Khỉ và hổ - Chương 01

Khỉ và hổ - Chương 01

Khỉ và hổ
Chương 01

Ngày đăng
Tổng cộng 11 hồi
Đánh giá 8.1/10 với 11788 lượt xem

Trong phần kèm theo, cung hoàng đạo của Trung Quốc—luôn được đại diện với phía nam ở trên—hình ảnh của loài Khỉ và loài Hổ ở vị trí chính xác của chúng; những loài khác chỉ được thể hiện bằng những kí hiệu theo chu kì. Sự sắp xếp đầy đủ, gọi là 'Mười hai con giáp', gồm có 1 Chuột (Bạch Dương), 2 Trâu (Kim Ngưu), 3 Hổ (Song Tử), 4 Thỏ (Cự Giải), 5 Rồng (Sư Tử), 6 Rắn (Xử Nữ), 7 Ngựa (Thiên Bình), 8 Dê (Hổ Cáp), 9 Khỉ (Nhân Mã), 10 Gà (Ma Kết), 11 Chó (Bảo Bình) và 12 Lợn (Song Ngư). Chuỗi con giáp này cũng đại diện cho 24 giờ trong ngày: Chuột 11-1 giờ sáng, Trâu 1-3 giờ sáng, vv.
Chuỗi chu kì thứ hai (không được mô tả ở đây) là 'Mười Can', đại diện cho Ngũ Hành và Ngũ Hành tinh. Tức là I giáp, II ất (cả mộc và sao Mộc), III bính, IV đinh (hỏa, và sao Hỏa), V mậu, VI kỷ (đất và sao Thổ), VII canh, VIII tân (kim loại và sao Kim), IX nhâm, X quý (nước và sao Thủy). Mười hai 'con giáp', ghép với mười 'can', tạo thành một chu kì lục tuần: I-1, II-2, III-3, IV-4, V-5, VI-6, VII-7, VIII-8, IX-9, X-10, I-11, II-12, III-1, IV-2 và tiếp tục đến X-12. Chu kỳ của sáu mươi kí hiệu lặp đi lặp lại này là nền tảng cho việc tính niên đại của Trung Quốc. Sáu chu kỳ tương ứng 360 ngày của một năm và 'mười hai tháng âm lịch, và cũng là năm chúng tự lặp lại chu kì sáu mươi "Một chu kỳ của Trung Quốc'! Năm 1900 là VII-1, một năm Chuột, và chúng ta đang sống trong chu kỳ bắt đầu vào năm 1924 với năm Tý I-1; chu kỳ đặc biệt sẽ kết thúc vào năm 1984. Năm nay, năm 1965, là II-6, một năm Rắn, 1966 sẽ III-7, một năm Ngựa.
Mô hình bát giác ở trung tâm của cung hoàng đạo được giải thích trong phần tái bút.

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT
Lưu ý rằng ở Trung Quốc tên họ-ở đây ghi bằng chữ in hoa, đứng trước tên riêng.
Buổi sáng của khỉ:
Quan tòa Địch quan tòa của HànNguyên, vào năm 666 sau Công nguyên
Tào Can một trong những phụ tá của ông
Vương một dược sĩ
Lang một chủ tiệm cầm đồ
Giang Kiều một kẻ lang thang
Cô Giang em gái anh ta
Chương một kẻ lang thang khác
Màn đêm của hổ:
Quan tòa Địch đi từ PhượngChâu đến kinh đô, vào năm 676.
Minh Lượng một địa chủ giàu có
Minh KìNhu con gái ông
Ông Minh em trai của ông, một nhà buôn trà
Yến Nguyên người quản lí của địa chủ Minh
Liêu người quản gia
Thúy Cúc một nữ tỳ
BUỔI SÁNG CỦA KHỈ

Dành riêng tưởng nhớ tới bạn tốt của tôi, chú vượn Bubu, mất tại Port Dickson, Malaya, 12 tháng 7 năm 1962.

Địch công đang thưởng thức buổi sáng mùa hè mát mẻ ở thư viện đang mở cửa được xây dựng dọc theo phía sau Công đường. Ông vừa ăn xong bữa sáng trong nhà cùng với gia đình, và giờ đang thưởng thức tách trà một mình ở đó, như đã trở thành thói quen của ông trong suốt năm mà ông phục vụ với vai trò là quan tòa ở huyện hồ Hàn Nguyên.* (*Lúc này quan tòa Địch đã xử lí xong vụ án Vụ giết người trên chiếc thuyền hoa, London, Michael Joseph, 1960.). Ông kéo chiếc ghế bành mây của mình tới gần lan can bằng đá cẩm thạch chạm khắc.Vừa vuốt nhẹ bộ râu dài đen nhánh, ông ngước lên một cách hài lòng vào hàng cây cao và bụi cây rậm rạp bao phủ sườn núi sừng sững ngay phía trước thư viện như một bức tường bảo vệ bằng cây xanh tươi mát. Từ đó phát ra nhiều tiếng ríu rít bận rộn của các loài chim nhỏ, và tiếng rì rầm của dòng thác phía xa xa . Thật là một điều đáng tiếc, ông nghĩ, những khoảnh khắc thoải mái hưởng thụ sự yên bình quá ngắn ngủi. Bây giờ ông sẽ phải đến Công đường ở trước khu tòa án, và xem xét các công văn mới đến.
Đột nhiên có tiếng lá xào xạc và cành cây gãy. Hai bóng hình lông lá màu đen xuất hiện vội vã trèo qua những ngọn cây, đánh đu từ cành này sang cành kia bằngcánh tay dài mảnh của chúng, và để lại một trận mưa lá rơi sau sự náo động của mình. Quan tòa quan sát những con vượn với một nụ cười. Ông không bao giờ chán ghét việc chiêm ngưỡng bóng dáng uyển chuyển của chúng khi chúng di chuyển nhanh nhẹn ngang qua. Dù nhút nhát, những chú vượn sống trên sườn núi đã trở nên quen với con người đơn độc ngồi đó mỗi buổi sáng. Đôi khi một trong số chúng sẽ dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi và khéo léo bắt trái chuối Địch công ném cho chú ta.
Một lần nữa những chiếc lá lại sột soạt. Giờ chú vượn khác lại đến . Nó di chuyển từ từ, chỉ sử dụng một cánh tay dài và bàn tay giống như cái chân của mình. Nó cầm theo một vật nhỏ trong tay trái. Con vượn dừng lại phía trước thư viện, và ngồi trên một cành cây thấp hơn, liếc một cái nhìn tò mò vào vị quan tòa từ đôi mắt nâu tròn của mình. Quan tòa Địch đã thấy thứ con vật nắm trong tay trái: đó là một chiếc nhẫn vàng với mộtviên đá màu xanh lá cây lấp lánh lớn. Ông biết rằng loài vượn thường chộp lấy các đồ vật nhỏ mà chúng yêu thích, nhưng sự quan tâm của chúng rất ngắn ngủi, đặc biệt là nếu chúng nhận ra chúng không thể ăn những thứ chúng giật được. Nếu ông không thể làm cho con vượn đánh rơi chiếc nhẫn ngay và ở đó, nó sẽ ném đi một nơi nào đó trong rừng, và chủ sở hữu sẽ không bao giờ tìm lại được nó.
Vì quan tòa không có trái cây trong tay để đánh lạc hướng sự chú ý của con vượn khỏi chiếc nhẫn, ông nhanh chóng lấy cái mồi lửa của mình từ tay áo và bắt đầu đặt nó lên bàn trà, cẩn thận quan sát và dò vào từng hành động của nó. Ông thấy qua khóe mắt rằng con vượn đang nhìn mình. Chẳng mấy chốc nó đã thả rơi chiếc nhẫn, đu mình xuống đến cành thấp nhất và đánh đu ở đó vớicánh tay dài ngoằn ngoèo, theo dõi mọi cử chỉ của Quan tòa Địch với sự quan tâm thích thú. Quan tòa thấy có một vài cọng rơm dính vào bộ lông màu đen của nó. Ông không thể giữ sự chú ý của con vật hiếu động lâu hơn được. Con vượn kêu lên một tiếng thân thiện 'Wak Wak! 'Sau đó di chuyển lên trên một cành cao hơn, và biến mất trong những chiếc lá màu xanh.
