Kẻ phụng sự thầm lặng - Chương 55
Harwich, nước Anh
Ngày đăng 09-01-2016
Tổng cộng 64 hồi
Đánh giá 9.6/10 với 63176 lượt xem
Năm giờ 30 phút sáng ngày Giáng sinh.
Harwich, một bến cảng cũ với mười lăm ngàn dân ở hợp lưu các sông Stour và Orwell, nằm yên mình trong bóng tối dưới trận mưa rào. Vùng nước sông Ramsey không có thuyền bè thương mại, chỉ có vài chiếc xe ôtô đã tập trung sẵn ở bến phà cho chuyến đi đầu tiên trong buổi sáng vào lục địa. Trung tâm thị trấn thời trung cổ gắn cửa chớp dày đặc và được để trống cho những con mòng biển trú ngụ.
Trong khung cảnh đó, sáu nhân viên nghiệp vụ hiện trường từ cơ quan Tình báo hải ngoại của Israel đã đến lúc 4 giờ 45 phút sáng ngày Giáng sinh. Đến năm giờ, họ đã xác định nhà kho ở đường West Dock có người, đến 5 giờ 15 phút họ tìm cách đặt máy quay phim không dây ở góc cửa sổ bị vỡ phía sau. Giờ họ cẩn thận chia ra các con phố bao quanh. Yaakov phụ trách một điểm cách nhà kho ở đường Station 100 thước. Yossi đóng ở đường Refinery. Oded và Mordecai vội vã giấu chiếc xe bán tải dưới gầm cầu vượt A120. Mikhail và Chiara, đã trải qua đêm đó trên chiếc BMW, đang tìm chỗ trú sau chiếc xe bán tải, nhìn vào màn hình thu video. Hình ảnh ở đó được thu sơ sài và không đứng yên. Tuy vậy, họ có thể nhìn thấy rõ những gì đang diễn ra bên trong nhà kho. Bốn người đàn ông mặc đồ đen đang bốc những thùng chất lỏng lớn vào sau chiếc xe bán tải Vauxhall, dưới sự giám sát của một người đàn ông trông giống người Ai Cập gầy gò mặc chiếc áo len cổ chữ V kiểu Burgundy.
Lúc 5 giờ 40 phút, năm người đàn ông đã ra khỏi tầm quan sát của máy quay. Sau đó mười phút sau, chúng quay lại với thứ vũ khí giết người hàng loạt cuối cùng – một người đàn ông mặc đồ liền quần xanh trắng, bị trói và dán băng keo, mặt đầy máu và sưng húp.
“Cho tôi biết anh ấy còn sống không, Mikhail”.
“Anh ấy còn sống đấy, Chiara”.
“Sao anh biết?”.
“Chúng sẽ không gắn bom cho anh ấy nếu anh ấy chết”.
Tuy nhiên bằng chứng rõ nhất cho việc anh ta còn sống, Mikhail nghĩ mơ hồ, chính là cái đầu của anh ta. Nếu Gabriel chết, nó sẽ không còn nằm trên vai anh nữa. Nhưng Mikhail không chia sẻ ý nghĩ này với Chiara. Cô đã phải chịu đựng những lo âu đủ trong đêm hôm nay rồi.
Lúc 5 giờ 55 phút, bốn người đàn ông mặc đồ đen thay bộ quần áo đi phố. Ba người lên chiếc xe tải chở hàng Mercedes rồi xuất phát. Người thứ tư leo lên phía sau bánh lái chiếc bán tải Vauxhall, còn người đàn ông trông giống người Ai Cập mặc áo len Burgundy đi cùng với Gabriel ở phía sau. Đúng 6 giờ sáng, chiếc bán tải rẽ sang đường West Dock đến lối vào cầu vượt A120. Bốn chiếc xe theo dõi phía sau rất cẩn thận. Yaakov nhận ca đầu tiên ở địa điểm đó, còn Chiara và Mikhail lên phía sau chiếc xe máy BMW. Mikhail ngồi phía sau. Ghế của xạ thủ.
Gabriel mở một mắt, sau đó chầm chậm mở mắt kia. Anh cố động đậy người nhưng không làm được. Đỉnh đầu của anh dựa vào một vật gì đó bằng kim loại. Anh có thể xoay cổ để thấy được vật đó chính là một chiếc thùng dẹt. Còn có những chiếc thùng khác, thực ra là hơn năm cái, nối với nhau bằng một mạng lưới các dây dẫn đến bộ kích nổ trên bảng điều khiển cạnh tài xế. Ishaq ngồi đối diện với Gabriel. Chân hắn bắt chéo với một khẩu súng trong lòng. Hắn đang mỉm cười, dường như tự hào về sự thông minh mà hắn đã tiết lộ phương pháp hành hình Gabriel.
