Kẻ mạo danh - Chương 67
Kẻ mạo danh
Chương 67
Ngày đăng 12-01-2016
Tổng cộng 78 hồi
Đánh giá 9.3/10 với 71081 lượt xem
Beth ra khỏi ga tàu điện ngầm Knightsbridge tối tăm. Đó là một buổi chiều đẹp trời đầy ánh nắng, vỉa hè các con đường nhộn nhịp đông nghịt những người đứng xem trước các cửa hàng cũng như các cư dân địa phương quay về sau khi ra ngoài ăn trưa.
Alex Redmayne đã luôn chu đáo hỗ trợ nàng đến mức không thể trông đợi nhiều hơn thế trong suốt tuần vừa qua, và khi nàng chia tay anh một giờ trước, nàng cảm thấy tràn đầy tin tưởng. Niềm tin đó giờ bắt đầu xẹp dần. Trong khi rảo bước về phía The Boltons, nàng cố nhớ lại trong đầu mọi thứ Alex đã nói với mình.
Nick Moncrieff là một người đứng đắn, anh ta đã trở thành một người bạn trung thành của Danny khi hai người cùng ở trong tù. Vài tuần trước khi được thả, Moncrieff đã viết cho Alex đề nghị làm bất cứ điều gì có thể để giúp Danny, người anh ta hoàn toàn tin là vô tội.
Alex đã quyết định mang lời đề nghị đó ra thử thách trên thực tế, và sau khi Moncrieff được thử, anh đã viết thư cho anh ta đề nghị được xem qua cuốn nhật ký anh ta đã viết trong tù, cũng như bất cứ ghi chép nào được ghi lại từ thời gian đó liên quan tới cuộc nói chuyện được ghi âm lại giữa Albert Crann và Toby Mortimer. Alex kết thúc bức thư bằng việc dò hỏi xem anh ta có chấp nhận xuất hiện trước tòa và làm chứng hay không.
Điều ngạc nhiên đầu tiên xảy ra khi cuốn nhật ký được chuyển tới văn phòng của Alex ngay sáng hôm sau. Điều ngạc nhiên thứ hai chính là người mang cuốn nhật ký tới. Albert Crann không những tỏ ra rất hợp tác, trả lời mọi câu hỏi Alex đặt ra và chỉ trở nên dè chừng khi được hỏi tại sau ông chủ của anh ta không chấp nhận xuất hiện trước các thượng nghị sĩ của Ủy ban tư pháp - thậm chí trên thực tế còn không chấp nhận gặp ông Redmayne tại tòa dù chỉ để trao đổi trong một cuộc gặp ngoài hồ sơ lưu trữ chính thức. Alex cho rằng lý do chắc hẳn có liên quan tới việc Moncrieff muốn tránh mọi dây dưa tới cảnh sát cho tới khi hết thời hạn chịu giám hộ. Nhưng Alex không chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Trong bữa trưa anh đã thuyết phục Beth rằng nếu nàng khiến Moncrieff thay đổi quan điểm và chấp nhận xuất hiện làm chứng trước các thượng nghị sĩ, điều này có thể trở thành nhân tố quyết định giúp trả lại sự trong sạch cho Danny.
“Tôi không hề cảm thấy sức ép,” Beth đã mỉm cười nói lúc đó, nhưng giờ đây nàng chỉ còn trông cậy được vào chính mình và cảm thấy sức ép mỗi lúc một nặng nề hơn theo từng bước chân.
Alex đã đưa cho nàng xem một bức ảnh của Moncrieff, đồng thời cảnh báo trước khi lần đầu tiên trông thấy anh ta, rất có thể nàng sẽ cho rằng mình đang đứng trước mặt Danny. Song nàng cần giữ được sự tập trung, không được cho phép mình bị phân tâm.
Alex đã lựa chọn ngày, thậm chí giờ, cho cuộc gặp: một buổi chiều Chủ nhật, vào quãng bốn giờ. Anh cảm thấy Nick sẽ ở vào tâm trạng thoải mái hơn vào thời gian đó và rất có thể sẽ dễ bị thuyết phục hơn bởi một cô gái trẻ đang trong tình trạng tuyệt vọng xuất hiện trên ngưỡng cửa nhà mình mà không báo trước.
Khi Beth rời khỏi con phố chính rẽ vào The Boltons, nhịp bước của nàng bắt đầu chậm lại. Chỉ có ý nghĩ phải trả lại sự trong sạch cho Danny giúp nàng có đủ can đảm để bước tiếp. Nàng đi vòng qua khu vườn hình bán nguyệt nằm bao quanh ngôi nhà thờ cho đến khi tới số nhà 12. Trước khi mở cửa nàng thầm ôn lại những lời mà nàng và Alex đã thống nhất trước. Tên tôi là Beth Wilson, tôi rất xin lỗi đã làm phiền ông vào chiều chủ nhật thế này, nhưng tôi nghĩ ông từng ở chung phòng giam với Danny Cartwright, người thực ra là...
