Lưới điện tử thần - Chương 34

Lưới điện tử thần - Chương 34

Lưới điện tử thần
Chương 34

Ngày đăng
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 8.8/10 với 91345 lượt xem

Thomas Edison là người khởi đầu hệ thống đường dây tải điện trên không, với những cây cột điện xấu xí, ở New Jersey, năm 1883, nhưng lưới điện đầu tiên lại chạy ngầm bên dưới các con phố khu Hạ Manhattan, xuất phát từ trạm phát điện của ông trên phố Pearl. Ông có tất thảy năm mươi chín khách hàng.
Một số thợ đặt đường dây ghét cái lưới điện ngầm dưới đất đó - cái lưới điện tăm tối, như đôi lúc người ta gọi - nhưng Joey Barzan thì mê công việc dưới ấy. Anh ta mới vào Điện lực Algonquin được vài năm, tuy nhiên đã ở trong ngành này mười năm rồi, kể từ khi anh ta bắt đầu đi làm năm mười tám tuổi. Trước đây, anh ta làm việc trong lĩnh vực xây dựng tư nhân, từ một thợ học nghề vươn lên trở thành thợ lành nghề. Anh ta có nghĩ tới chuyện tiếp tục vươn lên trở thành thợ cả, một ngày nào đó anh ta sẽ đạt được điều này, nhưng bây giờ thì anh ta thích làm việc cho một công ty lớn.
Và liệu anh ta có thể tìm ra công ty nào lớn hơn Liên hợp Algonquin, một trong những công ty hàng đầu đất nước?
Nửa tiếng đồng hồ trước, Barzan và người đồng nghiệp của mình đã nghe nhân viên khắc phục sự cố ở khu vực họ làm việc thông báo qua điện thoại rằng có sự dao động kỳ lạ trên đường điện cung cấp tới một hệ thống tàu điện ngầm gần phố Wall.
Thiết bị đánh giá ở một trạm điện gần đó thuộc Cơ quan Giao thông đô thị báo cáo có hiện tượng sụt điện áp trong khoảng thời gian một giây. Không đủ để gây ra bất cứ gián đoạn nào cho hoạt động của các chuyến tàu nhưng đủ để gây lo lắng - liên hệ tới vụ việc xảy ra tại bến xe buýt ngày hôm qua.
Và, mẹ kiếp, một nhân viên Algonquin chính là kẻ đứng đằng sau vụ việc đó. Ray Galt, nhân viên khắc phục sự cố cấp cao làm việc bên quận Queens.
Barzan từng chứng kiến hồ quang điện - tất cả những ai làm việc trong ngành đều đã từng, chẳng lần này thì lần khác - và quang cảnh ngoạn mục của tia chớp cháy sáng lòa, vụ nổ, tiếng rền đáng sợ, tất cả đủ khiến anh ta tự hứa với chính bản thân mình không bao giờ thử liều lĩnh với điện. Găng tay và giày cao cổ bảo hộ cá nhân, sào thao tác, không động đến các vật kim loại. Nhiều người nghĩ họ có thể suy nghĩ nhanh hơn điện.
Chà, họ không thể đâu. Và họ cũng không thể chạy nhanh hơn điện.
Lúc này người đồng nghiệp vừa lên trên mặt đất - Barzan đang tìm kiếm nguyên nhân có thể đã gây sụt điện áp. Dưới này, mát mẻ và vắng tanh vắng ngắt, nhưng không yên tĩnh. Các loại động cơ kêu ầm ầm và những chuyến tàu điện ngầm gây ra những cơn rung như động đất. Phải, anh ta thích dưới này, ở giữa những đường cáp, mùi chất cách điện bị làm nóng, mùi cao su, mùi dầu. Thành phố New York là một con tàu, với cấu trúc tầng dưới rắc rối, phức tạp chẳng kém tầng trên, và anh ta thông thạo tất cả các boong y như thông thạo nơi anh ta đang sinh sống bên quận Bronx vậy.
Barzan không thể xác định được nguyên nhân gây ra dao động điện áp. Dường như tất cả các đường dây của Algonquin đều bình thường. Có lẽ…
Anh ta ngừng lại, trông thấy cái gì đó khiến anh ta tò mò.