Quan tòa Địch bước qua lan can và xuống các tảng đá phủ đầy rêu lót dưới lối đi trên dốc núi. Chẳng bao lâu ông đã phát hiện ra chiếc nhẫn lấp lánh. Ông cầm nó lên và trèo trở lại vào thư viện. Nhìn kỹ hơn thấy nó khá lớn, rõ ràng là chiếc nhẫn của một người đàn ông. Nó có hai con rồng quấn lại với nhau bằng vàng, và viên ngọc lục bảo lớn khác thường với chất lượng tuyệt hảo. Chủ sở hữu sẽ rất vui khi nhận lại được thứ đồ cổ quý giá này. Ngay khi ông sắp bỏ chiếc nhẫn vào tay áo của mình, mắt ông dừng lại ở một vài chỗ gỉ màu nâu bên trong. Nhăn đôi lông mày rậm, ông đưa chiếc nhẫn tới gần hơn. Những vết bẩn nhìn khác thường giống như vết máu khô.

QUAN TÒA ĐỊCH THẤY CON VƯỢN ĐANG NHÌN MÌNH
Ông quay lại và vỗ tay. Khi quản gia ngôi nhà cũ của ông bước vào thư viện, ông hỏi:
"Có cái nhà nào trên sườn núi đó không, quản gia? '
' Không có đâu, thưa ngài. Sườn núi quá dốc, và bao phủ toàn bộ bởi khu rừng rậm. Mặc dù có một số biệt thự trên đỉnh núi. '
"Phải, ta nhớ đã nhìn thấy những biệt thự mùa hè. Ông có biết ai đang sống ở đó không? "
"Có, thưa ngài, ví dụ như ông chủ tiệm cầm đồ Lang. Và cũng có cả Vương, dược sĩ. "
'Lang ta không biết. Và ông nói là Vương phải không? Ta cho rằng ý ông là chủ sở hữu của các hiệu thuốc lớn trong khu chợ, đối diện với đền thờ Khổng Tử phải không? Một ông bạn nhỏ con, bảnh bao và trông luôn lo ngại? "
"Đúng vậy, thưa ngài. Ông ta cũng có lý do chính đáng để trông lo lắng như vậy, thưa ngài. Tôi nghe nói công việc kinh doanh của ông ta năm nay không tốt lắm. Và con trai duy nhất của ông ta bị khiếm khuyết về tâm thần. Anh ta sẽ hai mươi tuổi trong năm tới mà vẫn không biết đọc, không biết viết. Tôi không biết điều gì đã tạo nên một cậu bé như thế. . . ".
Quan tòa Địch gật đầu lơ đãng. Các biệt thự trên sườn núi khá cách biệt, vì loài vượn quá nhút nhát để mạo hiểm vào một khu vực có người ở. Nó có thể đã nhặt được nó, tất nhiên, trong một góc yên tĩnh của một khu vườn rộng lớn trên đó. Nhưng dù vậy nó cũng sẽ có thể ném nó đi từ lâu trước khi nó qua khu rừng và đến chân dốc. Con vượn chắc chắn đã tìm thấy chiếc nhẫn xa hơn phía dưới.
Ông bảo người quản gia lui ra và xem xét chiếc nhẫn. Sự long lanh của viên ngọc lục bảo bỗng dường như trở nên xám xịt, nó đã trở thành một con mắt ảm đạm nhìn ông với một ánh mắt buồn bã. Khó chịu với sự bối rối của mình, ông nhanh chóng đưa nó trở lại vào tay áo. Ông sẽ phát một thông cáo công khai mô tả chiếc nhẫn, và sau đó chủ sở hữu sẽ sớm trình diện tại tòa án và đó sẽ là kết thúc của nó. Ông đi vào trong, và đi qua nơi ở của mình tới khu vườn phía trước, và từ đó về đến sân công đường của khu tòa án....
Không khí ở đó khá mát mẻ, vì các tòa nhà lớn xung quanh sân bảo vệ nó khỏi ánh nắng mặt trời buổi sáng. Đội trưởng đội lính được kiểm tra trang bị của một tá người dưới quyền mình, xếp hàng ở giữa sân. Tất cả mất tập trung khi họ nhìn thấy quan tòa đến gần. Quan tòa Địch sắp đi qua họ, sang công đường ở phía bên kia, thì một ý nghĩ đột ngột khiến ông dừng chân. Ông hỏi đội trưởng:
'Ngươi có biết bất cứ điều gì về nơi ở của một số người trong khu rừng trên sườn núi, phía sau nơi ở của ta không? '
"Không ạ, thưa Ngài, không có nhà, theo như tôi biết. Mặc dù nửa chặng đường lên có một túp lều. Một căn lều gỗ nhỏ, trước đây được một người tiều phu sử dụng. Giờ nó đã bị bỏ không một thời gian dài. "Rồi, ông ta nói thêm vẻ nghiêm trọng: 'Những kẻ lang thang thường ở lại đó qua đêm, thưa ngài. Đó là lý do tại sao tôi đi lên đó thường xuyên. Chỉ để xem chúng nó có làm gì quỷ quái không."
Điều này có thể hợp lí. Trong một túp lều hoang vắng, nửa con đường lên dốc. . .
'Ngươi nói là thường xuyên sao? ông hỏi mạnh.
'Vâng, tôi muốn nói... mỗi năm hoặc sáu tuần một lần, thưa ngài. Tôi..."
"Ta không gọi đó là thường xuyên!" quan tòa ngắt lời anh ta cộc lốc. "Ta hy vọng ngươi. . ". Ông dừng lại giữa chừng. Không nên cư xử như vậy. Một cảm giác mơ hồ, khó chịu làm cho ông mất bình tĩnh. Chắc hẳn là do đồ ăn mặn trong dạ dày nhiều quá đã làm hỏng tâm trạng dễ chịu, thoải mái của ông. Ông không nên ăn thịt với cơm buổi sáng... Ông lại tiếp tục, một cách thân thiện hơn:
'Làm thế nào để đến túp lều từ đây, đội trưởng? "
"Một phần tư giờ đi bộ, thưa ngài. Trên lối đi hẹp dẫn lên dốc. '
"Đúng vậy. Gọi Tào Can tới đây! "
Đội trưởng chạy đến Công đường. Anh ta trở lại với một người đàn ông lớn tuổi, gầy gò, mặc một chiếc áo choàng bông dài màu nâu nhạt và có một chiếc mũ vuông cao màu đen trên đầu. Anh có một khuôn mặt dài u sầu với một bộ ria mép rủ xuống và một bộ râu mỏng manh, và ba sợi lông dài mọc từ cái mụn cóc trên má trái . Khi Tào Can chúc vị quan của mình một buổi sáng tốt lành, quan tòa Địch đưa trợ lý của ông đến góc sân. Ông cho anh xem chiếc nhẫn và nói với anh làm thế nào ông có nó. "Anh hãy chú ý vết máu khô dính vào nó. Có thể là chủ sở hữu đã bị đứt tay khi đi dạo trong rừng. Ông ta đã lấy chiếc nhẫn ra trước khi rửa tay ở suối, và sau đó con vượn đã ăn trộm nó. Vì nó là thứ quý giá, và vì chúng ta vẫn còn một giờ trước khi phiên xử buổi sáng bắt đầu, chúng ta sẽ đi lên đó và xem xét một chút. Có lẽ là chủ sở hữu vẫn còn đang lang thang để tìm kiếm chiếc nhẫn. Có công văn quan trọng nào mới chuyển tới buổi sáng nay không? "
Khuôn mặt dài, tái xám của Tào Can cúi xuống khi anh trả lời:
"Có một tin nhắn ngắn gọn từ ChươngBình, từ chấp sự Hồng của chúng ta, thưa ngài. Ông báo cáo rằng Mã Long và Triệu Thái chưa thành công trong việc phát hiện ra đầu mối. "
Quan tòa Địch cau mày. Chấp sự Hồng và hai phụ tá khác của ông đã rời khỏi đây tới huyện lân cận ChươngBình hai ngày trước, để hỗ trợ bạn đồng nghiệp của quan tòa Địch người đang phải xử lí một vụ án khó khăn ở một khu tại huyện của mình. 'Chà,' ông nói với một tiếng thở dài, " Đi nào. Một cuộc đi bộ ngắn sẽ tốt hơn cho chúng ta ! 'Ông ra hiệu cho đội trưởng và bảo anh đi cùng họ với hai người lính.
