Lộ mặt - Chương 19

Lộ mặt - Chương 19

Lộ mặt
Chương 19

Ngày đăng
Tổng cộng 23 hồi
Đánh giá 9/10 với 22526 lượt xem

Ông ngồi trong xe hơi chạy ngang lô đất trống, cố tìm logic của sự việc. Số điện thoại sai có thể là một nhầm lẫn. Hoặc địa chỉ sai cũng có thể do nhầm lẫn. Nhưng cả hai cùng sai. Anne đã chủ tâm nói dối ông. Và một khi bà ta nói dối mình là ai, mình sống ở đâu, thì còn điều gì bà ta nói dối nữa? Ông tự buộc mình kiểm tra một cách khách quan xem có việc gì ông thật sự biết về bà ấy. Hầu như là không có gì. Bà ta đã bước vào văn phòng của ông không báo trước và khăng khăng đòi làm một bệnh nhân. Trong bốn tuần liền bà ta đến gặp ông, bà đã thận trọng không tiết lộ vấn đề của bà là chuyện gì. Và rồi bà thình lình tuyên bố vấn đề của bà đã được giải quyết và bà ta bỏ đi. Sau mỗi lần khám, bà ta trả ông bằng tiền mặt để không có cách nào truy tìm tung tích của bà. Nhưng nguyên nhân nào bà ta phô mình ra như một bệnh nhân và rồi biến mất. Chỉ có một câu trả lời duy nhất. Mà khi nghĩ đến Judd cảm thấy như muốn bệnh.
Nếu ai đó muốn sắp đặt một cuộc mưu sát ông - muốn biết qui luật hoạt động của ông tại văn phòng - muốn biết nột thất văn phòng trông ra sao – có cách nào tốt hơn là giả làm một bệnh nhân – đó là những gì bà ta đã làm ở văn phòng. Don Vinton đã cài bà ta đến. Bà ta đã thu thập những điều cần biết rồi biến mất biệt vô âm tích.
Tất cả là sự lừa dối, và ông đã hớn hở lọt vào tròng. Bà ta phải cười ngất khi trở về báo cáo với Don Vinton về thằng ngốc si tình người tự coi mình là chuyên gia tâm lý và kẻ láo toét để làm một chuyên gia về nhân học. Ông đã bị chà đạp dưới gót chân trong tình yêu với một cô gái, người mà sự ưa thích duy nhất là dựng lên cái bẫy để giết ông. Làm sao mà phán xét một nhân vật? Thật là một chuyện tiếu lâm xảy ra cho Hiệp Hội Tâm thần kinh Hoa kỳ.
Nhưng sẽ đi đến đâu nếu điều đó không phải là thật? Giả sử Anne tìm đến ông với một mục đích chính đáng, dùng một tên giả vì bà ấy sợ gây rắc rối cho ai đó. Cuối cùng vấn đề tự nó được giải quyết và bà quyết định không cần sự trợ giúp tâm lý nữa. Nhưng Judd biết rằng nghĩ vậy là quá dễ dãi. Có một ẩn số ‘x’ về Anne cần phải được khám phá. Ông có một linh cảm mạnh mẽ rằng trong cái điều chưa biết đó có thể chứa đựng câu trả lời cho những gì đang xảy ra. Có thể là bà ấy bị bắt buộc phải làm điều trái ngược với ý muốn của mình. Nhưng mặc dù nghĩ vậy, ông biết rằng mình thật xuẩn ngốc. Ông đang cố gán cho bà ấy vai trò một phụ nữ đang cần sự giúp đỡ của ông như một hiệp sĩ trong bộ áo giáp ngời sáng. Liệu bà ta có dựng mưu giết ông không? Bằng cách này hay cách khác, ông phải tìm ra.
Có một bà già khoác cái áo choàng củ kỷ bước ra khỏi một ngôi nhà, băng qua đường và chăm chú nhìn ông. Ông quay đầu xe và hướng về phía cầu George Washington.
