Khỉ và hổ - Chương 07

Khỉ và hổ - Chương 07

Khỉ và hổ
Chương 07

Ngày đăng
Tổng cộng 11 hồi
Đánh giá 9.4/10 với 11781 lượt xem

Quan tòa Địch gật đầu.
"Nhưng ta thấy có một số người tị nạn ở đây," ông nhận xét. 'Tại sao không chọn một chục nông dân khỏe mạnh trong số đó, và cho họ cưỡi ngựa tới chỗ sụt? Họ có thể chặt cây, và. . . '
'Ngài không nhìn thấy cái đầu người bị cắt rời bên lề đường khi ngài tới đây sao?' Ông Minh chen vào.
'Ta có thấy. Điều đó nghĩa là gì? '
"Nó có nghĩa là, 'quý ông đẫy đà trả lời bằng giọng cáu kỉnh," những kẻ cướp đang canh chừng chúng tôi rất cẩn thận-từ-hang động lên dốc núi, phía sau ngôi nhà này. Cái đầu ngài thấy là của người giữ ngựa của chúng tôi. Chúng tôi đã sai anh ta tới chỗ sụt, để thông báo cho lực lượng dân quân tình cảnh khó khăn của chúng tôi. Hừm, ngay khi anh ta sắp tới xa lộ, sáu tên cưỡi ngựa đã nhào xuống. Chúng lôi anh ta trở lại đây, lúc đầu thì chặt bàn tay và bàn chân, sau đó chặt đầu anh ta, ngay trước cổng nhà chúng tôi. "
"Những con chó láo xược! 'quan tòa Địch la lên một cách giận dữ. 'Chúng có bao nhiêu?'
"Khoảng một trăm, thưa ngài," viên quản lí trả lời. 'Tất cả chúng đều trang bị vũ khí, dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, và vô cùng liều lĩnh. Chúng là những tên còn lại của một băng cướp mạnh hơn ba trăm người hoành hành ở vùng núi hẻo lánh phía nam tỉnh này nửa năm trước. Quân đội đã phá băng nhóm này, nhưng sau đó chúng lại bắt đầu đi lang thang các vùng nông thôn, đốt các trang trại và giết hại người dân. Tuần tra quân đội đuổi chúng từ nơi này đến nơi khác, đã tiêu diệt khoảng hai phần ba số chúng. Chúng lại chạy lên phía Bắc, và, khi nước dâng lên, chúng đã tới ẩn náu trên dãy núi hoang vắng này.
'Chúng ẩn mình trong các hang động, và đặt những chốt cảnh giới trên đỉnh dãy núi này, xuống tận chỗ sụt lở. Chúng đã lên kế hoạch ẩn nấp ở đây cho đến khi nước xuống, nhưng khi chiếc phà được mang đi, chúng không cần phải sợ bị tấn công bởi lính từ pháo đài nữa, chúng đã nghĩ ra một kế hoạch tốt hơn. Hôm qua có sáu tên đi đến cửa trang viên. Chúng đòi hai trăm miếng vàng; phí đi lại, như chúng đã dùng để gọi nó. Chúng nói sẽ rời đi vào sáng hôm sau, trên một chiếc bè do vài tên trong số chúng đóng được ở mũi phía tây của hòn đảo. Nếu chúng tôi từ chối trả tiền, chúng sẽ ập vào trang viên này, và chém tất cả mọi người bên trong. Chúng chắc hẳn phải có một tên gián điệp trong số chúng tôi, vì số tiền chúng đòi chính là số tiền mà ông chủ giữ trong tủ sắt của ông ấy. '
Viên quản lí lại lắc đầu, hắng giọng và nói tiếp: "Ông chủ tôi đã quyết định trả tiền. Những tên cướp cho biết tên thủ lĩnh của chúng sẽ tự thân đến lấy vàng. Ông Minh và tôi đã đi đến phòng của chủ tôi, ông ấy đưa chúng tôi chìa khóa, và chúng tôi mở tủ sắt ra. Nhưng nó trống rỗng. Vàng đã bị đánh cắp. Có một trong các tớ gái đã bỏ trốn trong cùng đêm qua, chúng tôi nghi ngờ cô ta là người đã ăn cắp vàng.
