Lá bài thứ XII - Chương 32
Lá bài thứ XII
Chương 32
Ngày đăng 15-01-2016
Tổng cộng 45 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 43228 lượt xem
Amelia Sachs đang nghĩ: Kéo người phụ nữ ra ngoài. Đôi mắt của cô ta cho thấy không hề biết gì. Cô ấy không liên quan tới chuyện này.
Tất nhiên là Boyd có vũ khí.
Và mình vừa đổi khẩu Glock lấy cái khẩu côn khỉ gió này.
Kéo cô ấy ra khỏi đây. Nhanh lên.
Bàn tay của Sachs đang xuôi về phía dây đeo lưng, vị trí của khẩu súng bé nhỏ của Sellito. “À, một điều nữa, thưa cô.” Cô nói một cách bình tĩnh. “Tôi nhìn thấy một chiếc xe tải ở trên phố. Tôi muốn hỏi xem liệu cô có thể nói cho tôi biết nó là của ai không?”
Tiếng gì vậy? Sachs tự hỏi. Có cái gì đó từ bên trong ngôi nhà. Kim loại. Nhưng không giống tiếng một vũ khí, một tiếng lạch cạch chìm dần.
“Một chiếc xe tải?”
“Đúng. Cô không thể nhìn thấy nó ở đây. Nó ở phía sau cái cây đằng kia.” Sachs bước lùi lại, ra hiệu cho cô ta đi tới trước. “Cô có thể ra ngoài và nhìn nó được không? Đó sẽ là một sự giúp đỡ rất lớn.”
Dù vậy, người phụ nữ đứng yên tại chỗ ở cửa vào, nhìn về phía bên phải của mình, về phía âm thanh phát ra. “Anh yêu?”, cô cau mày. “Có chuyện gì vậy?”
Tiếng lạch cạch, mà Sachs đã hiểu ra ngay lập tức, là của những tấm rèm che cửa. Boyd đã nghe được cuộc nói chuyện của cô với bạn gái hắn và nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn đã thấy một cảnh sát thuộc đội ESU hoặc một chiếc xe cảnh sát ở gần ngôi nhà ẩn náu của hắn.
“Điều này thực sự quan trọng”, Sachs cố gắng. “Nếu cô có thể chỉ...”
Nhưng người phụ nữ đứng đông cứng lại, đôi mắt mở to.
“Không! Tom! Anh đang làm...?”
“Thưa cô, bước tới đây ngay!”, Sachs hét lên, rút khẩu Smith & Wesson. “Giờ! Cô đang nguy hiểm đấy!”
“Anh đang làm gì với nó vậy? Tom!”, cô bước lùi khỏi Boyd nhưng vẫn đứng trong hành lang, đứng như trời trồng vì quá bất ngờ, sợ hãi. “Không!”
“Cúi xuống!”, Sachs nói với giọng đanh lại, cúi thấp mình lấy đà và di chuyển về phía ngôi nhà.
“Boyd, nghe tôi nói đây”, Sachs hét lớn. “Nếu anh
có vũ khí, hãy thả nó ra. Ném nó ra đây để tôi có thể thấy. Rồi nằm xuống sàn. Tôi muốn anh làm ngay! Có rất nhiều cảnh sát bên ngoài.”
Im lặng, trừ tiếng sụt sịt của người phụ nữ.
Sachs thực hiện một động tác ló đầu ra nhanh chóng, quan sát tầm thấp quanh góc bên trái cô. Cô đã thấy một người đàn ông, khuôn mặt bình thản, một khẩu súng ngắn lớn màu đen trong tay. Không phải khẩu cỡ 22 ly của Bắc Mỹ, mà là một khẩu tự động, với đầu đạn nổ sau khi chạm mục tiêu và băng đạn cỡ mười lăm viên hoặc hơn. Cô lùi lại để có chỗ nấp. Boyd đã tính là cô sẽ di chuyển cao hơn và hai viên đạn bắn ra đã trượt mục tiêu, chỉ vài centimet, thổi bay các mảng vữa và các mành gỗ vào không khí. Người phụ nữ có làn da rám nắng đang la hét, quờ quạng lung tung, nhìn vào Sachs
rồi quay lại nhìn vào Boyd. “Không, không, không!” Sachs gọi lớn: “Ném vũ khí của anh xuống!”.
