Kẻ thù bí mật - Chương 13
Buổi trực đêm
Ngày đăng 06-01-2016
Tổng cộng 28 hồi
Đánh giá 8.1/10 với 29122 lượt xem
Ngài James cúi xuống người phụ nữ nằm dài trên sàn nhà.
- Bệnh tim đây - Ông ta nói ngắn gọn - Chúng ta bất ngờ xuất hiện đã làm cho bà ấy bị sốc. Đem rượu cô-nhắc lại đây nhanh lên, nếu không mụ ấy tuột khỏi tay chúng ta mất.
Julius lao đến bàn trang điểm. Nhưng Tuppence ngăn lại :
- Không phải chỗ đó. Trong tủ ở phòng ăn ấy. Cái cửa thứ hai bên trái, trong hành lang.
Ngài James và Tuppence đưa người đàn bà lên giường vảy nước vào mặt, không có kết quá. Ông luật sư bắt mạch.
- Không tốt lắm - Ông ta lẩm bẩm - Tôi muốn bạn cô mang cô nhắc lại đây nhanh lên.
Đúng lúc đó Julius xuất hiện với một cái cốc và chìa ra cho ngài James. Tuppence nhấc đầu người phụ nữ lên và ông luật sư cố đổ vài giọt rươu vào giữa đôi môi mím chặt. Khi bà ta mở mắt ra, Tuppence đưa cốc cho bà ta và ra lệnh uống. Bà Vandermeyer nghe theo. Máu dồn lên mặt và bà ta tỉnh lại rất nhanh. Bà ta định ngồi dậy nhưng lại rên rỉ và ngã vật xuống gối, đưa tay lên ngực.
- Tim tôi - Bà ta lẩm bẩm - Tôi đừng nên nói thì hơn - Và bà ta nằm yên, mắt nhắn nghiền.
Ngài James lại bắt mạch :
- Bây giờ thì ổn rồi.
Tuppence và hai người đàn ông lui ra xa và nói nhỏ. Tất cả đều có vẻ thất vọng. Không thể có chuyện tra hỏi người đàn bà ấy bây giờ được. Dự định của họ đã thất bại và họ không làm gì được.
Tuppence kể cho hai người bạn nghe rằng bà Vandermeyer đã định tiết lộ nhân thân của ông Brown và đồng ý giúp họ tìm ra Jane Finn. Julius chức mừng cô.
- Thật là tuyệt vời, cô Tuppence. Hết ý. Một trăm ngàn bảng sẽ vẫn làm xiêu lòng bà ta vào sáng mai cũng như tối nay thôi. Chúng ta chẳng phải lo lắng gì hết. Đằng nào thì mụ ta cũng sẽ không nói trước khi nhìn thấy tiền đâu.
Tuppence cảm thấy yên tâm hơn vì nhũng lời nói đầy hiểu biết đó.
- Anh nói đúng - Ngài James công nhận - Tuy vậy, thật đáng tiêc là chúng tôi đã làm phiền cô đúng vào lúc đó, nhưng không sao. Chúng ta chỉ cần đợi đến sáng mai thôi.
Ông ta liếc mắt nhìn thân hình của bà Vandermeyer. Bà ta nằm bất động, mắt nhắm nghiền.
- Được rồi, - Tuppence tuyên bố vui vẻ - chúng ta sẽ đợi cho đến sáng mai. Cũng chẳng phải bi kịch gì! Nhưng tốt nhất là đừng đi khỏi đây.
- Hay chúng ta để cho cậu bé hăng hái đó lên đây canh bà ta?
- Albert à? Thế nếu bà ta tỉnh lại và muốn chuồn thì sao? Albert không ngăn bà ta được đâu.
- Tôi không nghĩ là bà ta muốn chuồn mà không có tiền.
- Vẫn cũng có thể vì bà ta có vẻ khiếp sợ Ông Brown lắm.
- Gì cơ? Bà ta sợ đến thế sao?
- Phải. Bà ta đã xem xét căn phòng và thậm chí nói là tường cũng có tai.
- Có thể bà ta nghĩ có một máy nghe trộm. - Julius gợi ý.
- Cô Tuppence có lý đấy - Ngài James tuyên bố - Chúng ta không nên rời khỏi căn hộ, điều đó không bảo vệ được bà Vandermeyer.
Julins có vẻ sửng sốt.
- Ông nghĩ rằng hắn ta có thể ra tay với bà ta à? Trong khoảng bây giờ và sáng mai sao? Làm sao hắn ta biết được điều gì đã xảy ra?