"Khi chúng tôi nói với tên thủ lĩnh của băng Phi Hổ rằng vàng đã mất, hắn ta đã vô cùng tức giận. Hắn nói chúng tôi cố tình dùng thủ đoạn gian trá để kéo dài thời gian, và nói rằng nếu vàng không được mang đến hang động của hắn trước khi trời tối ngày hôm nay, hắn sẽ xuống cùng bọn tay sai để tự cướp nó, và giết tất cả chúng tôi. Trong nỗi tuyệt vọng, chúng tôi đã gửi người giữ ngựa đi liên hệ với lực lượng dân quân ở chỗ sụt. Và ngài vừa được nghe những gì chúng đã làm với anh ta đấy. '
'Để tới pháo đài chỉ cần qua sông!' quan tòa lẩm bẩm. "Họ có nhiều hơn một ngàn binh lính ở đó! '
'Không kể tới hàng trăm lính tuần tra sông được trang bị vũ khí, những người đang đóng quân ở đó khi họ phải sơ tán các trạm kiểm soát giao thông trên sông, "Yến nhận xét. "Nhưng làm thế nào chúng ta có thể liên lạc với pháo đài được? '
'Thế lửa hiệu thì sao? 'Quan tòa hỏi. "Nếu những người lính trong pháo đài thấy nó, họ. . . '
"Họ sẽ không đến ngay cả khi ngôi nhà này bùng cháy đi nữa, 'ông Minh nói, trừng mắt giận dữ vào quan tòa.
"Đó là sự thật, thưa ngài," viên quản lí nói nhanh. 'Một thuyền chiến lớn có thể qua được dòng sông đang dâng cao dữ dội, nhưng nó sẽ là một quyết định quan trọng, và không phải là không có rủi ro. Đầu tiên họ sẽ phải kéo tàu tới gần bờ sông. Sau đó những người lính sẽ lên tàu và phải chèo theo một đường cong thật chậm, và đỗ lại ở một nơi thích hợp trên bờ sông-thuyền rất dễ bị lệch hướng trôi đi. Tất nhiên chỉ huy pháo đài sẽ phản đối điều đó, trừ khi ông ta biết băng Phi Hổ khét tiếng đang trú ẩn ở đây-một cơ hội trời cho-tiêu diệt triệt để bọn cướp một lần và mãi mãi. Tất nhiên bọn cướp nhận ra điều đó, đó là lý do tại sao chúng án binh bất động. Khi phà vẫn còn hoạt động, chúng đã để nhóm thương gia xuôi về phía nam mà không gây cản trở gì. '
"Ta phải thừa nhận, 'quan tòa nói, gật đầu chậm rãi', một điều duy nhất đó là tình hình khá tăm tối."
"Tôi vui vì ngài đã hiểu tình hình, thưa Đại Nhân, 'Ông Minh nhận xét vẻ chua chát.
"Tuy nhiên, 'quan tòa Địch lại tiếp tục," trang viên này được xây dựng như một pháo đài nhỏ. Nếu các ông cấp vũ khí cho những người tị nạn, chúng ta có thể. . . '
"Tất nhiên, chúng tôi cũng đã nghĩ về điều đó," ông Minh cắt ngang. 'Ngài có muốn biết danh sách kho vũ khí của chúng tôi không? Hai cái giáo gỉ, bốn chiếc cung săn bắn với khoảng một chục mũi tên, và ba thanh kiếm. À xin ngài tha thứ cho, bốn thanh kiếm, tính cả của ngài đang để trên giá tường nữa. '
'Cho tới khoảng một trăm năm trước đây,' viên quản lí nói, 'gia đình chúng tôi có giữ một kho vũ khí đầy đủ ở đây, và họ nuôi khoảng hai mươi binh sĩ ở dinh cơ này, làm vệ sĩ thường trực. Nhưng những biện pháp phòng vệ tốn kém này tất nhiên đã được bỏ sau khi pháo đài được xây dựng xong. Vì vậy ngài thấy đấy, thưa Đại Nhân, điều đó. . . '
Anh ta nhìn quanh. Người quản gia gầy gò đang sải bước về phía họ.
"Tôi đã nói với người gác cổng thay phiên cho tôi ở trên tháp canh, thưa ngài," ông ta lễ phép nói với ông Minh. 'Ông đầu bếp nói với tôi là cháo cho những người tị nạn đã sẵn sàng. "
"Thêm bốn mươi sáu cái miệng cần phải lấp đầy, 'Ông Minh nói với quan tòa vẻ chán nản. 'Tôi đã đếm cả mình, số đàn ông, phụ nữ và trẻ em.' Ông thở dài và nói thêm bằng một giọng cam chịu: ". Ôi phải rồi, chúng ta đi thôi '
'Chúng ta không nên sắp xếp cho quan tòa một căn phòng trước hay sao, thưa ngài?' viên quản lí hỏi. "Ngài ấy cần phải thay đồ".
