Lưới điện tử thần - Chương 32

Lưới điện tử thần - Chương 32

Lưới điện tử thần
Chương 32

Ngày đăng
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 91346 lượt xem

Sam Vetter mang cảm xúc lẫn lộn khi tới New York.
Ông già sáu mươi tám tuổi chưa từng ở đây bao giờ. Ông đã luôn luôn muốn thực hiện một chuyến đến đây từ Scottsdale, nơi ông sống suốt bao năm qua, và Ruth đã luôn luôn muốn được trông thấy nơi này, nhưng thế nào mà trong các kỳ nghỉ họ đều thấy mình có mặt tại California hay Hawaii, hay trên tàu thủy đi Alaska.
Mỉa mai thay, bây giờ, chuyến công tác đầu tiên sau khi bà ấy mất lại đưa ông tới New York, mọi chi phí được đài thọ.
Thật hạnh phúc khi ở đây.
Và buồn bã quá vì Ruth không thể.
Vetter đang ăn trưa, ngồi trong phòng ăn yên tĩnh, thanh lịch của khách sạn Công viên Bettery, chuyện trò với mấy người đàn ông khác tới đây dự cuộc họp về tài chính xây dựng, nhấm nháp một cốc bia.
Cuộc chuyện trò giữa các doanh nhân, về phố Wall, về những môn thể thao đồng đội. Cả một số môn không phải thể thao đồng đội, tuy nhiên chủ yếu là golf. Chẳng ai nói gì về tennis, môn Vetter chơi. Tất nhiên, Federer, Nadal… nhưng tennis đâu phải môn thể thao phiêu lưu, gay cấn. Chủ đề phụ nữ cũng ít xuất hiện, nhóm các quý ông này đều đã có tuổi.
Vetter nhìn xung quanh mình, hướng ánh mắt qua những bức tường cửa sổ kính, ngẫm nghĩ về ấn tượng của ông đối với New York, vì thư ký và các cộng sự của ông ở nhà sẽ muốn biết ông nghĩ gì. Cho tới lúc này: thực sự bận rộn, thực sự giàu có, thực sự ồn ào, thực sự u ám - tuy bầu trời quang đãng. Như kiểu mặt trời biết người New York chẳng dùng đến nhiều ánh sáng.
Cảm xúc lẫn lộn…
Có cả một chút tội lỗi vì việc vui chơi giải trí. Ông dự định xem vở nhạc kịch Xấu xa, để xem nó có bằng được phiên bản biểu diễn ở Phoenix, và có lẽ sẽ xem Billy Elilott, để xem nó có thật tuyệt như đoạn phim quảng cáo không. Ông sẽ ăn tối ở Chinatown với hai giám đốc ngân hàng gặp hồi sáng, một người làm việc tại đây, một người từ Santa Fe.
Có thể có một chút bội bạc trong toàn bộ cuộc tận hưởng này.
Tất nhiên, Ruth hẳn sẽ không phiền lòng.
Nhưng vẫn có cái cảm giác đó.
Vetter cũng phải thừa nhận ông đang mang chút tâm trạng thiếu thoải mái. Công ty ông làm về xây dựng, chuyên các hạng mục cơ bản: nền, móng, lối lái xe vào nhà, đường đi bộ, không có gì hấp dẫn cả, nhưng cần thiết và ôi-thật-là-lời. Chuyện kinh doanh của ông tốt đẹp, nhanh chóng và đảm bảo đạo đức… trong một lĩnh vực mà những phẩm chất ấy không phải lúc nào cũng được bộc lộ đầy đủ. Tuy nhiên, công ty ông nhỏ, các công ty khác nằm trong liên doanh là các đối thủ lớn hơn. Họ khôn khéo hơn về mặt làm ăn và về luật lệ, tư pháp.
Cuộc chuyện trò bên bàn ăn trưa kéo dài từ những cầu thủ đội Diamondback và đội Mets sang vấn đề tài sản thế chấp, lãi suất, các hệ thống công nghệ cao… Chúng khiến Vetter cảm thấy mông lung.
Ông bất giác lại nhìn ra công trường lớn bên ngoài cửa sổ, cạnh khách sạn, một tòa văn phòng hoặc một tòa chung cư đồ sộ sẽ mọc lên.
Trong lúc quan sát, ánh mắt ông bắt gặp một công nhân. Người công nhân này mặc một bộ đồng phục khác biệt - quần yếm màu xanh lam thẫm, mũ bảo hộ màu vàng - và vác trên vai cuộn cáp hay dây điện gì đó. Anh ta chui lên từ một cái cống gần khu vực phía sau công trường, đứng đấy nhìn xung quanh, mắt hấp háy. Anh ta rút chiếc điện thoại di động ra gọi. Rồi anh ta đóng điện thoại lại, thơ thẩn dọc công trường và, đáng lẽ rời khỏi công trường, anh ta lại đi về phía tòa nhà bên cạnh. Bộ dạng anh ta thoải mái, bước chân trông nhún nhảy. Rõ ràng anh ta thích thú với việc mình đang làm, cho dù là việc gì.
Tất cả đều hết sức bình thường. Anh chàng trong bộ đồng phục màu xanh lam có thể là Vetter của ba mươi năm trước. Anh ta có thể là bất cứ công nhân nào của Vetter hiện nay.
Vị doanh nhân bắt đầu thư giãn. Quang cảnh này khiến ông cảm thấy thoải mái hơn - quan sát gã trai trong bộ đồng phục màu xanh lam và những người khác trong những bộ đồng phục quần yếm, áo khoác hiệu Carhartt, tay cầm dụng cụ, vật liệu, đùa bỡn với nhau. Ông nghĩ tới công ty của chính ông và những con người ông cùng làm việc, những con người giống như những thành viên gia đình. Những công nhân da trắng lớn tuổi hơn, ít nói, gầy khẳng khiu, tất cả đều cháy nắng, trông như họ ngay khi được sinh ra là đã đứng trộn bê tông rồi, còn những công nhân mới vào nghề, gốc Latin, chuyện nổ như pháo rang, làm việc với độ chính xác cao hơn và niềm tự hào lớn hơn.
Nó bảo Vetter rằng có lẽ New York và những con người ông đang giao thiệp quả có nhiều khía cạnh tương đồng với thế giới của ông, với những con người sống trong thế giới ấy.
Thư giãn.
Rồi ánh mắt ông dõi theo gã trai mặc bộ đồng phục quần yếm màu xanh lam và đội mũ bảo hộ màu vàng, anh ta biến mất vào tòa nhà nằm bên kia phố đối diện công trường xây dựng. Đó là một ngôi trường. Sam Vetter đế ý thấy các dòng thông báo dán trên cửa sổ.
CUỘC THI MARATHON CÀ KHEO GÂY QUỸ

MÙNG MỘT THÁNG NĂM

HÃY THAM GIA GIÚP ĐỠ MỌI NGƯỜI!

BỮA TỐI SINH VIÊN ĐẢO TRANG NAM NỮ.

MÙNG BA THÁNG NĂM

ĐĂNG KÝ BÂY GIỜ!

KHOA KHOA HỌC TRÁI ĐẤT GIỚI THIỆU

“NÚI LỬA: CẬN CẢNH VÀ KHÁM PHÁ CÁ NHÂN”

TỪ 20/4-15/5 MIỄN PHÍ VÀ NGÙN NGỤT XÚC CẢM

MỞ CỬA CHO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI

Ờ, Vetter bật cười thừa nhận, rốt cuộc có lẽ New York quả có chút khác Scottsdale.

Chương trước Chương sau