- Anh quên giả thiết về máy nghe trộm rồi à? - Ngài James công kích - Chúng ta đối đầu với một địch thủ rất đa nghi. Nêu chúng ta thận trọng, thì chúng ta có cơ hội túm được hắn nhưng chúng ta không nên sơ ý một chút nào. Chúng ta có trong tay một nhân chứng quan trọng và chúng ta cần bảo vệ bà ấy. Tôi đề nghị Tuppence đi ngủ và anh Hersheimmer và tôi sẽ cùng canh gác với nhau.
Tuppence định phản đối nhưng khi vô tình liếc nhìn về phía giường: Bà Vandemeyer nằm dài ở đó, mắt khép hờ, mặt biến dạng vì sợ hãi và sự độc ác nên cô nhụt ngay, không phản đối nữa. Trong vài giây, cô tự hỏi liệu sự bất tỉnh và bệnh tim có phải là một trò bịp bợm không. Nhưng vẻ mặt tái mét của mụ ấy làm cho giả thiết đó khó xảy ra. Rồi, như có phép mầu, vẻ độc ác biến mất và Tuppence chỉ còn nhìn thấy một hình thể bất động, trời! Có thể đấy lại là do trí tưởng tượng của cô. Nhưng ít nhất cũng vẫn nên cảnh giác.
- Tôi cho rằng, - Julius nói - chúng ta vẫn có thể ra khỏi phòng.
Những người kia nghe theo. Ngài James lại bắt mạch bà Vandermeyer.
- Khả quan rồi - Ông ta nói nhỏ - Sau một đêm nghỉ ngơi, bà ta sẽ bình phục. - Ông ta nói thêm với Tuppence.
Cô gái trẻ chần chừ một lát, như cô vẫn bị ấn tượng về vẻ mặt của người đàn bà. Bà này mở mắt như muốn nói điều gì. Tuppence cúi xuõng bà ta.
- Đừng rời bỏ tôi.
Không thể nói tiếp được nữa, bà ta thì thầm từ: “ngủ” và lại định nói. Tuppence cúi xuống thấp hơn. Giọng bà ta nhẹ như hơi thở...
- Ông Brown.
Bà ta không nói được nữa nhưng cặp mắt khép hờ như muốn truyền tải tiếp một thông điệp đau đớn.
Đột nhiên thấy bồn chồn, cô gái trẻ tuyên bố :
- Tôi sẽ không rời căn hộ này. Tôi sẽ canh chừng ở đây suốt đêm.
Một ánh nhẹ nhõm thoáng qua trong mắt bà Vandermeyer, bà khép mắt lại. Có vẻ như bà ta lại ngủ thiếp đi. Nhưng những câu cuối của bà ta lại một lần nữa làm cho Tuppence lo lắng. Bà ta muốn nói gì nhỉ? “Ông Brown” ư? Tuppence ném một cái nhìn lo lắng qua vai. Cái tủ áo khổng lồ làm cô thấy không yên tâm. Nó đủ to để một người trốn vào đó. Hơi xấu hổ, Tuppence mở nó ra và nhìn vào bên trong. Tất nhiên là không có ai cả. Cô cúi xuống để nhìn gầm giường vì chẳng còn chỗ nào khác. Cô lắc mình như một con chó săn. Thật vô lý. Bà ta sẽ không chết đâu! Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Julius và ngài James đang nói chuyện khẽ khẽ. Ngài James quay lại phía cô :
- Cô hãy đóng cửa, khóa lại và đem chìa khóa theo. Không ai được vào phòng cả.
Giọng ông ta nghiêm trang và đầy ấn tượng. Vì vậy cô gái trẻ thấy bớt xấu hổ vì đã hoảng sợ hơi quá.
- Xem nào, - Đột nhiên Julius nói - còn cậu bé bạn của Tuppence. Tôi nghĩ rằng nên xuống nói cho cậu ta yên tâm. Thật là một cậu bé tuyệt vời.
- Thật ra, các ông vào đây bằng cách nào? Tôi quên hỏi các bạn.
- Albert đã gọi điện cho tôi như cô bảo. Tôi đi qua đón ngài James và chúng tôi đến thẳng đây. Cậu bé rất lo lắng cho cô. Cậu ấy đã đến nghe trộm ở cửa nhưng không nghe được gì. Cậu ấy đã bảo chúng tôi đi cầu thang cứu hỏa thì hay hơn là bấm chuông. Chúng tôi đã xuống ở bên cạnh bếp và đi tìm cô. Albert vẫn ở dưới và chắc đang lo lắng.
