Kẻ thù bí mật - Chương 20

Kẻ thù bí mật - Chương 20

Quá muộn rồi

Ngày đăng
Tổng cộng 28 hồi
Đánh giá 8.3/10 với 29106 lượt xem

Khi đã ra ngoài, họ hợp thành một ban tham mưu thật sự. Ngài James rút chiếc đồng hồ ra khỏi áo gilê.
- Chuyến tàu đi Holyhead dừng lại ở Chester vào lúc 12 giờ 40. Nếu các bạn đi ngay thì kịp đấy.
Tommy ngạc nhiên nhìn ông ta :
- Có thật khẩn cấp không, thưa ông?
- Thế giới sẽ thuộc về những người dậy sớm, - Julius tuyên bố trước khi con người của pháp luật trả lời - chúng ta chạy ngay ra ga thôi.
- Tôi tiếc rằng không đi cùng các bạn được - Ngài James nói vẻ ưu tư - Tôi phải phát biểu trong cuộc họp lúc 14 giờ. Thất đáng tiếc...
Ngài James tỏ ra buồn rầu thật sự trong khi đó Julius lại tỏ vẻ phấn khỏi vì thoát được ông ta.
- Tôi nghĩ cũng không có gì khó khăn lắm - Anh ta nói - Chỉ là một trò chơi trốn tìm mà thôi.
- Tôi mong thế. - Ngài James đáp lại.
- Chả có lý do nào để ông nghĩ khác đi cả.
- Anh còn trẻ lắm, anh Hersheimmer. Ở tuổi tôi, anh sẽ biết rằng không bao giờ nên coi thường địch thủ.
Nếu lời nhận xét đó gây ấn tượng đối với Tommy thì nó lại chẳng ảnh hưởng gì đến Julius.
- Ông nghĩ rằng Ông Brown có thể lẫn trong các bụi cây đó à? Nếu vậy thì tôi đã sẵn sàng - Anh ta vỗ vào túi áo - tôi có khẩu súng lục ở đây. Cậu bé Willie theo tôi khắp nơi. (Cậu rút ra một khẩu súng và vuốt ve trước khi cho lại vào túi). Nhưng lần này không cần đến nó. Không ai có thể báo cho Ông Brown về dự định của chúng ta.
Con người của luật pháp nhún vai :
- Cũng chẳng có một ai báo cho Ông Brown biết rằng bà Vandermeyer sắp phản bội ông ta. Vậy mà bà ta đã chết mà không nói được gì.
Lần này Julius không biết nói sao và ngài James nói thêm, giọng nhẹ nhàng :
- Tôi chỉ muốn các bạn cảnh giác thôi. Tạm biệt và chúc may mắn. Ngay khi cầm được tài liệu thì đừng mạo hiểm nữa, vô ích. Nếu các bạn cảm thấy bị theo dõi thì hãy hủy tài liệu ngay. Chúc may mắn! Hãy vào cuộc đi!
Rồi ông ta siết chặt tay cả hai người.
Mươi phút sau cả hai đã ngồi trong toa hạng nhất đến Chester.
Một lúc lâu họ không nói chuyện gì cả. Cuối cùng Julius phá vỡ im lặng và đột ngột nhận xét.
- Nói đi, cậu đã bao giờ phải lòng điên cuồng một gương mặt chưa?
Sự ngạc nhiên trôi đi, Tommy lục tìm trong trí nhớ :
- Chưa. Tớ không nhớ nữa. Tại sao?
- Bởi vì từ hai tháng nay, tớ luôn nghĩ về Jane như một thằng ngốc và đa cảm. Ngay khi nhìn thấy bức ảnh cô ấy, trái tim mình đã thổn thức như điều ta đã đọc trong tiểu thuyết ấy. Tớ hơi xấu hổ khi thú nhận nhưng tớ đã có ý định tìm lại cô ấy và đưa cô ấy về Mỹ như bà Julius P. Hersheimmer.
- Thế hả! - Tommy thốt lên ngơ ngác.
- Điều đó chứng tỏ tớ ngốc đến mức nào. Nhưng chỉ cần một cái nhìn vào cô gái ấy bằng xương, bằng thịt là tớ lại thôi.
Càng ngày càng lúng túng, Tommy lại nói “Thế hả!”
- Đấy không phải là chê bai Jane đâu. Cô ấy dễ thương và tôi chắc rằng bất cứ ai cũng có thể phải lòng cô ấy ngay nhưng...
- Tôi thấy cô ấy rất đẹp. - Tommy nói, đã hết ngạc nhiên.
