Hỏa ngục - Chương 055
Hỏa ngục
Chương 055
Ngày đăng 04-01-2016
Tổng cộng 105 hồi
Đánh giá 9.5/10 với 90272 lượt xem
Người ta đồn rằng, một khi bước vào Nhà rửa tội San Giovanni, sẽ không thể không ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Mặc dù dã vào trong gian phòng này nhiều lần, nhưng lúc này Langdon vẫn cảm nhận được ảnh hưởng huyền bí của nơi đây, anh ngước mắt nhìn lên trần nhà.
Cao tít phía trên đầu, bề mặt mái vòm bát giác của Nhà rửa tội rộng hơn hai mươi tư mét từ một cạnh bất kì tới cạnh đối diện. Nó phát ra ánh sáng lấp lánh như thể được làm bằng than đá đang cháy âm ỉ. Bề mặt màu vàng hổ phách láng bóng phản chiếu ánh sáng xung quanh không đều nhau hắt lên từ hơn một triệu viên gạch ốp men-những mảnh gốm khảm không dùng vữa nhỏ xíu được cắt bằng tay từ một loại gốm men thạch anh thủy tinh. Chúng được sắp xếp thành sáu vòng tròn đồng tâm mô tả những quang cảnh lấy ra từ Kinh Thánh.
Thêm vào vẻ ảm đạm của phần phía trên gian phòng, ánh sáng tự nhiên xuyên vào không gian tối tăm qua một ô mắt trần ở chính giữa – giống điện Patheon ở Rome – được tăng cường bằng một dãy ô cửa sổ cao và hẹp., khoét sâu vào tường, nơi từng cột ánh sáng lọt qua, tập trung đến mức trông như đặc quánh, giống những xà rầm kết cấu chống đỡ ở những góc thay đổi.
Khi cùng Sienna bước sâu hơn vào phía bên trong, Langdon để ý quan sát phần trần nhà khảm gốm huyền thoại – một cách thể hiện thiên đường và địa ngục nhiều tầng, giống như mô tả trong Thần khúc.
Dante Alighieri đã tới thăm nơi này khi còn bé, Langdon nghĩ thầm. Cảm hứng từ phía trên.
Lúc này ánh mắt Langdon dừng hẳn lại ở trung tâm của phần khảm gốm. Ngay phía trên bàn thờ chính là một bức tượng Chúa Jesus cao hơn bảy mét, ngồi phán xét những kẻ được cứu rỗi và những kẻ bị nguyền rủa.
Bên tay phải của Jesus, những người ngay thẳng nhận phần thương là sự trường sinh. Tuy nhiên, bên tay trái của Người, những kẻ tội lỗi lại bị ném đá, nung trên cọc nhọn, và bị tất cả các loại sinh vật ăn thịt.
Quan sát cảnh hành hạ là quỷ Satan bằng gốm khảm rất lớn, được khắc họa như một con thú địa ngục ăn thịt người. Langdon luôn cảm thấy kinh hãi khi nhìn thấy hình ảnh này, thứ hơn bảy trăm năm trước đã trừng mắt nhìn xuống cậu bé Dante Alighieri, dọa nạt và cuối cùng truyền cảm hứng cho phần khắc họa sinh động của cậu về những gì ẩn náu ở tầng địa ngục cuối cùng.
Bức tranh gốm khảm đầy hăm dọa phía trên đầu mô tả con quỷ có sừng đang ngấu nghiến một người. Đôi chân nạn nhân lủng lẳng thõng xuống từ miệng Satan chẳng khác gì đôi chân của những kẻ tội đồ bị chôn vùi một nửa trong rãnh Malebodge của Dante.
Lo ‘mperador del doloroso regno, Langdon nghĩ bụng, nhớ lại lời văn nguyên tác tiếng Ý của Dante. Vị hoàng đế của vương quốc kinh khủng.
Hai con rắn lớn uốn mình trườn từ tai của Satan cũng đang ăn thịt những kẻ tội đồ, cảm giác rằng Satan có ba đầu, chính xác như Dante đã mô tả về nhân vật này trong Khổ cuối cùng của Hỏa ngục. Langdon lọc lại trí nhớ và nhớ lại những phân mảng trong trí tưởng tượng của Dante.
Trên đầu quỷ có ba bộ mặt… ba cái cằm ròng ròng máu tươi… ba cái miệng như máy nghiền… nghiến ngấu một lúc ba kẻ tội đồ.
Langdon biết rằng quỷ Satan với ba phần mang ý nghĩa biểu tượng: Đặt Satan trong thế cân bằng hoàn hảo với Chúa ba ngôi.
Lúc ngước nhìn lên cảnh tượng hãi hùng này, Langdon cố gắng hình dung ra hiệu quả mà bức tranh gốm khảm tạo ra với cậu bé Dante, người đến dự các buổi lễ tại nhà thờ này trong nhiều năm liền, và nhìn Satan trừng mắt với mình mỗi lần cậu cầu nguyện. Tuy nhiên, sáng nay, Langdon có cảm giác bất an rằng vua quỷ đang trừng mắt với chính anh.
