Kẻ phụng sự thầm lặng - Chương 22
Kẻ phụng sự thầm lặng
Chương 22
Ngày đăng 09-01-2016
Tổng cộng 64 hồi
Đánh giá 9.9/10 với 63191 lượt xem
Chín giờ 30 phút sáng thứ hai
Heleen là một chiếc du thuyền lùn giống như cái hộp, sơn màu nâu sôcôla, có viền màu đỏ. Những hộp đựng hoa nằm dọc theo mép thuyền và một chiếc thuyền nhẹ có động cơ bên ngoài treo lủng lẳng ở đuôi. Nội thất bên trong được nâng cấp mới gần đây; những vật dụng bằng thép không ghỉ lấp lánh trong nhà bếp nhỏ nhưng hiện đại, đồ nội thất kiểu Scandinavi tô điểm cho phòng khách tiện nghi. Ba bức tranh hiện đại với sở thích lạ lùng đã bị gỡ khỏi tường và tại chỗ đó treo một bản đồ tỉ lệ lớn của Amsterdam và cả chục hình ảnh quan sát một người đàn ông Hồi giáo cuối tuổi trung niên. Một máy tính xách tay có phần mềm liên lạc bảo mật nằm trên chiếc bàn bằng thuỷ tinh của phòng ăn và trước màn hình có một người nhỏ thó đang ngồi, người này có vẻ như đang mặc toàn bộ số quần áo mà mình có. Gabriel yêu cầu người đàn ông này tắt thuốc lá. Chuyến đi cả đêm từ Paris đến làm đầu anh đau như búa bổ.
“Nếu Ibrahim Fawaz là một tên khủng bố, hắn ta chắc chắn sẽ không hành động một mình”, Eli Lavon nói. “Hắn không tham gia bất kỳ nhiệm vụ nào mà chúng ta không phát hiện ra. Những hành động của hắn đều có thể dự báo được”.
Gabriel nhìn lên tấm bản đồ Amsterdam trên tường, nơi lộ trình hàng ngày của Ibrahim được thể hiện bằng đường kẻ màu đỏ. Đường kẻ chạy dọc từ căn hộ của hắn ở Trung tâm cộng đồng Hồi giáo Tây Amsterdam, sau đó đến chợ Ten Kate, cuối cùng đến nhà thờ Hồi giáo Al Hijah. Thời gian đến và đi được ghi lại tỉ mỉ và được chứng minh qua những bức ảnh.
“Chỗ nào?”, Gabriel hỏi. “Ta sẽ bắt hắn chỗ nào?”.
Lavon đứng dậy bước đến bản đồ. “Theo ý tôi, chỉ có một địa điểm phù hợp”. Anh lấy ngón tay chỉ vào bản đồ hai lần, “cuối đường Jan Hazenstraat. Hắn đi bộ đến đó trên đường về nhà sau khi cầu nguyện buổi tối ở nhà thờ. Amsterdam rất yên tĩnh nếu chúng ta tắt đèn đường, hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy ta”, anh ta xoay người nhìn Gabriel. “Cậu nghĩ khi nào chúng ta sẽ hành động?”.
Câu trả lời đến từ nhà bếp, nơi Sarah đang pha bình cà phê mới. “Tối nay”, cô trả lời. “Chúng ta không có chọn lựa nào khác ngoài việc bắt hắn tối nay rồi bắt đầu thẩm vấn”.
“Tối nay ư?”, Lavon nhìn Gabriel và mỉm cười ngờ vực. “Cách đây một năm tớ dạy cô gái này cách băng qua đường sao cho thật chuyên nghiệp. Giờ thì cô gái này lại nói với tớ rằng phải bắt cóc một người đàn ông ở một thành phố đông đúc của châu Âu sau khi theo dõi hắn chưa đầy 48 tiếng”.
“Không may là cô gái đó nói đúng đấy, Eli. Chúng ta phải hành động tối nay và bắt đầu chiến dịch”.
Lavin ngồi xuống khoanh tay lại. “Cậu có nhớ mình đã theo dõi Zwaiter bao lâu ở Rome trước khi bắt đầu nói đến chuyện giết hắn? Ba tuần. Đó là để ám sát, không phải bắt ccóc. Và cậu cũng biết Shamron luôn nói gì về những chiến dịch bắt cóc đấy”.
“Ông ta nói để người chết trên vỉa hè còn dễ hơn bắt người còn sống và cho vào trong xe chạy đi”, Gabriel mỉm cười. “Shamron luôn có cách nói riêng phải không nào?”.
Sarah mang bình cà phê lên bàn ngồi xuống cạnh Gabriel. Lavon đốt thuốc lá rồi thổi một làn khói thuốc lên trần nhà một cách bực bội.
“Cảnh sát ở thành phố này cảnh giác cao độ do mối liên hệ giữa nhóm khủng bố ở Amsterdam và vụ tấn công ở Luân Đôn”, anh nói. “Ta cần phải theo dõi Ibrahim ít nhất một tuần nữa. Ta phải lên kế hoạch cho lộ trình thoát ban đầu, lộ trình thoát dự phòng. Ta phải đặt khu vực bắt cóc dưới sự theo dõi 24/24 giờ để biết không có gì bất ngờ trong đêm diễn ra chiến dịch. Tôi còn quên gì nữa không?”.