Họ rời khỏi khuôn viên tòa án bằng cửa sau và một lối đi nhỏ dọc theo con đường bùn đất chật hẹp, đội trưởng bước vào một lối đi dẫn lên khu rừng.
Con đường cao dần theo hình gich giắc nhưng nó vẫn là một cuộc leo núi khó khăn. Họ không gặp một ai cả và âm thanh duy nhất mà họ nghe thấy là tiếng kêu ríu rít của các loài chim, cao tít trên ngọn cây. Sau khoảng một phần tư giờ đội trưởng dừng lại và chỉ vào một cụm cây cao xa hơn bên trên.
Nó ở đó ạ, thưa ngài! 'anh ta thông báo.
Chẳng mấy chốc họ thấy chính mình đang ở trong một khoảng rừng trống nhỏ bao quanh bởi những cây sồi cao. Ở phía sau là mộtcăn lều gỗ nhỏ với mái tranh phủ đầy rêu. Cánh cửa bị đóng lại, cửa sổ duy nhất cũng đóng. Ở phía trước là một chiếc cối làm bằng thân một cây cổ thụ; bên cạnh đó là một đống rơm. Nó trông như một ngôi mộ vậy; một nơi dường như hoàn toàn hoang vắng.
Quan tòa Địch đi qua bãi cỏ cao, ẩm ướt và kéo cánh cửa mở ra. Ở bên trong mờ tối, ông nhìn thấy một cái bàn gỗ thông với hai chiếc ghế đẩu, và dựa vào bức tường phía sau là một tấm ván giường trống trơn. Trên sàn nhà phía trước có một dáng hình của một người đàn ông, mặc một chiếc áo khoác và quần dài bằng vải màu xanh bạc màu. Quai hàm ông ta bị chảy xệ, đôi mắt mờ đục mở to.
Thẩm phán nhanh chóng quay lại và ra lệnh cho đội trưởng mở cửa chớp. Sau đó, ông và Tào Can ngồi xổm xuống bên thân người nằm nghiêng. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, gầy nhưng khá cao. Ông có một khuôn mặt rộng, đều đặn với một bộ ria mép màu xám và một chòm râu ngắn, cắt tỉa gọn gàng. Mái tóc màu xám trên đỉnh đầu có một khối máu vón cục. Tay phải khoanh lại trên ngực, tay bên trái duỗi ra, đặt cạnh bên cơ thể. Quan tòa Địch cố gắng nâng cánh tay nhưng không thể vì nó đã cứng lại hoàn toàn. 'Chắc đã chết đêm qua! "ông lẩm bẩm.
"Có gì đó đã xảy ra với bàn tay trái của ông ta, thưa ngài?" Tào Can hỏi.
Bốn ngón tay đã bị cắt đứt chỉ còn đốt cuối cùng, chỉ để lại gốc ngón bị máu bao phủ. Chỉ có ngón tay cái còn nguyên vẹn.
Quan toà quan sát bàn tay rám nắng bị cắt xén một cách cẩn thận.
"Anh có thấy vết hằn hẹp làm da trắng hơn chỗ khác quanh ngón trỏ không, Tào Can? Cái viền bất thường của nó tương ứng với mặt con rồng quấn nhau của chiếc nhẫn ngọc lục bảo. Linh cảm của ta đã đúng. Đây là chủ sở hữu, và ông ta đã bị ám sát. "Ông đứng dậy và nói với đội trưởng, 'Bảo người của ngươi mang xác chết ra ngoài! "
Trong khi hai người lính kéo người chết đi, quan tòa Địch và Tào Can nhanh chóng tìm kiếm túp lều. Sàn nhà, bàn và hai ghế đẩu được bao phủ bởi một lớp bụi dày, nhưng tấm ván giường trống trơn đã được lau chùi rất kỹ lưỡng. Họ không thấy một vết máu nào. Chỉ vào nhiều dấu chân lẫn lộn trên sàn nhà đầy bụi, Tào Can nhận xét:
"Rõ ràng có một số người đã ở đây đêm qua. Dấu vết ở đây dường như được để lại bởi một chiếc giày nhỏ, nhọn của phụ nữ. Và ở kia có dấu giày của một người đàn ông và là một kẻ rất to con! '
Quan tòa gật đầu. Ông xem xét sàn nhà một lúc rồi nói: "Ta không thấy bất kỳ dấu vết cơ thể đã bị kéo lê trên sàn nhà, vì vậy vụ sát nhân phải được thực hiện bên trong. Chúng đã dọn sạch tấm ván giường. Rồi, thay vì đặt xác chết ở đó, chúng lại đặt nó trên sàn nhà! Thật là một chuyện lạ lùng! Chà, chúng ta hãy đi xem xét lại xác chết. "
Bên ngoài quan tòa Địch chỉ vào đống rơm và tiếp tục:
"Tất cả mọi thứ đều phù hợp, Tào Can. Ta nhận thấy một vài cọng rơm bám vào lông con vượn. Khi thi thể đang bị mang đến túp lều, chiếc nhẫn đã tụt khỏi ngón trỏ bên tay trái và rơi vào đống rơm. Khi con vượn đi ngang qua đây sáng sớm nay, đôi mắt sắc nét của nó đã phát hiện ra vật lấp lánh trong đống rơm, và nó nhặt lên. Chúng ta đã mất một phần tư giờ để đến đây dọc theo con đường quanh co, nhưng theo đường chim bay chỉ mất một quãng đường ngắn từ đây đến những cái cây ở chân dốc, phía sau nhà ta. Nó đã mất rất ít thời gian để chạy xuống dưới thông qua các ngọn cây.'
Tào Can khom người xuống kiểm tra cái cối gỗ.
'Không có dấu vết của máu ở đây, thưa ngài. Và bốn ngón tay bị cắt không tìm thấy ở đâu cả. "
"Rõ ràng người đàn ông đã bị cắt xẻo và bị sát hại ở một nơi khác", quan tòa nói. 'Xác chết của ông đã mang tới đây sau đó.'
"Kẻ giết người hẳn phải là một người rất to lớn, thưa ngài. Đây không phải là một công việc dễ dàng để mang được một thi thể đi qua các con đường lên đây. Tất nhiên, trừ khi kẻ giết người đã có trợ giúp. "
'Hãy kiểm tra cái xác! '
Khi Tào Can bắt đầu kiểm tra quần áo của người chết, quan tòa Địch cẩn thận kiểm tra phần đầu. Ông nghĩ xương sọ hẳn là đã bị đánh mạnh vào từ phía sau, với một dụng cụ khá nhỏ nhưng nặng, có thể là một chiếc búa sắt. Sau đó ông quan sát bàn tay phải còn nguyên vẹn . Lòng bàn tay và bên trong các ngón tay khá thô ráp, nhưng móng tay lại khá dài và được giữ gìn cẩn thận.