Nói đến đây Julius rời khỏi phòng.
- Cô Tuppence, - Ngài James nói - cô quen thuộc chỗ này hơn tôi. Cô nghĩ chúng ta nên ngồi ở đâu?
Sau khi nghĩ ngợi, Tuppence tuyên bố là phòng khách của bà Vandermeyer là đầy đủ tiện nghi nhất, và họ đi tới đó.
Ngài James nhìn quanh vẻ ưng ý :
- Với tôi, thế này được rồi. Và bây giờ, cô gái trẻ, cô nên lên giường đi ngủ đi.
Nhưng Tuppence cương quyết lắc đầu :
- Tôi cảm ơn ông nhưng tôi không thể. Tôi sẽ mơ về ông Brown cả đêm mất.
- Nhưng cô bé ơi, cô sẽ mệt lắm đấy!
- Mặc kệ, tôi muốn canh chừng hơn.
Ông ta không ép cô nữa.
Vài phút sau, Julius quay lại. Anh ta đã làm cho Albert yên lòng và rộng rãi thưởng cho cậu ta. Đến lượt anh ta thuyết phục Tuppence đi ngủ. nhưng vô ích, rồi anh ta tuyên bố :
- Dù sao thì cô cũng nên ăn một chút gì! Tủ để thức ăn ở đâu?
Theo chỉ dẫn của Tuppence, cậu ta biến đi và quay lại với một tảng paté nguội và ba cái đĩa.
Sau bữa tôi dễ chịu đó, Tuppence thấy bớt lo lắng. Sức mạnh của đồng tiền vẫn không yếu đi. Bà Vandermeyer chắc vẫn sẽ xiêu lòng và một trăm ngàn bảng.
- Và bây giờ, cô Tuppence, hãy kể cho chúng tôi về cuộc phiêu lưu của cô. - Ngài James tuyên bố.
- Phải đấy, Tuppence, kể đi. - Julius hưởng úng.
Về thích thú, Tuppence kể lại các sự tiện từ đâu buổi tối. Thỉnh thoảng, Julius ngắt lời bằng câu: “Thật phi thường!” một cách ngưỡng mộ. Khi cô nói xong, ngài James ngồi yên, chỉ nói một câu “Cô cừ lắm, Tuppence” làm cô đỏ mặt vì thích thú.
- Còn một việc mà tôi không hiểu - Julius nhận xét - Cái gì đã làm cho bà ta muốn chạy trốn?
- Cái đó tôi không biết. - Tuppence thú nhận.
Vẻ suy nghĩ, ngài James xoa cằm :
- Phòng của bà ta lộn xộn lắm, cái đó nói lên rằng cuộc trốn chạy đã không được định trước. có lẽ là bà ta đã đột ngột nhận được một lời cảnh cáo.
- Từ ông Brown, chắc thế. - Julius châm chọc.
Ông luật sư nhìn chàng trai.
- Tại sao lại không? Hãy nhớ rằng chính anh cũng đã bị hắn đánh thua liểng xiểng.
Julius bực bội đỏ mặt :
- Khi tôi nghĩ rằng tôi đã đưa cho hắn tấm ảnh của Jane mà không nghi ngờ gì, thì mẹ kiếp, nếu tôi vớ được hắn thì hắn sẽ phải trả giá đắt, tôi bảo đảm như vậy.
- Khả năng đó hơi khó xảy ra. - Ngài James nhếch mép nhận xét.
- Ông nói đúng, - Julius thành thật công nhận - nhưng đằng nào thì cũng không phải la tấm ảnh mà nguyên mẫu của nó là cái tôi tìm. Ông nghĩ rằng cô ấy có thể ở đâu hả ông James?
- Khó nói đấy. Nhưng tôi có thể nói cô ấy đã ở đâu.
- Thật ư? Ở đâu?
Ngài James mỉm cười :
- Ở nơi mà cuộc phiêu lưu ban đêm của anh đã diễn ra: Viện tâm thần Bornemouth.
- Ở đó ư? Không thể được! Tôi đã hỏi?
- Được chứ, ông bạn! Anh đã hỏi có cô gái nào tên là Jane Finn ở đó không. Thế nhưng nếu cô gái nhập viện lại mang một cái tên giả thì sao?
- Chịu ông rồi! - Julius kêu lên - Tôi đã không nghĩ ra.
- Hiển nhiên là thế. - Kẻ kia đáp lại.
