Kẻ phụng sự thầm lặng - Chương 62
Kẻ phụng sự thầm lặng
Chương 62
Ngày đăng 09-01-2016
Tổng cộng 64 hồi
Đánh giá 9.3/10 với 63222 lượt xem
Adrian Carter nói. “Anh và đồng đội của anh đã tổ chức một chiến dịch thật hay”.
“Chiến dịch nào?”.
“Tất nhiên là đám cưới này. Quá tệ là mọi chuyện ở Luân Đôn đã không trôi chảy như thế”.
“Nếu trôi chảy thì ta đã không cứu được Elizabeth Halton”.
“Thật đấy”.
Một người phục vụ tiến đến bàn của họ, thay cà phê mới cho Carter. Gabriel quay người nhìn về phía bức tường của Phố Cổ, đang lấp loá trong ánh mặt trời dịu nhẹ. Lúc đó là sáng thứ hai. Carter đã gọi điện thoại tới căn hộ của Gabriel lúc bảy giờ xem anh có rảnh để ăn sáng không. Gabriel đồng ý gặp anh ta ở đó, anh biết rõ rằng Adrian Carter đã không làm gì đối với cơ hội bị bỏ lỡ.
“Sao ông vẫn còn ở Jerusalem, Adrian?”.
“Về mặt chính thức, tôi vẫn còn ở đây để gặp chi nhánh CIA có lượng nhân viên hùng hậu của chúng tôi. Về mặt không chính thức, tôi ở lại để gặp anh”.
“Thế Sarah vẫn còn ở đây chứ?”.
“Hôm qua cô ấy đi rồi. Tội nghiệp, cô ấy phải đi máy bay thương mại”.
Carter nâng ly cà phê lên môi nhìn Gabriel một chút mà không uống. “Có chuyện gì xảy ra giữa hai người mà tôi nên biết không?”.
“Không có đâu, Adrian, không có chuyện gì giữa hai chúng tôi đâu, trong suốt chiến dịch này hay những chiến dịch vừa qua”. Gabriel khuấy ly sữa chua Israel của mình. “Có phải đó là lí do ông ở lại Jerusalem không? Để hỏi tôi có ngủ với một trong các nhân viên của ông không hả?”.
“Tất nhiên là không”.
“Thế tại sao ông lại ở đây thế, Adrian?”.
Carter đưa tay lên túi trên ngực chiếc áo ngắn tay của nhà Brooks Brothers, rút ra một phong bì trao cho Gabriel. Phía trước phong bì không có chữ gì nhưng khi lật qua, anh nhìn thấy chữ NHÀ TRẮNG in trên mép bằng chữ thường.
“Cái gì thế này? Thư mời tham dự tiệc ngoài trời ở Nhà Trắng sao?”.
“Là một bức thư đấy”, Carter nói. Sau đó nói thêm một câu có phần đầy tính mô phạm. “Từ Tổng thống Hoa Kỳ đấy”.
“Vâng, tôi biết rồi mà, Adrian. Chủ đề của bức thư là gì nào?”.
“Tôi không có thói quen đọc thư của người khác”.
“Đôi khi cũng nên chứ”.
“Tôi cho rằng Tổng thống viết thư cám ơn anh vì những gì anh đã làm ở Luân Đôn”.
“Có thể sẽ hữu ích nếu ông ấy nói trước công chúng cách đây một tháng, khi tôi còn đang xoáy trong gió bão”.
“Tin tôi đi, Gabriel. Nếu ông ấy nói thay cho anh, có thể anh còn gặp rắc rối nhiều hơn hiện nay. Những chuyện như thế này luôn bị thổi phồng. Và khi đó điều chúng ta nên làm nhất là không hành động gì cả”.
Một bóng mây bay qua che trước mặt trời, trong một lúc thời tiết hình như lạnh hơn vài độ. Gabriel mở thư đọc nhanh rồi nhét vào túi áo khoác.
“Nó nói gì thế?”.
“Chuyện riêng tư mà, Adrian, và nó vẫn còn riêng tư”.
“Anh tốt thế”, Carter nói.
“Thế ông cũng có một cái nữa chứ?”.
“Thư của Tổng thống à?”, Carter lắc đầu. “Tôi e là vị trí của mình hiện nay không còn quan trọng nhiều như trước nữa. Không thú vị sao? Chúng tôi giải cứu cho Elizabeth Halton và giờ thì bị bao vây”.
“Chuyện này cũng sẽ qua thôi mà, Adrian”.
“Tôi biết mà”, anh nói. “Nhưng trải qua chuyện này cũng không hề thú vị. Có một nhóm Thổ Nhĩ Kỳ trẻ ở Langley cho rằng tôi đã làm điệp vụ quá lâu. Họ nói tôi đã thua một bước. Họ nói lẽ ra tôi không nên đồng ý chuyển quá nhiều hoạt động sang cho cậu”.
“Thế ông có ý định gì không?”.
“Không đâu”, Carter nhấn giọng. “Thế giới là một nơi quá nguy hiểm cho bọn thanh niên Thổ Nhĩ Kỳ. Tôi có ý định ở lại cho đến khi chiến thắng được cuộc chiến chống khủng bố”.
“Hy vọng gia đình anh được trường thọ”.
“Ông tôi sống được tới một trăm lẻ bốn tuổi”.