“Tom, làm ơn đi mà! Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Sachs gọi cô ta: “Cúi xuống, thưa cô!”.
Một khoảng dài im lặng tuyệt đối. Boyd đang định làm gì? Dường như hắn đang tranh đấu xem sẽ làm gì tiếp theo.
Rồi hắn bắn một phát duy nhất.
Nữ thanh tra né tránh phát đạn. Dù vậy, viên đạn vẫn đi trượt mục tiêu. Nó hoàn toàn trượt ra khỏi bức tường gần vị trí đứng của Sachs.
Nhưng, hóa ra, Boyd không hề nhắm vào cô, và quả thật là viên đạn đã trúng vào mục tiêu được nhắm tới.
Người phụ nữ khuỵu xuống, tay ôm lấy đùi, máu đang trào ra. “Tom”, cô thì thào. “Tại sao?... Ồ, Tom.” Cô lăn qua lưng và nằm ôm chặt lấy chân mình, thở hổn hển trong cơn đau.
Cũng giống như ở bảo tàng, Boyd đã bắn một ai đó để đánh lạc hướng cảnh sát, để tạo cơ hội cho hắn bỏ chạy. Nhưng lần này đó là bạn gái hắn.
Sachs nghe thấy tiếng kính vỡ khi Boyd phá vỡ cửa sổ để trốn thoát.
Người phụ nữ vẫn thì thào những lời mà Sachs không nghe được. Cô điện đàm cho Haumann về tình trạng và vị trí của người phụ nữ, rồi ngay lập tức anh đưa nhân viên y tế và lực lượng hỗ trợ tới. Rồi cô nghĩ: Nhưng sẽ mất vài phút để các cảnh sát đội cứu thương tới đây. Mình cần phải cứu cô ấy. Một tấm gạc có thể làm giảm việc chảy máu. Mình có thể cứu mạng sống của cô ấy.
Nhưng rồi: không. Hắn sẽ không chạy trốn được. Cô nhìn quanh góc nhà, thấp, thật nhanh và thấy Boyd đang nhảy ra khỏi cửa sổ ở hành lang vào sân bên sườn nhà.
Sachs do dự, quay lại nhìn người phụ nữ. Cô ấy đã bất tỉnh, và bàn tay rơi khỏi chỗ vết thương khủng khiếp trên chân. Máu đã chảy thành vũng bên dưới thân người.
Chúa ơi...
Cô chạy lại phía người phụ nữ. Rồi dừng lại. Không. Mình biết mình phải làm gì. Amelia Sachs chạy về phía cửa sổ bên. Cô nhìn ra ngoài, rất nhanh một lần nữa, trong trường hợp hắn đang đợi cô xuất hiện. Nhưng, không, Boyd đã hy vọng rằng cô sẽ cứu người phụ nữ. Sachs nhìn thấy hắn đang chuồn thật nhanh khỏi căn nhà trên con hẻm đá cuội mà không hề quay lại nhìn.
Cô nhìn xuống. Khoảng cách gần hai mét từ đây xuống đất. Câu chuyện về cơn đau từ cú ngã mà cô nói với Sellito hai mươi phút trước là giả; nhưng cơn đau kinh niên thì không.
Ồ, người anh em.
Cô trèo lên bậu cửa sổ, phủi sạch những mẩu kính vỡ, vung chân ra ngoài, rồi nhảy chồm tới. Cố làm giảm độ sốc của cú nhảy, Sachs giữ đầu gối của mình gập lại. Nhưng đó là một cú nhảy dài và khi tiếp đất đôi chân cô khuỵu xuống, ngã nhào lên những viên đá cuội và cỏ, rên rỉ với cơn đau.