- Tay bác sĩ có thể là tòng phạm. - Tuppence gợi ý.
- Tôi không nghĩ thế. Tôi đã có cảm tình với ông ấy. Không, tôi tin ông ấy. Bác sĩ Hall là một người tốt.
- Anh nói Hall à? - Ngài James kêu lên - Thật lạ lùng! Quá lạ lùng!
- Tại sao? - Tuppence hỏi.
- Bởi vì tôi vừa gặp ông ấy sáng nay. Chúng tôi qua lại thăm nhau vài năm rồi, và mới sáng nay, tôi gập ông ấy trên phố. Ông ấy nói với tôi là đi đến Metropole - Ngài James quay sang Julius và nói thêm - Ông ta không nói với anh là đi về Londres à? Không à? Lạ thật, anh đã không nhắc đến tên ông ấy chiều nay, nếu có thì tôi đã khuyên anh đến gặp ông ta để hỏi thêm tin tức.
- Tôi thật ngu ngốc. - Julius công nhận với vẻ nhẫn nhục hơi khác thường.
- Tôi nhẽ ra phải nghĩ đến cái mưu mô mạo danh này.
- Làm sao mà anh nghĩ ra được sau khi bị ngã từ trên cây như thế? - Tuppence thốt lên - Người khác có khi bị chết tươi ấy chứ!
- Cái đó không còn quan trọng nữa. Chúng ta đã nắm được bà Vandermeyer trong tay, đấy là điều chủ yếu.
- Đúng! - Tuppence công nhận nhưng giọng không chắn chắn lắm.
Cả nhóm im lặng. Dần dần sự bí hiểm của màn đêm bao trùm lên họ: tiếng đồ vật xê dịch, tiếng màn cửa sột soạt. Chợt Tuppence nhay dựng lên và kêu :
- Tôi không nhịn được nữa. Tôi cảm thấy ông Brown đang ở trong nhà. Tôi cảm thấy ông ta ở đây.
- Nào, Tuppence, làm sao mà ông ta ở đây được? Cái cửa này thông ra tiền sảnh. Không một ai có thể vào mà không bị chúng ta nhìn thấy hoặc nghe thấy!
- Hắn mạnh hơn tôi. Tôi cảm thấy ông ấy ở đây.
Cô đưa mắt nhìn ngài James cầu khẩn, ông ta trả lời cô nghiêm trang :
- Tôi tôn trọng những linh cảm của cô, Tuppence và của cả tôi nữa, nhưng tôi thật sự không hiểu được làm thế nào mà lại có ai đó trong nhà này mà chúng ta lại không biết.
- Những đêm phải thức canh chừng luôn làm tôi bực bội. - Cô thú nhận, hơi yên lòng hơn.
- Vì chúng ta đang ở trong điều kiện giống như những kẻ họp lại để gọi hồn, nếu trong chúng ta có một ông đồng cốt thì chúng ta sẽ thu được kết quả phi thường đấy.
- Ông tin vào các linh hồn à? - Tuppence hỏi, mắt mở to.
Ông luật sư nhún vai :
- Chắc có một chút sự thật trong trò này. Nhưng ở tòa án thì các lời khai ấy không thuyết phục được ai cả.
Nhiều giờ trôi qua. Trời vừa rạng sáng ngoài James kéo rèm cửa sổ. Họ cùng ngắm cái mà ít người dân Londres được ngắm: mặt trời mọc lên từ từ trên thành phố còn ngái ngủ. Dù sao thì khi ánh sáng ban ngày bừng lên, nỗi sợ hãi và sự huyền bí của bóng đêm có vẻ như vô lý. Cả Tuppence cũng cám thấy như sống lại.
- Hoan hô! - Cô kêu lên - Ngày hôm nay sẽ rất tuyệt vời. Chúng ta sẽ tìm lại được Tommy và Jane Finn và tất cả sẽ rất tuyệt. Tôi sẽ đòi ông Carter tặng cho tôi một cái huy chương xinh xẻo.
Vào 7 giờ, Tuppence đi pha trà. Cô quay lại với một cái khay trên có ấm trà và bốn cái chén.
- Cái chén thứ tư dành cho ai đấy? - Julius hỏi.
- Tất nhiên là dành cho nữ tù binh của chúng ta. Có phải chúng ta có thể gọi bà ta như vậy không?
- Một chén trà sẽ làm cho bà ta lại sức sau một đêm như đêm qua. - Julius tuyên bố vẻ nghĩ ngợi.
