Kẻ đầu tiên phải chết - Chương 121
Kẻ đầu tiên phải chết
Chương 121
Ngày đăng 14-01-2016
Tổng cộng 127 hồi
Đánh giá 9.3/10 với 101605 lượt xem
Số sáu… chợ… Taylor… những con đường bỏ lại đằng sau, mái che xe của Chris Raleigh bay điên cuồng.
Ellis
Hyde
Họ đi lên đường Larkin, vượt qua những ngọn đèn giao thông, sau đó tròng trành đi qua những chỗ gồ ghề rồi chúng tôi phóng thẳng qua đồi Nob. Sau vài phút chúng tôi đã đến đồi Russian.
Joanna sống ở tầng trên cùng của ngôi nhà ở góc đường Filbert Hyde. Chúng tôi không còn chờ để cô ta tự ra mặt nữa.
Jenks đã trốn thoát, ông ta chắc chắn đã biết rõ về cô ta.
Giờ đây việc ngăn chặn một vụ giết người nữa là vấn đề đáng quan tâm.
Chúng tôi đi chậm lại, tắt đèn khi len qua những con đường yên lặng, dốc đứng. Có thể ngôi nhà đã không được giám sát trong 15 phút. Tôi không biết liệu Joanna có trên đó không. Hay Jenks đang ở nơi chết tiệt nào.
Raleigh lái xe đến bờ đá. Chúng tôi kiểm tra súng của mình và quyết định sẽ hành động như thế nào.
Sau đó tôi nhìn thấy một cảnh tượng làm hơi thở của tôi bị xé toạc ra khỏi phổi. Raleigh cũng nhìn thấy.
- Raleigh, ông ta ở đây.
Từ một ngõ nhỏ cách đó hai nhà, một người đàn ông với bộ râu và chiếc áo khoác thể thao rộng thùng thình xuất hiện. Ông ta quan sát cả hai lối đi khi ông ta ra đến đường, sau đó ông ta đi xuống tòa nhà.
Đó là Jenks.
Raleigh rút súng ra và đi tới chỗ cánh cửa. Tôi nhìn gần hơn với sự hoài nghi, rồi tôi chộp lấy anh ấy.
- Chờ đã. Nhìn lại lần nữa đi, Raleigh.
Chúng tôi mở to mắt trong sự kinh ngạc. Hắn ta cũng có khuôn mặt giống như vậy: mái tóc ngắn màu nâu đỏ, bộ râu giống y hệt không thể lẫn đi đâu được.
Nhưng đó không phải là Jenks.
Nhân vật đó mảnh mai hơn, đẹp hơn; mái tóc được chải bóng ra phía sau, dấu đi mái tóc dài hơn, không được cắt ngắn. Tôi có thể nhìn thấy rõ.
Đó là một phụ nữ.
- Đó là Joanna, tôi nói.
- Jenks đâu? – Raleigh làu bàu thốt ra. Chuyện này chỉ càng làm chúng ta sởn gai ốc hơn thôi.
Chúng tôi dõi theo nhân vật đó lẻn xuống nhà khi vô số những khả năng lướt qua trong tâm trí tôi. Chuyện này thật đáng sợ.
- Anh sẽ đi theo cô ta, Raleigh nói. Em lên trên gác. Chắc chắn đó là cô ta, Lindsay. Anh sẽ gọi điện đàm để gọi hỗ trợ. Tiến lên, Lindsay. Đi đi.
Tích tắc sau đó, tôi ra khỏi xe, băng qua đường tiến về phía căn hộ của Joanna. Raleigh lái chiếc xe Taurus xuống phía tòa nhà.
Tôi nhấn chuông cho đến khi giọng nói tức giận của một người phụ nữ đáp lại. Tôi tự giới thiệu, và một phụ nữ có mái tóc màu nâu từ căn hộ bên cạnh đi ra cửa trước. Bà ta tự giới thiệu mình là bà chủ nhà.
Tôi giơ phù hiệu cho bà ấy xem, bảo bà ta đưa chìa khóa ngay lập tức. Sau đó tôi bảo bà ta quay trở lại căn hộ của mình.
Tôi rút súng ra, tháo chốt an toàn. Một mảng mồ hôi nóng hổi đang xuất hiện trên mặt và cổ tôi.
Tôi tiếp cận căn hộ trên tầng ba của Joanna. Tim tôi đập mạnh. Cẩn thận, Lindsay, một giọng nói bên trong tôi lên tiếng, sau đó là một cảm giác ớn lạnh khuyến cáo phải cẩn trọng xuất hiện. Nicholas Jenks có thể đã ở đây sao?
Tất nhiên tôi đã từng thâm nhập vào quá đủ những hang ổ đầy thù địch trong nghề cảnh sát của mình. Nhưng không chỗ nào tồi tệ hơn chỗ này. Tôi tra chìa khóa, xoay và khi chìa khóa khớp ổ, tôi dùng chân đá cửa.
Nó mở toang… để lộ căn hộ sáng sủa được trang trí rất có phong cách của Joanna Wade.
- Có ai ở đây không? Tôi hét lên.
Không ai trả lời.
Không có ai trong phòng khách. Phòng ăn và bếp cũng vậy. Một tách cà phê trong bồn rửa bát. Tờ Thời sự mở và gấp ở mục Datebook.
Không có dấu hiệu nào chứng tỏ tôi đang ở trong nhà một kẻ tâm thần. Điều này làm tôi bực mình.
Tôi tiến lên. Những cuốn tạp chí – Food and Wine – Đồ ăn và rượu, San Francisco – trên bàn uống cà phê, một vài cuốn sách về các tư thế của yoga.
Trong phòng ngủ, cái giường không dọn gọn gàng. Toàn bộ nơi này có cảm giác thư giãn, không gò bó.
Joanna Wade sống giống như bất kỳ một người phụ nữ nào. Cô ta đọc, uống cà phê trong bếp, dậy thể dục, thanh toán các hóa đơn. Những kẻ giết người thường bị ám ảnh bởi những nạn nhân của chúng. Nơi đây không có cảm giác ấy.
Tôi đi về phía nhà tắm.
- Ôi, thật đáng nguyền rủa! – Tình huống đã tạo ra bước ngoặt cuối cùng, không thể thay đổi.
Trên sàn nhà, trong bộ quần áo bó sát để tập luyện là Joanna Wade.
Cô ta dựa vào bồn tắm nhìn tôi, không chắc chắn – thực ra, cô ta vẫn đang nhìn kẻ sát hại mình. Mắt cô ấy mở to và đầy sợ hãi.
Hắn ta đã dùng một con dao. Jenks ư? Nếu không phải là ông ta, thì là ai?
- Ôi Raleigh – tôi thở hổn hển. Đầu tôi rối bời và làm tôi đau nhói.
Tôi vội vàng đến chỗ cô ta, nhưng tôi chẳng có thể làm gì nữa. Một lần nữa mọi thứ lại siết chặt. Tôi quỳ xuống chỗ người phụ nữ đã chết khi một ý nghĩ sau cùng làm tôi rùng mình choán hết tâm trí tôi.
- Nếu đó không phải là Joanna, thì Raleigh đang đi theo ai?