Ông Minh do dự một lát trước khi trả lời cộc lốc:
"Anh trai ta sẽ quyết định chuyện đó. Ông ấy là người đứng đầu ở đây mà. ' Quay sang quan tòa, ông ta nói tiếp: "Xin ngài thứ lỗi cho chúng tôi một lát, thưa ngài, tôi phải đi cấp đồ ăn cho những người tị nạn, với Yến và Liêu. Tất cả bọn người hầu ở đây đã bỏ trốn ngay khi nghe nói về sự xuất hiện của những tên cướp, ngài thấy đấy. Chúng tôi chỉ còn có người gác cổng, và đôi vợ chồng già tôi đưa theo từ thị trấn. Vì vậy, ngài hãy thông cảm cho chúng tôi không thể cho ngài sự tiếp đón nồng nhiệt hơn được, và. . . '
"Tất nhiên rồi!" quan tòa vội vã cắt ngang. 'Đừng bận tâm về ta !Ta sẽ ngủ trên băng ghế dài dựa vào tường ở kia, và ta. . . '
"Anh trai tôi sẽ quyết định," ông Minh lặp lại chắc chắn. Ông ta đứng lên và rời khỏi đại sảnh, theo sau là Yến và người quản gia.
Quan tòa Địch tự rót cho mình một tách trà. Ngay khi đến nơi, ông đã nói rằng mình chỉ là một quan huyện, để không gây phiền hà cho người chủ nhà vẫn chưa thấy mặt của mình; ngay cả những chủ đất lớn nhất cũng sẽ phải hậu đãi một quan chức lớn của triều đình, một người có cấp bậc cao như ông. Bây giờ thấy tình huống khó xử ở đây, ông vui mừng hơn khi đã không tiết lộ danh tính thực sự.
Ông uống hết chén trà, đứng dậy và bước ra cửa. Đứng ở đầu cầu thang, ông nhìn ra sân, nơi đã được thắp sáng bởi một vài ngọn đuốc. Viên quản lí và người quản gia đứng bên một cái vạc sắt rất lớn, bận rộn múc cháo vào bát cho mọi người. Ông Minh đang giám sát họ, luôn miệng cộc cằn quát những người nông dân không được đẩy nhau. Một nửa trong số họ là phụ nữ và trẻ em, một số chỉ mới là thiếu niên. Ông sẽ không bao giờ để những người này rơi vào tay bọn cướp được. Băng Phi Hổ sẽ giết những người đàn ông, đàn bà già cả và trẻ sơ sinh ngay tại chỗ, còn những chàng trai trẻ và thiếu nữ sẽ bị bán làm nô lệ. Ông phải làm một cái gì đó. Giận dữ giật mạnh bộ râu, ông nghĩ một cách cay đắng về quyền lực trong tay. Ông, người đứng đầu Bộ Hình và quan tòa của kinh đô, đã không có đủ quyền lực vượt qua được hoàn cảnh, bỗng nhiên ông thấy mình chẳng khác gì một người khách vãng lai bất lực!
Ông cất bước và băng qua đại sảnh để tới thư phòng nhỏ bên trái. Sau khi ông đã tự ngồi vào chiếc ghế bành rộng, ông khoanh tay vào tay áo rộng và nhìn lên bức tranh phong cảnh đã sờn màu trang trí bức tường đối diện. Nó được ghi bên sườn hai cuộn giấy dài hẹp, ghi danh ngôn cổ, in đậm, với cách viết thư pháp truyền thống. Cái bên trái đọc là:
Ở trên, thiên tử cai trị vương quốc, theo mệnh Trời.
Cái kia song song với nó:
'Phía dưới, nông dân là nền tảng của Triều đình, cày cấy đất đai theo mùa vụ.