'Hoàn toàn không có gì, thưa ngài! "Tào Can kêu lên khi anh đứng thẳng lại . "Thậm chí không cả một chiếc khăn tay! Kẻ giết người hẳn đã lấy đi tất cả mọi thứ để có thể dẫn đến việc xác định danh tính nạn nhân . "
'Tuy nhiên chúng ta có chiếc nhẫn , "quan tòa quan sát. " hắn ta đã lên kế hoạch lấy nó. Khi hắn nhận ra nó đã mất tích, thì phải hiểu ra rằng nó đã bị rơi từ trên ngón tay bị cắt ở đâu đó trên đường tới đây. Hắn có thể đã tìm kiếm nó với một chiếc đèn lồng, nhưng vô ích. "Ông quay sang đội trưởng, người đang nhai một cây tăm với một cái nhìn buồn chán, và cộc lốc hỏi: "Đã nhìn thấy người đàn ông này trước kia chưa? '
Đội trưởng bật dậy chú ý.
"Không ạ, đại nhân. Chưa bao giờ! 'Anh ta liếc một cái nhìn dò hỏi vào hai người lính. Khi họ lắc đầu, anh ta nói thêm: "Chắc là một kẻ lang thang đến từ vùng nào đó xa biển, thưa ngài."
"Bảo người của ngươi làm một cái cáng từ một vài cành cây to và mang thi thể về tòa án. Hãy để nhân viên và những người khác ở tòa án xem qua nó, và xem liệu ai trong số họ biết người này. Sau đó ngươi hãy báo nhân viên, đi đến hiệu thuốc của ông Vương trong chợ, và yêu cầu ông ta đến gặp ta trong văn phòng của ta. '
Trong khi đi bộ xuống dốc Tào Can tò mò hỏi:
"Ngài có nghĩ rằng dược sĩ biết thêm gì về việc này không, thưa ngài?"
"Ồ không. Nhưng vừa có ý nghĩ lóe lên với ta đó là xác chết có thể đã được mang xuống dễ như lên đồi vậy! Vì vậy, ta muốn hỏi Vương liệu có một vụ đánh nhau nào giữa những kẻ lang thang hoặc những tên đê tiện trên sườn núi đêm qua không. Đồng thời ta muốn hỏi ông ta về người khác cũng đang sống ở đó, bên cạnh ông ta và chủ tiệm cầm đồ Lang. Trời, chiếc áo choàng của ta bị mắc rồi! '
Khi Tào Can tháo nhánh cây đầy gai, quan tòa Địch nói tiếp: 'Trang phục của người chết cho thấy đó là một người lao động hoặc thợ thủ công, nhưng ông ta có khuôn mặt của một nhà trí thức. Và bàn tay phải rám nắng và chai sạn nhưng được giữ gìn tốt cho thấy một người đàn ông có học vấn và giàu có, người thích sống ngao du đây đó. Ta kết luận ông ta là một người đàn ông giàu có từ thực tế là ông ta sở hữu chiếc nhẫn ngọc lục bảo đắt tiền.
Tào Can vẫn im lặng trên suốt phần còn lại của con đường. Tuy nhiên khi họ vừa đến con đường bùn anh chậm rãi nói:
"Tôi không nghĩ rằng chiếc nhẫn đắt tiền chứng tỏ rằng người đàn ông giàu có, thưa ngài. Kẻ lang thang rất mê tín dị đoan như một lẽ dĩ nhiên vậy. Chúng thường bám chặt một phần đồ trang sức ăn cắp, chỉ vì chúng tin rằng nó sẽ mang lại cho chúng sự may mắn.
"Khá lắm. Chà, ta sẽ đi và thay đồ bây giờ, vì ta bị ướt hết rồi . Anh hãy gặp ta ngay, trong văn phòng riêng của ta. '
Sau khi quan tòa Địch đã tắm và thay vào lễ phục bằng gấm màu xanh lá cây, ông chỉ vừa có thời gian cho một tách trà. Rồi Tào Can giúp ông đội chiếc mũ quan tòa cánh chuồn đen lên đầu, và họ đi cùng nhau đến tòa đại sảnh, liền kề văn phòng riêng quan tòa Địch. Chỉ có một số vấn đề thường nhật được đưa lên, do đó, quan tòa có thể gõ búa và đóng cửa phiên tòa sau chỉ nửa giờ. Quay trở lại văn phòng riêng của mình, ông tự ngồi phía sau bàn viết lớn, đẩy đống công văn sang một bên và đặt chiếc nhẫn ngọc lục bảo trước mặt mình. Sau đó, ông lấy cái quạt gấp của mình từ tay áo và nói, chỉ vào chiếc nhẫn:
Một vụ lạ lùng, Tào Can! Những ngón tay bị cắt có thể có ý nghĩa gì? Rằng kẻ giết người đã tra tấn nạn nhân trước khi giết ông ta, để làm cho ông nói một cái gì đó? Hoặc hắn đã cắt các ngón tay ra sau khi giết người, bởi vì chúng mang một số dấu hiệu hoặc gì khác có thể chứng minh danh tính người đàn ông đã chết? "
Tào Can không trả lời ngay. Anh rót một tách trà nóng cho quan tòa, sau đó lại ngồi xuống cái ghế đẩu trước bàn làm việc và bắt đầu từ từ vuốt ba sợi lông dài mọc lên từ má trái của mình:
"Vì bốn ngón tay dường như đã bị cắt đứt cùng một nhát, tôi nghĩ rằng giả thuyết thứ hai của ngài là đúng, thưa đại nhân. Theo đội trưởng của chúng ta, đó là túp lều bỏ hoang thường được sử dụng bởi những kẻ lang thang. Bây giờ, rất nhiều những tên lưu manh lang thang tổ chức thành các băng nhóm thông thường hoặc huynh đệ bí mật. Mỗi thành viên tương lai phải tuyên thệ trung thành với thủ lĩnh của băng đảng, và để làm bằng chứng sự chân thành và lòng can đảm là tự trang trọng cắt đứt đầu ngón tay út bên trái của mình. Nếu đây thực sự là một băng nhóm giết người, sau đó những kẻ giết người có thể cũng đã chặt bốn ngón tay để che giấu sự cắt xén ngón tay út, và do đó phá hủy một đầu mối quan trọng tới băng nhóm. "
Quan tòa Địch vỗ quạt của mình lên bàn.
' Lý luận xuất sắc, Tào Can. Hãy bắt đầu bằng giả định rằng anh đúng. Trong trường hợp đó…"
Có một tiếng gõ cửa. Nhân viên điều tra đến và trân trọng chào hỏi quan tòa. Ông đặt một báo cáo chính thức trải ra trên bàn và nói:
"Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi của tôi, đại nhân. Tôi đã viết về tất cả các chi tiết, ngoại trừ tên, tất nhiên. Người chết chắc khoảng năm mươi tuổi, và ông ta dường như có sức khỏe tốt. Tôi không tìm thấy hoặc bất kỳ khuyết tật của cơ thể, hoặc vết bớt lớn hơn hoặc vết sẹo. Không có vết bầm tím hoặc có dấu hiệu bạo lực khác. Ông đã bị giết bởi một cú đánh vào phía sau đầu, có lẽ là từ một chiếc búa sắt, nhỏ nhưng nặng. Bốn ngón tay của bàn tay trái đã bị cắt, hoặc trực tiếp trước hoặc sau khi giết người. Ông ta chắc chắn đã bị giết chết đêm qua. "
Điều tra viên gãi đầu, sau đó lại tiếp tục có phần ngại ngần:
"Tôi phải thú nhận rằng tôi khá bối rối bởi những ngón tay bị mất, thưa ngài. Tôi không thể hiểu một cách chính xác chúng đã bị cắt đứt như thế nào. Xương ở các gốc ngón còn lại không bị nghiền nát, da thịt dọc theo vết cắt không bị thâm tím, và làn da không hề có vết rách. Bàn tay chắc đã bị chia ra trên một mặt phẳng, sau đó tất cả bốn ngón tay bị cắt cùng một lúc bởi một nhát của một số lưỡi dao cạo lớn. Nếu nó đã được thực hiện bằng một cái rìu lớn, hoặc một thanh kiếm hai tay, người ta sẽ không bao giờ có được vết cắt hoàn toàn thẳng, sạch sẽ như vậy. Tôi thật sự không biết phải nghĩ gì! "
Quan tòa Địch liếc qua báo cáo. Nhìn lên, ông hỏi những điều tra viên:
'Thế còn về đôi chân của ông ta? "
"Tình trạng của chúng cho thấy đây là một kẻ lang thang, thưa ngài. Những vết chai ở những nơi thông thường, và móng chân bị rách. Bàn chân của một người đàn ông đi rất nhiều, thường đi chân trần. '
'Ta biết rồi. Có ai nhận ra ông ta không? '
"Không thưa ngài. Tôi có mặt trong khi các nhân viên của tòa án xem qua cơ thể đã chết. Không có ai từng thấy ông ta trước đây. "
'Cảm ơn ngươi. Ngươi có thể đi. "
Đội trưởng, người đã phải chờ trong hành lang cho đến khi cuộc nói chuyện kết thúc, bây giờ bước vào và thông báo rằng ông Vương, dược sĩ, đã đến.
