Lưới điện tử thần - Chương 10
Lưới điện tử thần
Chương 10
Ngày đăng 13-11-2017
Tổng cộng 87 hồi
Đánh giá 9.7/10 với 91484 lượt xem
Miền đám mây, Fred Dellray đang ngẫm nghĩ.
Nhớ lại lúc Phó Trưởng văn phòng Tucker McDaniel mới tới giữ ghế ở văn phòng FBI New York, tập trung lính và nói chuyện dưới hình thức lên lớp, tương tự như vừa nói chuyện tại nhà Rhyme trước đấy vài tiếng đồng hồ, về những phương thức thông tin liên lạc mới mà bọn tội phạm hiện nay sử dụng, về cách công nghệ phát triển tăng tốc tạo thêm thuận lợi cho chúng và khó khăn cho ta.
Miền đám mây…
Tất nhiên, Dellray hiểu khái niệm này. Người ta chẳng thể nào làm việc trong lĩnh vực thực thi pháp luật mà không biết đến những phương thức tiếp cận công nghệ cao của McDaniel để tìm kiếm và tóm cổ bọn tội phạm. Nhưng anh ta biết không có nghĩa là anh ta thích. Không hề. Lý do chủ yếu vì những gì mà cụm từ đó đại diện - nó tượng trưng cho những thay đổi căn bản, có thể có tính tàn phá, trong cuộc đời mỗi người.
Và cả những thay đổi trong cuộc đời anh ta.
Trên chuyến tàu điện ngầm chạy tới khu vực trung tâm thành phố trong buổi chiều quang đãng này, Dellray nghĩ đến cha mình, một giáo sư ở Đại học Marymount Manhattan, tác giả của vài cuốn sách viết về các nhà phê bình văn hóa và triết gia Mỹ gốc Phi. Người đàn ông đó đã dễ dàng bước vào giới học thuật từ tuổi ba mươi và không bao giờ bước ra. Ông qua đời bên chính chiếc bàn ông coi là nhà suốt mấy mươi năm, gục xuống những bản in thử tờ tạp chí do ông sáng lập khi vụ ám sát Martin Luther King vẫn còn chưa phai trong tâm trí nhân dân toàn thế giới.
Thời cha anh ta còn sống, chính trị đã có sự thay đổi mạnh mẽ: sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản, vết thương phân biệt chủng tộc, sự xuất hiện của các kẻ thù phi quốc gia. Máy tính thay thế cho máy chữ. Kênh truyền hình tăng từ bốn, cộng thêm tần số UHF, lên hàng trăm. Nhưng phong cách sống của con người hầu như không hề có thay đổi căn bản nào. Cha của Dellray đã thành danh trong giới học thuật khép kín nói chung, giới triết học nói riêng, và, ồ, ông đã muốn biết bao con trai ông cũng đi theo hướng đó, nghiên cứu bản chất của sự tồn tại và đặc tính con người. Ông đã trút vào con trai mình cùng một tình yêu.
Ở mức độ nào đấy, ông đã thành công. Hay đặt các câu hỏi, đặc biệt thông minh, sắc sảo, chàng trai trẻ Fred đã thực sự bộc lộ niềm say mê đối với nhân loại dưới tất cả các hiện thân của nó: triết lý siêu hình, thần học, tâm lý học, nhận thức luận, đạo đức và chính trị. Anh ta say mê tất cả. Nhưng chỉ sau một tháng làm chân phụ tá ở trường đại học, anh sinh viên mới tốt nghiệp nhận ra rằng mình sẽ phát điên nếu tài năng không được đưa vào sử dụng trong thực tế.
Và không bao giờ lùi bước, anh ta tìm kiếm hình thức ứng dụng tâm lý học ấn tượng nhất, quyết liệt nhất mình có thể nghĩ tới.
Tham gia lực lượng FBI.