Quan tòa Địch gật đầu đồng tình. Ông vẫn ngồi ở đó một lúc, nhìn thẳng về phía trước. Đột nhiên ông ngồi dậy, rút tay khỏi tay áo và kéo cây nến lại gần hơn. Ông nghiêng nghiên mực bằng sứ, rót một ít nước vào nghiên. Ông chọn một thanh đá mài, và mài ra một lượng mực lớn màu đen sẫm, tất cả những gì ông nên viết lướt nhanh qua trong tâm trí. Rồi ông lấy một vài tờ giấy dày nhà làm nằm gần các cuốn sổ sách kế toán, chọn một cây bút lông và viết bằng nét thư pháp mạnh mẽ của mình một lời nhắn. Khi ông đã hoàn thành, ông sao ra một vài bản nữa. "Giống như đang viết chữ ở trường vậy!" Ông lẩm bẩm với một nụ cười hài lòng. Sau đó ông đóng dấu vào mỗi tờ bằng con dấu của mình, ông luôn luôn treo nó bằng một sợi dây lụa trên thắt lưng, ông cuộn giấy tờ lại và đặt chúng vào tay áo.
Dựa lưng vào ghế, ông tính toán cơ hội thành công. Toàn bộ cơ thể ông mỏi nhừ vì chuyến đi dài và lưng ông khá đau, nhưng tâm trí của ông thì lại hoàn toàn tỉnh táo. Đột nhiên, ông nhận ra rằng lúc này đây, lần đầu tiên kể từ khi ông rời Phượng Châu, tinh thần ủ rũ của ông đã giảm bớt. Ông đã thật là ngu ngốc khi để bản thân mình chìm sâu vào sự buồn rầu. Ông phải hành động. Đó là điều mà những người thân thiết đã mất của ông ở Phượng Châu, viên chấp sự trung thành Hồng và cô gái trên đồi Dược Thảo, mong mỏi từ ông. Ông phải lên những kế hoạch khác nữa để bảo vệ những người dân đang ở trong trang viên này. Nếu kế hoạch chính thất bại, ông sẽ sẵn sàng nộp mình cho bọn cướp, tiết lộ danh tính thực sự của mình và hứa cho chúng một khoản tiền chuộc gấp nhiều lần hai trăm miếng vàng mà chúng đòi từ người địa chủ. Như vậy có nghĩa là ông sẽ chịu đựng một khoảng thời gian làm con tin không lấy gì làm dễ chịu, có khả năng chúng sẽ cắt tai hoặc ngón tay của ông để đẩy nhanh tốc độ đàm phán. Tuy nhiên, ông đã biết làm thế nào để xử lý những tên côn đồ đó. Dù sao thì đó cũng là cách chắc chắn nhất để thành công hoàn toàn. Ông đứng dậy và lại bước ra ngoài mảnh sân lạnh lẽo.
Những người tị nạn đang bận rộn ngấu nghiến món cháo của họ. Ông đi chen vào giữa họ cho đến khi ông tìm thấy cậu thiếu niên người mà ông đã giao con ngựa của mình. Thấy cậu bé vừa ăn xong bát của mình, ông bảo cậu hãy đưa ông tới chuồng ngựa.
Họ bị vây bởi những cơn gió bắc buốt giá quất vào mặt. Không có ai ở chỗ đó. Ông đưa cậu thiếu niên vào một góc khuất gió dưới bức tường, và đã có một cuộc trò chuyện dài với cậu ta. Cuối cùng ông hỏi cậu ta một câu, và khi cậu thiếu niên trẻ gật đầu háo hức, quan tòa đưa cho cậu một cuộn giấy tờ. Ông vỗ nhẹ vào lưng cậu bé và nói: 'Ta tin tưởng vào cháu đấy 'Sau đó, ông đi bộ trở lại sân.
Ông Minh đang đứng dưới cầu thang của tòa nhà chính. "Tôi đã tìm kiếm ngài khắp nơi! 'ông nói với quan tòa một cách cộc cằn. "Anh trai tôi bảo ngài hãy đến ngay bây giờ, trước khi chúng ta ăn bữa tối."
Minh đưa ông vào trong và lên một cầu thang rộng bên cạnh lối vào đại sảnh, tới đầu cầu thang lớn, lờ mờ ánh sáng trên tầng hai. Có nhiều cửa ra vào ở đó, có lẽ đó là chỗ của các quý gia đình. Ông Minh gõ nhẹ vào cánh cửa bên trái. Nó mở hé ra, và khuôn mặt nhăn nheo của một bà già xuất hiện. Minh thì thầm vài lời với bà ta. Một lúc sau cánh cửa được mở rộng ra. Minh ra hiệu quan tòa theo ông ta vào bên trong.