- Tớ cũng thấy thế, nhưng cô ấy chả giống bức ảnh một tí nào. Nghĩa là chỉ giống rất ít Nếu tớ nhìn thấy cô ấy trong đám đông thì tớ có thể nói đó là một người quen. Nhưng ở trong tấm ảnh có một cái gì đó... Ôi! Tình yêu thật là đáng ngạc nhiên...
- Điều đó tôi không nghi ngờ - Tommy lạnh lùng đáp lại - Nếu anh phải lòng một cô gái này và lại cầu hôn một cô gái khác mới quen có mười lăm ngày.
Julius có vẻ ngượng :
- Nghĩa là... cậu thấy đấy... tôi đã tưởng không bao giờ tin ra Jane. Tôi đã rất mệt mỏi... tất cả cái đó đối với tôi thật điên rồ. Và rồi... ví dụ như người Pháp họ biết phải trái hơn trong cách họ nhìn nhận cuộc sống. Họ không lẫn lộn giữa ái tình và hôn nhân. Và...
Tommy bùng lên :
- Tôi thà bị treo cổ còn hơn là...
- Thôi nào. Bình tĩnh lại. Hãy hiểu tôi. Tôi nghĩ rằng người Mỹ quan niệm về đạo đức rộng rãi hơn các bạn. Còn người Pháp thì như tôi đã nói, hôn nhân đối với họ cũng như một phi vụ làm ăn thôi. Hai người thích hợp cùng xem xét các vấn đề tài chính, nghiên cứu khía cạnh thực dụng của câu chuyện.
- Nếu anh muốn biết ý kiến tôi, thì chúng tôi đã trở nên quá thực dụng, vào lúc này. Chúng tôi luôn đặt ra câu hỏi: Chuyện đó sẽ đem lại cho ta cái gì? Đàn ông thì chán ngấy và phụ nữ còn hơn thế nữa.
- Bình tĩnh lại đi, ông bạn, đừng bực mình như vậy.
- Tôi đang bực mình.
Julius thấy khôn ngoan nhất là không nói gì thêm. Dù sao thì Tommy cũng còn thời gian để bình tâm lại trước khi đến Holyhead. Và thực tế là, khi họ đến nơi, cậu ta lại vui vẻ.
Sau khi hỏi thăm vài câu và nghiên cứu bản đồ, họ đã thông nhất hành động. Họ gọi một chiếc taxi và đi tới bãi tắm Treaddur Bay.
Người tài xế được yêu cầu chạy chậm và họ nhìn ra hai bên đường để không bỏ qua con đường mòn nhỏ. Sau khi ra khỏi thành phố một lát, Tommy ra hiệu cho lái xe dừng lại. Vẻ dửng dưng cậu hỏi anh tài xế xem con đường nhỏ này có đi ra biển không. Rồi họ trả tiền taxi kèm tiền “boa” hậu hĩ.
Vài phút sau, chiếc taxi quay lại Holyhead. Ngay khi nó mất hút, Tommy và Julius tiến vào con đường mòn.
- Tôi hy vọng chính là con đường này. - Tommy nói, hơi nghi ngờ.
- Chắc là nó rồi. Nhìn những cây đậu gai này. Cậu có nhớ lời Jane nói không?
Tommy nhìn bụi cây phủ đầy hoa đỏ chói hai bên đường. Chắc chắn là nó rồi. Họ đi hàng một. Đã hai lần Tommy nhìn lại phía sau. Cậu có vẻ lo lắng. Julius đã nhận thấy.
- Chuyện gì thế?
- Tớ không biết, tớ hơi sợ. Hình như có người bám theo chúng ta.
- Không có chuyện đó, - Julius khẳng định - nếu có thì chúng ta phải trông thấy.
Hiển nhiên là thế, tuy vậy Tommy lại càng ngày càng thấy không thoải mái. Mặc dù không muốn, cậu vẫn tin vào sự thông thái của kẻ thù.
- Nếu hắn đến thật, - Julius nói và vỗ vào túi - William nhỏ bé sẽ được tập luyện.
- Cậu luôn mang nó theo à? - Tommy ngạc nhiên hỏi.
- Phần lớn thời gian. Không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra.
Tommy im lặng thán phục. William nhỏ bé đã gây ấn tượng cho cậu. Khẩu súng đã đẩy lùi nỗi sợ Ông Brown.