Cái gì vậy? Anh ta băn khoăn tự hỏi. Giống như mọi thợ đặt đường dây, dù trên mặt đất hay dưới lưới điện tăm tối, anh ta nắm rõ về lành thổ của mình và ở đầu đường hầm lờ mờ sáng kia có gì đó không ổn: Một sợi cáp được đấu nối trông không có lý gì cả với một trong những bảng aptomat cấp điện cho hệ thống tàu điện ngầm. Và, đáng lẽ chạy xuống dưới đất, để gặp tàu, thì sợi cáp này lại chạy lên, ngang qua trần đường hầm. Nó được đấu nối rất đẹp - người ta đánh giá kỹ năng của một thợ đặt đường dây bằng cách nhìn những chỗ đấu nối - thế tức là một đối tượng chuyên nghiệp đã làm việc này. Nhưng ai? Và tại sao?
Barzan đứng lên và bắt đầu đi theo sợi cáp.
Rồi hoảng sợ há hốc miệng. Một công nhân Algonquin khác đang đứng trong đường hầm. Người đó thậm chí còn có vẻ ngạc nhiên hơn khi bất ngờ gặp phải người khác. Trong ánh sáng lờ mờ, Barzan không nhận ra anh ta.
“Xin chào.” Barzan gật đầu. Không bắt tay. Họ đang đeo găng tay bảo hộ cá nhân, dày cộp - đủ để làm việc trên đường dây có điện, miễn là các phần còn lại của cơ thể cũng được cách điện.
Người kia chớp mắt, lau mồ hôi. “Không nghĩ có ai dưới này.”
“Tôi cũng vậy. Anh nghe nói tới việc dao động điện áp chứ?
“Có.” Người kia nói gì đó nữa nhưng Barzan không thực sự để ý. Anh ta vừa băn khoăn tự hỏi người kia chính xác đang làm gì vừa nhìn vào laptop của gã - tất nhiên, mọi thợ đặt đường dây đều sử dụng laptop, tất cả những diễn biến trên lưới điện đều được đưa vào máy tính. Nhưng người kia đang không kiểm tra mức điện áp hay tình trạng thiết bị đóng cắt. Trên màn hình là một cửa sổ video. Nó trông có vẻ như một công trường xây đựng ở khá cao bên trên đầu họ. Giống hình ảnh do camera an ninh quay với độ phân giải tốt
Và rồi Barzan liếc mắt qua phù hiệu của người công nhân Algonquin.
Ôi, mẹ kiếp.
Raymond Galt, nhân viên điều hành dịch vụ kỹ thuật cấp cao.
Barzan cảm thấy hơi thở xì ra khỏi phổi, nhớ lại lúc sáng người kỹ sư giám sát vừa gọi điện cho tất cả các thợ đặt đường dây, thông báo về Galt và về việc gã đã làm.
Anh ta lúc bấy giờ mới nhận ra rằng sợi cáp được đấu nối kia là để tạo một vụ nổ hồ quang khác.
Hãy bình tĩnh, anh ta tự nhủ thầm. Dưới này khá tối và Galt không trông thấy nét mặt anh ta rõ ràng được, gã có thể không nhận ra phản ứng ngạc nhiên của Barzan. Và công ty cũng như cảnh sát chỉ vừa mới phát thông báo. Biết đâu Galt đã ở dưới này từ vài tiếng đồng hồ trước, chưa biết cảnh sát đang tìm kiếm mình.
“Chà, đã đến giờ ăn trưa. Tôi đói chết đi được.” Barzan vỗ vỗ bụng, rồi kết luận rằng hành động đó quá cường điệu. “Tôi phải lên trên thôi. Kẻo người cùng cặp với tôi không biết tôi đang làm gì dưới này!”
“Này, cẩn thận nhé.” Galt nói và lại xem xét máy tính.
Barzan cũng quay bước về phía cửa ra gần nhất, ngộp thở vì sự thôi thúc hãy bỏ chạy.
Anh ta nhanh chóng nhận ra rằng mình đáng lẽ phải đầu hàng sự thôi thúc này.
Ngay khoảnh khắc Barzan quay đi, anh ta cảm thấy ở đằng sau, Galt vội vã cúi xuống, cầm lên một vật.
Barzan bắt đầu chạy nhưng Galt thậm chí còn mau lẹ hơn, và, liếc lại đằng sau, Barzan chỉ thoáng thấy cây sào thao tác nặng, làm bằng sợi thủy tinh của thợ đặt đường dây, vung lên giáng mạnh vào chiếc mũ bảo hộ lao động anh ta đội. Cú giáng khiến anh ta choáng váng, ngã xuống cái sàn bẩn thỉu.
Anh ta trân trân nhìn đường dây tải dòng điện 138.000 volt, cách mặt anh ta mười lăm centimet, khi cây sào một lần nữa giáng xuống.

Chương trước Chương sau