Kẻ đầu tiên phải chết - Chương 009
Kẻ đầu tiên phải chết
Chương 009
Ngày đăng 14-01-2016
Tổng cộng 127 hồi
Đánh giá 10/10 với 101501 lượt xem
Khi thang máy dừng lại, Cindy nín thở. Tim cô đập nhanh như một cái động cơ hơi nước. Cô đang ở tầng 30. Cô đã vào trong. Cô thực sự đã làm được điều đó.
Các cánh cửa mở ra hướng tới một góc xa trên tầng. Cô thầm cảm ơn Chúa vì không có viên cảnh sát nào đứng đợi ở trước cánh cửa. Cô nghe thấy tiếng ồn ào, rì rầm hoạt động phát ra từ một góc khác của sảnh lớn. Tất cả những gì cô phải làm giờ đây là đi theo tiếng ồn ào ấy.
Khi cô vội vã đi trong hành lang, những giọng nói trở nên rõ hơn. Hai người đàn ông trong bộ áo jacket màu vàng có dòng chữ “CSU” (đội khám nghiệm hiện trường) bằng các chữ cái lớn màu đen đi ngang qua cô. Ở cuối sảnh, một nhóm cảnh sát và điều tra viên đứng trước một cửa đôi ghi dòng chữ “Phòng cao cấp”.
Cindy không chỉ đã vào được trong mà còn ở ngay chính hiện trường vụ án.
Cindy tiến tới cánh cửa đôi. Các nhân viên cảnh sát thậm trí chẳng thèm nhìn về hướng cô vào, họ đang đưa các nhân viên cảnh sát đến từ thang máy chính.
Cô đã làm được. Phòng cao cấp. Cô có thể nhìn thấy bên trong. Đó là một phòng lớn, sang trọng, với phong cách trang trí xa hoa. Hoa hồng ở khắp mọi nơi.
Rồi tim cô gần như ngừng đập. Cô tưởng có thể nôn oẹ ra khi nhìn thấy chú rể trong chiếc áo tuxedo đẫm máu, nằm trên sàn nhà.
Chân Cindy như sắp khuỵu xuống. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một nạn nhân bị giết.
Cô muốn ngả người về phía trước để ghi nhớ mọi chi tiết, nhưng cơ thể cô cứng đờ, không thể cử động.
- Cô là ai? – Một giọng nói cộc cằn đột nhiên vang lên.
Một viên cảnh sát giận dữ, to lớn đang nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Bất thình lình, cô bị chụp lấy và dồn mạnh vào tường. Cô thấy đau và sợ hãi, Cindy chỉ về phía cái túi xách và chiếc ví trong đó có giấy ủy nhiệm báo chí.
Viên cảnh sát giận dữ đọc lướt qua thẻ căn cước và thẻ tín dụng của cô như thể đó là đống tài liệu rác rưởi.
- Chúa ơi. Cô ta là phóng viên.
Viên cảnh sát tuần tra cổ dầy quắc mắt với khuôn mặt giống như Doberman vụng về, ủy mị.
- Làm thế quái nào mà cô vào được đây? – Cộng sự của ông ta tới hỏi.
Gã Doberman quát tháo anh ta:
- Đưa cô ta ra khỏi đây. Giữ lấy thẻ căn cước của cô ta. Cô ta sẽ không được tiếp cận cảnh sát trong vòng hai kilômét cho đến năm sau.
Viên cảnh sát cộng sự của ông ta kéo cô ra cửa thang máy chính. Cindy cố liếc nhìn qua vai được lần cuối đôi chân của người chết loe ra gần cửa. Thật khủng khiếp và thê thảm. Cô rùng mình.
- Đưa cô phóng viên này ra cửa ngoài. Ông ra lệnh cho một viên cảnh sát thứ ba đang canh giữ thang máy.
Ông búng nhẹ chiếc thẻ nhà báo của cô như thể nó là một quân bài. Mong là việc mất cái này đáng giá với việc tiếp cận ngày hôm nay. Khi cửa thang máy đóng lại, một giọng nói kêu lên:
- Chờ chút.