Con đường men theo vách đá dẫn ra biển. Đột nhiên Julius dừng lại, Tommy va vào anh ta.
- Chuyện gì vậy?
- Nhìn kìa! Thật là đẹp!
Một hòn đá to chắn ngang đường. Trông nó giống hình một con chó.
- Đây là cái chúng ta đang tìm phải không?
- Tommy nói cố giữ bình tĩnh.
Julius nhìn cậu lắc đầu buồn bã :
- Thật là tính cách người Anh! Đúng là chúng ta đang tìm nó. Nhưng dù sao tôi cũng thấy lạ là chúng ta đã tìm thấy nó đúng nơi mà chúng ta đã mong đợi tìm thấy.
Tommy, chắc chỉ vờ bình thản, sốt ruột nói :
- Nào, tiến lên thôi! Cái hốc ở đâu nhỉ?
Họ nhìn quanh các vách đá.
- Cây đậu gai sẽ không còn nữa, sau ngần ấy năm! - Tommy thì thầm vẻ ngớ ngẩn.
- Cậu nói đúng. - Julius trả lời.
Đột ngột, Tommy run run chỉ tay vào một vật gì đó.
- Anh nghĩ sao về cái vết nứt kia?
- Chắc là nó đấy. - Julius trả lời vẻ xúc động.
Họ nhìn nhau.
- Khi tôi ở Pháp, - Tommy nhớ lại - mỗi lần cậu lính hầu của tôi không tìm gặp được tôi, hắn nói rằng hắn cảm thấy một cái gì rất lạ. Tôi đã không hề tin hắn. Nhưng hắn có cảm thấy hay không thì cảm giác đó vẫn tồn tại. Tôi đang cảm thấy lúc này. Rất mạnh.
Cậu nhìn vách đá, vẻ lo lắng :
- Trời ơi! - Cậu thốt lên - Không thể được! Năm năm rồi! Hãy nghĩ xem! Bọn nhóc con đến phá tổ chim, các cuộc pic-nic, hàng ngàn người đã đi qua đây. Chúng ta chỉ có một phần ngàn cớ may tìm lại được tài liệu thôi! Thật là điên rồ!
Đối với cậu, điều đó không thể có được. Nhất là vì cậu không thể tin họ lại thành công ở chính nơi bao nhiêu người đã thất bại. Thật quá đơn giản. Sau khi bới móc, cái hốc rỗng không! Nhưng Julius nhìn cậu toét miệng cười.
- Nó làm cậu ngạc nhiên à? Được, tiếp tục nào! - Cậu ta thò tay vào cái hốc và nhăn mặt - Nó hẹp quá. Tay Jane nhỏ hơn tay tôi nhiều. Tôi chả thấy gì cả. Không... nhưng... cái gì thế này? Hoan hô! (Cậu kéo ra một cái gói phai màu) món hàng đây rồi. Bọc trong vải dầu. Cầm lấy nó để tớ tìm con dao.
Tommy, vẫn không thể tin, nắm cái gói quý giá trong tay. Họ đã thành công.
- Thật lạ - Cậu lẩm bẩm, vẻ suy nghĩ - Người ta nghĩ rằng các dây buộc đã bị mục. Vậy mà chúng có vẻ mới!
Họ cẩn thận cắt chúng và bỏ vải dầu ra. Bên trong là một tờ giấy nhỏ. Tay run run, họ mở nó ra. Tờ giấy trắng tinh! Họ nhìn nhau, sửng sốt!
- Giả mạo rồi! - Julius kêu lên - Danvers chỉ là một con mồi!
Nhưng Tommy lắc đầu. Giải pháp đó không làm cậu thỏa mãn. Đột nhiên, mặt cậu sáng lên :
- Tớ biết rồi. Đấy là mực hóa học!
- Cậu nghĩ thế à?
- Hãy thử xem. Hơi nóng sẽ trả lời chúng ta. Hãy nhóm lửa lên.
Trong vài phút, ngọn lửa bùng lên một cách vui vẻ. Tờ giấy khô đi trên lửa. Chả có gì. Đột nhiên Julius nắm lấy tay Tommy. Những chữ màu nâu dần dần hiệu ra.
- Hoan hô! Chúng ta thành công rồi! Cậu có ý nghĩ tuyệt vời! Tớ thì chẳng nghĩ ra đâu.
Tommy vẫn giữ tờ giấy trên lửa vài phút. Ước chừng đã đủ nóng, cậu đưa ra nó rồi rú lên. Trên tờ giấy là dòng chữ màu nâu được in cẩn thận, họ đọc:
“Ông Brown khen ngợi các bạn”.

Chương trước Chương sau