Có một dãy dài xe ô tô đằng sau ông. Bất kỳ ai trong số họ cũng có thể theo dõi ông. Nhưng tại sao họ phải theo dõi ông? Kẻ thù của ông biết rõ ông ở đâu mà. Ông không thể ngồi một cách thụ động chờ chúng tấn công. Ông phải tấn công trước, làm cho chúng lo sợ, làm cho Don Vinton điên tiết và mắc phải sai lầm ngớ ngẩn và sẽ bị chiếu tướng. Ông phải làm điều đó trước khi McGreavy đến bắt và vô hiệu hóa ông.
Judd lái xe về phía Manhattan. Cái chìa khóa hữu lý duy nhất cho tất cả mọi việc là Anne – và bà ta đã lặn mất tăm. Một vài ngày nữa bà ta sẽ xuất ngoại.
Judd bỗng nhận ra rằng ông có một cơ hội để tìm thấy bà ấy.
Đã vào mùa Giáng Sinh, tại văn phòng hãng hàng không Pan-Am, hành khách tập trung đông đúc, xếp hàng chờ đợi, tranh nhau lấy chỗ lên máy bay để đi khắp thế giới.
Judd chen tới quầy bán vé, chen qua dãy người đang xếp hàng và xin gặp giám đốc. Cô gái mặc đồng phục ngồi sau quầy ném cho ông một nụ cười được mã hóa một cách chuyên nghiệp và yêu cầu ông chờ; giám đốc đang bận nói điện thoại.
Judd đứng đó và nghe một âm thanh hỗn tạp các ngôn ngữ.
- Tôi muốn đi Ấn độ trên chuyến bay thứ năm.
- Paris có lạnh không?
- Tôi muốn xe đón tôi ở Lisbon.
Ông cảm thấy một ước muốn liều lĩnh là lên một chiếc máy bay và chạy trốn. Ông bỗng nhận thấy mình đã kiệt sức ra sao cả về thể xác lẫn tinh thần. Don Vinton dường như có cả một lực lượng mà ông ta tùy nghi sử dụng, trong khi Judd chỉ có một mình. Ông có cơ hội nào để chống lại hắn ta.
- Tôi giúp gì được cho ông?
Judd quay lại, một ngườiđàn ông cao, trông nhợt nhạt đứng sau quầy.
- Tôi là Friendly – ông ta nói, ông ta chờ khi Judd thưởng thức câu đùa. Judd mĩm cười cho có lệ. – Charles Friendly. Tôi có thể làm gì cho ông?
- Tôi là bác sĩ Stevens. Tôi đang tìm một bệnh nhân của mình. Bà ấy đặt vé đi châu Âu vào ngày mai.
- Bà ta tên gì?
- Blake. Anne Blake. – Ông ngần ngại – có thể là Ông và Bà Anthony Blake.
- Bà ta bay đến thành phố nào?
- Tôi … tôi không chắc.
- Họ sẽ bay chuyến buổi sáng hay buổi chiều.
- Tôi còn không biết là họ có đặt vé ở hãng của ông hay không nữa – Judd nói.
Sự thân thiện biến mất khỏi mắt ông Friendly.
- Vậy thì tôi e rằng tôi không thể giúp ông.
Judd cảm thấy thấy một cảm giác hoang mang sợ hãi bất ngờ.
- Đây là trường hợp thật sự khẩn cấp. Tôi phải gặp bà ta trước khi bà ấy đi.
- Thưa bác sĩ, hãng Pan-American có một hoặc nhiều chuyến bay mỗi ngày đi Amsterdam, Barcelona, Berlin, Brussels, Copenhagen, Dublin, Dusseldorf, Frankfurt, Hamburg, Lisbon, London, Munich, Paris, Rome, Shannon, Stuttgart, và Vienna. Cũng giống như hầu hết các hãng hàng không quốc tế khác. Ông sẽ phải tiếp xúc với từng hãng một. Và tôi không chắc là họ có thể giúp trừ khi ông cho họ điểm đến và thời điểm khởi hành.
Biểu hiện trên nét mặt ông Friendly tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
- Tôi xin lỗi … - ông ta quay bước đi.
- Khoan đã. – Judd nói. Làm sao ông có thể giải thích rằng đây là cơ hội sống sót cuối cùng của mình? Đầu mối cuối cùng của mình để tìm ra ai đang cố giết ông.
- Vâng. – Friendly nhìn ông chằm chằm, cố giấu nỗi bực tức.
Judd gượng nở nụ cười, tự ghét mình vì điều đó, ông hỏi:
- Ông có hệ thống máy chủ trung tâm mà? Nhờ đó ông có thể tra tên hành khách theo …