Thở một cách nặng nề, cô gượng đứng dậy và bắt đầu lao theo Boyd, nhưng giờ tốc độ giảm đi do sự tập tễnh của đôi chân. Chúa bắt ta phải trả giá cho sự dối trá, Sachs nghĩ.
Gạt những bụi cây mỏng manh, Sachs lao từ khoảng vườn vào con hẻm phía sau những ngôi nhà và các căn hộ. Cô nhìn sang trái rồi sang phải. Không có dấu hiệu nào của hắn.
Rồi, ở cách đó khoảng ba mươi mét về phía trước, cô nhìn thấy một cánh cửa gỗ lớn mở ra. Đây là một đặc trưng của những khu cũ kỹ ở New York - những ga ra nằm dọc các con hẻm phía sau những ngôi nhà. Điều đó có nghĩa là hắn giữ xe của mình trong ga ra; đội Tìm kiếm và Giám sát đã không tìm thấy nó ở bất cứ nơi nào trong các dãy phố xung quanh. Đi thật nhanh về phía trước hết mức có thể, Sachs báo vị trí của hắn cho viên chỉ huy.
“Nghe rõ, 5855. Chúng tôi đang trên đường, hết.”
Di chuyển một cách loạng choạng trên những viên đá cuội, cô búng mở ổ đạn khẩu Smittie của Sellito và nhăn mặt khi thấy anh là một trong những người cầm súng còn thận trọng hơn; ổ đạn nằm dưới búa hoàn toàn không có đạn.
Có năm phát.
Trái ngược với khẩu tự động của Boyd với số đạn gấp ba lần và khả năng là cả một hay hai băng dự trữ trong túi của hắn.
Chạy về lối vào con hẻm, Sachs có thể nghe thấy tiếng động cơ nổ và một giây sau, chiếc Buick màu xanh da trời lùi ra ngoài, hướng về phía cô. Con hẻm quá hẹp để có thể quay đầu với một lần bẻ lái, nên Boyd phải dừng lại, tiến lên rồi lùi lại. Điều này đã tạo điều kiện cho Sachs có thể lao tới thu hẹp khoảng cách với ga ra khoảng mười tám, hai mươi mét.
Boyd đã xong việc chỉnh đầu xe, và với cánh cửa như một lá chắn giữa hắn và Sachs, tăng tốc bỏ chạy thật nhanh.
Sachs nhoài mạnh người trên những viên sỏi và nhìn thấy mục tiêu duy nhất cô có nằm dưới khe hở hẹp dưới chân cánh cửa ga ra: những chiếc bánh xe.
Nằm sõng soài, Sachs ngắm vào chiếc lốp bên phải.
Có một quy tắc trong những vụ nổ súng ở thành phố là không bao giờ nổ súng trừ khi ta biết phía sau là gì, đó là, nơi mà viên đạn sẽ kết thúc hành trình nếu ta bắn trượt - hoặc nếu nó xuyên qua mục tiêu và tiếp tục bay. Khi chiếc xe của Boyd đang quành đi khỏi, Sachs đã để ý tới điều này trong một phần của một giây, rồi - nghĩ tới Geneva Settle - cùng với quy tắc riêng của cô: Tên khốn nạn này sẽ không chạy đi đâu hết.
Điều tốt nhất cô có thể làm để kiểm soát phát súng là nhắm thật thấp để viên đạn lượn lên và trúng vào chiếc xe nếu cô bắn trượt.
Giơ súng lên ngắm với một động tác, để việc kéo cò nhạy cảm hơn nữa, cô nhắm bắn và nhả hai phát đạn, một phát cao hơn một chút.