Thay đổi…
Cha anh ta đã tự hòa giải với cậu con trai bội giáo, và họ lại cùng nhau tận hưởng những buổi uống cà phê, những cuộc đi dạo dài trong Công viên Triển Vọng và qua đó họ nhận ra rằng, mặc dù phòng thí nghiệm và kỹ thuật của họ có khác nhau, nhưng quan điểm và sự hiểu biết của họ thì chẳng khác biệt.
Đặc tính con người… đã được cha quan sát, viết ra, và được con trực tiếp trải nghiệm.
Dưới dạng thức những nhiệm vụ bí mật. Sự tò mò cao độ và hiểu biết về bản chất cuộc sống của Fred khiến anh ta có khả năng biển thành bất cứ ai một cách rất tự nhiên. Khác với hầu hết các cảnh sát chìm, kỹ năng diễn và thể loại vai diễn hạn chế, Fred có khả năng hóa thân thực sự vào bất cứ vai diễn nào.
Một lần, khi Dellray đang cải trang thành một người đàn ông vô gia cư trên đường phố New York, cách không xa tòa nhà Cơ quan Điều tra Liên bang, Phó Trưởng văn phòng phụ trách văn phòng FBI Manhattan lúc bấy giờ, sếp của Dellray, bước ngay qua, thả một đồng hai mươi lăm xu vào cái cốc, tuyệt đối không nhận ra anh ta.
Một trong những lời khen đáng giá nhất mà anh ta từng nhận.
Một con tắc kè hoa. Tuần này, là con nghiện ma túy đá lên cơn vật vã. Tuần sau, là đại diện ngoại giao của Nam Phi đang bán những bí mật hạt nhân. Rồi một phụ tá cho lãnh tụ Hồi giáo Somali, gieo rắc lòng căm thù nước Mỹ cùng hàng trăm câu kinh Koran.
Dellray sở hữu mấy chục bộ trang phục, mua hoặc tự sửa lấy, giờ để chật cứng dưới tầng hầm ngôi nhà ở Brooklyn mà anh ta và Serena đã tậu vài năm trước. Anh ta đã đạt được những tiến bộ trong sự nghiệp, điều đó là tất yếu đối với một người có nỗ lực, có kỹ năng, và hoàn toàn không có mong muốn đâm chọc sau lưng đồng nghiệp. Bây giờ, Dellray chủ yếu quản lý các mật vụ khác của FBI và các đối tượng tay trong cung cấp thông tin - còn được gọi là các đối tượng chỉ điểm - tuy thỉnh thoảng anh ta vẫn trực tiếp hóa thân thực hiện nhiệm vụ. Và vẫn yêu công việc như thuở ban đầu.
Nhưng rồi xuất hiện sự thay đổi ấy.
Miền đám mây…
Dellray không phủ nhận rằng cả người tốt lẫn kẻ xấu đều đang trở nên thông minh hơn, thành thạo công nghệ hơn. Sự thay đổi là hiển nhiên: HUMINT, tình báo con người - thành quả của tin tức được thu thập qua tiếp xúc giữa con người với con người - đang nhường chỗ cho SIGINT, tình báo tín hiệu.
Nhưng nó là một hiện tượng khiến Dellray hoàn toàn không cảm thấy thoải mái. Thời còn trẻ, Serena đã cố gắng trở thành ca sĩ hát tình khúc. Cô có tài nhảy múa bẩm sinh, từ ba lê cho tới jazz hay các thể loại hiện đại, cô chỉ không có khả năng hát. Đối với các dữ liệu, con số và công nghệ thực thi pháp luật mới, Dellray chẳng khác gì.