- Đúng thế - Tuppence tán thành - Đi thôi. Các bạn có thể đi cùng tôi phòng khi mụ ta chồm lên tôi. Chúng ta không thể biết tâm trang của mụ ta khi tỉnh dậy đâu.
Ngài James và Julius đi cùng cô đến cửa buồng.
- Chìa khóa đâu nhỉ? À, tôi quên, tôi có đây!
Cô cho chìa khóa vào ổ, xoay một vòng rồi thì thầm :
- Thế nếu mụ ta thoát rồi thì sao.
- Không có chuyện đó. - Julius tin tưởng đáp lại.
Ngài James không nói câu nào. Tuppence hít một hơi dài và bước vào phòng. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy bà Vandermeyer nằm dài trên giường.
- Chào bà! - Cô vui vẻ nói - Tôi mang trà vào cho bà đây.
Bà Vandermeyer không trả lời gì cả. Tuppence đặt cái khay lên bàn rồi kéo rèm. Khi cô quay lại, người đàn bà vẫn không động đậy. Tim đập rộn lên vì sợ hãi, Tuppence lao đến giường và thét lên. Bàn tay mà cô sờ vào lạnh ngắt. Từ nay, bà Vandermeyer không còn nói được nữa... Hốt hoảng vì tiếng kêu, hai người kia chạy vào phòng. Vài phút là đủ để họ nhận thấy bà Vandermeyer đã chết từ nhiều giờ. Hiển nhiên là bà ta đã chết trong khi ngủ.
- Vậy là một sự tình cờ bất hạnh. - Julius than vãn, thật là một sự tình cờ bất...
Ông luật sư bình tĩnh hơn nhưng mắt ông ta lóe lên :
- Vì anh tin vào sự tình cờ à?
- Ông không nghĩ thế à? Không có chuyện có người vào đây được.
- Tôi cũng không hiểu làm sao bọn chúng có thể vào đây - Ngài James công nhận - Thế nhưng. Bà ta đã sắp sửa phản bội ông Brown và... bà ấy chết.
- Đấy có phải là sự tình cờ không?
- Nhưng làm thế nào...?
- Phải, làm thế nào? Chúng ta cần phải tìm ra.
Ông ta đứng đó tay xoa cằm.
- Đấy là điều chúng ta cần phải tìm ra. - Ông ta nhấn mạnh một lần nữa.
Và Tuppence nghĩ rằng nếu cô ở vào vị trí của ông Brown thì cô sẽ không thích cách ông ta nói điều đó.
- Cửa sổ đã để mở. - Julius nhận xét - Cô có nghĩ là...
Tuppence lắc đầu :
- Ban công chỉ dẫn vào phòng khách thôi, mà chúng ta thì đã ở đó.
- Hắn ta đã có thể bò vào. - Julius gợi ý.
- Các phương pháp của ông Brown không thô thiển như thế đâu. - Ngài James phản đối - Chúng ta cần phải gọi một bác sĩ đến, nhưng trước đó, chúng ta hãy tìm xem trong căn hộ này còn có gì có giá trị với chúng ta không.
Cái đó họ làm ngay không để phí thời gian. Một đóng tro trong lò sưởi chứng tỏ rằng bà Vandermeyer đã đốt giấy tờ trước khi định chạy trốn. Chả còn có gì quan trọng trong phòng này cũng như trong các phòng khác của căn hộ.
- Còn cái kia? - Tuppence hỏi và chỉ một cái hộp cũ kỹ gắn vào tường - Nó dùng để đựng nữ trang nhưng có thể đựng cái khác nữa.
Sẵn chìa khóa trong ổ, Julius mở ra và xem xét kỹ lưỡng.
- Thế nào? - Tuppence hỏi vẻ sốt ruột.
- Không có gì cả. - Cậu ta nói và đóng hộp lại.
Năm phút sau, một bác sĩ trẻ và nhanh nhẹn đến nơi. Anh ta tỏ ra đặc biệt kính trọng ngài James mà anh ta nhận ra ngay.
- Cơn đau tim hoặc là uống quá liều thuốc ngủ (anh ta hít mũi). Có mùi cloral trong không khí.
Tuppence nhớ lại cái cốc nước mà cô đã đổ và đi như cái máy về bàn trang điểm. Cô nhìn thấy cái lọ nhỏ mà bà Vandermeyer đã đổ vài giọt. Vào lúc đó cái lọ còn đầy đến ba phần tư. Còn bây giờ... nó rỗng không...