Mùi cây thuốc thơm ngọt lan tỏa trong căn phòng nóng nực. Nó tỏa ra từ một cái bình hấp đang đặt trên lò than bằng đồng lớn nhất trên sàn nhà, ở góc xa nhất. Lò than chất đầy than đang cháy sáng. Căn phòng bài trí đơn giản được thắp sáng rực rỡ bằng hai giá nến bằng đồng cao trên bàn phụ. Bức tường phía sau được che kín bởi một chiếc giường rất lớn bằng gỗ mun chạm khắc cầu kì, tấm rèm gấm nặng nề che nó đã được kéo ra. Ông Minh mời quan tòa ngồi vào chiếc ghế bành ở đầu giường; bản thân ông ta ngồi vào bệ thấp bên cạnh nó. Người phụ nữ đứng tuổi đứng bên, bàn tay bà ta đặt trong tay áo dài của chiếc áo dài màu xám.
Quan tòa Địch thấy một ông già người đang nhìn ông từ cái gối lớn với đôi mắt có viền đỏ, ánh nhìn thiếu sinh khí. Chúng dường như to ra một cách bất thường trong khuôn mặt ốm yếu đầy nếp nhăn. Những sợi tóc màu xám rối tung dính vào vầng trán cao đẫm mồ hôi của ông ta, bộ ria bạc nằm trên khuôn miệng nén chặt. Bộ râu trắng rối bù phủ trên tấm chăn lụa dày.
"Quý ông này là Đại Nhân Địch, huynh ạ, 'ông Minh nói nhỏ. 'Ngài ấy đang trên đường về phía nam, tới kinh đô, nhưng bị kẹt bởi lũ lụt. Ngài ấy. . . '
"Tôi đã nhìn thấy nó, thấy nó trong cuốn niên giám! ' ông địa chủ già đột nhiên nói bằng một giọng cao, run rẩy. "Khi chòm sao thứ IX đi qua biểu tượng Hổ, nó có nghĩa là tai họa thảm khốc. Niên giám đã nói như vậy, rất rõ ràng. Nó có nghĩa là thảm họa, và tàn khốc. Cái chết tàn khốc. " Ông ta nhắm mắt lại và thở dốc. Sau một lúc, ông lại nói tiếp, mắt vẫn nhắm: 'Có điều gì đã lặp lại, lần cuối cùng khi nó quay đến dấu hiệu Hổ? Có, khi tôi mười hai. Vừa mới bắt đầu biết cưỡi ngựa, tôi đã thấy. Dòng nước dâng lên và dâng lên mãi, nó lên tới tận bậc thang trước cổng nhà của chúng tôi. Tôi đã nhìn thấy bằng đôi mắt của mình như thế nào. . . ' Ông ta bị ngừng lại bởi một cơn ho làm rung cả bờ vai gầy. Người phụ nữ già nhanh chóng bước đến bên giường, và cho chồng uống thuốc từ một sứ bát lớn.
Khi cơn ho đã lắng xuống, ông Minh lại tiếp tục:
'Đại Nhân Địch sẽ ở lại đây, huynh à. Đệ nghĩ căn phòng phía dưới lầu có thể. . . '
Đột nhiên ông già mở mắt ra. Nhìn chằm chằm quan tòa bằng một ánh mắt đầy suy ngẫm, ông lẩm bẩm:
'Tất cả đều phù hợp. Chính xác. Dấu hiệu Hổ. Băng Phi Hổ đến, cơn lũ đến, tôi lại ngã bệnh, và Kì Nhu mất. Thậm chí chúng ta còn không thể chôn cất cho nó. . . ' Ông cố nâng cao người ngồi lên nhưng không được; những ngón tay giống như có vuốt rút ra từ dưới tấm chăn. Dựa sâu lưng vào gối, ông cất giọng khàn khàn với ông Minh: 'Bọn chúng sẽ chặt xác của con bé ra từng mảnh, lũ quỷ ác độc, đệ phải cố. . . ' Ông nghẹn ngào. Vợ ông vội vàng đặt tay bà lên vai ông ta. Đôi mắt của ông già nhắm chặt lại.
'Kì Nhu là con gái của anh trai tôi, "ông Minh nói với quan tòa bằng một tiếng thì thầm vội vã. 'Nó mới chỉ mười chín, một cô gái rất có tài năng. Nhưng nó sức khỏe rất kém. Mắc bệnh tim, ngài biết đấy. Tất cả sự kiện chấn động này là quá nhiều với nó. Tối qua, ngay trước khi ăn tối, con bé đã chết. Một cơn đau tim tim bột phát. Anh trai tôi đã rất tự hào về nó. Tin buồn này đã làm bệnh tái phát nghiêm trọng hơn, ông ấy. . . ' Ông ta để lửng câu nói.