Anh ta tiếp tục chỉ đạo các tay trong, tự cải trang thâm nhập, và đạt được kết quả. Nhưng trước McDaniel và nhóm C và T của anh ta - ồ, xin lỗi, nhóm Công nghệ và Thông tin Liên lạc - thì Dellray lỗi thời này cảm thấy, ồ, cảm thấy mình quá cũ kỹ. Viên Phó Trưởng văn phòng là một người sắc sảo, làm việc nhiệt tình, sáu mươi tiếng đồng hồ mỗi tuần, và là người sẵn sàng đấu tranh nội bộ, anh ta sẽ đứng lên bảo vệ quân của mình trước Tổng thống trong trường hợp cần thiết. Các kỹ thuật của anh ta cũng đã phát huy tác dụng. Tháng trước, người của McDaniel thu thập được thông tin từ những cuộc điện thoại mã hóa đủ để định vị một cơ sở Hồi giáo cực đoan nằm ngoại vi Milwauke.
Thông điệp gửi tới Dellray và các mật vụ lớp trước khá rõ ràng: Thời của các anh sắp qua rồi.
Anh ta vẫn cảm thấy đau sau lời chỉ trích, có thể không phải cố ý, được đưa ra trong cuộc họp tại phòng thí nghiệm của Rhyme.
Thôi, cứ tiếp tục điều tra, Fred. Anh đang làm tốt đấy…
Có nghĩa là, tôi thậm chí không hề chờ đợi anh sẽ tìm thấy bất cứ manh mối nào dẫn đến Công lý cho và Rahman.
Có lẽ McDaniel đã đúng khi chỉ trích. Suy cho cùng, Dellray đang nắm trong tay một mạng lưới cung cấp tin tức bí mật quá tốt để theo dõi các hoạt động khủng bố. Anh ta gặp gỡ họ thường xuyên. Anh ta tác động tích cực tới tất cả, cung cấp các biện pháp bảo vệ cho những kẻ sợ sệt, khăn giấy Kleenex cho những giọt nước mắt tội lỗi, tiền mặt để sinh nhai, và cho nếm đòn cả thể chất lẫn tinh thần đối với những kẻ mà, như bà của Dellray hay nói, không biết mình là ai.
Nhưng mọi thông tin anh ta thu thập được về những âm mưu khủng bố, thậm chí chỉ mới ở giai đoạn phôi thai, không có gì liên quan tới Công lý cho Rahman hay một tia lửa điện khốn kiếp.
Và đến đây, người của McDaniel đã tạo một tài khoản ảo và xác định được mối đe dọa thực sự mà chẳng phải nhấc mông khỏi ghế.
Giống như những máy bay không người lái ở Trung Đông và Afghanistan chăng? Các anh biết là phi công điều khiển những máy bay này ngồi ngay bên cạnh dãy cửa hàng mua sắm ở Colorado Springs hay Omaha thôi…
Dellray cũng còn một mối lo lắng khác, một mối lo lắng bắt đầu nảy sinh xung quanh thời điểm anh chàng McDaniel trẻ trung xuất hiện: Có lẽ đơn giản là anh ta đã qua thời tài ba rồi.
Có lẽ Rahman đã ở ngay trước mũi anh ta. Có lẽ các thành viên nằm vùng của Công lý cho đã nghiên cứu kỹ thuật điều khiển mạng lưới điện ở Brooklyn hay New Jersey cũng giống như cái cách không tặc vụ 11/9 từng nghiên cứu kỹ thuật bay vậy.
Rồi một chuyện nữa: Anh ta phải thừa nhận gần đây mình hay bị mất tập trung. Một chuyện thuộc về Cuộc Đời Kia của anh ta, đó là cái cách anh ta gọi nó, cuộc đời của anh ta với Serena mà anh ta vốn vẫn giữ cho nó tách rời khỏi những công việc đường phố, như người ta để xăng và lửa ở xa nhau. Một chuyện khá quan trọng: Fred Dellray giờ đây đã làm cha. Năm ngoái, Serena sinh một cậu con trai. Trước khi sinh con, họ đã cùng bàn bạc, và cô khăng khăng rằng thậm chí sau khi đứa trẻ ra đời, Dellray vẫn sẽ không thay đổi nghề nghiệp. Thậm chí nếu nó dính líu tới thế giới ngầm đầy rẫy nguy hiểm. Cô hiểu công việc định hình nên con người anh ta cũng giống như những bước nhảy định hình nên con người cô vậy, rốt cuộc thì đối với anh ta, phải ngồi đằng sau bàn giấy còn nguy hiểm hơn.