Những viên đạn rít lên bên dưới cánh cửa ga ra và ít nhất một viên đã chọc thủng lốp bên phải. Khi chiếc xe lắc lư và trượt mạnh vào bức tường gạch của căn hẻm, Sachs bật dậy và lao tới chiếc xe, nhăn nhó vì cơn đau. Ở chỗ cánh cửa ga ra, cô dừng lại và nhìn quanh rồi phát hiện ra rằng cả hai bánh bên phải của chiếc xe đã bị chọc thủng; cô cũng đã bắn trúng bánh trước. Boyd cố lái xe ra khỏi bức tường, nhưng bánh trước đã vẹo sang một bên và hoàn toàn bất động. Hắn trèo ra ngoài, vung khẩu súng ra sau và tới trước, tìm kiếm người bắn.
“Boyd! Bỏ vũ khí xuống!”
Hắn đáp lại bằng năm hay sáu phát súng về phía cánh cửa. Sachs cũng trả lời bằng một viên, trúng vào thân xe chỉ cách hắn vài centimet, rồi cô lăn sang bên phải và chồm dậy thật nhanh, thấy Boyd đang lỉnh nhanh vào con phố bên ngoài.
Cô có thể nhìn thấy nền phía sau lúc này - một bức tường gạch phía bên kia con phố - và nổ một phát đạn khác.
Nhưng ngay khi viên đạn được bắn đi, Boyd quay ngoặt sang một bên như thể hắn đã biết trước. Viên đạn bay vọt qua hắn, cũng chỉ vài centimet. Hắn đáp trả phát đạn, bằng một loạt đạn, và cô nhoài mạnh trên những viên sòi bẩn thỉu đầy bùn đất một lần nữa, cái điện đàm vỡ tan. Hắn biến mất ở góc phố về bên trái.
Chỉ còn lại một viên đạn. Đáng lẽ chỉ cần bắn một viên vào cái lốp xe là được rồi, cô nghĩ một cách đầy giận dữ, khi bật dậy và lao theo hắn nhanh nhất có thể với cái chân đang đau nhói. Dừng lại một chút ở góc phố nơi giao với con phố, nhìn thật nhanh sang bên trái. Cô thấy cái bóng rắn chắc của hắn đang trốn chạy thật nhanh.
Cô chộp lấy chiếc Motorola và nhấn nút truyền tin. Không được, nó hỏng rồi. Khốn kiếp. Gọi 911 bằng điện thoại di động? Quá nhiều thời gian để giải thích, quá ít thời gian để lưu lại một tin nhắn. Phải có một ai đó trong những tòa nhà gọi tới báo về những tiếng súng. Cô tiếp tục truy đuổi Boyd, miệng thở dốc, chân nện trên mặt đất.
Ở giao lộ phía xa, cuối dãy phố, một chiếc xe cảnh sát đang đi chuyển vào chỗ đậu. Những cảnh sát không bước ra; họ không nghe thấy những tiếng súng, không biết rằng gã sát nhân và Sachs đang ở đây. Boyd nhìn lên và thấy họ. Hắn dừng lại thật nhanh và nhảy vọt qua một cái hàng rào nhỏ rồi chuồn xuống bên dưới cầu thang dẫn vào tầng một của tòa nhà. Cô nghe thấy tiếng đạp khi hắn cố gắng đột nhập vào trong tầng hầm của tòa nhà.
Sachs vẫy tay về phía những cảnh sát nhưng họ đang nhìn lên rồi xuống con phố bên kia và không thấy cô.
Đó là lúc có một cặp đôi trẻ tuổi bước ra khỏi cánh cửa trước của tòa nhà phía đối diện với Boyd. Sập cánh cửa phía sau họ, người đàn ông trẻ kéo khóa chiếc áo khoác để tránh cái lạnh của ngày hôm nay và người phụ nữ ôm lấy tay anh. Họ bắt đầu bước xuống những bậc thang.