Quan tòa gật đầu lơ đãng. Ông đang nhìn vào cái tủ cao sát tường. Bên cạnh nó là bốn hòm quần áo, mỗi hòm cho một mùa, sau đó là một hộp sắt lớn, nắp được khóa chặt bằng một ổ khóa bằng đồng nặng. Khi ông quay đầu lại, ông thấy người đàn ông bệnh tật đang nhìn chằm chằm vào mình. Có một tia nhìn xảo quyệt trong đôi mắt lớn. Vợ ông ta đã đến cái lò than trong góc.
"Chà, đó là nơi cất vàng! 'Ông già cười lớn. "Bốn mươi thanh vàng sáng lóa, Đại Nhân ạ! Có giá trị tương đương hai trăm miếng vàng! '
'Thúy Cúc đã đánh cắp nó, con khốn nạn đàng điếm! 'Một giọng khô khốc vang lên đằng sau quan tòa. Đó là người phụ nữ già. Bà ta đang nhìn chằm chằm người bệnh với ánh mắt ác độc.
Thúy Cúc là nữ tỳ trẻ, "Minh nói với quan tòa vẻ bối rối. 'Nó đã mất tích đêm qua và tham gia với bọn cướp. '
'Nó muốn ngủ với những con thú ấy mà. Với từng thằng một, "bà già nói the thé. "Rõ như ban ngày. Cùng với số vàng. '
Quan tòa đứng dậy và bước đến tủ sắt. Ông kiểm tra nó một cách chi tiết.
'Khóa đã không bị phá ", ông nhận xét.
'Tất nhiên là nó có chìa khóa! 'Bà già chen vào.
Bàn tay gầy guộc của ông già nắm chặt tay bà ta. Ông ta nhìn bà cầu khẩn. Ông ta muốn nói chuyện nhưng chỉ có những âm thanh rời rạc đến từ cái miệng co giật. Đột nhiên nước mắt chảy xuống đôi má hóp của ông ta.
"Không, cô ấy đã không lấy nó! Ngài phải tin tôi! ' ông vừa khóc vừa nói. "Làm thế nào tôi có thể, ốm yếu như tôi. . . Không ai thương xót tôi, không ai! ' Vợ ông cúi xuống và chùi mũi miệng của ông bằng một chiếc khăn tay. Quan tòa tránh ánh mắt ông ta và lại cúi mình xuống chiếc tủ sắt. Nó được làm bằng các tấm sắt dày, và không có một vết xước nào trên ổ khóa chắc chắn. Khi ông quay lại giường, ông già đã lấy lại bình tĩnh. Ông nói vẻ thẫn thờ với quan tòa:
'Chỉ có tôi, vợ tôi và con gái của tôi biết nơi giấu chìa khóa. Không ai khác có thể biết được. ' Từ từ một nụ cười ranh mãnh nở trên đôi môi cong mỏng dính, đỏ như máu của ông ta. Ông ta đưa tay phải lên và vuốt những ngón tay gầy dọc theo cạnh của chiếc giường gỗ được chạm khắc hình hoa cầu kì.
Thúy Cúc đã ngồi đây mọi lúc, đặc biệt là khi ông bị sốt! 'Bà già nói độc địa. 'Ông đã để nó thấy mà không biết, chính ông đấy! '
Ông già cười. Ngón tay gầy gò vẽ vòng quanh một bông hoa khắc trên gỗ. Có tiếng lách cách và một cái bảng nhỏ ở mép giường mở ra. Trong cái khoang là một chìa khóa đồng lớn. Cười khúc khích với vẻ thỏa thích của trẻ con, ông ta cứ mở và đóng tấm bảng mấy lần liền.
Một người con gái khỏe mạnh và dễ thương! 'Ông ta cười khúc khích. 'Xuất thân từ nông dân tử tế. " Một chút nước bọt chảy ra từ khóe miệng.
'Ông đáng ra phải suy nghĩ về cuộc hôn nhân của con gái ông, thay vì lo cho đứa con gái lừa đảo đó!' vợ ông nói.