Quan tòa Địch đóng cái quạt của mình lại. "Cho ông ta vào! 'Ông ra lệnh cho đội trưởng.
Dược sĩ là một người đàn ông bảnh bao nhỏ thó với một tư thế nhỏ nhẹ, mặc rất gọn gàng một bộ y phục bằng lụa đen và chiếc mũ đen vuông. Ông có một khuôn mặt xanh xao, hơi dè dặt, được điểm bằng một bộ ria mép màu đen tuyền và chòm râu. Sau khi ông đã làm một cái cúi chào, quan tòa Địch bảo ông một cách lịch sự:
' Ngồi xuống đi, ông Vương! Chúng ta đang không ở trong tòa án. Ta rất tiếc đã làm phiền, nhưng ta cần một số thông tin về tình hình trên sườn núi. Vào ban ngày ông luôn ở cửa hàng trong chợ, tất nhiên, nhưng ta cho rằng ông ở buổi tối và ban đêm tại căn biệt thự trên núi của ông? '
'Vâng thực sự vậy, thưa đại nhân , "Vương trả lời với một giọng nói chừng mực, có văn hóa. 'Trên đó mát hơn nhiều so với trong thành phố, vào thời điểm này của năm. "
"Chính xác. Ta nghe nói rằng một số tên lưu manh gây rối ở đó đêm qua. "
"Không ạ, mọi thứ đều yên tĩnh đêm qua, thưa ngài. Đúng là mọi kẻ lang thang và những tên đê tiện đều ở đó. Chúng ở đó suốt đêm trong rừng, vì chúng sợ vào thành phố vào giờ muộn thì tuần tra đêm có thể bắt giữ chúng. Sự hiện diện của những kẻ vô lại là nhược điểm duy nhất của khu phố mà tôi không mong muốn nhất. Đôi khi chúng tôi nghe chúng la hét và cãi nhau trên đường, nhưng tất cả các biệt thự ở đó, trong đó có tôi, có bức tường ngoài cao, vì vậy chúng tôi không cần phải sợ cướp, và chúng tôi chỉ cần phớt lờ chúng. '
"Tôi sẽ đánh giá cao nếu ông cũng sẽ hỏi đầy tớ của mình, ông Vương. Cuộc gây rối có thể không xảy ra trên đường lớn, nhưng có thể ở đằng sau căn nhà của ông, trong rừng. '
"Tôi có thể thông báo cho đại nhân ngay bây giờ là họ không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ điều gì. Tôi đã ở nhà toàn bộ buổi tối, và không ai trong số chúng tôi đã đi ra ngoài. Ngài có thể hỏi ông Lang, chủ tiệm cầm đồ, thưa ngài. Ông ấy sống bên cạnh, và ông ... ông ấy ở đấy khá thường xuyên. "
"Có ai khác đang sống ở đó không, ông Vương?
"Lúc này không có ai, thưa ngài. Có hơn ba biệt thự , nhưng những thương gia giàu có từ kinh đô chỉ đến vào kì nghỉ hè. Cả ba đều không có ai ở bây giờ. "
'Ta biết rồi. Chà, cảm ơn rất nhiều, ông Vương. Ông có phiền đi đến nhà xác với đội trưởng không? Ta muốn ông xem xét xác của một kẻ lang thang, và cho ta biết ông đã nhìn thấy ông ta trong khu phố của ông gần đây không. "
Sau khi dược sĩ đã xin phép lui ra với một cái cúi chào, Tào Can nói:
"Chúng ta cũng phải tính đến khả năng người đàn ông bị sát hại tại đây trong thành phố, thưa ngài. Trong một quán rượu hoặc trong một nhà thổ tầm thường nào đó. "
Quan tòa Địch lắc đầu.
"Nếu đó là điều đã xảy ra, Tào Can, chúng sẽ giấu cái xác dưới sàn nhà, hoặc ném nó vào một cái giếng khô. Chúng sẽ không bao giờ dám chịu rủi ro của việc đưa nó vào sườn núi, vì sau đó chúng sẽ bắt buộc phải đi qua gần tòa án này. "Ông lại lấy chiếc nhẫn từ tay áo mình và đưa cho Tào Can. "Khi điều tra viên bước vào, ta vừa định đề nghị anh đi xuống thị trấn và đem chiếc nhẫn này tới hỏi xung quanh trong các hiệu cầm đồ nhỏ ở đó. Anh có thể làm vậy bây giờ. Anh không cần phải lo lắng về công việc thường nhật ở Tòa án, Tào Can! Ta sẽ lo mọi việc, sáng nay. '
Ông cho phụ tá của mình lui ra với một nụ cười khích lệ, sau đó ông bắt đầu phân loại ra các thư từ công văn đã đến trong buổi sáng hôm đó. Ông lấy những hồ sơ cần thiết từ các kho lưu trữ, và ngồi vào chỗ để làm việc. Ông bị quấy rầy một lần duy nhất, khi đội trưởng vào trong báo cáo rằng ông Vương đã xem cái xác và nói rằng ông ta không nhận ra kẻ lang thang đã chết.
Vào buổi trưa quan tòa được phục vụ một khay với cháo và rau muối ăn tại bàn làm việc, với một trong những nhân viên Tòa án phục vụ bên cạnh. Trong khi nhấm nháp một tách trà đặc ông khái quát trong tâm trí của mình trường hợp của kẻ lang thang bị sát hại. Ông chậm rãi lắc đầu. Mặc dù các sự kiện đã được đưa ra ánh sáng cho tới giờ ám chỉ tới một vụ giết người của băng nhóm, ông vẫn tìm kiếm cách tiếp cận khác. Tuy nhiên ông vẫn phải thừa nhận những nghi ngờ của mình chỉ dựa trên những cơ sở hời hợt: chỉ với cảm giác của ông rằng người đàn ông đã chết không phải một kẻ lang thang, nhưng là một kẻ có giáo dục, một con người thông minh, và một nhân vật lớn. Ông quyết định rằng trong lúc này ông sẽ không trao đổi sự do dự của mình với phụ tá. Tào Can mới phục vụ ông có mười tháng, và cậu ta rất hăm hở khiến quan tòa thấy ngại làm nản lòng cậu ta bằng việc hỏi về tính hợp lệ các giả thuyết của cậu ta về tầm quan trọng của bốn ngón tay bị mất. Và sẽ rất sai trái nếu dạy cho cậu ta làm theo cảm tính hơn là thực tế!