Tiếng chân đạp cửa ngừng lại.
Ôi, không... Sachs nhận ra rằng điều gì sắp xảy ra. Cô không thể nhìn thấy Boyd nhưng cô biết hắn định làm gì. Hắn đang ngắm vào cặp đôi này. Hắn sẽ bắn một hoặc cả hai người, lấy chìa khóa của họ và trốn thoát vào trong tòa nhà - hy vọng một lần nữa rằng những cảnh sát sẽ chia lực lượng để giúp đỡ những người bị thương.
“Cúi xuống!”, Sachs hét lên.
Phải đến hơn ba mươi mét, đôi nam nữ không nghe thấy cô.
Boyd hẳn đang phải nhắm vào họ lúc này, đợi họ bước tới gần hơn nữa.
“Cúi xuống!”
Sachs nhỏm dậy và chạy cà nhắc về phía họ.
Cặp đôi nhìn thấy cô nhưng không hiểu cô đang muốn nói gì. Họ dừng lại, cau mày.
“Nằm xuống!”, cô nhắc lại.
Người đàn ông úp bàn tay lên tai mình, lắc lắc đầu. Sachs dừng lại, lấy một hơi thật sâu và bắn viên đạn duy nhất còn lại vào một cái thùng rác bằng kim loại cách họ khoảng sáu mét.
Người phụ nữ hét toáng lên và họ quay đầu, quờ quạng bước lên cầu thang hướng vào căn hộ của mình. Cánh cửa sập lại.
Ít nhất thì cô đã làm được...
Ở ngay bên cạnh Sachs một miếng đá vôi nổ tung, bắn vào cô những mẩu đá nóng. Một nửa giây sau cô nghe thấy tiếng nổ lớn từ khẩu súng của Boyd.
Một phát súng khác rồi một phát nữa, đẩy Sachs lùi lại, những viên đạn bắn tới cách cô chưa đầy một mét. Cô trượt vào một khoảng sân, vấp phải một hàng rào dây cao ngang chân và những đồ trang trí bãi cỏ bằng thạch cao, chú hươu Bambis và những chú lùn. Một viên đạn sượt qua chiếc áo khoác, làm Sachs thót tim nín thở. Cô nhoài lăn mạnh trên thảm cỏ. Càng nhiều hơn những viên đạn giã vào căn nhà gần đó. Boyd quay sang phía những cảnh sát đang nhảy ra khỏi chiếc xe. Hắn nã vào chiếc xe cảnh sát với vài loạt đạn, bắn xịt lốp và đẩy lùi những cảnh sát nấp vào sau chiếc xe. Những cảnh sát giữ yên vị trí nhưng ít nhất họ cũng đã phải gọi báo về cuộc tấn công và các lực lượng khác hẳn phải đang trên đường.
Tất nhiên điều đó có nghĩa là chỉ có một cách duy nhất để Boyd có thể thoát được – nhắm vào cô. Cô lao xuống nấp phía sau một vài bụi cây. Boyd đã ngừng nã súng nhưng cô có thể nghe thấy tiếng chân hắn đang tới gần. Hắn cách khoảng hơn sáu mét, cô đoán. Rồi ba mét. Cô chắc chắn rằng bất cứ một phút nào mình có thể thấy khuôn mặt của hắn, kèm theo là họng khẩu súng của hắn. Rồi cô sẽ chết...
Phụp.
Phụp.
Nhổm lên trên một khuỷu tay, cô có thể nhìn thấy tên giết người, gần hơn, đang sút vào một cánh cửa xuống tầng hầm một tòa nhà khác, mà nó đang chậm rãi mở đường cho hắn. Khuôn mặt hắn bình thản một cách kỳ quái - giống như khuôn mặt của Người treo ngược trên lá bài tarot mà hắn đã cố ý để lại bên cạnh xác của Geneva Settle. Hắn hẳn phải cho rằng mình đã bắn trúng Sachs bởi hắn lờ đi chỗ cô ngã xuống và đang chăm chú vào việc phá cánh cửa - con đường thoát duy nhất lúc này. Hắn nhìn vào phía sau một hoặc hai lần, về phía đầu kia của dãy phố, chỗ mà những cảnh sát đang tìm cách tiếp cận - dù chậm rãi bởi hắn đã quay sang và nhả vài phát đạn về phía họ.