"Ồ, phải rồi, con gái thân yêu của ta! 'Địa chủ nói, bỗng trở lại nghiêm túc. 'Con gái yêu tài giỏi của ta! '
'Tôi đã sắp xếp tất cả mọi thứ với nhà họ Lương, tôi còn đã chọn quần áo cô dâu cho nó nữa rồi! 'Bà già nói bằng giọng buồn rầu. "Trong khi ông, sau lưng tôi. . . '
'Ta sẽ không làm mất nhiều thời gian của ông bà nữa,' quan tòa ngắt lời bà ta. Ông ra hiệu ông Minh đứng dậy.
"Chờ đã," người đàn ông ốm hét lên đột ngột. Ông ta nhìn quan tòa với đôi mắt giờ đã sắc sảo và đầy cảnh giác. Sau đó, ông nói bằng một giọng đều đều: "Ngài sẽ ở phòng của Kì Nhu, thưa Đại Nhân."
Ông ta thở dài và nhắm mắt lại.
Khi ông Minh đưa quan tòa ra cửa, bà già ngồi xổm xuống lò than và bắt đầu cời đám than hồng bằng cái kẹp đồng, lẩm bẩm một cách giận dữ.
Anh trai ông bị bệnh rất nặng, "quan tòa nhận xét với ông Minh khi họ đang xuống dần các bậc cầu thang.
'Đúng thế. Nhưng tất cả chúng ta rồi cũng sẽ chết. Chẳng bao lâu nữa đâu. Kì Nhu thật may mắn, nó đã chết trong bình yên. "
'Ngay trước khi kết hôn. "
"Vâng, nó đã đính hôn với cậu chủ Lương, con trai cả của chủ sở hữu vùng đất lớn vượt ra cả phía ngoài pháo đài, một thời gian khá dài rồi. Họ sẽ kết hôn vào tháng tới. Một thanh niên trẻ tốt. Không quá đẹp trai, nhưng là một người chính trực. Tôi gặp cậu ta trong thị trấn một lần, đi với cha mình. Và bây giờ chúng tôi thậm chí không thể thông báo cho họ rằng con bé đã chết. "
'Các ông đã đặt xác cô ấy ở đâu?'
"Trong quan tài tạm thời, ở nhà nguyện. Phía sau đại sảnh. ' Đến dưới chân cầu thang, Minh kêu lên: "Hà, tôi thấy Yến và Liêu đang đợi chúng ta rồi. Ngài không muốn đi lên phòng của mình trước sao ạ? Thực ra không cần thiết lắm, ngài biết đấy. Có một nhà vệ sinh trong nhà ngang, ngay bên ngoài cánh cửa này đây '
Khi quay lại đại sảnh quan tòa Địch thấy Minh, Yến và Liêu đang ngồi bên chiếc bàn lớn. Lúc này trên bàn có bốn bát cháo lớn bằng đất nung, bốn đĩa dưa muối, và một đĩa cá muối.
"Xin tha thứ cho sự tiếp đãi nghèo nàn này! 'Ông Minh nói, với vẻ nửa vời cho đủ lễ nghi khi có một người khách. Nâng cao đôi đũa lên như dấu hiệu bắt đầu bữa ăn, ông ta càu nhàu: "Kho sự trữ sắp cạn kiệt rồi. Anh trai tôi mà thấy nó. . . . ' Ông ta lắc đầu và vùi mặt vào bát cháo của mình.
Họ ăn trong im lặng một lúc. Quan tòa đang đói, ông thấy thức ăn đơn giản hợp với khẩu vị của mình. Viên quản lí đứng lên và lấy từ giá tường một cái bình bằng đá nâu và bốn chén sứ nhỏ. Khi anh ta đang rót rượu ấm ra, quản gia nhìn anh ta ngạc nhiên. Ông nói tức giận:
"Cậu đang lấy bình rượu ra sao, Yến! Làm sao cậu có thể nghĩ về rượu, ngay sau khi tiểu thư Kì Nhu mất; và trong tình hình hiện tại của chúng ta! '
'Chúng ta nên để bọn cướp quỷ quái kia lấy rượu của chúng ta sao?' Quản lí hỏi thờ ơ. 'Rượu nho thơm ngon như vậy! Ông không phản đối đúng không, ông Minh? '
"Rót đi, cứ rót đi! 'Người đàn ông béo lẩm bẩm với cái miệng đầy thức ăn.