° ° °
Khi Danny đã đọc qua bài luận thứ ba mà giáo sư Mori đã tư vấn, anh bắt đầu cảm thấy tự tin hơn nhiều về việc đối diện với ông thầy của mình. Anh quay sang một bài viết ông đã viết cách đây vài năm về lý thuyết của J.K.Galbraith về một nền kinh tế chịu thuế thấp tạo ra... khi tiếng chuông cửa vang lên. Anh bật rủa thầm. Al Mập đã đi xem West Ham đấu với Sheffield United. Danny đã muốn đi cùng anh ta, nhưng cả hai đi đến nhất trí rằng anh không nên mạo hiểm. Liệu anh có thể tới Upton Park vào mùa sau không? Anh quay trở lại tập trung vào Galbraith với hy vọng người quấy rầy, dù là ai đi nữa, sẽ bỏ đi, thế nhưng chuông cửa lại reo lên lần nữa.
Anh miễn cưỡng đứng dậy, đẩy chiếc ghế đang ngồi ra sau. Ai có thể tới vào giờ này nhỉ? Một người truyền giáo cho Chứng nhân của Jehovah(1) hay một anh chàng bán kính chống ồn hai lớp? Cho dù có là ai đi nữa, anh cũng đã có câu trả lời đầu tiên sẵn sàng cho bất cứ kẻ nào quyết định tới quấy rầy anh vào chiều Chủ nhật. Anh chạy xuống cầu thang rồi vội vã bước theo lối đi, hy vọng sẽ tống khứ được kẻ quấy rối trước khi bị mất đi sự tập trung. Chuông cửa vang lên lần thứ ba.
Anh mở toang cửa.
“Tên tôi là Beth Wilson, và tôi rất xin lỗi đã làm phiền ông vào một buổi chiều Chủ nhật...”
Danny nhìn đăm đăm vào người phụ nữ anh yêu. Anh đã hình dung ra khoảnh khắc này mỗi ngày trong suốt hai năm qua, và những gì anh sẽ nói với nàng. Giờ anh đứng ngẩn ngơ ở đó, không nói nổi một lời.
Khuôn mặt Beth trắng bệch, cả người nàng bắt đầu run bần bật. “Không thể nào,” nàng nói.
“Đúng đấy, em yêu,” Danny trả lời trong khi ôm nàng vào lòng.
Một người đàn ông ngồi trong chiếc xe hơi đỗ bên kia đường tiếp tục chụp ảnh lia lịa.
° ° °
“Ông Moncrieff?”
“Ai vậy?”
“Tên tôi là Spencer Craig. Tôi là luật sư, và tôi có một đề nghị với ông.”
“Đề nghị của ông là gì, ông Craig?”
“Nếu tôi có thể giúp ông lấy lại gia tài, gia tài thuộc về ông một cách hợp pháp, liệu điều đó có giá trị gì với ông không?”
“Hãy nói giá của ông.”
“Hai mươi lăm phần trăm.”
“Nghe có vẻ cao quá.”
“Để trả lại cho ông bất động sản ở Scotland, đá đít kẻ hiện tại đang chiếm giữ căn nhà ở The Boltons, hoàn lại cho ông toàn bộ số tiền đã được trả cho bộ sưu tập tem của bố ông, chưa kể tới quyền sở hữu một căn penthouse sang trọng ở London mà tôi ngờ ông còn chưa hề biết đến, cũng như lấy lại quyền sở hữu các tài khoản ngân hàng của ông ở Geneva và London? Không, tôi không nghĩ như thế là quá đắt, ông Moncrieff. Thực ra như thế là hoàn toàn chấp nhận được khi mà lựa chọn còn lại chỉ là một trăm phần trăm của một số không tròn trĩnh.”
“Làm thế nào có thể thực hiện được điều đó?”
“Chỉ cần ông chấp nhận ký hợp đồng giao ước, ông Moncrieff, gia sản của bố ông sẽ được trả lại cho ông.”
“Và sẽ không có chi phí hay hoa hồng ngoài hợp đồng nào khác?” Hugo Moncrieff hỏi với giọng ngờ vực.
“Không tính phí hay hoa hồng ngoài hợp đồng,” Craig cam đoan. “Thực ra tôi đã thêm vào thỏa thuận của chúng ta một món quà nhỏ mà tôi nghĩ thậm chí cả bà Moncrieff cũng sẽ thích.”
“Và đó là gì?”
“Ông ký hợp đồng mà tôi đề xuất, và giờ này tuần sau bà nhà sẽ trở thành Phu nhân Moncrieff.”