Kẻ đầu tiên phải chết - Chương 045
Kẻ đầu tiên phải chết
Chương 045
Ngày đăng 14-01-2016
Tổng cộng 127 hồi
Đánh giá 8.6/10 với 101447 lượt xem
Tôi gọi điện cho Claire và Cindy để sắp xếp một cuộc hẹn với hai cô gái. Lần này, không khí hoàn toàn khác, không ai cười, không tiếng vỗ tay hưởng ứng, không hoa giấy, đã có thêm hai người chết, không có nghi can nào, phạm vi tìm kiếm phải mở rộng. Mọi manh mối đều nhanh chóng dẫn đến thất bại. Sự căng thẳng đè nặng lên tất cả chúng tôi.
Claire đến trước, ôm chầm lấy tôi và hỏi tôi cảm thấy thế nào.
- Tớ không biết nữa. Tôi thừa nhận.
Tôi đã trải qua ba đợt điều trị, đôi khi cảm thấy khỏe, nhưng có những lúc, đặc biệt là vào buổi chiều, tôi cảm thấy như chỉ là con ma của chính mình.
- Medved nói ông ấy sẽ kiểm tra lại lượng hồng cầu của tớ vào tuần tới.
Cindy đến sau. Cô ta mặc một cái áo dây bên trong chiếc áo sơ mi kẻ ô và một chiếc quần bò thêu, trông rất xinh đẹp và hiện đại. Chúng tôi đã không nói chuyện từ hôm thứ hai, sau khi cô ta được thông báo về vụ giết người thứ hai. Mặc dù tin tức được giữ kín trong vòng một ngày nhưng cô ta vẫn đi trước cả thành phố một bước.
- Tớ nghĩ tớ đã thành công.
Cô thông báo và đưa chúng tôi xem một tấm card mới, bên trên có in biểu tượng màu đỏ tươi của tờ Thời sự. Tôi đọc tấm card: Cindy Thomas, phóng viên, tòa soạn Metro Crime.
Chúng tôi nồng nhiệt chúc mừng, sau đó cũng cười nhạo đôi chút, chỉ để cô khỏi quá tự phụ. Rốt cục thì bạn bè có thể làm gì hơn nữa?
Tôi kể với họ rằng việc điều tra các đại lý du lịch và dịch vụ tổ chức đám cưới chẳng đi đến đâu cả. Tôi nói:
- Một vài điều làm tớ cảm thấy thực sự bối rối, khẩu súng... những tên giết người kiểu này thường không thay đổi phương pháp. Phương pháp cũng góp phần tạo ra sự kích thích tình dục.
- Một sự kết hợp thật kỳ lạ – Claire đồng tình.
- Hắn ta rất chủ động khi lên kế hoạch tấn công. Có vẻ như hắn biết rõ mọi việc như: nạn nhân tổ chức đám cưới ở đâu, số phòng, kế hoạch tổ chức tuần trăng mật của họ, thoát đi như thế nào. Tuy nhiên, khi giết nạn nhân, hắn lại gần như nổi xung lên, đến mức không chỉ giết chết nạn nhân mà hắn còn cưỡng hiếp họ.
Tôi gật đầu:
- Đó là điểm mấu chốt. Hắn tấn công vào các đám cưới, nghĩa là đối với hắn, đám cưới có điều gì đó không chấp nhận được, theo tôi hắn bị ám ảnh bởi các cô dâu. Cả hai chú rể đều bị giết chết ngay, như thể họ thậm chí không đáng quan tâm đối với tên giết người. Nhưng các cô dâu... họ thực sự khiến hắn bị mê hoặc.
- Vậy hắn tìm các nạn nhân ở đâu? Nếu muốn giết cô dâu, hắn làm thế nào để tìm ra họ?
- Cô dâu chú rể phải đi chọn mua nhẫn – Claire gợi ý – Hắn sẽ tìm đến cửa hàng bán đồ trang sức.
- Hay ở hội đồng thành phố – Cindy nói – Họ cần đăng ký kết hôn.
Tôi nhìn cô ta và cười thầm:
- Vậy thì chắc chắn có một viên chức nhà nước đứng sau vụ này.
- Một nhân viên bưu điện chăng – Claire và Cindy đồng thanh nói.
- Hay là thợ chụp ảnh? – Claire nói thêm.
Tôi cảm thấy hoa cả mắt. Tất cả những khả năng này đều có thể xảy ra. Chỉ cần bỏ thời gian và công sức để kiểm tra trước khi tên giết người lại tiếp tục tấn công các nạn nhân khác.
- Tớ không thạo việc về các cô dâu – Tôi nói với Claire – Đó là lý do vì sao cậu ở đây.
- Chuyện gì xảy ra với câu chuyện tào lao của ba kẻ không thể bị đánh lừa này nhỉ? – Cô ta cười – Và với người thông minh xuất sắc là tớ đây?
Một trận cười nổ ra quanh bàn. Chúng tôi cùng uống thêm một lượt bia. Đây là Nhóm nữ điều tra các tội ác giết người, rất tốt là không có tay đàn ông nào được phép tham gia.
- Vậy còn cái mắt xích chết tiệt đó thì sao? Hắn muốn chúng ta tìm ra nên mới cố tình để lại dấu vết. Hắn muốn chúng ta tìm ra mắt xích đó – Tôi hỏi.
Tất cả im lặng suy nghĩ.
- Tớ có thể cảm nhận được – Tôi tiếp tục. Trong lễ cưới và bữa tiệc, có điều gì đó khiến hắn nổi một cơn giận như bệnh tâm thần, điều gì đó mà hắn muốn dập tắt. Sự trong trắng chăng? Hắn giết chú rể ngay tức khắc. Còn cô dâu? Hắn cảm thấy điều gì ở họ?
- Nếu hắn đang sống trong một thế giới hoang tưởng – Cindy nói to ý nghĩ của mình – Hắn sẽ tới nơi có khả năng gây kích thích mạnh mẽ và sống động nhất. Có thể hắn muốn cơn giận được tích tụ lại bằng cách theo dõi nạn nhân khi họ không cảnh giác.
Claire nhìn chúng tôi bằng cặp mắt lấp lánh tia sáng:
- Tớ đang nghĩ đến việc tìm đến chỗ họ mua áo cưới. Đó là nơi tớ sẽ tìm ra các nạn nhân.