Quản gia cúi đầu. Quan tòa nhận thấy bàn tay của người đàn ông đang run rẩy. Ông nhấp chút rượu và thấy nó đúng là có chất lượng hảo hạng.
Quản gia đột nhiên đặt đũa xuống. Liếc nhìn quan tòa một cách lo lắng, ông nói rụt rè:
'Là một quan tòa ngài phải có cách thương lượng với bọn kẻ cướp và những việc tiếp theo chứ, thưa ngài. Chúng tôi không thể thuyết phục chúng đồng ý lấy ngân phiếu tương ứng với số tiền được. Ông chủ có mối quan hệ rất tốt với hai ngân hàng trong thị trấn và. . . '
'Ta chưa bao giờ nghe nói bọn cướp chấp nhận bất cứ điều gì ngoài tiền mặt,' quan tòa nói một cách khô khan. Rượu đã làm ấm người, và giày của ông đã khô. Ông đứng lên và cởi chiếc áo khoác lông ra. Phía trong ông mặc lót một chiếc áo choàng dài đi đường bằng bông màu nâu, thắt chặt bằng thắt lưng lụa to màu đen quấn nhiều vòng quanh bụng. Khi ông đã đặt áo lông thú của mình lên giá tường xong, ông nói: "Chúng ta không nên quá bi quan về tất cả chuyện này! Ta đã nghĩ ra nhiều hơn một phương kế để có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này. "
Ông lại ngồi xuống và đẩy chiếc mũ lại trên đầu. Sau đó ông đặt tay lên bàn và tiếp tục, nhìn một cách bình tĩnh vào ba người đồng hành:
'Ta phải thừa nhận bọn cướp đang trong tâm trạng rất xấu, bởi vì chúng nghĩ chuyện tiền bị đánh cắp là một trò lừa đảo. Và chúng đang bị thúc ép thời gian, bởi vì chúng buộc phải lên bè chạy trốn trước khi nước sông thấp xuống. Chúng rất sợ quân đội trong pháo đài, và sợ là khó có thể đối phó với họ. Các ông chẳng cần phải mong đợi bất kỳ thương xót nào từ chúng. Không thể sử dụng cách hòa hoãn với chúng được, trừ khi chúng ta là người có vị trí mặc cả tốt hơn. Ta nghĩ những nông dân làm thuê của các ông bắt được rất nhiều cá ở sông, vào mùa hè phải không? ' Khi quản lí và quản gia gật đầu, quan tòa tiếp tục: "Tốt lắm. Ta hy vọng những tên cướp sẽ tấn công chúng ta vào buổi sáng sớm. Tối nay, hãy chọn một vài điền phu khỏe mạnh, những người biết đánh cá, phát cho họ một chiếc lưới kéo lớn, và cho họ leo lên nóc bên của cổng điền trang. Đừng để ai biết điều này, bởi vì những tên cướp có thể có gián điệp trong số những người tị nạn. Khi những tên cướp đến, ta sẽ ra ngoài và nói chuyện với chúng. Ta biết cách nói chuyện với bọn chúng. Ta sẽ nói với tên thủ lĩnh của chúng là chúng ta cũng có vũ khí, nhưng chúng ta sẽ không gây ra bất kỳ sự kháng cự nào nếu bọn chúng để chúng ta sống. Chúng có thể đi vào trang viên, và lấy tất cả những gì chúng muốn, bao gồm vàng bạc và đồ trang sức. Tất nhiên là chúng sẽ chấp nhận đề nghị. Vì khi chúng ta cho chúng vào cướp bóc dễ dàng, sau đó chúng sẽ giết chúng ta ngay. Tuy nhiên, ngay sau khi tên thủ lĩnh và vệ sĩ của hắn đã đi qua cổng, người của chúng ta trên mái nhà sẽ thả lưới lên chúng, cả tên cướp và ngựa, trong khi chúng ta đóng cửa thật nhanh để chặn những tên cướp còn lại. Tên thủ lĩnh và vệ sĩ của hắn sẽ mang theo vũ khí, nhưng khi chúng đang ở trong tấm lưới chúng ta sẽ vô hiệu hóa chúng một cách dễ dàng bằng cách lấy cái đập lúa đập cho chúng vài phát. Sau đó chúng ta sẽ có con tin, và chúng ta có thể bắt đầu một cuộc đàm phán nghiêm túc. "
"Đó không phải là một ý tưởng tồi, 'ông Minh nói, gật đầu chậm rãi.

Chương trước Chương sau