Với một tiếng thở dài quan tòa Địch đặt tách trà xuống và kéo một hồ sơ cồng kềnh về phía mình. Nó chứa tất cả các giấy tờ liên quan đến vụ án buôn lậu ở huyện lân cận của Chương Bình. Bốn ngày trước, các lính nha phủ đã bất ngờ phát hiện được ba tên đàn ông đang cố gắng chuyển hai cái thùng qua con sông làm thành ranh giới giữa hai huyện. Những tên này đã chạy trốn vào rừng Chương Bình, để lại những cái hộp phía sau. Chúng đựng đầy những gói nhỏ có chứa vàng và bạc vụn, long não, thủy ngân, nhân sâm-loại rễ thuốc đắt tiền nhập khẩu từ Triều Tiên và tất cả các mặt hàng được áp dụng thuế cao. Vì cuộc bắt giữ diễn ra tại Chương Bình, vụ án liên quan đến vị đồng nghiệp của Địch công, quan tòa của huyện đó. Nhưng ông ta lại tình cờ thiếu người và đã yêu cầu sự hỗ trợ của Địch công. Quan tòa đã đồng ý ngay, sẵn tiện vì ông nghi ngờ rằng bọn buôn lậu có đồng lõa trong huyện của mình. Ông đã cử cố vấn già đáng tin cậy của mình chấp sự Hồng đến Chương Bình, cùng với hai phụ tá của ông Mã Long và Triệu Thái. Họ đã lập tổng hành dinh của họ ở trạm gác quân đội ở cây cầu vượt qua con sông giữa hai huyện.
Quan tòa lấy bản đồ phác họa của khu vực từ các tài liệu, và nghiên cứu nó một cách chăm chú. Mã Long và Triệu Thái đã lùng sục khu rừng với các lính nha phủ, và thẩm vấn những người nông dân sống trong các khu vực xa hơn, mà không phát hiện ra một đầu mối nào cả. Thật là một chuyện khó khăn, vì chính quyền cao hơn luôn luôn để ý nghiêm trọng tới việc trốn thuế. Thứ sử, cấp trên trực tiếp của quan tòa Địch và vị đồng nghiệp của ông ở Chương Bình, đã gửi một tin nhắn kiên quyết, nói rằng ông ta hy vọng có kết quả nhanh chóng. Ông ta đã nói thêm rằng vấn đề này rất cấp bách, vì số lượng lớn và chi phí cao của những món hàng lậu chứng tỏ rằng nó không phải ngẫu nhiên do bọn buôn lậu địa phương. Chúng phải có một tổ chức hùng mạnh đằng sau chỉ đạo các hoạt động. Ba kẻ buôn lậu chỉ có vai trò trong chừng mực là nhận chỉ đạo từ tên cầm đầu. Chính quyền thành phố nghi ngờ rằng một nhà tài chính hàng đầu tại kinh đô mới là kẻ cầm đầu. Nếu kẻ chủ mưu không bị bắt lại, việc buôn lậu sẽ vẫn tiếp tục.
Vừa lắc đầu quan tòa vừa rót cho mình một tách trà.
Tào Can đã tới khu chợ -đúng là nơi tồi tệ- mệt mỏi và không khí rất nóng. Trong khu vực nóng nực và hôi thối sau chợ cá xuống thị trấn, anh đã đến hỏi thăm không dưới sáu hiệu cầm đồ và hỏi đầy đủ các câu hỏi tại một số cửa hàng vàng bạc nhỏ, và cũng có một vài nhà trọ tai tiếng và vài trạm nghỉ chân. Chẳng ai từng thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo với hai con rồng quấn nhau, cũng không nghe nói về một cuộc chiến băng đảng trong hoặc bên ngoài thành phố.
Anh đi lên những bậc đá rộng lớn của đền thờ Khổng Tử, đông đúc với các gian hàng của những người bán hàng dạo, và ngồi xuống chiếc ghế tre trước gian hàng của một người bán rong bánh rán. Xoa đôi chân đau , anh thấy thật đáng buồn vì anh đã thất bại trong nhiệm vụ đầu tiên Địch công cho anh thực hiện một mình, vì từ trước đến nay anh luôn luôn làm việc cùng với Mã Long và Triệu Thái. Anh đã mất cơ hội hiếm có này để chứng minh dũng khí của mình! "Sự thật," anh nói một mình, "là mình thiếu thể lực và kinh nghiệm trong điều tra như những ông bạn đồng nghiệp, nhưng mình biết nhiều như họ về cách thức và những ngõ ngách của thế giới ngầm, nếu không nói là còn nhiều hơn! Vậy tại sao mà. . . ? '
"Chỗ này là dành cho việc kinh doanh, không phải là nơi để nghỉ ngơi miễn phí! 'người bán bánh bảo anh vẻ chua chát. "Ngoài ra, khuôn mặt dài ngoằng của anh đang làm những khách hàng khác bỏ đi đấy! '
Tào Can cho anh ta một cái nhìn khó chịu và bỏ ra năm đồng mua một nắm bánh rán. Những cái bánh này sẽ làm bữa ăn trưa cho anh - vốn là một người rất bủn xỉn. Nhai nhóp nhép những chiếc bánh, anh để đôi mắt của mình rong chơi qua khu chợ-. Anh trao một cái nhìn ghen tị vào mặt trước hiệu thuốc tuyệt đẹp của Vương qua ở phía bên kia, được trang trí hào phóng với sơn mài mạ vàng. Tòa nhà xám xịt cao tầng bên cạnh nhìn rất đơn giản nhưng trang nghiêm. Trên các cửa sổ bị che treo một biển hiệu nhỏ ghi là ' Hiệu cầm đồ của Lang.
'Những tên lang thang sẽ không lui tới một hiệu cầm đồ cao cấp như vậy, "Tào Can lẩm bẩm. "Nhưng vì mình ở đây dù sao thì mình cũng có thể xem xét nó một chút . Và Lang có một biệt thự trên sườn núi. Ông ta có thể đã nghe hoặc nhìn thấy điều gì đó đêm qua. "Anh đứng dậy và chen qua đám đông trong chợ.
Khoảng một tá khách hàng ăn mặc gọn gàng đang đứng trước quầy tính tiền cao chạy ngang qua căn phòng trần cao, rộng rãi, đang bận rộn nói chuyện với các nhân viên. Ở phía sau một người đàn ông to béo đang ngồi ở một bàn lớn, làm việc với một bàn tính rất lớn với bàn tay béo trắng của mình. Ông mặc một cái áo màu xám rộng, và một chiếc mũ nhỏ màu đen. Tào Can thò vào tay áo rộng của mình và đưa cho nhân viên gần nhất một thiệp giới thiệu màu đỏ ấn tượng. Nó được ghi dòng chữ lớn " Khanh Tào, mua bán đồ cổ và vàng bạc. Và trong góc là địa chỉ: khu phố kim hoàn nổi tiếng ở thủ đô. Đây là một trong rất nhiều thiệp giới thiệu giả danh Tào Can đã sử dụng trong suốt sự nghiệp lừa đảo chuyên nghiệp của mình, khi bắt đầu phục vụ quan tòa Địch anh đã không thể cho phép mình vứt bỏ bộ sưu tập này .
Khi người nhân viên đưa thiệp cho người đàn ông béo xem, ông ta đứng dậy ngay lập tức và đi lạch bạch đến quầy. Khuôn mặt tròn ngạo mạn của ông ta nhăn thành một nụ cười thân thiện khi ông hỏi:
" Chúng tôi có thể giúp gì cho ngài hôm nay, thưa ngài?"
"Tôi chỉ muốn có một số thông tin bí mật, ông Lang. Một gã đã đưa tôi một chiếc nhẫn ngọc lục bảo với chỉ một phần ba giá trị của nó. Tôi ngờ rằng nó là đồ ăn cắp, và tự hỏi liệu ai đó có thể đã thử cầm cố nó ở đây. '
Vì vậy, anh lấy chiếc nhẫn từ ống tay áo của mình và đặt nó lên quầy.
Mặt Lang xìu xuống.
"Không," ông ta trả lời cộc lốc, "chưa bao giờ thấy nó trước đây." Sau đó, ông ta nạt người nhân viên bị lé người đang nhìn lén qua vai anh ta: "Không phải việc của ngươi! 'Và với Tào Can ông nói thêm:
"Rất tiếc tôi không thể giúp gì, ông Khanh! Và quay trở lại bàn của mình.
Người nhân viên bán hàng bị lé nháy mắt với Tào Can và hất cằm ra phía cửa. Tào Can gật đầu và đi ra ngoài. Nhìn thấy băng ghế màu đỏ bằng đá cẩm thạch trong hàng hiên của hiệu thuốc của ông Vương bên cạnh , anh ngồi đó và chờ đợi.