- Chỉ nếu ông biết số chuyến bay. – Nói rồi ông friendly quay lưng bỏ đi.
Judd đứng tần ngần ở quầy, cảm thấy muốn bệnh. Ông đã cùng đường, đã bị đánh bại. Không còn nơi nào khác để đi.
Một nhóm mục sư người Ý lăng xăng bước vào, khoác trong những bộ áo thụng đen và đội mũ đen rộng vành, trông giống như những thứ của thời Trung cổ. Lưng họ oằn xuống với những chiếc vali bằng các tông cứng rẻ tiền, những cái hộp và giỏ quà đựng đầy trái cây. Họ nói lớn bằng tiếng Ý và rõ ràng đang chòng ghẹo thành viên trẻ nhất trong nhóm, một cậu trai trạc mười tám, mười chín tuổi đổ lại. Có lẽ họ đang trở về quê hương Rome sau một kỳ nghỉ. Judd nghĩ vậy khi ông nghe lỏm bỏm tiếng của họ. Rome … nơi Anne sẽ đi … lại là Anne.
Những mục sư đi về phía quầy.
(Tiếng Ý)
- Thật là tốt khi trở về nhà.
- Đúng vậy.
- Chúa ơi, hãy nhìn xem
- Mọi thứ đủ hết chưa?
- Có, nhưng …
- Chúa ơi, vé của tôi đâu rồi?
- Cretino, vé máy bay của ông bị mất à?
- A, chúng đây rồi.
Các mục sư đưa hết vé máy bay của họ cho người trẻ nhất, anh ta bẽn lẽn đi về phía cô gái sau quầy. Judd nhìn về phía lối ra. Một người đàn ông to lớn khoác áo choàng xám đang thơ thẩn ở gần cửa.
Viên mục sư trẻ đang nói với cô gái sau quầy.
- Dieci. Dieci. (Mười. Mười)
Cô gái nhìn ông ta ngây người ra. Viên mục sư tập trung hết vốn tiếng Anh và nói thật cẩn thận.
- Mười. Hóa đơn. Vé. – Anh ta chìa vé về phía cô gái.
Cô gái mĩm cười vui vẻ và bắt đầu xử lý thủ tục.
Các mục sư reo lên thích thú vì khả năng ngôn ngữ của người bạn đồng hành và vỗ vào lưng anh ta. Không có việc gì để lưu lại đây thêm nữa. Sớm hay muộn ông cũng phải đối mặt với thứ gì đó ở bên ngoài. Judd chầm chậm quay lưng và bước ngang qua đám các mục sư.
- Guarda te che ha fatto il Don Vinton (Xem mình làm Don Vinton nè).
Judd dừng lại, máu chảy dồn về mặt ông. Ông quay sang vị mục sư nhỏ con béo phệ, người vừa nói câu đó, nắm lấy cánh tay ông ấy.
- Xin lỗi – Ông nói, giọng khàn và run. - Ông vừa nói “Don Vinton”?
Viên mục sư nhìn ông ngơ ngác, rồi vỗ nhẹ lên tay ông và bỏ đi.
Judd nắm chặt tay viên mục sư, nói.
- Hãy khoan.
Viên mục sư nhìn ông một cách căng thẳng. Judd cố trấn tĩnh nói.
- Don Vinton. Ông ta là ai? Hãy chỉ giùm tôi ông ấy đâu?
Tất cả mục sư bây giờ quay sang nhìn Judd chăm chăm. Viên mục sư nhỏ con nhìn các đồng sự.
- E un Americano matto. (Ông ta là một người Mỹ)
Những tràng tiếng Ý rộn lên trong nhóm. Xa ngoài tầm mắt, Judd thấy ông Friendly đang quan sát ông từ sau quầy. Friendly mở cửa quầy và tiến về phía ông. Judd cố đè nén nỗi sợ hãi. Ông thả cánh tay viên mục sư ra, cúi sát về phía ông ta và nói chậm rãi, rõ ràng.
- Don Vinton.
Viên mục sư nhỏ nhìn vào mặt Judd một lúc, và rồi mặt ông ta giãn ra vui vẻ trở lại.
- Don Vinton?
Ông giám đốc tiến đến nhanh chóng, thái độ ông ta tỏ vẻ không thân thiện. Judd gật đầu cổ vũ cho viên mục sư.
Viên mục sư nhỏ con chỉ vào cậu trai.
- Don Vinton – Ông chủ lớn.
Thật bất ngờ, miếng ráp hình đã được đặt vào đúng chỗ.

Chương trước Chương sau