Gabriel hỏi. “Ta đang đi đâu đây?”
“Thiên đường”.
“Thế tài xế có biết đường không? Hay chỉ đi theo bản năng?”.
“Biết chứ”, Ishaq nói. “Anh ta đã chuẩn bị cho điều này từ lâu rồi”.
Gabriel quay đầu nhìn người lái xe. Hắn trẻ hơn Ishaq vài tuổi, râu ria cạo nhẵn, cả hai bàn tay để lên vô lăng như kẻ đang tập lái lần đầu.
“Tôi muốn ngồi dậy”, Gabriel nói.
“Tốt hơn mày cứ nằm vậy. Ngồi dậy sẽ đau lắm đấy”.
“Không sao”, Gabriel nói.
“Vậy thì cứ tự nhiên”.
Hắn nắm lấy vai Gabriel bất cẩn đỡ anh tựa vào thành phía hành khách của khoang chứa hàng. Ishaq nói đúng. Ngồi dậy rất đau. Thực ra, đau đến mức anh gần ngất xỉu. Nhưng ít ra lúc này đây anh có thể nhìn ra ngoài qua một phần cửa sổ. Bên ngoài vẫn còn tối nhưng một phía bầu trời dần chuyển thành màu xám đậm và sáng – ánh sáng đầu tiên, Gabriel nghĩ, của buổi sáng ngày Giáng sinh. Theo tốc độ vừa phải của xe và sự thiếu vắng âm thanh giao thông trên đường, họ đang đi trên đường B. Anh thoáng thấy một biển báo trên đường khi họ vụt qua. SHRUB END3. Shrub End ư? Shrub End là cái tên quái quỷ gì, ở đâu chứ?.
Anh nhắm mắt vì đau điếng và nghe tiếng động cơ không phải từ xe anh đang đi. Tiếng động cơ đang rú lớn, kéo căng ga, tiếng của xe máy phân khối lớn. Anh mở mắt nhìn khi chiếc xe lướt qua như cơn bão xoáy trên đường. Khi anh nhìn Ishaq lần nữa, lần thứ hai, anh hỏi họ đang đi đâu. Lần này, Ishaq chỉ mỉm cười. Đó là nụ cười của kẻ tử vì đạo. Anh nghĩ, hãy bắn chết ngay. Nhưng yên tâm, vì Mikhail không biết cách bắn nào khác đâu.
Uzi Navot hạ ống nghe máy vô tuyến xuống nhìn Shamron.
“Mikhail nói chúng vẫn ở cùng vị trí như khi rời nhà kho. Một tên lái, một tên ở phía sau với Gabriel. Anh ấy nói có thể hạ tên lái xe dễ dàng nhưng không tài nào hạ cả hai”.
“Anh phải dừng chúng lại, Uzi ạ - ở chỗ nào để vụ nổ không cướp đi những sinh mạng vô tội”.
“Còn nếu chúng không dừng thì sao?”.
“Phải chuẩn bị phương án dự phòng thôi”.
Gabriel cố gắng không nghĩ về đồng đội. Anh cố gắng không tự hỏi làm thế nào họ tìm ra anh, đã theo dõi anh bao lâu, đã lên kế hoạch truy tìm anh thế nào. Theo như Gabriel biết, họ không hiện diện, không phải là con người bình thường. Họ là bóng ma, là ảo ảnh. Anh nghĩ về bất kỳ thứ gì khác có thể. Vết đau trên xương sườn bị gãy. Chân tay cứng lại như bị thiêu đốt. Shamron, dựa người lên chiếc gậy bằng gỗ ôliu của mình. Chúng ta di chuyển như chiếc bóng, tấn công như sấm sét và rồi biến mất vào không khí mong manh. Hãy tấn công ngay, Gabriel nghĩ, vì anh sợ không thể giữ thăng bằng trên đỉnh cầu bắc qua sông Jahannam lâu hơn.