Qua cửa sổ đang mở, anh nhìn xem những gì đang xảy ra bên trong. Hai trợ lý cửa hàng đang chuyển thuốc giữa các đĩa bằng gỗ, một người khác đang cắt một cây thuốc to trên một cái thớt sắt bằng con dao lớn gắn với nó bởi một bản lề. Hai đồng nghiệp của họ lọc ra những con rết và nhện sấy khô ; Tào Can biết những thứ này, nghiền trong cối cùng với vỏ lột của ve sầu và sau đó hòa tan vào rượu ấm, tạo thành một loại thuốc ho tuyệt vời.
Đột nhiên anh nghe thấy tiếng bước chân. Người nhân viên bán hàng bị lé đã tới gặp anh và ngồi xuống bên cạnh anh.
' Lão chủ ngu si của tôi đã không nhận ra anh, "người nhân viên nói với một nụ cười tự mãn," nhưng tôi nhận ra anh ngay lập tức! Tôi nhớ rõ ràng là đã nhìn thấy anh trong tòa án, ngồi ở bàn của thư ký! '
"Hãy nói đến việc chính đi ! 'Tào Can nói vẻ cáu kỉnh.
"Điểm cốt yếu là lão béo khốn kiếp đó đã nói dối, anh bạn yêu quý của tôi! Lão đã nhìn thấy chiếc nhẫn đó trước đây. Tại quầy. '
'Hà, tốt lắm. Tôi nghĩ anh đã quên hết rồi. '
'Đương nhiên là không ! Chiếc nhẫn đó đã được đưa cho chúng tôi hai ngày trước, bởi một cô nàng xinh đẹp đáng nguyền rủa. Khi tôi sắp hỏi cô ta liệu cô có muốn cầm cố nó không, lão chủ xuất hiện và đẩy tôi ra. Lão ta lúc nào cũng vậy khi thấy phụ nữ trẻ đẹp, con dê già! Chà, tôi quan sát họ, nhưng tôi không thể nghe thấy những gì họ đang thì thầm . Cuối cùng cô nàng lại nhấc chiếc nhẫn lên, và đi ra. "
"Cô ta là loại phụ nữ như thế nào ? '
"Không phải là một quý cô, tôi có thể nói vậy! Cô ta mặc một chiếc áo khoác màu xanh và cái quần vá, giống như một hầu gái rửa bát. Thề có trời, nếu tôi giàu có tôi sẽ không phiền khi có một hầu gái như thế trong nhà, không một chút nào! Không thể với một cô nàng hấp dẫn như vậy! Dù sao, tôi cũng nói cho anh biết lão chủ của tôi là một kẻ lừa đảo . Lão ta có dính líu vào tất cả các loại giao dịch mờ ám và lão cũng gian lận thuế nữa . '
'Anh có vẻ không thích ông chủ của anh lắm nhỉ.'
"Anh nên biết cách mà lão ta bóc lột chúng tôi với đồng lương rẻ mạt! Lão và thằng con trai khinh khỉnh của lão luôn để mắt vào tôi và các đồng nghiệp của tôi mọi lúc, những cơ hội béo bở để chúng tôi kiếm chút tiền lẻ! " người nhân viên thở dài , sau đó lại tiếp tục, vẻ thương mại:" Nếu tòa án trả tôi mười đồng một ngày, tôi sẽ thu thập chứng cứ về hành vi trốn thuế của lão . Đối với những thông tin tôi cho anh ngay bây giờ, hai mươi lăm đồng tôi sẽ làm. "
Tào Can đứng lên và vỗ nhẹ vào vai anh ta.
'Cố gắng lên, chàng trai của tôi! "Anh nói với anh ta một cách vui vẻ. "Rồi anh cũng sẽ trở thành một tên béo hay bắt nạt y như vậy , và làm việc với một cái bàn tính lớn," Sau đó, anh nói thêm nghiêm khắc: "Nếu tôi cần anh tôi sẽ nhắn tin cho anh. Tạm biệt! '
Người nhân viên thất vọng vội trở lại cửa hàng cầm đồ. Tào Can đi theo anh ta vẻ nghiêm trang hơn. Bên trong anh gõ tay trên quầy bằng những ngón tay xương xẩu và dứt khoát ra hiệu cho tên chủ tiệm cầm đồ béo. Cho lão xem giấy tờ của mình mang dấu màu đỏ đậm lớn của tòa án, anh nói với lão cộc lốc:
"Ông sẽ phải đi với tôi đến tòa án, ông Lang. Ngài quan tòa muốn gặp ông. Không, không cần phải thay đồ. Cái áo màu xám đó của ông rất thích hợp rồi. Nhanh lên, tôi không có cả ngày đâu! "
Họ đi đến tòa án trong chiếc kiệu lót đệm sang trọng của Lang .
Tào Can bảo chủ tiệm cầm đồ chờ ở công đường. Lang tự mình ngồi xuống băng ghế trong phòng chờ và ngay lập tức bắt đầu quạt mạnh cho mình bằng một cái quạt lụa lớn. Lão ta nhảy lên khi Tào Can đến gọi lão.
'Tất cả chuyện này là gì vậy, thưa ngài? ', lão lo lắng hỏi.
Tào Can cho lão một cái nhìn thương hại. Lão đang tự thư giãn cho bản thân.
'Chà,' anh chậm rãi nói, "Dĩ nhiên tôi không thể nói việc gì được . Nhưng tôi sẽ nói điều này: Tôi vui vì tôi không phải ở trong đôi giày của ông, ông Lang! '
Khi chủ tiệm cầm đồ toát hết mồ hôi thì Tào Can mở cánh cửa vào văn phòng của Địch công, và lão thấy quan tòa ngồi sau bàn của mình, lão quỳ xuống và bắt đầu đập trán trên sàn nhà.
'Ông có thể bỏ qua các thủ tục, ông Lang! ' Địch công bảo lão một cách lạnh lùng "Hãy ngồi xuống và lắng nghe! Nhiệm vụ của ta là phải cảnh báo ông nếu ông không trả lời câu hỏi của ta một cách trung thực, ta sẽ phải thẩm vấn ông tại tòa án. Nói đi, ông đã ở đâu đêm qua? "
" Ông trời thương xót! Đáng sợ quá! 'người đàn ông béo kêu lên. 'Chỉ là tôi đã uống quá nhiều, thưa ngài! Tôi thề đấy! Khi tôi đã đóng cửa, người bạn cũ của tôi Chu thợ kim hoàn tình cờ gặp nhau và mời tôi cùng uống trong một quán rượu ở góc phố. Chúng tôi đã uống hai bình, thưa ngài! Nhiều nhất rồi ạ! Tôi vẫn vững chân mà. Anh chàng lớn tuổi kia đã nói với ngài như vậy rồi chứ? '
Địch công gật đầu. Ông không có tí ti khái niệm nào về điều người đàn ông đang hào hứng nói. Nếu Lang đã cho biết ông đang ở nhà đêm hôm trước quan tòa đã định hỏi lão ta xem có phải đã có một vụ gây rối trên sườn núi không, và sau đó ông sẽ tra hỏi lão tội nói dối về chiếc nhẫn ngọc lục bảo. Giờ ông bảo lão cộc lốc: Ta muốn nghe tất cả mọi thứ , từ chính miệng của ông! '
'Dạ, sau khi tôi đã tạm biệt bạn tôi Chu, thưa ngài, tôi nói với những người khiêng kiệu của tôi đưa tôi đến biệt thự trên sườn núi. Khi chúng tôi đi ngang góc tòa án của ngài ở đây, một nhóm thanh niên bất lương , bọn lớn lên ở đầu đường xó chợ , bắt đầu cười nhạo tôi. Dĩ nhiên tôi không để ý đến cái loại đó nhưng. . . à, như tôi đã nói, tôi đã ... Dù sao, tôi đã rất tức giận và nói với những người khiêng đặt kiệu xuống và dạy bọn cặn bã một bài học. Sau đó đột nhiên tên lang thang già đó xuất hiện. Lão đá vào kiệu của tôi và bắt đầu gọi tôi là một tên bạo ngược dơ bẩn. Chà, tôi là một người đàn ông ở vị trí của tôi không thể chịu được điều đó; phải chống lại chứ ạ! Tôi bước từ kiệu xuống và đẩy tên vô lại già đó . Vừa đẩy một cái, thưa ngài. Hắn ta ngã ngay xuống, và nằm ngửa luôn ở đó . "
Chủ hiệu cầm đồ lấy một chiếc khăn tay lụa lớn và lau khuôn mặt ướt mồ hôi .
