Kẻ phụng sự thầm lặng - Chương 51

Kẻ phụng sự thầm lặng - Chương 51

Kẻ phụng sự thầm lặng
Chương 51

Ngày đăng
Tổng cộng 64 hồi
Đánh giá 8.7/10 với 63182 lượt xem

Gabriel bị lạc vào một phòng trưng bày của ký ức, ở đó treo đầy hình ảnh người chết. Họ nói chuyện với anh khi lướt qua chầm chậm – Zwaiter và Hamida; anh em nhà al-Hourani; Sabrri và Khaled al-Khalifa, cha con gia đình khủng bố. Họ chào mừng anh anh đến vùng đất của những kẻ tử vì đạo và ăn mừng cái chết của anh bằng bánh kẹo và hát hò. Ở cuối phòng tranh, một cậu bé có nhiều vết đạn trên gương mặt nhưng lại không chảy máu hướng dẫn cho Gabriel đi qua những cánh cửa của một nhà thờ ở Viên. Gian giữa giáo đường treo một loạt những bức tranh mô tả cảnh về cuộc đời của anh và trên gian thờ chính là một bức vẽ chưa hoàn chỉnh, rõ ràng được vẽ bởi tay của Bellini, mô tả cái chết của Gabriel. Thượng đế đang đứng trong một mái hiên. Ông nắm lấy tay Gabriel dẫn anh vào trong một khu vườn ở Jerusalem, nơi có một phụ nữ với nhiều vết bỏng ngồi dưới bóng một cây ôliu và một đứa bé có đôi mắt tròn trĩnh trong lòng. Hãy nhìn tuyết, người đàn bà nói với đứa bé. Tuyết giải thoát cho Viên khỏi những tội lỗi của nó. Tuyết rơi xuống Viên trong khi tên lửa trút xuống Tel Aviv như mưa. Anh nghe có người gọi tên mình. Anh vào nhà thờ nhưng thấy nơi này không có ai. Khi trở về khu vườn, người đàn bà và đứa bé đã đi đâu mất.
Cuối cùng, Gabriel thấy như vừa tỉnh dậy sau một cơn say bí tỉ. Đầu anh nhức dữ dội, miệng thì có cảm giác như bị bịt bằng một nắm len bông, anh sợ mình sẽ nôn, dù anh đã ăn cách đó nhiều giờ. Anh từ từ mở mắt, cố gắng không động đậy, anh dò xét tình hình. Anh đang nằm trên một chiếc giường dã chiến chật hẹp, trong một căn phòng nhỏ có những bức tường trắng như gốm sứ. Tay anh bị còng và chiếc còng được gắn với một vòng sắt trên tường ở sau đầu nên cánh tay anh bị kéo về sau rất đau. Một luồng ánh sáng chói loá chiếu thẳng vào mặt anh.
Anh nhắm mắt, cố gắng kháng cự một cơn buồn nôn, người run lên vì lạnh. Nơi này đúng là chỗ trú ẩn rất tốt. Chắc chắn là việc xây dựng nó đã tốn nhiều công sức và kế hoạch. Dù căn phòng sạch sẽ như bệnh viện, trong không khí vẫn có mùi ô uế, mùi của phân và mùi cơ thể, mùi của một người phụ nữ bị bắt giữ lâu ngày. Elizabeth Halton đã có mặt ở đây trước khi anh đến – anh chắc chắn về điều đó. Anh tự hỏi, cô ấy còn ở cạnh đây hay chúng đã chuyển cô sang một địa điểm khác để dành chỗ cho người kế tiếp?
Bên kia cánh cửa có tiếng động. Gabriel xoay nhẹ đầu và thấy một ánh mắt nhìn anh qua lỗ nhỏ. Tiếp đó anh nghe tiếng ổ khoá được mở, sau đó là tiếng kẽo kẹt của bản lề cửa. Một người đàn ông bước vào chỗ giam giữ anh. Hắn chưa tới ba mươi, người nhỏ thó, mặc chiếc áo sơ mi có cổ với chiếc áo thun cổ chữ V kiểu Burgundy. Hắn nhìn Gabriel dò xét một lúc lâu qua đôi kính có gọng bằng sừng, như thể đang tìm sách ở thư viện nhưng lại vô tình nhìn thấy cảnh này. Gabriel thấy người đàn ông này có điểm gì đó rất quen thuộc. Chỉ khi hắn xé băng dính khỏi mặt Gabriel và chúc anh một buổi tối vui vẻ bằng tiếng Arập thì anh mới sực nhớ ra tại sao. Giọng nói này là của một thanh niên từ khu Tây ở Amsterdam – một thanh niên nửa Ai Cập nửa Palestien, một sự pha trộn kỳ quặc.
Đó là giọng nói của Ishaq Fawaz.
Hắn biến nhanh cũng như lúc xuất hiện. Vài phút sau, bốn người đàn ông bước vào căn phòng. Chúng đánh anh nhiều lần vào bụng trước khi tháo còng cho anh, sau đó đỡ anh đứng dậy rồi tiếp tục đánh. Căn phòng quá nhỏ cho chuyện đánh đấm, do đó sau khi hội ý nhỏ, chúng kéo lê anh trần truồng lên dãy cầu thang, vào một khu nhà tối om. Gabriel đánh trước, một hành động làm cho chúng bất ngờ. Anh cố gắng tạm thời loại một tên trước khi ba tên kia nhảy lên người và đẩy anh nằm xuống nền xi măng lạnh lẽo. Chúng bóp cổ, đấm đá anh nhiều phút cho đến khi, từ chỗ nào đó trong nhà kho vang lên mệnh lệnh dừng lại. Chúng để anh nằm đó một lúc và nôn mửa ra máu, trước khi đưa anh trở lại phòng giam rồi trói tay anh lại. Anh chống cự để chứng tỏ mình còn tỉnh nhưng vô vọng.
Cửa nhà thờ ở Viên trong giấc mơ của anh vẫn hé mở. Anh lẻn vào trong nhìn thấy Bellini đứng trên giá cao phía trên chỗ thờ chính, đặt những nét cọ cuối cùng lên tấm tranh vẽ cái chết của Gabriel. Gabriel chầm chậm leo lên và cùng với Bellini bên cạnh, bắt đầu vẽ.

Chương trước Chương sau