“Thế còn Sarah? Dù sao thì cô ấy cũng bị tổn thương trong vụ này?”.
“Không đâu”, Carter đáp. “Chỉ vài người biết cô ấy có tham gia”.
Mặt trời lại ló ra từ phía sau những đám mây. Gabriel đeo chiếc kính ôm sát mặt còn Carter rút một chiếc phong bì thứ hai ra khỏi túi áo ngắn tay. “Còn đây là thư của Halton”, ông nói. “Tôi e là mình biết nó có gì bên trong”.
Gabriel rút ra một tờ giấy ngắn viết tay và một tờ séc mang tên Gabriel cho khoản tiền mười triệu đô la. Gabriel giữ bức thư và trao tấm séc cho Carter.
“Anh có chắc là mình không muốn nghĩ về chuyện này một cách cẩn thận không?”, Carter hỏi.
“Tôi không cần tiền của ông ấy, Adrian”.
“Anh có quyền được hưởng. Anh đã liều mạng sống để cứu con gái ông ấy – không phải một mà là hai lần”.
“Đó là việc của chúng tôi”, Gabriel nói. “Hãy nói với ông ấy rằng tôi cảm ơn nhưng tôi không nhận đâu”.
Carter để tờ séc lên bàn.
“Ông còn gì trong túi cho tôi nữa không, Adrian?”.
Carter nhìn phía những bức tường Phố Cổ. “Tôi có một cái tên”, anh nói.
“Sphinx hả?”.
Carter gật đầu. Sphinx.
Giọng của anh hạ thấp đến mức không nghe được. Hình như trước khi đến Israel dự lễ cưới của Gabriel. Carter đã trở lại miền Nam nước Pháp, nhưng không phải để giải trí mà là để tham gia vào một chiến dịch. Carter chưa có ngày nghỉ chính thức nào kể từ vụ 11/9. Mục tiêu chiến dịch này không ai khác ngoài Hoàng tử Rashid Bin Sultan, người đã tự đến khu Riviera ở Pháp tìm một chỗ đánh bài trong những sòng bạc Monaco. Vị Hoàng tử này chơi kém và thua nhiều và trở về sân bay ở Nice vào sáng sớm hôm sau trong tình trạng say ngủ, đó là điều mà một người khắt khe như Carter rất ghét. Mọi người thấy Carter và đội các sĩ quan bán quân sự của CIA thư giãn trong những khu vực xa hoa trên chiếc 747 dành riêng cho Hoàng tử. Carter đã đưa cho Hoàng tử, đang trong tâm trạng khá giận dữ, một hồ sơ của CIA ghi chi tiết về những tội lỗi của hắn – bao gồm cả việc ủng hộ tài chính cho al-Qeada, Carter đã trao cho gã Hoàng tử này một số điểm đến để lựa chọn. Ryadh hay vịnh Guantanamo, Cuba.
“Có vẻ giống như một nhiệm vụ mà ta sẽ làm”, Gabriel nói.
“Đúng vậy, việc này đáng làm, theo đúng kiểu Văn phòng của các anh”.
“Tôi cho rằng Hoàng tử đã chọn Ryadh làm điểm đến của mình”.
“Đó chính là bài khôn ngoan nhất mà gã Hoàng tử này đã từng chơi”.
“Chuyến đi về nhà làm hắn ta tốn bao nhiêu?”.
“Một cái tên”, Carter nói. “Vấn đề bây giờ là làm gì với cái tên này? Phương án một, ta làm việc với những người anh em Ai Cập và đưa gã này ra xét xử ở Mỹ. Công lý sẽ được tuân thủ nếu ta đi theo quy trình này nhưng với một cái giá đáng kể. Một vụ xét xử sẽ phơi bày mặt trái mối quan hệ của chúng ta với các cơ quan an ninh Ai Cập. Điều đó cũng làm cho chúng ta nặng gánh lo cho một tên tù nhân Thanh kiếm Allah khác, một gã mà bọn chúng luôn tìm cách mang ra khỏi chốn tù giam, do đó những việc làm tiếp theo của bọn chúng có thể đặt sinh mạng của người Mỹ vào chỗ nguy hiểm”.
“Và chúng ta không thể để cho điều này được phép xảy ra”.
“Ta không thể”, Carter đồng ý. “Do đó chúng ta có phương án thứ hai. Xử lí vấn đề một cách im lặng”.
“Biện pháp ưu tiên của chúng ta”.
“Đúng vậy”.
Gabriel chìa bàn tay ra. Carter cho tay vào túi lần nữa rồi rút ra một tờ giấy. Gabriel đọc rồi mỉm cười.
“Anh có thể làm cho hắn biến đi chỗ khác được không?”, Carter hỏi.
“Chuyện đó không thành vấn đề”, Gabriel nói. “Nhưng tôi e chúng ta sẽ phải rải một ít tiền khắp Cairo để làm chuyện này trở nên dễ dàng”.
Carter cầm tờ séc của Halton. “Ngần này có đủ không?”.
“Còn thừa. Nhưng tôi nên làm gì với số tiền thừa?”.
“Cứ giữ lấy”.
“Tôi có thể giết Hoàng tử không?”.
“Có lẽ để lần sau”, Carter nói. “Thêm cà phê không?”