi vòng sang bên hông tòa nhà, nơi những chiếc xe cấp cứu đợi.
Ở đấy, trên một bậc thềm bê tông, Ron Pulaski đang ngồi, hai tay ôm đầu. Sachs dừng lại. Hít sâu một hơi, rồi bước tới trước cậu ta.
“Ron, tôi xin lỗi.”
Cậu ta xoa bóp cánh tay, duỗi căng các ngón. “Không, thưa chị!” Cậu ta chớp chớp mắt vì sự trịnh trọng của chính mình. Một nụ cười nở rộng. “Tôi nên nói là, cảm ơn chị.”
“Nếu có cách khác thì tôi đã làm. Nhưng tôi không thể hét lên được. Tôi nghĩ Galt vẫn ở bên trong. Và hắn có vũ khí.”
“Tôi hiểu.”
Mười lăm phút trước, lúc Sachs đang đợi bên cửa, cô đã quyết định sử dụng thiết bị phát hiện điện áp của Sommers để kiểm tra lần nữa, xem ngôi trường có chỗ nào có điện không.
Cô kinh hoàng thấy cánh cửa sắt sát cô chứa dòng điện hai trăm hai mươi volt. Và nền bê tông cô đang đứng ướt sũng. Cô nhận ra rằng dù Galt có ở bên trong hay không, gã cũng đã đấu dây điện với các bộ phận kim loại của ngôi trường. Chắc từ một máy phát điện chạy diesel, đó là âm thanh họ nghe thấy.
Nếu Galt đã đấu điện vào cánh cửa, gã hẳn cũng đã đấu điện vào thang thoát hiểm. Sachs bật dậy đuổi theo Pulaski khi cậu ta tiến về phía cái thang. Cô không dám gọi cậu ta, kể cả chỉ thì thào, vì nếu Galt ở bên trong, gã sẽ nghe thấy và nổ súng.
Vì thế, cô đã sử dụng khẩu Taser bắn vào Pulaski
Cô đem theo khẩu Taser đời X26, bắn ra tia điện cả cao thế lẫn hạ thế. Đời X26 có tầm bắn xa chừng mười mét, và khi cô nhận ra rằng mình không thể đuổi kịp cậu ta, cô xử lý cậu ta bằng một phát đúp. Tác dụng làm mất năng lực thần kinh - cơ quật cậu ta ngã ngay tại chỗ. Vai cậu ta va mạnh xuống, nhưng, ơn trời, cậu ta không bị đập đầu lần nữa. Sachs kéo cậu ta ra, hà hơi, ấn lồng ngực. Cô tìm thấy và tắt máy phát điện đúng lúc lực lượng Phản ứng nhanh tới phá sợi xích khóa cổng, tấn công ngôi trường.
“Trông anh hơi choáng.”
“Quả là đột ngột.” Pulaski nói, hít sâu vào.
“Bình tĩnh.”
“Tôi không sao. Tôi sẽ hỗ trợ hiện trường.” Cậu ta chớp chớp mắt như kẻ say. “Tôi muốn nói tôi sẽ hỗ trợ chị khám nghiệm hiện trường.
“Anh sẵn sàng rồi chứ?”
“Chỉ cần tôi không phải di chuyển gấp gáp quá. Nhưng, nghe này, hãy giữ lấy cái máy đó của chị, cái hộp Charlie Sommers đưa cho chị ấy, nhé? Giữ nó ngay bên mình, được không? Tôi sẽ chưa chạm vào bất cứ thứ gì khi chị chưa kiểm tra.”
Việc đầu tiên họ tiến hành là rà soát xung quanh máy phát điện đặt đằng sau ngôi trường. Pulaski thu thập, cho vào túi số dây điện được đấu nối với các cánh cửa và thang thoát hiểm khi hỏa hoạn. Bản thân Sachs thì rà soát xung quanh máy phát điện. Đó là một máy phát điện lớn, cao và dài chừng một mét. Tấm biển bên thành cho biết nó có công suất tối đa năm nghìn watt, tạo ra dòng điện cường độ bốn mươi mốt ampe.
Gấp hơn bốn trăm lần cường độ đủ để giết chết người ta.
Hất đầu chỉ cái máy. “Các anh chị có thể đóng gói nó và chuyển cho Rhyme được không?” Sachs đề nghị nhóm khám nghiệm hiện trường từ Queens vừa đến. Nó nặng khoảng chín mươi kilogram.
“Tất nhiên, Amelia. Chúng tôi sẽ chuyển đến đó sớm nhất có thể.”
Cô bảo Pulaski, “Chúng ta vào khám nghiệm bên trong thôi.”
Họ đang đi vào bên trong ngôi trường thì điện thoại của Sachs reo chuông. Màn hình hiển thị tên Rhyme.
Cô nói vui vẻ, “Em cũng đang chuẩn bị..
“Amelia.” Đó là giọng Thom, nhưng là một giọng cô chưa bao giờ nghe. “Chị nên về đây. Chị nên về đây ngay.”