“Phải tập bắn không có đạn thôi”, Gabriel nói. “Ta nên có ít nhất ba lần tập. Và trong hoàn cảnh lý tưởng ta sẽ làm toàn bộ những việc đó. Nhưng trong thực tế, Elizabeth còn sống được chưa tới 5 ngày. Ta phải chuẩn bị thậy kỹ, nhưng nhất định phải bắt hắn tối nay”.
“Và phải cầu nguyện Chúa là ta sẽ không bị đi tù, đó là hậu quả nếu ta phạm sai lầm”, Lavon nhìn đồng hồ chán chường. “Ta hãy đi bộ qua khu tây. Ai biết được? Đây có thể là cơ hội cuối cùng sau một thời gian dài chờ đợi”.
Ngôi chợ ngoài trời ồn ào chạy qua nhiều khối nhà dọc phố Ten Kate phản ánh vấn đề dân số đầy biến động của khu Tây Amsterdam. Có cả chà là, đậu lăng, thùng đựng ôliu và đậu Hà Lan, quầy hàng bán shawarma và falafel, ba cửa hàng thịt kiểu Hồi giáo. Gabriel dừng nhanh ở cửa hàng bán giày ngoài trời, chọn một đóng giày bóng rổ giả kiểu Mỹ, biểu tượng hiện đại nhất của giới trẻ, thậm chí nó cũng đã trở thành biểu tượng của đám du côn của khu Tây Amsterdam. Ở quầy hàng phía đối diện của khu phố, Sarah đang xem xét túi đựng sách bằng vải có vẻ hình Che Guevara, trong khi Lavon đang giả vờ quan tâm đến chiếc áo thể thao trùm đầu có dòng chữ FREE PALESTINE NOW!
Lavon nhìn Gabriel rồi ra hiệu gật đầu một cachs kín đáo mà không ai có thể nhận biết, đó là dấu hiệu cho thấy anh không bị theo dõi. Một lúc sau, cả ba đi bộ cạnh nhau đến cuối chợ. Quầy hàng nơi Ibrahim Fawaz làm buổi chiều có một ông già người Marốc mặc bộ djellaba. Sarah dừng lại xem một ấm trà bằng điện còn Gabriel và Lavon bước đến cuối chợ. Ở bên kia đường, trong một toà nhà cũ kỹ có từ thời hậu chiến là giáo đường Al Hijrah. Hai người đàn ông có râu đang trao đổi bên ngoài vỉa hè, dưới ánh mắt theo dõi của hai cảnh sát Amsterdam mặc đồng phục. Cách đó 20 thước Anh là một xe bán tải màu đen có cửa sổ cũng đen.
“Trong 48 tiếng đồng hồ chưa có gì mới”, Lavon nói.
“An ninh Hà Lan phải không?”.
Lavon gật đầu. “Nếu phải đoán, tớ sẽ nói họ có vị trí đóng quân trong toà nhà bên kia con phố”.
Gabriel quay lại nhìn về phía quầy bán đồ nhà bếp ra hiệu cho Sarah đến chỗ họ. Họ rẽ trái đi bộ dọc đường Jan Hazenstraat. Đó là con phố yên tĩnh có những toà nhà chung cư thấp to bè không cái nào giống cái nào và mặt trước có một cửa hàng nhỏ xíu. Ở cuối phía xa, nhìn xuống con kênh rộng có một công viên nhỏ với vài băng ghế, một bộ trò chơi đánh đu, một cặp ngựa đồ chơi đã rỉ sét trên chiếc lò xo bằng thép. Gabriel đi vòng qua góc phố, rẽ sang trái rồi dừng lại. Có rất nhiều khu chung cư, nhưng không có cửa hàng hay quán cà phê nào mở cửa khi trời tối.
“Buổi cầu nguyện tối nay bắt đầu lúc 6 giờ 37 phút”, Lavon nói. “Có nghĩa là Ibrahim sẽ đi qua điểm này gần 7 giờ. Khi hắn đến góc đường, không ai trong xe bán tải hay trạm đóng quân có thể thấy được hắn. Ta phải bảo đảm bắt được hắn mà không gây ra tiếng ồn. Tôi đề nghị chúng ta để chiếc xe chạy trốn ở góc đường này, nơi mật vụ Hà Lan không nhìn thấy được. Sau đó ta phải làm một điều gì đó làm cho Ibrahim đi chậm lại đủ lâu để có thể bắt hắn cho gọn”.
Gabriel nghĩ về cái đêm anh và Ibrahim đi bộ dọc theo sông Amstẻl cùng với nhau và một hình ảnh loé ra trong kí ức – Ibrahim Fawaz hạ ánh mắt xuống đầy ghê tởm khi có hai người đàn ông tay trong tay bước về phía họ.
“Hắn không thích dân đồng tính”, Gabriel nói.
“Nhiều người Hồi giáo cũng không thích”, Lavon đáp. “Cậu nghĩ ra gì nào?”.
Gabriel nói với anh ta. Lavon mỉm cười.
“Cậu định giao việc này cho ai?”.
“Mikhail và Yaakov”, Gabriel nói không chút do dự.
“Tuyệt vời”, Eli Lavon nói. “Nhưng cậu nhớ dặn họ cho kỹ. Hai người đó làm tớ lo lắm”.