Hắn cũng có thể phải hết đạn, cô suy đoán điều đó. Hắn chắc phải...
Boyd tháo băng đạn trong khẩu súng và nhét một băng khác vào. Nạp đạn.
Được rồi...
Cô có thể nằm yên ở chỗ của mình, an toàn và hy vọng rằng các cảnh sát khác sẽ đến đây trước khi hắn trốn thoát.
Nhưng Sachs nghĩ tới người phụ nữ với làn da rám nắng nằm trong vũng máu ở căn nhà - có thể đã chết lúc này. Cô nghĩ tới những cảnh sát bị dính bẫy điện của hắn, người thủ thư bị giết ngày hôm qua. Cô nghĩ tới chàng cảnh sát trẻ Pulaski, với khuôn mặt bị đánh nát và đầy máu. Và cô nghĩ nhiều hơn tới cô bé tội nghiệp Geneva Settle, người sẽ nguy hiểm từng phút nếu Boyd còn tự do và lang thang trên những con phố. Sachs vồ lấy khẩu súng, cô đã có một quyết định.
Thompson Boyd đạp một cú thật mạnh nữa vào cánh cửa căn hầm. Nó sắp mở đường cho hắn. Hắn sẽ vào trong, sẽ...
“Đứng im, Boyd. Bỏ súng xuống.”
Chớp chớp đôi mắt đang nhức nhối trong sự ngạc nhiên, Thompson quay đầu lại. Đúng, như hắn đã nghĩ, chính là người phụ nữ từ hiện trường vụ án ở thư viện của bảo tàng ngày hôm qua. Đi tới rồi lại đi lui, tới rồi lại lui, giống như một con rắn đuôi chuông. Mái tóc màu đỏ, trong trang phục màu trắng. Người mà hắn đã thích thú quan sát, ngưỡng mộ. Có quá nhiều điều để hắn ngưỡng mộ, hắn nghĩ. Và là một tay súng cừ nữa.
Hắn đã ngạc nhiên vì cô vẫn còn sống. Hắn đã nghĩ chắc chắn rằng mình đã bắn trúng cô trong loạt đạn cuối cùng.
“Boyd. Tôi sẽ nổ súng. Bỏ súng của anh xuống, nằm úp xuống đất.”
Hắn nghĩ rằng một vài cú đạp nữa vào cánh cửa sẽ làm nó đổ ngược vào trong. Rồi sẽ là hành lang của tòa nhà. Hoặc có thể những người trong tòa nhà này sẽ có một chiếc ô tô. Hắn có thể lấy chìa khóa và bắn bất cứ ai bên trong, làm họ bị thương, thu hút nhiều hơn nữa cảnh sát. Trốn thoát.
Nhưng, tất nhiên, có một câu hỏi cần phải được trả lời trước tiên: Liệu cô ta có còn viên đạn nào không? “Anh có nghe tôi nói không Boyd?”
“Vậy đó là cô.” Liếc đôi mắt nhức nhối lên, hắn đã không nhỏ giọt Murine nào khá lâu rồi. “Dù có thể đúng là vậy.”
Cô cau mày, không hiểu hắn ám chỉ điều gì. Có lẽ cô đang tự hỏi liệu hắn đã từng nhìn thấy mình trước đây chưa, và tại sao hắn biết.