Nhưng việc làm cha đã khiến anh ta, trong vai trò một mật vụ, thay đổi chăng? Dellray mong ngóng những lúc được đưa Preston đi công viên hay vào cửa hiệu với mình, cho thằng bé ăn, đọc sách cho nó. (Serena trước đó đã vào phòng trẻ, vừa cười lớn vừa dịu dàng lấy khỏi bàn tay dài nghêu của Dellray cuốn tuyên ngôn chủ nghĩa hiện sinh của Kierkegaard: Sự sợ hãi và cơn run rẩy, thay thế bằng cuốn Chúc chị Hằng ngủ ngon. Dellray chưa từng nhận ra rằng thậm chí ở lứa tuổi nhỏ như thế, ngôn từ cũng có giá trị.)
Tàu điện ngầm dừng tại West Village, hành khách hối hả lên tàu.
Theo bản năng, chất đặc vụ trong con người anh ta ngay lập tức chú ý tới bốn đối tượng: Hai đối tượng gần như chắc chắn là dân móc túi, một thằng oắt đang thủ một con dao thái hay dao trổ gì đấy, và một thương nhân trẻ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, áp bàn tay giữ túi áo chặt đến nỗi nếu không cẩn thận hắn sẽ làm rách toác gói cocaine.
Đường phố… Fred Dellray say mê đường phố biết bao.
Nhưng bốn đối tượng này không liên quan gì tới nhiệm vụ của anh ta và anh ta để bọn họ chìm dần xuống dưới dòng suy nghĩ, trong lúc tự nhủ: Được rồi, mày đang có vấn đề. Mày đã để hụt mất Rahman, mày đã để hụt mất Công lý cho. Nhưng thương vong và thiệt hại rất ít. McDaniel trịch thượng, song chưa biến mày thành kẻ giơ đầu chịu báng. Điều mà một người khác có lẽ đã chẳng chần chừ gì.
Dellray vẫn có thể tìm ra manh mối đối tượng chưa xác định và ngăn chặn hắn thực hiện những cuộc tấn công kinh khủng khác. Dellray vẫn có thể xây đắp lại hình ảnh của bản thân.
Ở bến tiếp theo, anh ta rời khỏi tàu và bắt đầu đi bộ về phía đông. Cuối cùng, anh ta tới khu vực những cửa hiệu rượu vang, những dãy nhà cho thuê rẻ tiền, những câu lạc bộ tối tăm và cũ kỹ, những quán ăn sực mùi dầu mỡ, cả những trạm cafe lữ hành taxi gắn biển tiếng Tây Ban Nha, tiếng Ả Rập hay Ba Tư. Không trông thấy những người có nghề nghiệp tất bật hối hả như ở khu vực West Village, ở đây người ta ít di chuyển, chỉ ngồi - hầu hết là nam giới - trên những chiếc ghế dựa ọp ẹp hoặc bậc thềm, trẻ thì mảnh khảnh, già thì béo trục béo tròn. Tất cả đều nhìn bằng ánh mắt thận trọng.
Đây là nơi công việc nghiêm túc của đường phố vốn vẫn được thực hiện. Đây là nơi Fred Dellray lấy làm văn phòng của mình.
Anh ta sải bước tới một tiệm cà phê, nhìn vào bên trong - hơi khó khăn vì đã hàng tháng trời người ta chưa lau kính.
Cơ hội cuối cùng cho anh ta.
Đập mắt cá chân này vào mắt cá chân kia cốt để chắc chắn rằng khẩu súng đeo ở cổ chân không bị tuột mất, rồi anh ta mở cửa bước vào.