' Đầu ông ta có chảy máu không? "quan tòa hỏi.
'Chảy máu? Tất nhiên là không, thưa ngài! Hắn ngã vào chỗ mềm của con đường bùn. Nhưng tôi nên nhìn kĩ hơn, tất nhiên, để xem liệu hắn có bị gì không. Tuy nhiên, mấy thằng lưu manh ranh con bắt đầu hét lên , vì vậy tôi nhảy vào kiệu của mình và bảo những người khiêng kiệu đưa tôi đi. Đó là khi tôi đã đi được khoảng một nửa đường lên sườn núi, và khi làn gió đêm đã làm tôi tỉnh táo lại một chút, tôi nhận ra rằng tên lang thang già có thể đã bị đau tim. Vì vậy, tôi bước 'ra ngoài và bảo những người khiêng kiệu rằng mình sẽ đi bộ một chút và họ có thể đi trước về biệt thự. Sau đó, tôi đi xuống dốc, trở lại chỗ xảy ra cuộc cãi lộn. Nhưng. . ".
"Tại sao ông không bảo mấy người khiêng kiệu đưa ông trở lại đó có đơn giản hơn không?" Địch công cắt ngang.
Chủ hiệu cầm đồ nhìn xấu hổ.
"Chà, thưa ngài ngài biết bọn cu li ngày nay đấy ạ. Nếu tên lang thang kia thực sự bị bệnh, tôi sẽ không muốn những người khiêng kiệu của tôi biết . Bọn thanh niên bất lương trơ tráo sẽ không bỏ qua một cơ hội thử tống tiền một chút. . . . Dù sao, khi tôi đến góc đường ở đó, tên lang thang già kia đã biến mất . Một người bán rong nói với tôi rằng tên vô lại già đã lồm cồm bò dậy ngay sau khi tôi đi khỏi. Hắn đã nói những điều rất xấu về tôi, sau đó hắn đi vào đường lên sườn núi, nhanh nhẹn nhất có thể! '
'Ta biết rồi. Ông đã làm những gì tiếp theo? "
Tôi? Ôi, tôi đã thuê một chiếc kiệu, và được đưa về nhà. Nhưng sự cố đã làm đảo lộn bụng tôi, và khi tôi xuống trước cổng , tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt. May mắn thay ông Vương và con trai của ông vừa đi bộ về, và con trai ông đã đưa tôi vào bên trong. Mạnh khỏe như một con bò vậy, cậu bé đó ấy. Chà, sau đó tôi đã đi thẳng vào giường. " Ông lại lau khuôn mặt của mình trước khi ông kết thúc: "Tôi hoàn toàn nhận ra rằng tôi không nên dính líu vào tên lang thang già đó, thưa ngài. Và bây giờ hắn đã nộp đơn khiếu nại, tất nhiên. Chà, tôi sẵn sàng trả bất kỳ khoản bồi thường nào, với lí do đó, tất nhiên, và. . ".
Quan tòa Địch đã đứng lên.
"Hãy đi với ta, ông Lang," ông nói đều đều. "Ta muốn cho ông xem một vài thứ."
Quan tòa rời khỏi văn phòng, theo sau là Tào Can và ông chủ tiệm cầm đồ đang hoang mang. Trong sân tòa quan tòa bảo đội trưởng đưa họ đến nhà xác ở phía trong. Anh ta dẫn họ đến một căn phòng ẩm mốc, trần ngoại trừ một cái bàn gỗ tùng trên giàn giáo, được phủ một tấm thảm sậy. Quan tòa nâng phần cuối chiếc chiếu lên, và hỏi:
'Ông có biết người này không, ông Lang?'
Sau khi nhìn vào khuôn mặt của kẻ lang thang già, Lang hét lên:
"Hắn chết rồi! Trời ơi, tôi đã giết hắn! "
Lão ta quỳ xuống và rền rĩ: "Xin ngài hãy thương xót, thưa ngài, hãy thương xót! Đó là một tai nạn, tôi thề đấy! Tôi..."
"Ông sẽ có cơ hội để giải thích trong buổi xét xử" quan tòa Địch bảo lão ta một cách lạnh lùng. "Bây giờ chúng ta sẽ quay trở lại văn phòng của ta, vì ta vẫn chưa điều tra ông xong, ông Lang. Chưa kết thúc đâu! '
Trở lại trong văn phòng riêng của mình quan tòa ngồi xuống bàn và ra hiệu Tào Can ngồi xuống chiếc ghế ở phía trước. Lang không được mời ngồi nên lão phải tiếp tục đứng ở đó, dưới sự giám sát của đội trưởng.
Quan tòa Địch âm thầm quan sát lão ta một lúc, từ từ vuốt những sợi tóc mai dài của mình. Sau đó, ông ngồi dậy, lấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo từ tay áo ra và hỏi:
"Tại sao ông nói với trợ lý của ta là ông chưa bao giờ thấy chiếc nhẫn này trước đây?
Lang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn lông mày nhướn lên. Lão không có vẻ băn khoăn lắm trước câu hỏi bất ngờ của quan tòa Địch.
"Tôi không biết rằng quý ông này là người của tòa án, tôi có thể chứ thưa ngài?" lão ta hỏi, khó chịu. "Nếu không, tôi sẽ nói với anh ta, tất nhiên. Nhưng chiếc nhẫn gợi cho tôi nhớ đến một trải nghiệm khá khó chịu, và tôi không thấy thích thảo luận điều đó với một người lạ. "
"Được rồi. Bây giờ cho ta biết người phụ nữ trẻ tuổi là ai. "
Lang nhún đôi vai tròn của mình.
Tôi thực sự không thể nói với ngài thưa ngài! Cô ta ăn mặc khá nghèo khổ, và cô ấy thuộc một nhóm những kẻ lang thang có đầu ngón tay út đã mất. Nhưng cô nàng xinh đẹp. Rất đẹp, tôi phải nói vậy. "Chà, cô ta đặt chiếc nhẫn lên bàn và hỏi nó đáng giá bao nhiêu. Đó là một món đồ cổ, như ngài có thể tự thấy, thưa ngài, trị giá khoảng sáu miếng bạc. Mười, có lẽ, với một nhà sưu tập. Vì vậy, tôi nói với cô ta, "Tôi có thể cho cô ở đây và bây giờ một miếng bạc nếu cô muốn cầm cố nó, và hai miếng nếu cô muốn bán nó ngay." Kinh doanh là kinh doanh, phải không ạ ? Thậm chí nếu khách hàng của ngài ngẫu nhiên là một người xinh đẹp. Nhưng cô ta có đồng ý với đề nghị của tôi không? Không ạ! cô ta giật lấy chiếc nhẫn từ tay của tôi, hét "Không bán! "Và cô ta bỏ đi. Và đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ta."
"Ta lại nghe được một câu chuyện hoàn toàn khác," Quan tòa Địch nói cộc lốc. "Nói đi, hai người đã thì thầm những gì ?"
Khuôn mặt của Lang đỏ bừng.
"Vậy là bọn nhân viên của tôi, mấy tên vô dụng, đã lại theo dõi tôi ! Chà, ngài hãy hiểu rằng nó rất khó nói, thưa ngài. Tôi chỉ hỏi thăm cô ấy vì tôi nghĩ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy từ quê lên, một thân một mình trong thành phố này. . . chà, cô có thể gặp phải bọn xấu xa, và. . ".

Chương sau