Boyd đã cẩn thận không cử động. Hắn cần phải tìm ra điều này. Bắn cô ta hay không? Nhưng nếu hắn thực hiện dù chỉ một cử động nhỏ nhất về phía đó thì nếu như còn đạn cô ta sẽ nổ súng. Hắn hoàn toàn không nghi ngờ điều đó. Không có gì cần phải quá cân nhắc về người phụ nữ này.
Chúng sẽ giết con chỉ bằng một nụ hôn...
Hắn đắn đo suy tính. Khẩu súng của cô ta là loại sáu viên Smith & Wesson cỡ 38 đặc biệt. Cô ta đã bắn năm phát. Thompson Boyd luôn đếm các phát súng (hắn biết rõ chính mình còn lại tám viên trong băng đạn hiện tại, và một băng mười bốn viên nữa trong túi).
Cô ta đã nạp đạn chưa? Nếu chưa, liệu có phải vẫn còn một viên duy nhất?
Có những cảnh sát để ổ đạn trống dưới búa đập ở những khẩu côn đề phòng những trường hợp hiếm hoi như vô tình đánh rơi sẽ khiến nó phát nổ. Nhưng cô ta có vẻ như không thuộc dạng người như vậy. Cô ta quá hiểu về vũ khí và sẽ không bao giờ vô tình đánh rơi một khẩu súng. Bên cạnh đó, nếu như đang làm nhiệm vụ đặc nhiệm, cô ta sẽ cần mọi phát đạn có thể. Không, cô ta không phải dạng cớm súng-không-còn-đạn.
“Boyd, tôi sẽ không nhắc lại lần nữa đâu.”
Mặt khác, hắn đang nghĩ, khẩu súng này không phải là của cô ta. Ngày hôm qua ở bảo tàng cô ta đeo một khẩu tự động ngang hông, một khẩu Glock. Cô ta vẫn đeo bao khẩu Glock ấy trên thắt lưng lúc này. Liệu khẩu Smitte này có phải là khẩu dự phòng? Ngày trước, khi mọi cảnh sát đều chỉ có loại súng sáu viên, đôi khi họ mang thêm một khẩu khác ở bao súng đeo dưới chân. Nhưng bây giờ, với những khẩu tự động có ít nhất mười hai viên và hai băng dự phòng ở thắt lưng, họ thường không quan tâm tới việc có thêm một khẩu dự phòng.
Không, hắn cá rằng cô ta có thể đã mất khẩu tự động hoặc đưa nó cho một ai đó và mượn khẩu này, điều đó có nghĩa là vẫn còn khả năng cô ta không còn đạn để nạp. Câu hỏi tiếp theo là: Liệu cái người mà đưa cho cô ta mượn khẩu Smittie có để ổ đạn trống dưới búa đập không? Mà, hắn không có cách nào để biết được, tất nhiên là thế.
Vậy nên câu hỏi là cô ta thuộc dạng người như thế nào. Boyd nghĩ tới bảo tàng, nhìn thấy cô ta tìm kiếm dấu vết giống như một con rắn đuôi chuông. Nghĩ tới cô ta ở trên sảnh bên ngoài căn hộ ẩn nấp của mình ở phố Elizabeth, đi qua cánh cửa đuổi theo hắn. Nghĩ tới việc cô ta đang lao lên theo hắn lúc này – bỏ mặc Jeanne chết bởi viên đạn ghim trong đùi cô ấy.
Hắn đã quyết định: Cô ta đang giả vờ. Nếu như cô ta còn lại một viên đạn thì hẳn đã bắn vào hắn rồi.
“Cô đã hết đạn rồi“, hắn tuyên bố một cách tự tin rồi quay về phía cô và đưa khẩu súng của mình lên.
Cô cau có và hạ khẩu súng xuống. Hắn đã đúng. Hắn sẽ giết cô chứ? Không, chỉ bắn để làm cô bị thương thôi. Nhưng vị trí nào tốt nhất? Đau đớn và đe dọa mạng sống. Tiếng la hét và máu chảy đều thu hút sự chú ý của người khác. Cô nghĩ tới một bên chân; hắn sẽ bắn vào cái chân bị đau, ở đầu gối. Và khi cô gục xuống, hắn sẽ bồi thêm một phát nữa vào vai cô. Rồi bỏ đi.