Anh vội cụp mắt nhìn xuống ban công tầng hai và hành lang đứng của Nhà rửa tội – khu vực duy nhất phụ nữ được phép đứng để xem lễ rửa tội, rồi nhìn đến ngôi mộ treo của Giáo hoàng đối cử John XXIII. Xác ông nằm yên nghỉ ở bức tường tít trên cao giống như một người hang hay chủ thể trong trò thăng thiên của một nhà ảo thuật.
Cuối cùng, mắt anh mới hướng tới phần nền ốp gạch men trang trí, nơi nhiều người tin có ám chỉ đến thiên văn học thời Trung cổ. Anh đưa mắt lướt qua những hoa văn đen trắng phức tạp tới chính giữ phòng.
Nó kia rồi, anh nghĩ thầm, biết rõ mình đang nhìn đúng vị trí nơi Dante Alighieri được rửa tội trong giai đoạn nửa sau thế kỉ XIII. “Ta trở về như một thi sĩ… ngay bồn nước rửa tội của ta”, Langdon nói, giọng anh vang vọng qua không gian trống vắng. “Nó đây rồi.”
Sienna trông có vẻ lo lắng khi mắt cô nhìn đến khu vực chính giữa sàn nhà, nơi lúc này Langdon đang chỉ tay. “Nhưng… ở đó chẳng có gì cả.”
“Không còn thấy nữa”, Langdon trả lời.
Tất cả những gì còn lại là một bề mặt tám cạnh màu nâu đỏ rất lớn. Khu vực tám cạnh bằng phẳng một cách khác thường này đã phá vỡ hoa văn của sàn nhà được trang trí kỹ càng, trông khác gì một hố lớn vá víu qua loa, mà thực tế đúng là như vậy.
Langdon giải thích nhanh rằng cái bồn rửa tội nguyên gốc của nơi này từng là một cái bể bát giác lớn đặt ở chính giữa gian phòng. Trong khi các bồn hiện đại thường là những bể được nâng cao lên thì những bồn thời xưa lại đúng với nghĩa đen của từ bồn - “suối nguồn” hoặc “đài phun” - và trong trường hợp này là một bể nước sâu để những người làm lễ có thể dầm mình trong đó. Langdon thắc mắc gian phòng đá này sẽ vang như thế nào khi trẻ con hét lên vì sợ hãi lúc bị dìm xuống bể nước lạnh như đá từng tọa lạc ở giữa phòng.
“Lễ rửa tội ở đây rất lạnh lẽo và đáng sợ”, Langdon nói. “Nghi lễ khai tâm đích thực. Thậm chí còn nguy hiểm. Người ta cho rằng Dante từng nhảy vào bồn để cứu một đứa trẻ chết đuối. Nhưng dù thế nào thì cái bồn nguyên thủy cũng đã bị lấp lại vào một thời điểm nào đó trong thế kỷ XVI”.
Sienna bắt đầu quét mắt khắp tòa nhà với vẻ lo lắng thấy rõ. “Nhưng nếu bồn rửa tội của Dante đã không còn thì… Ignazio giấu chiếc mật nạ ở đâu chứ?”
Langdon hiểu nối lo lắng của cô. Không thiếu gì chỗ giấu trong gian buồng mênh mông này - phía sau những cây cột, tượng, mộ phần, bên trong các hốc tường, trên bàn thờ, thậm chí trên gác.
Tuy nhiên, Langdon cảm thấy rất tự tin khi anh xoay người nhìn về cánh cửa nơi họ vừa bước vào. “Chúng ta nên bắt đầu từ chỗ đó”, anh nói, tay chi một khu vực sát tường ngay bên phải cổng Thiên đường.
Trên một nền cao, phía sau cánh cửa có trang trí, là một bệ lục giác cao bằng đá cẩm thạch có chạm khắc, trông giống một bàn thờ nhỏ hoặc bàn hành lễ. Mặt ngoài được chạm trổ cầu kỳ đến mức trông nó giống như một mặt đá ngọc trai. Trên nóc bệ cẩm thạch ấy là phần mặt gỗ nhẵn thín với đường kính khoảng một mét.
Sienna có vẻ không chắc chắn lắm khi theo Langdon lại gần đó. Lúc họ bước lên các bậc cấp và tiến vào bên trong cánh cổng bảo vệ, Sienna nhìn rõ hơn và thảng thốt giật mình, nhận ra thứ mình đang nhìn thấy.
Langdon mỉm cười. Chính xác, nó không phải là bàn thờ hay bàn. Phần mặt gỗ nhẵn thín bên trên thực ra là cái nắp đậy – nắp của một cấu trúc rỗng.
“Bồn rửa tội phải không?”, cô hỏi.
Langdon gật đầu. “Nếu Dante được rửa tội ngày hôm nay, nhất định phải là cái bể ở chỗ này.” Không bỏ phí thời gian, anh quả quyết hít một hơi thật sâu và đặt tay lên cái nắp gỗ, thoáng chút để phòng khi chuẩn bị di chuyển nó.
Langdon nắm chặt mép của cái nắp và đẩy sang một bên, thận trọng cho nắp trượt khỏi bệ cẩm thạch và đặt lên sàn bên cạnh bồn. Sau đó anh ngó vào bên trong không gian trống rỗng, tối om rộng ngót sáu mươi phân.
Cảnh tượng kỳ lạ khiến Langdon phải nuốt khan.
Từ trong bóng tối, cái mặt nạ người chết của Dante Alighieri đang nhìn lại anh.