Anh hình dung một cái đồng hồ trong đầu rồi theo dõi kim giây đang quay. Anh lắng nghe tiếng xe và đọc những bảng chỉ dẫn trên đường khi họ đi qua. HECKFORD Cầu … CBIRCH… SMYTH’SGREEN… TIPTREE… GREAT BRAXTED… Ngay cả Gabriel, chuyên gia được đào tạo bởi văn phòng về địa lí châu Âu, cũng không thể xác định được nơi này. Cuối cùng anh nhìn thấy một bảng chỉ dẫn đi Chelmsford và nhận ra họ đang đi về phía đông Luân Đôn từ hướng Đông Bắc, dọc theo lộ trình của con đường La Mã cổ. Khi họ đến một ngôi làng tên là Langford, tài xế thình lình đi chậm lại. Ishaq nắm lấy súng đưa lên gần ngực anh trong một tư thế phòng thủ. Sau đó hắn nhìn tài xế.
“Có chuyện gì thế?”, hắn làu bàu bằng tiếng Arập.
“Có một tai nạn ở phía trước. Họ đang ra hiệu cho tôi dừng lại”.
“Cảnh sát hả?”
“Không phải, chỉ là cánh tài xế”.
“Đừng dừng lại”.
“Nhưng đường đang bị phong toả”.
“Đi vòng”, Ishaq nói cụt ngủn.
Tài xế quay bánh lái mạnh sang trái. Chiếc xe bán tải bật lên vài cái và âm thânh như súng máy của vỏ xe khi chạy trên những dải đất gồ ghề làm cho cơ thể của Gabriel nhói đau từng cơn. Khi họ phóng qua chỗ đám đông, anh nhìn thấy một người đàn ông hói đầu cao to khoảng bốn mươi tuổi đang vẫy tay buồn bã và yêu cầu chiếc xe bán tải dừng lại. Người đàn ông có hai bên má bị rỗ đang đứng cạnh anh, nhìn chiếc đèn đường trên đầu bị vỡ vụn dường như đang cố dựng lên câu chuyện phù hợp cho mình. Gabriel nhìn Ishaq khi chiếc bán tải chạy lảo đảo trở lại con đường rồi phóng về hướng Luân Đôn.
“Giáng sinh rồi đấy Ishaq. Kẻ nào lại để hai chiếc xe nằm trên đường vào buổi sáng của ngày Giáng sinh như thế này?”
Ishaq đáp lại bằng cách đẩy mạnh Gabriel ngã xuống sàn. Góc nhìn của Gabriel giờ được giới hạn ở đế giày của Ishaq – và cái đế của sáu thùng đựng đầy thuốc nổ - và đường dây dẫn đến bộ kích nổ trên bảng điều khiển. Ishaq, trong cuộc chạy vội vả để đến Luân Đôn theo kế hoạch, đã vô tình làm tiêu tan cố gắng giải cứu đầu tiên. Chỉ còn lần giải cứu thứ hai, Gabriel biết là sẽ không có sự lựa chọn nào khác. Anh nhắm mắt chờ nghe tiếng xe máy.
Navot ra lệnh cho Yossi và Yaakov trở vào những chiếc xe đã bị hỏng rồi nhìn Shamron lần cuối chờ sự chỉ dẫn. Shamron nói. “Tôi e là chuyện này đã diễn ra đủ lâu rồi. Hãy cho chúng xuống một cánh đồng nơi không ai bị thương vong. Rồi kéo anh ta ra ngay lập tức”.
Ishaq đang đọc một bản kinh Coran thì Gabriel nghe tiếng xe đang đến gần. Anh tập trung nhìn khẩu súng đang nằm trong lòng Ishaq và cuộn chiếc chân bị trói để chuẩn bị tấn công cùng lúc. Tiếng động cơ càng gần, vài giây sau thì to hơn, rồi đột ngột im bặt. Ishaq rời mắt khỏi cuốn kinh Coran ngước nhìn ra kính chắn gió. Khi không thấy chiếc xe máy xuất hiện, hắn nhìn Gabriel thất thần, dường như linh cảm được chuyện sẽ đến. Khi hắn chộp lấy khẩu súng, có tiếng nổ của thuỷ tinh và máu xuất hiện ở ghế trước. Tên tài xế bị bắn vào đầu nhiều phát đã ngã phịch sang trái và trong cơn co thắt của bàn tay đã chết, hắn nắm lấy vô lăng. Ishaq cố gắng chĩa khẩu súng vào Gabriel khi chiếc xe chạy bật lên và chuyển động ầm ầm chệch khỏi con đường, nhưng Gabriel đã nâng đôi chân bị trói đá khẩu súng khỏi tầm với của Ishaq. Ishaq tuyệt vọng lao theo. Và sau đó chiếc xe bán tải bắt đầu cuộn tròn.