“Vậy thì ngươi thắng rồi”, cô nói. “Giờ là sao đây? Tôi là con tin chăng?"
Hắn chưa từng nghĩ về điều này. Hắn do dự. Như vậy có hợp lý không? Liệu như thế có ích chứ? Thường thì con tin mang đến nhiều rắc rối hơn là giá trị.
Không, tốt hơn là nên bắn cô ta. Hắn bắt đầu kéo cò khi cô ta ném khẩu súng của mình xuống vỉa hè với sự thất bại. Hắn nhìn khẩu súng, nghĩ, có gì không đúng ở đây... Đó là gì?
Cô ta đã nắm khẩu súng bằng tay trái. Nhưng cái bao súng lại nằm bên hông phải.
Đôi mắt của Thompson quay lại nhìn cô và há hốc miệng khi thấy con dao lóe lên bay vào mặt hắn. Cô đã quăng nó bằng bàn tay phải của mình, khi hắn nhìn khẩu súng chỉ trong một giây.
Con dao không cắm, hay thậm chí là cứa da hắn - đó là cái tay cầm sượt lên má hắn - nhưng cô đã quăng nó thẳng vào đôi mắt. Thompson nhào sang bên theo bản năng, đưa tay lên để bảo vệ mắt. Trước khi hắn có thể lùi lại và định vị mục tiêu, người phụ nữ đã áp sát, vung một hòn đá mà cô nhặt trong vườn. Hắn cảm thấy một cú đánh choáng váng vào bên thái dương, thở hồng hộc trong cơn đau.
Hắn kéo cò một lần, và khẩu súng nổ. Nhưng viên đạn đã trượt mục tiêu và trước khi có thể bắn một phát nữa, viên đá đập mạnh vào bàn tay phải của hắn. Khẩu súng rớt xuống đất. Hắn rít lên và ôm lấy những ngón tay đau đớn.
Nghĩ rằng cô sẽ đi lấy khẩu súng, hắn cố khóa chặt cô lại. Nhưng Sachs không có ý định với khẩu súng. Cô đã có mọi thứ vũ khí mà cô cần; viên đá đập vào mặt hắn một lần nữa. “Không, không...“ Hắn cố gắng để đánh trả, nhưng cô cũng khá to khỏe, và một một cú đánh khác bằng hòn đá đã khiến hắn khuỵu xuống, rồi một bên sườn hắn vặn lên từ những cú đánh. “Dừng lại, dừng lại“, hắn la hét. Nhưng đáp lại là một cú đánh khác vào má bằng hòn đá. Hắn nghe thấy tiếng rít lên trong cơn thịnh nộ từ cổ họng của cô.
Chúng sẽ giết con...
Cô ta đang làm gì vậy? Hắn tự hỏi trong cơn bàng hoàng. Cô ta đã thắng... Tại sao cô ta lại làm việc này, phá vỡ mọi quy tắc? Sao cô ta có thể? Điều này không có trong quyển sách.
... bằng một nụ hôn.
Trên thực tế, khi những cảnh sát chạy tới một khắc sau đó, chỉ có một trong số họ tóm lấy Thompson Boyd và còng tay hắn lại. Người kia đưa tay vòng quanh Sachs và vật lộn để giành lấy viên đá đầy máu trong tay cô. Trong cơn đau nhói bên tai hắn, Thompson nghe thấy viên cảnh sát nói đi nói lại: “Được rồi, được rồi. Cô bắt được hắn rồi, Thám tử. Ổn rổi, cô thả lỏng đi. Hắn sẽ không đi đâu hết, hắn sẽ không đi đâu hết, hắn sẽ không đi đâu hết...”