Kẻ phụng sự thầm lặng - Chương 45
Paris
Ngày đăng 09-01-2016
Tổng cộng 64 hồi
Đánh giá 9.7/10 với 63218 lượt xem
Thứ sáu 2 giờ 17 phút chiều
Từ viện nghiên cứu các vấn đề Hồi giáo vòng qua góc đường có một quán cà phê Internet nhỏ. Cà phê, bánh ngọt và thậm chí nhạc jazz tại đây khá tuyệt mặc dù nhạc được phát qua dàn loa dùng cho gia đình. Yusuf Ramadan gọi một tách cà phê có kem và mua suất truy cập internet trong vòng ba mươi phút, sau đó hắn chọn ngồi vào một góc có cửa sổ nhìn ra phía đường. Yusuf gõ địa chỉ trang chủ của BBC, đọc vài bài về sự phát triển của Luân Đôn, nơi mà vị đại sứ Robert Halton vừa mới từ chức và đề nghị hai mươi triệu đô la để con gái ông được tự do. Đài BBC đã bị một cú sốc khi biết tin này, tuy vậy với tên khủng bố người ai Cập – kẻ mà mọi người vẫn gọi là Sphinx – thì điều đó không có gì lạ. Không bàn cãi gì nữa, phi vụ hoàn hảo ở Đan Mạch đã làm tiêu tan ý định chống cự của viên đại sứ này. Giờ đây hắn quyết định tự mình làm vụ này. Với hắn, vụ này dễ như trở bàn tay. Trước đây, Robert Halton từng là một tỉ phú. Mà một tỉ phú ở Colorado không bao giờ để cho con mình phải hy sinh như kiểu vật tế thần cho các chính sách ngoại giao.
Ramadan xem một đoạn video ngắn quay buổi họp báo tại Winfield với sự xuất hiện của đại sứ Robert rồi quay sang trang chủ của các tờ Telegraph, Times và Guardian để xem họ bình luận những gì. Trong mười phút cuối, hắn gõ địa chỉ một trang web có máy chủ đặt tại Karachi – trang này chuyên viết về các vấn đề Hồi giáo và được tổ chức Thanh kiếm Allah quản lí. Dù vậy, nội dung của nó không có gì đáng chú ý, ngay cả các lực lượng an ninh mạng của châu Âu và Hoa Kỳ cũng chẳng thèm để mắt đến. Ramadan đăng nhập vào một phòng tán gẫu ảo với biệt danh DESMOND826. KINKYKEMEL324 đang đợi. Ramadan gõ. “Tao cho là tổ chức nên thương lượng thêm. Họ nên đòi thêm tiền chứ. Dù sao thì gã đại sứ đó cũng là tỉ phú mà”.
KIKYKEMEI324. “Thêm bao nhiêu?”.
DESMOND826. “Ba mươi triệu chắc là được”.
KINKYKEMEL324. “Tao cho rằng cái gã bị áp bức đi theo chủ nghĩa phục quốc cũng nên trả chứ”.
DESMOND826. “Tụi này đã bàn lúc nói chuyện với nhau. Giá chót đó”.
KINKYKEMEL324. “Vậy thì sẽ xong thôi, nhân danh Đấng tối cao, từ bi và độ lượng”.
DESMOND826. “Bậc thầy của ánh sáng công lý”.
KINKYKEMEL324. “Hãy chỉ cho chúng con lối đi chính đạo”.
DESMOND826. “Chúc bình yên, KK”.
KINKYKEMEL324. “Chào nhé”.
Ramadan thoát khỏi phòng tán gẫu, uống hết cốc cà phê kem. Trên loa vang lên bản “Ruby, em yêu” do Coltrane và Monk hát. “Người Mỹ đâu có sâu sắc như mấy gã nghệ sĩ này”, hắn trầm tư. “Nếu được vậy thì thế giới có lẽ đã là một nơi tốt hơn rồi”.