Một phụ nữ cao lớn mặc áo phông xanh bụi và chiếc áo gi-lê thêu kim tuyến với chiếc huy hiệu đeo bên thắt lưng bước vào thang máy. Vị nữ cảnh sát này trông khá xinh xắn, với mái tóc hoe vàng màu cát, nhưng rõ ràng là rất buồn thảm. Cô thở dài khi cửa thang máy đóng lại.
- Trong đó khủng khiếp lắm phải không thanh tra? – Viên cảnh sát đồng hành với Cindy cất tiếng hỏi.
- Phải, người phụ nữ nói, thậm trí chẳng quay đầu lại.
Hai tiếng “thanh tra” vang lên trong tâm trí Cindy như một tia chớp.
Cindy không thể tin được điều này. Hiện trường vụ án quá khủng khiếp đến mức một thanh tra phải buồn thảm. Khi thang máy đi xuống, cô cảm thấy 30 tầng chỉ như một cái nháy mắt và nhìn thẳng về phía trước.
Cửa thang máy mở ra, vị nữ thanh tra lao ra rất nhanh. Viên cảnh sát kia nói với Cindy:
- Cô thấy cửa trước rồi đấy. Ra đó đi và đừng có quay trở lại.
Ngay sau khi cửa thang máy đóng lại, cô chạy quanh, cố gắng tìm trong hành lang rộng lớn bóng dáng của vị nữ thanh tra. Cô thấy thanh tra đi vào phòng vệ sinh nữ.
Cindy hối hả đi theo sau. Chỉ có hai người trong đó.
Viên thanh tra đứng trước gương. Cô cao khoảng 1m8, thân hình mảnh dẻ và khá gợi cảm. Trước sự ngạc nhiên của Cindy, rõ ràng là vị nữ thanh tra này đang khóc.
Chúa ơi, Chúa ơi. Cô phải quay trở lại lần nữa. Điều gì đã khiến viên thanh tra này đau khổ đến vậy?
- Cô không sao chứ? – Cuối cùng Cindy cũng cất tiếng hỏi với giọng nhẹ nhàng.
Nữ thanh tra trở nên căng thẳng khi cô nhận ra cô không ở một mình. Nhưng cô đưa mắt nhìn khuôn mặt Cindy như thể cô sắp không kìm được cảm xúc của mình nữa.
- Cô là cô phóng viên đó, phải không? Cô là người đã mò lên tầng đó.
Cindy gật đầu.
- Vậy làm thế nào mà cô lên được tới đó?
- Tôi không biết. Có thể chỉ gặp may thôi.
Nữ thanh tra lấy một chiếc khăn giấy thấm nước mắt.
- Tôi e là may mắn của cô hết rồi, nếu cô muốn moi được điều gì từ tôi.
- Tôi không có ý như vậy. Cô chắc là cô không sao chứ?
Thanh tra quay người lại. Đôi mắt cô như hét lên, tôi chẳng có gì để nói với cô cả, nhưng đôi mắt đã nói dối. Chính xác hơn là đôi mắt ấy nói lên một điều rằng cô đang cần một người nào đó để chia sẻ hơn bất kỳ điều gì trên thế giới này.
Đó là một trong những khoảng khắc kỳ lạ khi Cindy biết được rằng có điều gì đó sau cái vẻ bề ngoài kia. Nếu vai trò được thay đổi, và cô có cơ hội, biết đâu hai người thậm trí còn có thể trở thành bạn.
Cindy sờ túi áo, lôi ra một tấm các và đặt nó trên bồn rửa tay trước mặt nữ thanh tra.
- Nếu bất kỳ khi nào cô muốn nói chuyện…
Sắc hồng đã trở lại trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ thanh tra. Cô do dự, nở nụ cười yếu ớt và mong manh về phía Cindy.
Cindy cũng mỉm cười với cô.
- Miễn là tôi còn ở đây …
Cô đi tới bồn rửa mặt, bỏ bộ đồ trang điểm ra, bắt gặp cái nhìn của nữ thanh tra trong gương.
- Áo vét đẹp đấy. Cô nói.