Kẻ đầu tiên phải chết - Chương 030

Kẻ đầu tiên phải chết - Chương 030

Kẻ đầu tiên phải chết
Chương 030

Ngày đăng
Tổng cộng 127 hồi
Đánh giá 8.2/10 với 101572 lượt xem

Đôi vợ chồng nghỉ tuần trăng mật này không có khách lạ, kế hoạch không mâu thuẫn. Chỗ tại nhà hàng French Laundry chỉ đặt trước cho hai người.
Điều làm cho tất cả trở nên nghiêm trọng hơn là họ đã lỡ chuyến bay tới Mexico.
Trong khi Raleigh lục lọi xung quanh ở bên ngoài thì tôi kiểm tra nhanh căn phòng của họ. Trong phòng kê một chiếc giường lớn bằng gỗ đỏ ngăn nắp, một chiếc vali, quần áo xếp đống và các dụng cụ sinh hoạt hàng ngày. Rất nhiều hoa – phần lớn là hoa hồng. Có thể Becky DeGeorge đã đem chúng về từ hôn lễ. Chẳng có gì thể hiện rằng DeGeorge đã không lên đường cho chuyến bay sáng ngày hôm sau.
Tôi gặp Raleigh ở bên ngoài. Anh đang nói chuyện với một người trực tầng, có vẻ như đây là người cuối cùng nhìn thấy hai vợ chồng DeGeorge đi khỏi.
Khi chỉ còn hai chúng tôi, Raleigh lắc đầu tức giận:
- Tôi và hai sĩ quan địa phương đi gần một cây số vào sâu trong rừng. Thậm chí không có cả một dấu chân. Tôi cũng kiểm tra chiếc xe. Nó đã bị khóa. Không có vết máu. Không có dấu hiệu đánh nhau. Nhưng có gì đó xảy ra với họ ở đây. Một người nào đó đã bắt chuyện với họ. Cách nhà nghỉ khoảng 20 – 30 mét.
Tôi kiểm tra trong phạm vi khoảng 360 độ đường lái xe vào nhà nghỉ và khu vực đỗ cạnh gần đấy. Một cơ sở cảnh sát địa phương được thiết lập ngay ngoài cổng.
- Không có ai bắt chuyện với họ cả. Quá nguy hiểm. Kế hoạch đơn giản. Có thể ai đó đã đến đón họ đi.
Anh phản đối:
- Chỉ đặt chỗ cho hai người. Và cái gã gác cửa ngoài cứ khăng khăng rằng họ đi đến chiếc xe của họ.
- Rồi thì họ biến mất à?
Sự chú ý của chúng tôi bị lệch hướng bởi tiếng kêu sột soạt của một chiếc xe limo đen dài rẽ vào con đường rải sỏi về phía khu nghỉ mát. Chiếc xe dừng lại dưới tán cây gỗ đỏ ngay trước cổng vào.
Tôi và Raleigh quan sát cổng nhà nghỉ mở ra và người gác cổng xuất hiện, đẩy cả một xe đầy hành lý. Tài xế chiếc limo nhảy ra mở thùng hành lý ở sau xe.
Việc này tác động tới cả hai chúng tôi một lúc.
- Đúng là một chiếc xe dài – Raleigh nói và nhìn vào mắt tôi.
- Có thể, tôi đồng ý. Nhưng việc này giải thích tại sao một người nào đó đến đây mà không bị bất kỳ ai chú ý. Tôi nghĩ chúng ta nên kiểm tra xem có bất kỳ chiếc limo nào được báo cáo là bị mất cắp gần đây trong khu vực vịnh hay không.
Một chiếc xe khác rẽ vào, đó là một chiếc Mazda màu bạc, rồi đỗ ở gần cuối vòng tròn. Trước sự mất bình tĩnh của tôi, một người phụ nữ mặc chiếc quần cargo và chiếc áo lạnh tay ngắn của trường Đại học Michigan bước ra khỏi xe.
- Raleigh, anh nói là một trong những kỹ năng nổi trội của anh là chính sách ngăn chặn có phải không?
Anh nhìn tôi như thể tôi đang hỏi Tiến sĩ Kevorkian rằng có phải ông ấy rất giỏi việc pha chế thuốc không vậy?
- Được rồi, vậy hãy ngăn chặn người này.
Tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm bóng người đang tiến tới.
Người đang tiến lại gần chúng tôi là Cindy Thomas.

Chương trước Chương sau