Kẻ đầu tiên phải chết - Chương 015

Kẻ đầu tiên phải chết - Chương 015

Kẻ đầu tiên phải chết
Chương 015

Ngày đăng
Tổng cộng 127 hồi
Đánh giá 8.3/10 với 101424 lượt xem

Tại văn phòng của tờ Thời sự San Francisco, đầu óc rối tung của Cindy Thomas như đang bày ra trước những ngón tay cô.
Hạn chót buổi chiều chỉ còn vừa vặn có một tiếng nữa.
Từ người trực tầng của tòa nhà Hyatt, cô đã lấy được tên của hai vị khách đã tham dự lễ cưới của Brandt và cũng là những người vẫn còn đang ở khách sạn. Tối qua, sau khi chạy xuống đó lần nữa, cô đã có thể ghép lại hình ảnh bi thảm đau lòng, với những lời thề nguyền, những cốc rượu chúc mừng và điệu nhảy lãng mạn của cô dâu và chú rể trong những giây phút cuối cùng.
Tất cả những phóng viên khác vẫn đang chắp lại các chi tiết rải rác do cảnh sát đưa ra. Đến giờ cô vẫn đang đi trước họ. Cô đang chiến thắng và điều đó thật tuyệt. Cô cũng chắc chắn rằng đây sẽ là tác phẩm hay nhất mà cô từng làm kể từ khi tới làm việc cho tờ Thời sự, có lẽ vì cô là một người chưa tốt nghệp ở Michigan.
Tại tòa báo, những hành động liều lĩnh của Cindy ở Hyatt đã gần như biến cô thành một người nổi tiếng. Nhiều người mà cô gần như không biết đột nhiện dừng lại và chúc mừng cô. Thậm chí cả ông chủ báo mà cô hiếm khi nhìn thấy ở tầng nhà Metro, cũng đã xuống để tìm hiểu xem cô là ai.
Chính tầng Metro đang nắm giữ một số bằng chứng tại Thung lũng Mill về việc làm lại tuyến đường giao thông gần khu vực trường học.
Cô đang viết trang thứ nhất.
Khi đánh máy, cô nhận ra biên tập viên Sidney Glass đang đi tới bàn của cô. Glass được gọi là El Sid tại tòa báo. Ông ta ngồi xuống đối diện cô với một tiếng thở dài khó nhọc:
- Chúng ta cần nói chuyện.
Những ngón tay cô chậm dần rồi dừng lại khi cô ngước lên.
- Tôi vừa nhận được tin hai phóng viên lâu năm của chuyên mục tội phạm rất bực mình và muốn tham gia vụ này. Suzy ở Tòa Thị chính đang chờ tuyên bố của cảnh sát trưởng và Thị trưởng. Stone đã ráp tiểu sử của cả hai gia đình lại với nhau. Họ đã có 20 năm và đã có hai giải thưởng Pulitzers cùng nhau. Và đó là tin tức được đăng đầu tiên của họ.
Cindy có cảm giác như tim cô gần như ngừng đập:
- Ông đã kể gì cho họ?
Trong ánh mắt dày dạn của El Sid, cô có thể nhìn thấy nhóm phóng viên phụ trách các vụ phạm tội hàng đầu đầy tham lam, những phóng viên kỳ cựu với những tìm hiểu của chính họ, cố gắng đẽo gọt theo cách của mình và tạo nên câu chuyện này. Câu chuyện của cô.
- Hãy cho tôi xem những gì cô có được nào – Rốt cuộc, biên tập viên thành phố cũng nói.
Ông đi vòng và nhìn qua vai cô, đọc vài dòng đang hiện trên màn hình máy tính.
- Phần nhiều là được. Cô có thể biết điều đó. “Đau khổ” thuộc về đoạn bên trên này – Ông nói, chỉ tay về phía màn hình – Sửa lại “bố của cô dâu” – Không có gì làm Ida Morris bực mình như những từ bổ nghĩa được thay thế và đảo từ.
Cindy cảm thấy rất xấu hổ.
- Tôi biết, tôi biết. Tôi đang cố gắng để thâm nhập vào đó. Hạn chót là vào lúc…
- Tôi không biết hạn chót là vào lúc nào – Ông biên tập nóng mặt. Nhưng dưới đây, nếu cô có thể xâm nhập vào đó, thì hãy xâm nhập cho đúng vào.
Ông nhìn Cindy một lúc mà cô có cảm giác như là rất lâu, bằng một cái nhìn đánh giá khó hiểu khiến cô bực mình.
- Đặc biệt nếu cô định tiếp tục theo vụ này – Khuôn mặt hầu như không biết đến mủi lòng của Glass co rúm lại, và ông gần như mỉm cười với cô.
- Tôi đã nói với họ vụ này là của cô rồi, Thomas.
Cindy cố nén lại cử chỉ muốn ôm chầm lấy ông biên tập viên lập dị, độc đoán này ngay lập tức.
- Ông muốn tôi có mặt tại Tòa Thị chính sao?
- Câu chuyện thực nằm ở dãy phòng cao cấp của khách sạn ấy. Hãy quay lại khách sạn Hyatt – El Sid bước ra, hai tay đút túi quần, lúc nào cũng vậy.
Nhưng một lúc sau, ông quay trở lại và dặn thêm:
- Hãy săn tin đi, nếu cô định tiếp tục theo đuổi vụ này thì tốt hơn là hãy tìm một nguồn tin của cảnh sát từ bên trong và hãy nhanh lên.

Chương trước Chương sau